Hoàn [SN Kiếm Thánh 2021][Hoàng Thiếu Thiên] Bao năm không ngừng

Sakura Sen

Máy cày level
Thần Lĩnh
Bình luận
187
Số lượt thích
558
Location
Vi Thảo
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Thế Hệ Hoàng Kim, các papa độc thân
#1


Bao năm không ngừng
Tác giả: Chưa tìm thấy
Convert: 张佳乐头上的小花儿
Edit: Sakura Sen


Sản phẩm thuộc project Mừng sinh nhật Hoàng Thiếu Thiên 2021 - Kiếm Thánh

Tay Hoàng Thiếu Thiên nắm một thanh đao lớn, đứng giữa đám sát thủ che mặt, cậu dồn khí đan điền, uy phong lẫm liệt hất lên, thanh đao lóe lên ánh sáng đặc hiệu của kĩ xảo 5 xu, dọa bọn sát thủ trợn mắt rớt cằm. Lúc đó xung quanh nổi lên BGM hùng hồn, Hoàng Thiếu Thiên phi lên không trung, hai ba nhát đánh ngã tất cả mọi người. Cậu vác thanh đao, cười to ba tiếng, đất rung núi chuyển, sau đó cậu tỉnh rồi.

Đồng hồ dạ quang đặt cạnh gối đang lóe sáng, hiển thị thời gian là ba giờ mười bảy phút sáng, Hoàng Thiếu Thiên xoa xoa mặt, rất không cam lòng. Rõ ràng nửa đầu giấc mơ là giận dữ vì hồng nhan, cơn giận này quả thực như sư tử gầm, nhưng hồng nhan thì đến cái bóng cũng không thấy, thật không nói lí mà.

Được rồi, có duyên sẽ tự khắc gặp. Nghĩ như thế, Hoàng Thiếu Thiên ngửa người ra sau, nhanh chóng thiếp đi.

Trong cuộc đời mười bốn năm ngắn ngủi, trung bình một ngày Hoàng Thiếu Thiên đều nằm mơ hai lần, đêm một giấc, trưa một giấc. Bình thường ban đêm sẽ mơ thấy giang hồ kì duyên yêu hận tình thù đao quang kiếm ảnh, giữa trưa thì đơn giản hơn chút, thường mơ thấy nhất là ăn tiệc, bởi vì canteen trường học bán đồ ăn trưa quá dở, đây cũng là một trong các nguyên nhân Hoàng Thiếu Thiên không thích trường học.

Nguyên nhân thứ hai để không thích trường học, là bởi trường học quản lí quá nghiêm, không thể dành ra thời gian chơi game! Tài khoản của cậu đã một tuần không đăng nhập, không biết đã bỏ lỡ bảo nhiêu lượt đánh phó bản với cơ hội đoạt Boss rồi. Dù vậy hiện tại cậu nhớ đến cái tài khoản này liền nhức óc, cậu biết, chỉ cần vừa lên mạng, chắc hẳn sẽ lập tức bị người của Lam Khê Các bao vây chật như nêm, tầng tầng báo cáo, khẩn cấp tám trăm dặm, ba mươi giây sau tin tức sẽ đến tay hội trưởng công hội, sau đó tên thuật sĩ hèn mọn đó sẽ tiếp tục kiên nhẫn hỏi cậu có muốn đến chiến đội của hắn không.

Hình như gọi là Lam Vũ. . . Đây là cái tên chó má sốc nổi gì vậy? Hoàng Thiếu Thiên tức giận nghĩ, không ngầu tẹo nào, không phải xì tai của tui.

Tuyển thủ chuyên nghiệp, ước mơ này, Hoàng Thiếu Thiên không phải không mơ đến. Bắt đầu từ khi đi nhà trẻ nghiện chơi trò rắn săn mồi không muốn học ghép vần, ước mơ này vẫn luôn cắm rễ thật sâu trong tâm hồn nhỏ bé của Hoàng Thiếu Thiên. Lên tiểu học, lúc viết văn theo đề "Ước mơ của em", khi các bạn nhỏ khác đều muốn trở thành người làm vườn cần cù vất vả hay nhà khoa học vĩ đại, Hoàng Thiếu Thiên quyết tâm bày tỏ mình muốn trở thành một người có tiền, mỗi ngày đều chơi game, chơi thành số một thế giới.

Bài văn 0 điểm cũng không sao, về nhà còn bị đánh một trận, nước mắt nước mũi tèm lem ngồi ở bậc cửa xin lỗi ba mẹ, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng ước mơ này đâm chồi nảy lộc - lúc sắp tốt nghiệp cấp hai, ước mơ này cuối cùng cũng lớn thành cây to che trời.

Hoàng Thiếu Thiên thật sự động tâm, nhưng cậu biết, ba mẹ chắc chắn sẽ không động tâm, mà sẽ động tay.

Thật sự không được thì. . . Hoàng Thiếu Thiên đỡ trán, tay xoay bút liên tục, giáo viên tiếng Anh nói không có chữ nào lọt vào tai cậu, mấy hôm nay lời của tên thuật sĩ kia cứ quanh quẩn trong đầu, nhưng từ kia như được bỏ bùa hấp dẫn, làm cậu không có nổi một lúc an nhàn.

"Nhóc con, anh không có lừa nhóc chơi, Lam Vũ của chúng ta cũng không phải nhà rách, thi đấu vòng bảng của Liên Minh Vinh Quang sắp bắt đầu rồi, chờ mà xem! Lời chỉ nói đến đây thôi, tới hay không phải xem nhóc rồi."

