Hoàn [SN Kiếm Thánh 2021][Dụ Hoàng] Bất kể đêm ngày

Băng Ly

Như kim tác quán đồng tâm kết
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
323
Số lượt thích
2,198
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán Tu Tán
#1

:dudoi:hoang Bất kể đêm ngày :dudoi:hoang


:lv Fic thuộc project Kiếm Thánh - Mừng sinh nhật Hoàng Thiếu Thiên 2021 :lv

Author: (chưa kiếm ra)
Edit + beta: Băng Ly

:vq



Cre art: 野淼




0.

Hắn đi qua ngã rẽ cuối cùng.

Đã nhiều năm như vậy, nơi này cũng không lắp đèn đường, ánh trăng nhàn nhạt kéo dài cái bóng trên mặt đất, theo sát cạnh bên. Hắn cúi đầu nhìn qua, sau đó giơ cao tay làm tư thế chiến thắng.

Hắn biết Dụ Văn Châu đứng ngay sau lưng mình, đây là bí mật bọn họ không chia sẻ với bất kỳ ai, là lãng mạn diệu kỳ thuộc về riêng thời niên thiếu.


1.

Lúc Dụ Văn Châu bưng ly nước ngồi xuống thì phòng huấn luyện đã rất đông.

Có người đang tán gẫu, có người đang xem video phục bàn trận đấu, có người nhai kẹo cao su nhìn qua cửa sổ ngắm trời mây, cũng có người đeo tai nghe bắt đầu huấn luyện. Dụ Văn Châu theo thói quen quay đầu lại nhìn, thấy Hoàng Thiếu Thiên vẫn ngồi ở vị trí sát tường, đang điều khiển Dạ Vũ Thanh Phiền với tốc độ lướt như bay trên bàn phím.

Âm thanh click chuột, gõ bàn phím, máy chủ vang rè rè, tất cả ồn ào trong phòng huấn luyện cũng không có gì khác biệt. Khác biệt duy nhất là giọng nói của thiếu niên kia, trong trẻo tươi sáng khiến người ta cảm thấy vui vẻ, nhưng cũng líu lo không ngừng khiến người bực bội. Chủ nhân của nó lại bắt đầu một ngày sôi nổi kịch tính trong game, cho dù mồ hôi ướt áo dính lên người, sự phấn khích vẫn ngập tràn y hệt như ngày đầu tiên chơi game.

Dụ Văn Châu không nhìn tiếp nữa, xoay người bật máy tính lên, hai chữ Vinh Quang khổng lồ hiện ra choán hết màn hình, từ lúc này đến cuối ngày nó sẽ chiếm hết toàn bộ ánh mắt của anh.

Người không có thiên phú thì không có tư cách thất thần.

Trụ sở chiến đội tại thành phố G đã xây dựng nhiều năm bắt đầu xuống cấp, hè đến nóng bức vô cùng, như đang hun khói những tuyển thủ chen chúc trong phòng huấn luyện. Mỗi ngày vượt qua 12 giờ huấn luyện nhàm chán buồn tẻ là công việc không thể thiếu, không có ai kêu khổ kêu mệt, bởi vì bọn họ đều từng đọc qua tờ báo Thể Thao Điện Tử đưa tin về Gia Thế, thiên tài như Diệp Thu cũng huấn luyện đến đêm khuya mỗi ngày, đông qua hè đến, chưa từng ngơi nghỉ.

Trong đấu trường E-sport tối cao này, không tồn tại kẻ nào không hề bỏ ra chút nỗ lực mà trở thành cường giả.

Rất nhanh đã tới trưa, lúc xuống lầu đi ngang qua màn hình lớn chiếu điểm số trên đại sảnh, Dụ Văn Châu ngẩng đầu nhìn kỹ, lúc này mới nhận ra hiện tại chỉ cách vòng thi đấu quý sau đúng một tuần.

Hạng tám.

Từ góc độ nào đó mà nói đây là một thứ hạng may mắn, nhưng Dụ Văn Châu không thể chấp nhận loại may mắn vớt vát này. Màu giải thứ ba Lam Vũ không có Ngụy Sâm, đánh giải cực kỳ khó khăn, một mình Phương Thế Kính gánh vác cũng không đạt hiệu quả như mong đợi, hào môn ngày xưa phải chống đỡ khó khăn lắm mới đặt được một chân vào cửa lớn vòng thi đấu quý sau. Nhưng khán giả không có thời gian tiếc nuối hay kinh ngạc vì xu hướng suy tàn của Lam Vũ, bởi vì mùa giải đó có quá nhiều thành tích sáng rực hấp dẫn ánh mắt của họ. Là Gia Thế bảo vệ ngôi vương, tạo nên kỳ tích Tam Liên Quan, là Phồn Hoa Huyết Cảnh lộng lẫy không ai sánh kịp của Bách Hoa, thậm chí là nhất chiến thành danh của Ma Thuật Sư từ trên trời giáng xuống Vương Kiệt Hi là đủ để họ bàn luận say sưa vô tận.

Còn chiến đội Lam Vũ cứ im hơi lặng tiếng như vậy trượt ra khỏi tầm mắt của mọi người, biến thành một vai phụ mờ nhạt trong chiến trường sôi động này.

Chỉ là vai phụ sao? Sao có thể cam tâm? Dụ Văn Châu nhìn chằm chằm điểm tích lũy cuối cùng của Lam Vũ trong mùa giải, ánh mắt đột nhiên lạnh thấu xương, sau đó mới từ từ bình tĩnh lại.

“Này!”

Dụ Văn Châu quay đầu lại, Hoàng Thiếu Thiên đứng trên bậc thang xa xa, trong tay đang cầm hay lon Coca lạnh vẫy vẫy tay về phía này.

“Cho cậu nè!” Hoàng thiếu ném một lon qua, dùng lực rất mạnh, suýt nữa khiến Dụ Văn Châu không bắt trúng lon nước kia, nắm lấy hơi lạnh đến rùng mình.

“Là lon nước lạnh nhất nhất nhất tui lấy được trong tủ lạnh nhà ăn đó!” Hoàng thiếu dường như không nói chuyện với đối phương, chỉ là tự lẩm bẩm, “Cũng không biết cái tủ lạnh kia có phải hỏng rồi không, sáng nay bỏ mấy lon nước vào bây giờ sờ vẫn thấy nhiệt độ bình thường, tìm mãi mới được mấy lon lạnh, thời tiết quỷ quái gì không biết sắp nướng chết tôi rồi...”

Hắn tỏ vẻ không chờ Văn Châu đâu nhưng lại đi rất chậm, nên hai người cứ như vậy một trước một sau cùng đi dưới ánh mặt trời chói chang ngày hè, cũng không ai nói với ai câu nào cả. Thực tế mỗi ngày đều nhàm chán ngột ngạt như thế, không đào đâu ra được chuyện gì thú vị làm đề tài nói chuyện, muốn khen ngợi cũng không biết có gì để khen.

Bọn họ không thân mật nhưng cũng không xa lánh.

Dụ Văn Châu thường xuyên phát hiện ra Hoàng Thiếu Thiên đang chăm chú nhìn anh, không phải nhìn lén, không phải thăm dò, là quang minh chính đại làm càn, nhìn chằm chằm anh như thế, thậm chí còn khiến anh cảm thấy da đầu tê dại. Đây là loại ánh mắt rất dễ hình dung, mang theo sự chất vấn, khó hiểu, cũng không che giấu tính xâm lược chút nào. Dụ Văn Châu không nghi ngờ gì nếu lúc hai người tổ đội, anh mắc phải sai lầm lớn gì, nhất định Hoàng Thiếu Thiên sẽ quẳng bàn phím nhảy dựng ngược lên mắng người.

Thế nhưng Dụ Văn Châu trước giờ không cho hắn cơ hội đó. Hoàng thiếu càng dùng ánh mắt như vậy nhìn anh, anh sẽ càng bình chân như vại, vững như Thái Sơn. Tính cách anh vốn là như vậy, không nóng không vội, hiện tại càng là cẩn thận từng bước, Hoàng thiếu có đôi khi nổi giận bừng bừng, nhưng không có cách nào trút giận được lên Dụ Văn Châu vô tội.

Hai người cứ giằng co như thế, một mối quan hệ hết sức vi diệu.

Ăn cơm, sau đó là giấc ngủ trưa ngắn ngủi, đến đầu giờ chiều lại vội vàng chạy về phòng huấn luyện, vẫn là dốc hết toàn lực, đầu đầy mồ hôi, cổ tay đau nhức, cuối cùng chịu đựng thất bại tan tác trở về. Lần này bọn họ chia đội thành hai nhóm thi đấu huấn luyện, không có bất ngờ gì xảy ra, lại thua. Hoàng Thiếu Thiên ngồi ngay bên cạnh Dụ Văn Châu, anh chỉ cần nghiêng đầu là nhìn thấy hắn. Hiện tại hắn rất yên tĩnh, hai tay đặt yên trên bàn, anh híp mắt nhìn theo góc độ khác, thấy cổ tay của Hoàng thiếu đã đỏ lên rồi, ngón tay không tự chủ được co lại.

