Hoàn [SN Kiếm Thánh 2021][Hoàng Thiếu Thiên] Dành trọn thanh xuân

Aq O

A quằn quại O quần quật
Thần Lĩnh
Bình luận
50
Số lượt thích
719
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Tiểu Lư
#1
Sản phẩm thuộc project Kiếm Thánh - Mừng sinh nhật Hoàng Thiếu Thiên 2021

[Hoàng Thiếu Thiên] Dành trọn thanh xuân

Author: Bắc Xuyên Hữu Noãn
Editor: Aq
Beta:
@FanPD

Trận đấu kết thúc, Hoàng Thiếu Thiên bỗng nhiên thấy lòng buồn bực vô cớ. Lúc cậu định lén lút chuồn êm lướt đi chân như bôi mỡ thì đụng phải Dụ Văn Châu và Lư Hãn Văn, Hoàng Thiếu Thiên chẳng thấy xấu hổ tẹo nào, cậu cười giả lả rồi vỗ vỗ bả vai Lư Hãn Văn: “Ha ha, Tiểu Lư, chút nữa ngoan ngoãn đi dự phỏng vấn với đội trưởng nhá, úi, anh bị đau bụng, đi trước đây, chần chừ chút nữa là muộn đấy, mấy người đi mau đi!”

“Hoàng Thiếu?” Lư Hãn Văn chưng hửng nhìn Hoàng Thiếu Thiên chạy như bay lên cầu thang, “Đội trưởng, trên đó không có phòng vệ sinh mà.”

Dụ Văn Châu hiểu rõ cười cười, gấp quyển vở đang cầm lại, quay cây bút trong tay vài vòng theo thói quen: “Để anh nhớ xem nào, lần trước trông thấy Thiếu Thiên như này, hình như là hồi mới ra mắt, lúc đấy tiền bối Diệp Tu tình cờ tiết lộ quá khứ cướp Boss khắp thế giới của Thiếu Thiên.”

Hoàng Thiếu Thiên chạy lên lầu dựa lưng vào tường nghe hai người nói chuyện, bĩu môi, vừa rồi trông cậu hoảng hốt lắm sao? Không nhá, từ loại này sẽ không xuất hiện trong từ điển của Hoàng Thiếu Thiên cậu nhá, từ khi còn là thiếu niên cho đến bây giờ, dù trước mặt có là đối thủ sát khí đằng đằng, cậu vẫn nhạy bén tỉnh táo chưa từng hốt hoảng nhá.

Cậu đường đường là một Kiếm Thánh.

Nhưng trong trận đấu hôm nay, cậu vẫn có hai cơ hội không nắm bắt được, hơn nữa còn xuất hiện một lỗi nhỏ… Hoàng Thiếu Thiên phiền muộn giật giật nắm tóc của mình, thật là hỏng bét, cậu mới không phải do lần này phát huy không tốt mà cố tình trốn phỏng vấn đâu.

Hoàng Thiếu Thiên không bị đau bụng, cho nên điểm đến của cậu dĩ nhiên cũng không phải là WC. Cậu muốn lên sân thượng nhà thi đấu, chỗ đó có góc nhìn rất đẹp, chỉ cần nằm nhoài trên lan can cũng có thể quan sát được dòng xe cộ tấp nập ở đằng xa.

Vừa lên đến nơi thì có mùi gì đó xộc vào mũi.

Này là mùi gì?

Hoàng Thiếu Thiên ngạc nhiên nhìn sang, chỉ thấy Sở Vân Tú trong bộ đồng phục Yên Vũ đứng nghiêng nghiêng dựa vào lan can. Điếu thuốc kẹp nơi tay, nửa khuôn mặt xinh đẹp ẩn sau làn khói, nửa còn lại ngập trong ánh tà dương, như một minh họa sống nhân vật trang điểm nửa mặt trong truyền thuyết, nét huyền bí lẫn trong sự lười biếng.

Cậu có thể khẳng định, mùi này xuất phát từ khói thuốc lá dành cho nữ trên tay Sở Vân Tú. Cách cô cầm điếu thuốc trông giống hệt Diệp Tu: “Ồ, Sở đội, bà chạy đến đây buồn bực hút thuốc là định ném hết mấy vụ phỏng vấn cho ninja nhỏ bên bà hả?”

“Thiếu Thiên?” Sở Vân Tú quay đầu, đôi mắt đẹp lưu chuyển, nhàn nhạt phun ra một hơi khói thuốc, “Là ông hả? Ông tới tìm tôi là để mượn thuốc lá dành cho nữ à?”

“Vân Tú này, tụi mình đừng nhắc mấy chuyện đó nữa được không, dù sao cũng ra mắt cùng năm, sao bà cứ phản phé giúp lão Diệp tổn thương tui vậy.” Hoàng Thiếu Thiên buồn bực nói, cũng vì việc Ngụy Sâm giải nghệ, cậu vẫn luôn bất mãn với Gia Thế và Diệp Thu. Hơn nữa, tuổi trẻ bao giờ cũng không sợ trời không sợ đất, cho nên lần nọ khi kết thúc trận với Gia Thế, Hoàng Thiếu Thiên vô tình nhìn thấy đại thần Diệp Thu đang hút thuốc liền chủ động khiêu khích.

“Biểu hiện không tệ, nhưng vẫn còn nóng vội, lão Ngụy dạy nhóc rất tốt, sao thế, nãy giờ toàn nhìn thuốc lá của anh, muốn hút hả.” Không đoán trước được da mặt đối phương cực dày, không những không thèm để ý việc cậu khiêu khích, ngược lại còn quơ quơ thuốc lá trên tay dời chủ đề.

Với suy nghĩ ‘thua trận không thua người’, Hoàng Thiếu Thiên bị điếu thuốc đầu tiên trong đời làm cho sặc đến mức hoài nghi cuộc sống, cảm thấy điếu thuốc này sợ rằng cũng là điếu thuốc cuối cùng trong đời mình, ngược lại lại khiến đối phương nhìn đến vui vẻ: “Hóa ra là giả bộ à.”

“Ai cần anh lo.” Hoàng Thiếu Thiên vừa ho khan vừa căm tức nhìn Diệp Thu, kỳ thật trong lòng lại nghĩ lát nữa phải giải thích sao đây về việc toàn thân gay mùi khói này.

“Biểu hiện của Sở Vân Tú còn tốt hơn nhóc đấy, anh nói này… nhóc có thể đi mượn thuốc lá dành cho nữ của cô bé đó, mùi rất thơm.” Diệp Thu cười nhạo.

Hoàng Thiếu Thiên chợt cảm thấy không phục, nói vậy khác nào đang cười nhạo cậu lằng nhà lằng nhằng như con gái, mà người chế nhạo còn là đội trưởng bên đội đối thủ - Gia Thế, vừa nãy ở trên sàn thi đấu mới đè mình xuống đất, cái chính là bọn họ đang đi cùng đồng đội , không thì cậu đã sớm đóng cửa tẩn cho một trận rồi… Nếu có thể giải quyết sự việc bằng tay thì người hay dùng miệng cũng không thèm dùng đến miệng đâu nha.

Nhưng mặc dù Hoàng Thiếu Thiên không phục, cậu cũng không có cách nào, bởi vì chắc chắn một điều là cậu không hút thuốc.

“Mà nói này, tài khoản Dạ Vũ Thanh Phiền của nhóc, hình như anh thấy ở đâu rồi ý.” Diệp Thu trầm tư một chút, đột nhiên giật mình: “Người lúc trước cướp boss của Lam Khê Các là nhóc đúng không?”

“Chào tiền bối.” Dụ Văn Châu ngạc nhiên nhìn Hoàng Thiếu Thiên bỏ chạy trối chết, nhưng vẫn chào hỏi Diệp Thu, “Thiếu Thiên làm sao vậy?”

“Chắc là đau bụng á.” Diệp Thu cười khoái chí, hây, da mặt của mấy nhóc dù sao cũng còn mỏng lắm.

