Hoàn [Vân Hữu Mộc Hề 2021][Sở Tô] When We Were

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,122
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#1
When We Were
Tác giả: Hane羽
Edit:
Thobeo
Beta: @Quân Y Hoàng cảm ơn em nhiều nhiều :x
Một sản phẩm thuộc Project Sở Tô Vân Hữu Mộc Hề 2021:so:nuthan

00.

Con người đủ mọi màu da ở khắp nơi trên thế giới đều biết tận dụng rất tốt "bánh xe lịch sử không ngừng lăn về phía trước [1]" để tạo dựng nên những điều lớn lao. Đây quả thật là một phép ẩn dụ tinh tế — Thời gian thực sự giống như đoàn tàu vùn vụt chạy qua, nghiền nát mọi trở ngại, cũng tựa như bánh xe lăn mãi không dừng, điểm giống nhau là tất cả chúng đều không vì ý chí con người mà mảy may thay đổi.​

Dù có là nhà phát minh tài hoa nhất cũng chẳng thể sáng tạo ra thứ vĩnh viễn không bao giờ lặp lại trong bề dày lịch sử huống chi là trông mong vào những con người bình thường. Văn hóa, nghệ thuật, tôn giáo, chính trị, hòa bình, chiến tranh, bài học duy nhất lịch sử để lại cho nhân loại chính là họ hoàn toàn không thể rút ra bất kỳ điều gì từ đó. Sự tuần hoàn luôn lặp lại, hoặc nói dùng hình thức nào để kết thúc sự lặp lại này là mệnh đề mãi mãi không thể trốn tránh mà sự sống đặt ra xuyên suốt dòng chảy của thời gian.​

01.

Trong bữa tiệc mừng chiến thắng giải Thế giới, Sở Vân Tú thả trôi dòng suy nghĩ, chủ đề quá cao xa thực không phải thời điểm thích hợp để nghĩ đến lúc này.​

Dựa lưng vào mép quầy bar nhạt ánh đèn, Sở Vân Tú vờ cầm một ly rượu trên tay, màu đỏ tía bên trong hơi đục mờ, hương vị cũng có điểm là lạ, cốt yếu chỉ để đánh bóng bản thân, gắng hoà mình vào bầu không khí hiện tại.​

Đơn vị tài trợ cho đội tuyển quốc gia không giống những nhà đầu tư hợp tác lâu năm với các chiến đội lớn biết đối đãi chu đáo ân cần, mỗi tuyển thủ đều được tính toán để mang lại giá trị tốt nhất, chỉ sợ không thể tận dụng hết mức. Sở Vân Tú mãi mới thấy được mặt tốt từ “độ hot tầm tầm” của mình, ngay khi biểu diễn nghệ thuật kết thúc cô đã tránh vào nơi nhàn nhã, Tô Mộc Tranh thì không may mắn như vậy, cả buổi luôn phải nở nụ cười thương nghiệp lễ phép đúng mực, nghe tai này sang tai kia những lời "người thành đạt" thổi phồng lẫn nhau lên tận mây xanh.​

Máy móc gật đầu vâng dạ mấy lần cuối cùng cũng có thể thật lòng mỉm cười nói lời tạm biệt rồi rời đi, Tô Mộc Tranh nhanh chóng tìm được vị trí của Sở Vân Tú, lại gần từ phía sau, tựa cằm lên vai bạn gái mình, nghiêng đầu gọi cô "Tú Tú" rõ ràng có ý làm nũng. Sở Vân Tú thuận tay ghé ly lại gần để cô nhấp một ngụm rượu vang, nhân lúc cô ngẩng mặt liền xoay người quay nửa vòng ghế đặt ly vào tay Tô Mộc Tranh, mặt đối mặt.​

"Cậu vất vả rồi." Sở Vân Tú thoáng ngước mắt nhìn cô, tay còn rảnh rỗi khẽ gõ vị trí bên cạnh, "Nghỉ ngơi một lát đi."​

Tô Mộc Tranh nghe lời, giày cao gót móc vào thanh gác, nhẹ điểm mũi chân ngồi lên ghế tựa cao hơn một mét, hai chân đung đưa mấy lần đá rơi đôi giày xuống đất.​

"Phiền ghê luôn." Tô Mộc Tranh đặt ly lên quầy bar, hai tay quàng lên vai Sở Vân Tú. Ánh đèn không hắt tới góc này, hai cô yên tĩnh đối diện nhau, trời cao mây mỏng, trăng sáng sao dày, từ đáy mắt đến trái tim như có loài nhện giăng tơ, bùng lên ngọn lửa chôn vùi bấy lâu. Tô Mộc Tranh bỗng mỉm cười rồi tiến đến sát bên Sở Vân Tú, giọng nói mềm mại vờn qua tai, "Nhưng mà mình rất vui vì chúng ta có thể cùng nhau giành được quán quân."​

Ngón tay Sở Vân Tú chạm vào sợi tóc dài rủ xuống của Tô Mộc Tranh, cuốn mấy vòng quanh đốt ngón tay thon thả. Lúc này tiếng nhạc đổi qua một bài êm dịu, ánh đèn đan xen như gần như xa nhuộm đẫm khung cảnh ám muội, hai cô gái kề sát vào nhau, hơi thở quấn quýt, lúc này Tô Mộc Tranh rất muốn một nụ hôn.​

Hai người nép mình bên lề bữa tiệc, chạm vành tai cọ tóc mai trong hương thơm trái cây ngọt ngào. Cấm kị còn một tên gọi khác là dẫn dắt, con người chỉ rời khỏi vườn địa đàng sau khi hái xuống trái cấm.​

Nhưng vậy thì sao đây?​

Sở Vân Tú ôm Tô Mộc Tranh vào lòng, vén làn tóc mai vướng víu, cúi đầu kề sát sau cổ người kia, giả làm một vampire khát máu.​

Lớp son kem vẫn còn mềm mịn trơn bóng, chạm vào làn da trắng nõn để lại một dấu hôn đỏ thắm như màu rượu, Tô Mộc Tranh đỏ bừng vành tai như đang sốt, quay đầu nhìn cô.​

"Vân Tú đại thần, vừa nãy tự nhiên có một vị sugar daddy nói cậu lạnh lùng đó," Tô Mộc Tranh nghiêng đầu, Sở Vân Tú đã quen với nét ửng hồng trên gò má vẽ nên vẻ ngây thơ vô tội này, là nét mặt giận hờn, "Rốt cuộc là hiểu lầm gì cậu chứ."​

"Ồ..." Sở Vân Tú dụi vào thái dương Tô Mộc Tranh, cũng nghiêm túc suy nghĩ, "Cô ấy hút thuốc, uống rượu, chơi game, còn tiện tay chiếm mất nữ thần của Liên minh, nhưng mình biết cô ấy là một cô gái tốt mà nhỉ?"​