Hắn quá khao khát chiến thắng.

Ván tranh tài này dài đến năm mươi phút, thực ra sai lầm lớn từ lúc mười mấy phút đã có thể quyết định thắng bại, chỉ là Lam Vũ phòng thủ ngoan cường mới kéo thêm được thêm thời gian. Băng Vũ của Dạ Vũ Thanh Phiền cứng cỏi linh hoạt vượt trên tất cả hiểu biết của mọi người về nghề kiếm khách, nhưng đáng tiếc cán cân thắng lợi không nghiêng về phía bọn họ.

Phương Thế Kính đi tới vỗ vỗ bả vai Hoàng thiếu, như đang thức tỉnh hắn khỏi nỗi nuối tiếc thất bại vừa rồi. Dụ Văn Châu nghiêng đầu nhìn, thấy Hoàng Thiếu Thiên đã khôi phục bộ dạng tươi cười xán lạn như thường ngày, trong nháy mắt đã che giấu đi sự uất ức không cam tâm của hắn, giống như chưa từng xuất hiện vậy.

“Đánh không lại, đánh không lại...” Hoàng Thiếu Thiên vừa thu dọn bàn phím vừa mặt mày hớn hở hỏi Phương Thế Kính, “Kem ly anh đã hứa đâu?”

Phương Thế Kính kinh ngạc, “Ai hứa mua kem ly cho cậu chứ?”

“Anh đó! Anh quên rồi hả?” Hoàng Thiếu lại bắt đầu lải nhải không ngừng, tốc độ nói nhanh như tên bắn, yêu cầu rất vô lại, Trịnh Hiên ngồi bên cạnh uống nước suýt phun ra. Không phải đánh cược ai thua thì mua kem sao?

“Có mua không nào, hôm nay cửa hàng kem ly Thiên Môn mới mở, giá ưu đãi giảm 80%, cho nên giá tổng cộng chỉ còn...” Hoàng Thiếu Thiên dọn xong bàn máy, nhiệt tình mời mọc mọi người, “Đi đi đi nào, hôm nay Phương đội mời khách, mọi người không cần khách khí...”

Từng đội viên một đứng lên, Hoàng Thiếu Thiên nhìn một vòng, cuối cùng ánh mắt chạm tới Dụ Văn Châu vẫn chậm rãi gấp gọn tai nghe.

“Sao? Đi không?” Hoàng thiếu lắc lắc đầu hỏi, ánh mắt lấp lánh. Không thể không nói, vừa rồi tuy thua trận nhưng nếu không có các kỹ năng thuật sĩ mạnh mẽ của Dụ Văn Châu khống chế được thế trận phối hợp với kiếm pháp của hắn, e rằng cũng không thể kéo dài lâu như vậy.

Dụ Văn Châu chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt giống như đang cười mà không phải cười, sau đó vẻ mặt không đổi trả lời Hoàng Thiếu Thiên, “Ừm.”

“Ừm” là có ý gì? Khiêu khích? Hắn không giải thích được, tức giận thở hổn hển.

“Rốt cuộc là có đi không?”

“Đi chứ.”

Vẫn là ngữ khí không nhanh không chậm, động tác thu dọn cũng không đẩy nhanh hơn chút nào, Hoàng thiếu nhìn Dụ Văn Châu chậm rãi vòng dây chuột qua bàn phím quấn mấy vòng, cảm giác cực kỳ bất lực.

“Tôi không chịu nổi nữa.” Hoàng Thiếu Thiên quay đầu, ngửa mặt lên trời thở dài với Trịnh Hiên, “Tôi chết mất thôi!”

Trịnh Hiên kinh ngạc nhìn theo, “Sao bây giờ anh lại dễ tuyệt vọng như vậy?”

Hoàng Thiếu Thiên cạn lời.

Trời có nóng bức đến mức nào cũng không sụp đổ, thi đấu huấn luyện thua cũng không sụp đổ, Dụ Văn Châu cũng đâu có làm gì hắn mà lại chán nản như vậy.

Phiền quá đi mất. Hoàng Thiếu Thiên bực bội không tìm hiểu nguyên nhân đến cùng, quay người đi ra khỏi phòng huấn luyện trước tiên.

Ánh trăng dịu dàng xuyên thấu qua cửa sổ như phủ một lớp vải trắng xuống căn phòng, Hoàng thiếu nằm trên giường lật qua lật lại ngủ không yên.

Điều hòa treo ngoài phòng đang vận hành hết mức, tiếng ù ù rất giống máy tính đang chạy. Đầu óc Hoàng Thiếu Thiên như chia thành hai nửa, một nửa nghĩ đến các kỹ năng trong trận đấu huấn luyện chiều nay, nửa còn lại nghĩ đến mỗi động tác của Dụ Văn Châu. Hắn nhớ tới kiếm khách mai phục trong bụi cỏ xông ra tập kích, nhớ đến người ngồi bên cạnh mình, không cần nghiêng đầu cũng có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của anh, nhớ vết gấp trên tay áo Dụ Văn Châu giống như hình dãy núi...

Hoàng Thiếu Thiên bỗng nhiên ngồi dậy.

Vẫn chưa muộn lắm, ký túc xá có rất nhiều người còn chưa ngủ, Hoàng Thiếu Thiên chạy tới tủ lạnh tìm một lon nước uống, sau đó đi tới phòng huấn luyện. Ngoài ý muốn là, phòng huấn luyện không mở đèn đã có sẵn một người đang ngồi trong một góc khuất, dường như đang cực kỳ chăm chú xem thứ gì đó.

Hoàng Thiếu Thiên thở dài bước nhanh qua đó, đặt lon nước ở mép giao của hai chiếc bàn.

Cạch.

Những giọt nước đọng trên thân chai theo động tác của hắn trượt xuống, lặng lẽ chảy lan ra thấm vào cổ tay Dụ Văn Châu đặt trên mặt bàn, chất lỏng lạnh buốt dường như là một loại phương thức chào hỏi, có chút vô lễ, nhưng cũng có chút ngạo kiều.

“Có lẽ chúng ta nên sắp xếp một đội hình tập trung hơn.” Dụ Văn Châu không cần quay đầu lại cũng biết là hắn.

Người này thật đáng ghét, tỏ vẻ như cậu và tôi quen thuộc nhau lắm vậy. Hoàng Thiếu Thiên lúc ấy đã nghĩ như thế.

Nhưng sau một giây lại không tự chủ được đáp lời.

“Đội hình hiện tại support sẽ tới nhanh hơn.”

Sắc trời đã tối đen không nhận được mặt người, toàn bộ thế giới chìm vào trong bóng tối, mọi hành động chậm dần lại, cảm giác yên bình lặng lẽ lan tỏa, ngay cả thời gian cũng lười biếng mà trôi chậm lại.

Không khí trong phòng tĩnh lặng.

Nhà tài trợ mua ghế dành riêng cho tuyển thủ chuyên nghiệp, ngồi rất thoải mái, Hoàng Thiếu Thiên ngồi lún sâu vào trong ghế, trong tay xoay xoay bình đồ uống. Hắn không muốn uống, vì chỉ cần kéo nắp ra một cái thì bọt khí sẽ ào ra trong nháy mắt rồi biến mất. Trà nước bình thường thì không có thú vui đó, kiếm khách hay bắt bẻ biết rất rõ điều này.

Dụ Văn Châu vẫn lặng lẽ ngồi một chỗ, trong tay là bút ký ghi chép chiến thuật đã chỉnh sửa xong. Anh thoạt nhìn là một người vô hại, thế nhưng Hoàng Thiếu Thiên biết anh không phải nước khoáng ôn hòa trong vắt, phía sau sự tỉnh táo, trầm tĩnh và khiêm tốn khó có được ở độ tuổi này rõ ràng là một kẻ lòng lang dạ thú.

Không đúng, thành ngữ này mang nghĩa xấu mà. Hoàng Thiếu Thiên chép miệng, cố vắt óc nghĩ ra một cụm từ mang nghĩa tốt một chút để hình dung đồng đội của mình, nhưng nghĩ mãi cũng không ra. Nhưng mà cũng chẳng sao, làm gì có kẻ nào thực sự thiện lương trong sáng mà có thể giành được chiến thắng cuối cùng cơ chứ, không lộ ra răng nanh của dã thú, sao có thể đạp lên bụi gai khắp nơi trong Hắc Ám Sâm Lâm.

Hiện tại đội hình là như vậy, mình cần phải hiểu đối phương nhiều hơn nữa. Hoàng Thiếu Thiên cố gắng tự lý giải cho hành động của bản thân, đây là việc công, là chủ lực của đội ngũ, hắn cần phải hiểu rõ chỉ huy của mình.

Đêm nay cũng không có gì khác biệt. Hai máy tính, một lon nước, và một thiếu niên lần đầu biết yêu...


2.

Lúc Dụ Văn Châu đẩy cửa vào, Phương Thế Kính đang xem kết quả thi đấu huấn luyện trên bàn.

