Hoàn [SN Kiếm Thánh 2021] [Dụ Hoàng] Rất Tốt

KaoriShun

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
30
Số lượt thích
395
Fan não tàn của
Tán Tu, Dụ Hoàng
#1
Một sản phẩm thuộc project Kiếm Thánh – Mừng sinh nhật Hoàng Thiếu Thiên 2021
Convert: Đang dịch - [Dụ Hoàng] Rất Tốt
Edit và Beta: @KaoriShun & @cây cỏ



Hoàng Thiếu sinh nhật vui vẻ
Mong anh mãi mãi là Kiếm Thánh đầy chủ nghĩa cơ hội lắm lời than phiền!!!
(。♡‿♡。) (。♡‿♡。)(。♡‿♡。)


[Dụ Hoàng] Rất Tốt


Khi nghĩ về hai người họ, tôi càng cảm thấy họ dễ thương nên viết câu chuyện về 2 người họ.​


Gà mờ viết ra câu chuyện này.​


01.​


Hoàng Thiếu Thiên nghiêm túc viết điều ước lên tấm thiệp: Nhất định phải giành được quán quân.​


Cuối cùng người rút được tấm thiệp điều ước của hắn lại là kẻ kéo đuôi xe Dụ Văn Châu, tốc độ tay chậm không có khả năng đuổi kịp những người ưu tú hơn.​


Hàng năm Tết Nguyên Đán, Lam Vũ sẽ có một vài hoạt động nhỏ ấm áp, ví dụ như mọi người viết điều ước lên tấm thiệp sau đó bốc thăm ngẫu nhiên để giúp chủ nhân tấm thiệp thực hiện điều ước.​


Kéo đuôi xe trong trại huấn luyện trợ giúp thiếu niên thiên tài thực hiện điều ước giành quán quân, nghe có vẻ hơi mỉa mai. Cầm tấm thiệp trong tay Dụ Văn Châu vẫn bình thản như không, mọi người xung quanh chụm đầu ghé tai, đang đoán rốt cục ai đã bốc trúng tấm thiệp của Hoàng thiếu.​


Ánh mắt Dụ Văn Châu đảo quanh một vòng, cuối cùng dừng lại ở cái người đang ăn bánh gato như chết đói, cái miệng có chiếc răng nanh liến thoắng bình luận về hương vị cái bánh.​


. . . Muốn giành quán quân?​


Dụ Văn Châu cầm một miếng điểm tâm nhỏ cắn một ít, nhíu mày vì quá ngọt, có chút bội phục vị giác người nào đó.​


Nhưng khiến hắn ngưỡng mộ hơn tất cả không phải thứ đó , Dụ Văn Châu nhìn tay mình, lắc đầu cười.​


Sau bữa tiệc, anh gói hết những chiếc bánh nhỏ chưa dùng đến, đưa hết cho người bạn cùng phòng không hợp với mình.​


02.​


Ngày mà Dụ Văn Châu đánh bại Ngụy Sâm, Hoàng Thiếu Thiên trở về phòng im lặng cả đêm.​


Thật ra tâm trạng của Dụ Văn Châu cũng phức tạp, nhưng hắn có thói quen không biểu lộ ra ngoài, cứ bình tĩnh ung dung như chưa phát sinh chuyện gì.​


Hoàng Thiếu Thiên có trách hắn không? Những đội viên khác có trách hắn không? Nếu Vinh Quang chỉ là trò chơi theo đuổi chiến thắng mà không có niềm hạnh phúc trong đó thì tại sao nhiều người lại cống hiến cả tuổi thanh xuân cho nó?​


Đối diện với người đang nằm trằn trọc khiến ván giường kêu cót két cả đêm, Dụ Văn Châu nhìn đường viền của chăn bông đối diện nhờ ánh trăng hắt vào qua tấm rèm cửa. Ánh trăng rất dịu dàng chiếu lên khiến mái tóc Hoàng Thiếu Thiên ánh lên sắc bạc, vì thế sợi tóc trông có vẻ mềm mại lạ thường. Dụ Văn Châu giơ tay lên trong khoảng không, sau đó đặt xuống, yên lặng nhìn người đối diện trằn trọc cả đêm.​


03.​


Từ ngày Dụ Văn Châu trở thành đội trưởng Lam Vũ, Hoàng Thiếu Thiên thi đấu rất ổn định, với tư cách là thành viên chủ lực, hắn tuân theo và ủng hộ tuyệt đối dành cho Dụ Văn Châu.​


Dụ Văn Châu thở dài, trở về phòng ngủ liền thấy Hoàng Thiếu Thiên đang ngẩn người nhìn tấm ảnh chụp chung với Ngụy Sâm trong điện thoại di động.​