"Phụt ha ha ha cậu thật là..." Tô Mộc Tranh tránh khỏi ngực Sở Vân Tú, cười như nhành hoa rung rinh, cười xong mới nhắm tới trọng điểm, "Nè, cậu mà cũng uống rượu sao?"​

"Không có lý do dĩ nhiên là không uống rồi, lên sân mà run tay thì chẳng vui chút nào." Sở Vân Tú tỏ ra nghiêm túc, cầm lấy ly rượu vang bên cạnh Tô Mộc Tranh, dáng vẻ tao nhã uống một ngụm, "Nói ra thì tửu lượng của mình cũng khá, tốt hơn tiền bối Tôn Triết Bình, uống chết năm Diệp Tu cũng không thành vấn đề."​

"Ồ," Tô Mộc Tranh thấy giới hạn được đem ra so sánh cũng chỉ là năm chén rượu, cơ mà trong giới chuyên nghiệp vốn mặc định "không uống được rượu" thì tửu lượng của cô cũng đủ để xếp hạng nhất, "Thật lợi hại quá đi."​

"Chuyện này thì có gì đáng khen chứ." Sở Vân Tú buồn cười, khẽ chọt trán Tô Mộc Tranh.​

02.

"Tôi hút thuốc, uống rượu, xăm mình, đi bar, nói tục, nhưng tôi biết tôi là một cô gái tốt." [2]​

Câu nói nổi tiếng này bắt nguồn từ một nữ ca sĩ của đất nước lá phong, lúc nó lưu truyền rộng rãi thì Sở Vân Tú vẫn còn là một đứa trẻ chưa hiểu sự đời, có lẽ cô cũng chỉ chạy theo trào lưu, hoặc giả được thầy cô dạy bảo uốn nắn nên chẳng thấu tỏ giá trị tư tưởng bao hàm phía sau câu nói này.​

Lần nữa đọc được câu ấy là trong khu vực thảo luận của diễn đàn Vinh Quang, cái tên Sở Vân Tú nằm trên tiêu đề một topic thảo luận. Số lượng bình luận còn nhiều hơn cả "Ngôi nhà tình yêu đích thực" bên khu Yên Vũ. Cô chẳng nhớ rõ nội dung chủ đề cụ thể là gì, nhưng có một câu đập vào mắt cô, khiến cô mãi khắc sâu trong suy nghĩ - gà mái gáy sáng [3].​

Pháp sư nguyên tố đứng đầu Liên minh, từ khi ra mắt tới nay chưa từng vắng mặt trong Ngôi sao tụ hội, là át chủ bài cả về kỹ thuật lẫn chiến thuật của chiến đội khách quen vòng chung kết.​

Nếu liệt kê từng mục thì có vẻ như mỗi điều trên đều là một thành tựu đáng tự hào, nhưng những gì không làm được thì vẫn thực sự không làm được.​

Là nữ đội trưởng đầu tiên và duy nhất của Liên minh trong một thời gian dài, nhưng các nhận xét về cô lại chẳng hề liên quan tới những điều ấy, dường như chúng cứ mãi xoay quanh vấn đề giới tính của cô mà không thấy chán. Ví dụ sau khi một chiến đội bị loại, nội dung phân tích đánh giá luôn bao quát mọi phương diện, mà trọng điểm "tổng kết sau trận đấu" của Yên Vũ luôn nhắc: "Dù sao Sở đội cũng là một tuyển thủ nữ, lối chơi mềm mỏng thiếu tính quyết liệt, nhưng vấn đề lớn hơn nằm ở ý chí, Phong Thành Yên Vũ luôn phát huy xuất sắc trong điều kiện thuận lợi, còn gặp nghịch cảnh lại chẳng xoay sở được gì…"​

Giả thiết "nếu chiến đội Yên Vũ được một tuyển thủ nam đảm nhận chức vụ đội trưởng dẫn dắt" xuất hiện không tới mười lần thì cũng đến tám, như thể chiến đội "do nam tuyển thủ làm đội trưởng" xếp thứ mười bảy mười tám trước khi Sở Vân Tú ra mắt không hề tồn tại.​

Sở Vân Tú biết rõ báo Thể Thao Điện Tử chỉ đăng mấy bài lá cải, sự quan tâm thấu hiểu là điều xa xỉ chớ hoài mong đợi, cho nên từ khi quyết định dấn thân vào con đường này cô chẳng thả lỏng bản thân lấy một phút, luôn tự mài giũa bản thân. Cô là pháp sư nguyên tố xuất sắc nhất trại huấn luyện Yên Vũ, là người kế nhiệm được đội trưởng tiền nhiệm đích thân tuyển cử, về sau cô cũng không phụ lòng Phong Thành Yên Vũ, danh hiệu đệ nhất pháp sư nguyên tố chưa từng mai một.​

Ngay cả như vậy, mũi nhọn chĩa vào giới tính khác biệt của cô cùng với sự xa lánh phủ nhận chưa bao giờ dừng lại, cho đến khi "gà mái gáy sáng".​

Vớ vẩn.​

Sở Vân Tú lướt qua các bình luận phản hồi đứng đầu, chủ yếu là mấy lời tầm phào "yếu đuối", "không chịu nổi áp lực", "dù sao cũng là nữ tuyển thủ", rồi một bức hình bỗng dưng xuất hiện — đó là trận đấu loại đầu tiên của vòng chung kết, cô đứng hút thuốc bên ngoài đường hầm dành cho tuyển thủ ở sân nhà Yên Vũ.​

Caption bên dưới chính là câu "danh ngôn" kia.​

Sau comment này số lượng bình luận bắt đầu bùng nổ, lần đầu tiên đề tài liên quan đến Sở Vân Tú đạt độ hot tối đa.​

Bị chỉ trích gắt gao về "giới tính" hay bị soi xét tọc mạch về "đời tư", Sở Vân Tú quả thật không biết nên phiền lòng vấn đề nào hơn.​

"Mộc Tranh, cậu có cảm thấy bất công không?"​

Avatar QQ của Mộc Tranh là Mộc Vũ Tranh Phong đứng giữa khói lửa mịt mù, Sở Vân Tú mở khung chat, gõ rất lâu mới nhấn gửi đi.​

"Cậu nói chuyện gì cơ?" Tô Mộc Tranh nhắn lại ngay tắp lự.​

"Ví dụ như..." Ngón tay Sở Vân Tú dừng vài giây trên bàn phím, "bị người ta gọi là bình hoa."​