Khác hoàn toàn với phong cách của Ngụy Sâm, Phương Thế Kính càng giống đại đội trưởng của Lam Vũ hơn, bất kể là đội chủ lực hay đội dự bị, y đều tận tâm đi quan sát kỹ càng, cuối cùng đưa ra đề nghị của mình.

“Rèn luyện thế nào?” Phương đội đi thẳng vào vấn đề.

“Không tốt.” Dụ Văn Châu trả lời thẳng thắn.

Người ngoài nhìn vào thì thấy phối hợp của bọn họ đã rất khá, mỗi lần thuật sĩ ngâm xướng kỹ năng xong thì kiếm khách đều chuẩn xác đuổi tới đánh ra sát thương vật lý khủng khiếp, còn mỗi lần thuật sĩ bị thích khách của đối phương áp tới cắt đứt, kiếm khách hầu như là người đầu tiên đuổi tới anh dũng giải vây. Nhưng trong lòng Dụ Văn Châu hiểu rõ, bọn họ không thực sự tin tưởng lẫn nhau.

“Không tốt thì làm sao mà thắng?” Phương Thế Kính cười.

“Trước ngày hôm qua còn không tốt.” Dụ Văn Châu nghĩ một chút, ngữ khí đã nhẹ đi rất nhiều, “Bắt đầu từ hôm nay sẽ từ từ tốt hơn.”

Vậy chung quy phải mất bao lâu đây? Thi đấu quý sau sẽ tới rất nhanh, mùa giải kéo dài hai tháng, bất kể Lam Vũ đã chuẩn bị kỹ càng hay chưa đều phải khoác đội phục xanh lam ra trận, bắt đầu hành trình mới, tiếp tục hướng tới mục tiêu cao nhất.

Không ai nói chuyện, trong phòng rất yên tĩnh. Số liệu trên màn hình khô khan máy móc, không có hơi thở, không có sự sống, cũng không có suy nghĩ, nhưng đằng sau sự biến hóa của chúng lại là sự thay đổi quan hệ của hai người sống sờ sờ.

Chuyện này thật thú vị.

Càng thú vị hơn là con đường này không có hướng phát triển cố định. Từng cơn đau vì rèn luyện quá độ tới nhanh hơn so với tưởng tượng, cũng khó chịu đựng hơn nhiều. Hoàng Thiếu Thiên chống cằm nhìn thành tích thi đấu huấn luyện, hiếm khi yên lặng trầm tư như vậy.

Năm nay lại thất bại rồi. Thành tích rất kém cỏi, kém hơn trước đó rất nhiều, vốn là ban đầu thuận lợi rồi sau đó trượt dốc. Lúc trạng thái tốt Hoàng Thiếu Thiên chấp 1vs1 solo cũng có thể nắm chắc chiến thắng, nhưng lúc thi đấu huấn luyện 5v5 rất ít khi hắn đạt được thắng lợi hoàn toàn như vậy.

Vấn đề rốt cuộc nằm ở đâu?

“Nói về bản chất thì đây là trò chơi giết người.” Hoàng Thiếu Thiên tức giận nói. Nhưng kể cả đang bắn rap cũng không ảnh hưởng tới thao tác của hắn, Dạ Vũ Thanh Phiền vẫn uy phong lẫm liệt chém người như xắt rau, chỉ mấy chục giây đã giải quyết xong một ván. Hắn tức giận gõ bàn phím mở phòng đấu kế tiếp, ngoài miệng vẫn không dừng lại, “Giết xong là được rồi, nào có nhiều thứ vớ vẩn như vậy?”

“Nói về bản chất...” Dụ Văn Châu nhanh chóng chỉnh lý bản đồ, cũng không quay đầu lại, “Đây là trò chơi đoàn đội.”

Hoàng Thiếu Thiên dừng tay lại, ngay cả thao tác cũng ngừng hẳn, hắn muốn phản bác nhưng lại không tìm được lý do gì để phản bác. Dụ Văn Châu nói rất đúng, đây là một trò chơi đoàn đội, không phải chỉ so tốc độ tay và phản ứng là đủ.

Đạo lý thì rất chính xác, nhưng Dụ Văn Châu nói thẳng như vậy, Hoàng Thiếu Thiên không hiểu rõ cũng không hào hứng. Hắn buông chuột xuống, không biết bị bệnh gì, bước đến trước mặt Dụ Văn Châu.

Một giây.

Năm giây.

Mười giây...

Hoàng Thiếu Thiên cũng không biết mình đang làm gì. Vừa rồi trong nháy mắt hắn nghĩ hay là lén lút chạy đi, giả bộ như không có chuyện gì thì Dụ Văn Châu ngẩng đầu lên.

“Cho cậu.” Dụ Văn Châu đưa văn kiện bản đồ đã chỉnh lý xong xuôi tới, “Những bản đồ huấn luyện gần đây tôi đều soạn ra một phần, phía trên có ghi chép lại những vấn đề phát sinh, khi nào có thời gian cậu có thể phục bàn với nó.”

Hoàng thiếu run lên một hồi mới đưa tay nhận lời, cứng nhắc “Ừ” một tiếng.

“Sao vậy?” Dụ Văn Châu phát hiện ra tâm trạng đối phương không tốt, ngẩng đầu hỏi, “Cậu đói rồi à?”

Kim đồng hồ chỉ hướng trời vừa rạng sáng, theo lý thuyết mà nói thì đói bụng cũng là chuyện bình thường. Dụ Văn Châu tính cách chu đáo, mở ngăn kéo là thấy một cái bánh mì và một hộp sữa bò, đặt chúng vào tay Hoàng Thiếu Thiên, tặng kèm hai viên kẹo sô cô la.

Khóe miệng Hoàng thiếu giật giật, giống như người máy ngơ ngác đi về chỗ ngồi.

Sô cô la rất ngọt. Hoàng thiếu vừa chơi game vừa chộn rộn trong lòng muốn thêm nữa.

Sao sô cô la này lại ngọt như vậy nhỉ? Hoàng Thiếu Thiên lúc tắm rửa không ngừng thắc mắc.

Lúc nằm trên giường hắn cũng lăn qua lộn lại, thất thần nhìn trần nhà.

Sô cô la này ngọt quá mức rồi. Sáng sớm Hoàng Thiếu Thiên vừa rời giường đã sắp sụp đổ.

Loại cảm giác này đúng là rất không tốt, bọt khí còn chưa hoàn toàn tan hết, đầu lưỡi đã nếm được vị ngọt, vì thế mà thất hồn lạc phách.

Dụ Văn Châu hỏi hắn làm sao vậy. Hoàng Thiếu Thiên ngây ngốc lắc đầu, hắn che một bên mặt, nói mình không may cắn phải lưỡi trong lúc ngủ.

Sau này trong đội có thêm một chú chó.

Chó không phải do chiến đội bỏ tiền ra mua mà là được Phương Thế Kính đi dạo trên đường bất ngờ gặp được ôm về. Chú chó này rất nghịch ngợm, chui loạn ổ chăn, đổ nhào thùng nước, cắn xé ghế sô pha, có thể nói là không việc gì không dám làm. Hoàng thiếu lại rất nhân nhượng với nó, có thể bởi vì hắn cũng là dạng không việc gì không dám làm y hệt.

“Đặt cái tên đi.” Hoàng Thiếu Thiên đề nghị.

Dụ Văn Châu đang phục bàn trận đấu, mặt không biến sắc đáp, “Gọi là Thiên Thiên.”

Hoàng thiếu cười phá lên, sau đó phất tay cự tuyệt.

“Gọi là Tất Thắng đi. Tên xấu dễ nuôi.” Hoàng thiếu nhấc bổng chú chó lên cao, “Lam Vũ Tất Thắng, sao có thể không yêu?”

Dụ Văn Châu cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, Hoàng thiếu đang đùa nghịch với thú cưng không nhìn rõ biểu cảm, nhưng anh có thể cảm nhận được tâm trạng của hắn, từ khi hắn tiến đến bên cạnh mình, hỏi mình có muốn đặt tên chó con là gì.

Từ khi hắn bắt đầu tự nguyện chia sẻ với Dụ Văn Châu những việc nhỏ nhặt kia.

“Đáng yêu.” Dụ Văn Châu nghiêm túc đáp.

Chỉ là không đáng yêu bằng cậu.

Như lời Dụ Văn Châu nói, rèn luyện đang dần chuyển biến tốt, thi đấu huấn luyện thắng nhiều thua ít. Di chuyển và thao tác đều ăn ý chung một tiết tấu, bọn họ có thể dự đoán kỹ năng tiếp theo của đối phương là gì, thậm chí không cần chỉ huy cũng có thể tạo nên trận hình hoàn mỹ. Loại tâm ý tương thông kỳ diệu đó không phải thứ cụ thể, rất khó nắm lấy, giống như bọt khí của nước ngọt có ga vậy, bạn không biết vì sao nó có thể chinh phục vị giác của nhân loại, chỉ cần biết nó cho bạn cảm giác thỏa mãn.