Ai ngờ đến trận đấu tiếp theo với Yên Vũ, Sở Vân Tú trực tiếp đưa cho Hoàng Thiếu Thiên một điếu thuốc, cậu ngẩn người nhìn cô, lại nghe thấy người đẹp cười một tiếng: “Diệp đội bảo tôi tặng cậu điếu thuốc.”

Hèn hạ! Âm hiểm! Vô sỉ! Hoàng Thiếu Thiên lập tức tụng tên Diệp Thu một lượt từ tận đáy lòng, người này sao có thể cười nhạo cậu trước mặt Sở Vân Tú, là cậu không muốn hút thuốc nhá, ai lại muốn suốt ngày làm một con quỷ già đầy khói chứ, à không, cậu tuyệt đối không có ý nói xấu Ngụy Sâm.

“Tôi đâu có giúp Diệp Tu tổn thương ông.” Sở Vân Tú dụi thuốc lên tường lại không lấy thêm điếu mới, chỉ tìm bật lửa ấn ấn, ngọn lửa nhỏ lập tức phụt ra từ đỉnh bật lửa, cô thở dài: “Thật ra tôi cai thuốc được nửa năm rồi, nhưng mà hôm nay lúc Phong Thành Yên Vũ nằm trên mặt đất tôi đột nhiên ý thức được điều gì.”

“Bà muốn giải nghệ?” Hoàng Thiếu Thiên thăm dò, nhận được cái gật đầu nhẹ nhàng của Sở Vân Tú, cậu sững sờ nhìn cô: “Không phải chứ, người đầu tiên trong đám mùa bốn giải nghệ lại là bà á, à không không không, sao bà lại muốn giải nghệ hả?”

Sở Vân Tú khẽ cười, nói: “Vương Kiệt Hi cũng đã giải nghệ, tôi ra mắt muộn hơn ông ý một năm, sao lại không chứ?”

Cô nhìn chằm chằm ngọn lửa nhỏ trên đầu bật lửa đung đưa theo gió, ánh mắt xem ra còn sáng hơn: “Thiếu Thiên, ông đừng cho rằng từ ‘giải nghệ’ này cách tụi mình rất xa, ông biết mà, sau khi Hàn đội và Trương Giai Lạc rút lui, tiền bối của chúng ta cũng chỉ còn Dương đội và Vương đội.”

“Vương Kiệt Hi quá mệt mỏi, Vi Thảo cần phải điều chỉnh lại hoàn toàn, nếu như tui không lầm, tiền bối Dương Thông cũng sẽ kết thúc ở mùa giải này… Nếu không phải là không còn lựa chọn nào khác, làm gì có ai muốn từ bỏ?”

“Tôi đã cố gắng hết sức cho Yên Vũ, nhưng đội hình câu lạc bộ khăng khăng đòi xuất hiện thực sự không thể tạo ra bất kỳ chiến thuật mới nào, may mà hai cô nhóc trưởng thành rất nhiều, Lý Hoa đã có thể một mình chống đỡ, người kế tục Phong Thành Yên Vũ cũng tìm được rồi.” Sở Vân Tú lại châm thêm một điếu thuốc, nhưng không đặt lên môi.

Thấy Hoàng Thiếu Thiên trầm mặc, hình như bị cô ảnh hưởng, cô mím môi cười, xoa xoa đầu cậu như người chị lớn: “Đừng chạnh lòng, mặc dù tôi cũng hơi tiếc vì Yên Vũ vẫn chưa có cup quán quân nào, nhưng mùa giải này biểu hiện khá tốt. Hơn nữa nếu chỉ nói riêng về cá nhân tôi, tôi đã có quán quân thế giới rồi. Thiếu Thiên, trận đấu hôm nay Lam Vũ mới là bên thắng đó, để cho đội viên bên ông nhìn thấy, không sợ mọi người tưởng rằng tôi đang bắt nạt ông hả.”

“Vân Tú, bà vẫn còn chuyện gì khó xử phải không?” Hoàng Thiếu Thiên đột nhiên hỏi.

“Khó xử à, thật sự rất nhiều, người sống trên đời rất ít chuyện được như ý.” Sở Vân Tú nhíu mày, “Hầy, bị ông nhìn ra rồi, tôi đã sắp hai mươi bảy tuổi, người trong nhà cứ giục cưới, phiền muốn chết, từ lúc tôi ra mắt suốt ngày nói cái gì mà con gái cứ thành thành thật thật học hành kiếm việc làm rồi lấy chồng mới tốt, còn phải học về nội trợ nữa… Tôi cứ coi như học mấy cái ấy thì cũng là trang bị cho cuộc sống của riêng mình, chứ không phải để lấy chồng.”

“Thói quen hút thuốc cũng là học được từ lúc đấy. Có cái tật này thì càng tệ hơn, gì mà con gái hút thuốc không gả đi được linh tinh lang tang, lại thêm lý do để bị càm ràm, tôi chả hiểu nổi, tiền lương của tôi cũng đâu thấp đâu, có cần phải xem mắt sớm thế không?” Sở Vân Tú buồn bực dậm chân, giày cao gót va chạm với sàn nhà phát ra âm thanh giòn tan.

Hoàng Thiếu Thiên cúi đầu nhìn thoáng qua tay của Sở Vân Tú, đôi tay mảnh khảnh trắng nõn cực hợp nhảy múa trên bàn phím, nếu đôi tay này phải làm việc nhà củi gạo dầu muối, phai mờ bởi mấy việc bình thường, thật khiến người ta nhìn mà chướng mắt… Giá mà chủ nhân của nó tự nguyện làm còn tạm chấp nhận, đằng này rõ ràng Sở Vân Tú không còn cách nào khác.

“Tôi có nên tìm người nào giả mạo làm bạn trai không? Lý Hoa trông hơi non, Dụ đội cũng được, nhưng mà cậu ta bận quá, Vương đội cũng không tệ, hay là tôi liên lạc với Vương đội nhỉ, dù sao anh ấy cũng giải nghệ lâu rồi, chắc là rảnh rỗi.” Hoàng Thiếu Thiên vừa mới ngây người một xíu, chủ đề của Sở Vân Tú đã ngoặt một vòng.

“Không phải chứ, tui thấy không ổn đâu, bố mẹ bà có chấp nhận được mắt to mắt nhỏ của ổng không?” Hoàng Thiếu Thiên vô thức phản đối, không hề phật ý tại sao Sở Vân Tú căn bản không cân nhắc đến mình, cậu biết rõ dù sao tính tình của mình cũng chẳng trầm ổn được như hai người kia, có điều cậu vẫn tư tâm, phần muốn tranh thủ giúp bạn bè cùng mùa, phần thì ân oán nhiều năm giữa Lam Vũ Vi Thảo không thể để Vương Kiệt Hi chiếm lợi, “Thế hệ Hoàng Kim tụi mình có nhiều người như vậy, nghĩ đến người mùa ba làm gì, ngoài đội trưởng của tụi tui, tui thấy Lý Hiên với Trương Tân Kiệt cũng không tệ đâu.”

“Hợp lý.” Sở Vân Tú gật gật đầu, “Đúng rồi, nhắc đến Vương đội… Ngày ngày nếm trải cuộc sống nhàn hạ, lần trước tôi có nhìn thấy tấm hình do fan hâm mộ của ổng chụp đăng lên, thành lão cán bộ luôn rồi, ôm mèo dắt chó, ngoài thói quen mua Starbucks không thay đổi, còn thì chẳng nhìn ra bóng dáng của Ma Thuật Sư tẹo nào.”

“Bà không nghĩ đến chuyển nhượng à?” Hoàng Thiếu Thiên đột ngột hỏi.

Sở Vân Tú thoáng sửng sốt, cuối cùng vẫn đưa thuốc lá đặt lên môi: “Không, từ khi bắt đầu nhận vị trí đội trưởng Yên Vũ thì tôi đã không nghĩ đến việc rời khỏi Yên Vũ nữa rồi. Nói cách khác, thanh xuân của tôi bắt đầu ở đây, đương nhiên cũng sẽ kết thúc ở đây.”

