Hoàn [Chu Tường] Nhóc hư đốn

Trúc 1m8

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Bình luận
30
Số lượt thích
243
Location
trong tim trương phó
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
kyaa trương phó
#1
[Chu Tường] Nhóc hư đốn
tác giả: 姜姜 (haiseweidewananqu@lofter)
CP: chu trạch khải x tôn tường
editor: trúc trúc
bản chuyển ngữ được thực hiện dưới sự đồng ý của tác giả.​

(editor note: một câu chuyện quá nhiều cơm chó. siêu sến, cực kì sến, ai không sẵn sàng xin hãy cẩn trọng.
vừa edit vừa tức anh ách. thật không hiểu tư duy của bọn yêu nhau. )

---

1.

Tôn Tường cảm thấy trạng thái của mình dạo gần đây có hơi gay go, thế nhưng lại không thể hiểu rõ đầu đuôi ngọn ngành của vấn đề. Mấy hôm trước, cậu có gọi điện tâm sự với Đường Hạo: “Dạo này tao luôn cảm thấy lòng không yên, lúc huấn luyện thì ổn, nhưng bình thường thì luôn thất thần sao sao đó.”

Đường Hạo lúc này đương bận phơi quần áo, chỉ tiện mồm nói qua loa vài câu: “Mày cứ đi tìm Vương Kiệt Hy, bảo lão làm cho cái pháp trận nào đấy gọi hồn trở về, quá chuẩn luôn.”

Thế rồi, cậu lại hỏi xin Đường Nhu trợ giúp: “Cảm giác cứ thấp thỏm không yên mà chẳng hiểu là vì chuyện gì.”

“Cậu nghĩ cái gì mà thất thần?” Đường Nhu hỏi.

Tôn Tường “a” một tiếng, rồi lấy tay chọc chọc vào cái khe hở ở trên bàn, “Cũng không nghĩ gì đặc biệt, chỉ là vài việc lộn xộn mà thôi…”

“Ví dụ như là?”

“Ví dụ như là… Chu Trạch Khải?” Tôn Tường hỏi ngược lại chính mình, “Nếu ổng không xuất hiện trước mặt tui, tui sẽ tò mò suy nghĩ xem ổng đang làm cái gì.”

Đường Nhu ồ một tiếng, hỏi tiếp: “Còn gì nữa không?”

“Còn gì á?” Tôn Tường suy nghĩ, “Cái đợt nghỉ Tết, nếu tính ra thì mỗi ngày tui sẽ gọi cho Chu Trạch Khải khoảng năm, sáu cuộc gì đấy. Không gọi thì bứt rứt, mà gọi xong thì cũng chả biết nói cái gì.”

Đường Nhu ừ hử, “Hai người yêu nhau bao lâu rồi?”

“Tầm nửa năm, cũng không lâu lắm.”

Đường Nhu cười cười: “Không vấn đề gì cả, đây là chuyện bình thường.”

“Cái gì bình thường cơ?” Tôn Tường không hiểu lắm.

Vừa mới dứt lời, cô chuyển đến một đường link – “10 biểu hiện của giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt.”

“Đúng được bao nhiêu cái?” Đường Nhu hỏi.

Tôn Tường đọc lướt nhanh như gió, mặt lập tức đỏ lên, lúng ta lúng túng đáp lại: “Cũng không phải cái nào cũng trúng…”

2.

Giai đoạn cuồng nhiệt của tình yêu sao?

Tôn Tường nhìn mấy dòng chữ “Sẽ trở nên đặc biệt dính người, tính chiếm hữu với người yêu cũng tăng mạnh lên,…” to to màu đỏ in đậm rõ ràng mà sững sờ. Còn chưa suy ngẫm đã thấy Chu Trạch Khải gọi điện tới.

Cậu nhìn lướt qua thời gian rồi bấm nghe máy, giọng nói có vẻ không vui cho lắm: “Anh còn chưa về à?”