Ngày hè oi bức, vốn làm cho người tâm phiền ý loạn.

"Khi động từ được chọn là chủ ngữ, động từ ở thể bị động . . ." Giáo viên tiếng Anh đẩy mắt kính, mở miệng nói, "Hoàng Thiếu Thiên, em nói xem câu này chọn đáp án nào?"

Hoàn toàn yên tĩnh, mọi người lén lút quay đầu nhìn Hoàng Thiếu Thiên, người sau đang ngơ ngác nhìn chằm chằm cửa sổ, không hề nhúc nhích.

"Hoàng Thiếu Thiên, đến lượt cậu trả lời kìa." Ngồi cùng bàn là một bạn gái buộc tóc hai bên, dùng cùi chỏ đẩy cậu, sau đó lặng lẽ đem vở ghi đặt ra giữa bàn.

Tiếc là mạch não của Hoàng Thiếu Thiên sau khi bay một hồi rồi trở lại đã không còn theo kịp suy nghĩ của giáo viên, cũng nhìn không hiểu vở ghi của bạn nữ cùng bàn.

Dường như đã cam chịu, Hoàng Thiếu Thiên thở dài trong lòng, sau đó ưỡn ngực lớn tiếng trả lời: "Em chọn kiếm khách!"

Giáo viên tiếng Anh không có phản ứng gì: "Ngồi xuống đi, lần sau nhớ nói tiếng Anh. Câu này đáp án là C, dựa theo đoạn văn trước đó có thể thấy nhân vật chính là swordsman."

Thế này cũng được? Hoàng Thiếu Thiên kinh ngạc, sau đó cười thầm, đối với thiếu niên này, thay đổi giữa thất vọng và vui vẻ chỉ là chuyện trong nháy mắt.

Sắp lên lớp 10, ngày nghỉ cũng không thể rảnh rỗi, trường học lấy tên đẹp là tùy chọn, nhưng thực chất mỗi đứa học sinh đều phải ngoan ngoãn nộp tiền đi học thêm. Học thêm liên tục ròng rã một tháng, cuối cùng cũng sắp kết thúc, dù vậy cũng không có gì đáng để vui vẻ, kì nghỉ chỉ có hai tuần ngắn ngủi, đi học lại chính là địa ngục lớp 10 chân chính.

Chẳng qua là từ địa ngục này nhảy vào địa ngục khác thôi, Hoàng Thiếu Thiên nghĩ mà buồn, cậu thu dọn sách vở, không có hứng lắm với món đồ được các bạn líu ríu vây xem.

"Hoàng Thiếu đến đây xem nè!"

Hoàng Thiếu Thiên kéo lại cổ áo đồng phục, hững hờ ló đầu ra.

"Không phải cậu chơi Vinh Quang rất tốt sao?" Bạn học quay màn hình điện thoại cho cậu, "Nhìn xem, video của đại thần khu một, Nhất Diệp Chi Thu! Pháp sư chiến đấu mạnh nhất khu một! Hoàng Thiếu, cậu đánh thắng được không? Quá mạnh! Thao tác này, ngầu đét luôn!"

Nhất Diệp Chi Thu. . . Hoàng Thiếu Thiên trợn mắt xem thường, không ít lần đoạt Boss với cậu, phiền muốn chết.

"Đánh không lại đi!" Bạn học nói tiếp, "Đại thần chính là đại thần, trời ạ thao tác này quá ngầu!"

"Có cái gì mà đánh không lại chứ," Hoàng Thiếu Thiên cau mày, "Cũng đâu phải chưa từng đánh qua."

"Xạo hả! Đại thần rất lợi hại! Nghe nói sẽ còn đi thi đấu chuyên nghiệp nữa. . ."

"Hừ. . ." Hoàng Thiếu Thiên không muốn nói nhiều, cậu "hừ" một tiếng rồi xoay người rời đi.

Có gì đặc sắc hơn người chứ! Chẳng qua chỉ là Lay Động ZicZac!

Trên đường về nhà, Hoàng Thiếu Thiên ngồi trên xe buýt nghe nhạc, có thể vì những bài hát trên MP3 đều đã quá quen thuộc, cậu nghe mà thất thần, lại nghĩ đến video của Nhất Diệp Chi Thu hôm nay. . .Tất cả mọi người cảm thấy hắn đang làm màu, nhưng Hoàng Thiếu Thiên biết, ở tình huống đó lựa chọn Lay Động ZicZac là phương pháp đơn giản trực tiếp nhất, mà trình mic của người kia không chỉ ở trình độ này.

Không thể chơi game thành đệ nhất thế giới, điều này làm Hoàng Thiếu Thiên rất sốt ruột.

Lúc xuống xe thì thấy quảng cáo ở trạm dừng đã được đổi, mắt thấy ảnh phóng to của một người mà Hoàng Thiếu Thiên giật thót, cậu nhìn kĩ lại, càng kinh hãi gấp bội, đây là quảng cáo tuyên truyền của game Vinh Quang, mỗi nghề đều có áp phích riêng, mà dán ở cái trạm xe buýt trước của nhà Hoàng Thiếu Thiên trùng hợp là kiếm khách.

Cậu bỗng nhớ tới tài khoản của mình, Dạ Vũ Thanh Phiền, so với kiếm khách này vừa đẹp trai vừa ngầu hơn nhiều.

