Hoàn [SN Kiếm Thánh 2021] [Hoàng Thiếu Thiên] Kiếm Thánh

hongantran1410

Phó bản trăm người
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
32
Số lượt thích
256
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ đội Hoàng Thiếu Bánh Ngọt Cừu Cừu
#1
Kiếm Thánh
Hoàng Phiền Phiền, sinh nhật vui vẻ, cảm ơn anh đã luôn chiến đầu vì Lam Vũ.




Một sản phẩm thuộc project Kiếm Thánh – Mừng sinh nhật Hoàng Thiếu Thiên 2021
Tác giả: 夜雨琉璃
Edit: @hongantran1410
Beta: Tiểu Hành
Tác giả: 夜雨琉璃​


Bạn biết vì sao vào thời thay máu của Lam Vũ có thể thuận lợi như thế không?

Bởi vì thiên tử của tụi tôi luôn dẫn đầu Lam Vũ, một kiếm rồi một kiếm chém đứt toàn bộ chông gai có thể tổn thương chiến đội này, cuối cùng kiếm của cậu ấy gãy mất, nhưng vẫn còn một mảnh chông gai, thế là cậu ấy cười ha hả, nằm xuống, cho Lam Vũ giẫm lên người vững vàng tiến lên phía trước .

1.

Nói tới mùa giải thứ tư, mùa giải thiên tử ra mắt.

Hồi mới ra mắt, cậu ấy đụng phải bức tường tân binh.

Này thật chất cũng bình thường, chung quy cả liên minh cũng chỉ có hai người không gặp phải vấn đề này: Diệp thần lúc đó là vị thần chân chính duy nhất trong game, một tay pháp sư chiến đấu giết sạch cả bản đồ, khi rảnh rỗi còn có thể chơi thuật sĩ, còn có thể chơi ma đạo, còn có thể chơi thiện xạ, khiến ai cũng phải ngước đầu nhìn.

Còn về Vương Kiệt Hi, bạn có ngưỡng mộ cũng chẳng tới đâu. Thật vậy, nếu như so trò này với gacha thì lá bài mà ông chủ Vi Thảo đã rút ra chính là SSR thức tỉnh.

Tuy thiên tử nhà ta hiện tại là thẻ SSR đã thức tỉnh khoác trên mình cả người trâu bò, Hồn Ngự cũng trâu bò, nhưng mà phải nói thật, vào lúc ấy thiên tử vẫn chỉ là thẻ SSR chưa thức tỉnh thì Dụ đội đã rất dốc lòng, là người đàn ông trong truyền thuyết luyện thẻ SR thuần thành SSR.

Lúc ấy thiên tử của chúng tôi phải trải qua nhiều thứ không như ý, dù sao cũng là ra mắt trong ánh hào quang, trẻ tuổi bồng bột nào ai chả muốn chứng minh bản thân mình, không đụng đến mức đầu rơi máu chảy thì không vượt qua nổi. Không chỉ một mình hắn, được mang danh hiệu Thế hệ Hoàng Kim đường dài rộng mở vào lúc đó đều là lên trời không đường xuống đất không cửa. Đám bọn họ có một group chat, trước khi ra mắt ngày ngày trào phúng lẫn nhau với chửi Diệp Tu là chó, sau khi ra mắt ngày ngày so đo với nhau xem ai ở phòng huấn luyện muộn, với chửi Diệp Tu là chó.

Sau này khi đã là đại thần thì lại tiếp tục ngày ngày nghiên cứu đối thủ với chửi Diệp Tu là chó và hiện tại, khi bọn họ giải nghệ vẫn ngày ngày cướp boss của đối phương, với chửi Diệp Tu là chó.

Cho nên tôi vẫn cảm thấy Liên Minh nợ Diệp Tu một giải Nobel Hòa Bình. Nói chung thì mấy cái trò trẻ con khiến hai đời kỳ bốn, bảy có thể chung sống hòa bình là hoàn toàn dựa vào nhận thức chung duy nhất giữa bọn họ - Diệp thần là chó.