Qua làn khói thuốc, cô nhoẻn miệng cười, nụ cười phóng khoáng tựa như cô gái rực rỡ mặt trời buổi ban đầu: “Nói chuyện chuyển nhượng với tôi, chính là khẳng định năng lực của tôi, nhưng với tôi đó cũng là … xúc phạm.”

Câu nói này quả thực quá ngầu, Hoàng Thiếu Thiên không khỏi kinh ngạc những muốn vỗ tay cho Sở Vân Tú, liền lúc đó Sở Vân Tú cực ngầu liên tục hắt hơi, Hoàng Thiếu Thiên nghĩ là do cô không mặc áo khoác cẩn thận, nhưng Sở Vân Tú khăng khăng đổ cho Dụ Văn Châu, bảo rằng cậu ta lại cười cười khen cô lần nữa trong buổi phỏng vấn.

“Hôm nay Sở đội biểu hiện rất tốt.” Sở Vân Tú bắt chước giọng điệu và nụ cười của Dụ Văn Châu, sau đó liếc mắt, không ngại ngần choàng lấy đồng phục Lam Vũ mà Hoàng Thiếu Thiên đưa cho bên ngoài áo khoác, “Lần sau gặp trả cho ông.”

“Cho bà đó, đồng phục độc quyền thương hiệu Kiếm Thánh Lam Vũ, úi da, quân tử động khẩu không động thủ, tui sai rùi! Đến sinh nhật bà tui tặng một dãy son luôn, để tui nhờ em gái Tô chọn giúp!” Một lần nữa, bàn chân Hoàng Thiếu Thiên như được bôi mỡ chạy đi.

“Đội trưởng, hôm nay tui tranh thủ giúp cậu một chút nhân duyên, nhưng mà hình như hỏng rồi.” Vừa ngồi vào xe, Hoàng Thiếu Thiên nói ngay với Dụ Văn Châu đang nhắm mắt dưỡng thần.

Dụ Văn Châu ngay cả mắt cũng lười mở: “Quả nhiên cậu đi nói chuyện phiếm với Sở Vân Tú, cũng may bình thường trông hai người không có chuyện gì với nhau, nếu không chuyện đội phó Lam Vũ và đội trưởng Yên Vũ một trước một sau vắng mặt phỏng vấn chắc lại bị phóng viên viết hoa in đậm quá.”

“Mấy người đó biết cái gì, suốt ngày viết lung ta lung tung… chắc chắn lại nói Vân Tú cố tình trốn tránh, dạo trước còn bảo em gái Tô liên lụy Gia Thế, về sau còn bảo cô ấy không chống đỡ nổi Hưng Hân, Phương Duệ tức anh ách tố với tui bao nhiêu lần đám phóng viên này cứ coi đội phó là anh ta như không tồn tại ý, đúng là đáng ghét thiệt mà.” Hoàng Thiếu Thiên phản bác.

Nếu có ý gì với Sở Vân Tú chắc chắn cậu sẽ hỏi lại cô một câu “Sao bà lại không thử nhờ tui”, chứ không phải trong lúc đối phương đang cân nhắc Vương Kiệt Hi thì buột miệng “Tui thấy không ổn”.

Nói thật, bên Tô Mộc Tranh trước có Diệp Tu sau có Phương Duệ, những người khác thôi khỏi hi vọng, nhưng nghe Sở Vân Tú nói, đội trưởng của bọn cậu vẫn có hi vọng tranh thủ một chút.

Rồi cậu lại nhớ đến đề nghị gì đó: “Đội trưởng, lần sau đội mình đến sân Vi Thảo thi đấu thì bảo Vương Kiệt Hi đãi một bữa tận tình nhá?”

“Ừm, cũng được đấy.” Dụ Văn Châu nói, sau đó hắn mở mắt nhìn về phía Hoàng Thiếu Thiên: “Thiếu Thiên, sai lầm trong trận đấu hôm nay, cậu thấy thế nào?”

Hoàng Thiếu Thiên khựng lại, ban đầu rất muốn chối bỏ, rốt cuộc cậu vẫn thành thật thừa nhận: “Mặc dù không hề muốn, nhưng mà vẫn phải thừa nhận, có điều tui không muốn làm người đầu tiên giải nghệ trong Thế hệ Hoàng Kim đâu.”

Gần đây, cậu có hơi trượt trạng thái, những người khác có khi còn không nhìn ra, chỉ cảm thấy đó là sai lầm nhất thời, nhưng chắc chắn Dụ Văn Châu nhìn ra được, dù sao cũng là song hạch Lam Vũ, quãng thời gian bọn họ cùng nhau huấn luyện, cùng tham gia các trận đấu không hề ngắn.

Dụ Văn Châu bật cười: “Cái này sẽ không đâu, không phải Vân Tú muốn giải nghệ à?”

“Hả?” Hoàng Thiếu Thiên kinh ngạc nhìn hắn, “Chẳng lẽ Vân Tú đi tìm cậu nhờ cậu giả làm bạn trai cô ấy rồi à?”

“Đây lại là chuyện gì vậy?” Dụ Văn Châu dở khóc dở cười, “Tôi chỉ rút ra kết luận từ những chi tiết được điều chỉnh trong mấy trận gần đây của Yên Vũ thôi, cậu không cảm thấy đấu pháp của Phong Thành Yên Vũ khác trước kia rất nhiều hay sao?”

“Ừa cũng đúng ha, trước kia Vân Tú bị mọi người chỉ trích nhiều nhất là do có hơi mềm yếu vào những thời điểm then chốt, nhưng gần đây đúng là bà ấy cứng rắn hơn nhiều.” Kết hợp với việc chính tai nghe thấy cô nói phải giải nghệ, Hoàng Thiếu Thiên lập tức hiểu ra, “Cái này giống với Trương Giai Lạc hồi mùa giải thứ bảy.”

Trương Giai Lạc mùa giải thứ bảy, đem hết toàn bộ sức lực nở rộ một lần cuối cùng sáng chói, cứ như là muốn rút kiệt bản thân mình, mang theo đội ngũ dũng cảm tiến lên, chỉ vì cúp quán quân phía sau ánh sáng đạn dược, mà Sở Vân Tú mùa giải thứ mười ba, cũng như thế.

“Thiếu Thiên, lúc Ngụy đội giải nghệ, cậu nghĩ như thế nào?” Dụ Văn Châu đột nhiên chuyển đề tài.

Hoàng Thiếu Thiên ngẩn ra, nhìn thoáng qua các thành viên đã ngủ gà gật phía sau, đầu Lư Hãn Văn lệch qua bờ vai Từ Cảnh Hi từ bao giờ. Cậu hoàn hồn, giống như sợ làm bọn họ tỉnh giấc, lại giống như không muốn để bọn họ nghe thấy, thì thào: “Còn có thể nghĩ gì chứ, đơn giản là thấy Ngụy lão đại thật hèn nhát, lâm trận bỏ chạy… Thấy tiếc cho Lam Vũ, bởi vì ông ý còn chưa đạt được quán quân, lúc đó thiệt muốn bắt Diệp Tu lại đập một trận.”

“Nhưng mà trời xui đất khiến, ai mà ngờ Ngụy lão đại lại giành được quán quân ở Hưng Hân dưới sự dẫn dắt của Diệp Tu chớ? Mặc dù Ngụy đội vừa trở về đã lại giải nghệ, nhưng mà bây giờ nhìn ông ý mỗi ngày chỉ huy Hưng Hân cướp boss, còn có một cô vợ xinh đẹp, thật sự rất hạnh phúc.” Hoàng Thiếu Thiên cảm thán, thấy Dụ Văn Châu vẫn đang nhìn mình, đành phải bất đắc dĩ vung vung tay giải thích: “Được rồi được rồi, lúc đấy tui đối với cậu vẫn còn có chút thành kiến.”