Buổi tối về nhà chỉ đơn giản là làm bài tập, liếc TV hai cái còn bị mắng một trận, Hoàng Thiếu Thiên mắt điếc tai ngơ quen rồi, nên làm cái gì thì làm cái đó. Cậu sâu sắc cảm thấy rằng mình nói nhiều là do di truyền, chỉ trong thời gian cậu xem TV, mẹ Hoàng đã nói ít nhất hai trăm loại đạo lí, từ danh ngôn của danh nhân đến ví dụ thực tế, luận cứ sung túc, luận điểm rõ ràng, bỏ qua số lượng từ sẽ có được bài văn max điểm.

"Con không muốn học đại học," Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên nói, "Con muốn chơi game."

Mẹ Hoàng đang rửa bát, chỉ coi là con trai đang nói năng linh tinh - dạng nói năng linh tinh này mỗi ngày bà phải nghe mấy trăm lần.

"Thật đó ạ."

"Con không đi làm bài tập thì mẹ cũng đánh con thật đấy."

Hoàng Thiếu Thiên: ". . .Mẹ không hề hiểu con gì hết! Cái này không công bằng!"

Mẹ Hoàng lau tay: "Không cần hiểu, quan hệ giữa chúng ta là đàn áp và bị đàn áp, đòi công bằng cái gì, đi làm bài tập nhanh, làm không hết đừng hòng chơi game."

Hoàng Thiếu Thiên ủ rũ đi về phòng.

Từ cửa sổ phòng ngủ có thể nhìn thấy trạm xe buýt dưới nhà, Hoàng Thiếu Thiên nằm sấp trước cửa sổ nhìn xuống, dưới ánh đèn đường, kiếm khách vung kiếm lóe sáng, ánh mắt vẫn tiêu sái tùy tiện như vậy.

Cậu cảm thấy máu trong người đang sôi trào.

Trong giấc mơ của Hoàng Thiếu Thiên, cậu mơ thấy cậu, thẻ tài khoản và một thanh niên nữa đứng cùng nhau.

Ba người nhìn nhau, cũng không biết tại sao bản thân lại ở đây.

Hoàng Thiếu Thiên bé nhíu mày: "Đệt anh là ai? Anh làm sao. . ."

Thanh niên cũng giật mình: "Đệt! Tui khi còn bé đẹp trai thế này!"

Hoàng Thiếu Thiên bé: ". . . "

"Khi còn bé rất ngầu nha, có phải không Dạ Vũ?" Thanh niên khoác tay lên vai thẻ tài khoản, vuốt tóc của Hoàng Thiếu Thiên bé, "Oa, là một đứa trẻ vô cùng đáng yêu, ha ha!"

Dạ Vũ Thanh Phiền rất lạnh lùng, không nói lời nào đẩy tay của thanh niên kia ra. Hoàng Thiếu Thiên bé kích động nắm tay, thầm nghĩ làm tốt lắm! Trong trí tưởng tượng của Hoàng Thiếu Thiên bé, Dạ Vũ Thanh Phiền là một đại ca bá đạo điên cuồng ngầu lòi ảo diệu, vừa máu lạnh vô tình, vừa khí thế hùng hồn.

"Nhóc sao rồi? Đến nói với anh trai nè, sao lại giậm chân tại chỗ ở chỗ này." Thanh niên ngồi xổm xuống, vẻ mặt từ ái, nhưng vì có lúm đồng tiền nên cảm giác tổng thể rất ngây thơ.

"Nói cho anh làm gì?"

"Nói cho anh, để anh làm giáo viên trường đời cho nhóc." Thanh niên nói lời thề son sắt, "Nghe anh không sai - bởi vì anh là nhóc của tương lai! Hoặc là nhóc muốn biết chuyện sau này, hỏi anh nè, anh biết hết!"

Hoàng Thiếu Thiên bé khoanh tay, ánh mắt có chút cảnh giác, cậu dò xét trên dưới Hoàng Thiếu Thiên lớn, hỏi một vấn đề làm cho Hoàng Thiếu Thiên lớn như bị sét đánh.

"Anh chỉ cao như vậy? Không lớn nữa?"

Hoàng Thiếu Thiên lớn: ". . ."

Hoàng Thiếu Thiên bé: "Anh trả lời được không thế? Anh không trả lời được thì chắc chắn là lừa đảo!"

Hoàng Thiếu Thiên lớn: “Nhóc có thể đổi câu hỏi. . . Ví dụ như hỏi anh tương lai nhóc sẽ làm gì."

"Chơi game?"

"Phải!" Hoàng Thiếu Thiên lớn nắm tay, "Chơi thành vô địch thế giới luôn! Thế nào, có phải có tiền đồ phát triển không?"

Hoàng Thiếu Thiên bé nửa tin nừa ngờ: "Thật?"

"Đương nhiên là thật, anh lừa nhóc làm gì? Dù vậy anh không thể nói cho nhóc quá nhiều, nói hết cho nhóc thì thật không có ý nghĩa gì hết, nhưng mà nhóc chỉ cần biết, nếu nhóc kiên trì muốn chơi game, chịu được khổ, nguyện ý nỗ lực vì nó, nhất định sẽ có một cái kết rất tuyệt," Hoàng Thiếu Thiên lớn nói quài không hết, "Nhóc bây giờ ấy, một là cần chút kiên trì, hai là cần chút buff, thuyết phục ba mẹ, tin tưởng chính mình. . . À không với sự thông minh tài trí của anh, nhất định có thể %. . . *(%&(. . ."