Thiên tử vào lúc ấy không được như ý, thành ra rèn luyện khắc khổ hơn sau khi khắc khổ hơn, cậu lại phát hiện vẫn không như ý, tất cả trở thành chuỗi ác tính tuần hoàn.

Tụi tôi vào khi đó ngoài mặt đều nói là không sao lần sau nhất định Hoàng Thiếu có thể chứng minh mình, thực tế trong lòng lại bồn chồn lo lắng. Chung quy thì bức tường tân binh chẳng khác Cửa rồng là bao, qua được thì hóa rồng, không qua được thì là cá chép, lên tới trời thì cũng chỉ coi là con cá Koi loè loẹt lạ mắt.

Cuối cùng thiên tử quả thật đã vượt qua.

Tụi tôi đến bây giờ vẫn không rõ, cậu ấy làm thế nào, hoặc cả đám kỳ bốn này vượt qua thế nào.

Đám người này nhìn sơ qua trông ai cũng đều hiền lành, cứ coi như Hoàng Thiếu nhà tụi tôi có hoạt bát hơn chút nhưng cũng chỉ là chú búp bê chẳng có bao nhiêu lực sát thương, so với đám năm bảy thì đúng thật toàn là thiên thần nhỏ.

Những thiên thần nhỏ này cứ từng bước từng bước chầm chậm đạp lên chông gai mà đi.

Tôi sau đó có nghe được thiên tử đùa với Dụ đội, nói rằng lúc mùa giải thứ bốn bản thân nằm mơ toàn thấy bản đồ, tụi tôi nghe xong đều cười ha hả, lúc sau mới lờ mờ nhận ra câu đùa này của thiên tử nặng nề bao nhiêu.

2.

Hai mùa giải thứ năm và thứ sáu là hai mùa thiên tử của tụi tôi tự do nhất.

Tuổi của cậu ấy nhỏ nhất, các đội viên cũ đều cưng chiều cậu, càng không cần nói tới Dụ Văn Châu, hội trưởng hiệp hội bảo vệ thú quý hiếm Hoàng Thiếu Thiên .

Khi đó Lam Vũ không quan tâm chơi kiểu gì, chỉ cần thắng là được.

Thiên tử yên tâm buông thả bởi phía sau luôn có người thu dọn chiến trường cho cậu. Lúc ấy nhìn Lam Vũ, tôi cảm thấy rất yên tâm, thiên tử của tụi tôi xông thẳng vào đoàn người sau đó bộp bộp ngã xuống hơn nửa, để A Hiên đi theo phía sau ung dung thu gặt.

Nếu mà buông thả đến nỗi xảy rachuyện thì cũng chẳng sợ, phía sau vẫn có Dụ Văn Châu cơ mà.

Tôi nghĩ rằng, Hoàng Thiếu Thiên của mùa giải năm sáu chính là thần tiên xuống trần.

Vương Kiệt Hi và Diệp Tu giờ cũng không tài nào che mờ được cậu, kiếm khách duy nhất bây giờ của Liên Minh chính là Hoàng Thiếu Thiên.

Làm người giận sôi nhất chính là người ta thi đấu đều dựa trên điểm kỹ năng cơ bản, thiên tử tụi tôi vào lúc ấy cũng có thể làm vậy nhưng lại chọn thay đổi liên tục vào thời điểm đó, muốn lên điểm kiểu gì thì lên.

Nói thật, huấn luyện viên mỗi một lần nhìn mạch não chẳng giống ai của thiên tử nào đó đều cảm thấy đau đầu, vấn đề mấu chốt là đau đầu xong thì cậu thiên tử này lại thắng.

Rất giận.

Hai năm đó nhất định là hai năm mà tóc tụi tôi rụng nhiều nhất, mỗi lần nhìn thanh kĩ năng của thiên tử đều phải hít sâu, lúc nào cũng tự nhủ đây là chính là trụ cột của Lam Vũ chúng ta, nhịn ham muốn đánh người xuống.