“Tui sợ là cậu không điều khiển tốt Sách Khắc Tát Nhĩ, tui cũng không thể cùng cậu kế thừa tâm nguyện sáng tạo song hạch Lam Vũ của Ngụy lão đại, còn lo chúng ta không thể đánh bại được Diệp Tu báo thù cho ông ấy nữa… Toàn là lo lắng không đâu, nhưng mà giờ nghĩ lại cũng không phải là vô lý, còn may bây giờ đều đã làm được hết rồi.” Hoàng Thiếu Thiên nói, “Đúng như lời đội trưởng cậu nói, chúng ta còn rất nhiều mùa hè thuộc về Lam Vũ… Tui tưởng là, tui vẫn còn rất nhiều thời gian.”

Chỉ là không nghĩ đến, cậu đã bắt đầu trượt trạng thái. Căn cứ vào niềm kiêu ngạo của mình, Hoàng Thiếu Thiên nghĩ, cậu sẽ không lựa chọn ở lại trên sàn thi đấu nhằm kéo dài hơi tàn, khả năng rất lớn là cậu sẽ giải nghệ cùng với Sở Vân Tú.

Thắng tranh tài, bại bởi thời gian.

“Tôi còn nghĩ sau khi đánh xong một trận cậu sẽ không suy nghĩ nhiều.” Dụ Văn Châu lắc đầu, rõ ràng không muốn nói thêm về trận ẩu đả giữa mấy thiếu niên xảy ra trong phòng vệ sinh Lam Vũ, “May mà chúng ta không ra mắt cùng năm với Vương đội, tuy mùa giải thứ tư chúng ta bị các tiền bối ngược rất thảm, nhưng có một năm làm bước đệm, rốt cuộc vẫn tốt hơn, nếu không có thể bị đả kích đến mức ôm đầu nức nở mất.”

Hình ảnh này quá đẹp, Hoàng Thiếu Thiên không dám tưởng tượng ra cảnh Dụ Văn Châu khóc lóc nức nở, cậu rùng mình một cái, mà nói đi cũng phải nói lại, người như Dụ Văn Châu thật sự sẽ khóc á? Dù sao khi cậu còn bé cũng đã từng khóc, lúc Ngụy Sâm rời khỏi Lam Vũ, cậu nhốt mình trong phòng khóc một trận, thiếu điều muốn đâm chết mấy người tiểu nhân Gia Thế.

“Còn đội trưởng, lúc đấy cậu nghĩ thế nào?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi.

“Tôi á.” Dụ Văn Châu cười cười, “Lúc đấy tôi nghĩ, một người thì không có cách nào dũng cảm tiến lên được, chúng ta là một đội, nhất định phải cùng nhau tiến lên, cùng nhau nỗ lực… Tôi sẽ cố gắng hết sức, không phụ lòng lòng tin của hai vị đội trưởng đối với tôi.”

Đội trưởng của hai người họ, từ này xa xưa cỡ nào a.

Ngụy Sâm và Phương Thế Kính, dường như đã từng là một trong những tên tuổi nổi bật thời đại khai hoang, Ngụy Sâm còn may, tái xuất ở Hưng Hân tận hưởng cảm giác tồn tại, chứ Phương Thế Kính thì… Thật sự chỉ còn đọng lại trong trí nhớ của một số người.

Còn bọn họ thì sao, rồi có một ngày, bọn họ cũng sẽ chỉ là ký ức, được người cũ hoài niệm, bị người mới khinh thường?

Nhắc đến người mới, ngoại trừ một vài thế hệ mới từ Đới Nghiên Kỳ, Lư Hãn Văn, Khưu Phi, Tống Kỳ Anh trở đi, Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy cần phải kể vài vấn đề về mấy tên nhóc mùa bảy.

Ấn tượng của cậu đối với Tôn Tường không tốt lắm, lúc mới biết đã thấy thằng nhóc này cực kỳ ngông cuồng, tính ra nhóc đó còn ‘nghé con mới đẻ không sợ hổ’ hơn cả cậu lúc ra mắt, tóm lại là một nhóc con vô cùng đáng ghét, hoàn toàn quên mất thật ra mình cũng chỉ lớn hơn thằng nhóc này ba tuổi.

Rồi đến cuối tuần Ngôi Sao Tụ Hội mùa giải thứ tám, tận mắt chứng kiến Đường Hạo ‘lấy hạ khắc thượng’, Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy Đường Hạo là một thằng nhóc còn đáng ghét hơn cả Tôn Tường. Theo cậu, mấy nhóc con này ngông cuồng như thế, về sau nhất định sẽ thất bại.

Nhớ hồi nghe Tô Mộc Tranh kể, Hưng Hân ở trong hoạt động Bách Quỷ Dạ Hành đã thổi bay Đường Hạo lên trên trần nhà, Hoàng Thiếu Thiên vui vẻ một hồi lâu, chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ Đường Hạo tức nổ phổi thôi đã cảm thấy khoái rồi. Nhìn xem, con nít không được hỗn, tiền bối không gầm cũng đừng tưởng họ là Hello Kitty.

Nhưng mà lúc hai người kia trở thành đồng đội của mình ở giải thi đấu thế giới, Hoàng Thiếu Thiên lại cảm thấy rất chi là vi diệu. Hai người này đã bớt ngông cuồng đi rất nhiều, trên mặt có thêm mấy phần ổn trọng, mà cảm giác tràn đầy năng lượng vẫn còn, nói thế nào thì bây giờ bọn họ cũng đã trở thành tiền bối trong liên minh, lúc ở trên Ngôi Sao Tụ Hội đã bị người mới khiêu chiến.

Hợp tác với bọn họ với tư cách là đồng đội rất đáng để tin cậy và phó thác.

Giao Nhất Diệp Chi Thu và Đường Tam Đả cho hai người đó cũng coi như là có người kế nghiệp.

Nhắc tới mùa bảy không thể không nhắc đến Lưu Tiểu Biệt, tên nhóc cùng nghề với cậu, Vi Thảo có một tiểu kiếm khách mới ra mắt, cũng là một người có tốc độ tay cực nhanh, điều này đương nhiên Hoàng Thiếu Thiên vẫn luôn chú ý đến, sau đó không nhịn được mà cảm thán thằng nhóc này may mắn ghê, vừa ra mắt đã ở trong đội ngũ nhận được quán quân, đãi ngộ thế này xưa nay chỉ Trương Tân Kiệt mới có, nhưng liệu có phải nhờ vào điều này mới có tiếng tăm?

Đương nhiên Lưu Tiểu Biệt không lấy tiếng như thế, mùa giải thứ tám cậu đạt danh hiệu Vua Solo, có thể kiểm soát tốc độ tay hiệu quả, đích thực là một ngôi sao đang lên. Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy ánh mắt của Vương Kiệt Hi rất tinh tường, có điều Lư Hãn Văn trong đội bọn họ cũng không hề kém.

Rốt cuộc, ở Ngôi Sao Tụ Hội mùa giải thứ chín, Lư Hãn Văn thua Lưu Tiểu Biệt, cái này cũng thôi đi, vậy mà Lưu Tiểu Biệt lại chỉ kiếm của Phi Đao Kiếm về chỗ cậu khiêu khích, quá mức ngông cuồng.

Thế là Hoàng Thiếu Thiên lặng lẽ meo meo giơ ngón giữa, chọc Lưu Tiểu Biệt tức chết mới thôi.

Đáng tiếc bây giờ cậu đang bị trượt trạng thái, trong những trận tiếp theo phải vô cùng cẩn thận, ngộ nhỡ bị Lưu Tiểu Biệt nắm được cơ hội, hoàn thành được lời tuyên chiến bốn năm trước thì phải làm sao?

Đáp án đương nhiên là đành phải mặc kệ vậy, đối với chuyện này, Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy rất bình tĩnh. Cậu nghĩ chắc chắn Lưu Tiểu Biệt cũng hiểu rõ, bởi vì bây giờ Lưu Tiểu Biệt đang ở trạng thái đỉnh cao, chứ nếu mà đánh với cậu khi cậu ở thời kỳ đỉnh cao, ai thua ai thắng còn chưa biết đâu.