Chu Trạch Khải lúc này đang quay quảng cáo ở ngoài, tranh thủ giữa lúc nghỉ giải lao mới gọi về một cuộc. “Vẫn chưa xong.”

Tôn Tường hừ một tiếng, không nói năng gì.

Chu Trạch Khải hỏi cậu: “Đang làm gì đó?”

“À, vừa mới gọi điện thoại nói chuyện với Đường Nhu.” Ngón tay của Tôn Tường gõ gõ vào mặt bàn trong vô thức, “Chừng nào thì anh mới về?”

“Không biết.” Anh không khỏi cất tiếng thở dài khe khẽ. “Em ngủ trước, đừng chờ.”

“Tui có nói rằng tui sẽ chờ anh sao? “ Tôn Tường nhếch miệng, hỏi lại anh: “Hôm nay quay chụp có vui không?”

“Chả vui.” Chu Trạch Khải mỉm cười.

Thời gian được nghỉ giải lao không dài lắm, hai người chỉ nói chuyện tào lao được một hai câu. Trước khi cúp máy, anh mới nghe được Tôn Tường ấp úng bảo là chờ xong việc này một chút rồi sẽ đi ngủ. Chu Trạch Khải có hơi bất ngờ, nhưng vẫn vui vẻ đáp: “Được.”

Phương Minh Hoa bị quản lý sắp xếp đi cùng hỗ trợ Chu Trạch Khải, đang ngồi ở ghế nhỏ bên cạnh xem tin tức thì nghe đội trưởng nhà mình như cô vợ nhỏ phải báo cáo hết lịch trình cho người yêu mà thấy buồn cười khó tả: “Nhìn không ra luôn, không ngờ em bị Tiểu Tôn quản chặt như vậy đó.”

Chu Trạch Khải chớp chớp mắt: “Có sao?”

“Em nói xem, hôm nay ở studio em cùng với Tiểu Tôn gọi bao cuộc điện thoại rồi?”

Anh hồi tưởng lại một chút, cảm thấy câu “Cũng không phải em gọi hết, có hai cuộc là Tôn Tường gọi” hơi dài, bèn đổi sang một lí do khác để thoái thác: “Có việc.”

Chú lái xe Phương Minh Hoa cười ha hả, “Có việc? Không phải chỉ là hỏi nhau ăn trưa muốn ăn gì vừa làm gì tiếp theo sẽ làm gì hả?”

Chu Trạch Khải nghe vậy mà bất ngờ vô cùng, “Đúng là như thế!”

“Có phải dạo này thấy Tôn Tường cực kì dính người, xa nhau nửa ngày là không chịu được, đi bất cứ đâu cũng phải thông báo rõ ràng?”

Chu Trạch Khải cả kinh, kéo cái ghế ngồi trước mặt Phương Minh Hoa: “Nếu không báo, sẽ giận.”

“Có phải so với trước đây thì Tiểu Tôn cực kì buông thả, kể cả trước mặt người khác cũng không ngại bám dính?”

Chu Trạch Khải gật đầu như bổ củi: “Rất kì lạ.”

Phương Minh Hoa hỏi: “Vậy em có cảm thấy phiền không?”

Anh lắc lắc đầu, còn cười một cái: “Không phiền, vui lắm.”

Phương Minh Hoa bị nụ cười ngây ngô của người kia làm cho chết lặng, cố nén cảm giác vừa bị thồn một bát cơm chó này lại: “Kì thực cũng không có gì, hai đứa yêu nhau một thời gian, rốt cuộc cũng đến thời kì cuồng nhiệt của tình yêu rồi.”

“Thời kì cuồng nhiệt của tình yêu?” Chu Trạch Khải nghiêng đầu, cố suy nghĩ về cái cụm từ này một chút. Còn chưa định thần lại, trợ lí đã chạy đến gọi đến quay tiếp. Anh ngây người bước theo vị trợ lí đó, hai chân đi đứng còn liêu xiêu.

