- Bình luận
- 150
- Số lượt thích
- 1,514
- Location
- Dòng sông mùa hè
- Team
- Luân Hồi
- Fan não tàn của
- Dành tất cả sự tôn trọng cho Phương Minh Hoa
Người Lạ Thân Thuộc
Author: Kazeshizu
Character: Tôn Tường
Summary: "Khi Tôn Tường nhìn thấy Thu Mộc Tô trong danh sách hảo hữu của Nhất Diệp Chi Thu"
x
1.Author: Kazeshizu
Character: Tôn Tường
Summary: "Khi Tôn Tường nhìn thấy Thu Mộc Tô trong danh sách hảo hữu của Nhất Diệp Chi Thu"
x
Lần đầu tiên Tôn Tường nhìn thấy cái tên Thu Mộc Tô, là khi cùng nhóm Đỗ Minh tò mò xem danh sách hảo hữu của Nhất Diệp Chi Thu.
Lúc mới tiếp nhận Nhất Diệp Chi Thu, Tôn Tường chưa từng để ý đến vấn đề này. Sau khi đến Luân Hồi, đột nhiên lại kết hảo hữu thêm rất nhiều người, Tôn Tường nghĩ nghĩ một lúc rồi quyết định hay là xóa đi một số người không cần thiết với cậu.
Nhìn một lượt danh sách, trên đó đều là những cái tên quen thuộc, ngay cả Quân Mạc Tiếu cũng có, khiến bọn họ không nhịn được suy đoán rốt cuộc Diệp Tu đã tạo ra acc này từ bao giờ.
Thế nhưng mối nghi hoặc lập tức được thay thế bằng sự tò mò ngay khoảnh khắc Tôn Tường lăn con chuột xuống dưới cùng, khi mà một cái tên xa lạ lại đập vào mắt bốn người bọn họ.
Thu Mộc Tô.
Nghề nghiệp: Tay Súng Thiện Xạ.
2.
Chuyện về Thu Mộc Tô sau đó không lâu cũng được nhóm Đỗ Minh cho vào quên lãng. Thế nhưng Tôn Tường từ ngày hôm đó, không hiểu tại sao lại bắt đầu bị cái tên này ám ảnh.
3.
Tài khoản Nhất Diệp Chi Thủ mà Tôn Tường sở hữu là tài khoản cấp thần, là tài khoản mà Diệp Tu sử dụng từ hồi Vinh Quang khu một mới mở, vậy nên lúc nó đến tay Tôn Tường thì vẫn không tránh được sự cũ kĩ cần có.
Tôn Tường rút thẻ tài khoản khỏi ổ máy, sau đó đưa lên ngang tầm mắt, tỉ mỉ quan sát.
Thứ tự hảo hữu trong Vinh Quang không phân theo chữ cái, mà là phân theo thời điểm kết bạn. Nếu Thu Mộc Tô là cái tên ở dưới cùng, thì có nghĩa người này là người đầu tiên mà Nhất Diệp Chi Thu kết hảo hữu.
Người đầu tiên mà Diệp Tu kết bạn rốt cuộc là một người như thế nào?
Chắc người đó rất mạnh nhỉ?
Tôn Tường cứ liên tục bị câu hỏi đó bủa vây suốt một thời gian, thế nhưng lại không hiểu tại sao bản thân lại tò mò vấn đề này.
4.
Có lẽ là vì sau khi đến Luân Hồi, Tôn Tường lần đầu tiên cảm thấy muốn tìm hiểu về người bạn đồng hành của cậu.
5.
“Đội trưởng, anh biết nhân vật Thu Mộc Tô không?”
Buổi trưa ngày hôm sau, khi cả đội đang ăn cơm trong căn tin, Tôn Tường nghĩ nghĩ một lúc rồi lên tiếng hỏi Chu Trạch Khải như vậy.
Chu Trạch Khải ngẩng đầu lên khỏi khay cơm, nhìn Tôn Tường đang ngồi đối diện mình, nhíu nhíu mày, ngẫm nghĩ một lúc lâu rồi mới lắc đầu.
Tôn Tường có được đáp án từ Chu Trạch Khải, mí mắt liền cụp xuống, dáng vẻ ảo não thể hiện sự thất vọng, tay đang cầm thìa cũng không nhịn được chọc chọc phần cơm trong khay của mình.
“Đó là ai vậy?”
Giang Ba Đào vẫn luôn ngồi cạnh Chu Trạch Khải, lúc thấy Tôn Tường như vậy liền không nhịn được mà bật cười khẽ, sau đó ân cần hỏi lại.