Trước khi Đới Nghiên Kỳ ra mắt ở mùa giải thứ tám, trong mắt quần chúng thích hóng hớt, hai nữ tuyển thủ mùa bốn là chị chị em em trong truyền thuyết, thậm chí có kẻ tò mò mở hẳn một tài khoản Weibo chỉ để đăng mỗi ngày "Hôm nay Sở Vân Tú và Tô Mộc Tranh đã quay ra bóc phốt nhau chưa?", nhưng sau nhiều năm, hằng ngày tài khoản này luôn viết status là "Vẫn chưa". Sở Vân Tú thỉnh thoảng còn nổi máu đi tạo drama, nhân viên quản lý quanh năm luôn giữ tinh thần trong trạng thái sẵn sàng làm việc khiến Sở Vân Tú... cảm thấy thật đáng thương.​

Cô nhớ đến sự tồn tại của tài khoản này một lần nữa vào trận đấu với Lôi Đình ở mùa giải thứ tám. Em gái mới ra mắt cũng chơi pháp sư nguyên tố, sau trận đấu còn chạy sang phòng nghỉ của đội khách gọi cô "chị Sở", vừa ngoan ngoãn lại lanh lợi. Sở Vân Tú rất thích cô nhóc này, còn thích thú thử đoán già đoán non nếu mấy "người có tâm" nhìn thấy không biết sẽ tưởng tượng ra mấy vở kịch lớn thế nào. Lúc cô đi đào lại thì phát hiện tài khoản kia đã mấy tháng không đăng bài. Sở Vân Tú nhìn ngày giờ đăng câu "Vẫn chưa" cuối cùng, thầm mắng chẳng lẽ tên này là fan Phương thần [4]?​

"Cậu xem nếu một ngày nào đó chúng ta cãi vã công khai thì chủ tài khoản này có vui sướng quay lại đăng bài 'Đã phốt rồi!' thông báo toàn dân không?" Sở Vân Tú đang nhắn tin cho Tô Mộc Tranh bỗng trí tưởng tượng bay xa.​

"Mà cãi nhau chuyện gì? 'Nửa kia muốn gây sự với tôi chỉ vì một cái tài khoản Weibo, phải chăng đã hết yêu tôi rồi?" Tô Mộc Tranh chống cằm nghĩ một lúc rồi mới gõ phím.​

"Ha ha ha ha ha ha bất ngờ vậy luôn à? Lỡ hôm đó có tài khoản mới đặt tên ‘Hôm nay Tô Mộc Tranh comeout Sở Tô chưa?’ thì sẽ đăng ‘Comeout rồi!’ ngay lập tức luôn đó!” Sở Vân Tú nhắn meme đập bàn cười, là hình ảnh thu nhỏ phản ứng cô một cách chân thực nhất.​

" ╭(╯^╰)╮Cớ gì phải là Sở Tô chứ! Tô Sở mới đúng nhá!" Tô Mộc Tranh nói.​

"Ặc, trọng điểm là chỗ này sao? Mâu thuẫn nội bộ thì chẳng phải nên giải quyết nội bộ à —"​

...​

Khi đó hai cô vẫn chưa bên nhau, quanh năm đắm chìm trong biển lời trên trời dưới đất của giới thể thao điện tử, dù trước ống kính có tao nhã đoan trang bao nhiêu thì sau hậu trường vẫn thầm kể những chuyện cười không chút húy kỵ, giới hạn tiết tháo cực cao.​

03.

Ví dụ như... bị người ta gọi là bình hoa.​

Khi đó Tô Mộc Tranh đã đáp lại như thế nào nhỉ?​

Qua nhiều năm, điện thoại máy tính đã đổi vài phiên bản, tia nắng ban mai đã xóa nhòa vết tích xưa cũ, nhưng Sở Vân Tú sẽ chẳng thể quên câu trả lời khi đó của Tô Mộc Tranh —​

"Mình biết không phải như vậy."​

Xuyên qua ánh sáng trắng của màn hình điện thoại, Mộc Vũ Tranh Phong dẫm cát bước tới, bật lửa vẽ một đường parabol trong không trung, nòng pháo đen ngòm của Thôn Nhật bắn ra Nhiệt Cảm Phi Đạn, lấy nguồn nhiệt ban đầu làm tâm điểm, đốt trụi vùng phế tích hoang tàn.​

"Vân Tú, không phải như vậy," Tô Mộc Tranh nói, "cậu cũng không giống như những gì bọn họ nói."​

Nữ bậc thầy pháo súng dừng bước, gánh khẩu pháo lên vai, nghiêng đầu chìa tay với pháp sư nguyên tố đang vẽ nên Băng Tuyến uốn lượn. Góc áo bào trắng tung bay trong gió, Phong Thành Yên Vũ giơ cao pháp trượng Kiếp Phong, Lực Lượng Nguyên Tố như thuỷ triều cuồn cuộn dâng lên, ngọn lửa lan khắp bình nguyên băng giá.​

Phong Thành Yên Vũ, Mộc Vũ Tranh Phong.​

Đôi nhân vật đã bị ghép cặp từ trước cả hai người điều khiển, Tô Mộc Tranh lúc đầu còn vô tình gặp phải truyện 18+ của Phong Tranh do fan cuồng sáng tác, khiến cho một thời gian sau đó mỗi lần cô nhìn thấy Phong Thành Yên Vũ và Sở Vân Tú đều có cảm giác kỳ cục vô cớ...​

Còn về việc sau khi hai người xác nhận quan hệ đã thực hành vô số lần, thậm chí đi từ lý thuyết tới thực hành thì khoan hẵng bàn đến.​

Quan hệ của hai cô trong Liên minh cũng coi như là một bí mật công khai, đám trạch nam trong giới thể thao điện tử ngoài miệng thì nói nữ thần của ta bị nữ vương cướp mất biết sống sao, ngón tay lại rất thành thực phát tiền lì xì kèm câu "trăm năm hạnh phúc" cho hai tài sản quý báu của Liên minh.​

"Này là bỏ qua đoạn thổ lộ nhảy luôn đến đám cưới à?" Sở Vân Tú nói.​

Hai chiếc điện thoại bọc ốp màu đỏ và xanh lam đặt song song trên bàn trà, màn hình hiển thị "tiền lì xì" đến từ mấy vị cùng mùa, hai chủ nhân nhìn nhau tâm trạng phức tạp.​

"Đã kết hôn rồi còn so đo vấn đề thổ lộ sao?" Tô Mộc Tranh nói.​

Kế thừa hoàn hảo logic "Trên cơ sở giữ vé, tranh thủ giật quán quân".​

Mối quan hệ đồng tính của con gái thực ra rất dễ dàng qua mặt mọi người, hai cô cũng không để lộ sơ xuất gì nhiều, nhưng Tứ đại tâm bẩn của Liên minh thì có đến ba tên cùng mùa, điều bất ngờ còn là họ đã dùng não bộ thẳng nam để "phân tích" ra chuyện đáng ngạc nhiên từ những việc nhỏ nhặt không đáng chú ý.​

Chiến thuật dựa trên mỗi chi tiết nhỏ nhất — Tiêu Thời Khâm.​

Không bỏ qua bất kỳ tiểu tiết nào có ảnh hưởng đến toàn cục — Dụ Văn Châu.​

"Hai người là một cặp à?" Trương Tân Kiệt hỏi.​

Không rào trước đón sau, không vòng vo tam quốc, không điềm báo dấu hiệu, đơn giản thẳng thắn, cắt bớt giản lược.​

"Thế hệ Hoàng kim" vốn có quan hệ rất tốt, chẳng có điều gì kiêng kị không thể nói, tuy không định chủ động comeout nhưng đã bị hỏi thì chẳng cần phủ nhận. Một trước một sau, Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú chia ra trả lời, "Đúng rồi."​

04.