Khác biệt với game MOBA, thi đấu vòng tròn của Vinh Quang không cho phép tuyển thủ nói chuyện trong trận, nên lúc thi đấu mọi người đều cố gắng không nói lời nào, chỉ chat trên kênh chung khi muốn trao đổi. Hoàng thiếu luôn chăm chú nhìn màn hình, thân thể không tự chủ nghiêng người về phía trước, Dụ Văn Châu ngồi thẳng tắp, nhìn qua rất bình tĩnh thoải mái, nhưng khi đánh đoàn chiến cổ tay sẽ nắm chặt, gân xanh trên bắp tay nổi lên. Dù sao đối với anh mà nói, lúc cần dùng đầu óc có thể nhẹ nhàng hơn một chút, nhưng lúc cần tốc độ tay thì cần dốc hết toàn lực.

Đánh xong một trận đoàn chiến căng thẳng, Dụ Văn Châu thường vô thức nghiêng đầu nhìn Hoàng Thiếu Thiên đầu tiên.

Điều này gần như là một loại cơ chế thả lỏng kỳ lạ của cơ thể, chỉ vừa không cần tập trung thao tác nữa là sẽ quay sang nhìn người bên cạnh. Có khi thấy cậu ấy cười, có lúc cậu cau mày, cũng có thể lẩm bẩm điều gì trong miệng, nhưng bất kỳ là lúc nào, Hoàng Thiếu Thiên luôn có thể khiến anh nhanh chóng bình tĩnh lại.

Hoàng Thiếu Thiên cũng phát hiện ra bí mật nhỏ này, hắn quấn lấy Dụ Văn Châu hỏi vì sao luôn nhìn hắn. Dụ Văn Châu cũng bất đắc dĩ, lần đầu tiên không biết nên đáp một câu hỏi không hề khó như thế nào.

“Lúc thi đấu không nhìn được phải không?” Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên nói.

Dụ Văn Châu sững sờ.

“Có phải tôi quá đẹp trai rồi không? Có cần buff thêm không?”

Câu này thì không thể đáp nổi nữa. Hoàng Thiếu Thiên lại rất đắc ý, hắn chạy tung tăng tới máy lọc nước lấy nước uống, sau đó bị Tất Thắng không biết chạy vào phòng huấn luyện từ lúc nào bất ngờ nhảy bổ lên người.

“Á, súc sinh này, nghiệp chướng!” Hoàng Thiếu Thiên bị ướt nửa bên tay áo, buộc phải cầm cây lau nhà lau xung quanh một vòng. Vải cotton thấm nước phác họa ra hình dáng cơ bắp cánh tay của Hoàng Thiếu Thiên, dường như trong nháy mắt hắn đã trưởng thành rồi.

“Có thể nói mọi nhà đều có nỗi khó xử riêng.” Dụ Văn Châu rủ mắt bảo.

Hoàng Thiếu Thiên xách cổ Tất Thắng, mặc kệ lông của nó mềm mại mượt mà như thế nào, đẩy ra khỏi phòng huấn luyện, “Nhưng đây là “Tứ Thập Nhị Chương Kinh”* của nhà chúng ta đó!”

*Tương truyền là bộ Kinh phật đầu tiên dịch ra tiếng Trung.

Mọi người cười vang, chỉ riêng Dụ Văn Châu không cười. Trong nháy mắt anh hoảng hốt, câu nói đùa hài hước này tuy rằng cậu ấy không cố ý, nhưng điều anh để ý là ba chữ dường như không có chút ý nghĩa nào, “nhà chúng ta”.

Thi đấu vòng bảng kết thúc, tất cả đội viên Lam Vũ đều mong chờ vòng tổng chung kết phía trước. Không có gì bất ngờ, Diệp Thu một lần nữa nâng lên cúp quán quân. Cũng đã sớm dự liệu được đội viên cũ rời đội, không có nghi thức đưa tiễn rầm rộ gì, chỉ là thu thập xong hành lý rồi bình tĩnh rời đi. Mỗi một hạng mục thi đấu Thể thao điện tử đều có mị lực vô song, nhưng cuộc đời tuyển thủ kết thúc chóng vánh sau vài năm cũng không có gì lạ.

Cả Dụ Văn Châu lẫn Hoàng Thiếu Thiên đều trầm mặc, không ai nói gì. Trên mặt bàn phòng huấn luyện bày ra tờ báo số mới nhất, bên trên là bài viết ca tụng Diệp Thu không tiếc lời. Bọn họ vừa kết thúc một trận thi đấu huấn luyện, các chỉ số và giá trị sát thương của Dạ Vũ Thanh Phiền đã thay đổi, tăng cao hơn trước rất nhiều.

Mùa giải thứ ba kết thúc, ngày hè nóng thiêu đốt cũng trôi qua rất nhanh, thúc ép các thiếu niên không ngừng nỗ lực hướng tới mùa giải tiếp theo, đối mặt với chém giết tàn khốc và hành trình vĩnh viễn không ngừng.

Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ, mà truyền kỳ ở ngay phía trước.


3.

Mùa giải thứ tư một nhóm tuyển thủ xuất đạo, cũng chỉ bình thường như mọi năm, nhưng không ai biết rằng sau này bọn họ lưu lại trong lịch sử Vinh Quang với danh xưng rực rỡ “Thế Hệ Hoàng Kim”.

Vương Triều Tam Liên Quan của Gia Thế trở thành truyền kỳ anh hùng thu hút mọi sự chú ý của dư luận, không ai chú ý đến những cơn sóng ngầm dữ dội dưới đáy nước. Đại Tân Sinh mùa bốn rất đông, rất mạnh, rất có khí chất, thế hệ mới này đang cố gắng khiêu chiến trật tự đã có, nhưng cũng không thành công.

Mùa giải này đội hình Lam Vũ có biến động rất lớn, thậm chí thay máu đến mức báo động. Các nghi vấn dư luận đặt ra cho chiến đội không còn liên quan đến thành tích những mùa giải trước, cũng không phải ủng hộ tân binh, mà là xôn xao thảo luận về hai vị chủ lực mới lên sàn.

Bọn họ quá đặc biệt, cũng quá chói sáng. Hoàng Thiếu Thiên dường như trời sinh có năng lực hấp dẫn ánh mắt người khác, bất kể là trên sân thi đấu hay dưới hậu trường, phong cách cá nhân đậm nét khó có thể khiến người khác không chú ý đến. Còn Dụ Văn Châu thì không cần nói, là tân đội trưởng của chiến đội hào môn mà lại có tốc độ tay hạng nhất đếm ngược của toàn Liên Minh, hoàn toàn trái ngược với ý thức thi đấu của anh, chỉ riêng điều này đã đủ là tiêu điểm của quần chúng.

Thảo luận liên quan tới Hoàng Thiếu Thiên đa số đều là thiện ý, nhưng lời bàn tán về Dụ Văn Châu thì tốt xấu lẫn lộn, cả fan lẫn anti đều cho là mình đúng. Đội phó Hoàng đôi khi cũng đặc biệt chú ý những lời nhận xét của dư luận, tuy không nói ra nhưng hắn phát hiện Dụ Văn Châu cũng theo dõi phản ứng của dư luận về anh. Thậm chí anh còn quang minh chính đại xem những bình luận kiểu như vậy, gặp được bài phân tích thú vị hay trò vui nào thì đem ra chia sẻ với mọi người.

Dư luận bên ngoài gió tanh mưa máu như thế nào cũng chẳng liên quan đến bọn họ. Nhưng kế hoạch phát triển tương lai của Lam Vũ lại khiến Dụ Văn Châu không thể xem thường – lúc chuẩn bị thi đấu quý sau, trên mạng tràn ngập dự đoán, có lời cay nghiệt, có lời chân thành, nhưng đều không ngoại lệ mang theo chờ mong vô cùng với thành tích của Lam Vũ: đoán rằng bọn họ ít nhất có thể đánh với tới chung kết, quyết chiến một trận thống khoái với Gia Thế, thậm chí còn thể thành công giành quán quân, cắt đứt chuỗi liên thắng của Vương Triều.

Có thể sao? Tình trạng Lam Vũ hiện tại đúng là hăng hái nhiệt huyết tiến về phía trước, dường như ngày thiếu niên đồ long không còn xa, nhưng Dụ đội cũng hiểu rằng sự tán dương của dư luận chỉ làm đội viên thêm lạc quan, còn thực lực của chiến đội chưa cao đến mức như truyền thông thổi phồng.

Lúc chiến đội Lam Vũ chuẩn bị cho thi đấu vòng bảng thì gặp phải một chuyện ngoài ý muốn nhất trong đời sống sinh hoạt: Dì nấu bếp nhà ăn nghỉ phép về nhà. Người trực tiếp ảnh hưởng nhất là Hoàng Thiếu Thiên, hắn thường ôm cái bụng đói meo kêu rên trong phòng huấn luyện, gào thét thảm thiết tới mức Tất Thắng cũng không dám bén mảng tới cửa phòng, ma âm phiền phức khiến đồng đội rất đau đầu, đồng loạt bình chọn là Tử Thần Ca của giới E-sport.

“Gọi thức ăn ngoài đi.” Dụ Văn Châu đề nghị.