Phương Minh Hoa ngồi lại đằng sau, bày ra bộ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Tiểu Chu em kiềm chế cảm xúc lại một chút! Tóc ngốc cũng vểnh lên rồi kìa!”

3.

Lúc về đến kí túc xá thì trời đã rạng sáng. Tôn Tường vẫn bật cho anh một cái đèn ngủ lờ mờ, cuộn người trong chăn nằm ngáy o o, trên tay vẫn cầm điện thoại di động, không biết đã chờ trong bao lâu.

Chu Trạch Khải rón rén rút điện thoại khỏi tay cậu rồi đắp lại chăn cho ngay ngắn. Xong xuôi mới cầm quần áo đi tắm rửa.

Tắm táp xong rồi, anh cẩn thận vén chăn lên, vừa nằm xuống đã khiến Tôn Tường đang co người nằm bên kia thấy nguồn nhiệt ấm áp mà bu lại, đầu tựa vào bờ vai của Chu Trạch Khải, mơ màng hỏi: “Về rồi à?”

“Ừm.” Chu Trạch Khải xoa xoa tóc cậu. “Làm em tỉnh?”

“Không có.” Tôn Tường ngáp một cái, cảm thấy mình cũng dần thanh tỉnh, vươn tay xoa xoa cằm Chu Trạch Khải, “Dạo này có phải tui có gì đó không đúng lắm không?”

“Ừm?”

“Kiểu… có hơi dính người ấy!” Tôn Tường xấu hổ nói, “Cả ngày tui gọi điện thoại cho anh nhiều vậy, anh không thấy phiền hở?”

Chu Trạch Khải rũ hai mắt, nhìn cậu chằm chằm: “Không phiền.”

Tôn Tường lẩm bẩm mấy tiếng: “Có chê phiền đây cũng không thay đổi.”

Anh chợt nhớ đến lời mà Phương Minh Hoa đã nói: “Giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt.”

Tôn Tường sững sờ, ngẩng người lên bám lấy quai hàm của Chu Trạch Khải, nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh cũng cảm thấy vậy sao?!”

“Phương ca nói.”

“Đường Nhu cũng bảo tui vậy đó.” Tôn Tường ậm ừ trong cuống họng, sau đó mới thấy có gì đó sai sai: “Ủa nhưng sao anh không dính tui hả!” Cậu nhụt chí dịch đầu về gối của mình, bắt đầu nghĩ quá lên. “Làm cả ngày chỉ có tui nhiệt tình với anh. Tui bây giờ trở nên thế này, có phải anh thầm nghĩ tui là đồ ngốc không?”

Tôn Tường càng nói càng hăng, liền lấy tay véo tai Chu Trạch Khải, đùng một cái đưa ra kết luận: “Quả nhiên anh không phải người tốt đẹp gì!”

Chu Trạch Khải thấy người nọ tức giận mà bật cười: “Ừm, ngốc.”

“Anh!!!”

Anh trở mình nằm ép lên người Tôn Tường, hung hăng véo mũi cậu: “Phương ca chê anh bị quản nghiêm, còn bảo không dính em?”

Tôn Tường lúng búng phản bác: “Nhưng mà tui đâu có quản anh.”

Cậu mím môi một cái, lầu bầu: “Chẳng hiểu sao tui luôn có suy nghĩ là anh không có thích tui nhiều như là tui thích anh ý.” Tra Baidu nguyên một đêm, trong đầu Tôn Tường giờ toàn là “10 biểu hiện của giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt”, “8 lí do cho thấy tình cảm bắt đầu xuất hiện nguy cơ”, “3 hệ lụy khó lường của việc tình cảm song phương không cân xứng”,… cùng hàng đống bài luận văn dài cả ngàn chữ. Cậu há miệng, thở ra một câu đầy đạo lý: “Nếu tình cảm của chúng ta không ngang nhau, qua cái giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt này là toang, xong đời!”