"Cùng nhau đi du lịch trong kỳ nghỉ hè đi."​

Cuối mùa giải mà cả Gia Thế lẫn Yên Vũ đều bị loại sớm, Tô Mộc Tranh bỗng cất lời mời.​

Sở Vân Tú bày phiếu thành tích của các nhân tài trong trại huấn luyện trên bàn, liếc nhìn mưa rào gió rít ngoài cửa sổ rồi trả lời điện thoại: "Được đó, cậu muốn đi đâu?"​

"Đến... thành phố Q hoặc thành phố G? Mình muốn ăn hải sản~" Tô Mộc Tranh gợi ý. Quay đầu thấy Diệp Thu đang ngồi hít khói thuốc, ngón tay tinh xảo lướt trên bàn phím như đang biểu diễn một đoạn nhạc khúc tiết tấu nhanh. "Nói chung không phải chết dí ở câu lạc bộ cho mọc nấm là được."​

"Cậu xem thử trên đầu gối Diệp Thu có phải đang cắm đầy Mũi Tên Nguyền Rủa không." Sở Vân Tú trêu ghẹo, "Cơ mà không phải mùa hè cậu đã kín lịch rồi sao? Ông chủ Đào chịu thả người à?"​

"Sao cậu lại nói như kiểu Gia Thế bọn mình vắt kiệt sức lao động thế," Diệp Thu vừa đánh xong một trận PK, tháo tai nghe xuống ngang nhiên "nghe trộm" em gái buôn chuyện điện thoại, còn nháy mắt lúc cô định trả lời, dùng khẩu hình nói "chả lẽ không phải". Tô Mộc Tranh dùng tay còn rảnh tạo hình chữ X với Diệp Thu thì người kia mới không tiếp tục làm trò quỷ, lại vùi đầu chơi game, "Dù gì cũng có được một tuần trống mà."​

"Ừm... Vậy thì đến thành phố G đi," Sở Vân Tú nói, "Hoàng Thiếu Thiên chẳng phải từng to mồm nói lấy được vé trận chung kết sao."​

"Đừng." Giọng Tô Mộc Tranh bỗng trầm xuống.​

"Hử?" Sở Vân Tú thắc mắc.​

"Sở đội trưởng đúng là không thể thôi lo nghĩ về công việc kể cả khi nghỉ ngơi mà," Tô Mộc Tranh mất hứng bĩu môi, "Thế thì có khác quái gì Diệp Thu chứ!"​

Diệp đội trưởng lúc nghỉ ngơi vẫn không thôi lo nghĩ về công việc: ? ? ?​

Sở Vân Tú cảm thấy đúng là chỉ có Tô Mộc Tranh mới hỏi như vậy — Khác gì với sách giáo khoa kiêm người số một Vinh Quang í hả? Cả nghĩ thôi cũng là sai trái rồi đó biết không...​

Nào ai có thể trưởng thành mà chưa từng bị Nhất Diệp Chi Thu đè ra đánh. Sở Vân Tú ngẩng đầu nhìn thật lâu tấm áp phích khổ lớn của Phong Thành Yên Vũ treo bên cạnh màn hình chiếu của phòng huấn luyện, nội tâm bỗng gợn sóng.​

Cuối cùng để tránh cho chuyến du lịch bị làm phiền, Tô Mộc Tranh từ bỏ mơ ước được đi ăn hải sản thỏa thích, hẹn Sở Vân Tú đến nghỉ ở khu nghỉ mát mùa hè nổi tiếng lâu đời — Nhiệt Hà Hành Cung [5].​

"Một cái tên nói lên nhiệt độ." Sở Vân Tú cảm thán.​

Sinh ra ở vùng đất của những hoa viên [6], Sở Vân Tú có yêu cầu thẩm mỹ rất khắt khe với cách sắp đặt tạo hình vườn tược, rất có thành kiến với với hành vi sao chép phục chế khung cảnh thiên nhiên tại khu vườn hoàng gia này [7].​

Nhưng thực tế xem ra không tệ đến vậy? Sở Vân Tú nghĩ. Dĩ nhiên còn xa mới so được với Chuyết Chính Viên [8].​

"Mặc dù thẩm mỹ của mấy vị hoàng đế nổi tiếng thời xưa khá là khó diễn tả," Tô Mộc Tranh mở màn hình điện tử giới thiệu thông tin ở lối vào lâm viên, "Chúng ta vẫn nên tin tưởng vào đạo đức nghề nghiệp của những người thợ thủ công chứ."​

Sau hai ngày tin tưởng vào đạo đức nghề nghiệp của những người thợ thủ công, Tô Mộc Tranh kéo tay áo ngủ của Sở Vân Tú vật vã không muốn rời giường: "Tú Tú, hay là lần sau chúng mình đi ăn hải sản nhé."​

Sở Vân Tú nói được, khi Tô Mộc Tranh buông tha tay áo mình, cô với lấy túi đựng laptop để trong két, lôi máy tính xách tay ra.​

"Nếu không muốn ra ngoài," Sở Vân Tú nói, "buổi trưa mình gọi đồ ăn về đi."​

Tô Mộc Tranh mơ mơ màng màng "Ừ" một tiếng, đến tận trưa khi tỉnh giấc vì đói bụng thì Sở Vân Tú đã cầm túi đồ ăn đi tới.​

"Tú Tú đúng là thiên sứ!" Tô Một Tranh rời giường nhanh như chớp, chạy vụt vào phòng tắm đánh răng rửa mặt chải đầu, trong nháy mắt đã xong xuôi bước ra thấy Sở Vân Tú đang mở hộp cơm rang Dương Châu.​

"Nếu ngày nào đó có thể kéo Diệp Thu ra khỏi cửa thì cậu chính là thiên sứ của toàn Liên minh." Sở Vân Tú tỏ vẻ nhọc tâm.​