Đã thế đám đội viên cũ trong đội cũng rất cưng chiều ba đứa mùa bốn kia.

Rõ ràng có thể tự mình hái đầu người cho thiên tử, vậy mà lại để cậu toả sáng .

Đừng nói gì đến việc giúp Dụ Văn Châu chặn kỹ năng hay giúp Trịnh Hiên mai phục, vào lúc ấy liên minh có câu "Gõ từ cửa Dụ" nghĩa là nếu mày dám đứng ngay trước Dụ Văn Châu đang phép thì lúc đó thật sự không có chuyện hẳn ta không ngâm xướng hết đâu, Dụ đội của tụi tôi vẫy tay một cái là có cả một vạn người Lam Vũ đến chặn kỹ năng giúp .

Sau đó ba người này đều buông thả mà xông lên phía trước.

À không, chính xác là thiên tử và Dụ đội buông thả. Vào lúc thi đấu đoàn đội, cả Lam Vũ đều buông thả, chỉ có chuyên gia đạn dược cẩn thận siêng năng, mấy người cứ buông thả đi, tôi đảm bảo chúng ta sẽ không thua.

Lúc ấy thiên tử chính là thanh kiếm sắc bén nhất Lam Vũ.

Lúc lúc ấy Hiên tử chính là khiên chắn vững chãi nhất Lam Vũ.

Lúc Gia Thế đoạt cúp, vành mắt Ngô Tuyết Phong đỏ hết lên, lúc Bá Đồ đoạt cúp, ta thấy Trương Tân Kiệt lau nước mắt, lúc Vi Thảo đoạt cúp, đừng trông Vương Kiệt Hi trịnh trọng đàng hoàng thế kia, thực ra giọng đã run rẩy cả.

Chúng tôi không như thế.

Lúc Lam Vũ nâng cúp, cả đội đều cười xán lạn như ánh mặt trời.

Đó là chúng tôi.

Mượn tạm một câu trong diễn đàn để mô tả mùa giải thứ sáu "Đây hẳn là của Lam Vũ."

Cả đội vào lúc ấy rất hăng hái.

3.

Sau này mọi thứ thay đổi.

Các đội viên trước mùa giải thứ bảy đều lui về, Dụ đội của chúng tôi trở thành người lớn nhất Lam Vũ, thiên tử trở thành tiền bối của chiến đội.

Thật ra vào mùa giải thứ sáu Vu Phong ra mắt, thiên tử có lần nhìn thấy thao tác của Phong ca, xem xong cậu cười nói với Dụ đội không nhận mình già không được, lúc ấy tôi nghe được tiếng rơi lộp bộp trong lòng.

Đầu mùa giải thứ bảy, toàn đội chúng tôi bước vào thời kỳ chuyển giao, không thể ngờ tân vô địch lại quỳ gối sáu lần liên tiếp ở vòng đầu tiên của mùa giải thứ bảy, quỳ đến tê cả da đầu.

Nói thế nào đây, chính tụi tôi cũng không tài nào hiểu nổi, cũng không thể thay chủ lực được, nếu chỉ cần thay đổi hai người này, cả đội ngũ sụp đổ hoàn toàn.

Thiên tử lúc này đã không còn là thiên tử hai năm trước.

Tụi tôi ngầm nhất trí cho rằng, thiên tử mùa giải thứ bảy từ một đứa bé biến thành người đàn ông vác cờ Lam Vũ. Sự chuyển biến này trong mắt người ngoài đương nhiên thấy ổn, diễn đàn đều đồng lòng nghĩ rằng Hoàng Thiếu Thiên thành thục thận trọng, nhưng đối với tụi tôi, những người dõi theo hành trình của cậu mà nói, tụi tôi chỉ mong cậu vẫn là Hoàng Thiếu Thiên không buồn không lo của mùa giải thứ bốn.

Mùa giải thứ bảy, kiếm khách trong Liên Minh có thêm vài người, mọi người đều bàn tán phải chăng Hoàng thiếu đã già, đã xong rồi không, dù không muốn thừa nhận nhưng dáng vẻ Lưu Tiểu Biệt ra mắt quá hùng hổ.

Mùa giải thứ bảy khởi tranh, thiên tử không đổi điểm kỹ năng, địa vị trong chiến đội ngày càng quan trọng, dù cho không còn HD như hai mùa giải trước, nhưng mắt thường cũng thấy Lam Vũ dần trở nên ổn định.

Quỳ hết sáu lượt đó, chúng tôi quay trở về điểm xuất phát, đánh lại từ đầu.

Mùa giải thứ tám của Lam Vũ có thể coi là hình mẫu kinh điển cho sự cố gắng.

Tụi tôi cho rằng mùa bảy quỳ như thế đã thảm rồi, không nghĩ là bắt đầu thi đấu mùa giải tám còn thảm hại hơn.

Lúc đó khắp nơi rêu rao Lam Vũ có khi sẽ trở thành đội đầu tiên, từ quán quân rơi xuống trụ hạng.

Phong cách của Lam Vũ chính là vậy, tuy so với mùa giải năm sáu ổn hơn chút, nhưng bản chất vẫn là chiến đội sở hữu phong cách buông thả, bảo quỳ là quỳ, không lẫn đi đâu được.

Cuối cùng, tụi tôi từ hạng bốn đếm ngược, đánh tới chung kết.

Trâu bò không?

Thiên tử tụi tôi ở mùa giải thứ tám bị người ta chê bai cả nửa năm, lời mắng cậu ta trong diễn đàn có khi kéo dài từ tận Bắc Kinh tới Tây Thiên luôn.

Sau đó thiên tử giải quyết hết.

Vòng bán kết định mệnh một chiêu đánh chết Vương Kiệt Hi, trong diễn đàn lập tức không còn thảo luận Hoàng Thiếu Thiên rốt cuộc xếp thứ mấy.

Mọi người đều cảm thấy thiên tử và Lam Vũ có buff, là cái kiểu vòng loại thì như mấy con gà, một khi vào chung kết thì mới nghiêm túc đánh.

Chính tụi tôi cũng cảm thấy như vậy.

Nhưng trước ngai vàng, chúng tôi lại sảy chân ở bậc thanh cuối cùng.

4.

Nhờ trận chung kết ban tặng, nguyên mùa hè năm đó, tụi tôi không có tý sự yên ổn nào.

Tân vương đăng cơ, người bị giẫm xuống vừa khớp là chúng tôi.

Trận chung kết vừa kết thúc, Phương Thế Kính nghe điện thoại xong liền bước vào, đám tiền bối già tụi tôi cũng đi theo.

Phương thần được toàn Liên Minh ca tụng là ôn văn nhĩ nhã nhất , nhưng hôm đó anh đã dùng những câu hà khắc nhất mắng chúng tôi một trận tơi bời, vừa khóc vừa mắng, đến cả huấn luyện viên cũng ngoan ngoãn nghe mắng không dám nói một câu.

Tôi cũng phần nào hiểu được, ai bảo ba đứa mùa bốn kia là mấy đứa nhỏ anh bảo hộ lâu nhất, con trai nhà mình thê thảm thế này, không nện chết chúng tôi chủ yếu vẫn là do Phương thần nhà chúng tôi người đẹp tâm thiện.

Suy cho cùng chiến thuật là do chúng tôi đề ra.

Sau đó , mọi người thảo luận với nhau cách giải quyết vấn đề.

Ông chủ tụi tôi vung tiền như rác, nói muốn ai thì lập tức mua người đó.

Tôi đoán là nước mắt Dụ đội dọa ổng sợ rồi.

Không chỉ dọa mỗi ổng, chuyện Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên lén khóc, cả nhóm huấn luyện viên và ông chủ đều biết .

Chỉ là tụi tôi không để hai đứa nhỏ phát hiện.

Tôi nhớ rất rõ, lúc đó hai đứa ngồi trên cầu thang, đám người già tụi tôi vốn đang yên ổn đứng trong phòng huấn luyện chỉ cách có một bức tường, vừa nghe thấy tiếng khóc của hai nhóc con liền tan vỡ theo.

Ông chủ tụi tôi, một người đàn ông ngũ đại tam thô, vậy mà lại vừa khóc vừa che miệng mình để không phát ra tiếng, cả người run bần bật.

*ngũ đại tam thô: thời xưa, ngũ đại tượng trưng cho bàn tay to, bàn chân to, tai to, vai rộng, hông to, tam thô tượng chưng cho eo thon, đùi chắc, cổ to.

Sau ngày hôm đó, mọi người bắt đầu tập trung thảo luận vấn đề đội viên của mùa sau.

Ông chủ để hai thẻ ngân hàng ra trước mặt chúng tôi, nói chỉ cần Dụ đội và thiên tử muốn, mua ai cũng được, thậm chí mua Vương Kiệt Hi cũng được, ngàn vạn không được thì chi 20 triệu, 20 triệu không được chúng ta chi 30 triệu.

Kết quả, hai người này không cần.

Hai người này không cần, du ma.

Nói thật, tụi tôi đều chờ hai người họ gật đầu, trưởng nhóm huấn luyện viên còn xem dữ liệu của tuyển thủ như chọn cải trắng.

Thế nhưng hai người bọn họ hai miệng một lời, không cần.

Tụi tôi ban đầu còn tưởng do sợ phí chuyển nhượng đắt.

Vậy mà vẻ mặt của thiên tử kiểu không hiểu tại sao, nói mua thêm người làm gì, chúng ta có Tiểu Lư mà.

Vào lúc ấy tôi bỗng dưng rõ ràng, hai người này khí chất khác biệt, nhưng ngạo khí ăn sâu trong xương lại giống nhau như đúc.

Cái ngạo khí này có lẽ chính là tin Lam Vũ có thể tự dựa vào chính bản thân mình mà đánh thắng.

Đội viên Lam Vũ có thể rời đi, nhưng chúng ta chắc chắn sẽ không mua thêm người.

Ngu ngốc, não tàn, nếu đổi thành câu lạc bộ khác chắc sẽ lụi bại sớm.

Vấn đề là Lam Vũ từ trên xuống dưới cũng ngốc y như bọn họ, được rồi, không mua thì không mua.

5.

Hai năm sau đó, tụi tôi đánh không thắng Diệp Tu.

Ma quỷ, hay tà môn cũng vậy, vẫn là thắng không nổi.

Có thể nói là debuff.

Debuff này về sau có thêm Vương Kiệt Hi.

Trong hai năm đó, ba người bọn họ có một cái group chat dùng để up meme, toàn bộ đều là Diệp Tu.

Cho nên nói gì thì nói, Liên minh nợ Diệp Tu một giải Nobel Hòa Bình.

6.

Thiên tử đi qua mùa giải mười một mười hai…

Hình dung như này đi.

Mùa giải mười một mười hai, cả Liên minh đều thay đổi, Lam Vũ cũng không ngoại lệ.

Hoàng Thiếu Thiên lúc này tâm đã an yên, ngoại trừ chiến thắng, mọi thứ đều không cần thiết.

Thiên tử của chúng tôi lại bắt đầu thay đổi điểm kỹ năng.

Nhưng lần này là: vì Lam Vũ cái gì cậu cũng có thể chơi.

Lúc cần thích khách Dạ Vũ Thanh Phiền của cậu là lưỡi kiếm sắc bén nhất của Lam Vũ, lúc cần tổ đội cậu có thể khống chế toàn bộ, lúc cần bảo vệ người khác cậu thậm chí có thể dùng thân thể kháng trụ sát thương hết lần này đến lần khác.

Chỉ cần có thể thắng, muốn cậu làm gì cũng được.

Bạn biết vì sao vào giai đoạn thay máu, Lam Vũ có thể thuận lợi tiến lên như vậy không ?