Chu Trạch Khải giật nảy mình: “Xong đời?”

“Đúng vậy đó! Lúc đấy á, tui gọi điện anh sẽ không thèm nghe máy, đi ra ngoài chơi cũng không dắt tui theo, xong kiểu gì cũng sẽ ra ngoài trêu ghẹo g— ưm! Ưm!”

Chu Trạch Khải quá lười nghe Tôn Tường xàm xí tiếp, liền trực tiếp cúi xuống ngăn chặn cái miệng của người nọ.

Tôn Tường bị một cái hôn của tên kia làm quên béng đi mình định nói gì tiếp, thế là hai tay cũng tự giác ôm lấy cổ của Chu Trạch Khải. Cả hai hôn sâu một hồi một hồi, bầu không khí từ bức cung nghiêm nghị trở thành triền miên dai dẳng. Chu Trạch Khải kề tai Tôn Tường, nói nhỏ thật nhỏ: “Nhưng mà, anh yêu em.”

Nghe vậy, hai tai của Tôn Tường thoáng chốc đỏ bừng lên. Cậu mất kiên nhẩn đẩy mặt Chu Trạch Khải ra một chút: “Được rồi, biết rồi. Anh tránh ra coi nào! Nặng chết đi được.”

Chu Trạch Khải không thèm nhúc nhích.

Tôn Tường bó tay chịu chết, phải bưng lấy mặt tên kia, qua loa nói: “Tui cũng yêu anh, được chưa!”

4.

Ngày hôm sau, sau khi rời giường, Tôn Tường không nhịn được mà nhắc lại chuyện đó: “Tui nghĩ cứ thế này không ổn. Từ giờ anh giám sát tui, tui gọi anh thì anh đừng có nhấc máy. Một thời gian chắc sẽ sửa được tật xấu này thôi.”

Chu Trạch Khải chỉ cắm cúi buộc dây giày, không nói chuyện.

Tôn Tường đá vào mông anh: “Anh có nghe không đấy hả?”

“Tại sao?” Chu Trạch Khải hỏi.

“Tui không muốn như này.” Cậu vơ lấy cái áo khoác, mặc vào, “Đường đường là một người đàn ông chân chính, va vào tình yêu cái tự dưng suốt ngày lải nhải, thế thì còn nói chuyện làm gì nữa. Trên mạng người ta nói, yêu đương là phải tế thủy trường lưu, tế thủy trường lưu đấy anh có hiểu không?!”

(tế thủy trường lưu: suối nhỏ nhưng chảy dài, ví tình yêu như dòng nước chảy trôi đều đặn, dù ít nhưng sẽ mãi không ngừng)


Chu Trạch Khải ậm ừ: “Không hiểu.”

Tôn Tường không thèm để ý đến anh: “Tóm lại, bây giờ anh đi đâu cũng không cần phải báo cáo với tui, ngược lại thì tui cũng sẽ không tra hỏi anh. Nếu tui gọi điện, anh khỏi cần nghe máy. Qua một thời gian rồi mọi chuyện sẽ ổn.” Cậu càng nghĩ càng thấy đây đúng là cao kiến, “Giống như hồi bọn mình mới chơi với nhau ý, anh mặc kệ tui tui mặc kệ anh, đôi bên tự do không bị trói buộc.”

Chu Trạch Khải nói, giọng có xíu xiu ủy khuất: “Không phải chơi, nghiêm túc.”

Tôn Tường trừng mắt: “Ý anh là tui tự vẽ chuyện à?”

Cậu thấy mặt mũi Chu Trạch Khải ỉu xìu như bánh bao chiều, đành tiến lên lật lật sửa cổ áo cho anh: “Này tui chỉ là vì muốn tốt cho bọn mình thôi, anh nhớ kĩ đấy, nếu tui nhịn không nổi mà vẫn gọi cho anh thì đừng có nhấc máy.”

