Chương 11: Anh Kiệt
Hôm sau ngay khi rời giường, Diệp Tu rửa mặt xong liền đến xem Mạc Phàm đã-ở-trong-lồng-hai-đêm-một-ngày.
Chú bé hamster vẫn lạnh lùng như cũ, dựa vào lồng không nhúc nhích. Chẳng qua đống hoa quả khô hôm qua Lư Hãn Văn đặt trong lồng đã hết sạch không còn cả cặn.
Diệp Tu cười một tiếng. Mạc Phàm tiếp tục lạnh lùng.
“Người trẻ tuổi, đừng cố chấp như vậy!” Diệp Tu lấy cái lồng-hamster-sang-chảnh hôm qua mới mua đặt lên bàn trà. Hôm qua lúc ở cửa hàng thú cưng, La Tập và Tiểu Lư vừa nhìn thấy các loại đồ chơi và mấy cái lồng sang-chảnh là hai mắt sáng như sao, suýt nữa nhào tới. Có thể thấy sức hấp dẫn của mấy cái lồng này với đám động vật nhỏ thế nào!
“Thế nào? Có muốn đổi sang chỗ ở lớn hơn không?” Diệp Tu chọt chọt Mạc Phàm.
Mạc Phàm hừ lạnh một tiếng, dù đã hơi xiêu lòng nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng như cũ.
“Xem ra cậu thật sự rượu mời không uống chỉ thích rượu phạt?” Diệp Tu cũng hừ lạnh một tiếng, “Đã như vậy, tôi sẽ để con chuột cậu ra ngoài ban công cho mèo ăn!”
Nói xong hắn không cho Mạc Phàm cơ hội phản kháng, lập tức xách lồng ra ngoài ban công.
Căn hộ của Diệp Tu ở tầng 2, không cao, mèo muốn trèo lên rất dễ. Diệp Tu thậm chí còn đổ dầu vào lửa, mở toang cửa sổ đặt cái lồng chính chình ình ở đó, ở bên ngoài chỉ cần hơi ghé mắt là có thể thấy hamster bé bỏng bên trong.
Mạc Phàm tức chết, thằng cha này là loại người gì thế không biết!!!!
Tối qua một nùi lông lá ở cùng phòng với nhau, náo loạn đến hơn nửa đêm mới ngủ. Giờ này còn sớm, Diệp Tu ngó qua phòng khách một cái, quả nhiên chưa có đứa nào rời giường.
Diệp Tu ngồi xuống sofa xem TV một lát. Bản tin đang thông báo: gần đây thành phố H bắt được một đội săn thú lậu. Trong lúc vật lộn với bọn thợ săn trên đường, một con chim cắt saker chưa trưởng thành đã bị thương rồi trốn mất, những con chim cắt còn lại đều bị đánh thuốc mê, được cảnh sát đưa vào Vườn thú hoang dã Thành phố H.
Một con chim cắt saker còn chưa trưởng thành, làm sao sinh tồn được ở một đô thị cao ốc san sát thế này? Trong bản tin cũng vận động người dân cùng tìm con chim cắt đã bị thương nặng này, đưa nó đến vườn thú hoang dã để chữa trị, cũng là để đoàn tụ với các bạn của nó.
Diệp Tu cười lạnh một tiếng. Vườn thú có thể cung cấp những điều kiện vật chất ưu việt, nhưng với loài sinh vật bẩm sinh đã hướng tới bầu trời và tự do như chim cắt saker thì vườn thú khác gì các lồng giam mà loài người tạo ra để thỏa mãn lợi ích của mình.
Hi vọng thằng bé đáng thương này đừng để bị bắt được.
Cửa phòng ngủ khẽ mở ra, con mèo trắng luồn người qua khe cửa rồi chạy đến bên chân Diệp Tu. Mèo trắng ngẩng lên, đôi mắt lam ươn ướt, mơ mơ màng màng ngái ngủ.
Diệp Tu ôm Kiều Nhất Phàm lên, một tay vuốt lông một tay gãi cảm. Bé mèo trắng thoải mái uốn éo trong vòng tay hắn, kìm lòng không đặng “meo” khẽ một tiếng.
Nghe thấy tiếng bật cười của Diệp Tu, Kiều Nhất Phàm nháy mắt tỉnh táo lại. Cậu giờ mới kịp nhận ra mình đã biết nói tiếng người, lại còn là người lớn, sao thế nũng nịu giống mèo con được? Dù lúc cậu là mèo con cũng không có ai để nũng nịu …
“Meo!!!”
Lại một tiếng mèo kêu vang lên, Kiều Nhất Phàm vô thức che miệng, sau đó mở mắt thật to, lẩm bẩm: “Em không meo đâu …”
Diệp Tu cũng hơi đờ ra, nhìn về phía ban công: “Không phải gọi mèo trèo lên ban công thật đấy chứ???”
Kiều Nhất Phàm khó hiểu theo Diệp Tu ra ban công, thấy con mèo trắng dè dặt đứng trên bệ cửa sổ, cậu khiếp sợ kêu lên: “Anh Kiệt?!!!”
“Nhất Phàm!!!!!!” Con mèo trắng được gọi là Anh Kiệt rất giống Nhất Phàm, chỉ khác là nó có chóp tai và chóp đuôi màu đỏ rực. Nó nhảy xuống sàn, đi xung quanh Kiều Nhất Phàm một vòng, sau đó thân thiết dụi dụi cậu mèo trắng còn lại: “Rốt cuộc tớ đã tìm được cậu rồi.”
“Đây là bạn em hả?” Diệp Tu ngồi xổm một bên, thích thú hỏi Kiều Nhất Phàm.
“Vâng, cậu ấy tên là Cao Anh Kiệt, là bạn thân của em!!” Kiều Nhất Phàm gặp bạn nên rất vui, thanh âm cũng mạnh dạn lên không ít.
Cao Anh Kiệt lúc này mới nhận ra bên cạnh có người, giật nảy mình: “Meo meo meo meo!!”
Tộc trưởng đã từng dặn, trước mặt con người không thể nói tiếng người, bằng không sẽ bị yêu quái bắt đi – mặc dù phải nói, chủng tộc của bọn họ trong mắt con người cũng chẳng khác yêu quái là bao. Cao Anh Kiệt sốt ruột gặp bạn, vừa nhìn thấy Kiều Nhất Phàm là kích động, Nhất Phàm cũng chào lại cậu, thế nên cậu quên béng mất còn có một con người đứng gần đó.
“Anh Kiệt, đừng lo, tiền bối là người tốt, sẽ không làm hại chúng ta!!” Kiều Nhất Phàm hiểu ý Cao Anh Kiệt, lập tức trấn an bạn.
Cao Anh Kiệt chớp mắt. Nhất Phàm biết nói tiếng người từ lúc nào vậy?? Trước khi đi, cậu ấy chỉ meo meo được thôi mà!!!
“Nhất Phàm Nhất Phàm!!! Cậu cuối cùng cũng tu luyện được cái đuôi thứ ba rồi sao??” Cao Anh Kiệt rất mừng rỡ. Nếu đúng Nhất Phàm đã làm được như vậy, cậu ấy có thể ở lại trong tộc rồi.
“Không phải …” Kiều Nhất Phàm cũng hụt hẫng, vì thực lực của cậu quá thấp nên mới không đủ tư cách ở lại.
“Các em có chuyện gì thế? Kể anh nghe một chút được không?” Diệp Tu xen vào.
Kiều Nhất Phàm gật đầu, hỏi Diệp Tu: “Có thể để Anh Kiệt vào nhà không ạ?”
“Là bạn của Tiểu Kiều thì đương nhiên có thể vào nhà rồi!!” Diệp Tu dẫn hai con mèo trắng vào phòng khách rồi đóng cái cửa sổ sát đất lại.
Mạc Phàm một lần nữa bị bỏ quên ngoài ban công: “…”
Vừa vào phòng khách, Cao Anh Kiệt cười rất thoải mái: “Mùi ở đây thật dễ chịu!!”
Kiều Nhất Phàm chỉ cười mà không nói. Dù Anh Kiệt là người bạn tốt nhất của cậu, nhưng Ô Thiên Cơ là của Diệp Tu. Trước khi được Diệp Tu đồng ý, cậu tuyệt nhiên sẽ không tự tiện kể cho Anh Kiệt những chuyện liên quan đến nó.
Cao Anh Kiệt trước khi đến đây đã biến hình một chút, thế nên cậu nhìn giống hệt những con mèo bình thường. Lúc này được chìm đắm trong thứ ‘mùi’ tinh khiết tỏa ra từ Ô Thiên Cơ, cậu vô thức thả lỏng cơ thể, lộ ra nguyên hình.
Năm cái đuôi to xinh đẹp xòe thành một cái quạt, trên chóp bốn cái đuôi có một túm lông đỏ, cái đuôi ngoài cùng bên trái lại giống đuôi của Kiều Nhất Phàm, trắng tinh.
Cho dù là Diệp Tu hiểu biết rộng rãi cũng không nhịn được thán phục, năm cái đuôi mèo này thật quá đẹp! Huống chi cậu nhóc này xem chừng vừa mới lớn mà đã tu luyện được năm cái đuôi, có thể nói là thiên phú dị bẩm.
“Thật ra mới có bốn cái thôi ạ, cái thứ năm còn chưa mọc hết.” Cao Anh Kiệt sửa lại. Chỉ khi chóp đuôi mọc lông đỏ mới tính là đã tu luyện xong.
Tộc Mèo Chín Đuôi ẩn náu rất sâu giữa xã hội loài người, cũng vì một sự kiện vô tình nhiều năm trước mà Diệp Tu mới có cơ duyên biết đến chủng tộc bí ẩn này.
Tương truyền Mèo Chín Đuôi bẩm sinh đã thông hiểu nhân tính, tu luyện được ba đuôi có thể nói tiếng người, năm đuôi có thể hóa thành người, bảy đuôi thì mãi mãi thanh xuân, chín đuôi thì phi thăng thành tiên.
Thế nhưng tộc Mèo Chín Đuôi xưa nay chưa từng chứng kiến vị nào thành tiên cả, trong gia phả Mèo Chín Đuôi chỉ chép lại thế thôi. Tộc trưởng đương nhiệm Vương Kiệt Hi cũng mới chỉ tu luyện được bảy cái đuôi, đang trên đà cố gắng phấn đấu mọc cái đuôi thứ tám.
Đương nhiên, cả ngàn năm qua, tu luyện tới bảy cái đuôi cũng chỉ có mỗi mình Vương Kiệt Hi. Vị tộc trưởng mạnh nhất trước hắn là Phương Sĩ Khiêm cũng chỉ có sáu cái. Miêu sĩ họ Phương giờ tuổi đã xế chiều, bèn từ chức tộc trưởng để ngao du thiên hạ. Vừa trưởng thành đã sắp tu thành năm cái đuôi như Cao Anh Kiệt quả thực là thiên tài hiếm có, so sánh với Vương Kiệt Hi cũng không kém bao nhiêu.
Tương phản với cậu, Kiều Nhất Phàm thậm chí không mọc nổi cái đuôi thứ hai, mãi mà vẫn giống như một con mèo trắng bình thường. Mèo một đuôi đến khi trưởng thành mà không tu luyện được cái đuôi thứ hai thì không có tư cách ở lại tộc Mèo Chín Đuôi nữa. Thế nên thực ra Kiều Nhất Phàm cũng không hẳn là bị vứt bỏ, nói đúng hơn, cậu bị trục xuất.
Tộc Mèo Chín Đuôi nhỏ người, vì thế Kiều Nhất Phàm dù đã lớn nhưng vẫn nhìn như mèo con.
“Cái tộc của các em quá nhiều quy củ!! Một đám mèo thôi mà còn phức tạp hơn con người!!” Diệp Tu vừa nghe Kiểu Nhất Phàm kể vừa lắc đầu. Thật ra chuyện của tộc Mèo Chín Đuôi này hắn cũng từng nghe thấy, tộc trưởng Vương Kiệt Hi của bọn họ nhiều năm trước nợ hắn một món ân tình. Nhưng khi ấy không có Kiều Nhất Phàm kể tỉ mỉ, Diệp Tu đơn thuần chỉ hóng chuyện cho vui.
Cao Anh Kiệt buồn bã cúi đầu: “Nhất Phàm, xin lỗi …”
Nếu cậu thử xin cho Kiều Nhất Phàm, có khi tộc trưởng sẽ để cậu ấy ở lại quan sát thêm một thời gian nữa. Nhưng dù vang danh thiên tài, Cao Anh Kiệt bẩm sinh lại ngại ngùng bẽn lèn, không làm được những việc trái với tộc quy như vậy. Thế nên cậu chỉ có thể xin lỗi bạn tốt của mình. Trong lòng Cao Anh Kiệt cảm thấy cực kỳ áy náy.
“Cậu có thể tới tìm tớ, tớ đã rất vui.” Kiều Nhất Phàm dụi Cao Anh Kiệt. Anh Kiệt không chỉ không ghét bỏ cậu tư chất tầm thường mà còn làm bạn tốt với cậu, từ sau khi cậu rời khỏi tộc cũng đi tìm cậu khắp nơi. Có một người bạn tốt chân thành như vậy, Kiều Nhất Phàm cảm thấy rất ấm áp.
“Tiền bối Diệp Tu,” Cao Anh Kiệt cũng gọi theo Kiều Nhất Phàm, “Có thể đừng truyền ra ngoài chuyện của tộc Mèo Chín Đuôi không ạ?”
“Yên tâm đi nhóc!” Diệp Tu vuốt vuốt một cái đuôi của Cao Anh Kiệt. Hắn không nói cho hai bé mèo này chuyện hắn biết Vương Kiệt Hi, dù sao chuyện kia với vị tộc trưởng Mèo Chín Đuôi vĩ đại mà nói, cũng là một quá khứ cần chôn giấu.
“Cảm ơn tiền bối!” Cao Anh Kiệt lễ phép cúi mình vái chào. Năm cái đuôi của cậu lại biến thành một, chóp lông đỏ ngoáy một vòng trên không trung. “Vậy em đi trước đây ạ. Lần này em ra ngoài có xin phép tộc trưởng nghỉ, nếu không quay về, tộc trưởng nhất định sẽ giận. Nhất Phàm, lần sau có thời gian, tớ lại đến thăm cậu.”
Kiều Nhất Phàm cũng ngoáy đuôi một vòng, đây là ngôn ngữ riêng của tộc Mèo Chín Đuôi: “Cảm ơn Anh Kiệt. Tớ rất vui!”
“Hoan nghênh em tới chơi nha, Tiểu Cao!” Diệp Tu cũng học theo hai nhóc mèo, khoắng ngón trỏ một vòng.
Cao Anh Kiệt được thỏa mãn tâm nguyện, vui vẻ rời đi. Kiều Nhất Phàm hơi cô đơn nhìn bạn mình đi xa dần, sau đó trở lại bên chân Diệp Tu, hỏi: “Tiền bối, lần sau Anh Kiệt đến, em có thể kể cho cậu ấy vì sao em nói được tiếng người không?”
Diệp Tu đồng ý: “Được, bạn em là một cậu bé rất ngoan. Không chừng lần sau nhóc ấy đến, hai em còn có thể biến thành người nói chuyện với nhau ấy chứ!”
Nhất định sẽ như vậy!! Kiều Nhất Phàm nghĩ tới chuyện Anh Kiệt chỉ còn nốt một chút lông đỏ là đã hoàn thành cái đuôi thứ năm, bạn cậu từ xưa đến nay chính là một thiên tài như vậy! Cậu thật lòng cảm thấy vui vẻ cho Anh Kiệt, đồng thời cũng bi ai vì sự bất lực của mình.
“Tiểu Kiều,” Diệp Tu bỗng đặt cả bàn tay lên cái đầu bé xinh của Kiều Nhất Phàm: “Em cũng có tài năng của em, tự tin lên, em nhất định có thể thành tài.”
Kiều Nhất Phàm ngoan ngoãn cảm thụ sự ấm áp trên đầu: Em nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của tiền bối!