“Tôi hiện tại rất đói, cực kỳ đói.” Hoàng Thiếu Thiên ảo não.

Dụ Văn Châu nhìn đồng hồ, bây giờ mới có ba giờ chiều, mà 12 giờ trưa nay mới ăn cơm trưa.

“Đói chết tôi rồi, tôi hiện tại còn đang tuổi ăn tuổi lớn, thiếu dinh dưỡng thế này làm sao mà cao lên được.” Tốc độ bắn rap của Hoàng Thiếu Thiên rất nhanh giải thích, “Nam sinh chúng ta ở tuổi này ngày ăn mười bát cơm cũng là chuyện bình thường, các cậu cười cái gì, chẳng lẽ các cậu không muốn ăn sao? Chỉ là có mình tôi nói thật chứ không giấu trong lòng! Được rồi coi như các cậu không muốn ăn thì cũng không ảnh hưởng đến việc tôi đói, cảm giác đói bụng các cậu có biết không? Hoàn toàn không thể chơi game được, tay mềm nhũn ra, chân thì run rẩy...”

Sau đó hắn nằm bẹp ra ghế dành riêng cho tuyển thủ, giống như Tất Thắng ngủ nướng chiều hè.

“Được rồi...” Dụ Văn Châu đứng lên, “Nhưng tôi chỉ biết làm cơm chiên trứng.”

Dụ Văn Châu không quá thông thạo nấu nướng, nhưng bởi vì tính cách kiên nhẫn nên làm cơm có trình tự như chuyện rất quan trọng vậy. Cho dù là cơm chiên trứng đơn giản nhất, anh cũng hết sức chuyên tâm như đang thi đấu.

“Thực ra tôi cũng không biết bỏ bao nhiêu muối là vừa.” Một lúc sau, Dụ - cái gì cũng biết - Văn Châu, vừa nhìn lọ muối vừa lúng túng hỏi.

“Thôi cứ bỏ đại vào đi.” Hoàng Thiếu Thiên tra thực đơn, “Thực đơn này chỉ nói là “một chút”, thực đơn khác thì nói là “chút ít”. Chút ít là bao nhiêu ai mà biết, thực đơn gì vô dụng quá trời...”

“Vậy tôi cứ bỏ đại vào nhé.”

“Nhỡ may mặn chát thì sao?” Hoàng Thiếu Thiên chạy tới tủ lạnh lấy lon Coca, “Đề phòng vạn nhất, cứ chuẩn bị đồ uống trước.”

“Vậy cậu bỏ muối đi.” Dụ Văn Châu quay đầu, “Tránh cho cậu phàn nàn cơm mặn.”

Quấy cơm, nghiêng chảo, sắc trứng vàng óng bao lấy cơm trắng, thỉnh thoảng có hành lá xanh nhạt ẩn hiện, thật ra vẫn rất bắt mắt. Hoàng Thiếu Thiên hiếm khi yên tĩnh như vậy ngồi nhìn, đột nhiên trong lòng xuất hiện ý nghĩ trêu chọc. Hắn rất muốn đùa giỡn Dụ Văn Châu, muốn kéo góc áo sơ mi trắng sạch sẽ của người kia, hoặc thổi một hơi sau tai anh.

“Cậu lo lắng hả?” Dụ Văn Châu đột nhiên quay về hướng này.

“Hả... Không có..” Hoàng Thiếu Thiên hoảng hồn, trả lời cũng ấp úng.

“Ngoại giới rất xem trọng cậu.”

“Đúng vậy.” Hoàng Thiếu Thiên gật đầu, dư luận dường như rất ưu ái thế hệ mới này, càng ca tụng sự nổi bật xuất chúng của Hoàng Thiếu Thiên, thậm chí phóng đại rằng tài năng của hắn chỉ trên trời mới có, nhất định là do nữ thần Vinh Quang phái xuống cạnh tranh địa vị với Diệp Thu. Lời chém gió quá đà này khiến đáy lòng hắn run rẩy, “Tôi vốn lợi hại mà, cả bàn phím đều như đang bốc cháy luôn được không...”

“Bình tĩnh đi...” Dụ Văn Châu hạ mức lửa bếp ga xuống, giọng điệu trêu chọc đáp lại, “Lửa to quá thì cơm sẽ cháy...”

Hoàng Thiếu Thiên không ngừng cười được, hóa ra đối phương cũng không phải tòa núi băng.

Nhưng mọi chuyện nào có đơn giản như vậy.

Rất nhanh, trận đấu đầu tiên của bọn họ đã đến, MC giới thiệu đơn giản, sau đó hai đội đi ngang qua sân khấu, vào phòng thi đấu, ngồi xuống ghế riêng của mình, bắt đầu tranh tài. Hoàng Thiếu Thiên chưa từng cảm thấy mình căng thẳng như vậy, trái tim bịch bịch đập nhanh đến kinh hoàng. Hóa ra thi đấu chính thức là như vậy, không còn là điểm tích lũy khi huấn luyện, dù thất bại cũng chẳng sao, còn có cơ hội làm lại. Nhưng vòng bảng thì khắc nghiệt hơn nhiều, sấm vang chớp giật nhanh gọn dứt khoát, kẻ bại trận chỉ có thể bị loại, không còn cơ hội nào khác.

Áp lực nặng nề khiến tuyển thủ căng thẳng, cũng cực kỳ kích thích đấu chí thiếu niên. Nhưng cán cân thắng lợi không quan tâm đến cái gì gọi là sức mạnh tinh thần, nó chỉ nghiêng về kẻ mạnh. Đối mặt với cường địch Bá Đồ, Lam Vũ tâm có thừa mà không đủ lực, như quả cầu tuyết càng lăn càng xuống dốc, dần dần rơi xuống thế hạ phong.

Loại cảm giác bị người khác chèn ép này cực kỳ thống khổ, nhưng chẳng mấy chốc sẽ kết thúc.

Cây kỹ năng trên góc phải phía dưới của màn hình lớn hiển thị Dạ Vũ Thanh Phiền đang CD skill vẻn vẹn chỉ còn lại ba giây, chỉ ba giây sau hắn còn có thể liều chết đánh cược một lần, thay đổi cục diện. Nhưng sau ba giây ngắn ngủi này, hắn trượt tay khỏi mộng tưởng của mình.

Hình ảnh kiếm khách trên màn hình biến thành xám trắng, tranh tài kết thúc.

Khổ sở? Phẫn hận? Không phải, chỉ là không cam tâm, cực kỳ không cam tâm. Loại tâm trạng này như lửa nóng đốt cháy tâm can, từng bước xâm chiếm lấy lý trí vốn chẳng còn bao nhiêu của hắn.

Bên dưới khán đài rộ lên tiếng reo hò đến khàn giọng của bên thắng lợi, MC chỉ buông vài câu an ủi khách sáo với Lam Vũ. Lúc ra khỏi phòng đấu, Dụ Văn Châu đã nhìn thấy hàng dài fan mặc áo xanh lam lặng lẽ rời sân, những bóng lưng buồn bã ấy khiến tâm anh như rơi vào hầm băng. Mùa giải này quần chúng đã đặt quá nhiều kỳ vọng vào Lam Vũ, nhưng lúc này cũng chính bọn họ đã dập tắt ánh lửa cuối cùng.

Hoàng Thiếu Thiên đứng trong chỗ tối ánh đèn không chiếu tới, chóp mũi cay cay, muốn khóc một trận thật to. Nhưng camera chuyên nghiệp đúng lúc đó lại quay về phía hắn, phóng đại khuôn mặt thiếu niên được mệnh danh thiên tài này lên màn hình lớn. Hắn cắn răng nuốt hết nước mắt vào trong, cảm nhận được bàn tay của Dụ Văn Châu đang khoác lên bả vai mình, sức lực và nhiệt độ vừa phải, ngăn được tiếng khóc uất ức đang nghẹn nơi cổ họng.

Hắn che giấu tất thảy sự đau buồn, ép bản thân nuốt xuống thất bại lần này, biểu cảm cực kỳ bình tĩnh. Không cúi đầu, không chán nản, thậm chí đáy mắt không một tia gợn sóng. Hắn rời khỏi sân thi đấu như gió thoảng, để lại biển người sau lưng đang gào thét ầm ĩ như sóng cuộn biển gầm. Sau trận đấu có người trách hắn lạnh lùng vô tình quá mức, cũng có người khen đây mới là dáng vẻ lý tưởng của một kiếm khách, dùng thái độ cao lãnh và lạnh nhạt đối mặt với mọi bão táp mưa sa, nhất định sau này có thể ngóc đầu trở lại.

Làm sao mới có thể trở thành tuyển thủ đứng đầu Vinh Quang? Thiên phú, nỗ lực, khát khao chiến thắng, đương nhiên phải có.

Còn bao gồm, đã từng trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng nơi đáy vực.

Năm ấy, bọn họ 19 tuổi.


4.