"Hử?" Tô Mộc Tranh ngậm thìa nghiêng đầu nhìn cô. Mới chỉ rửa mặt chưa trang điểm, mặt mộc thuần khiết vẫn rất đẹp, không như hình tượng trong trẻo bị đắp nặn trước ống kính, một Tô Mộc Tranh khéo léo và ranh mãnh thế này, thật giống... một tiểu quỷ đội mũ nhọn cười hỏi trick or treak trong dịp Halloween.​

Bị chính trí tưởng tượng của mình hố không nhẹ, Sở Vân Tú lắc lắc đầu xua đi những ý nghĩ linh tinh cũng chẳng trả lời thắc mắc của Tô Mộc Tranh, quay sang mở nắp hộp canh trứng cà chua rồi đẩy qua.​

"Xế chiều cậu muốn đi chùa Phổ Ninh không?" Sở Vân Tú hỏi.​

"Không đi đâu." Tô Mộc Tranh đáp ngay tắp lự, "Tú Tú cậu có mang thẻ tài khoản không, buổi chiều chúng ta du sơn ngoạn thủy trong Vinh Quang đi."​

Tô Mộc Tranh dùng giọng nói khẩn thiết kèm ánh mắt chân thành — không phải chính cô ấy dạy chiêu này cho Phương Duệ đấy chứ?​

"... Nào có khác gì Diệp Thu đâu?" Sở Vân Tú đỡ trán, nhắc lại lời nữ thần Liên minh từng nói.​

"Sách giáo khoa Vinh Quang là tấm gương của chúng ta, dĩ nhiên phải chăm chỉ học tập nỗ lực noi theo rồi!" Tô Mộc Tranh hùng hồn tuyên bố.​

"... Ừ cậu thắng." Sở Vân Tú nói.​

Vậy nên một tuần đi du lịch này hai cô gái xuất thân trạch nữ chỉ thay đồ đi ngắm phong cảnh và chụp hình ở các bản đồ khác nhau, còn tua cho nhanh để xem hết một bộ phim truyền hình dài 40 tập.​

05.

Thành thật mà nói, Tô Mộc Tranh đã trải qua một năm nhàn nhã khi rớt xuống vòng khiêu chiến.​

Dĩ nhiên điều đó không có nghĩa là được giảm bớt cường độ huấn luyện, thậm chí Đào Hiên còn chẳng giảm số lần tiếp nhận quảng cáo của cô.​

... Năm đó Diệp Tu nói "chả lẽ không phải" chắc chắn không chỉ việc này. Tô Mộc Tranh nghĩ.​

Mối quan hệ giữa Đào Hiên và Diệp Tu — Diệp Thu bắt đầu xấu đi một cách rõ rệt từ mùa giải thứ bảy. Tô Mộc Tranh cho rằng cách thức xử lý công việc chung như vậy chỉ vì nguyên do "chuyên nghiệp hóa", nào ngờ kết quả sau cùng lại là sự không chuyên nghiệp nhất.​

Thời đại song hạch, không liên can đến Gia Thế.​

"Nếu anh hai vẫn còn sống," Tô Mộc Tranh nói, "hai anh nhất định sẽ là tổ hợp mạnh nhất."​

"Mộc Tranh ngốc," Diệp Tu thở ra một vòng khói, xoa xoa mái tóc cô hệt như rất nhiều năm về trước, "là vấn đề của anh, không liên can đến em và anh hai em."​

Diệp Tu ra đi như vậy, trong túi phỏng chừng chỉ có một gói thuốc lá và một tấm thẻ căn cước — thẻ tài khoản nhét vào khi nào vậy nhỉ? Không nhớ nữa — cứ thế bước ra khỏi cửa lớn của Gia Thế, chẳng mang cả một bộ quần áo để thay.​

Trong lúc "mất liên lạc" với Diệp Tu, Tô Mộc Tranh đã nghiêm túc cân nhắc đến khả năng chuyển nhượng, nhưng khoảng thời gian đó Đào Hiên luôn cố ý tránh mặt cô, nêu ý kiến với bên hậu cần thì cũng chỉ như đá chìm đáy biển, biệt tích không một tiếng vang. Cô than phiền với Sở Vân Tú, bất giác mang theo ý "cầu viện": "Không thể ở lại, cũng không thể rời đi, mình đúng là trái chanh vô dụng..."​

"..." Sở Vân Tú kỳ thực không biết làm sao để an ủi người khác, mất nửa ngày mới nói ra được một câu khích lệ như mấy lão cán bộ, "Suy nghĩ lung tung sẽ ảnh hưởng đến thi đấu, lúc vào trận không nên nghĩ bậy bạ."​

Cũng không giả vờ vô ý nói: "Vậy cậu tới Yên Vũ đi."​

Biết rõ sẽ bị cự tuyệt thì tốt nhất nên giấu nhẹm những lời đó đi. Dù nói là không thể khuất phục nhưng Sở Vân Tú biết tình trạng của bản thân trước nay đều ở thế bị động, nhưng lại không có ý định thay đổi.​

Khoảng từ trước khi sang năm mới, Tô Mộc Tranh không còn là trái chanh héo nữa, thỉnh thoảng cô còn an ủi tinh thần Sở Vân Tú, biểu hiện trên sàn đấu cũng càng ngày càng mạnh mẽ — tuy nguyên nhân trực tiếp là chẳng thể tin tưởng đồng đội, đành phải tự mình xông lên.​

Sau hoạt động Ngôi Sao Cuối Tuần kết thúc, Sở Vân Tú đến khách sạn nơi Gia Thế đặt phòng để tìm Tô Mộc Tranh, được nhân viên câu lạc bộ báo là cô vẫn chưa trở về. Trước khi rời đi, cô cảm ơn nhân viên, ít nhiều cảm thấy không vui.​

Rồng ngẩng đầu — đúng là Diệp Thu rồi.​

Vốn anh ta chẳng liên quan gì, nhưng khi đặt chung một chỗ lại khiến tâm trạng cô như lên men, chưa tỏa hương mà vừa chua vừa chát.​

Sở Vân Tú sầm mặt đi khỏi khách sạn, gần như muốn lập tức rút điếu thuốc ra đốt nhưng chợt nhớ bài học mấy năm về trước đành lặng lẽ cất đi.​

"Sở đội hôm nay hăng hái quá nhỉ." Sau khi kết thúc trận đoàn đội đầy then chốt, khi đứng cạnh Sở Vân Tú, Dụ Văn Châu thuận miệng nói một câu. Sở Vân Tú đoán đây là mở bài của màn kiểm điểm trong nội bộ Lam Vũ.​

"Thật à," Ngón tay Sở Vân Tú nhón lấy một lọn tóc, thản nhiên quấn rồi thả ra, “Đáng tiếc chẳng có người hiểu cho đâu.”​

06.