"Thiếu Thiên, chúng ta sẽ tốt hơn, Lam Vũ sẽ tốt hơn. Tôi bảo đảm."​


Dụ Văn Châu ngồi bên cạnh Hoàng Thiếu Thiên, hắn cảm thấy lúc này mình có thể ngồi ở vị trí này, nhất định phải ngồi ở vị trí này.​


Về sau, dù Hoàng Thiếu Thiên đã ngồi vững trên đỉnh cao Vinh Quang những vẫn sẽ đấu khẩu với anti, fanti hay thậm chí là cả các tuyển thủ chuyên nghiệp nào dám nói xấu Dụ Văn Châu.​


Lúc nhìn thấy, Dụ Văn Châu chỉ mỉm cười đắc ý và dè dặt, khi cảm thấy thích hợp sẽ nói đơn giản "Thiếu Thiên", nhìn người nào đó oan ức có vẻ mặt bất bình và chút tức giận. Hắn cảm thấy tay tàn cũng không phải việc gì to tác, hơn nữa tuổi càng lớn lại không cảm thấy xấu hổ mà càng thấy tự hào.​


04.​


Sau đó, Lam Vũ đoạt quán quân, Hoàng Thiếu Thiên cao hứng ôm cúp về phòng, cả đêm ôm không buông tay.​


Dụ Văn Châu đang trên giường mà cũng cũng phải xuống chạm vào cúp, "Cậu sờ vào nhanh nhanh nhanh, cảm nhận được sao? Tui cảm giác được nó động đậy! Đây là của chúng ta đấy! Nó thuộc về chúng ta!"​


Dụ Văn Châu mỉm cười, trong đầu thoáng chốc lóe lên liên tưởng, nhìn Hoàng Thiếu Thiên hưng phấn, cả mặt mày tóc tai cũng vui sướng, trong lòng cũng cảm thấy vui hơn.​


Đêm nay Hoàng Thiếu Thiên ôm cúp ngủ trên giường Dụ Văn Châu, bị cúp đè in ra dấu trên má, nhưng bản thân không hề hay biết mà lại ngủ rất ngon.​


Hôm sau Hoàng Thiếu Thiên mặt đầy cúp cấn đi ra, khuôn mặt ngạc nhiên khi thấy Dụ Văn Châu mở tủ đầu giường, lấy ra một tấm thiệp nhỏ.​


Dụ Văn Châu mở lòng bàn tay cậu và đặt tấm thiệp lên đó, Hoàng Thiếu Thiên nhìn kiểu chữ quen thuộc trong tay, mãi mà không khép miệng được.​


". . . Hóa ra là cậu rút được."​


“Cuối cùng tôi đã giúp cậu hoàn thành tâm nguyện của tấm thiệp này, nhiệm vụ của tôi xem như hoàn thành sao?" Dụ Văn Châu ngồi xuống bên giường, ngẩng đầu nhìn Hoàng Thiếu Thiên, khóe miệng vẫn cười dịu dàng đầy sáng suốt, vẫn không nhìn thấy giới hạn của hắn, nhìn không thấu hắn như trước.​


"Cuối cùng tớ đã có tự tin để tỏ tình với cậu, Thiếu Thiên."​


Dụ Văn Châu đưa tay sờ tóc Hoàng Thiếu Thiên, vẫn mềm mại như hắn tưởng tượng lúc mười mấy tuổi.​


05.​


Dụ Văn Châu cũng nhận được một tấm thiệp vào buổi sáng tỏ tình, tuy tấm thiệp có chút ố vàng nhưng nét chữ vẫn rõ ràng, phông chữ gọn gàng và đẹp mắt, thể hiện khả năng kiểm soát mọi thứ hoàn hảo của chủ nhân.​


Nhưng lúc đó Dụ Văn Châu vẫn chưa có nguyện vọng to lớn là chấn hưng Lam Vũ, còn đang bị cười nhạo là kéo đuôi xe, chỉ có một nguyện vọng đơn giản, "Hy vọng không bị gọi là tay tàn nữa."​


Dụ Văn Châu cẩn thận ngẫm nghĩ, đây chính là điều Hoàng Thiếu Thiên vẫn kiên trì suốt những năm qua.​


Hắn rốt cuộc để ý vì sao Hoàng Thiếu Thiên luôn luôn cùng fan, đối thủ, bạn bè và mọi người tranh cãi, cho dù mình đúng là tay tàn.​


Dụ Văn Châu cảm thấy trên đời đúng là không có thư tình nào tốt hơn.​


END.
 

Bình luận bằng Facebook