Mùa giải thứ tư Bá Đồ thay đổi cục diện Liên minh, mùa giải thứ năm Vi Thảo lướt chổi bay qua cành quế, khán giả lại nói đùa, đội quán quân bắt đầu thay phiên nhau rồi hả? Như vậy mùa tiếp theo cũng đến phiên Lam Vũ rồi.

Hoàng Thiếu Thiên không thích cách nói này, nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng đến khát vọng quán quân của hắn. Loại khát vọng này sau một kỳ nghỉ không hề vơi bớt đi mà còn càng thêm cháy bỏng. Kỳ huấn luyện ở mùa giải rất lạ lùng, khó khăn hơn trước rất nhiều, thua cũng theo đủ cách khác nhau, nếu ban đầu thuận lợi thì sẽ bị lật ngược thế cờ, còn yếu thế ngay từ đầu thì không thể trở mình lên nổi. Chiến thuật liên tục sai lầm, dường như tất cả các khả năng có thể dẫn tới thất bại đều xảy ra một lần.

Sau nghỉ tết là bắt đầu mùa giải mới, Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy mình đã kiệt sức. Mỗi khi vừa cảm thấy đã giải quyết xong một vấn đề, dường như luôn có vấn đề mới xuất hiện khiêu chiến nhận thức và lý trí của hắn.

“Nếu liên tục thắng sẽ kiêu ngạo, liên tục thua sẽ mất lòng tin.” Dụ Văn Châu chỉ nói như vậy, anh nhìn qua vẫn rất bình tĩnh ung dung.

“Nếu thắng thua lẫn lộn sẽ bị thần kinh.” Hoàng thiếu đáp lời, day day huyệt Thái Dương, dường như bị áp lực đè nặng đến thiếu sức sống.

Mọi người cười rộ lên.

Thi đấu huấn luyện xong đã rất muộn, sau khi dọn dẹp bàn máy, cất kỹ bàn phím và chuột thì cả đội kéo nhau về ký túc xá. Phần lớn mọi người trước khi ngủ sẽ còn vào game chơi vài trận. Ưu điểm của thể thao điện tử chính là như vậy, vẫn dựa trên cơ sở tranh tài game của quần chúng. Mặc dù đấu trường chuyên nghiệp là trình độ thi đấu cao nhất, nhưng trong game cũng có rất nhiều cách thức mới lạ có thể học tập.

“Đừng ngủ vội.” Dụ Văn Châu đi tới bên cạnh Hoàng Thiếu Thiên, “Đi ăn khuya đi.”

Lúc này chỉ có mỗi lời mời như vậy mới có thể thu hút sự chú ý của Hoàng thiếu.

Hè qua chưa được bao lâu, nhiệt độ ở thành phố G đã hạ xuống mức 0 độ, thấp nhất trong năm, nếu chỉ mặc một chiếc áo khoác đã cảm thấy lạnh. Hoàng thiếu xoa xoa tay nhìn bốn phía, cuối cùng chọn một quán bán cháo ở cuối đường.

Quán ven đường tuy luôn ồn ào nhưng rất ấm áp, ánh đèn vàng nhạt xua tan giá lạnh mùa đông, ánh trăng trắng nhợt cũng trở nên tươi sáng, khắp quán là hơi nóng bốc lên từ những bát cháo, bóng người mờ mờ ảo ảo sau làn khói. Hoàng Thiếu Thiên tạm thời thả lỏng tâm tư, lúc gọi món chỉ muốn chọn hết cả thực đơn, khí thế như sắp ăn cả thế giới.

“Năm nay Tết đến sớm.”

“Ừ, nhưng cũng vì vậy nên sau Tết là đến mùa giải mới.”

“Thức ăn lên chậm thế nhỉ...”

“Chút nữa mua ít xương gói về cho Tất Thắng...”

...

Sau đó đột nhiên là một khoảng lặng, giống như hai người đã nói xong hết lời trong lòng. Hoàng Thiếu Thiên nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt của người kia, bốn mắt nhìn nhau một lúc, sau đó ăn ý cùng bật cười.

“Kiên trì thêm một chút nữa.”

“Kiên trì thêm một chút nữa.” Hoàng Thiếu Thiên lặp lại câu nói này.

Mới xuất đạo đã bước lên đỉnh cao liệu được mấy người? Đa số tân binh muốn chạm tới cúp vàng trên đỉnh núi đều phải chật vật leo từng bước một, mặc kệ con đường leo lên có bao nhiêu chông gai trắc trở, trước khi chạm tới đỉnh Vinh Quang nào ai biết bước tiếp theo sẽ gặp phải điều gì.

Vậy thì kiên trì thêm một chút nữa. Nếu như ở bên Dụ Văn Châu cùng nhau cố gắng, có lẽ cũng chẳng phải khó khăn đến không thể vượt qua.

Sau khi ăn khuya trở về thì đã rất muộn, phòng huấn luyện tắt đèn, không còn một ai. Hoàng Thiếu Thiên ăn no rồi tràn đầy sức sống, ngồi trên ghế chơi điện thoại.

Thành tích như vòng xoay đu quay hết cao lên rồi lại hạ xuống, quần chúng đều mỉa mai cười rằng, đừng lo lắng cho tuyển thủ, chúng tôi thấy bọn họ đều rất ổn, hi vọng Lam Vũ mời chuyên gia tâm lý đến chữa trị cho mấy đứa fan cuồng đi.

Hoàng Thiếu Thiên nằm dài trên ghế cười ha ha, Dụ Văn Châu đi qua liếc nhìn, sau đó cuộn tờ báo thành hình ống gõ gõ lên đầu hắn.

“Cười chết tôi rồi.” Hoàng Thiếu Thiên còn đang lăn qua lăn lại trên ghế cười không ngừng được, “Fan cuồng nhà chúng ta tinh thần bất ổn, cần mời chuyên gia tâm lý đến điều trị, cậu có muốn xử lý chuyện này không?”

“Cậu cần hả?”

“Tôi không cần.” Hoàng Thiếu Thiên ngồi thẳng dậy, dáng vẻ đường hoàng đoan chính, “Không phải cậu chính là chuyên gia tâm lý sao? Vừa chữa trị cho tôi xong đó. À, hay là cậu có muốn tôi xoa dịu cậu chút không?”

Dụ Văn Châu khẽ cười, từ chối cho ý kiến.

“Cố lên.” Hoàng Thiếu Thiên giơ nắm đấm, chun mũi nói.

“Rất tốt, tôi cảm nhận được rồi.”

Dụ Văn Châu ngồi xuống, đeo tai nghe, động tác hết sức thuần thục, trong khi đồng hồ trong phòng huấn luyện đã chỉ hướng trời sắp rạng sáng.

Hoàng Thiếu Thiên lại có chút thất thần, nhìn ra ngoài cửa sổ, đêm đen như mực, giống hệt như ngày hôm đó bọn họ ngồi cùng nhau trong phòng huấn luyện. Bên tay bọn họ đã từng là một lon nước ngọt lạnh buốt trào ra bọt khí, bây giờ là hai ly cà phê ấm áp.

“Huấn luyện thôi.” Dụ Văn Châu nghiêng đầu qua cười với hắn.

Ánh mắt hắn chạm tới đôi mắt bình lặng như nước của đối phương, bỗng nhiên như mất đi lý trí, nói một câu không đầu không cuối, “Sẽ.”

“Sao thế?” Dụ Văn Châu tháo tai nghe xuống, khó hiểu hỏi lại.

“Sẽ có quán quân.” Hoàng Thiếu Thiên kiên định đáp.

Buổi đêm cuối cùng trước trận chung kết cũng không khác gì bình thường. Huấn luyện thi đấu đã hoàn thành không chút sai sót, ngay cả số nhiệm vụ cá nhân cũng không thay đổi. Trịnh Hiên vì quá căng thẳng nên uống hơi nhiều nước, không ngừng ra ra vào vào, mỗi lần đi qua người Hoàng Thiếu Thiên đều khiến hắn nhíu mày khó hiểu.

“Tôi thì không lo lắng chút nào hết.” Hoàng Thiếu Thiên xoay xoay điện thoại trong tay, thái độ bình chân như vại, “Các anh em sợ gì chứ, ngày mai chúng ta sẽ lên sàn, khí phách phải áp đảo.”

“Khí phách áp đảo là như thế nào?” Dụ Văn Châu cười.

“Khí phách là dựa trên thực lực, là thực lực tuyệt đối.” Hoàng Thiếu Thiên đập bàn một cái, “Ngày mai chúng ta phô bày ra sức mạnh Kiếm và Lời Nguyền tổ truyền của Lam Vũ, xem ai có thể giải được?”

Mọi người đều cười ầm lên.

“Được rồi, bớt mơ mộng đi.” Dụ Văn Châu đứng dậy, “Mọi người đi nghỉ ngơi đi, ngày mai phải đến nhà thi đấu sớm, đừng ngủ quên.”

Không có tuyên ngôn hùng tâm tráng chí như lúc xuất đạo mùa giải thứ tư, cũng không có diễn văn đả thông tư tưởng như trước mùa giải thứ năm, vì những thứ này đều không quan trọng. Trên sàn thi đấu, chỉ có thực lực chứng minh tất thảy.