“Nếu anh gọi em?”

“Gọi cho tui hở…” Tôn Tường có hơi do dự, song cũng phải cắn răng một cái: “Nếu không có việc gì thì gọi làm gì hả bố! Đừng có gọi!”

“Chu Trạch Khải anh có nghe không đấy?”

“Biết…” Chu Trạch Khải mệt mỏi đáp.

5.

Tuy ngoài miệng nói muốn kéo dài khoảng cách, cho đối phương không gian riêng, nhưng cả hai vốn huấn luyện cùng một chỗ. Tính ra thì lúc không có việc ở ngoài thì vẫn dính nhau như hình với bóng, chuyện điện thoại kia chẳng khác nào thùng rỗng kêu to.

Cứ như vậy qua một tuần lễ, Tôn Tường check lịch sử cuộc gọi thấy sạch sẽ thoáng đãng hơn trước rất nhiều. Đêm đó nằm như đại gia ôm kiều nữ Chu Trạch Khải trong lòng: “Quả nhiên biện pháp này tốt, anh có thấy tự do hơn trước nhiều không?”

Chu Trạch Khải đang chộn rộn trong lòng, thấy Tôn Tường mừng vậy chỉ biết cười ha ha.

Cố gắng nuốt xuống chuyện đang định kể.

Ngày thứ hai tỉnh dậy, Tôn Tường chưa gì đã trắng mắt ra.

Sáng sớm mơ màng, sờ sờ ổ chăn bên cạnh thấy trống trơn, chạy một vòng phòng ăn với phòng huấn luyện cũng không thấy người. Trong phòng không để lại giấy, điện thoại cũng không có tin nhắn gì cả. Lúc cậu còn đang sững sờ đứng ở chỗ Chu Trạch Khải thường ngồi, Giang Ba Đào tiến đến.

“Tường Tường đến sớm quá vậy?”

Tôn Tường ừ một tiếng, suýt thì đưa miệng đi chơi trong vô thức vì định hỏi Giang Ba Đào xem Chu Trạch Khải giờ đang ở chỗ nào. Sau cùng cậu nhớ lại kế hoạch thế kỉ của mình, liền đáp: “Ha ha! Đúng thế!”

Giang Ba Đào cười như không cười, nhìn Tôn Tường một cái: “Ừm, nhớ phải chú tâm huấn luyện nha.”

Trái ngược với tinh thần, Tôn Tường luôn tập trung cao độ, lúc huấn luyện càng không rảnh phân tâm. Đến giờ cơm, cậu đi theo hội Đỗ Minh xuống căng-tin. Lúc ngồi ăn, Ngô Khải cứ nói về một bộ phim nào đó mới chiếu, mổ xẻ nữ chính từ đầu tới chân mấy lần. Đỗ Minh cùng Lữ Bạc Viễn cũng bị cuốn vào đề tài đó, mà Tôn Tường vốn không hề hứng thú với mấy chuyện đó, chỉ gẩy gẩy mấy hạt cơm, thỉnh thoảng lấy đũa chọc vào đĩa đồ ăn.

“Tường Tường hôm nay khẩu vị không tốt hả?” Phương Minh Hoa hỏi.

“Hả? Đâu, không có.”

“Anh còn tưởng Tiểu Chu không ở đây, em ăn không thấy ngon miệng.” Phương Minh Hoa trêu cậu.

“Gì trời, mắc mớ gì đến tên đó.” Tôn Tường cầm cái thìa gần đó, múc một thìa cơm siêu to khổng lồ vào miệng nhai nhồm nhoàm: “Tui ăn hơi bị ngon nhé.”

Đỗ Minh lúc này vẫn nói chuyện về cô nữ chính kia: “Lần này đội trưởng có vẻ muốn cùng cô ấy…”

Lỗ tai Tôn Tường ngay lập tức liền vểnh lên nghe ngóng.