Hoàng Thiếu Thiên tỉnh lại, mẹ đang gọi cậu ăn trưa. Cậu bỗng nhiên ngồi dậy, giấc mơ vừa rồi rõ ràng rất dài, dài hơn so với bất kì giấc mộng nào trước đó của cậu, nhưng nó lại giống như một đám sương mù hợp rồi tan, trong giấc mộng, "mình" kia hình như vẫn luôn nói chuyện, nhưng cụ thể nói gì thì lại không nhớ rõ, cậu vuốt vuốt tóc, cuối cùng đem trách nhiệm đổ về:

"Hoàng Thiếu Thiên kia sao lại nói nhiều thế chứ!"

Đến cùng vẫn lưu lại một suy nghĩ rõ ràng: Tiêu, mình sau này lớn lên không cao.

Không, còn có suy nghĩ thứ hai nữa: Kiên trì giấc mơ của mình.

Vì thuyết phục ba mẹ, Hoàng Thiến Thiên nhiều lần tiến hành phép thử. Lần thứ nhất là biện luận, Hoàng Thiếu Thiên lấy một địch hai, thất bại thảm hại; lần thứ hai mời người thân bạn bè đến kề vai chiến đấu, cuối cùng bị người thân liên tục phản bội mà kết thúc; lần thứ ba là giả vờ làm trẻ hư, cậu rất thích xem kịch nói, trong đó hay nói một câu là "hút thuốc uống rượu nhuộm tóc", hút thuốc thì cậu chỉ ngửi tí đã bị sặc, mà uống rượu thì Hoàng Thiếu Thiên biết từ hồi ba tuổi, cuối cùng quyết định đi nhuộm tóc.

Đầu tiên Hoàng Thiếu Thiên đi nhuộm cái đầu vàng chóe, sau đó thử đi xăm, chỉ là đau nên chưa xăm được, cuối cùng bị mẹ Hoàng xách lỗ tai đi nhuộm tóc đen lại, cậu ngồi trên ghế, không dáng quay đầu, chỉ dám nhìn mẹ từ trong gương.

"Con thật sự muốn đi chơi game." Hoàng Thiếu Thiên nói, "Con nói thật."

"Về nhà lại nói."

"Dạ." Hoàng Thiếu Thiên cúi gằm mặt, cảm giác thế giới chỉ còn một màu đen kịt.

Buổi tối sau khi về nhà, nhà Hoàng mở hội nghị gia đình lần thứ n, thành viên gia đình Hoàng Thiếu Thiên cùng chuẩn thành viên gia đình cún con lông vàng Jack cùng nhau dự thính. Trong hội nghị các thành viên tiến hành thảo luận nghiên cứu sổi nổi, vấn đề chính được biện luận kịch liệt là liệu có thể trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp hay không, lần bỏ phiếu thứ nhất có hai phiếu ủng hộ, hai phiếu phản đối. Sau đó Hoàng Thiếu Thiên cùng Jack bắt đầu lăn lộn, mái tóc vừa nhuộm trở về vẫn còn sót chút màu vàng chói mắt ở chân tóc, không khác bé cún lông vàng là mấy, đành phải tiến hành bỏ phiếu lần thứ hai. Mẹ Hoàng cảm thấy sản nhà được lăn sạch sẽ luôn rồi, xem ra ba ngày tới cũng không cần lau, tâm tình tốt cho một phiếu ủng hộ, cuối cùng miễn cưỡng thống nhất ý kiến.

"Rồi, có thể," ba Hoàng vỗ vai Hoàng Thiếu Thiên, "Nhưng đã chọn, thì phải kiên trì, đàn ông, làm việc phải có trách nhiệm, nhưng nếu thật sự không thể kiên trì được, thì về nhà. . ."

Hoàng Thiếu Thiên cảm động đến vành mắt đỏ hoe, ôm jack liên tục gật đầu.

"Thì về nhà, xem ba với mẹ có đánh chết con không!"

Hoàng Thiếu Thiên: ". . ."

Vào một ngày nắng chói chang, Hoàng Thiếu Thiên kéo va li đến Lam Vũ.

Cậu hầu như mang nửa cái nhà tới, ba mẹ nhét đồ dùng hàng ngày và đồ ăn vặt đầy va li, Ngụy Sâm nhiệt tình chào đón cậu, sau đó quay đầu liền đem chia hết đống đồ ăn vặt.

Mùa hè binh hoang mã loạn, ẩm ướt đến nỗi vốc một đám không khí thì sẽ có cơn mưa nhò tí tách rơi, Hoàng Thiếu Thiên nhỏ bé đứng ở vạch xuất phát của giấc mơ.

"Ngụy lão đại, mục tiêu của Lam Vũ là gì?"

"Đứng đầu đó."

"Sau đó thì sao?"

"Đứng đầu thế giới."

"Sau đó nữa thì sao?"

"Đứng đầu hệ Mặt Trời, đứng đầu hệ Ngân Hà, đứng đầu vũ trụ. . . Còn nữa, lớn hơn vũ trụ là cái gì? Được rồi, không biết."

"Em hiểu rồi!"

"Nhóc thì hiểu cái gì, anh nói là nhà ăn Lam Vũ đứng đầu, mau đi huấn luyện đi, thi đấu đứng đầu phải dựa vào nhóc đấy."