Mọi người tản đi, Dụ Văn Châu lại là người ở lại sau cùng. Thân là đội trưởng, mỗi ngày anh đều làm việc cần phải làm, kiểm tra công tắc điện, đóng cửa sổ, khóa cửa. Hoàng Thiếu Thiên dựa người lên khung cửa chờ anh, thẳng thắn ngắm nhìn đối phương không che giấu.

Bọn họ chưa ai từng nói ra câu nói đó, tuy đều ăn ý giữ im lặng nhưng đôi bên đều hiểu rõ lòng nhau, cậu biết tôi biết. Đêm hè Lam Vũ mát mẻ dịu dàng, hai người một trước một sau đi qua chỗ ngã rẽ cuối cùng.

Đã nhiều năm như vậy, nơi này cũng không lắp đèn đường, ánh trăng nhàn nhạt kéo dài cái bóng trên mặt đất, theo sát cạnh bên. Hắn cúi đầu nhìn qua, sau đó giơ cao tay làm tư thế chiến thắng.

Hắn biết Dụ Văn Châu đứng ngay sau lưng mình, đây là bí mật bọn họ không chia sẻ với bất kỳ ai, là lãng mạn diệu kỳ thuộc về riêng thời niên thiếu.

Tình cảm này khiến hắn bình tĩnh, cũng cho hắn tự tin.

Đến tận khi ngồi trong phòng thi đấu của trận chung kết, Hoàng Thiếu Thiên mới cảm nhận được căng thẳng thực sự. Loại cảm giác này đến từ yết hầu căng chặt, ngón tay hơi run, nhắc nhở hắn không phải đang đối mặt với một trận đấu huấn luyện thông thường, cũng không phải giao lưu hữu nghị, không phải thi đấu vòng bảng. Đây là trận chung kết, là cánh cửa cuối cùng dẫn tới đỉnh núi hoặc đáy vực.

Thể thao điện tử chỉ có thắng làm vua thua làm giặc, không có tuy bại nhưng vinh.

Vào bản đồ, tải nhân vật... Trên màn hình là bản đồ quen thuộc, nhân vật quen thuộc, đối thủ cũng quen thuộc. Hoàng Thiếu Thiên thở ra một hơi, đột nhiên cảm giác thả lỏng hơn rất nhiều. Áo choàng tím của Sách Khắc Tát Nhĩ bay phấp phới trong gió rất đẹp mắt, Băng Vũ xanh lam đã ánh lên sát khí, bắt đầu cùng bọn họ chinh phục hành trình này.

Thuật sĩ bày mưu tính kế, kiếm khách thẳng tiến không lùi.

Hoàng Thiếu Thiên chép miệng khen, đúng là tuyệt phối.

Hắn là Yêu Đao sắc bén lóe hàn quang, còn người kia là vỏ đao mềm mại vô hình bao quanh hắn. Hắn có thể tự do hoạt động, có thể tùy ý mà làm, bởi vì hắn biết đằng sau mình chính là hậu phương vững chắc nhất. Kiếm khách thoắt ẩn thoắt hiện, chờ đợi thời cơ đâm xuyên trái tim đối thủ từ góc độ khó có thể tưởng tượng nhất. Núi cao sông dài, mây trắng cao vời, nước sâu ngàn dặm, kiếm chỉ hướng nào, lời nguyền theo đó, như bóng với hình.

Hai người bọn họ tâm ý tương thông, bởi vậy có thể đánh đâu thắng đó, bất khả chiến bại!




END


...
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#2
Số 7. Bí Mật
Hoàng Thiếu Thiên đứng trong chỗ tối ánh đèn không chiếu tới, chóp mũi cay cay, muốn khóc một trận thật to. Nhưng camera chuyên nghiệp đúng lúc đó lại quay về phía hắn, phóng đại khuôn mặt thiếu niên được mệnh danh thiên tài này lên màn hình lớn. Hắn cắn răng nuốt hết nước mắt vào trong, cảm nhận được bàn tay của Dụ Văn Châu đang khoác lên bả vai mình, sức lực và nhiệt độ vừa phải, ngăn được tiếng khóc uất ức đang nghẹn nơi cổ họng.

Hắn che giấu tất thảy sự đau buồn, ép bản thân nuốt xuống thất bại lần này, biểu cảm cực kỳ bình tĩnh. Không cúi đầu, không chán nản, thậm chí đáy mắt không một tia gợn sóng. Hắn rời khỏi sân thi đấu như gió thoảng, để lại biển người sau lưng đang gào thét ầm ĩ như sóng cuộn biển gầm. Sau trận đấu có người trách hắn lạnh lùng vô tình quá mức, cũng có người khen đây mới là dáng vẻ lý tưởng của một kiếm khách, dùng thái độ cao lãnh và lạnh nhạt đối mặt với mọi bão táp mưa sa, nhất định sau này có thể ngóc đầu trở lại.

Làm sao mới có thể trở thành tuyển thủ đứng đầu Vinh Quang? Thiên phú, nỗ lực, khát khao chiến thắng, đương nhiên phải có.

Còn bao gồm, đã từng trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng nơi đáy vực.

Năm ấy, bọn họ 19 tuổi.
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#3
Hoàng Thiếu Thiên đứng trong chỗ tối ánh đèn không chiếu tới, chóp mũi cay cay, muốn khóc một trận thật to. Nhưng camera chuyên nghiệp đúng lúc đó lại quay về phía hắn, phóng đại khuôn mặt thiếu niên được mệnh danh thiên tài này lên màn hình lớn. Hắn cắn răng nuốt hết nước mắt vào trong, cảm nhận được bàn tay của Dụ Văn Châu đang khoác lên bả vai mình, sức lực và nhiệt độ vừa phải, ngăn được tiếng khóc uất ức đang nghẹn nơi cổ họng.

Hắn che giấu tất thảy sự đau buồn, ép bản thân nuốt xuống thất bại lần này, biểu cảm cực kỳ bình tĩnh. Không cúi đầu, không chán nản, thậm chí đáy mắt không một tia gợn sóng. Hắn rời khỏi sân thi đấu như gió thoảng, để lại biển người sau lưng đang gào thét ầm ĩ như sóng cuộn biển gầm. Sau trận đấu có người trách hắn lạnh lùng vô tình quá mức, cũng có người khen đây mới là dáng vẻ lý tưởng của một kiếm khách, dùng thái độ cao lãnh và lạnh nhạt đối mặt với mọi bão táp mưa sa, nhất định sau này có thể ngóc đầu trở lại.

Làm sao mới có thể trở thành tuyển thủ đứng đầu Vinh Quang? Thiên phú, nỗ lực, khát khao chiến thắng, đương nhiên phải có.

Còn bao gồm, đã từng trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng nơi đáy vực.

Năm ấy, bọn họ 19 tuổi.
bất khả chiến bại
Số 7. Bất khả chiến bại
 

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#4
Hoàng Thiếu Thiên đứng trong chỗ tối ánh đèn không chiếu tới, chóp mũi cay cay, muốn khóc một trận thật to. Nhưng camera chuyên nghiệp đúng lúc đó lại quay về phía hắn, phóng đại khuôn mặt thiếu niên được mệnh danh thiên tài này lên màn hình lớn. Hắn cắn răng nuốt hết nước mắt vào trong, cảm nhận được bàn tay của Dụ Văn Châu đang khoác lên bả vai mình, sức lực và nhiệt độ vừa phải, ngăn được tiếng khóc uất ức đang nghẹn nơi cổ họng.

Hắn che giấu tất thảy sự đau buồn, ép bản thân nuốt xuống thất bại lần này, biểu cảm cực kỳ bình tĩnh. Không cúi đầu, không chán nản, thậm chí đáy mắt không một tia gợn sóng. Hắn rời khỏi sân thi đấu như gió thoảng, để lại biển người sau lưng đang gào thét ầm ĩ như sóng cuộn biển gầm. Sau trận đấu có người trách hắn lạnh lùng vô tình quá mức, cũng có người khen đây mới là dáng vẻ lý tưởng của một kiếm khách, dùng thái độ cao lãnh và lạnh nhạt đối mặt với mọi bão táp mưa sa, nhất định sau này có thể ngóc đầu trở lại.

Làm sao mới có thể trở thành tuyển thủ đứng đầu Vinh Quang? Thiên phú, nỗ lực, khát khao chiến thắng, đương nhiên phải có.

Còn bao gồm, đã từng trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng nơi đáy vực.

Năm ấy, bọn họ 19 tuổi.
số 7
leo lên có bao nhiêu chông gai trắc trở
chông gai
 

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#5
Hoàng Thiếu Thiên đứng trong chỗ tối ánh đèn không chiếu tới, chóp mũi cay cay, muốn khóc một trận thật to. Nhưng camera chuyên nghiệp đúng lúc đó lại quay về phía hắn, phóng đại khuôn mặt thiếu niên được mệnh danh thiên tài này lên màn hình lớn. Hắn cắn răng nuốt hết nước mắt vào trong, cảm nhận được bàn tay của Dụ Văn Châu đang khoác lên bả vai mình, sức lực và nhiệt độ vừa phải, ngăn được tiếng khóc uất ức đang nghẹn nơi cổ họng.

Hắn che giấu tất thảy sự đau buồn, ép bản thân nuốt xuống thất bại lần này, biểu cảm cực kỳ bình tĩnh. Không cúi đầu, không chán nản, thậm chí đáy mắt không một tia gợn sóng. Hắn rời khỏi sân thi đấu như gió thoảng, để lại biển người sau lưng đang gào thét ầm ĩ như sóng cuộn biển gầm. Sau trận đấu có người trách hắn lạnh lùng vô tình quá mức, cũng có người khen đây mới là dáng vẻ lý tưởng của một kiếm khách, dùng thái độ cao lãnh và lạnh nhạt đối mặt với mọi bão táp mưa sa, nhất định sau này có thể ngóc đầu trở lại.

Làm sao mới có thể trở thành tuyển thủ đứng đầu Vinh Quang? Thiên phú, nỗ lực, khát khao chiến thắng, đương nhiên phải có.

Còn bao gồm, đã từng trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng nơi đáy vực.

Năm ấy, bọn họ 19 tuổi.
Số 7, khát khao
 

Fandiepalltime

Farm exp kiếm sống
Bình luận
35
Số lượt thích
173
#6
Hoàng Thiếu Thiên đứng trong chỗ tối ánh đèn không chiếu tới, chóp mũi cay cay, muốn khóc một trận thật to. Nhưng camera chuyên nghiệp đúng lúc đó lại quay về phía hắn, phóng đại khuôn mặt thiếu niên được mệnh danh thiên tài này lên màn hình lớn. Hắn cắn răng nuốt hết nước mắt vào trong, cảm nhận được bàn tay của Dụ Văn Châu đang khoác lên bả vai mình, sức lực và nhiệt độ vừa phải, ngăn được tiếng khóc uất ức đang nghẹn nơi cổ họng.

Hắn che giấu tất thảy sự đau buồn, ép bản thân nuốt xuống thất bại lần này, biểu cảm cực kỳ bình tĩnh. Không cúi đầu, không chán nản, thậm chí đáy mắt không một tia gợn sóng. Hắn rời khỏi sân thi đấu như gió thoảng, để lại biển người sau lưng đang gào thét ầm ĩ như sóng cuộn biển gầm. Sau trận đấu có người trách hắn lạnh lùng vô tình quá mức, cũng có người khen đây mới là dáng vẻ lý tưởng của một kiếm khách, dùng thái độ cao lãnh và lạnh nhạt đối mặt với mọi bão táp mưa sa, nhất định sau này có thể ngóc đầu trở lại.

Làm sao mới có thể trở thành tuyển thủ đứng đầu Vinh Quang? Thiên phú, nỗ lực, khát khao chiến thắng, đương nhiên phải có.

Còn bao gồm, đã từng trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng nơi đáy vực.

Năm ấy, bọn họ 19 tuổi.
Số 7, hi vọng
 
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,122
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#7
có lời chân thành
Hoàng Thiếu Thiên đứng trong chỗ tối ánh đèn không chiếu tới, chóp mũi cay cay, muốn khóc một trận thật to. Nhưng camera chuyên nghiệp đúng lúc đó lại quay về phía hắn, phóng đại khuôn mặt thiếu niên được mệnh danh thiên tài này lên màn hình lớn. Hắn cắn răng nuốt hết nước mắt vào trong, cảm nhận được bàn tay của Dụ Văn Châu đang khoác lên bả vai mình, sức lực và nhiệt độ vừa phải, ngăn được tiếng khóc uất ức đang nghẹn nơi cổ họng.

Hắn che giấu tất thảy sự đau buồn, ép bản thân nuốt xuống thất bại lần này, biểu cảm cực kỳ bình tĩnh. Không cúi đầu, không chán nản, thậm chí đáy mắt không một tia gợn sóng. Hắn rời khỏi sân thi đấu như gió thoảng, để lại biển người sau lưng đang gào thét ầm ĩ như sóng cuộn biển gầm. Sau trận đấu có người trách hắn lạnh lùng vô tình quá mức, cũng có người khen đây mới là dáng vẻ lý tưởng của một kiếm khách, dùng thái độ cao lãnh và lạnh nhạt đối mặt với mọi bão táp mưa sa, nhất định sau này có thể ngóc đầu trở lại.

Làm sao mới có thể trở thành tuyển thủ đứng đầu Vinh Quang? Thiên phú, nỗ lực, khát khao chiến thắng, đương nhiên phải có.

Còn bao gồm, đã từng trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng nơi đáy vực.

Năm ấy, bọn họ 19 tuổi.
Số 7, chị chọn Chân Thành nhé
 

Huyenanh0901

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
160
Số lượt thích
460
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi, Tôn Tường, có nửa fan Luân Hồi
#8
“Nếu thắng thua lẫn lộn sẽ bị thần kinh.” Hoàng thiếu đáp lời, day day huyệt Thái Dương, dường như bị áp lực đè nặng đến thiếu sức sống.
Hoàng Thiếu Thiên đứng trong chỗ tối ánh đèn không chiếu tới, chóp mũi cay cay, muốn khóc một trận thật to. Nhưng camera chuyên nghiệp đúng lúc đó lại quay về phía hắn, phóng đại khuôn mặt thiếu niên được mệnh danh thiên tài này lên màn hình lớn. Hắn cắn răng nuốt hết nước mắt vào trong, cảm nhận được bàn tay của Dụ Văn Châu đang khoác lên bả vai mình, sức lực và nhiệt độ vừa phải, ngăn được tiếng khóc uất ức đang nghẹn nơi cổ họng. Hắn che giấu tất thảy sự đau buồn, ép bản thân nuốt xuống thất bại lần này, biểu cảm cực kỳ bình tĩnh. Không cúi đầu, không chán nản, thậm chí đáy mắt không một tia gợn sóng. Hắn rời khỏi sân thi đấu như gió thoảng, để lại biển người sau lưng đang gào thét ầm ĩ như sóng cuộn biển gầm. Sau trận đấu có người trách hắn lạnh lùng vô tình quá mức, cũng có người khen đây mới là dáng vẻ lý tưởng của một kiếm khách, dùng thái độ cao lãnh và lạnh nhạt đối mặt với mọi bão táp mưa sa, nhất định sau này có thể ngóc đầu trở lại. Làm sao mới có thể trở thành tuyển thủ đứng đầu Vinh Quang? Thiên phú, nỗ lực, khát khao chiến thắng, đương nhiên phải có. Còn bao gồm, đã từng trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng nơi đáy vực. Năm ấy, bọn họ 19 tuổi.
Số 7 Thái dương
 

Thaonguyen68

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
20
Số lượt thích
79
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ đội đỉnh nhất thế giới không có tay tàn gì cả
#10
Hoàng Thiếu Thiên đứng trong chỗ tối ánh đèn không chiếu tới, chóp mũi cay cay, muốn khóc một trận thật to. Nhưng camera chuyên nghiệp đúng lúc đó lại quay về phía hắn, phóng đại khuôn mặt thiếu niên được mệnh danh thiên tài này lên màn hình lớn. Hắn cắn răng nuốt hết nước mắt vào trong, cảm nhận được bàn tay của Dụ Văn Châu đang khoác lên bả vai mình, sức lực và nhiệt độ vừa phải, ngăn được tiếng khóc uất ức đang nghẹn nơi cổ họng.

Hắn che giấu tất thảy sự đau buồn, ép bản thân nuốt xuống thất bại lần này, biểu cảm cực kỳ bình tĩnh. Không cúi đầu, không chán nản, thậm chí đáy mắt không một tia gợn sóng. Hắn rời khỏi sân thi đấu như gió thoảng, để lại biển người sau lưng đang gào thét ầm ĩ như sóng cuộn biển gầm. Sau trận đấu có người trách hắn lạnh lùng vô tình quá mức, cũng có người khen đây mới là dáng vẻ lý tưởng của một kiếm khách, dùng thái độ cao lãnh và lạnh nhạt đối mặt với mọi bão táp mưa sa, nhất định sau này có thể ngóc đầu trở lại.

Làm sao mới có thể trở thành tuyển thủ đứng đầu Vinh Quang? Thiên phú, nỗ lực, khát khao chiến thắng, đương nhiên phải có.

Còn bao gồm, đã từng trải nghiệm cảm giác tuyệt vọng nơi đáy vực.

Năm ấy, bọn họ 19 tuổi.
Số 7, Bá Đồ có chưa?
 
Last edited:

Thaonguyen68

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
20
Số lượt thích
79
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ đội đỉnh nhất thế giới không có tay tàn gì cả
#11

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#14
Câu hỏi đánh úp đêm khuya: Trong fic đã đề cập sau khi thua Hoàng đã đòi Phương Thế Kính mua gì cho?
Người trả lời nhanh nhất được cướp 1 ô chữ đã có người chọn, không chọn ô trắng
Gợi ý: 2 từ, 5 chữ
 

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#16

Bình luận bằng Facebook