Cho nên đối với việc này cậu cảm thấy rất thoải mái: “Không phải rất bình thường hay sao, thua thua thắng thắng, từ ngày đầu tiên bước vào giới chuyên nghiệp đã phải ý thức được vấn đề này chứ, bị hậu bối đánh bại đã cảm thấy rất mất mặt thế này thế nọ, thì còn chơi Vinh Quang làm quái gì.”

“Ngược lại, trong nghề kiếm khách có được những người như Lưu Tiểu Biệt tui cảm thấy rất vui mừng nha, nếu nhóc đó không ở Vi Thảo mà là Lam Vũ thì càng tốt, hơn nữa tui tin là Tiểu Lư sẽ đánh bại được thằng nhóc ấy, đúng không Tiểu Lư! Về phần cậu hỏi Lam Vũ sẽ như thế nào, chẳng nhẽ Lam Vũ chỉ có mình tui thui hả?”

Cậu thật sự rất cao hứng, bất kể là Dạ Vũ Thanh Phiền sẽ được Lư Hãn Văn sử dụng trong tương lai hay Vi Thảo Phi Đao Kiếm Lưu Tiểu Biệt, nghề kiếm khách có những tuyển thủ ưu tú như thế thật tốt, giống như nghề pháp sư chiến đấu của Diệp Tu có Tôn Tường ấy… Cũng coi như có người kế nghiệp.

Mà Lưu Tiểu Biệt thì bày tỏ: “Tiền bối Hoàng Thiếu Thiên vĩnh viễn là Kiếm Thánh, tôi muốn đánh bại anh ta, điều này chẳng ảnh hưởng gì tới việc tôi tôn trọng anh ta hết, trong lịch sử Vinh Quang đây là điều không có cách nào thay đổi, tôi cùng lắm chỉ là một người vô tri không sợ người khác khiêu chiến mà thôi.”

Mấy câu khách sáo này nói nghe cũng tạm, chỉ là cái danh xưng Kiếm Thánh, vốn vẫn dành cho Dạ Vũ Thanh Phiền, chứ không phải dành cho Hoàng Thiếu Thiên.

“Nhưng Yêu Đao là danh hiệu dành riêng cho cậu mà.” Vương Kiệt Hi nhìn nồi lẩu mờ mịt khói trước mặt, lơ đãng thò đũa vào gắp thức ăn, nhìn Hoàng Thiếu Thiên ngồi đối diện, “Sao cậu lại đến một mình, Dụ đội đâu?”

“Nghe nói từ lúc ông giải nghệ đã biến thành đầu bếp Vương, đội trưởng rất tò mò, nên đã ra ngoài mua nguyên liệu nấu ăn, muốn xem xem ông có làm được vịt nướng Bắc Kinh cho tụi tui ăn không.” Hoàng Thiếu Thiên nói nhảm, “Được rồi, cậu ấy về thành phố G trước, có một số việc cần phải xử lý.”

“Cậu cũng muốn giải nghệ?” Vương Kiệt Hi hỏi.

“Ai kể cho ông!” Hoàng Thiếu Thiên kinh ngạc, sau đó cảm thấy có gì đấy sai sai: “Cái gì gọi là tui cũng muốn giải nghệ, không đúng, Sở Vân Tú liên hệ với ông thiệt hả?”

“Cô ấy quả nhiên cũng muốn giải nghệ rồi.” Vương Kiệt Hi bộ dạng hiểu rõ, “Ngược lại mới đúng, tôi chưa được cô ấy kể cho nghe chuyện này, cảm ơn cậu cho biết. Người tôi đang nói là Tô Mộc Tranh, lần trước Hưng Hân đến sân khách thành phố B thi đấu, Diệp Tu mời bọn tôi ăn cơm, còn có tiền bối Ngô Tuyết Phong của Gia Thế với tiền bối Lâm Kiệt của Vi Thảo bọn tôi.”

“Đội hình này được đấy, nhưng mà Phương Sĩ Khiêm không đến à?” Hoàng Thiếu Thiên thuận miệng hỏi, sau đó lại cảm thấy không đúng, rốt cuộc Sở Vân Tú định tìm ai giả làm bạn trai, không phải đội trưởng bọn họ, cũng không phải Vương Kiệt Hi, chẳng lẽ đi tìm Lý Hiên hoặc Trương Tân Kiệt thật ư?”

“Anh ấy nói khi nào Vi Thảo giành thêm được một cúp quán quân nữa anh ấy mới quay về, nếu không thì sẽ cảm thấy rất mất mặt, lần trước vừa mới giễu cợt Viên Bách Thanh một trận, nói đến mức khiến Bách Thanh hoài nghi cuộc sống trị liệu luôn.” Vương Kiệt Hi cười cười, “Cậu đoán sau đó tôi nói gì?”

“Chắc là ông sẽ vô cùng tuyệt tình nói, ‘Không quay về thì không quay về, chẳng ai rảnh để ý anh hết’.” Hoàng Thiếu Thiên cười ha ha, “Đúng rồi, chuyện của em gái Tô là như thế nào đấy, tui không thấy Phương Duệ nói Tô Mộc Tranh có kế hoạch giải nghệ mà, nói vậy lần này chẳng phải Phương Duệ sẽ được lên làm đội trưởng sao, đội phó thì chắc là Kiều Nhất Phàm nhỉ?”

“Mệt mỏi thôi, hành trình của Tô Mộc Tranh toàn gặp tin đồn thất thiệt, sau khi hai vị tiền bối ở Hưng Hân rời đi, mặc dù đúng lúc tiến hành điều chỉnh, nhưng đến mùa giải năm nay mới có chiều hướng tốt hơn, hai mùa giải trước cô ấy hứng chịu rất nhiều chỉ trích.” Vương Kiệt Hi nói, “Diệp Tu bảo thế thì đơn giản, đưa chức đội trưởng cho Phương Duệ để cậu ấy biết thế nào là bận rộn, Tô Mộc Tranh nhân khi còn trẻ tranh thủ chơi thêm hai năm nữa.”

“Rất đúng, tui cũng cảm thấy tranh thủ thời gian mà chơi thêm hai năm tốt hơn, mặc dù em gái Tô không bị ai thúc cưới, nhưng có một số việc chỉ có thể làm ở một độ tuổi nhất định mới có cảm giác đặc biệt. Tui nhớ dạo trước cô ấy vẫn hay đăng lên vòng bạn bè nói muốn đi du lịch, thế giới lớn như vậy, muốn đi khắp nơi ngắm cảnh… Lần này sau khi giải nghệ sẽ có thời gian.” Hoàng Thiếu Thiên gật gật đầu đồng ý.

“Vậy còn cậu, tại sao lại muốn giải nghệ?” Vương Kiệt Hi đột nhiên hỏi.

“Già chứ sao.” Hoàng Thiếu Thiên đắc ý cười cười, “Dù sao tui cũng không phải vì bại dưới tay Lưu Tiểu Biệt cảm thấy không còn mặt mũi nên mới đi, ông cũng đừng tự cho là đúng. Hợp đồng Lam Vũ gia hạn theo từng năm, tui muốn đi thì đi, ai quản được chứ.”

“Ồ, vậy sau khi giải nghệ cậu định làm gì?” Vương Kiệt Hi trái lại không tức giận, thậm chí còn cho thêm ít thức ăn cho mèo của mình, để bé con tự chơi đùa một lúc, “Làm bình luận viên?”

“Vậy Phan Lâm với Lý Nghệ Bác sẽ bị thất nghiệp đó.” Hoàng Thiếu Thiên không chút khiêm tốn, “Tui muốn viết một quyển sách.”

“Hướng dẫn nói lời rác rưởi? Tôi cảm thấy quyển sách này của cậu chắc chắn còn dày hơn cả từ điển.” Vương Kiệt Hi mặt tỉnh như không.