Nhớ lại thì khi đó vẻ mặt Dụ Văn Châu khá là khó hiểu.​

Cho nên thực ra mình cũng không... ngụy trang tốt cho lắm.​

Những cảm xúc nhỏ nhặt không biết nói sao cũng chẳng tỏ rõ được cứ vậy giày vò cô, tiêu hao rất nhiều tinh lực. Cho nên kỳ thực Sở Vân Tú cũng hơi vui mừng vì cả một mùa giải này cô sẽ không phải đối mặt với Tô Mộc Tranh. Cuộc đời đánh giải ngắn ngủi này của cô chỉ có thể ở Yên Vũ, trong lòng không suy nghĩ bất cứ chuyện gì, trốn tránh hiện thực. Đáng thẹn nhưng hữu ích.​

Nhưng Tô Mộc Tranh là một tuyển thủ có tính cách thiên biến vạn hóa, ra chiêu không theo mọi thường. Sở Vân Tú một lòng muốn hạ nhiệt né tránh tranh chấp, Tô Mộc Tranh lại kiên định núi không dời thì ta leo lên.​

Lúc đi ra khỏi đường hầm dành cho tuyển thủ ở Vi Thảo nhìn thấy Tô Mộc Tranh, đôi mắt Sở Vân Tú tối sầm lại. Nữ thần của Liên minh kéo khẩu trang che kín mặt xuống, vẫy tay khẽ gọi "Tú Tú", khóe môi hơi nhếch, đuôi mắt cong cong như vầng trăng lưỡi liềm.​

... Ầy cũng may mà chưa công khai. Sở Vân Tú nghĩ.​

Tô Mộc Tranh đáng yêu như vậy, chỉ xuất hiện trước mắt đã thấy háo hức hân hoan.​

Nhưng không được.​

Không thể vì sắc mất khôn, đây là nguyên tắc.​

... Miêu tả kiểu quỷ gì vậy. Sở Vân Tú gạt đám bình luận chạy ngang muốn tràn cả màn hình trong nội tâm, cô hỏi lại với giọng điệu hệt như đang bị đội trưởng Lam Vũ nhập: "Mộc Tranh, sao cậu lại tới đây?"​

"Mình đến tìm cậu đó." Tô Mộc Tranh đưa hai tay ra sau lưng, thoáng nghiêng người về phía trước, còn tặng kèm một cái nháy mắt.​

Sở Vân Tú cảm thấy mình không nên nhận lời ông chủ tiến cử hai chị em nhà họ Thư với đơn vị tài trợ.​

Mùa đông thành phố B trời tối sớm, may mà khu vực công cộng xung quanh nhà thi đấu được chiếu sáng rất tốt. Tô Mộc Tranh kéo tay Sở Vân Tú lại gần, nhỏ giọng nhắc nhở gần như oán trách: "Tú Tú à, cậu ra muộn quá mình sắp chết đói rồi. Cậu có nhớ địa chỉ quán mì sốt tương lần trước Vương Kiệt Hi giới thiệu không, chúng mình qua đấy đi."​

Con đường xung quanh nhà thi đấu dần tối lại, những bông tuyết nho nhỏ rơi xuống từ bầu trời xám tro, phủ lên từng ánh đèn đường, cây sồi xanh và mặt đất, cả trên chiếc mũ len thêu quả châu của người đi đường. Thành phố còn đang say ngủ, mùa đông vừa tỉnh giấc nồng, cùng nhịp tim đập vội như muốn phá tan mặt đất.​

— Sao cậu lại tới đây?​

— Tới đối diện với trái tim của chính mình.​

— Đối diện cái gì cơ?​

— Mình thích cậu.​

07.

"Có thấy Mộc Tranh đâu không?" Diệp Tu cả người toàn mùi khói thuốc lần nữa về lại hội trường, tiệc rượu đã gần tan. Dụ Văn Châu, Tiêu Thời Khâm và Trương Tân Kiệt vẫn đang ngồi cùng nhau, cảnh tượng thật có mùi bàn mưu tính kế chuyện gì đó, mà cũng hiếm khi thấy Hoàng Thiếu Thiên vắng mặt.​

"Thấy thì có thấy," Tiêu Thời Khâm đẩy kính mắt, "nhưng tôi cảm thấy không nên đi tìm thì tốt hơn."​

"Có thấy, đang ở cùng Sở đội." Trương Tân Kiệt nói.​

"Diệp lĩnh đội có chuyện gì gấp sao?" Dụ Văn Châu hỏi.​

"... Cũng không có việc gì." Diệp Tu nhón một miếng dưa hấu trong khay hoa quả trên bàn, vị không ngọt cho lắm, "Khi về nhớ tìm đủ mọi người, không được để thiếu ai."​

Nhạc nền chuyển từ tiếng dương cầm sang violon, cuối cùng là tiếng kèn saxophone. Khi tiếng nhạc bài "Auld Lang Syne" thay cho lời kết thúc hoạt động cất lên, Sở Vân Tú lập tức nhảy xuống khỏi ghế cao. Ánh đèn mờ tối không thích hợp để tìm đồ nên cô mở đèn pin điện thoại, cúi xuống tìm giày cao gót Tô Mộc Tranh đá rơi khi nãy.​

"Mang vào nào, nên đi rồi." Đặt giày dưới sàn, Sở Vân Tú đỡ Tô Mộc Tranh xuống khỏi ghế.​

"Tú Tú à," Tô Mộc Tranh gần như bị Sở Vân Tú kéo vào trong dòng người, trong lòng thầm có ý giữ chút thời gian riêng tư nên không muốn đi nhanh, "Lúc thả ra Thiên Lôi Địa Hoả cuối cùng đó, cậu đã nghĩ gì vậy?"​

"Mình đã nghĩ là..." Sở Vân Tú dừng bước, quay đầu nhìn về phía đôi mắt đang chờ mong kia, nhẹ cong khóe môi, "nhớ cậu."​

Vào cuối tiệc mừng, trước khi pháo hoa tàn hết, Sở Vân Tú không biết nên trở thành một con heo thỏa mãn hay một Socrates bất mãn [9], chẳng cần quan tâm cơm áo gạo tiền, chẳng cần nhìn xuống vực sâu cũng chẳng để vực sâu ảnh hưởng; mặc những mệnh đề vĩ mô của lịch sử, dù rằng vô số câu chuyện tương tự được xâu chuỗi trong những thăng trầm của cuộc sống, lúc này, nơi đây, chỉ có cô và Tô Mộc Tranh — thật sự ở bên nhau.​

END.