“Một nhân vật chơi Tay Súng Thiện Xạ, là hảo hữu đầu tiên của Nhất Diệp Chi Thu.” Tôn Tường ảo não nói.
Giang Ba Đào như chợt hiểu ra điều gì đó, liền à lên một tiếng rất khẽ.
“Cậu đi hỏi anh Trương thử xem, dù sao anh ấy cũng là bạn của Diệp Thần từ những ngày đầu, có thể biết chút gì đó.”
Cuối cùng, Giang Ba Đào đã nói như vậy.
6.
Kết quả, Tôn Tường thật sự đã đi tìm Trương Ích Vỹ.
Trương Ích Vỹ là người sở hữu tài khoản Nhất Thương Xuyên Vân trước Chu Trạch Khải. Khi Chu Trạch Khải ra mắt, Trương Ích Vỹ cũng lui về sau, rồi đến mùa thứ sáu thì giải nghệ. Thế nhưng những tưởng người này sẽ giống như những tuyển thủ đã giải nghệ trước đó, lang thang hoặc tìm một công việc ổn định không còn liên quan đến Vinh Quang nữa, ai ngờ ngay lập tức Trương Ích Vỹ lại trở thành huấn luyện viên của Huyền Kỳ.
“Thu Mộc Tô?”
Khi Tôn Tường nhắc đến cái tên này trước mặt Trương Ích Vỹ, một nét ngạc nhiên lập tức xuất hiện trên gương mặt anh ta, nhưng rồi sau đó lại là một tiếng thở dài khe khẽ.
“Thu Mộc Tô cũng giống như Nhất Diệp Chi Thu, ngày xưa cũng là một cái tên có tiếng tăm ở khu một.”
“Dù không muốn nhưng tôi cũng phải thừa nhận, dù cùng chơi Tay Súng Thiện Xạ, nhưng trình độ của cậu ta lại vượt xa tôi. Một người rất mạnh, sánh ngang với Nhất Diệp Chi Thu của Diệp Tu và Đại Mạc Cô Yên của Hàn Văn Thanh lúc bấy giờ.”
“Haiz. Chỉ tiếc là khi liên minh thành lập thì lại không còn thấy người đó nữa. Tôi cũng có lần đi hỏi Diệp Tu thì nghe nói là người đó đã qua đời rồi.”
“Thu Mộc Tô và Nhất Diệp Chi Thu là một tổ hợp cực mạnh, gần như không có đối thủ. Nếu mà Thu Mộc Tô còn sống, không biết Liên Minh chuyên nghiệp còn rực rỡ đến mức nào.”
Trương Ích Vỹ nói xong, lúc này mới để ý thấy vẻ mặt thẫn thờ của Tôn Tường, cuối cùng vẫn không nén được thở dài mà bỏ thêm một câu trước khi rời đi.
“Nếu cậu muốn biết rõ hơn, có lẽ cứ đi trực tiếp hỏi thẳng Diệp Tu vậy.”
7.
Tối hôm đó sau khi rời khỏi phòng huấn luyện, Tôn Tường nằm trên giường của mình trong kí túc xá, giơ cao tấm thẻ tài khoản Nhất Diệp Chi Thu đang cầm trên tay.
Thu Mộc Tô. Không biết là một người như thế nào nhỉ?
Một người bạn rất quan trọng của Nhất Diệp Chi Thu sao?
“Nếu vậy, cậu không muốn nhìn tôi xóa hảo hữu người này phải không?”
Tôn Tường lẩm bẩm, cũng chẳng biết là đang tự nói với mình hay là đang nói với tấm thẻ đang cầm trên tay.
Sau đó Tôn Tường đặt tấm thẻ trở lại trên bàn rồi mới đi vào giấc ngủ.
Đêm hôm đó Tôn Tường nằm mơ thấy rất nhiều thứ.
Đầu tiên là hình ảnh Nhất Diệp Chi Thu và Thu Mộc Tô sánh vai nhau chiến đấu, nhìn thấy nụ cười trên môi hai nhân vật vốn vẫn vô tri vô giác đó.
Kế tiếp là hình ảnh Nhất Diệp Chi Thu cầm trên tay cây khước tà, một mình đứng lặng lẽ trên một quãng đường rất dài, rất rộng, xung quanh lại không có lấy một bóng người.
Cuối cùng, là hình ảnh về ngày đầu tiên cậu tiếp nhận thẻ tài khoản Nhất Diệp Chi Thu.
“Cậu có yêu Vinh Quang không?”
Cậu nhớ, vào những tháng ngày ngông cuồng đó của mình, người đó đã nghiêm túc mà hỏi cậu như vậy.