"Được rồi!"

Hoàng Thiếu Thiên nằm trên giường lật qua lật lại như bánh nướng, mãi không ngủ được.

Rất ít khi xảy ra tình huống này, Hoàng Thiếu Thiên mãi cũng không ngủ đủ, cái này là một bí mật công khai ở Lam Vũ. Chủ nhật nếu có hoạt động phỏng vấn mà phóng viên tới sớm, muốn gặp Hoàng Thiếu Thiên là khó như lên trời, mỗi người đều trả lời như này: Phó đội trưởng của chúng ta phải ngủ đến chiều đó.

Hoàng Thiếu Thiên sốt ruột lại trở mình, đột nhiên biết đáp án của một vấn đề: Người chưa từng mất ngủ đột nhiên mất ngủ sẽ có cảm thụ gì?

Ngày mai có buổi họp báo. Hoàng Thiếu Thiên dứt khoát trợn tròn mắt nhìn trần nhà kí túc xá tối thui, cảm thấy hình như mình càng ngày càng không có tiền đồ, nhớ lại khi làm phó đội trưởng có mặt ở buổi họp báo sau trận đầu tiên của mùa giải thứ tư, đó chính là dốc hết tài năng khẩu chiến quần hùng, liên tục đánh lui cánh phóng viên, khiến cho bọn họ sau này dù cho có sạc đầy bút ghi âm cũng không dám đặt câu hỏi cho cậu nữa.

Ngày mai không có thi đấu, không có vấn đề kĩ thuật lắt léo, cũng không có cạm bẫy phân thắng thua, chỉ có một buổi họp báo giải nghệ ngắn gọn.

Ngày này đến cũng không đột ngột, chí ít thì từ khi bắt đầu mùa giải này, bất kể là bố trí chiến thuật hay vị trí thi đấu của Lam Vũ đều lờ mờ lộ ra tin tức như vậy.

Thời gian trôi qua rất nhanh, giống như không có gì thay đổi, Lam Vũ vẫn là câu lạc bộ ông lớn đứng đầu, ngôi sao hạng nhất vẫn là Dạ Vũ Thanh Phiền, mục tiêu năm nay vẫn là tổng quán quân, nhà ăn Lam Vũ vẫn là số một vũ trụ. Hoàng Thiếu Thiên nghĩ, ngay cả chiều cao của mình cũng không thay đổi.

Nhưng điều gì cũng đang âm thầm thay đổi.

Cậu đã không còn trẻ nữa, ở thời đại mà hầu hết người mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi liền có biểu hiện chói mắt, bình thường vẫn được gọi là tiền bối, thế hệ Hoàng Kim mùa bốn đã giải nghệ một nửa, Vinh Quang cũng đã có vô số lần nâng cấp đổi mới, kĩ năng càng ngày càng nhiều, so với bộ dạng đơn sơ thời mới khai hoang, giống như hai trò chơi khác nhau vậy.

Nghĩ đến đây, Hoàng Thiêu Thiên bỗng xoay người ngồi dậy.

Tài khoản thẻ vẫn ở trong tay mình, vào game điều đầu tiên làm là đóng nhắc nhở online, hiện tại mới qua nửa đêm, người chơi không nhiều như bình thường, cậu đăng nhập vào khu một, người chơi so với khi mới mở đã ít đi rất nhiều.

Nhưng xung quanh chỗ cậu online vẫn có không ít người qua lại, ngẫu nhiên có vài nhân vật đứng im không nhúc nhích, Hoàng Thiêu Thiên tò mò đi qua đâm vài nhát, vẫn không có phản ứng, chắc là AFK rồi.

Tuy vậy chờ mấy người này tỉnh lại nếu phát hiện mình được Kiếm Thánh bắt chuyện, nhất định sẽ có cảm giác đau như mất một trăm triệu (trừ fan Vi Thảo ra, fan Vi Thảo có thể sẽ cảm thấy mình kiếm lời một trăm triệu.)

Không thể lập đội đi đánh phó bản, bởi vì không có ai mời cậu. Dạ Vũ Thanh Phiền đứng ở cửa phó bản nửa ngày, không hề gặp được em gái đáng yêu đến ôm đùi cầu lập đội, người đi qua chắc cũng đều buồn ngủ, chỉ coi ID trước mắt là hàng nhái cao cấp, ai cũng không nghĩ đến vị Kiếm Thánh danh tiếng vang xa nửa đêm không ngủ được, lại muốn chạy đến chỗ này đánh phó bản cấp thấp.

Mấy người không biết nhìn hàng gì cả! Hoàng Thiếu Thiên bực muốn chết, quay người đi đánh dã ngoại.

Chơi game một mình dễ hơn thi đấu nhiều, đã rất lâu rồi không được hưởng thụ cảm giác sảng khoái khi đánh mấy con Boss không có trí thông minh kia, Hoàng Thiếu Thiên càng đánh càng hăng, càng đánh càng khoái, rớt một đống vật liệu lớn, còn cướp hai con Boss dã ngoại. . .

Lúc sắp đi, Hoàng Thiếu Thiên ấm đầu, phóng khoáng đem vật liệu cấp thấp không dùng rải một đường, giữ lại mấy loại vật liệu hiếm gửi cho Xuân Dịch Lão, sau đó off.