“Là hồi ký! Được rồi, Trương Giai Lạc nói tui cũng không phải ông già, viết hồi ký cái gì, nhưng không phải chính anh ta sau khi giải nghệ liền chạy đến thành phố của thanh mai trúc mã mở một tiệm hoa, thỉnh thoảng lại cập nhật một đoạn video lập dị, có khác gì hồi ký đâu.” Hoàng Thiếu Thiên khịt mũi coi thường, “Vương đội, tui cảm thấy ông giải nghệ xong bây giờ cứ như là dân thất nghiệp ý.”

Cậu bẻ ngón tay bắt đầu liệt kê: “Hàn Văn Thanh sau khi giải nghệ ở lại Bá Đồ này, Diệp Tu tui khỏi kể ha, Trương Giai Lạc mở một tiệm hoa, Lâm Kính Ngôn tui nghe Phương Duệ kể lại là đang làm chủ một quán cà phê…”

“Tôi không phải là không có việc làm.” Vương Kiệt Hi đưa cho cậu một quyển tạp chí, “Tôi viết bài cho mấy tạp chí thể thao điện tử, cậu xem, có đăng mấy phần.”

Hoàng Thiếu Thiên kinh ngạc mở ra, sau đó có chút hoang mang: “Của ông là cái nào?”

“Cái này.” Vương Kiệt Hi chỉ chỉ một cái tên.

“Sao ông để tên là Chiêu Quân Xuất Tắc?” Hoàng Thiếu Thiên ngớ ra.

“Bởi vì Chiêu Quân Xuất Tắc, đã đặt tên cho một loại thuốc - Vương Bất Lưu Hành.” Vương Kiệt Hi chững chạc đàng hoàng nói.

“Gì thiếu muối thế.” Hoàng Thiếu Thiên không gì cản nổi suốt thời gian qua cảm thấy mình bị nghẹn, “Nhưng mà lần này đội trưởng nói đúng, tui cũng không phải người duy nhất trong Thế hệ Hoàng kim giải nghệ, có thể giải nghệ cùng với hai đại mỹ nữ, nói ra không những không xấu hổ, còn là chuyện đáng để kiêu ngạo.”

“Nhưng cậu vẫn là người giải nghệ sớm nhất.” Vương Kiệt Hi không hề uyển chuyển nhắc nhở.

“Ai cần ông lo.” Hoàng Thiếu Thiên bĩu môi, sau đó ngắn gọn kể lại cuộc trò chuyện với Sở Vân Tú lần trước, đương nhiên là bỏ bớt đoạn cậu phản đối Vương Kiệt Hi giả làm bạn trai Sở Vân Tú bởi vì mắt to mắt nhỏ.

“Cái này cũng không sai, cậu có thể hiểu là tôi dành tặng cả thanh xuân cho Vi Thảo.” Vương Kiệt Hi cười cười, “Cho nên rất nhiều người lúc giải nghệ đều không muốn dính vào vòng quan hệ đó nữa, bởi vì đã bỏ ra nhiều năm tinh lực, muốn bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, không muốn lại bị đủ loại chuyện quá khứ ràng buộc.”

“Ra là thế.” Hoàng Thiếu Thiên ngẫm lại Quý Lãnh không có tin tức gì, còn Tôn Triết Bình từng biến mất thật lâu, tỏ ra đã hiểu.

“Nhưng vẫn có một số ít người không muốn rời khỏi cái vòng này, ví dụ như Hàn đội, ví dụ như tôi, còn cả cậu nữa… Dù sao cũng là thanh xuân mà, chỉ có điều rốt cuộc là để tâm chuyện cũ, hay là tình cảm khó dứt, đã không thể phân biệt được.” Vương Kiệt Hi chuyển chủ đề, chỉ chỉ tạp chí, “Tôi thế nhưng lại khen cậu ở trong này.”

Hoàng Thiếu Thiên tập trung đọc, trên đó có đoạn viết như thế này: “Chỉ có Hoàng Thiếu Thiên mới đủ khả năng được gọi là Yêu Đao, Lư Hãn Văn mặc dù rất giỏi, nhưng cậu cũng không phải là Yêu Đao. Yêu Đao không phải một cây đao, đó là một linh hồn, là Hoàng Thiếu Thiên sử dụng Dạ Vũ Thanh Phiền, là Hoàng Thiếu Thiên thời kỳ Kiếm Thánh, Băng Vũ trong tay Hoàng Thiếu Thiên mới là Yêu Đao---”

“Chỉ Hoàng Thiếu Thiên.”

Hoàng Thiếu Thiên rất cảm động: “Vương Kiệt Hi ông thế mà nói mấy lời lập dị này! Để tui mời ông ăn đậu bắp coi như báo đáp!”

“Ít đi cửa sau.” Vương Kiệt Hi nói, “Tôi cũng chỉ ăn ngay nói thật thôi, Kiếm Thánh là dành cho Dạ Vũ Thanh Phiền, nhưng Yêu Đao là dành cho câu. Cho nên không cần lo sẽ bị lãng quên… Sẽ luôn có người nhớ đến chúng ta.”

“Dù sao thì tôi cũng nhớ kỹ mối thù cậu nói tôi mắt to mắt nhỏ.” Vương Kiệt Hi cười.

“Ha ha, Hoàng Thiếu Thiên, trả ông áo khoác.” Sau khi Sở Vân Tú bắt tay với Dụ Văn Châu liền ném áo khoác cho Hoàng Thiếu Thiên, Hoàng Thiếu Thiên suy nghĩ một lúc mới giật mình nhớ ra: “Tui quên mất vụ này.”

“Tôi vẫn chờ một bộ son môi đấy nhá.” Sở Vân Tú khẽ cười, nói: “Được rồi, những trận tiếp theo phải cố gắng lên.”

Hoàng Thiếu Thiên giật mình, chợt dùng sức gật đầu lia lịa, đây là vòng đấu bốn đội còn hai, mùa giải này Yên Vũ đạt được thành tích tốt nhất từ trước tới nay, thẳng tiến bán kết, mà rõ ràng là Sở Vân Tú định tuyên bố giải nghệ.

“Bọn tôi sẽ cố.” Hoàng Thiếu Thiên nghiêm túc nói.

Mùa hè mùa giải thứ mười ba, sau sáu năm trôi qua, cuối cùng Lam Vũ cũng nghênh đón một trong rất nhiều mùa hè của mình, khoảnh khắc đáng nhớ - quán quân mùa giải thứ mười ba là chiến đội Lam Vũ.

“Cho nên tôi cũng rất ngạc nhiên, vậy mà Vân Tú lại tìm Trương Tân Kiệt đóng giả bạn trai, nghe nói cha mẹ cậu ấy đều rất thích phong cách này, đeo kính cấm dục, hơn nữa còn khôn khéo tài giỏi, rất được cộng điểm.” Tô Mộc Tranh cười nói, “Vậy nên Hiên ca à, anh thua một cặp kính mắt rồi.”

Lý Hiên chỉ đành cười cười: “Vậy tôi cũng phải đeo thêm cặp kính, nói không chừng mùa giải sau Hư Không sẽ giành được quán quân.” Mùa giải này Hư Không cũng đạt được thành tích tốt nhất từ trước tới nay, thành công tiến vào bán kết, đáng tiếc thua bởi Luân Hồi.

Tất cả mọi người đều hiểu rõ, có một vài người… Vào thời khắc cuối cùng nở rộ rực rỡ.

“Đừng như thế chứ, mùa giải sau nhất định Hư Không sẽ còn biểu hiện tốt hơn nữa, dù sao tất cả mọi người… đều có người kế tục.” Hoàng Thiếu Thiên vỗ vỗ vai Lý Hiên an ủi, cậu biết Lý Hiên đang nghĩ gì, đơn giản là cảm thấy mùa giải sau Hư Không khó lòng đạt được thành tích tốt như thế này.

“Vậy mà lại cần cậu an ủi.” Lý Hiên cười nói, “Sao cậu không đi an ủi mấy người Luân Hồi ấy?”