Chỉ tiếc là lúc đó cậu lại không hề đưa ra câu trả lời.
8.
“Nếu muốn thì cậu cứ xóa, dù sao bây giờ Nhất Diệp Chi Thu cũng là của cậu, không cần phải hỏi ý kiến của anh.”
Khi Tôn Tường thu hết can đảm để đi nói chuyện với Diệp Tu, hỏi rằng cậu có thể xóa một vài người bạn của Nhất Diệp Chi Thu hay không, thì anh ta chỉ thản nhiên trả lời như vậy.
“Vậy còn Thu Mộc Tô thì sao?” Tôn Tường gửi đi một tin nhắn sau khi suy nghĩ mất nửa ngày.
Người bên kia im lặng khá lâu, thật sự không giống với tác phong trả lời ngay lập tức của Diệp Tu, khiến cho Tôn Tường nhất thời nghĩ rằng anh ta sẽ không trả lời cậu. Thế nhưng sau một thời gian dài chờ đợi, cuối cùng Diệp Tu cũng gửi đến một dòng tin.
“Thu Mộc Tô cũng vậy.”
Chỉ vỏn vẹn năm chữ đó.
9.
Tôn Tường dường như đã thẫn thờ nhìn màn hình máy tính rất lâu, lâu đến mức Phương Minh Hoa đi ngang quá vỗ vai cậu bảo xuống căn tin ăn trưa nhưng cậu lại không mảy may để ý đến.
10.
Có đồng ý xóa hảo hữu “Thu Mộc Tô” hay không?
11.
Tôn Tường không hề biết Thu Mộc Tô là ai, càng không biết chủ nhân của Thu Mộc Tô mạnh như thế nào, hay người đó đã quen biết Diệp Tu từ bao giờ.
Điều duy nhất cậu biết, là Thu Mộc Tô là một người bạn rất quan trọng của Nhất Diệp Chi Thu.
12.
Có đồng ý xóa hảo hữu “Thu Mộc Tô” hay không?
Không.
13.
Tôn Tường nghĩ, đây là việc đầu tiên cậu có thể làm cho Nhất Diệp Chi Thu kể từ khi cậu tiếp nhận tài khoản này.
– end –
Đôi lời: Thật sự thì tớ muốn lảm nhảm một chút về fic này nên nếu bạn không có thời gian đọc thì có thể lướt qua.
Ban đầu ý tưởng cho fic này của tớ bắt nguồn từ một dòng comt mà tớ vô tình nhìn thấy, rằng có lẽ điều đáng sợ nhất là Nhất Diệp Chi Thu hủy hảo hữu với Thu Mộc Tô. Lúc tớ đọc dòng comt đó, tớ đã suy nghĩ rất nhiều, và khi tưởng tượng ra viễn cảnh đó thì thật sự rất buồn, dù rằng chẳng thể trách Tôn Tường được, vì thằng bé không biết điều gì hết.
Thế rồi một ngày kia, ý tưởng fic nảy ra trong đầu tớ, và tớ muốn viết về việc Tôn Tường nhìn thấy cái tên Thu Mộc Tô trong danh sách hảo hữu của Nhất Diệp Chi Thu.
Ban đầu thật sự có rất nhiều điều muốn viết từ ý tưởng trên, nhưng rồi mất tận một tháng sau tớ mới có thể viết, và dĩ nhiên cảm xúc bây giờ và ngày nghĩ ra ý tưởng đã vơi đi rất nhiều, vậy nên những gì tớ viết ở trên chỉ là những hình ảnh vụn vặt còn sót lại trong trí nhớ của tớ.
Viết theo kiểu không suy nghĩ kĩ tình tiết chưa bao giờ là thói quen của tớ. Trước đây chưa từng, bây giờ thì có rồi.
Cuối cùng tớ vẫn đặt bút viết ra ý tưởng trên, viết sạch những gì luẩn quẩn trong đầu tớ suốt một tháng qua, và mặc kệ rằng fic có nhiều thiếu hụt, vì tớ sợ rằng để đến khi mình có thể chau chuốt nội dung, chau chuốt văn phong rồi mới viết thì cảm xúc của tớ cũng vơi đi hết, để rồi thứ còn lại chỉ là lí trí mà thôi.
Mù quáng cũng tốt, tớ nghĩ vậy, coi như buông tha cho bản thân mình khỏi những chấp niệm mấy năm qua.
TCCT là fandom đầu tiên, tớ muốn viết theo cảm xúc nhiều hơn là lí trí.
Cảm ơn mọi người vì đã đọc.