Cậu cũng không biết, lúc này trên diễn đàn Vinh Quang khu bát quái có một thread lẳng lặng được lập.

"Bát quái khu một, cười chết tui, hôm nay mọi người có thấy một tên kiếm khách bị bệnh thần kinh ném vật liệu cấp thấp khắp nơi, ném cả đường, có cái ID giống Dạ Vũ Thanh Phiền, có phải điên rồi không? Có ai quay video không? Có thì đăng lên nhá, tui ngủ trước, ngày mai là họp báo giải nghệ của Hoàng Thiếu, 10h sáng mọi người nhớ phải xem đó!"

"Chắc là fan của Hoàng Thiếu, tâm tình không tốt hoặc uống say rồi. . ."

"Có thể lắm, bạn thân của tui là fan ruột của Hoàng Thiếu, quăng vật liệu đã là gì, hôm qua cậu ta trốn vợ đi uống rượu. Uống xong thì vừa khóc vừa xé tiền, lên báo địa phương luôn rồi."

"Hiện tại người sao rồi?"

"Hiện tại cảm xúc ổn định, đang bận quỳ ván giặt đem từng tờ tiền dán lại."

Lúc đăng xuất đã hơn ba giờ, Hoàng Thiếu Thiên rốt cục cũng buồn ngủ, cậu nằm xuống giường, chưa kịp suy nghĩ cái gì khác đã lập tức thiếp đi.

Trong giấc mộng, cậu mơ thấy Dạ Vũ Thanh Phiền cưỡi chổi, đưa cậu bay lên trời.

Hoàng Thiếu Thiên rất bất mãn chuyện này, đây là tạo phản? Cos Vương Bất Lưu Hành là muốn chết hả? Nhưng tốc độ bay của bọn họ rất nhanh, Hoàng Thiếu Thiên không nói chuyện nổi, cậu cảm giác đầu óc choáng váng rơi xuống đất, sau đó đầu óc choáng váng bị Dạ Vũ Thanh Phiền tóm được.

"Làm gì?" Hoàng Thiếu Thiên điên lên nhìn xung quanh, chỉ có một đứa nhóc tóc vàng ngồi xổm trên mặt đất, cầm nhánh cây vẽ vòng tròn.

"Thật đáng thương. . ." Hoàng Thiếu Thiên cảm thán, "Đây là tui hồi nhỏ sao? Còn nhuộm tóc nữa? Đủ phản nghịch, tui thích."

Dạ Vũ Thanh Phiền lặng lẽ liếc mắt.

"Ai ui, rất đẹp trai nha, thật đáng yêu, thật non nớt." Hoàng Thiếu Thiên quan sát thiếu niên ngồi xổm trên đất, "Thật sự lợi hại, thật sự là tài bảo quốc gia, ngôi sao tương lai, Kiếm Thánh trừ em ra không thể là ai khác, em còn đang chờ gì?"

Dạ Vũ Thanh Phiền ho khan hai tiếng, biểu đạt kháng nghị.

Nhóc con ngồi xổm kia ngẩng đầu, nhấc nhánh cây lên, cuốn theo một đám bụi đất.

"Anh là ai?"

Hoàng Thiếu Thiên chợt nghĩ đến: "Anh là. . . thiên sứ được ông trời phái đến!"

Đứa nhóc quay đầu rời đi, lạnh lùng vô tình.

"Oa, có cá tính, khách quan dừng bước!" Hoàng Thiếu Thiên tiến lên, giữ chặt cánh tay đứa nhóc, "Anh trân trọng giới thiệu, anh là nhóc trong tương lai, nhóc là anh trong quá khứ, nhóc là anh, anh là nhóc, nhưng nhóc cũng không phải anh, anh cũng không phải nhóc, anh trước kia chắc chắn là nhóc, nhưng nhóc lớn lên chưa chắc là anh. . ."

Đứa nhóc: ". . ."

Hoàng Thiếu Thiên: "Nhóc nghe hiểu không?"

Đứa nhóc lắc đầu, trả lời nhanh gọn lẹ: "Không có. Ông chú ồn quá."

Hoàng Thiếu Thiên ngửa mặt, giống như đang chờ Dạ Vũ Thanh Phiền hùa theo cậu: "Cá tính, có cá tính là chuyện tốt mà, không thể phủ nhận."

"Tại sao nhóc lại ở đây một mình vậy?" Hoàng Thiếu Thiên tiếp tục hỏi, "Oa, nhìn nhóc bây giờ hẳn vẫn còn đi học? Thế nào, học tập không tốt lắm nhỉ, không liên quan, anh khi đó học cũng rất tồi. . . À, hẳn là cãi nhau với ba mẹ hả?"

Trong trí nhớ của Hoàng Thiếu Thiên, khi còn bé cái nhau với ba me là chuyện khá bình thường, nhưng cậu chưa từng ghi thù, sau này trưởng thành rồi gần như đều quên hết, bình thường quan hệ với ba mẹ tốt đến mức dính nhau suốt.

"Không có." Hoàng Thiếu Thiên bé bĩu môi.

"Ài, không có chuyện gì, ba mẹ đều rất yêu nhóc." Hoàng Thiếu Thiên nói, "Bọn họ đều là người rất tốt, toàn tâm toàn ý yêu nhóc, mặc dù đôi lúc có hơi càm ràm, nhưng đều là người rất thú vị rất đáng yêu, tương lai có thời gian và tinh lực, phải hiếu thuận bọn họ thật tốt."