“Anh nhìn Chu Trạch Khải Giang Ba Đào có người nào giống như cần an ủi không, có khi Tôn Tường cần đấy, nhưng tui sợ tui vừa nói cậu ta đã xù lông rồi.” Hoàng Thiếu Thiên lắc đầu, “Ngược lại tui muốn an ủi Chu Trạch Khải cơ, nhưng nhóc con này từ lúc xuất đạo tui đã cảm thấy không vừa mắt, sao mà có thể có người còn đẹp trai hơn cả tui vậy chứ?”

“Vâng vâng vâng, Hoàng thiếu đẹp trai nhất.” Tô Mộc Tranh cười hì hì, “Nhưng mà tôi lại thích kiểu ít nói như Chu Trạch Khải cơ.”

“Em gái Tô cô quá phản nghịch, tổn thương trái tim tui.” Hoàng Thiếu Thiên bĩu môi, “Em gái tốt đẹp biết bao nhiêu, lúc trước ở cùng một chỗ với lão Diệp, bây giờ ngồi xổm bên cạnh có một Phương Duệ, gần mực thì đen gần đèn thì sáng, bị dạy hư cũng phải thôi?”

“Hoàng Thiếu Thiên ông bớt công kích cá nhân đi, tới sân đấu PK với tui, để rồi xem tay phải hoàng kim đây đè ông xuống đất ma sát.” Phương Duệ lập tức kháng nghị, ở trước mặt các em gái hắn cũng không muốn hạ thấp mặt mũi.

“Ồ, Phương đội đã mời, đương nhiên không dám không nghe… Trước tiên chờ tui tuyên bố giải nghệ đã rồi nói.” Hoàng Thiếu Thiên đưa cúp trong tay cho Dụ Văn Châu, “Đội trưởng, đi nhận phỏng vấn thôi.”

Dụ Văn Châu đưa cúp cho Lư Hãn Văn, Lư Hãn Văn nháy mắt mấy cái, nói: “Hoàng Thiếu, lần này anh không đau bụng nữa à?”

“Lắm miệng.” Hoàng Thiếu Thiên nguýt cậu nhóc một cái, “Thấy Chu Trạch Khải không, Tô Mộc Tranh cũng thích người như thế, nếu như nhóc muốn được mấy bé gái yêu thích, về sau nói ít ít đi chút.”

Lư Hãn Văn: “Ồ, vậy, Hoàng Thiếu, chẳng phải anh…”

“Đừng nói nữa.” Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy nói nhiều sai nhiều, có chút buồn giận.

“Nhưng em thật sự rất thích Hoàng Thiếu nha.” Lư Hãn Văn nở nụ cười rạng rỡ với cậu, “Có thể thi đấu cùng với Hoàng Thiếu, em rất vui, em đặc biệt yêu thích Lam Vũ, Hoàng Thiếu anh chờ em đánh bại tiền bối Lưu Tiểu Biệt báo thù cho anh.”

Hoàng Thiếu Thiên cảm động lần nữa, có người kế nghiệp, Vi Thảo với Lam Vũ còn có thể đánh tiếp mười năm - cho nên Lưu Tiểu Biệt đã làm sai cái gì.

Lúc thông báo tin giải nghệ, Hoàng Thiếu Thiên lười nói chuyện cùng mấy phóng viên này, toàn bộ chiến đội Lam Vũ cũng không muốn nhận phỏng vấn, thế là cùng nhau đi liên hoan.

“Tui nói rõ trước, tửu lượng tui không cao, đừng nhân dịp tui phải giải nghệ mà chuốc rượu tui đấy nhá.” Hoàng Thiếu Thiên cảnh giác nhìn Lý Viễn và Trịnh Hiên đang cầm ly rượu tiến đến.

“Thế chúng ta uống trà thay rượu vậy.” Từ Cảnh Hi đề nghị.

Vì lẽ đó Hoàng Thiếu Thiên uống trà thẳng đến lúc vào WC.

Đến khi cậu đi ra, ngoài ý muốn nhìn thấy Dụ Văn Châu.

“Đội trưởng, tìm tui có chuyện gì không?” Hoàng Thiếu Thiên hỏi, Dụ Văn Châu không giải nghệ ở mùa giải này, cậu ấy giống với Trương Tân Kiệt và Tiêu Thời Khâm, đều là bậc thầy chiến thuật, là người năng lực đầu óc tương đối mạnh, không giống với cậu, không cần bởi vì đột nhiên trượt trạng thái đã nôn nóng giải nghệ.

“Thay mặt toàn đội hỏi xem sau này cậu tính làm gì.” Dụ Văn Châu nói.

“Tui dự định viết một quyển sách, đội trưởng cậu nhớ phải mua một trăm bản đó.” Hoàng Thiếu Thiên cười nói.

“Em sẽ mua một trăm bản!” Lư Hãn Văn không biết xông ra từ chỗ nào, Hoàng Thiếu Thiên kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy những đồng đội khác cũng ở đấy, thế là dở khóc dở cười: “Các cậu cũng vậy quanh phòng rửa tay làm gì, ai không biết còn tưởng bọn mình đang kéo bè kéo phái đi đánh nhau.”

“Bọn tui là sợ Hoàng Thiếu ông lén lút khóc nhè một mình đấy chứ.” Tống Hiểu cười nói.

“Vậy tôi mua hai trăm bản, đưa cho nhân viên với mọi người mỗi người một bản nữa.” Dụ Văn Châu cười cười, đột nhiên đi lên ôm lấy Hoàng Thiếu Thiên, Hoàng Thiếu Thiên không kịp chuẩn bị đột nhiên được ôm vào lòng, chỉ thấy hình như hốc mắt đội trưởng nhà mình có chút long lanh, “Thiếu Thiên, nhớ về thăm thường xuyên một chút.”

“Hoàng Thiếu!” Nhớ thường xuyên quay về đấy!” Từ Cảnh Hi đi tới ôm, tiếp theo là Trịnh Hiên, Lư Hãn Văn, mỗi một thành viên Lam Vũ đều đến ôm cậu một cái.

Hoàng Thiếu Thiên nhìn thấy Dụ Văn Châu dụi dụi đôi mắt.

Cậu có hơi hoảng.

Đúng không… bởi vì cậu rời khỏi, Dụ Văn Châu thế mà lại khóc.

Hoàng Thiếu Thiên không nhịn được cười, rất tốt, mặc dù không phải là ôm đầu nức nở, nhưng mà… ây, nói như thế nào đây, cậu rất cảm động, thế là cậu cũng dụi dụi mắt: “Làm cái quỷ gì vậy, này là muốn nhìn thấy tui khóc phải không, nhưng mà tui không khóc đấy!”

Thanh xuân của cậu, từ khoảnh khắc gặp được Ngụy Sâm trong game Vinh Quang đã quay ngoặt một cái, chạy thẳng về phía Lam Vũ, từ học viên trại huấn luyện đến đội phó Lam Vũ, đoạn đường này vừa đi vừa nghỉ, may mà còn có một người bạn cùng kề vai chiến đấu, thêm một đám đối thủ đáng kính cổ vũ lẫn nhau.

Sau khi trở lại trụ sở chiến đội Lam Vũ, Hoàng Thiếu Thiên chạy ra một góc tối bên ngoài, hút điếu thuốc thứ hai trong đời, sau đó lại bị sặc gần chết lần nữa, cậu thề, đây nhất định là điếu thuốc cuối cùng trong đời cậu.

Thật trùng hợp, vậy mà Diệp Tu lại gọi điện thoại, Hoàng Thiếu Thiên nghe động tĩnh ở bên kia, rất náo nhiệt.

“Giải nghệ?” Diệp Tu hỏi.

“Đúng vậy đấy, sao nào, anh định đến khiêu khích tui hả… Tui kể cho anh nghe, mặc dù tui rất khâm phục anh, nhưng mà tui vẫn thấy anh rất không vừa mắt, nhất định phải đánh bại anh.” Hoàng Thiếu Thiên hắng giọng, che dấu dáng vẻ mình bị sặc thuốc.

