Hoàn [SN Kiếm Thánh 2021][Dụ Hoàng] Mùa mộng mơ

Núi Lửa Nhỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
83
Số lượt thích
656
#1
Toàn Chức Cao Thủ fanfiction
Dụ Văn Châu x Hoàng Thiếu Thiên
Trường học AU



Sản phẩm thuộc project Chúc mừng sinh nhật Hoàng Thiếu Thiên 2021
KIẾM THÁNH



Tác giả: 乔丁笕
Editor: Núi Lửa Nhỏ
Nguồn: Lofter
Nguyên văn tên truyện: Kỳ tư diệu tưởng quý





MÙA MỘNG MƠ



—1—

“Hịu trưởng (1)!”

Dụ Văn Châu vừa ra khỏi văn phòng đã nghe thấy một tiếng gọi này, rồi Hoàng Thiếu Thiên giương nanh múa vuốt bổ nhào tới. Cửa văn phòng bị hắn đóng lại thật mạnh, cuốn lên một trận gió trên hành lang. Hắn vẫn chẳng chịu khoác lên vẻ thận trọng của một người làm thầy, tựa như uy lực thời gian không tác động lên hắn được bao nhiêu, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy về độ tuổi giản đơn ngây thơ nhất.

“Cậu cẩn thận một chút.” Dụ Văn Châu vươn tay đỡ hắn, rồi khẽ thu về, ngồi dậy gật đầu với một người trông bình tĩnh như mặt biển lặng sóng phía sau lưng hắn, “Chào buổi sáng, thầy Trương.”

“Chào buổi sáng.” Trương Tân Kiệt đẩy đẩy gọng kính vốn đã nằm ở vị trí vô cùng hoàn hảo, dường như là bị cơn gió ban nãy thổi lệch. Hàng cây xanh rì vươn cao ngoài cửa sổ, ve kêu còn náo nhiệt hơn cả tiếng người.



Sau khi gật đầu tạm biệt Trương Tân Kiệt, Dụ Văn Châu cứ đứng yên một chỗ mãi. Chỉ chốc lát sau Hoàng Thiếu Thiên đã phóng khoáng huýt sáo xoay lại từ phía bên kia, hô lên với anh: “Còn đứng đó làm gì?”

“Tôi đang đợi cậu đấy thôi.” Dụ Văn Châu đáp vô cùng thản nhiên.

Hoàng Thiếu Thiên lộ ra một nụ cười thật to, chao ôi sao cậu biết tôi có việc tìm cậu thế, mau vào đây mau vào đây, tôi có niềm vui bất ngờ này cho cậu, nhắm mắt lại không được nhúc nhích nhé.

Thật ra cũng hiểu được vì sao Trương Tân Kiệt lại vô thức muốn đẩy gọng kính, Dụ Văn Châu nghĩ, người này tựa như một cơn gió, thổi đến đâu là lộn xộn đến đó.





—2—

Hai người họ xem như là lần lượt vào làm việc ở trường. Một năm trước Dụ Văn Châu tiếp quản sản nghiệp gia đình, một năm sau CV của Hoàng Thiếu Thiên được ném vào hòm thư nhà trường.

Hắn chưa từng học sư phạm. Được cử đi viện nghiên cứu danh giá nhất Moscow nhờ vào một cuộc thi, lại dường như cố ý muốn lãng phí cái gọi là thiên phú của mình. Chưa nói tới việc toàn lựa chọn những chuyên ngành chẳng có triển vọng, còn học đủ thượng vàng hạ cám. Công nghệ sinh học, vật lý, di truyền học… Bấy nhiêu đây vẫn chưa hết. Đại học và thành tích tốt nghiệp của hắn đều không chê vào đâu được, mà ngôi trường này vốn nghiêng về ban tự nhiên, lấy bản lĩnh của hắn có thể giảng dạy một nửa số môn. Ấy thế mà cái tên này lại nhận lời làm thầy Mỹ thuật — một môn chẳng có kì thi, không được cộng điểm, người đứng lớp là nhân vật vô hình trong giới giáo viên và học sinh.

Trường tư có Phó Hiệu trưởng thường vụ chuyên quản lý nhân sự, ông giáo lão làng từng trải lúc xem hồ sơ ứng tuyển lần một cũng bó tay với trường hợp của hắn. Rối rắm trăm chiều, cuối cùng ôm một xấp giấy thật dày tới mời Hiệu trưởng Dụ tự mình quyết định.

“Chỉ với bằng cấp này, điều kiện của cậu ta đã quá tốt so với những người còn lại.” Vẻ mặt Phó Hiệu trưởng thường vụ tràn ngập sự khó tin, “Nhưng thế này… Cậu ta nghĩ gì vậy không biết?”

Hoàng Thiếu Thiên gửi đến một đống giấy chứng nhận lung tung bừa bãi. Dụ Văn Châu lật từng tờ, phát hiện mấy thứ này ấy vậy mà cũng thật sự có tính thực dụng. Vào mùa hè lấy bằng Tiến sĩ thứ hai, hắn vung ống tay áo bước vào học viện nghệ thuật, học lại từ đầu một khoa chính quy. Trong CV có tấm ảnh chụp năm tốt nghiệp, hắn đứng giữa những người nhỏ hơn mình bảy tám tuổi, nét cười trên khuôn mặt lại chẳng khác biệt mấy so với đám thanh niên trẻ kia.

“Chúng ta đi hỏi thử vậy.” Anh rót nước ấm vào tách trà.

Phó Hiệu trưởng thường vụ không phản đối nữa, dứt khoát gật đầu: “Chú đi sắp xếp.”

Dụ Văn Châu nhìn theo bóng dáng ông giáo già đẩy cửa bước ra ngoài. Từ khi thay cha điều hành trường học, anh thật sự đã phải bỏ nhiều công sức để bố trí ổn thoả cho các nguyên lão không có nhiệm vụ dạy học ấy.

Có lẽ người ngoài không nhìn ra, Dụ Văn Châu là lãnh đạo lớn nhất ngôi trường này. Lúc mới tiếp quản, anh vốn chỉ cần giữ một ghế trong hội đồng quản trị như cha mình, nhưng anh lại kiêm thêm cả vị trí Hiệu trưởng; đương nhiên anh chỉ cần ngồi trong văn phòng làm Hiệu trưởng thôi cũng được, nhưng Dụ Văn Châu còn muốn đích thân lên bục giảng bài.

Anh dạy song song hai lớp 11 (2) môn Ngữ văn, kiêm luôn chủ nhiệm lớp. Con người anh giống như sở hữu loại năng lực không thể bị bào mòn, chỉ qua một năm thôi mà thành tích của cái lớp bướng nhất lại đứng đầu cả khối, trường học vận hành trơn tru, rắc rối lớn nhỏ gì cũng bị bóp chết từ trong trứng nước.

Trường Trung học dân lập càng đậm bầu không khí công ty hơn, ban quản lý cũng thường xuyên có mấy chuyện lục đục với nhau, thành tích hoạt động của trường chính là công trạng, có thể nói làm sao để lợi dụng triệt để nguồn tài nguyên rót vào cũng là một môn học. Đương nhiên thế giới này là như vậy, không chỉ tình hình nhân lực và tài lực hiện có trong tay — toàn bộ những gì đã học đã nghe đã thấy, cái nào cũng cần phải có chút tác dụng trong tương lai. Thế nên Hoàng Thiếu Thiên lại càng khiến người ta thấy mới lạ. Lúc phỏng vấn, Dụ Văn Châu đong đưa xấp giấy trong tay đầy hàm ý.

“Nhận lời làm giáo viên Mỹ thuật, có chút uống phí nhỉ.”

“Là để mọi người hiểu tôi toàn diện hơn ấy mà,” Hôm ấy Hoàng Thiếu Thiên mặc tây trang mang giày da trông như một khách mời gần gũi trên sóng truyền hình, trả lời, “Hiểu nhiều thêm một chút, kiểu gì cũng không hại.”

Lời nói thì nghiêm trang, con ngươi lại toả sáng lấp lánh. Khi ánh nhìn của Dụ Văn Châu bắt gặp hắn, đôi mắt đen láy ấy chợt cong cong, ý cười như dòng suối bỗng tuôn ra rất đỗi tự nhiên. Tựa hồ chẳng phải cố tình lấy lòng, cũng không hề có bất cứ động cơ bên ngoài nào thúc đẩy, ý cười ấy phảng phất như là một cái thoáng qua đến từ bản ngã của chính mình. Tư tưởng, tính cách, linh hồn, dường như trong một khoảnh khắc ấy cũng theo đó được phơi bày.

Có vẻ cũng chẳng biệt khác lắm so với tấm ảnh tốt nghiệp kia — tựa như có ánh sáng rực rỡ thuộc về thiếu niên in dấu trong đôi mắt người này, chẳng hề nhạt phai, phảng phất một mùa hè vĩnh hằng có thể kéo dài bất tận.

Trong nháy mắt, anh như nhìn thấy một dáng hình nho nhỏ từ nét cười ấy, một mình đung đưa trên chiếc xích đu lớn trong nhà, càng đu càng cao, trong khoảnh khắc nào đó khi vọt đến đỉnh điểm thì mặt trời bỗng đâm thủng tầng mây, xuyên qua tán cây nhảy nhót bên người, làm dậy lên hương cỏ xanh rì trên mảnh đất sau mưa.



Anh cũng không quyết định nhận người vào làm ngay lúc đó, mà nhìn đôi mắt Hoàng Thiếu Thiên, ôn hoà cong khoé miệng cười đáp lại hắn.

“Được, cảm ơn cậu.” Anh nói.





—3—

Dù là đối với học sinh hay giáo viên, những kì nghỉ kề cận luôn khiến lòng người nôn nao. Chiều thứ sáu chuông reo sớm, lại thêm thời khoá biểu xếp ít tiết hơn, lũ học sinh tràn đầy năng lượng đã chạy ra sân bóng rổ, phía quảng trường bên kia cũng vang lên tiếng bánh xe vali cọ xát mặt đường. Sắc trời giờ nghỉ trưa chẳng khác buổi sáng là bao, vẫn nắng vàng sáng sủa, làn gió thổi lay cành lá vẫn mang theo hơi ấm.



Hoàng Thiếu Thiên một đường đi theo Dụ Văn Châu vào văn phòng, thuận tay dời vị trí ống đựng bút trên bàn của anh một chút, rút tập tài liệu màu xanh lam từ dưới ra đặt lên trên cùng: “À há, thế này thoải mái hơn nhiều.”

Không thể nghi ngờ gì, hắn cực kì tinh thông màu sắc và bố cục không gian. Dụ Văn Châu nhìn Hoàng Thiếu Thiên ngựa quen đường cũ tự rót nước lạnh cho mình, thả một nhúm trà xanh vào cốc của hắn, thuận tay ấn công tắc ấm đun siêu tốc: “Tôi cứ nói phải cho cậu xem cái này, ai ngờ lại quên hoài, đợi chút để tôi tìm đã…”

Dụ Văn Châu ngồi vào bàn, tay chống cằm nhìn Hoàng Thiếu Thiên lục lọi trong túi. Ấm đun kêu lên u u, hắn lộn ngược cả chiếc túi ra ngoài, góc áo chạm vào bàn, mặt nước trong cốc thuỷ tinh nhẹ nhàng sóng sánh: “Rõ ràng là bỏ vào rồi mà, có khi nào ban nãy Lý Hiên tìm ra rồi lấy đi không nhỉ, ôi tôi bảo rồi đấy ai trong tổ Anh văn cũng không phải dạng vừa đâu.”

“Cậu cũng đừng lấy đồ ăn vặt của cậu ta.” Dụ Văn Châu nhìn Hoàng Thiếu Thiên lại cầm một que Pocky. Trời mới biết làm sao hắn có thể ăn bánh mà vẫn không quên liến thoắng miệng mồm.

“Cậu cũng đâu có phê bình cậu ta ăn trong giờ làm việc!” Hoàng Thiếu Thiên hô to gọi nhỏ, “Nói chứ một hộp Pocky mà đổi được cả tuyệt tác của tôi thì tôi lỗ hơi bị nặng nhé! Vẽ suốt một tiết đấy!”

Hắn chợt im bặt. Chẳng biết từ bao giờ mà Dụ Văn Châu đã đứng bên cạnh hắn. Một khoảng cách đo bằng hơi thở, gần trong gang tấc, đôi mắt tràn ngập ý cười nhẹ nhàng cong lên.

“Vậy hai ta,” Dụ Văn Châu nghiêng đầu, “lấy thứ khác đổi để cậu có lãi nhé?”



Hoàng Thiếu Thiên nheo mắt lùi ra sau hai bước lớn, rộp rộp rộp rộp rộp gặm que bánh vốn đang ngậm trong miệng. Giá sách bị lưng hắn đụng phải, thoáng lay động vài cái, rồi áp sát lên khung cửa sổ. Gió ban trưa thổi qua, tấm rèm bị đè một góc nhanh chóng phồng lên, tựa như một quả bóng cam được bơm đầy khí. Đôi mắt hắn sáng long lanh, đầy ắp nơi ấy là muôn vàn sắc màu ấm áp đang nhún nhảy.

“Muốn hôn thì hôn,” Hắn thanh minh bằng lời lẽ hùng hồn, “Đừng hòng thả dê tôi, càng không được giật đồ ăn của tôi!”

Dụ Văn Châu không tỏ ý kiến, cười ôm chặt hắn.

Ấm đun kêu đã lâu mới chịu “tạch” một tiếng báo hiệu nước sôi. Trên sân thể dục phía xa chẳng biết là bóng ai vào rổ, truyền đến một tràng hoan hô như sóng vỗ. Hoàng Thiếu Thiên bị kéo về phía sô pha, tấm rèm thoát khỏi ràng buộc của giá sách, đúng lúc bị một cơn gió mạnh mẽ xốc lên, quả bóng cam nổ bụp một tiếng, không khí tươi mát ngày hè bất chợt ùa vào phòng, ánh sáng rực rỡ của cả thế giới tựa như cơn mưa rào trút xuống người cả hai.

Lúc tách ra, Hoàng Thiếu Thiên có chút thiếu oxy, tựa vào sô pha nhẹ nhàng thở hổn hển. Dụ Văn Châu mặc gió mặc mưa vẫn ung dung ngồi trở về ghế làm việc, mặt đối mặt với Hoàng Thiếu Thiên, miệng cắn một mẩu Pocky vừa mò được.

“Ê, cậu!” Hoàng Thiếu Thiên nhướng mày thật cao.

Dụ Văn Châu không động đậy, mắt cong cong chờ hắn. Anh cho rằng Hoàng Thiếu Thiên sẽ giành lại mẩu bánh từ mình, nhưng người thanh niên hùng hùng hổ hổ nhào tới, lại trực tiếp vươn tay lấy đi que bánh phủ sô-cô-la khỏi miệng anh, chặn kín kẽ hở lưu lại giữa đôi môi anh trước khi không khí kịp lấp đầy.

“Tôi lấy lãi.” Hắn giơ que bánh lên, chẳng để ai phân trần mà tuyên bố giữa khoảng cách môi hôn.





—4—

Dường như toàn bộ hồi ức đẹp đẽ đều bắt đầu từ một tháng Tư — khi mà chẳng ai hay những ngày cuối xuân đã đến từ bao giờ. Hương lá cây lựu dày đặc khắp chốn, mặt trời dừng chân trên đỉnh càng ngày càng lâu, áo len của những cậu nhóc đã thay bằng sơ mi, phòng học chậm rãi vang lên âm thanh vận hành của máy điều hoà. Ấy dường như lại là một mùa hè bình thản mà trường học trải qua dưới sự kiểm soát của Dụ Văn Châu.

Nhưng trong góc nhìn của chính người này, lại có một vài việc đã lặng yên thay đổi.

Bọn họ gặp thoáng qua trên hành lang, ngẩng đầu trao nhau một nụ cười ngắn ngủi; sau khi kết thúc hội nghị thường kỳ, Hoàng Thiếu Thiên chậm chạp nán lại ở cuối, giúp anh giữ cửa phòng họp; buổi chiều thứ tư tiết của người này ngay sau tiết của người kia, chàng thanh niên nhẹ nhàng bước vào phòng học lúc anh đang thu dọn sách giáo khoa, hô hoán ngăn không cho mấy đứa học trò trực nhật lau bảng.

“Ấy khoan đã khoan đã, đừng lau đừng lau! Quất luôn bài thơ này đi! Hôm nay mình lấy đây làm chủ đề vẽ một bức tranh ngẫu hứng! Trước khi tan học phải nộp nhé!”

Lũ học trò ngồi tại chỗ bắt đầu ồn ào hô to gọi nhỏ, giữa tràng ầm ĩ vui đùa lộn xộn ấy, Hoàng Thiếu Thiên quay đầu chớp chớp mắt với Dụ Văn Châu: “Hịu trưởng ơi, chữ trên bảng cậu viết đẹp ghê.”

Dụ Văn Châu cầm giáo án, biểu cảm chẳng mảy may thay đổi. Không biết có phải là sức tưởng tượng quá mức phong phú, tâm trí bay xa hay không, mà tiếng xưng hô chẳng rõ là cố ý hay vô tình bị phát âm không chuẩn ấy còn mang theo vài phần hàm nghĩa thân mật. Những huyên náo xung quanh thoắt cái rút đi như thuỷ triều, chỉ còn lại một câu này vọng mãi bên tai.



Phong cách đứng lớp của Hoàng Thiếu Thiên giống hệt CV hắn, có một chút cảm giác hạ bút thành văn. Hắn dạy các em cấp tiểu học dùng sô-cô-la hoà tan và kẹo dẻo để vẽ, xách cả một thùng sữa lớn vào phòng học, vẽ xong rồi thì để lũ học trò ăn tác phẩm của mình luôn. Có mấy đứa nhỏ được nếm ngon ngọt, thế là ngày nào cũng lấy cớ vẽ vời xin phụ huynh mua kẹo ăn, còn nói rất hùng hồn rất lí lẽ trích dẫn cả lời thầy: Đây là nghệ thuật!

Dụ Văn Châu nhắc nhở hắn: “Mấy đứa bé ăn nhiều đường quá không tốt cho răng đâu.”

“Á à!” Hoàng Thiếu Thiên bừng tỉnh ngộ, rồi lập tức lộ ra đôi chút ranh mãnh trong ánh mắt: “Vậy hịu trưởng ơi.”

“Hử?” Trời mới biết làm sao hắn lại học được cái khẩu âm này ở Nga.

“Lần sau tôi lấy bột nhào làm đồ gốm có được không? Đội quân đất nung (3) phiên bản bánh quy! Ngài duyệt đơn xin đặt lò nướng trong văn phòng bọn tôi đi?”

Dụ Văn Châu thở dài vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Biết làm sao được? Cũng như chuyện hắn “dạy hư mấy đứa bé” vậy, chưa từng có phụ huynh nào thật sự truy cứu gì đến cùng cả, vẫn là học trò chủ động nói cho Hoàng Thiếu Thiên khúc “nhạc đệm” nho nhỏ ấy, rồi người này rất tự nhiên xem như chuyện cười kể cho anh nghe chơi. Hoàng Thiến Thiên giống đứa trẻ khiến người ta chẳng nỡ trách cứ, nét cuốn hút đặc trưng ấy ở hắn sẽ làm bất cứ ai khi đối mặt hắn đều trở nên thẳng thắn, sáng sủa hệt như hắn vậy.

“Hịu trưởng ơi cậu dịu dàng ghê, cảm giác như bị cậu cưa đổ luôn rồi!”

Anh còn chưa kịp sửng sốt, ánh mắt Hoàng Thiếu Thiên đã bất chợt lóe lên, tự nhận ra có gì đó không đúng: “Ôi có phải tôi phát âm sai không? Cảm giác bị mấy cái kiểu dịu dàng làm cảm động ấy, trong lòng như có gió mát lướt qua ấy, hơi hơi tê dại ấy…”

Là muốn nói bị chọc ghẹo ư. Dụ Văn Châu thấy buồn cười. Nhưng chính cõi lòng anh dường như còn ngập tràn thứ cảm giác ấy hơn so với hắn, cách miêu tả chẳng kiêng dè gì này, ấy thế mà lại như đâm thẳng vào lòng, bèn tích góp từng vốc ấm áp trong tay, mỗi lúc một đầy, tận đến khi cả người đều cảm nhận được hơi ấm ấy, gần như muốn tràn cả ra ngoài.



Đương nhiên, thật sự đuổi kịp được tiết tấu tư duy của Hoàng Thiếu Thiên cũng chẳng dễ dàng gì, tuyệt đối là thế, Dụ Văn Châu cho rằng thậm chí còn có chút tốn công. Nhưng Hoàng Thiếu Thiên lại là kiểu người khiến kẻ khác vô thức quên đi mệt mỏi, tựa như một bản hoà tấu thanh thoát, thích hợp nghe những khi cưỡi trên chiếc xe đạp chạy băng băng về trước giữa ruộng đồng vàng ươm.

Đây là con người chân thật của hắn. Dụ Văn Châu nhìn quyển “Understanding Fiction” (4) nằm trên giáo án, lơ đãng nghĩ. Tính cách nhân vật trong những truyện cổ luôn được xác định rõ ràng, nhưng ngoài cuộc sống hiện thực thì con người lại là một sản phẩm hỗn hợp vừa phức tạp vừa tinh tế. Có lẽ chỉ cần chút xáo trộn bé nhỏ thôi là lập tức sẽ kéo họ về một quyết sách trái ngược hoàn toàn.

Thật trùng hợp, người ấy và mình giống nhau, cùng là những cá thể mâu thuẫn vừa phong phú vừa phức tạp tinh vi.

Nếu những người khác biết Hoàng Thiếu Thiên gây ra ảnh hưởng như thế nào đến Dụ Văn Châu, chắc chắn sẽ kinh ngạc rằng anh mà lại cho phép chuyện này xảy ra. Hoàng Thiếu Thiên thoạt trông quá sáng sủa cũng quá giống cơn gió tự do, cùng với một Dụ Văn Châu vốn mang khí chất chín chắn điềm tĩnh, dường như trời sinh là hai thái cực.

Nhưng những người ấy cũng chẳng hiểu Dụ Văn Châu lắm. Rất nhiều kẻ cho rằng Hiệu trưởng Dụ đáng tin cậy là vì xưa nay anh chưa từng vượt qua khuôn khổ, nhưng thật ra không phải vậy. Không phải anh chưa từng làm chuyện khác người, chỉ là những lần “lên cơn” kết thúc bằng thành công ấy luôn được tung hô là “dũng khí phi thường”. Nhưng cũng vì đạt được thành quả rực rỡ, người ta thường ngưỡng mộ ánh hào quang mà xem nhẹ những nỗ lực đằng sau chúng. Thế nên hiếm có ai biết, chôn giấu dưới vẻ bình tĩnh điềm nhiên trước mọi sóng gió của Dụ Văn Châu là nguồn sức mạnh cuồn cuộn mãnh liệt đến nhường nào. Dù chẳng như sấm rền gió cuốn, cũng chưa một lần do dự mơ hồ.

Ngay từ thuở còn thơ bé, Dụ Văn Châu đã là một nhà phiêu lưu.





—5—

Thành phố nhỏ phương Nam mang khí hậu ôn đới hải dương, vùng đồng bằng hằng năm ấm áp và ẩm ướt, ranh giới giữa hai mùa xuân hạ thật ra cũng chẳng rõ ràng. Như vô số lần gặp gỡ trong thoáng chốc, khi bất giác nhận ra thân mình thay đổi, thì đã sớm đắm chìm vào mùa mới mất rồi.



“Mùa hè đúng là tốt đẹp.”

Hoàng Thiếu Thiên nhìn ra tán cây xanh lay động ngoài cửa sổ, ngồi trên chiếc ghế xoay lớn trong phòng Hiệu trưởng ôm cốc cảm thán.

Dụ Văn Châu rút một cây bút ra khỏi ống đựng, xoay xoay giữa những ngón tay: “Hôm nay tôi kí sổ đầu bài lớp số 3. Nghe Lư Hãn Văn nói, cậu tìm bài tập Mỹ thuật cấp Tiểu học làm tài liệu sống, để các em ấy ngắm tranh viết luận?”

“Đúng rồi đúng rồi, nhóc quỷ con này được ghê!” Đôi mắt Hoàng Thiếu Thiên phút chốc sáng lên, “Cậu có đọc chưa? Đến tôi còn không viết được bài văn hay cỡ đó đâu!”

Dụ Văn Châu cúi đầu cười, không tỏ ý kiến. Hoàng Thiếu Thiên ghé lại gần bài tập làm văn mà mình đã phê được một nửa. Lư Hãn Văn hào hứng tràn trề bắt chước vẽ lại bức tranh của học sinh Tiểu học vào vở. Đó là một hòn đảo nhỏ hơi dốc, được tô đủ loại màu sắc, nhìn thoáng qua thì căn bản là không hiểu đang vẽ cái gì.

Mà Hoàng Thiếu Thiên chỉ vui vẻ cười he he, lật sang một trang lẩm bẩm đọc, mặt ngập tràn vẻ đắc ý.

“Mùa hè tựa như con cá lớn say ngủ dưới đáy nước, khi mặt trời lướt qua chí tuyến Bắc, nó trồi lên khỏi nơi thẳm sâu trong lòng hồ mát mẻ, thân vương đầy lá sen xanh thẫm và gợn sóng lam nhạt, và cả những tia nắng len lỏi qua kẽ hở của muôn hoa cùng bóng râm cây lá.”

“Viết hay đấy.” Dụ Văn Châu tán thành.

“Chứ còn gì nữa.” Hoàng Thiếu Thiên đọc đến mức mặt mày rạng rỡ.



Hắn luôn nói đây là chuyện may mắn thứ hai mình gặp được kể từ khi tới ngôi trường này. Nhờ ơn Hiệu trưởng Dụ kiên trì giữ lại môn Mỹ thuật ở bậc Trung học, nếu không hắn chẳng cách nào quen biết cái đám nhóc như ruột thịt ấy cả. Mấy đứa Lư Hãn Văn Lý Viễn, thành tích không tính là vượt trội, lại có cái hồn rất đặc biệt. Thầy Hoàng dẫn theo cả đám nửa đêm chuồn ra khỏi trường vẽ vật thực, dạy bọn trẻ những bí quyết nho nhỏ cho mỗi môn học. Có thể nói học vấn của hắn vừa tạp vừa tinh, mang đi giảng giải các vấn đề thiên về suy luận logic thì không thể hợp lí hơn. Mấy đứa nhỏ được truyền bá xong, thành tích tăng vùn vụt như tên lửa.

Dụ Văn Châu tự thấy mình không làm được việc này, dường như chỉ Hoàng Thiếu Thiên mới có năng lực khai quật ra thiên phú kì diệu của bọn trẻ. Có điều thầy Hoàng nghe xong lời ấy lại lắc đầu liên tục.

“Cậu dạy mấy đứa nó từ hồi lớp 10 tới giờ.” Hắn mở miệng có chút nghiêm túc, “Muốn nói thì ảnh hưởng ở đây phải là mưa dầm thấm đất, cách tư duy này thái độ sống vân vân này, dù không ý thức được cũng sẽ từ từ tích luỹ thôi.”

Tựa như trước mỗi mùa hè luôn có một mùa xuân, cắm rễ trên mặt đất đã thấm nhuần bao cơn mưa xuân là muôn đoá hoa nở rộ.

“Nền tảng của mùa hè à?” Dụ Văn Châu cười.

“Nói thế cũng chính xác lắm,” Hoàng Thiếu Thiên vỗ vỗ vai anh, “Đúng là giáo viên Ngữ văn có khác.”

“Tiết nào của giáo viên Ngữ văn cũng bị cậu giành dạy mất rồi.”

“Phân môn phân ngành làm chi, tri thức với thẩm mỹ, chẳng phải đều là kết hợp để lí giải à.” Hoàng Thiếu Thiên cợt nhả đáp, “Đã nghe nói về tính đồng nhất giữa quy luật tự nhiên và mĩ học chưa?”

“Nhưng nếu thế thì tôi thất nghiệp mất.” Dụ Văn Châu tỏ vẻ buồn rầu.

“Vậy khéo quá mà, tôi có thể nuôi cậu!” Hoàng Thiếu Thiên lẽ thẳng khí hùng ha ha cười lớn. Nắng chiều đầu hạ chiếu xuống người khiến toàn thân ấm áp, hắn đẩy cánh cửa sổ bằng kính được viền quanh bởi khung gỗ giáng hương sớm đã già nua theo năm tháng, ánh mặt trời vừa lọt vào liền biến hoá hình dạng trên mặt bàn, tựa như một tấm thảm treo tường biết chuyển động.

Đột nhiên hắn bổ nhào tới ghế làm việc đè Dụ Văn Châu lại, trán kề trán, âm thanh chuyện trò khẽ như hơi thở.

“Chiều nay không có tiết, đi dạo quanh bờ hồ trong trường đi.” Lúc nói lời này, một chút tia sáng ranh mãnh lướt qua mắt hắn, “Muốn cho cậu xem một thứ.”
 

Núi Lửa Nhỏ

Máy cày level
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
83
Số lượt thích
656
#2
—6—

Thời gian ở chốn này tựa như bất động. Có người định kì tới trang viên cắt tỉa, hoa hồng linh lan cúc La Mã đủ loại được chăm sóc kĩ lưỡng nên đoá nào đoá nấy rực rỡ xinh xắn, nhưng cũng vì thế mà càng thiếu vẻ sống động, trông vào như là một bức hoạ. Cách hàng rào, hoa dại tím biếc nở rộ chẳng hề kiêng nể, điên cuồng vươn cao cành lá, lại mang đến một cảm giác hoang vu. Trong phòng khách, bàn dài và những chiếc ghế chạm hoa dùng khi mở tiệc được bày biện cẩn thận tỉ mỉ, dù cho không một bóng người, điều hoà vẫn được mở đầy đủ.

Cậu bé đi đến trước hồ nước. Đài phun hình tháp ba tầng vẫn đang róc rách tuôn chảy, dưới chân bất cẩn giẫm phải một quả thông, tiếng kẽo kẹt vang lên, dường như ngay sau đó có hơi thở mùa thu tích trữ đã lâu được phóng thích ra ngoài. Mặt nước phản chiếu tận cùng nắng trời, tầng tầng lớp lớp lá sen xanh biếc dập dềnh đầy hồ. Cũng chẳng phải do người làm vườn chăm sóc hời hợt, mà vì thỉnh thoảng sẽ có vài năm những cành sen ấy có thể ra hoa.

Lần trước, khi hoa nở…

Quả bóng nhựa đáp xuống mặt đất phủ đầy lá xuân rơi rụng, phát ra tiếng vỡ vụn nhẹ nhàng mà thanh thuý. Gió thổi qua lá khô cũng tạo ra âm thanh như vậy. Con kiến bò ngang qua cũng tạo ra âm thanh như vậy. Nhưng âm thanh như vậy, vốn nằm ngoài nhận thức thông thường của cậu bé lại đột nhiên khuếch tán đến toàn bộ thế giới quanh cậu. Tựa như mỗi một chỗ đều truyền về tiếng nước chảy, tựa như mỗi một nơi đều vang vọng tiếng chim ca. Tựa như mỗi một chốn đều dội lại tiếng lá khô vụn vỡ. Chúng vây cậu bé vào giữa, tận đến khi mặt đất cũng bắt đầu run rẩy.

— Và rồi một con cá chậm rãi trồi lên.

Chính mình thuở bé, vì cô độc mà sớm trưởng thành, ăn mặc chỉnh tề bước ra ngoài, đôi chân nhỏ xào xạc xào xạc giẫm trên lá ngô đồng vàng rực rụng đầy đất, nghe thấy tiếng nước thì chợt ngẩng đầu, đôi mắt sâu đến mức khiến người ta phải giật mình. Quả bóng nhựa màu đỏ trong tay cậu bé rơi xuống, nảy vài cái rồi lẳng lặng dừng nơi góc tường.

Giữa sắc xanh có thẫm có nhạt, con cá lớn ấy và toàn bộ mùa hè bơi lên từ đáy hồ thăm thẳm, nhìn thẳng vào cậu bé, quẫy đuôi một cái rồi lại lặn xuống, tiếng chim hót ve kêu huyên náo sau lưng nghe nhạt nhoà tựa như đã bị phủ lên một lớp vải bông, chỉ có âm thanh nước chảy trong trẻo này, trực tiếp vang vọng đầy cõi lòng.

Khi cậu ngẩng đầu lần nữa để nhìn quanh vườn hoa, mọi cảm xúc vui mừng muốn xoã tung tựa như đã lọt vào bùn đất hết cả rồi, ngô đồng biến thành sắc xanh càng thêm đậm đà, không khí loãng đi, chẳng còn nữa cái cảm giác bị trêu ghẹo đến mức lòng người căng trướng, như là dưới đất tuôn trào ra dòng suối, điềm nhiên chậm rãi lấp đầy bốn phương.

Phảng phất như trong cái chớp mắt ấy, trời đất giao mùa.

Đúng lúc đó quản gia bước vào, nhìn thấy cậu chủ nhỏ ngẩng đầu, lộ ra một nét cười nhàn nhạt mà sau này gần như trở thành vẻ mặt thương hiệu của mình.

Đài phun nước trong biệt thự nhà họ Dụ sâu như hồ thiên nhiên, bên dưới chẳng biết đã chôn giấu bao nhiêu câu chuyện cũ của mùa hè.





—7—

Một buổi trưa cuối tháng Năm năm ngoái, Dụ Văn Châu bước vào lớp Mỹ thuật. Hoàng Thiếu Thiên đang gác chân lên bàn đọc quyển “Lịch sử Tự nhiên” của Buffon (5), tay phải buông thõng trên thành ghế, dùng một cây bút chì xanh lục viết viết vẽ vẽ.

Trên khay cơm chứa một đống mì Ý sốt rau chân vịt, trong cốc thuỷ tinh là cục đá lạnh còn nguyên, rót đầy trà chanh. Gió đầu hạ thổi vào từ kẽ hở của tấm rèm màu vàng đất, mang theo hương thơm thoang thoảng từ bãi cỏ vừa được cắt tỉa. Hắn mặc một chiếc áo khoác dạ màu trà và ngồi giữa những sắc thái có đậm có nhạt, trông hài hoà đến mức cứ như là cố tình phối ra, nhưng lại tràn ngập bầu không khí thoải mái ung dung nào đó mà hắn trời sinh đã có, chẳng hề mang một chút giả tạo.

“Vẫn không quen ăn trong căn-tin à?” Dụ Văn Châu vừa hỏi vừa nhìn chằm chằm khay cơm.

“Cũng được mà, cũng được,” Hoàng Thiếu Thiên gãi gãi đầu, “Mấy chị gái đấy vừa thấy tôi đã giới thiệu đồ ăn, vừa thoái thác được một người thì thêm hai ba người tới, đổi qua cửa sổ khác lại thêm hai ba người nữa, tôi lại không từ chối được, chỉ dám rúc vào một góc ăn mà bứt rứt muốn chết, thiệt tình cậu nói coi sao mấy cổ không review đồ ăn cho cậu chứ?”

Dụ Văn Châu thấy buồn cười. Dường như chỉ khi đứng trước Hoàng Thiếu Thiên, uy nghiêm Hiệu trưởng của anh luôn bé tựa hạt cát.



Nghiêm túc mà nói, đúng là anh tìm Hoàng Thiếu Thiên vì có vài việc. Giáo viên phụ trách đội tuyển Toán (6) kể ra hệt như chỉ đang nhắc tới chuyện nhà, người này cũng là giáo viên trẻ ưu tú, tuy rằng lúc nói lời ấy thì đôi lông mày cau lại, nhưng chẳng bất mãn bao nhiêu, ngược lại phần nhiều là kinh ngạc.

“Quay lại vấn đề, có phải cậu giúp Vu Phong bên lớp thực nghiệm 11 (7) giải mấy đề thi Toán không?”

Vu Phong là học sinh chuyên được đào tạo đi thi Toán, đang chuẩn bị cho kì IMO (8) hè này. Thất bại trong mùa thi vào đợt nghỉ hè lớp 10, năm nay càng thêm nỗ lực, mấy ngày thứ Bảy Chủ nhật Dụ Văn Châu cũng thường nhìn thấy bóng dáng cậu nhóc ôm một xấp tài liệu dày cộp rảo bước trong sân trường. Nghe nói lần này là mắc kẹt một bài lý thuyết số trong đề thi mấy năm trước, vắt hết óc muốn trốn tiết Mỹ thuật thì bị Hoàng Thiếu Thiên túm cặp, khai thông suy nghĩ của cậu ta bằng phương pháp tính biệt thức phương trình bậc hai một ẩn. Kết quả nghe được từ phản ứng của giáo viên phụ trách (9) là, từ sau đó bạn học Vu Phong có chút “bừng nắng hạ” quá độ, đến ngày hôm sau giảng lại cách giải bài cho cả lớp mà người vẫn cứ ngơ ngơ ngác ngác.

Thật ra bản thân anh cũng chẳng thấy đó là vấn đề nghiêm trọng gì, nhưng không biết vì sao lại sinh ra chút tò mò, hi vọng được nghe thử lối suy nghĩ của Hoàng Thiếu Thiên.

“Ừa, đúng rồi.” Hoàng Thiếu Thiên nghiêng nghiêng đầu, chẳng để bụng gì mà thừa nhận ngay.

“Tôi cứ nghĩ cậu cũng không muốn làm giáo viên Toán.” Dụ Văn Châu cười nhìn hắn.

“Thằng nhóc đấy, giờ vì cổ vũ tinh thần mà kì thi năm nào cũng nói là học tài thi phận, thành ra người ta tưởng vậy thật. Vốn là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, lúc này đi vào ngõ cụt, ảnh hưởng tới tâm lý làm bài của nhóc ta là cái chắc.” Hoàng Thiếu Thiên nhún nhún vai, “Thật ra mấy bước đầu nhóc đấy không làm sai, ba cái đề kiểu này xét đến cùng cũng từ một khuôn cả, nhưng nếu cứ rập khuôn mà đi, chẳng chịu xem xem có lối rẽ nào không thì rất dễ rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Thi cử quan trọng nhất là suy nghĩ phải linh hoạt, nhưng nếu cố chấp với chuyện thi thố đến mức tự mình đẩy mình vào ngõ cụt, thế chẳng phải lại chữa lợn lành thành lợn què à? Vậy nên tôi cứ dứt khoát lấy luôn phương pháp cấp hai để giải đề cho nhóc đấy, dẹp hẳn cái con đường rập khuôn đi, cũng để nhóc ta tỉnh táo lại chút.”



Dụ Văn Châu chớp chớp mắt. Anh chưa từng tham gia cuộc thi chuyên nào, nhưng lời của Hoàng Thiếu Thiên khá hợp logic, thậm chí khiến anh càng nghe càng thấy chuyện này thật sự được xử lý rất hoàn hảo. Anh hứng thú ngẫm nghĩ, lời nói ra thì lại sắc bén: “Vậy tóm lại vấn đề vẫn là phải cân bằng. Cứ đi thẳng một hướng không chừng cũng có thể tìm thấy ánh sáng. Đừng đả kích chí khí của người ta quá mức đấy, không thì sau này đến đường rập khuôn cũng chẳng dám đi.”

“Không đâu, chính vì nhóc đấy đủ cầu toàn nên tôi mới dùng cách này.” Hoàng Thiếu Thiên cũng cười. Đúng lúc ấy trời lại nổi gió, thổi qua khiến cho mái tóc hắn trông hơi bồng bềnh, trong thoáng chốc đôi mắt người thanh niên dường như lấy lại một chút vẻ ranh mãnh, vậy mà khiến người ta chẳng đề phòng nổi, chỉ muốn hiểu hắn nhiều thêm đôi phần.

“Thật ra người theo chủ nghĩa hoàn hảo rất thích hợp đi theo ngành Toán, dù sao thì trong cái thế giới chặt chẽ tính logic đó, luôn tồn tại quy luật vận hành vốn có và đường nét tư duy rõ ràng. Nhưng dù vậy thì bản thân một thế giới như nó đã là vô tận, hình học Fractal, số vô tỉ, máy Turing tiến hoá và các lĩnh vực của Toán học đang được mở rộng không ngừng. Muốn đạt được kết luận cũng sẽ có vô số phương pháp. Hỏi nguyên nhân chính ấy hả, vì là nhóc đấy, tôi có lòng tin mấy thứ tôi dạy chắc chắn sẽ được ngẫm nghĩ cẩn thận, lúc bí bài Toán nào thì nghĩ về lời tôi nói nhiều hơn một chút, vậy thì sẽ biến thành con đường của chính mình thôi.”

Hắn đột nhiên lại chớp chớp mắt với Dụ Văn Châu: “Hơn nữa cậu nghĩ đi, giáo viên phụ trách đội tuyển Toán là Trương Tân Kiệt đó. Thằng nhỏ giờ đang hoang mang, nhưng nền tảng tư duy sau khi theo thầy Trương được hai năm thì vẫn nằm đó nhé, chỉ dẫn một tí là bình thường lại ngay. Bản lĩnh kéo người về chính đạo của cái tên này hơi bị đỉnh, đối với Trương Tân Kiệt, trạng thái mấy hôm trước của cậu bạn nhỏ trái lại còn khó giải quyết hơn.”

Dụ Văn Châu buồn cười: “Cậu thế này là đang xem người ta như đồng đội à?”

“Quả thật tới dạy là để thuận tay hỗ trợ một tí.” Hoàng Thiếu Thiên cười hì hì, “Muốn nói đồng đội thì Hiệu trưởng Dụ mới đúng là không bỏ qua được đấy chứ, có phải lại đi giao thiệp giúp tôi không? Cảm ơn nhé.”



Tập đoàn giáo dục quy mô lớn có quan hệ phức tạp, hắn cũng không nói trắng ra, chỉ nhẹ nhàng đề cập thoáng qua. Nhìn đôi mắt kia mang theo ý cười hướng thẳng về mình, trong khoảnh khắc ấy Dụ Văn Châu chợt nảy ra ý nghĩ rất lỗi thời — có phải cậu ấy lại dành một tiết cho học sinh xem phim hay không?

Trong vô thức, đã cùng người cất giữ nhiều bí mật đến thế.

“Đừng lo.” Anh vỗ vỗ vai Hoàng Thiếu Thiên, “Cùng lắm chỉ là một ít sự cố thôi mà, dù sao vẫn có người cảm thấy tôi sẽ dựa theo lệ cũ khiển trách cậu vài lời.”

“Có người cảm thấy cậu tuân theo lệ cũ?” Biểu cảm trên mặt Hoàng Thiếu Thiên quả thật rất kinh ngạc, “Nhưng nếu thế thì căn bản là cậu sẽ không tới chỗ này.”

“Vậy cậu nghĩ sao,” Dụ Văn Châu nhẹ nhàng nói, “Cậu thấy mình là thiên tài à?”

“Có thể mà.” Hoàng Thiếu Thiên do dự chút xíu.

“Vậy thì vì sao,” Dụ Văn Châu nhìn hắn, “cậu lại tới đây?”

Chung quy thì đó có thể xem là bậc cao trong giai cấp xã hội, ngoài ngôi trường này, Dụ Văn Châu ít nhiều gì cũng đã từng gặp gỡ những người được gọi là thiên tài. Điều chẳng thể tránh khỏi là hầu hết trẻ em không được phú cho năng lực học một biết mười, đây cũng là nguyên nhân mà rất nhiều học giả danh dự trong lĩnh vực học thuật cho dù đang đứng ở cương vị người làm công tác giáo dục cũng bị bó tay bó chân. Mỗi một người được tôn vinh là thiên tài ít nhiều gì đều có chút cô độc. Không chỉ đối với bạn bè cùng trang lứa, mà còn bao gồm cả những thanh thiếu niên thế hệ sau.

Huống chi dù là người sở hữu tư duy đạt tới cùng trình độ, cũng chưa chắc có thể bước vào thế giới của nhau.

Khi để lại cho đời sau nụ cười mỉm bí ẩn vương vấn lòng người trong kiệt tác hội hoạ, khi phát minh máy móc khéo léo tinh xảo sánh ngang đất trời, khi viết ra các chương trình tuyệt diệu, khi sáng tác những bản nhạc rung động tâm hồn, thậm chí cả khi khám phá được từng tầng từng tầng quy luật càng thêm sâu xa của vũ trụ, những danh nhân tài hoa hơn người suốt chiều dài lịch sử ấy liệu đang nghĩ gì đây.





—8—

Hội nghị vừa kết thúc thì trời đổ mưa. Chẳng qua mưa mùa này luôn tạnh rất nhanh, thoạt trông cùng lắm cũng chỉ là tác phẩm ngẫu hứng của mây trời — khi trôi qua che mất ánh nắng, thấy bóng mình soi trên mặt đất bèn tiện tay vẩy cọ. Chẳng cần dự báo thời tiết cũng có thể đoán rằng chừng mười phút nữa thôi thế giới được gột rửa xong sẽ lại nghênh đón ánh mặt trời.

Dụ Văn Châu không thay tây trang ra, chỉ cởi chiếc cúc ở trên cùng, khoác áo dạ dài mở một chiếc ô lớn màu đen.

“Ôi tôi đã bảo không cần tới đón rồi mà, ôi sao mà cậu mặc lắm thế hả.”

Hoàng Thiếu Thiên đeo ba lô đứng chờ anh trước cửa kí túc xá giáo viên. Cười hì hì bước qua, bắt lấy và lắc nhẹ cành anh đào vươn ra trên đỉnh đầu anh. Cánh hoa lả tả rơi rụng, hắn ngắm đúng chỗ trống rồi khéo léo lách mình vào dưới tán ô.

Quả nhiên, chưa đi được mấy bước thì mưa đã tạnh rồi. Đầu tiên là áng mây lộ ra viền vàng, sau đó cả thế giới chợt bừng sáng. Bóng mây bồng bềnh chuyển động dưới chân, tựa như khi thuỷ triều rút đi, lộ ra mặt cỏ tươi xanh lấp loáng ánh sáng, hàng rào gỗ vẫn còn nhỏ nước, nhẹ nhàng trải dài suốt thung lũng nhấp nhô và hướng về phương xa. Lớp nhựa ẩm ướt trên con đường nhỏ phản chiếu ánh sáng, toàn bộ biến thành sắc trời xanh trong, thậm chí nhìn thấy được cả những áng mây soi bóng. Từng hàng cây có xanh có vàng nhẹ nhàng đung đưa — thậm chí cũng chẳng biết ấy là chồi non hay là hoa đã nở rộ, được mặt trời sưởi ấm, từng khóm từng khóm như đang sáng lên.

Trường học toạ lạc ở lưng chừng núi. Hoàng Thiếu Thiên dẫn anh đi vòng qua từ một con đường núi khác, hai bên đường bằng phẳng, đi ngang qua một cửa hàng thịt nhỏ bày bán xúc xích nướng ngay trước cửa, tận đến khi chẳng còn nhìn thấy nóc phòng thí nghiệm lẫn con phố thương mại sầm uất phía xa nữa, sắc xanh mướt hai bên người càng lúc càng dày đặc, chẳng biết từ bao giờ mà bọn họ đã bước đi giữa cánh đồng trăm hoa đua nở.



“Cậu lại có ý tưởng mới để dạy bọn nhỏ vẽ vật thực à?”

“Đúng rồi đúng rồi,” Hoàng Thiếu Thiên vừa đeo ba lô vừa tung tăng nhảy nhót, “Hay để tôi che mắt cậu lại dẫn đi nhé? Chứ không tôi tìm lâu như vậy mà có khi cậu vừa liếc mắt một cái đã phát hiện ra mất.”

“Cậu cứ đi trước là được,” Dụ Văn Châu cong khoé môi, “Tôi sẽ chỉ nhìn cậu.”

Hoàng Thiếu Thiên quay đầu liếc anh một cái, rồi lại quay về thật nhanh. Sau đó thật sự bước đi phía trước anh, chỉ là vẫn cứ dùng một tư thế trông không hề tự nhiên chút nào muốn kéo tay chẳng buông.

Nhìn dáng hình hắn, lại lỗi thời mà cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.

Thật ra đêm qua anh và Hoàng Thiếu Thiên đã trò chuyện cho đến tận khi đèn đêm đều đã tắt, kim đồng hồ chỉ ở vị trí hừng đông. Anh tựa vào đầu giường, màn hình điện thoại tối đen đặt trên ngực qua một lớp chăn, phảng phất như những lời chuyện trò vừa nãy vẫn còn vọng bên tai. Thả lỏng người nhìn quanh một vòng, đèn bàn đổ bóng trong đêm, ngoài cửa sổ trăng sáng sao thưa, thời gian những khi trò chuyện cùng người ấy sẽ luôn vô thức trôi qua lâu như thế.

Muốn mở điện thoại gõ hai chữ ngủ ngon, màn hình lại sáng lên trước mất rồi.

“Ngủ ngon, nhớ phải sớm lên giường tôi (10).”

…………

“Không phải đâu tôi nhanh tay quá lỡ nhầm chữ w thành chữ t, ở trên là tôi muốn nói nhớ phải sớm lên giường cộng thêm một chữ w! Chữ t bị điện thoại tự động sửa thành tôi! Hôm nay mấy em học sinh nữ dạy tôi cái chữ w đó! Ý là hình miệng mèo!” (10)

Anh không biết, cuộn trong bóng đêm ở một nơi khác, Hoàng Thiếu Thiên đã ấn gửi tin nhắn ấy với vẻ ranh mãnh nho nhỏ cùng niềm chờ mong nho nhỏ ra sao. Có lẽ giây tiếp theo cái tên này sẽ lập tức lôi đề tài ấy ra nói mà chẳng kiêng dè gì. Nhưng vấn đề là, Dụ Văn Châu chưa bao giờ do dự khi đứng trước cơ hội mình nên nắm bắt cả.

Anh chậm rãi lộ ra nụ cười nhẹ, gõ từng chữ từng chữ đáp lại.

Hai chấm nho nhỏ tựa như bọt khí đã giành nhảy ra trước. Lốp bốp, dường như là âm thanh hoa nở trong đêm.

Được mà.

Thiếu Thiên.



“Ê ê ê đang cười cái gì đó?”

Anh vô thức giương cao khoé miệng, lại nghe tiếng chất vấn liên miên truyền đến bên tai. Dời đường nhìn về, phát hiện Hoàng Thiếu Thiên đang quay đầu lại vừa bước lùi vừa mở to đôi mắt trừng anh. Cũng không biết là vì vẫn chưa điều chỉnh ánh nhìn của mình hay là vì điều gì khác, hắn lại đỏ mặt trong khoảnh khắc tầm mắt chạm nhau. Sự ăn ý căn bản không thể miêu tả thành lời, đôi khi thật đúng là hệt như truyền tới từ đầu ngón tay.

“Không phải cậu nói chỉ nhìn tôi thôi sao,” Hoàng Thiếu Thiên hô to gọi nhỏ, “Cậu phạm quy nhé!”

“Ngại quá, ban nãy không nhìn cậu.” Dụ Văn Châu cười nói, “Nhưng là nghĩ về cậu.”

Dường như Hoàng Thiếu Thiên rất muốn hùng hồn khiển trách anh một chút, nhưng cuối cùng chỉ lẩm bẩm vài câu rồi yên tĩnh lại. Cứ thế tiếp tục đi lùi, hoàn toàn không có ý định quay đầu nhìn đường. Gió thổi tới từ sau lưng hắn nghênh đón Dụ Văn Châu, cuốn theo hương hoa toả đi trong không khí, côn trùng kêu vang từng đợt, là sự náo nhiệt mừng vui thuần tuý được tích góp suốt cả mùa xuân. Chim bay lướt qua đỉnh đầu bọn họ, lá cây đung đưa tấu khúc nhạc đệm êm tai.

Tay bị một lực lôi kéo, bước chân của Dụ Văn Châu cũng nhanh hơn. Ngẩng đầu nhìn lại, vẫn là ánh nắng ấm đầu hạ khoác trên vai hắn, như là có những tinh linh bước ra từ đồng thoại, dùng hết thảy ánh sáng trên thế gian này dệt thành áo choàng cho chàng hoàng tử.

Thật sự có chút không thể dời mắt.





—9—

Luôn có rất nhiều câu chuyện cũ mà người ta thường say sưa nói về, xưa thì có nhà Toán học thiên tài thời chiến tranh, nay thì có sinh viên tốt nghiệp ưu tú xuất thân từ trường học hàng đầu, cũng có người từng tò mò hỏi Dụ Văn Châu, có thể nào Hoàng Thiếu Thiên cũng chạy vào đội ngũ giáo viên Trung học là để tránh đua tranh với đời không, huống chi hắn còn sắm vai một nhân vật tự do nằm ngoài peloton (11).

Là vậy ư? Dụ Văn Châu lắc đầu cười, những người này cũng quá không hiểu Hoàng Thiếu Thiên.

Rồi tự anh lại lặng lẽ thấy kinh ngạc. Hoá ra có thể kết luận một cách vững tin như thế, thật giống như chính mình hoàn toàn hiểu rõ có điều gì lấp lánh trong đôi mắt sáng ngời ấy.

Có lẽ là anh đã rèn luyện được sự bình tĩnh và tự tin từ vô số sự kiện lớn, thế nên dù phải đối mặt với bậc toàn trí toàn năng thì cũng sẽ trò chuyện với lập trường hoàn toàn bình đẳng. Có lẽ đúng là vậy thật, trên thế giới vẫn còn một vài người có thiên phú là thấu hiểu được thiên tài. Mà Hoàng Thiếu Thiên, vừa lúc chính là một người trong số đó đã cho phép anh bước vào trái tim mình.



Vào thời điểm mỗi khoá học sinh tốt nghiệp, Dụ Văn Châu sẽ luôn khích lệ vài câu. Mùa hè ấy, anh theo lệ thường chuẩn bị một bài phát biểu mới.

“Một khi các em đã tìm đúng được con đường của mình, hãy kiên trì nỗ lực tiến về phía trước.” Anh nói, “Chỉ là vĩnh viễn đừng quên sự đa dạng của chính các em.”

“Thầy hi vọng các em vĩnh viễn lưu giữ tinh thần phiêu lưu không bị phai nhạt bởi cuộc đời, vĩnh viễn lưu giữ một tấm lòng hiếu kì chân thành thiết tha.”

Anh nhớ tới những lời mình từng nói trong tiết cảm thụ Văn học. Khi sáng tác có rất nhiều tình tiết lại chỉ có thể chọn ra cái quan trọng nhất, bởi vì một áng văn phải có chủ đề. Nhưng cuộc sống thì không nhất định phải có chủ đề đâu, chính nó được tạo thành từ những mảnh vụn nhìn như chẳng có ý nghĩa, nhưng tập hợp lại sẽ thành hình dạng, màu sắc, thậm chí cả phương hướng lưu động.

“Chúc các em đạt được mọi hào quang rực rỡ mà mình mong muốn, cũng chúc các em vào lúc hoàn thành đề tài ở viện nghiên cứu hàng đầu, vẫn có thể lấy dụng cụ thiết kế điện toán lượng tử vẽ cho chính mình một hình người nhỏ bé ngây ngô để vui vẻ được đôi chút; vào lúc mỏi mệt cạn sức ở Phố Wall mưu ma chước quỷ, trong lòng vẫn có một bài hát để tự xướng lên cho bản thân.”

Anh vẫy vẫy tay, đối diện là tràng pháo tay hoặc ngây thơ hoặc đã tự giác ngộ, còn có dáng hình đứng sau hàng người phất tay với mình, sáng ngời quá đỗi đến gần như thiêu đốt đôi mắt.



Tối hôm ấy dường như Hoàng Thiếu Thiên đặc biệt phấn khởi, anh chỉ vừa dời mắt khỏi màn hình điện thoại một chút thôi, hắn đã bùm bùm gõ nguyên một đoạn dài. Dụ Văn Châu cùng hắn trò chuyện, cảm thấy quả nhiên hắn vẫn là lần đầu tiên lấy thân phận một người thầy tiễn bước học trò về chân trời xa hơn, anh hiểu rõ cảm giác ấy.

“Đúng là kì ghê. Lúc tiễn mấy đứa nó đi tôi thấy vắng vẻ trong lòng lắm, nhưng nghe cậu nói xong, mặc dù vẫn còn buồn bã mất mát, nhưng giống như có chỗ nào được vá lại ấy.”

“Nhưng vẫn không tệ, phải không. Cậu từng nói cậu rất thích dạy bọn nhỏ mà.”

“Đúng vậy, có điều trước kia chỉ là thích đơn thuần thôi, không nói được nguyên nhân vì sao.” Hoàng Thiếu Thiên cảm khái, “Nhưng giờ tôi đã biết rõ.”

“Ừ.” Dụ Văn Châu cười nhẹ lắng nghe.

“Lúc tôi nhìn thấy mấy đứa nó, tôi thấy được những khả năng. Tôi thích cái cảm giác nhìn về con đường phía trước cùng mấy đứa nó, tôi cũng thích việc tôi có thể mang đến những thay đổi vì mấy đứa nó. Dù cho chỉ là chút ảnh hưởng nhỏ bé, nhưng cũng nhờ tôi mà càng tốt đẹp hơn, đó là điều tôi muốn thấy.”

Phảng phất như có thể nhìn được hắn ở đầu kia màn hình, kiên trì dùng phần mềm chat trên máy tính thay vì dùng điện thoại để đánh chữ thoải mái hơn, tiếng gõ vẫn cứ nhẹ nhàng vang lên trong bóng đêm, lúc ấn xuống bàn phím, khoé môi cũng vô thức mang theo ý cười.

Hắn đã đi qua nhiều con đường như vậy rồi, vậy mà từ đầu đến cuối vẫn khoác lên dáng vẻ tràn trề hào hứng, lúc diễn tả lý tưởng của chính mình phảng phất như ánh sáng của cả thế giới này đều tụ lại trên người hắn.

“Đúng là thầy Ngữ văn có khác nhé,” Hoàng Thiếu Thiên còn cảm thán, “Đùng một cái, đã sắp xếp đâu vào đấy mấy cái ý nghĩ mơ mơ hồ hồ trong lòng tôi.”

Là vậy ư.

Thế nhưng Dụ Văn Châu lại thấy tâm tình của mình bắt đầu trở nên lộn xộn. Hoàn toàn khó lòng tả nổi, như là giữa làn gió mát vui tươi chợt phát hiện ánh mặt trời hướng về cùng một phương với mình, đối diện là nụ cười đi từ ngạc nhiên mừng rỡ đến ngầm hiểu ý, và đến bây giờ thì đã gần như là đoán được trước. Nhìn dáng vẻ phấn chấn của hắn, lòng vô thức mềm đi một chút lại ngứa ngáy một chút.

Như là bài phát hiểu hôm nay, trong thời khắc anh kiên trì thêm vào một chút tính nghi thức cho chính mình, cũng không phải cố tình muốn tặng niềm vui bất ngờ, nhưng nói một hồi, ánh mắt lại vô thức dời về một dáng hình đứng phía sau hàng người. Anh gần như muốn hỏi thử bản thân, làm sao lại tồn tại thứ tình cảm mềm mại, ấm áp mà xốn xang nhường ấy. Bất kể là Hiệu trưởng bày mưu lập kế hay là giáo viên Ngữ văn đầy bụng văn chương, dường như thân phận nào cũng chẳng thể giải đáp được.

Là vậy đấy, sự ăn ý giữa họ thậm chí còn xa hơn thế.

“Nói chứ, tôi còn nghĩ thông một vài chuyện khác nữa.”

Cửa sổ chat dường như tạm dừng một thoáng, sau đó là một tin nhắn mới.

“Cậu có muốn nghe không?”





—10—

Thật sự rất tốt, giống như một người đam mê đồ cổ đột nhiên được thừa kế một cửa hàng bán đồ cổ chứa đầy những món anh ta yêu thích, lần đầu tiên bước vào, tâm trạng ngập tràn vui vẻ và hưng phấn, lúc nâng cái này cầm cái kia quý trọng đến mức không nỡ buông tay, lòng lập tức được cảm giác an toàn lấp đầy.

Thật tốt, tất cả đều là của tôi.



Bọn họ đi tới một nơi thấp thoáng rừng cây. Nắng trời nghiêng nghiêng đổ xuống mặt đất đôi chiếc bóng đan xen, phía trước dường như lộ ra ánh sáng nhạt mờ ảo.

Lúc cùng người ấy tiến bước, phảng phất như giây kế tiếp sẽ có kì tích xuất hiện.

“Được, giờ mới là chào đón bí mật của bọn mình thật đây.”

Hoàng Thiếu Thiên buông tay Dụ Văn Châu, vòng ra sau lưng che mắt anh lại. Trên vai cảm nhận được một lực ép rõ ràng là cố ý mà còn ra chiều thích thú lắm, tựa như một cái ôm, được dẫn dắt đi về phía trước. Nguồn nhiệt mềm mại kề cận bên tai.

Anh kiên nhẫn chờ đợi, mà phía đối diện dường như cũng đang chờ đợi anh. Sức sống của toàn bộ thế giới thừa theo hướng gió đổ ập vào mình. Nơi đó có hơi thở mình nhận ra lẫn hơi thở mình không biết, những điều quen thuộc mà không rõ đã gặp ở chốn nao, những thứ xa lạ chẳng hay sẽ tương ngộ tại ngã rẽ nào.

три, два, один.
(Ba, hai, một.)


Mở mắt ra, tựa như muốn đi đến một lời hẹn ước trịnh trọng.



Tiếng nước mơ hồ chợt hoá trong trẻo, hơi thở muôn hoa trong nháy mắt trở nên sôi nổi chẳng khác gì sóng triều.

Anh nhìn thấy tầng tầng lớp lớp diên vĩ che phủ mặt đất, sắc xanh lục thẫm và lam phấn đậm đà mãnh liệt đến mức trông hệt như màu sơn dầu. Dây leo kim ngân và đăng tiêu quấn quýt lẫn nhau, nhưng treo trên nhánh cây lại không phải hoa, mà là những chiếc bình thuỷ tinh nhỏ xâu thành chuỗi như chuông gió, bên trong là áng thơ nắn nót.

Sâu trong bụi cây có một mảnh lãnh địa thuộc về màn đêm, cành lá được cắt tỉa tỉ mỉ, phảng phất như một chiếc hộp cơ quan tinh vi, kín kẽ đến mức chẳng để lọt một chút bóng tối nào, lại có thể quan sát toàn cảnh từ một góc độ khác. Chiếc đồng hồ đồ sộ chuyển động ở nơi tận cùng, nói lên quy luật vận hành của vạn vật trên thế gian, mỗi một vị trí kim đồng hồ nhích qua đều có hoa tươi bừng nở. Máy bay kim loại lộng lẫy từ đầu cành cây rơi vào bầu trời sao sâu thẳm. Nước hồ bị bóng đêm xâm nhiễm một phần, phản chiếu sắc màu hoa lệ đầy trời. Đom đóm lập loè giữa cây lá. Ngọc lan trắng nở rộ dưới ánh trăng ngời sáng, gom lấy những cánh hoa trước khi bình minh hé rạng, vờ như chính mình chẳng qua chỉ là một giấc mộng đẹp đẽ.

Còn có chiếc chìa khoá đồng thau cổ xưa, một nửa bị vùi chôn dưới bùn đất, bên kia là những đoá sương hoa sinh trưởng trên thuỷ tinh xanh, được khảm lên cửa sổ, phảng phất như kính màu ghép của nhà thờ.

Như là một con thuyền, lại như một hòn đảo nổi chỉ thuộc về những ngày hè. Mọi thứ đang điên cuồng sinh trưởng — chữ viết đã đọc chuyện xưa đã thấy, hồi ức thuở thiếu thời nhạt nhoà đến mức ngỡ như cảnh trong mơ, mùa hè ấy con cá lớn trưởng thành và lặn xuống đáy hồ — những thứ giữ trong lòng mà từ trước đến nay chưa từng mất đi ấy, nay ngo ngoe rục rịch kêu gào muốn mọc lên. Thời gian một lần nữa ngừng trôi. Những huyên náo cuối xuân lại chẳng hề rơi vào cảnh tịch liêu khi ngày hè ghé đến, thời gian lại chảy xuôi như có hiệu lệnh, trong nháy mắt ấy sự sống vạn vật trên thế gian mạnh mẽ sinh sôi nảy nở, hoa dành dành xoè cánh khoe sắc, trên chùm quả mọng đỏ rực có hạt nước tích góp suốt cả mùa mưa nhỏ giọt xuống đất.

Con cá lớn đã lặng im suốt vô số tháng năm, nay trồi lên mặt nước vào giữa mùa hè. Búp bê nhỏ bé đứng ở trung tâm, tay ôm quả mọng, tựa như đang ôm một quả bóng bay đỏ thắm.



“Thật ra bức tranh mà tiểu Lư dùng để sáng tác bài văn kia, là tác phẩm của ngài Hiệu trưởng nhà ta nhỉ.”

Anh quay đầu lại, thấy Hoàng Thiếu Thiên cười tủm tỉm nhìn mình, vẫn cứ thần thái rạng ngời loáng thoáng chút vẻ ranh mãnh ấy.

“Tôi vốn không định truy cứu cậu lợi dụng chuyện này nói tôi là học sinh tiểu học.” Dụ Văn Châu cũng cười, “Vậy đây là bố trí dựa theo bài viết của Hãn Văn?”

“Đúng rồi đấy, nhóc kia định hướng, sau đó mọi người cùng nhau bắt tay vào làm.” Hắn chỉ từng chỗ, “Cậu xem ở đây ở đây này, tổ Hoá học đem cho hết mấy cái tinh thể đẹp nhất bọn họ nuôi được đấy, khối phía trước là của tổ Lịch sử, thêm sinh viên tốt nghiệp nữa, A Phong còn đặc biệt gửi bưu kiện xuyên qua cả đại dương để vận chuyển khối tinh thể nhóc đấy phụ trách cơ. A đúng rồi đừng có thấy Trương Tân Kiệt suốt ngày trưng ra cái vẻ đứng đắn không thèm bày trò với mấy người mà nhầm nhé, trong đây có cả công lao của cậu ta nữa. Cái tên này điều chỉnh đồng hồ thực vật còn chuẩn hơn cả đồng hồ của mình, nói không chừng là hoa yêu trá hình đấy.”

“Đương nhiên vẫn chưa hoàn thành.” Hoàng Thiếu Thiên cười cười với anh, “Cậu biết nó vĩnh viễn sẽ không thể hoàn thành.”

Bởi vì sẽ còn vô số khoảng thời gian đẹp đẽ nhất mùa hè, được tô điểm thêm vào đây.



“Đây là món quà bọn tôi tặng cậu, một căn cứ bí mật. Tôi muốn cậu nhận được nó ở ngay nơi này.”

“Tôi có được rất nhiều cảm hứng đến từ cậu và mọi người, vậy nên cũng muốn đền đáp lại một chút gì đó, để nhiều năm về sau bọn nhỏ có quên đi ma trận, đường conic hay vi tích phân, thì vẫn có thể nhớ rõ.”

Hắn đi đến bên cạnh Dụ Văn Châu, không dừng lại mà lướt thẳng qua người anh, rồi chậm rãi mở rộng vòng tay, như là muốn dùng một cái ôm, hoan nghênh mùa hè phồn thịnh nhất ghé đến.

“Có thứ làm mình hứng thú thì mới khắc ghi vào lòng, tôi hi vọng có thể khiến cho mấy đứa nó cảm thấy, cả thế giới này đều rất thú vị.”

Dụ Văn Châu nhìn dáng hình hắn. Anh nghĩ đến cảnh Hoàng Thiếu Thiên dẫn một đám nhỏ tới nơi này như thế nào, nghiêm túc lắng nghe hết mọi ý tưởng kì diệu của chúng ra sao, vắt đầu vắt óc kiến tạo giấc mộng trong lòng mọi người thành hình thành dạng, không biết đã hết bao nhiêu lần vỗ đùi bao nhiêu lần hò hét đùa giỡn. Có lẽ là hôm nào đó lúc đi dạo vẽ vật thực thì phát hiện ra hòn đảo nổi, Hoàng Thiếu Thiên nhảy lên trên một tảng đá, đối mặt với đám nhỏ ríu ra ríu rít, lớn tiếng chỉ đạo vào một sớm đầu xuân được cơn mưa gột rửa, dáng vẻ rạng ngời.

Đặt hết vào đây những niềm yêu của các em.

Đặt hết vào đây những mộng mơ các em hằng nung nấu.



Dụ Văn Châu nghĩ, có lẽ hắn là điều không tầm thường nhất anh từng chứng kiến, nhưng cũng là người thầy trác tuyệt nhất. Hắn mang đến cả một thế giới tươi đẹp lấp lánh ánh sáng cho những người may mắn gặp được hắn. Bọn họ có thể rong chơi giữa biển hoa, có thể trèo lên non cao hiểm trở, có thể bay lượn trên những tầng mây.

Thiếu niên hay thanh niên, chỉ cần tuổi còn trẻ ắt sẽ có vô vàn khả năng trong cuộc sống. Mỗi một cành cây phủ tuyết đều phân nhánh, chồi non mọc trên đỉnh tập hợp Mandelbrot (12). Anh có thể nhìn thấy vô số đứa trẻ hoang mang đứng nơi giao lộ, sau đó, dù thận trọng từng bước, vẫn kiên trì tiến lên con đường mình chọn. Còn Hoàng Thiếu Thiên ở ngay phía trước bọn nhỏ, giương lên đôi cánh nhẹ nhàng đến mức như chẳng thể nhìn thấy, mà cái gọi là thiên phú, có lẽ chính là mỗi một con đường mở ra trước mặt hắn đều có muôn hoa đua nở. Mà hắn vừa không ngừng bước chân, vừa cuốn theo cơn gió thổi bay những đoá bồ công anh ven đường, khiến cho những hạt giống hoa ấy rơi rụng hai bên con đường của những đứa trẻ cũng đang nỗ lực chạy thật nhanh về trước.

Theo đuổi ánh sáng là bản tính của sinh vật, nhưng ở Hoàng Thiếu Thiên, hắn quả thực là một nguồn sáng.

Một linh hồn vô cùng tốt đẹp, vô cùng sáng trong.



“Thế mới nói tôi thật sự thích ở chung với đám nhóc đấy lắm. Lối suy nghĩ của mấy đứa nó ấy hả, khỏi phải nói, cực kì dễ được вдохновить nha, hơn nữa học trò tự mình dạy dỗ còn có một cảm giác hạnh phúc rất đặc thù, cứ như máu mủ ruột rà vậy đó.”

“Chính cậu vẫn nên lớn trước đã rồi hẵng nói.” Dụ Văn Châu muốn bày ra vẻ nghiêm túc, lại không nhịn được mà cong cong khoé môi.

Hoàng Thiếu Thiên giống như một đứa trẻ rồi lại chẳng giống lắm. Hắn tuỳ tính nhưng không tuỳ tiện, nhanh nhẹn nhưng không cẩu thả. Hắn nhìn thấu rất nhiều nhân quả tương quan, nhưng cũng sẽ tràn ngập sức cuốn hút dẫn người khác chạy nhanh về phía trước mà chẳng nề hà điều chi. Hắn có được trí tuệ của kẻ trưởng thành lẫn lòng hiếu kì của một đứa trẻ. Chân thành, nồng hậu, ấm áp, tràn trề nhựa sống.

“Đúng rồi đúng rồi,” Anh nghe thấy Hoàng Thiếu Thiên hỏi, “Thầy Ngữ văn, nghĩ giúp tôi với, phải giải thích cái từ вдохновить bằng tiếng Trung như thế nào đây?”

Dụ Văn Châu nhìn hắn dang tay đứng trong gió hè lồng lộng, khoé miệng vô thức cong lên. Anh chăm chú ngắm dáng hình ấy, tựa như vô số lần trước đó đã ngóng trông nhau như thế, đôi mắt ánh lên ý cười.

“Em thắp sáng thế giới của tôi.” Anh nói.



Hoàn.



Chú thích

(1) Hịu trưởng: Nguyên tác: “乡长” (xiāng zhǎng - hương trưởng), đọc trại đi từ “校长” (xiào zhǎng - hiệu trưởng).

(2) Lớp 11: Nguyên văn: “高二” (cao nhị) - Hệ thống giáo dục Trung Quốc gồm Tiểu học (6 năm), Trung học (6 năm), Cao học/ Đại học (4-5 năm). Trong đó, Trung học chia làm hai giai đoạn sơ trung và cao trung (tương đương với trung học cơ sở và trung học phổ thông ở Việt Nam), mỗi giai đoạn 3 năm. Do đó, cao nhị ~ lớp 11 ở Việt Nam, nên tui mạn phép để vậy cho gần gũi.

(3) Đội quân đất nung: Nguyên văn: “兵马俑” (binh mã dũng) - tượng binh mã, là một quần thể tượng người ngựa bằng đất nung được chôn theo Tần Thuỷ Hoàng, được gọi là “đội quân đất nung” hay “tượng binh mã Tần Thuỷ Hoàng”.

(4) Understanding Fiction (Tạm dịch: Lí giải tiểu thuyết): Một quyển sách viết bởi Cleanth Brooks và Robert Penn Warren, được sử dụng làm tài liệu/ sách giáo khoa môn Văn học ở một vài trường.

(5) Lịch sử tự nhiên: Một bộ bách khoa thư gồm 36 tập, nguyên bản viết bởi Comte de Buffon và được Bernard Germain de Lacépède tiếp tục sau khi Buffon qua đời. Bộ sách viết về những lĩnh vực “khoa học tự nhiên” ở thời đại của tác giả, nay được gọi là khoa học vật liệu, vật lí, hoá học, công nghệ và lịch sử tự nhiên của động vật.

(6) Đội tuyển Toán: Nguyên văn: “数学竞赛班”, tạm dịch là lớp được đào tạo chuyên để tham gia các cuộc thi Toán. Để gần gũi hơn, tui mạn phép để thành “đội tuyển Toán” theo hệ thống trường chuyên lớp chọn ở nước mình.

(7) Lớp thực nghiệm 11: Nguyên văn: “高二实验班” (cao nhị thực nghiệm ban), “cao nhị” như đã chú thích ở mục (2) là tương đương với lớp 11; “thực nghiệm ban”, hay lớp thực nghiệm, là mô hình lớp học mới giáo dục bằng phương thức thực nghiệm để bồi dưỡng học sinh giỏi.

(8) International Mathematical Olympiad (IMO), hay Olympic Toán học Quốc tế: Một kì thi Toán học cấp quốc tế hằng năm dành cho học sinh Trung học phổ thông.

(9) Giáo viên phụ trách: Nguyên văn: “huấn luyện viên”, nhưng vì ở nước mình ít khi dùng từ này cho giáo viên dạy các môn trong chương trình đào tạo bắt buộc nên tui xin mạn phép thay bằng “giáo viên phụ trách” cho gần gũi. Tương tự với một số trường hợp phía sau.

(10) Nguyên văn tin nhắn của Hoàng Thiếu:

“晚安,早点睡我。 (Ngủ ngon, sớm chút đi ngủ tôi.)”, mà “ngủ tôi” là gì thì ai cũng biết rồi đó =)).

“不是我手太快把空格当成回车键了,那个我想说的是早点睡加上一个w!达不溜的那个w!几个小女孩儿今天教我的颜文字!是猫嘴的意思! (Không phải đâu tôi nhanh tay quá lỡ nhầm dấu cách thành phím Enter, cái đó là tôi muốn nói sớm chút đi ngủ cộng thêm một chữ w! Chữ w bị nuốt mất á! Chữ w đó là mấy em học sinh nữ mới dạy tôi hôm nay! Là hình miệng mèo!)

Trong bàn phím tiếng Trung, khi gõ chữ “w” và dấu cách (space) thì sẽ thành từ “我”, nghĩa là “tôi”. Ý Hoàng Thiếu là bản muốn gõ cái miệng mèo mà lỡ tay thành dụ khị người ta “ngủ” mình =)).

(11) Peloton: thuật ngữ dùng trong các cuộc đua xe đạp, chỉ một nhóm vận động viên cùng đội chạy chung và gần nhau để tiết kiệm sức và chắn gió chiến thuật cho các vận động viên chủ chốt bứt tốc.

(12) Tập hợp Mandelbrot: là một tập hợp các điểm nằm trong mặt phẳng phức, với tập hợp bổ sung có dạng phân dạng (fractal).

→ Khung vuông là “chồi non” của tập Mandelbrot. Một tập Mandelbrot có thể có nhiều chồi (tập hợp trong ảnh có 3 chồi).
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#3
Hoàng Thiếu Thiên giống như một đứa trẻ rồi lại chẳng giống lắm. Hắn tuỳ tính nhưng không tuỳ tiện, nhanh nhẹn nhưng không cẩu thả. Hắn nhìn thấu rất nhiều nhân quả tương quan, nhưng cũng sẽ tràn ngập sức cuốn hút dẫn người khác chạy nhanh về phía trước mà chẳng nề hà điều chi. Hắn có được trí tuệ của kẻ trưởng thành lẫn lòng hiếu kì của một đứa trẻ. Chân thành, nồng hậu, ấm áp, tràn trề nhựa sống.

“Đúng rồi đúng rồi,” Anh nghe thấy Hoàng Thiếu Thiên hỏi, “Thầy Ngữ văn, nghĩ giúp tôi với, phải giải thích cái từ вдохновить bằng tiếng Trung như thế nào đây?”

Dụ Văn Châu nhìn hắn dang tay đứng trong gió hè lồng lộng, khoé miệng vô thức cong lên. Anh chăm chú ngắm dáng hình ấy, tựa như vô số lần trước đó đã ngóng trông nhau như thế, đôi mắt ánh lên ý cười.

“Em thắp sáng thế giới của tôi.” Anh nói.
Số 9. Thắp sáng
 

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#4
Hỏi: Khi Dụ bé đứng trước đài phun nước thì dẫm phải thứ gì?
Người đầu tiên trả lời đúng được cướp chữ.
 

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#5
Hỏi: Khi Dụ bé đứng trước đài phun nước thì dẫm phải thứ gì?
Người đầu tiên trả lời đúng được cướp chữ.
Quả thông
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#6

Cố Tiểu Hoành

VIC-tim of naming
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
196
Số lượt thích
1,526
Location
AVAK's home
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Hoàng Thiếu Thiên
#7

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#8

Bình luận bằng Facebook