Hoàng Thiếu Thiên bé cắn môi, không nói lời nào.

"Chuyện tương lai, muốn làm cái gì thì dũng cảm đi làm, nam tử hán đại trượng phu, không có gì không giải quyết được." Hoàng Thiếu Thiên vỗ vỗ đầu nhóc, "Cố lên nha!"

"Anh biết nhóc cãi nhau với ba mẹ vì chuyện gì. . ." Hoàng Thiếu Thiên nghĩ lại, "Anh chỉ có thể nói cho nhóc, chọn điều nhóc thích, đồng thời kiên trì, là điều chính xác nhất. Quan trọng nhất là, đến tận ngày phải nhất định rời đi, nhóc sẽ còn cảm thấy cực kì hoàn hảo, không có khuyết điểm nào, trong cuộc sống này đã là kinh nghiệm không gì tốt hơn, nhóc cảm thấy thế nào?"

Hoàng Thiếu Thiên bé cái hiểu cái không gật đầu.

"Cho nên, không có cái gì để do dự cả. Bạn nhỏ, đến, nói xem ước mơ của nhóc là gì?"

Hoàng Thiếu Thiên bé ngẩng đầu nhìn trời, giống như không định trả lời cậu.

Đâm vào vùng xám xịt, Hoàng Thiếu Thiên đành phải tiếp tục rót canh gà tâm hồn cho đối phương: "Không sao, không nói cũng không vấn đề gì. . . Chỉ cần nhóc kiên trì mơ ước! Mặc dù anh biết mỗi lần nhóc viết văn đề bài này thì điểm cũng không tốt lắm, nhưng này không sao, nhớ kĩ lời anh nói hôm nay!"

"À còn có một rất quan trọng anh nhất định phải nói cho nhóc, mặc dù bây giờ có khả năng nhóc còn chưa có trải qua, nhưng là đàn ông, sau này đều sẽ biết. . ."

Dạ Vũ Thanh Phiền nửa tin nửa ngờ nhìn Hoàng Thiếu Thiên, ánh mắt cảnh cáo: Anh không thể nói thứ đồi trụy thô tục với vị thành niên.

"Nếu nhóc đi chơi game, đến Lam Vũ, bác gái canteen sẽ lấy cho nhóc một phần đậu bắp, tuyệt đối đừng ăn! Dở ẹc! Cực kì dở!"

Hoàng Thiếu Thiên bé: ". . ."

Dạ Vũ Thanh Phiền: ". . ."

"Nhóc nhìn, yêu quái đậu bắp đến rồi!" Hoàng Thiếu Thiên chỉ chỉ sau lưng, một quả đậu bắp khổng lồ xanh mướt đang từng bước đến gần, mỗi bước đi đều chấn động đất rung núi chuyển, đáng sợ nhất là sau yêu quái lớn có một đám yêu quái đậu bắp nhỏ đi theo, trên đầu treo cái bảng viết "Ăn hết tui ăn hết tui", "Vị của tui ngon nhất", "Đến nha vui vẻ nha", đang phá núi lấp biển mà tới.

"Chạy mau chạy mau!"

Tình huống nguy cấp, thấy một yêu quái đậu bắp nhỏ sắp áp sát, Hoàng Thiếu Thiên liếc đến đã tỉnh.

Nguy rồi, đã hơn chín giờ! Buổi họp báo mười giờ! Cậu hốt hoảng rời giường, dùng tốc độ nhanh nhất sửa soạn tốt, trước khi ra cửa còn xem lại bản thân trong gương, đột nhiên cảm thấy vẫn rất hài lòng, không lo lắng tẹo nào, cũng không cảm thấy sốt ruột.

Tất cả đểu được sắp xếp tốt nhất.

"Con lúc ấy nghĩ như thế nào. . .Đã quên ạ." Hoàng Thiếu Thiên vuốt vuốt tóc, hơi hơi thẹn thùng, "Mẹ, con quên thật."

"Nói không sai," Mẹ Hoàng chỉ vào video buổi họp báo giải nghệ, "Con mẹ thật là đẹp trai."

"Đương nhiên!" Hoàng Thiếu Thiên thích nghe lời này, trong đầu lập tức hiện lên một đống từ ngữ khoe khoang, ba hoa chích chòe.

"Nhưng mà không có bạn gái." Mẹ Hoàng nói thêm.

"Cái này không quan trọng!" Hoàng Thiếu Thiên nói, "Thực ra con có bạn gái, game là bạn gái của con! Khi còn bé con đã yêu sớm, hơn người một bước, tình cảm tuổi dậy thì không ngừng ấm lên, đến bây giờ còn đang trong thời kì tình yêu cuồng nhiệt. . . A a a con biết sai rồi không nói hươu nói vượn nữa, con biết mẹ có thẻ tài khoản, mẹ muốn luyện thuê toàn chức miễn phí không?"

"Muốn cái đầu con ấy!"

"Đó chính là muốn rồi!"

"Mẹ hỏi con, nếu để cho con chọn lại một lần, con vẫn chọn chơi game sao?"

"Để cho con chọn một trăm lần, con vẫn sẽ chọn Vinh Quang."

"Hửm?"

"Mẹ biết không? Bình thường lựa chọn của con đều rất chuẩn, cho dù là đoán mò, đó cũng là câu trả lời chính xác."