“Trong liên minh có người cậu thấy vừa mắt à?” Diệp Tu cười nhạo nói, “Đã bảo rồi, hút thuốc thì nhớ chọn thuốc dành cho con gái ý.”

Hoàng Thiếu Thiên giật mình quay đầu, nhìn thấy Diệp Tu và Tô Mộc Tranh đang đứng phía sau, Ngụy Sâm, Phương Duệ, Dụ Văn Châu, Vương Kiệt Hi cũng ở đó, Sở Vân Tú, Lý Hiên, Trương Tân Kiệt, Tiêu Thời Khâm, Điền Sâm, Lý Diệc Huy với bằng hữu Thế hệ hoàng kim cũng đều đứng cả đấy, thậm chí Trương Giai Lạc cũng góp mặt, đám người này sau khi kết thúc trận chung kết không thèm về nhà mà rủ nhau kéo tới Lam Vũ hả?

“Chờ chút đã, giờ này rồi, Trương Tân Kiệt cậu vẫn chưa đi ngủ hả?” Hoàng Thiếu Thiên khiếp sợ ngó Trương Tân Kiệt.

“Còn mười lăm phút nữa.” Trương Tân Kiệt nhìn đồng hồ đeo tay.

“Ha ha, cái tốt không học, lại đi học lão phu hút thuốc.” Ngụy Sâm đi tới dùng sức vuốt tóc của Hoàng Thiếu Thiên, tiện thể cầm luôn điếu thuốc trong tay cậu, “Phí của giời.”

“Lão Ngụy, ông lại dùng từ cao cấp như thế, quả nhiên là chị dâu dạy tốt.” Phương Duệ tỏ vẻ ngưỡng mộ.

“Bọn tôi là đến hóng hớt coi cậu giải nghệ có khóc hay không thôi.” Trương Giai Lạc cười.

“Khụ, thật ra là đến tạm biệt cậu.” Tiêu Thời Khâm tâm tính phúc hậu, không nhịn được giải thích.

“Tui hiểu.” Hoàng Thiếu Thiên gật đầu, sau đó ngẩng lên, “Thật sự kết thúc rồi, mấy người đến là để xem tui khóc nhè á hả? Cũng chỉ giải nghệ thôi mà, có phải là vĩnh biệt đâu…”

Mới nói đến đó cậu đã không kiềm được khóc òa lên.

Sau khi kết thúc hành trình Vinh Quang của mình, Hoàng Thiếu Thiên quyết định đi đó đây thư giãn, cậu rủ rê Trương Giai Lạc, bàn định cùng nhau đi du lịch. Đầu tiên là ngắm những phong cảnh chưa từng đặt chân ở trong nước trước, sau đó ra nước ngoài chơi.

“Tôi nói cho cậu biết, nếu không phải thấy cậu rất đáng thương, tôi cũng không đi với cậu đâu, tôi rất bận đó, mới kết hôn được hai năm, tôi còn cửa hàng hoa phải chăm sóc nữa!” Trương Giai Lạc phản đối, bấy giờ hai người đang ở trong một quán cà phê, sau đó nhìn thấy Hoàng Thiếu Thiên ngẩn người, “Cậu làm sao đấy?”

“Phục vụ, sao quán cà phê này còn có cả tạp chí eSport Times vậy.” Hoàng Thiếu Thiên cầm lấy quyển tạp chí trên bàn, quen thuộc lật đến một trang trong đó, nhỏ giọng thầm thì với Trương Giai Lạc: “Bài này là Vương Kiệt Hi viết, bút danh của anh ta là Chiêu Quân Xuất Tắc, ông xem, Vương Kiệt Hi khen tui này.”

“Bởi vì ông chủ của chúng tôi thích ạ.” Chị gái phục vụ cười nói.

“Vậy tui cũng muốn gặp ông chủ của cô một chút.” Hoàng Thiếu Thiên cười cười, chợt nghe thấy tiếng chuông gió ở cổng, cậu với Trương Giai Lạc quay đầu lại theo bản năng, nhìn thấy người quen đứng ở đó.

“Ồ! Lão Lâm!” Trương Giai Lạc ngạc nhiên reo lên.

“Ồ, là hai người các cậu à.” Lâm Kính Ngôn cười, “Khéo thật đấy, Mộc Tranh với Vân Tú vừa đi, hai người các cậu liền đến... Xem này, ở đây có giấy ghi chú các cô ấy vừa viết xong.”

Tô Mộc Tranh và Sở Vân Tú cũng có kế hoạch đi du lịch, cái này bạn bè trong Liên minh đều biết, cho nên Hoàng Thiếu Thiên cũng không ngạc nhiên cho lắm, cậu vừa ngồi nghe Trương Giai Lạc và Lâm Kính Ngôn ôn chuyện cũ, vừa tìm tờ giấy ghi chú được dán trên tường của hai cô nàng.

“Ghi lại một đoạn tôi đặc biệt thích đi…” Cậu nhìn thấy bút tích của Tô Mộc Tranh.

“Chỉ có Hoàng Thiếu Thiên mới đủ khả năng được gọi là Yêu Đao, Lư Hãn Văn mặc dù rất giỏi, nhưng cậu cũng không phải là Yêu Đao. Yêu Đao không phải một cây đao, đó là một linh hồn, là Hoàng Thiếu Thiên sử dụng Dạ Vũ Thanh Phiền, là Hoàng Thiếu Thiên thời kỳ Kiếm Thánh, Băng Vũ trong tay Hoàng Thiếu Thiên mới là Yêu Đao---”

“Chỉ Hoàng Thiếu Thiên.”

“Thêm một câu nữa, giống như Diệp Tu chỉ là Diệp Tu, Tô Mộc Tranh cũng chỉ là Tô Mộc Tranh.”

Hoàng Thiếu Thiên không nhịn được cười, sau đó cậu nhìn thấy tờ ghi chú của Sở Vân Tú.

“Những cô nương khác trong chuyện xưa luôn có một ‘chàng’ không cách nào quên được, các chàng trai trong chuyện xưa cũng luôn có một ‘nàng’ mà họ nhớ mãi khôn nguôi, mà chúng ta trong câu chuyện xuyên suốt cái nghề này cũng có một ‘tình yêu’.”

“Tôi dành tất cả tuổi trẻ của mình cho ‘tình yêu ấy’ --- thanh xuân của chúng tôi, đều ở trong Vinh Quang, còn những cái khác, cứ tùy duyên đi.”

Rất tốt, thanh xuân dâng trọn cho Vinh Quang, hiện giờ không còn trẻ nữa, vậy mở ra cho mình một chương mới. Sở Vân Tú nhờ Trương Tân Kiệt giả làm bạn trai, Tô Mộc Tranh bắt đầu đi du lịch, các tiền bối thì kết hôn, mở tiệm, còn cậu…

Hoàng Thiếu Thiên cảm thấy, nếu như cậu viết một quyển sách, vậy thì tên của nó sẽ là “Dành trọn thanh xuân”.

Tui rất thích Lam Vũ, cũng rất thích Hoàng Thiếu :sauc

Có thể dành tặng một món quà vào sinh nhật cậu ấy tui cảm thấy rất vui!!!! :haha

Biết đến Toàn Chức và Lam Vũ là may mắn của tui, trong 1 năm qua quen biết thêm rất nhiều người cũng yêu thích Toàn Chức, còn biết thêm rất nhiều thứ trước đây chưa từng tiếp xúc qua nữa :xu

Cậu là một trong những người tui yêu thích nhất, mong cậu một sinh nhật vui vẻ, tiếp tục cùng Lam Vũ trải qua thật nhiều mùa hè!!!!!!!!!

Tương lai, chúng ta còn rất nhiều mùa hè thuộc về Lam Vũ :lv

Còn cậu, sẽ mãi là thiếu niên mà tui yêu thích :lv:pk:bang
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook