- Bình luận
- 83
- Số lượt thích
- 656
Toàn Chức Cao Thủ fanfiction
Dụ Văn Châu x Hoàng Thiếu Thiên
Trường học AU
Sản phẩm thuộc project Chúc mừng sinh nhật Hoàng Thiếu Thiên 2021
KIẾM THÁNH
Tác giả: 乔丁笕
Editor: Núi Lửa Nhỏ
Nguồn: Lofter
Nguyên văn tên truyện: Kỳ tư diệu tưởng quý
MÙA MỘNG MƠ
Dụ Văn Châu x Hoàng Thiếu Thiên
Trường học AU
Sản phẩm thuộc project Chúc mừng sinh nhật Hoàng Thiếu Thiên 2021
KIẾM THÁNH
Tác giả: 乔丁笕
Editor: Núi Lửa Nhỏ
Nguồn: Lofter
Nguyên văn tên truyện: Kỳ tư diệu tưởng quý
MÙA MỘNG MƠ
—1—
“Hịu trưởng (1)!”
Dụ Văn Châu vừa ra khỏi văn phòng đã nghe thấy một tiếng gọi này, rồi Hoàng Thiếu Thiên giương nanh múa vuốt bổ nhào tới. Cửa văn phòng bị hắn đóng lại thật mạnh, cuốn lên một trận gió trên hành lang. Hắn vẫn chẳng chịu khoác lên vẻ thận trọng của một người làm thầy, tựa như uy lực thời gian không tác động lên hắn được bao nhiêu, bất cứ lúc nào cũng có thể nhảy về độ tuổi giản đơn ngây thơ nhất.
“Cậu cẩn thận một chút.” Dụ Văn Châu vươn tay đỡ hắn, rồi khẽ thu về, ngồi dậy gật đầu với một người trông bình tĩnh như mặt biển lặng sóng phía sau lưng hắn, “Chào buổi sáng, thầy Trương.”
“Chào buổi sáng.” Trương Tân Kiệt đẩy đẩy gọng kính vốn đã nằm ở vị trí vô cùng hoàn hảo, dường như là bị cơn gió ban nãy thổi lệch. Hàng cây xanh rì vươn cao ngoài cửa sổ, ve kêu còn náo nhiệt hơn cả tiếng người.
Sau khi gật đầu tạm biệt Trương Tân Kiệt, Dụ Văn Châu cứ đứng yên một chỗ mãi. Chỉ chốc lát sau Hoàng Thiếu Thiên đã phóng khoáng huýt sáo xoay lại từ phía bên kia, hô lên với anh: “Còn đứng đó làm gì?”
“Tôi đang đợi cậu đấy thôi.” Dụ Văn Châu đáp vô cùng thản nhiên.
Hoàng Thiếu Thiên lộ ra một nụ cười thật to, chao ôi sao cậu biết tôi có việc tìm cậu thế, mau vào đây mau vào đây, tôi có niềm vui bất ngờ này cho cậu, nhắm mắt lại không được nhúc nhích nhé.
Thật ra cũng hiểu được vì sao Trương Tân Kiệt lại vô thức muốn đẩy gọng kính, Dụ Văn Châu nghĩ, người này tựa như một cơn gió, thổi đến đâu là lộn xộn đến đó.
—2—
Hai người họ xem như là lần lượt vào làm việc ở trường. Một năm trước Dụ Văn Châu tiếp quản sản nghiệp gia đình, một năm sau CV của Hoàng Thiếu Thiên được ném vào hòm thư nhà trường.
Hắn chưa từng học sư phạm. Được cử đi viện nghiên cứu danh giá nhất Moscow nhờ vào một cuộc thi, lại dường như cố ý muốn lãng phí cái gọi là thiên phú của mình. Chưa nói tới việc toàn lựa chọn những chuyên ngành chẳng có triển vọng, còn học đủ thượng vàng hạ cám. Công nghệ sinh học, vật lý, di truyền học… Bấy nhiêu đây vẫn chưa hết. Đại học và thành tích tốt nghiệp của hắn đều không chê vào đâu được, mà ngôi trường này vốn nghiêng về ban tự nhiên, lấy bản lĩnh của hắn có thể giảng dạy một nửa số môn. Ấy thế mà cái tên này lại nhận lời làm thầy Mỹ thuật — một môn chẳng có kì thi, không được cộng điểm, người đứng lớp là nhân vật vô hình trong giới giáo viên và học sinh.
Trường tư có Phó Hiệu trưởng thường vụ chuyên quản lý nhân sự, ông giáo lão làng từng trải lúc xem hồ sơ ứng tuyển lần một cũng bó tay với trường hợp của hắn. Rối rắm trăm chiều, cuối cùng ôm một xấp giấy thật dày tới mời Hiệu trưởng Dụ tự mình quyết định.
“Chỉ với bằng cấp này, điều kiện của cậu ta đã quá tốt so với những người còn lại.” Vẻ mặt Phó Hiệu trưởng thường vụ tràn ngập sự khó tin, “Nhưng thế này… Cậu ta nghĩ gì vậy không biết?”
Hoàng Thiếu Thiên gửi đến một đống giấy chứng nhận lung tung bừa bãi. Dụ Văn Châu lật từng tờ, phát hiện mấy thứ này ấy vậy mà cũng thật sự có tính thực dụng. Vào mùa hè lấy bằng Tiến sĩ thứ hai, hắn vung ống tay áo bước vào học viện nghệ thuật, học lại từ đầu một khoa chính quy. Trong CV có tấm ảnh chụp năm tốt nghiệp, hắn đứng giữa những người nhỏ hơn mình bảy tám tuổi, nét cười trên khuôn mặt lại chẳng khác biệt mấy so với đám thanh niên trẻ kia.
“Chúng ta đi hỏi thử vậy.” Anh rót nước ấm vào tách trà.
Phó Hiệu trưởng thường vụ không phản đối nữa, dứt khoát gật đầu: “Chú đi sắp xếp.”
Dụ Văn Châu nhìn theo bóng dáng ông giáo già đẩy cửa bước ra ngoài. Từ khi thay cha điều hành trường học, anh thật sự đã phải bỏ nhiều công sức để bố trí ổn thoả cho các nguyên lão không có nhiệm vụ dạy học ấy.
Có lẽ người ngoài không nhìn ra, Dụ Văn Châu là lãnh đạo lớn nhất ngôi trường này. Lúc mới tiếp quản, anh vốn chỉ cần giữ một ghế trong hội đồng quản trị như cha mình, nhưng anh lại kiêm thêm cả vị trí Hiệu trưởng; đương nhiên anh chỉ cần ngồi trong văn phòng làm Hiệu trưởng thôi cũng được, nhưng Dụ Văn Châu còn muốn đích thân lên bục giảng bài.
Anh dạy song song hai lớp 11 (2) môn Ngữ văn, kiêm luôn chủ nhiệm lớp. Con người anh giống như sở hữu loại năng lực không thể bị bào mòn, chỉ qua một năm thôi mà thành tích của cái lớp bướng nhất lại đứng đầu cả khối, trường học vận hành trơn tru, rắc rối lớn nhỏ gì cũng bị bóp chết từ trong trứng nước.
Trường Trung học dân lập càng đậm bầu không khí công ty hơn, ban quản lý cũng thường xuyên có mấy chuyện lục đục với nhau, thành tích hoạt động của trường chính là công trạng, có thể nói làm sao để lợi dụng triệt để nguồn tài nguyên rót vào cũng là một môn học. Đương nhiên thế giới này là như vậy, không chỉ tình hình nhân lực và tài lực hiện có trong tay — toàn bộ những gì đã học đã nghe đã thấy, cái nào cũng cần phải có chút tác dụng trong tương lai. Thế nên Hoàng Thiếu Thiên lại càng khiến người ta thấy mới lạ. Lúc phỏng vấn, Dụ Văn Châu đong đưa xấp giấy trong tay đầy hàm ý.
“Nhận lời làm giáo viên Mỹ thuật, có chút uống phí nhỉ.”
“Là để mọi người hiểu tôi toàn diện hơn ấy mà,” Hôm ấy Hoàng Thiếu Thiên mặc tây trang mang giày da trông như một khách mời gần gũi trên sóng truyền hình, trả lời, “Hiểu nhiều thêm một chút, kiểu gì cũng không hại.”
Lời nói thì nghiêm trang, con ngươi lại toả sáng lấp lánh. Khi ánh nhìn của Dụ Văn Châu bắt gặp hắn, đôi mắt đen láy ấy chợt cong cong, ý cười như dòng suối bỗng tuôn ra rất đỗi tự nhiên. Tựa hồ chẳng phải cố tình lấy lòng, cũng không hề có bất cứ động cơ bên ngoài nào thúc đẩy, ý cười ấy phảng phất như là một cái thoáng qua đến từ bản ngã của chính mình. Tư tưởng, tính cách, linh hồn, dường như trong một khoảnh khắc ấy cũng theo đó được phơi bày.
Có vẻ cũng chẳng biệt khác lắm so với tấm ảnh tốt nghiệp kia — tựa như có ánh sáng rực rỡ thuộc về thiếu niên in dấu trong đôi mắt người này, chẳng hề nhạt phai, phảng phất một mùa hè vĩnh hằng có thể kéo dài bất tận.
Trong nháy mắt, anh như nhìn thấy một dáng hình nho nhỏ từ nét cười ấy, một mình đung đưa trên chiếc xích đu lớn trong nhà, càng đu càng cao, trong khoảnh khắc nào đó khi vọt đến đỉnh điểm thì mặt trời bỗng đâm thủng tầng mây, xuyên qua tán cây nhảy nhót bên người, làm dậy lên hương cỏ xanh rì trên mảnh đất sau mưa.
Anh cũng không quyết định nhận người vào làm ngay lúc đó, mà nhìn đôi mắt Hoàng Thiếu Thiên, ôn hoà cong khoé miệng cười đáp lại hắn.
“Được, cảm ơn cậu.” Anh nói.
—3—
Dù là đối với học sinh hay giáo viên, những kì nghỉ kề cận luôn khiến lòng người nôn nao. Chiều thứ sáu chuông reo sớm, lại thêm thời khoá biểu xếp ít tiết hơn, lũ học sinh tràn đầy năng lượng đã chạy ra sân bóng rổ, phía quảng trường bên kia cũng vang lên tiếng bánh xe vali cọ xát mặt đường. Sắc trời giờ nghỉ trưa chẳng khác buổi sáng là bao, vẫn nắng vàng sáng sủa, làn gió thổi lay cành lá vẫn mang theo hơi ấm.
Hoàng Thiếu Thiên một đường đi theo Dụ Văn Châu vào văn phòng, thuận tay dời vị trí ống đựng bút trên bàn của anh một chút, rút tập tài liệu màu xanh lam từ dưới ra đặt lên trên cùng: “À há, thế này thoải mái hơn nhiều.”
Không thể nghi ngờ gì, hắn cực kì tinh thông màu sắc và bố cục không gian. Dụ Văn Châu nhìn Hoàng Thiếu Thiên ngựa quen đường cũ tự rót nước lạnh cho mình, thả một nhúm trà xanh vào cốc của hắn, thuận tay ấn công tắc ấm đun siêu tốc: “Tôi cứ nói phải cho cậu xem cái này, ai ngờ lại quên hoài, đợi chút để tôi tìm đã…”
Dụ Văn Châu ngồi vào bàn, tay chống cằm nhìn Hoàng Thiếu Thiên lục lọi trong túi. Ấm đun kêu lên u u, hắn lộn ngược cả chiếc túi ra ngoài, góc áo chạm vào bàn, mặt nước trong cốc thuỷ tinh nhẹ nhàng sóng sánh: “Rõ ràng là bỏ vào rồi mà, có khi nào ban nãy Lý Hiên tìm ra rồi lấy đi không nhỉ, ôi tôi bảo rồi đấy ai trong tổ Anh văn cũng không phải dạng vừa đâu.”
“Cậu cũng đừng lấy đồ ăn vặt của cậu ta.” Dụ Văn Châu nhìn Hoàng Thiếu Thiên lại cầm một que Pocky. Trời mới biết làm sao hắn có thể ăn bánh mà vẫn không quên liến thoắng miệng mồm.
“Cậu cũng đâu có phê bình cậu ta ăn trong giờ làm việc!” Hoàng Thiếu Thiên hô to gọi nhỏ, “Nói chứ một hộp Pocky mà đổi được cả tuyệt tác của tôi thì tôi lỗ hơi bị nặng nhé! Vẽ suốt một tiết đấy!”
Hắn chợt im bặt. Chẳng biết từ bao giờ mà Dụ Văn Châu đã đứng bên cạnh hắn. Một khoảng cách đo bằng hơi thở, gần trong gang tấc, đôi mắt tràn ngập ý cười nhẹ nhàng cong lên.
“Vậy hai ta,” Dụ Văn Châu nghiêng đầu, “lấy thứ khác đổi để cậu có lãi nhé?”
Hoàng Thiếu Thiên nheo mắt lùi ra sau hai bước lớn, rộp rộp rộp rộp rộp gặm que bánh vốn đang ngậm trong miệng. Giá sách bị lưng hắn đụng phải, thoáng lay động vài cái, rồi áp sát lên khung cửa sổ. Gió ban trưa thổi qua, tấm rèm bị đè một góc nhanh chóng phồng lên, tựa như một quả bóng cam được bơm đầy khí. Đôi mắt hắn sáng long lanh, đầy ắp nơi ấy là muôn vàn sắc màu ấm áp đang nhún nhảy.
“Muốn hôn thì hôn,” Hắn thanh minh bằng lời lẽ hùng hồn, “Đừng hòng thả dê tôi, càng không được giật đồ ăn của tôi!”
Dụ Văn Châu không tỏ ý kiến, cười ôm chặt hắn.
Ấm đun kêu đã lâu mới chịu “tạch” một tiếng báo hiệu nước sôi. Trên sân thể dục phía xa chẳng biết là bóng ai vào rổ, truyền đến một tràng hoan hô như sóng vỗ. Hoàng Thiếu Thiên bị kéo về phía sô pha, tấm rèm thoát khỏi ràng buộc của giá sách, đúng lúc bị một cơn gió mạnh mẽ xốc lên, quả bóng cam nổ bụp một tiếng, không khí tươi mát ngày hè bất chợt ùa vào phòng, ánh sáng rực rỡ của cả thế giới tựa như cơn mưa rào trút xuống người cả hai.
Lúc tách ra, Hoàng Thiếu Thiên có chút thiếu oxy, tựa vào sô pha nhẹ nhàng thở hổn hển. Dụ Văn Châu mặc gió mặc mưa vẫn ung dung ngồi trở về ghế làm việc, mặt đối mặt với Hoàng Thiếu Thiên, miệng cắn một mẩu Pocky vừa mò được.
“Ê, cậu!” Hoàng Thiếu Thiên nhướng mày thật cao.
Dụ Văn Châu không động đậy, mắt cong cong chờ hắn. Anh cho rằng Hoàng Thiếu Thiên sẽ giành lại mẩu bánh từ mình, nhưng người thanh niên hùng hùng hổ hổ nhào tới, lại trực tiếp vươn tay lấy đi que bánh phủ sô-cô-la khỏi miệng anh, chặn kín kẽ hở lưu lại giữa đôi môi anh trước khi không khí kịp lấp đầy.
“Tôi lấy lãi.” Hắn giơ que bánh lên, chẳng để ai phân trần mà tuyên bố giữa khoảng cách môi hôn.
—4—
Dường như toàn bộ hồi ức đẹp đẽ đều bắt đầu từ một tháng Tư — khi mà chẳng ai hay những ngày cuối xuân đã đến từ bao giờ. Hương lá cây lựu dày đặc khắp chốn, mặt trời dừng chân trên đỉnh càng ngày càng lâu, áo len của những cậu nhóc đã thay bằng sơ mi, phòng học chậm rãi vang lên âm thanh vận hành của máy điều hoà. Ấy dường như lại là một mùa hè bình thản mà trường học trải qua dưới sự kiểm soát của Dụ Văn Châu.
Nhưng trong góc nhìn của chính người này, lại có một vài việc đã lặng yên thay đổi.
Bọn họ gặp thoáng qua trên hành lang, ngẩng đầu trao nhau một nụ cười ngắn ngủi; sau khi kết thúc hội nghị thường kỳ, Hoàng Thiếu Thiên chậm chạp nán lại ở cuối, giúp anh giữ cửa phòng họp; buổi chiều thứ tư tiết của người này ngay sau tiết của người kia, chàng thanh niên nhẹ nhàng bước vào phòng học lúc anh đang thu dọn sách giáo khoa, hô hoán ngăn không cho mấy đứa học trò trực nhật lau bảng.
“Ấy khoan đã khoan đã, đừng lau đừng lau! Quất luôn bài thơ này đi! Hôm nay mình lấy đây làm chủ đề vẽ một bức tranh ngẫu hứng! Trước khi tan học phải nộp nhé!”
Lũ học trò ngồi tại chỗ bắt đầu ồn ào hô to gọi nhỏ, giữa tràng ầm ĩ vui đùa lộn xộn ấy, Hoàng Thiếu Thiên quay đầu chớp chớp mắt với Dụ Văn Châu: “Hịu trưởng ơi, chữ trên bảng cậu viết đẹp ghê.”
Dụ Văn Châu cầm giáo án, biểu cảm chẳng mảy may thay đổi. Không biết có phải là sức tưởng tượng quá mức phong phú, tâm trí bay xa hay không, mà tiếng xưng hô chẳng rõ là cố ý hay vô tình bị phát âm không chuẩn ấy còn mang theo vài phần hàm nghĩa thân mật. Những huyên náo xung quanh thoắt cái rút đi như thuỷ triều, chỉ còn lại một câu này vọng mãi bên tai.
Phong cách đứng lớp của Hoàng Thiếu Thiên giống hệt CV hắn, có một chút cảm giác hạ bút thành văn. Hắn dạy các em cấp tiểu học dùng sô-cô-la hoà tan và kẹo dẻo để vẽ, xách cả một thùng sữa lớn vào phòng học, vẽ xong rồi thì để lũ học trò ăn tác phẩm của mình luôn. Có mấy đứa nhỏ được nếm ngon ngọt, thế là ngày nào cũng lấy cớ vẽ vời xin phụ huynh mua kẹo ăn, còn nói rất hùng hồn rất lí lẽ trích dẫn cả lời thầy: Đây là nghệ thuật!
Dụ Văn Châu nhắc nhở hắn: “Mấy đứa bé ăn nhiều đường quá không tốt cho răng đâu.”
“Á à!” Hoàng Thiếu Thiên bừng tỉnh ngộ, rồi lập tức lộ ra đôi chút ranh mãnh trong ánh mắt: “Vậy hịu trưởng ơi.”
“Hử?” Trời mới biết làm sao hắn lại học được cái khẩu âm này ở Nga.
“Lần sau tôi lấy bột nhào làm đồ gốm có được không? Đội quân đất nung (3) phiên bản bánh quy! Ngài duyệt đơn xin đặt lò nướng trong văn phòng bọn tôi đi?”
Dụ Văn Châu thở dài vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Biết làm sao được? Cũng như chuyện hắn “dạy hư mấy đứa bé” vậy, chưa từng có phụ huynh nào thật sự truy cứu gì đến cùng cả, vẫn là học trò chủ động nói cho Hoàng Thiếu Thiên khúc “nhạc đệm” nho nhỏ ấy, rồi người này rất tự nhiên xem như chuyện cười kể cho anh nghe chơi. Hoàng Thiến Thiên giống đứa trẻ khiến người ta chẳng nỡ trách cứ, nét cuốn hút đặc trưng ấy ở hắn sẽ làm bất cứ ai khi đối mặt hắn đều trở nên thẳng thắn, sáng sủa hệt như hắn vậy.
“Hịu trưởng ơi cậu dịu dàng ghê, cảm giác như bị cậu cưa đổ luôn rồi!”
Anh còn chưa kịp sửng sốt, ánh mắt Hoàng Thiếu Thiên đã bất chợt lóe lên, tự nhận ra có gì đó không đúng: “Ôi có phải tôi phát âm sai không? Cảm giác bị mấy cái kiểu dịu dàng làm cảm động ấy, trong lòng như có gió mát lướt qua ấy, hơi hơi tê dại ấy…”
Là muốn nói bị chọc ghẹo ư. Dụ Văn Châu thấy buồn cười. Nhưng chính cõi lòng anh dường như còn ngập tràn thứ cảm giác ấy hơn so với hắn, cách miêu tả chẳng kiêng dè gì này, ấy thế mà lại như đâm thẳng vào lòng, bèn tích góp từng vốc ấm áp trong tay, mỗi lúc một đầy, tận đến khi cả người đều cảm nhận được hơi ấm ấy, gần như muốn tràn cả ra ngoài.
Đương nhiên, thật sự đuổi kịp được tiết tấu tư duy của Hoàng Thiếu Thiên cũng chẳng dễ dàng gì, tuyệt đối là thế, Dụ Văn Châu cho rằng thậm chí còn có chút tốn công. Nhưng Hoàng Thiếu Thiên lại là kiểu người khiến kẻ khác vô thức quên đi mệt mỏi, tựa như một bản hoà tấu thanh thoát, thích hợp nghe những khi cưỡi trên chiếc xe đạp chạy băng băng về trước giữa ruộng đồng vàng ươm.
Đây là con người chân thật của hắn. Dụ Văn Châu nhìn quyển “Understanding Fiction” (4) nằm trên giáo án, lơ đãng nghĩ. Tính cách nhân vật trong những truyện cổ luôn được xác định rõ ràng, nhưng ngoài cuộc sống hiện thực thì con người lại là một sản phẩm hỗn hợp vừa phức tạp vừa tinh tế. Có lẽ chỉ cần chút xáo trộn bé nhỏ thôi là lập tức sẽ kéo họ về một quyết sách trái ngược hoàn toàn.
Thật trùng hợp, người ấy và mình giống nhau, cùng là những cá thể mâu thuẫn vừa phong phú vừa phức tạp tinh vi.
Nếu những người khác biết Hoàng Thiếu Thiên gây ra ảnh hưởng như thế nào đến Dụ Văn Châu, chắc chắn sẽ kinh ngạc rằng anh mà lại cho phép chuyện này xảy ra. Hoàng Thiếu Thiên thoạt trông quá sáng sủa cũng quá giống cơn gió tự do, cùng với một Dụ Văn Châu vốn mang khí chất chín chắn điềm tĩnh, dường như trời sinh là hai thái cực.
Nhưng những người ấy cũng chẳng hiểu Dụ Văn Châu lắm. Rất nhiều kẻ cho rằng Hiệu trưởng Dụ đáng tin cậy là vì xưa nay anh chưa từng vượt qua khuôn khổ, nhưng thật ra không phải vậy. Không phải anh chưa từng làm chuyện khác người, chỉ là những lần “lên cơn” kết thúc bằng thành công ấy luôn được tung hô là “dũng khí phi thường”. Nhưng cũng vì đạt được thành quả rực rỡ, người ta thường ngưỡng mộ ánh hào quang mà xem nhẹ những nỗ lực đằng sau chúng. Thế nên hiếm có ai biết, chôn giấu dưới vẻ bình tĩnh điềm nhiên trước mọi sóng gió của Dụ Văn Châu là nguồn sức mạnh cuồn cuộn mãnh liệt đến nhường nào. Dù chẳng như sấm rền gió cuốn, cũng chưa một lần do dự mơ hồ.
Ngay từ thuở còn thơ bé, Dụ Văn Châu đã là một nhà phiêu lưu.
—5—
Thành phố nhỏ phương Nam mang khí hậu ôn đới hải dương, vùng đồng bằng hằng năm ấm áp và ẩm ướt, ranh giới giữa hai mùa xuân hạ thật ra cũng chẳng rõ ràng. Như vô số lần gặp gỡ trong thoáng chốc, khi bất giác nhận ra thân mình thay đổi, thì đã sớm đắm chìm vào mùa mới mất rồi.
“Mùa hè đúng là tốt đẹp.”
Hoàng Thiếu Thiên nhìn ra tán cây xanh lay động ngoài cửa sổ, ngồi trên chiếc ghế xoay lớn trong phòng Hiệu trưởng ôm cốc cảm thán.
Dụ Văn Châu rút một cây bút ra khỏi ống đựng, xoay xoay giữa những ngón tay: “Hôm nay tôi kí sổ đầu bài lớp số 3. Nghe Lư Hãn Văn nói, cậu tìm bài tập Mỹ thuật cấp Tiểu học làm tài liệu sống, để các em ấy ngắm tranh viết luận?”
“Đúng rồi đúng rồi, nhóc quỷ con này được ghê!” Đôi mắt Hoàng Thiếu Thiên phút chốc sáng lên, “Cậu có đọc chưa? Đến tôi còn không viết được bài văn hay cỡ đó đâu!”
Dụ Văn Châu cúi đầu cười, không tỏ ý kiến. Hoàng Thiếu Thiên ghé lại gần bài tập làm văn mà mình đã phê được một nửa. Lư Hãn Văn hào hứng tràn trề bắt chước vẽ lại bức tranh của học sinh Tiểu học vào vở. Đó là một hòn đảo nhỏ hơi dốc, được tô đủ loại màu sắc, nhìn thoáng qua thì căn bản là không hiểu đang vẽ cái gì.
Mà Hoàng Thiếu Thiên chỉ vui vẻ cười he he, lật sang một trang lẩm bẩm đọc, mặt ngập tràn vẻ đắc ý.
“Mùa hè tựa như con cá lớn say ngủ dưới đáy nước, khi mặt trời lướt qua chí tuyến Bắc, nó trồi lên khỏi nơi thẳm sâu trong lòng hồ mát mẻ, thân vương đầy lá sen xanh thẫm và gợn sóng lam nhạt, và cả những tia nắng len lỏi qua kẽ hở của muôn hoa cùng bóng râm cây lá.”
“Viết hay đấy.” Dụ Văn Châu tán thành.
“Chứ còn gì nữa.” Hoàng Thiếu Thiên đọc đến mức mặt mày rạng rỡ.
Hắn luôn nói đây là chuyện may mắn thứ hai mình gặp được kể từ khi tới ngôi trường này. Nhờ ơn Hiệu trưởng Dụ kiên trì giữ lại môn Mỹ thuật ở bậc Trung học, nếu không hắn chẳng cách nào quen biết cái đám nhóc như ruột thịt ấy cả. Mấy đứa Lư Hãn Văn Lý Viễn, thành tích không tính là vượt trội, lại có cái hồn rất đặc biệt. Thầy Hoàng dẫn theo cả đám nửa đêm chuồn ra khỏi trường vẽ vật thực, dạy bọn trẻ những bí quyết nho nhỏ cho mỗi môn học. Có thể nói học vấn của hắn vừa tạp vừa tinh, mang đi giảng giải các vấn đề thiên về suy luận logic thì không thể hợp lí hơn. Mấy đứa nhỏ được truyền bá xong, thành tích tăng vùn vụt như tên lửa.
Dụ Văn Châu tự thấy mình không làm được việc này, dường như chỉ Hoàng Thiếu Thiên mới có năng lực khai quật ra thiên phú kì diệu của bọn trẻ. Có điều thầy Hoàng nghe xong lời ấy lại lắc đầu liên tục.
“Cậu dạy mấy đứa nó từ hồi lớp 10 tới giờ.” Hắn mở miệng có chút nghiêm túc, “Muốn nói thì ảnh hưởng ở đây phải là mưa dầm thấm đất, cách tư duy này thái độ sống vân vân này, dù không ý thức được cũng sẽ từ từ tích luỹ thôi.”
Tựa như trước mỗi mùa hè luôn có một mùa xuân, cắm rễ trên mặt đất đã thấm nhuần bao cơn mưa xuân là muôn đoá hoa nở rộ.
“Nền tảng của mùa hè à?” Dụ Văn Châu cười.
“Nói thế cũng chính xác lắm,” Hoàng Thiếu Thiên vỗ vỗ vai anh, “Đúng là giáo viên Ngữ văn có khác.”
“Tiết nào của giáo viên Ngữ văn cũng bị cậu giành dạy mất rồi.”
“Phân môn phân ngành làm chi, tri thức với thẩm mỹ, chẳng phải đều là kết hợp để lí giải à.” Hoàng Thiếu Thiên cợt nhả đáp, “Đã nghe nói về tính đồng nhất giữa quy luật tự nhiên và mĩ học chưa?”
“Nhưng nếu thế thì tôi thất nghiệp mất.” Dụ Văn Châu tỏ vẻ buồn rầu.
“Vậy khéo quá mà, tôi có thể nuôi cậu!” Hoàng Thiếu Thiên lẽ thẳng khí hùng ha ha cười lớn. Nắng chiều đầu hạ chiếu xuống người khiến toàn thân ấm áp, hắn đẩy cánh cửa sổ bằng kính được viền quanh bởi khung gỗ giáng hương sớm đã già nua theo năm tháng, ánh mặt trời vừa lọt vào liền biến hoá hình dạng trên mặt bàn, tựa như một tấm thảm treo tường biết chuyển động.
Đột nhiên hắn bổ nhào tới ghế làm việc đè Dụ Văn Châu lại, trán kề trán, âm thanh chuyện trò khẽ như hơi thở.
“Chiều nay không có tiết, đi dạo quanh bờ hồ trong trường đi.” Lúc nói lời này, một chút tia sáng ranh mãnh lướt qua mắt hắn, “Muốn cho cậu xem một thứ.”