Hoàn [SN Kiếm Thánh 2021] [Hoàng Thiếu Thiên] Dài như chuyến du hành của thiếu niên

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Một sản phẩm thuộc project Kiếm Thánh – Mừng sinh nhật Hoàng Thiếu Thiên 2021

DÀI NHƯ CHUYẾN DU HÀNH CỦA THIẾU NIÊN

Cre: hoki11

Tác giả: 枢月

Link gốc: 【云起雨落海/12:02】长似少年游

Convert bởi: Hóng

Edit: Nguyệt



01.

Tồn tại một thứ không thể thiếu trong tuổi trẻ của Hoàng Thiếu Thiên: Thuốc lá. Ngụy Sâm là người khiến nó trở thành “thứ không thể thiếu”. Bao thuốc lá đầu tiên của cậu đến từ Ngụy Sâm, dũng khí hút thử điếu đầu tiên cũng là từ hắn.

Bao thuốc lá đó bị Hoàng Thiếu Thiên đưa nhầm về nhà chung với đội phục của Ngụy Sâm, cái đêm mà mẹ cậu phát hiện ra bao thuốc trong túi áo, đó thật sự là một đêm ồn ã. Sau khi giải thích rõ ràng mọi chuyện, Hoàng Thiếu Thiên muốn mẹ mình đưa lại để trả cho Ngụy Sâm. Vậy nên bao thuốc đó được Hoàng Thiếu Thiên đặt trong ngăn kéo phòng ký túc suốt hai năm.

Đêm Ngụy Sâm đi, Hoàng Thiếu Thiên mở bao thuốc lá.

Cậu muốn thử xem rốt cuộc thuốc lá này có gì đặc biệt khiến người ta nghiện đến vậy, thậm chí khi Ngụy Sâm bỏ lại Lam Vũ mà đi, hắn vẫn không quên cầm bao thuốc lá trên bàn phòng huấn luyện theo. Hóa ra Lam Vũ còn chẳng quan trọng bằng bao thuốc lá.

Hoàng Thiếu Thiên kẹp điếu thuốc nơi đầu ngón tay, ngắm nghía nó một lượt rồi mới đưa đến miệng, bật lửa, châm thuốc không hề do dự. Cậu rũ mắt nhìn đốm lửa không ngừng cháy dần về phía đầu lọc, khoang miệng chẳng có chút cảm giác gì. Mãi đến khi hút mạnh một hơi, khói thuốc tràn vào tận phổi, cậu mới nhận ra không nên làm vậy nhưng lại chẳng thể kìm lại phản ứng bản năng. Cậu không tài nào chịu nổi cảm giác khó chịu này, cuối cùng làn khói đáng lý phải được nhả ra từ từ lại bị Hoàng Thiếu Thiên ho khù khụ tống khỏi phế quản, dáng vẻ lúc đó trông đến là chật vật. Nhưng cậu không tin, chẳng lẽ chuyện Ngụy Sâm làm được mà Hoàng Thiếu Thiên cậu lại không thể làm hay sao? Vậy nên đến hơi tiếp theo, Hoàng Thiếu Thiên gần như muốn thử cho bằng được trong sự không phục. Cậu cảm nhận rõ đầu lưỡi mình khô khốc, cảm nhận rõ sự khó chịu khi khói thuốc xâm nhập phế phổi. Nhưng lần này cậu như học được một bài học, nhất quyết không chịu hé miệng ra, muốn nuốt trọn khói thuốc vào trong cho đến tận khi thân điếu chỉ còn tàn tro. Cảm giác khó chịu dữ dội khiến khóe mắt Hoàng Thiếu Thiên đỏ bừng, dường như còn có một màn nước phủ trên tròng mắt.

Cậu không thể làm được hay sao? Ngụy Sâm có thế, vậy Hoàng Thiếu Thiên cậu cũng phải làm được.

Nhưng cuối cùng Hoàng Thiếu Thiên vẫn nhét nửa bao thuốc đó lại ngăn kéo, khóa kỹ. Điếu thuốc ban nãy hút thử cũng bị dụi tắt.

Thứ này thật khó nuốt, Hoàng Thiếu Thiên thầm nghĩ.

Nhưng nó còn khiến Ngụy lão đại lưu luyến hơn cả Lam Vũ hay sao.

Hoàng Thiếu Thiên ngồi ngơ ngẩn trên giường, cầm điếu thuốc dở trên tay ngắm nghía. Cậu biết, dù cậu học được mọi điều ở Ngụy Sâm, hắn cũng sẽ không trở về. Cậu biết, dù cậu cố gắng học được tất cả những thứ liên quan đến Ngụy Sâm, cậu cũng chẳng thể nào trở thành Ngụy Sâm, trở thành người dẫn dắt Lam Vũ.

Đó là lần thứ hai Hoàng Thiếu Thiên khóc, khoảnh khắc nước mắt chảy xuống, cậu đã không thể nào khống chế bản năng cơ thể nữa. Từ sau lần bật khóc khi nhìn Ngụy Sâm buồn bã rời sàn đấu, cậu đã thề sẽ không bao giờ khóc nữa, con trai rơi nước mắt một lần để trưởng thành là đủ rồi. Thế nhưng hiện giờ Hoàng Thiếu Thiên vẫn không kìm nén được mà rơi nước mắt, thật đáng thất vọng.

Hóa ra cậu vẫn chưa hề trưởng thành.

Nếu bản thân có thể chín chắn hơn chút nữa, liệu chăng Ngụy Sâm sẽ không ra đi? Nếu ngày đó cậu giấu bao thuốc Ngụy Sâm hay để trong phòng huấn luyện kia đi, có khi nào Ngụy Sâm sẽ vì điều đó mà ở lại lâu hơn chút, ít nhất sẽ chậm trễ phần nào vì phải tìm thuốc lá, sẽ không đến mức không từ mà biệt. Thế nhưng rốt cuộc vì sao lão quỷ đó lại phải bỏ đi vậy chứ? Ngụy Sâm chịu được cái thứ thuốc lá đắng nghét này, thành tích không tốt thì có làm sao, chẳng phải vẫn còn cậu ư, chẳng phải chỉ hai năm nữa thôi cậu sẽ ra mắt ư?

Hoàng Thiếu Thiên không có cơ hội hỏi Ngụy Sâm những điều này, nếu có thể, cậu muốn túm lấy cổ áo Ngụy Sâm, xả hết cáu kỉnh cả đời lên hắn. Nhưng cuối cùng cậu chỉ có thể trút tâm trạng và cả sự nghi vấn của mình vào những dòng chat rác rưởi.

Chẳng có cách nào khác cả, Ngụy Sâm biến mất quá nhanh, cậu lại bị buộc phải trưởng thành trong một đêm.

Thiếu niên kinh qua ly biệt sẽ lĩnh hội nỗi đau trưởng thành. Sau này, Hoàng Thiếu Thiên phải từ bỏ rất nhiều điều. Nhưng chỉ có lần này là khác biệt, cậu khó chịu, cậu không muốn Ngụy Sâm ra đi nhưng cậu biết suy nghĩ ấy rất ích kỷ. Vậy nên dù mùa giải thứ mười gặp lại Ngụy Sâm với danh nghĩa đối thủ, Hoàng Thiếu Thiên cũng không có chút bất mãn nào cả. Ngụy Sâm cứ vậy mà đi mới thực sự kỳ lạ, hắn trở về chính bởi hắn không cam lòng. Dù ngoài mặt tỏ vẻ không phục nhưng Ngụy Sâm vĩnh viễn là Ngụy lão đại trong lòng Hoàng Thiếu Thiên, là người cậu tôn kính và sùng bái nhất,

02.

Không ai biết thanh kiếm trên đội huy Lam Vũ có ý nghĩa gì.

Lần đầu tiên lá cờ Lam Vũ xuất hiện trên sàn đấu Vinh Quang, rất nhiều người biết chút đều hiểu ngôi sao sáu cánh bên dưới thân kiếm là biểu tượng cho thẻ tài khoản Thuật sĩ Sách Khắc Tát Nhĩ của đội trưởng Ngụy Sâm. Nhưng chỉ có thanh kiếm đâm xuyên qua giọt mưa và xếp trên ngôi sao sáu cánh ấy là khác lạ, không biết nó là biểu tượng cho ai, có ý nghĩa gì. Thực ra, lúc ban đầu, người được biểu trưng bởi thanh kiếm đó cũng không hề chú ý tới điều này. Nhưng dù lưỡi kiếm sắc bén của Lam Vũ ấy không biết cũng không sao, chỉ cần Ngụy Sâm vẫn khắc ghi rõ ràng là được rồi.

Trước khi Hoàng Thiếu Thiên chính thức đến Lam Vũ, ngay đến quản lý chiến đội cũng không biết gì về ý nghĩa của thanh kiếm kia. Về sau, đội phó Phương Thế Kính hỏi Ngụy Sâm về chuyện này: “Nếu lỡ Hoàng Thiếu Thiên không tới thì phải làm sao?”

Đó là một ván cược, khi bản thảo đội huy của Lam Vũ được nộp lên Liên Minh, Hoàng Thiếu Thiên vẫn chưa đồng ý lời mời tới Lam Vũ của Ngụy Sâm. Ngụy Sâm không muốn để lộ ý nghĩa của thanh kiếm kia, bị đội phó Phương Thế Kính truy hỏi, hắn cũng chỉ trả lời qua loa cho xong chuyện. Vậy nên suốt ba năm trước khi Hoàng Thiếu Thiên ra mắt, hàm nghĩa của thanh kiếm trên đội huy Lam Vũ vẫn luôn là một ẩn số.

“Đó là vũ khí bí mật của Lam Vũ chúng tôi, mọi người cứ thoải mái suy ngẫm.”

Mùa giải đầu tiên kết thúc, Ngụy Sâm lại bị hỏi về chuyện này. Nhưng lần này hắn không trả lời một cách mơ hồ như khi đầu nữa, Ngụy Sâm xác nhận chắc chắn rằng thanh kiếm ấy có ý nghĩa đặc biệt.

Thanh kiếm của Lam Vũ, Hoàng Thiếu Thiên lập tức nghĩ tới chính mình.

Trong trại huấn luyện không chỉ có mình cậu là Kiếm khách, nhưng cậu vô cùng tự tin nhận định rằng thanh kiếm ấy chính là cậu. Ngụy Sâm nói cậu chính là thanh kiếm sắc bén nhất của Lam Vũ.

Cảm giác phấn khích tràn ngập trong lòng Hoàng Thiếu Thiên còn xen lẫn chút hồi hộp, đương nhiên, ở thời điểm đó, Hoàng Thiếu Thiên cũng không biết rằng đó thực chất là một kiểu căng thẳng và lo lắng. Dù kiếm cùn vẫn có thể lấy mạng người nhưng thông thường, giữa bóng đao ánh kiếm, lưỡi kiếm sắc bén của kẻ khác sẽ kề lên cổ ngươi trước, vậy nên Hoàng Thiếu Thiên chỉ có một lựa chọn duy nhất: Cậu phải trở thanh thanh kiếm sắc bén nhất, lao lên chém gục mọi kẻ địch dám tìm tới.

Hoàng Thiếu Thiên vẫn nhớ rõ mấy ngày sau khi Ngụy Sâm đi, cậu cứ im ắng mãi khiến Phương Thế Kính chẳng đành lòng mặc kệ nữa, đành lựa lời an ủi cậu: “Thiếu Thiên, em phải vững vàng lên, em chính là…” Phương Thế Kinh không nói nốt câu. Tuy Hoàng Thiếu Thiên không đáp nhưng cậu vẫn chăm chú lắng nghe.

Cậu là gì? Là ngôi sao, là tương lai của Lam Vũ? Hay là lưỡi kiếm sắc bén của Lam Vũ?

Nhưng lưỡi kiếm sắc bén giờ đang bị ghim chặt trong vỏ chẳng thể rút ra, lưỡi kiếm đã lâu rồi không thấy máu và cũng không được mài dũa sáng ngời. Đó là lần đầu tiên Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy bất lực, dường như cậu chẳng thể làm được gì, những tự tin và kiêu ngạo trong cậu không có đất tung hoành. Cậu lại nghĩ đến đội huy Lam Vũ, biểu tượng thanh kiếm trên ấy tạo thành áp lực vô hình đè nặng lên cậu.

“Cậu là hằng số duy nhất tồn tại giữa biến số.”

Dụ Văn Châu nói như vậy khi nhìn Hoàng Thiếu Thiên ngả người vào lưng ghế sau một ngày huấn luyện mệt mỏi bằng ánh mắt ưu tư. Dụ Văn Châu đã chứng kiến toàn bộ quá trình Hoàng Thiếu Thiên bố trí công việc chung rồi lại sắp xếp hết chuyện này đến chuyện khác khiến lịch trình huấn luyện một ngày của cậu ấy bận đến tối tăm mặt mày. Còn Hoàng Thiếu Thiên đến tận bây giờ vẫn chẳng thể quên được ánh mắt Dụ Văn Châu lúc đó, ánh mắt ấy chứa đựng vô số hàm nghĩa mà Hoàng Thiếu Thiên chẳng thể hiểu thấu toàn bộ.

03.

Mùa giải thứ mười ba của Vinh Quang, Hoàng Thiếu Thiên chính thức giải nghệ, thẻ tài khoản Dạ Vũ Thanh Phiền được Hoàng Thiếu Thiên đưa từ game online vào Liên Minh giờ lại quay về nơi bắt đầu.

“Cảm ơn, chúc may mắn!”

Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy không cần thiết nhưng vẫn ngoan ngoãn tham dự nửa đầu sự kiện chia tay long trọng do chiến đội tổ chức vì cậu —— buổi họp báo. Tuyên bố giải nghệ chẳng phải là đủ rồi sao, lại còn đưa tiễn gì chứ? Đâu phải về sau cậu sẽ không bao giờ chơi Vinh Quang nữa.

Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy giải nghệ thực ra chẳng phải chuyện gì quá to tát, hà tất cứ phải tỏ vẻ bi tráng như thể cậu chuẩn bị anh dũng hy sinh, rõ ràng cậu chỉ quay trở lại nơi bắt đầu thôi mà.

Ngày Hoàng Thiếu Thiên giải nghệ, Ngụy Sâm gửi tin nhắn chúc mừng. Khoảnh khắc ấy, Hoàng Thiếu Thiên vẫn không nhịn được, bất giác nghĩ đến rất nhiều chuyện.

Dường như cậu đã phần nào hiểu được cảm giác của Ngụy Sâm lúc hắn ra đi, nhưng thực chất cậu vẫn chẳng thể hiểu được. Việc ra đi trong âm thầm lặng lẽ như vậy, cậu cảm thấy rất đau lòng, rất khó chịu, nhưng dẫu sao cậu cũng đã nói với mọi người rằng đừng nói cảm ơn mãi nữa.

Chung quy Hoàng Thiếu Thiên vẫn là lớn lên nhưng chẳng trưởng thành. Sau nữa, đến khi Ngụy Sâm quay về, rủ cậu đi ăn xiên nướng, mọi chuyện lại như đêm nọ của mười năm trước. Cậu cũng mặc quần áo cộc, đi dép lê giống như Ngụy Sâm, ngồi ăn đêm ở quán ven đường, cắn từng miếng thịt nướng, Hoàng Thiếu Thiên vẫn hung hăng như thể muốn làm thịt Ngụy Sâm.

Cậu không hiểu suy nghĩ của Ngụy Sâm khi giải nghệ năm đó, không hiểu những đấu tranh nội tâm của Vu Phong lúc rời đi, không biết chút “trống vắng” lẫn trong lời Dụ Văn Châu nói rằng lão Ngụy rất tốt với cậu.

Dường như cậu mãi mãi chẳng già đi, mãi mãi tràn trề sức sống, vô ưu vô lo, mà tính cách ấy có thể trường tồn cũng bởi cậu được sống trong đại gia đình Lam Vũ này. Bạn sẽ chẳng bao giờ biết được vì sao thiếu niên cứ trẻ mãi, bản thân cậu ta luôn luôn dư thừa sức sống, đồng thời cũng khiến những người xung quanh cảm thấy mình trẻ trung theo.

Mãi đến vài năm sau khi giải nghệ, Hoàng Thiếu Thiên trở lại Lam Vũ, khi nội dung huấn luyện buổi sáng kết thúc, Hoàng Thiếu Thiên và Lư Hãn Văn cùng nhau chạy ùa về phía canteen. Hôm đó, toàn thể thành viên Lam Vũ đều hết sức bất ngờ, trong ấn tượng của họ, cậu đội trưởng trẻ tuổi dường như luôn là người rời nơi huấn luyện và đến canteen muộn nhất. Hôm đó cũng chẳng có gì khác ngày thường, vẫn là nội dung huấn luyện cố định, vẫn là thực đơn như mọi hôm, có lẽ điều khác biệt duy nhất là bởi hôm đó Hoàng Thiếu Thiên quay về.

“Tôi đây vẫn luôn là người thiếu niên năm nào!”

Không riêng gì năm đó, dù bao lâu về sau, cậu vẫn mãi là chàng thiếu niên kia.

END
 
Last edited:

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#2
Dường như cậu mãi mãi chẳng già đi, mãi mãi tràn trề sức sống, vô ưu vô lo, mà tính cách ấy có thể trường tồn cũng bởi cậu được sống trong đại gia đình Lam Vũ này.
Số 8, tuổi trẻ :wow
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#3
Dường như cậu mãi mãi chẳng già đi, mãi mãi tràn trề sức sống, vô ưu vô lo, mà tính cách ấy có thể trường tồn cũng bởi cậu được sống trong đại gia đình Lam Vũ này. Bạn sẽ chẳng bao giờ biết được vì sao thiếu niên cứ trẻ mãi, bản thân cậu ta luôn luôn dư thừa sức sống, đồng thời cũng khiến những người xung quanh cảm thấy mình trẻ trung theo.
Số 8. Tuổi trẻ
 

Bình luận bằng Facebook