Bởi vì thiên tử của tụi tôi, dẫn đầu Lam Vũ, một kiếm lại một kiếm nữa chém đứt toàn bộ chông gai có thể ràng buộc Lam Vũ. Cuối cùng kiếm của cậu ấy gãy mất, nhưng vẫn còn một mảnh chông gai, vì thế cậu ấy cười một tiếng, nằm xuống, cho Lam Vũ giẫm lên người cậu mà vững vàng tiến lên.

Đó chính là Hoàng Thiếu Thiên.

Mùa giải thứ mười một mười hai, tụi tôi đã không còn để tâm đến những thứ được gọi là xếp hạng.

Cậu chính là Kiếm Thánh đệ nhất Liên Minh.

Lam Vũ hóa thành mạch máu, thành máu thịt của Hoàng Thiếu Thiên.

Chưa kể bên cạnh cậu còn có một Dụ Văn Châu.

Sự ăn ý của song hạch Lam Vũ trước giờ không cần bất kì sự nghi vấn của người nào.

Lúc thiên tử đưa ra kế hoạch thay đổi điểm kỹ năng vì Lam Vũ, Dụ Văn Châu cũng đã tính tới nước đi này.

Dụ Văn Châu của mùa giải thứ mười hai quả thật đang tự thiêu đốt chính mình, tụi tôi chứng kiên một Dụ Văn Châu trước giờ vẫn luôn thận trọng bỗng dưng cái gì cũng không quan tâm.

Vì Lam Vũ cậu có thể đốt cháy máu thịt của chính mình, nếu như đều đã bị thiêu sạch, không sao, vẫn còn xương để thiêu.

Chỉ cần ngọn lửa đó có thể bùng lên, cái gì cậu cũng không quan tâm.

Lúc đó Lam Khê Các cũng điên rồi, để điều chỉnh trang bị cho đội viên, từ Xuân Dịch Lão, Lam Kiều Xuân Tuyết đến toàn bộ thành viên ở Lam Khê Các, có thể vì mỗi một vật liệu mà giết từ boss này đến boss khác.

Lam Vũ mùa giải mười hai, trải qua thất bại năm năm liền, rớt xuống tận đáy vực sâu nhất của Liên minh.

Cuối cùng vào lúc nâng cúp, Lam Vũ phát biểu một câu rất ngắn.

"Chúng tôi đã leo lên đây lần nữa."

Không sai, chúng ta, leo lên lại từ đầu.

7.

Mùa giải sau sẽ phát sinh cái gì tôi không biết, nhưng tôi nghĩ, bọn họ ở đây, Lam Vũ sẽ ở đây.

Bây giờ dùng một đoạn văn cuối mộc mạc nhất miêu tả hình dáng Hoàng Thiếu Thiên.

Tôi may mắn được tận mắt chứng kiến Hoàng Thiếu Thiên của mùa giải thứ tư, mười bước giết một người, mũi kiếm ánh lên sự sắc bén.

Tôi càng may mắn khi có thể dõi theo Hoàng Thiếu Thiên của mười năm sau, nội tâm sắc sảo lại hiểu lẽ phải.

Trời không sinh tôi Hoàng Thiếu Thiên, kiếm khách muôn thuở như đêm dài.*

*trích một câu nói trong tiểu thuyết online Dao trong tuyết (thật ra mình không rõ lắm cách dịch tên cuốn này, gốc là 雪中悍刀行), đổi tên thành Hoàng Thiếu Thiên
 

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#2
Bởi vì thiên tử của tụi tôi luôn dẫn đầu Lam Vũ, một kiếm rồi một kiếm chém đứt toàn bộ chông gai có thể tổn thương chiến đội này, cuối cùng kiếm của cậu ấy gãy mất, nhưng vẫn còn một mảnh chông gai, thế là cậu ấy cười ha hả, nằm xuống, cho Lam Vũ giẫm lên người vững vàng tiến lên phía trước .
Số 4, Thiên tử :wow
 

Bình luận bằng Facebook