Ngô Khải lấy tay huých Đỗ Minh, Đỗ Minh vội vàng đổi đề tài: “Cả nhà xem trận bóng ngày hôm nay chưa?”

“Nhìn này!” Ngô Khải và Lữ Bạc Viễn cười trộm, hùa theo: “Hôm nay tao mua xổ số trúng năm đồng.”

“Ôi, Lữ tổng trâu bò quá, khao đi khao đi!”

Nét diễn quá mức giả trân, Tôn Tường ngu ngốc mấy cũng biết tỏng là mấy người bọn họ đang có gì đấy giấu mình. Giỏi lắm Chu Trạch Khải, cứ coi như là anh ra ngoài không thèm báo cáo gì đi, còn thông đồng với bọn họ trêu đùa tui hả? Anh nghĩ Tường ca quan tâm anh giờ nằm ở xó xỉnh nào sao? Có gan thì đừng về nữa.

Mãi đến đêm đó, Chu Trạch Khải cũng không về.

Tôn Tường rốt cuộc cũng bắt đầu đứng ngồi không yên.

Cậu ngồi trong phòng nửa ngày, không thèm bước ra ngoài. Nhất Thương Xuyên Vân lúc này vẫn treo QQ, lúc liên minh đàn đúm nói chuyện cũng thấy Chu Trạch Khải vào xếp hàng như đúng rồi. Tôn Tường cố ý đứng xếp đằng sau Nhất Thương Xuyên Vân, tự dưng lại có cô hồn âm binh nào phát hiện: “Ối giời, Luân Hồi đừng có mà ra đây ngược chó nhé”. Tôn Tường còn đang nghĩ xem nên đáp lại là “Ngược ông đó” hay là “Ai thèm ngược ông?”, chưa gì đã thấy Chu Trạch Khải rep trước rồi:

Nhất Thương Xuyên Vân: Ha ha.

Ha con mẹ anh mà ha!

Tôn Tường tức giận, quả quyết móc điện thoại ra gọi cho Chu Trạch Khải. Điện thoại vang lên hai tiếng thì bị từ chối.

Tôn Tường sốc bay màu, lại gọi một cái, vẫn bị từ chối!

Tôn Tường không phục, vẫn kiên trì gọi tiếp, điện thoại kêu reng reng được 7 8 âm thanh mới kết nối được.

“Làm cái gì mà không nhận máy?!” Tôn Tường nổi giận đùng đùng.

Bên tai chỉ có tiếng xì xì của đường truyền, đầu dây bên kia trầm mặc một hồi, mãi mới trả lời bằng giọng vô tội hết sức: “Em bảo không nghe mà.”

“Tui gì cơ—“ Cậu bỗng nhiên ngừng lại, má nó, mình có nói thế thật.

Tôn Tường hừ lạnh, “Thế sao anh còn nghe?”

“Vậy anh cúp?” Chu Trạch Khải hỏi.

Cậu bị câu này chọc giận muốn chết, “Nghe rồi thì nghe tiếp đi, cúp cái sư cha nhà anh!”

“Ò. Chuyện gì?”

“Hôm nay anh đi đâu?”

“Muốn biết?” Thanh âm của Chu Trạch Khải rất bình thản, nghe có vẻ hơi dụ hoặc: “Nhớ anh?”

Tôn Tường nghe tới đây mới giật mình. Lúc trước cậu bày ra kế hoạch thế nào ấy nhỉ? Không phải là không được hỏi về lịch trình của Chu Trạch Khải sao? Không phải muốn cho nhau khoảng trời riêng hả? Nói được phải làm được chứ.

Tôn Tường lãnh khốc lắc lắc đầu: “Tui không hỏi, anh cũng đừng nói.”

Chu Trạch Khải cười khẽ một tiếng, không biết có ý gì: “Vậy đi.”

Ngược lại, Tôn Tường hỏi vặn thăm dò anh: “Anh muốn tui hỏi?”

“Em nói không hỏi.”