[1] Câu nói của Tập Cận Bình: Bánh xe lịch sử đang lăn về phía trước, dòng thác thời đại đang cuồn cuộn chảy. Lịch sử sẽ chỉ quan tâm đến những ai kiên định, vươn lên, phấn đấu, chứ không chờ đợi những ai do dự, lười biếng, sợ khó.​

[2]Đây là một quote của nữ ca sĩ Canada được lưu truyền trên mạng xã hội TQ, không thấy bản gốc tiếng Anh​
Nguyên văn như sau: 全文是:我纹身、抽烟、喝酒、说脏话,但我知道我是好姑娘。真正的婊子喜欢装无辜、装清纯、喜欢害羞、喜欢穿粉色衣服。男人肤浅,都只看表面。所以,他们只能错过好姑娘,然后被婊子骗得痛不欲生。只有女人才能看出谁他妈是真正的婊子。​
Nghĩa là: Tôi xăm mình, hút thuốc, uống rượu và hay chửi thề, nhưng thôi biết mình là một cô gái tốt. Mấy con đĩ thực sự thích giả vờ ngây thơ, hay xấu hổ, thích mặc đồ hồng phấn. Đàn ông nông cạn chỉ biết nhìn mặt mà bắt hình dong. Cho nên bọn họ chỉ có thể bỏ qua mất cô gái tốt rồi bị mấy con đĩ lừa gạt. Chỉ có phụ nữ mới có thể biết ai đúng là con đĩ thôi.​

[3]Tẫn kê tư thần (牝鸡司晨), hay còn đọc là tẫn kê ti thần, nghĩa đen là gà mái gáy vào sáng sớm giống như gà trống, ý nói gà mái mà đi báo sáng. Nghĩa bóng là việc của đàn ông mà phụ nữ làm thay.​
Gà mái báo sáng là hiện tượng biến dị về giới tính của sinh vật, nhưng thời trước dùng để so sánh phụ nữ soán quyền loạn thế, bởi vì phụ nữ cổ đại chịu trình độ giáo dục rất thấp, thường thường làm ra những chính sách nhiễu loạn xã hội. Cho nên người ta cho rằng là điềm báo của tai họa.​

[4]Phương Tân Hiệp - còn được gọi là Phương thần - chân chính cao phú soái, có đầu tư lĩnh vực thể thao điện tử, nổi tiếng với việc chuyên auto trả lời “Vẫn chưa” trên weibo. Nên có 1 bộ phận fan của "Phương thần"​

[5] Nhiệt Hà Hành Cung hay gọi là Thừa Đức Ly Cung (hành cung hay ly cung là cung điện dành cho vua nghỉ ngơi khi xuất du) nằm ở huyện Thừa Đức, tỉnh Hà Bắc. Đây là công trình được coi là đỉnh cao của một khu vườn trên núi với sự phong phú của phong cảnh và kiến trúc từ đền, chùa, cung điện, vườn.Nó là một trong bốn lâm viên nổi tiếng nhất Trung Quốc và được UNESCO công nhận là Di sản thế giới, một Di tích quốc gia và là một thắng cảnh cấp quốc gia được xếp hạng 5A.​

[6] Thành phố của những hoa viên là tên gọi của thành phố Tô Châu tỉnh Chiết Giang​

[7] Thiết kế của Nhiệt Hà Hành Cung khá giống với Tử Cấm Thành​

[8] Chuyết Chính Viên là một khu vườn cổ điển nằm ở Tô Châu, Trung Quốc. Nó là một phần của Di sản thế giới Tô Châu Viên Lâm đồng thời là một trong số những vườn nổi tiếng nhất ở Tô Châu.​

[9] Danh ngôn: Chẳng thà làm một người bất mãn còn hơn làm một con heo thỏa mãn; chẳng thà làm một Socrate bất mãn còn hơn làm một thằng ngu thỏa mãn. — John Stuart Mill.​
 
Last edited:

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#2
Giả thiết "nếu chiến đội Yên Vũ được một tuyển thủ nam đảm nhận chức vụ đội trưởng dẫn dắt" xuất hiện không tới mười lần thì cũng đến tám, như thể chiến đội "do nam tuyển thủ làm đội trưởng" xếp thứ mười bảy mười tám trước khi Sở Vân Tú ra mắt không hề tồn tại.
18 ạ.
 

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#3

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#4
17 ạ :>
như thể chiến đội "do nam tuyển thủ làm đội trưởng" xếp thứ mười bảy mười tám
 
Last edited:

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#6
Đề bài: Hãy viết 2 - 5 dòng cảm nhận về fic, không được lặp từ.
Mỗi người được trả lời 1 lần và chọn 1 số nếu đạt yêu cầu.
 

Gingitsune

Phán quan Tự Sát, Phong Đô đại quái
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Facts & Quotes
Bình luận
784
Số lượt thích
6,233
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Diệp All mới là vương đạo!!! Hàn All muôn năm!!!
#7
Hai người là một cặp à?" Trương Tân Kiệt hỏi.​
Không rào trước đón sau, không vòng vo tam quốc, không điềm báo dấu hiệu, đơn giản thẳng thắn, cắt bớt giản lược.​
Aaaaaa, Bá Đồ muôn năm

Nhận diện Trung Quốc qua Báo cáo chính trị trình bày tại Đại hội 19 | VOV.VN -> vớt vát số 19 dc Hem?


Đề bài: Hãy viết 2 - 5 dòng cảm nhận về fic, không được lặp từ.
Mỗi người được trả lời 1 lần và chọn 1 số nếu đạt yêu cầu.
Vẫn thường nghe những nhận xét về việc Tú Tú “yếu đuối”, “không thể kháng áp”, nhưng khi đặt cạnh mấy nhận xét về “tẫn kê Ti thần” thật sự khiến người phát điên. Đang dịp Olympic, lại một lần nữa bị gợi nhớ về những bất công mà một nữ tuyển thủ phải gánh vác, chớ nói là một nữ đội trưởng. Sở tỷ tỷ thật mạnh mẽ, đạp sóng lướt gió tiến lên!!!