Hoàng Thiếu Thiên nghĩ đến buổi chiều có tiết tiếng Anh buồn ngủ kia, còn có bạn gái buộc tóc hai chùm ngồi cùng bàn giục mình phát biểu (sau này cậu buồn chán lật lại ghi chép nhắn nhủ của bạn học, phát hiện bạn gái đó hình như thầm mến mình), cùng bản thân lúc đó ưỡn ngực ngẩng đầu nói "Em chọn kiếm khách".

Tất cả đều tốt đẹp đến không tưởng,

"Bởi vì tương lai nói rằng con nhất định thắng."


~~~ Chúc mừng sinh nhật Hoàng Thiếu Thiên!!! :lv:lv:lv ~~~


 
Last edited:

Ail

Lure like như hack
Thần Lĩnh
Bình luận
338
Số lượt thích
1,538
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu, Dụ đội, Tiểu Lư !!!
#2
"Anh là ai?"

Hoàng Thiếu Thiên chợt nghĩ đến: "Anh là. . . thiên sứ được ông trời phái đến!"

Đứa nhóc quay đầu rời đi, lạnh lùng vô tình.

"Oa, có cá tính, khách quan dừng bước!" Hoàng Thiếu Thiên tiến lên, giữ chặt cánh tay đứa nhóc, "Anh trân trọng giới thiệu, anh là nhóc trong tương lai, nhóc là anh trong quá khứ, nhóc là anh, anh là nhóc, nhưng nhóc cũng không phải anh, anh cũng không phải nhóc, anh trước kia chắc chắn là nhóc, nhưng nhóc lớn lên chưa chắc là anh. . ."

Đứa nhóc: ". . ."
số 2
thời đại mà hầu hết người mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi liền có biểu hiện chói mắt, bình thường vẫn được gọi là tiền bối, thế hệ Hoàng Kim mùa bốn đã giải nghệ một nửa
thời đại
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#3
"Anh là ai?"

Hoàng Thiếu Thiên chợt nghĩ đến: "Anh là. . . thiên sứ được ông trời phái đến!"

Đứa nhóc quay đầu rời đi, lạnh lùng vô tình.

"Oa, có cá tính, khách quan dừng bước!" Hoàng Thiếu Thiên tiến lên, giữ chặt cánh tay đứa nhóc, "Anh trân trọng giới thiệu, anh là nhóc trong tương lai, nhóc là anh trong quá khứ, nhóc là anh, anh là nhóc, nhưng nhóc cũng không phải anh, anh cũng không phải nhóc, anh trước kia chắc chắn là nhóc, nhưng nhóc lớn lên chưa chắc là anh. . ."

Đứa nhóc: ". . ."
Số 2

Kết thúc
 

Fandiepalltime

Farm exp kiếm sống
Bình luận
35
Số lượt thích
173
#4
Hoàng Thiếu Thiên chợt nghĩ đến: "Anh là. . . thiên sứ được ông trời phái đến!"

Đứa nhóc quay đầu rời đi, lạnh lùng vô tình.

"Oa, có cá tính, khách quan dừng bước!" Hoàng Thiếu Thiên tiến lên, giữ chặt cánh tay đứa nhóc, "Anh trân trọng giới thiệu, anh là nhóc trong tương lai, nhóc là anh trong quá khứ, nhóc là anh, anh là nhóc, nhưng nhóc cũng không phải anh, anh cũng không phải nhóc, anh trước kia chắc chắn là nhóc, nhưng nhóc lớn lên chưa chắc là anh. . ."

Đứa nhóc: ". . ."
Số 2, Kiếm Thánh
 
Last edited:

Katakara

Chuột trắng Kho lương, moi gạo kiếm đường
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,240
Số lượt thích
7,942
Location
Nơi nào xa xa ấy
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Hàn Diệp, Diệp Lam, Song Hoa và Dụ Hoàng
#6
"Anh là ai?"

Hoàng Thiếu Thiên chợt nghĩ đến: "Anh là. . . thiên sứ được ông trời phái đến!"

Đứa nhóc quay đầu rời đi, lạnh lùng vô tình.

"Oa, có cá tính, khách quan dừng bước!" Hoàng Thiếu Thiên tiến lên, giữ chặt cánh tay đứa nhóc, "Anh trân trọng giới thiệu, anh là nhóc trong tương lai, nhóc là anh trong quá khứ, nhóc là anh, anh là nhóc, nhưng nhóc cũng không phải anh, anh cũng không phải nhóc, anh trước kia chắc chắn là nhóc, nhưng nhóc lớn lên chưa chắc là anh. . ."

Đứa nhóc: ". . ."
số 2, ánh sáng
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#7
"Anh là ai?"

Hoàng Thiếu Thiên chợt nghĩ đến: "Anh là. . . thiên sứ được ông trời phái đến!"

Đứa nhóc quay đầu rời đi, lạnh lùng vô tình.

"Oa, có cá tính, khách quan dừng bước!"

Hoàng Thiếu Thiên tiến lên, giữ chặt cánh tay đứa nhóc, "Anh trân trọng giới thiệu, anh là nhóc trong tương lai, nhóc là anh trong quá khứ, nhóc là anh, anh là nhóc, nhưng nhóc cũng không phải anh, anh cũng không phải nhóc, anh trước kia chắc chắn là nhóc, nhưng nhóc lớn lên chưa chắc là anh. . ."

Đứa nhóc: ". . ."
Số 2. Ánh đèn
 

Bình luận bằng Facebook