Cậu bĩu môi, “Đây cũng đâu định hỏi.” Tuy không biết được Chu Trạch Khải đang làm gì, nhưng ít nhất vẫn nghe được giọng nói người kia, trong lòng thấy thanh thản hẳn. Tôn Tường ngáp một cái, “Tui muốn đi ngủ.”

“Ừm, ngủ đi, ngủ ngon.”

Trước khi tắt máy, cậu không nhịn được mà hỏi anh: “Có phải là anh đang giận tui đúng không?”

Chu Trạch Khải che microphone, nhịn không cười thành tiếng.

Anh thu lại biểu tình trên khuôn mặt, nghiêm túc trả lời lại: “Không có, em đừng giận.”

“Ai thèm giận anh làm gì!”

6.

Tới tận lúc Tôn Tường tỉnh lại rồi, Chu Trạch Khải vẫn chưa về nhà. Cậu ngơ ngác ngồi trên giường nhìn điện thoại, vẫn không có tin nhắn lẫn cuộc gọi nào nhỡ.

“Bảo không gọi là không gọi thật hả…” Tôn Tường oán hận lấy tay chọc cái màn hình di động không thương tiếc, “Sao bình thường anh không nghe lời thế đi!”

Rời giường rồi, Tôn Tường đi một mình xuống nhà ăn ăn cơm. Giữa trưa, hội Đỗ Minh lại bàn về một cái game điện thoại mới phát hành. Buổi chiều, Giang Ba Đào gọi trà sữa và mua bánh ga tô cho mọi người cùng ăn. Mọi chuyện đều diễn ra hết sức bình thường.

Nhưng mà Tôn Tường chết tâm rồi.

Kết thúc huấn luyện buổi chiều là tầm 5 giờ rưỡi, từ 5 giờ Tôn Tường đã ngồi không yên lòng. Giang Ba Đào thấy cậu không chú tâm, chủ động đưa ra 2 đề nghị PK. Chờ đến đúng 5 rưỡi, Tôn Tường vội vàng phi khỏi ghế, tiến đến chỗ ngồi của Giang Ba Đào, cau mày gõ bàn một cái đánh tiếng: “Giang phó, rốt cuộc là Chu Trạch Khải đi đâu vậy?!”

Ở đâu đó phát ra tiếng cười vang.

Đỗ Minh ôm bụng níu áo Ngô Khải: “Tao đã bảo Tường Tường không nhịn được rồi mà! Mau nộp tiền ra đây!”

Ngô Khải thở dài: “Tường Tường, cậu…! Hừ!”

Tôn Tường tức đến mặt mũi đỏ lựng, “Mấy người chỉ chờ đến lúc này để cười nhạo tui đúng không!”

“Ấy ấy, muốn gặp đội trưởng thì nói một tiếng là được mà. Làm gì phải cắn răng chịu đựng thế, bọn này cũng sẽ không cười cậu đâu!” Đỗ Minh giả vờ rút điện thoại ra định gọi, “Để tui bảo đội trưởng có gì sắp xếp thời gian về sớm.”

“Không cần!” Tôn Tường vội vàng ngăn hắn lại.

Ngược lại, Giang Ba Đào chỉ nhắn một địa chỉ đến cho cậu, “Tiểu Chu quay quảng cáo ở ngoại ô thành phố, đến đêm mới có thể trở về, em đi đón cậu ấy được không?”

“A… nếu Giang phó đã nói vậy thì… tui sẽ cố làm…” Tôn Tường ngại ngùng gãi đầu một cái.

7.

Chu Trạch Khải đến 9 giờ tối là xong công việc.

Sau khi kết thúc, anh để thợ trang điểm tẩy trang cho mình, quản lý còn muốn nói chuyện với đối tác bên công ty quảng cáo nên để anh tự chào hỏi, bản thân chạy vào studio.

Điện thoại cất ở trong túi áo lông, anh mở ra xem xét, vẫn không thấy tin nhắn nào của Tôn Tường liền không khỏi cảm thấy thất vọng.

Anh chậm rãi đi về phía bãi đỗ xe, thầm nghĩ việc mình cố trị Tôn Tường 2 ngày nay… hiệu quả cũng không khả quan lắm. Hay là về sau cứ như cũ mà báo cáo lịch trình với gọi điện thoại, vậy có phải tốt hơn không.

Nhóc hư này vừa rối rắm, lại vừa không nghe lời, vẫn cứ để anh phải chạy theo dắt về mới chịu.

Còn đương nghĩ có khi tí về phải mua hai cái bánh mousse để dỗ dành người kia thì Giang Ba Đào gọi điện đến.

“Chuyện gì?” Chu Trạch Khải hỏi.

“Tiểu Chu xong việc rồi hả?”

“Ừm.”

“Đừng vội về, có tin vui lớn đó.”

“Ừm?” Chu Trạch Khải còn chưa hỏi tin vui đó là gì, anh đã thoáng thấy bóng dáng cao gầy của một người con trai nhảy xuống xe, quay ngang quay dọc tìm cửa ra vào.

“Thấy rồi.” Anh cười. “Tin vui lớn.”

Chu Trạch Khải nghĩ, mình cũng muốn làm nũng một phen.

Anh làm bộ như không biết gì hết, lề mề đi đến trước xe đưa đón mình, lười biếng duỗi hai chân dài, tựa lưng vào cửa xe. Còn có chút tâm cơ mà để hướng sườn mặt mình đón đúng ánh mắt của Tôn Tường.

Có tiếng bước chân dồn dập vang lên.

Tên nhóc hư đốn nhà anh không nói một lời lao đến, đâm Chu Trạch Khải ngửa cả đầu về phía sau.

Tôn Tường hiếm khi khom người xuống như thế này, dùng hai tay ôm chặt eo Chu Trạch Khải.

“Làm sao vậy?” Chu Trạch Khải đến cùng vẫn không duỗi thằng chân, vỗ lưng người nọ, cười cười.

“Anh cố tình đúng không Chu Trạch Khải!” Tôn Tường vùi đầu ở cổ anh, nghiến răng nghiến lợi nói. “Anh cố tình chỉnh tui!”

“Đúng.” Chu Trạch Khải nói, “Vậy em đến làm gì?”

“Còn có thể làm gì nữa?” Tôn Tường rúc sâu vào lòng người đối diện, mái tóc lông xù cọ vào cổ Chu Trạch Khải hơi ngưa ngứa.

“Nhớ anh lắm. Đến đón anh về.”
 

Huyenanh0901

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
160
Số lượt thích
460
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi, Tôn Tường, có nửa fan Luân Hồi
#2
Tường ngốc ( =ω= )
Thắp nến cho Tường Tường vì tưởng dính vô một chú cánh cụt ngơ ngơ, hiền lành 🐧 thì lại bị rơi vô hang sói ngầm (//∇//)
 

Huyenanh0901

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
160
Số lượt thích
460
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi, Tôn Tường, có nửa fan Luân Hồi
#3
Anh trở mình nằm ép lên người Tôn Tường, hung hăng véo mũi cậu: “Phương ca chê anh bị quản nghiêm, còn bảo không dính em?”
Đẹt, tiểu Chu nói 12 từ??? 12 từ đó
 

Trúc 1m8

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Bình luận
30
Số lượt thích
243
Location
trong tim trương phó
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
kyaa trương phó
#4
Đẹt, tiểu Chu nói 12 từ??? 12 từ đó
chính xác bản gốc viết dài hơn cơ, ngồi edit mà hoang mang "ủa sao bữa nay nói nhiều dữ z" nên phải gọt bớt đi chữ nào thừa thãi =)))))))))) gọt tới gọt lui vẫn còn những 12 từ =))))))))
 

Bình luận bằng Facebook