Mấy khúc ghen với Dtu thiệt cutoe gần chết
39
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#8

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#9
Đề bài: Hãy viết 2 - 5 dòng cảm nhận về fic, không được lặp từ.
Mỗi người được trả lời 1 lần và chọn 1 số nếu đạt yêu cầu.
ờm, em cũng không biết nên nói thế nào nữa, fic khá mượt, A và B đều siu đỉnh :xu tuyến tình cảm không quá nhanh, có cảm giác kiểu "đằng nào cũng đến" aka "thế nào 2 chị cũng về 1 nhà chỉ là ta hơm biết khi nèo thui :sauc"

ngoài ra thì mấy đoạn lặt nhặt nho nhỏ về mùa 4 + dàn tuyển thủ oimaoi cưng thiệt sự chớ :haha, để em trích dẫn lại nè~

nhưng Tứ đại tâm bẩn của Liên minh thì có đến ba tên cùng mùa, điều bất ngờ còn là họ đã dùng não bộ thẳng nam để "phân tích" ra chuyện đáng ngạc nhiên từ những việc nhỏ nhặt không đáng chú ý.​
Chiến thuật dựa trên mỗi chi tiết nhỏ nhất — Tiêu Thời Khâm.​
Không bỏ qua bất kỳ tiểu tiết nào có ảnh hưởng đến toàn cục — Dụ Văn Châu.​
"Hai người là một cặp à?" Trương Tân Kiệt hỏi.​
Không rào trước đón sau, không vòng vo tam quốc, không điềm báo dấu hiệu, đơn giản thẳng thắn, cắt bớt giản lược.​
hí hí :dualeo

Quan hệ của hai cô trong Liên minh cũng coi như là một bí mật công khai, đám trạch nam trong giới thể thao điện tử ngoài miệng thì nói nữ thần của ta bị nữ vương cướp mất biết sống sao, ngón tay lại rất thành thực phát tiền lì xì kèm câu "trăm năm hạnh phúc" cho hai tài sản quý báu của Liên minh.
:noel dễ thương!!!!!!!!!!!!!!

trích nốt vài đoạn có Hoàng thíu cameo nựa nà :hoang :omtim

"Ừm... Vậy thì đến thành phố G đi," Sở Vân Tú nói, "Hoàng Thiếu Thiên chẳng phải từng to mồm nói lấy được vé trận chung kết sao."​
"Có thấy Mộc Tranh đâu không?" Diệp Tu cả người toàn mùi khói thuốc lần nữa về lại hội trường, tiệc rượu đã gần tan. Dụ Văn Châu, Tiêu Thời Khâm và Trương Tân Kiệt vẫn đang ngồi cùng nhau, cảnh tượng thật có mùi bàn mưu tính kế chuyện gì đó.​
Tứ đại tâm bẩn :yao

"Thấy thì có thấy," Tiêu Thời Khâm đẩy kính mắt, "nhưng tôi cảm thấy không nên đi tìm thì tốt hơn."​
"Có thấy, đang ở cùng Sở đội." Trương Tân Kiệt nói.​
"Diệp lĩnh đội có chuyện gì gấp sao?" Dụ Văn Châu hỏi.​
:yao
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#10
ờm, em cũng không biết nên nói thế nào nữa, fic khá mượt, A và B đều siu đỉnh :xu tuyến tình cảm không quá nhanh, có cảm giác kiểu "đằng nào cũng đến" aka "thế nào 2 chị cũng về 1 nhà chỉ là ta hơm biết khi nèo thui :sauc"

ngoài ra thì mấy đoạn lặt nhặt nho nhỏ về mùa 4 + dàn tuyển thủ oimaoi cưng thiệt sự chớ :haha, để em trích dẫn lại nè~


hí hí :dualeo


:noel dễ thương!!!!!!!!!!!!!!

trích nốt vài đoạn có Hoàng thíu cameo nựa nà :hoang :omtim





Tứ đại tâm bẩn :yao



:yao
cmt có tâm quá :xu Chọn số luôn em ơi
 

Sắc Xanh

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
16
Số lượt thích
72
Team
Yên Vũ
#12
"Ồ," Tô Mộc Tranh thấy giới hạn được đem ra so sánh cũng chỉ là năm chén rượu, cơ mà trong giới chuyên nghiệp vốn mặc định "không uống được rượu" thì tửu lượng của cô cũng đủ để xếp hạng nhất, "Thật lợi hại quá đi."
5 ạ.
 

Hóng chuyện 24/7

Hóng ai mà đôi mắt không đều (☆_@)
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
337
Số lượt thích
2,063
Location
Bắc Kinh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Phương Minh Hoa, Trịnh Hiên, Lý Diệc Huy
#13
"When we were young" có thể nói là một trong những fic ấn tượng nhất mà em đã được đọc. Fic khắc hoạ rõ rệt về vấn đề mất cân bằng giới tính trong chiến trường game chuyên nghiệp, thậm chí càng đáng nói hơn khi số lượng nữ đã ít mà còn bị lên án, mỉa mai, ngờ vực về khả năng và bản thân của họ được thể hiện quá đỗi mượt mà, êm ả qua giọng văn của cả editor, beta-er lẫn tác giả.

"Bình hoa", "Gà mái báo sáng",... những cái so sánh thật sự rất độc địa, họ bỏ mặc hoàn toàn khả năng của các cô gái, mặc kệ tài năng của họ, nếu có lỗi gì tất cả chỉ vì giới tính của họ, thứ đầu tiên khi nhắc đến họ cũng là giới tính. Đã thế còn có cả một topic đợi bao giờ hai người Sở và Tô bóc phốt nhau...

Em muốn quote lại một câu mà em rất thích trong fic:
"Tôi hút thuốc, uống rượu, xăm mình, đi bar, nói tục, nhưng tôi biết tôi là một cô gái tốt." [2]
Phải chẳng mọi người nên dừng việc đánh giá một cô gái chỉ qua vẻ bề ngoài? Cũng có một chi tiết nữa em rất thích trong fic, đó chính là đoạn chơi chữ về tên Tranh để so sánh với quả chanh, chanh héo, chanh mát lành,... để nói lên hiện trạng con người Tranh: mệt mỏi, bị ép phải cứng rắn.
Khoảng từ trước khi sang năm mới, Tô Mộc Tranh không còn là trái chanh héo nữa, thỉnh thoảng cô còn an ủi tinh thần Sở Vân Tú, biểu hiện trên sàn đấu cũng càng ngày càng mạnh mẽ — tuy nguyên nhân trực tiếp là chẳng thể tin tưởng đồng đội, đành phải tự mình xông lên.
Nhưng thật may sao, giữa dòng đời xô bồ ấy, hai cô gái ấy tìm được đến nhau.
— Sao cậu lại tới đây?​
— Tới đối diện với trái tim của chính mình.​
— Đối diện cái gì cơ?​
— Mình thích cậu.​
Cho em xin số 29 nhé ạ. :so:nuthan Love u.
 
Last edited:

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#14
Fic này rất ngọt ngào nhưng cũng không bỏ quên những thử thách Sở đội phải đối mặt. Có ngọt ngào, có chông gai, có những cảnh sâu sắc nữa. Cảm ơn A và B đã dịch vô cùng mượt mà và cảm ơn dàn tuyển thủ VQ đã cameo rất chuyên nghiệp. :omtim

Số 75 nha.
 

Bình luận bằng Facebook