Hoàn [Thiếu Thời 2021] [Tôn Triết Bình] Một nguyên do tới tận bước đường này

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1

MỘT NGUYÊN DO TỚI TẬN BƯỚC ĐƯỜNG NÀY


Cre: 午氧

Tác giả: 哈小晒

Link gốc: 【全职//孙哲平中心】一个为何至此的原因

Edit: Nguyệt



Tôi thấy bản thân của một thuở ngây ngô
Xuất hiện giữa câu chuyện cũ chẳng có tôi
Chờ đợi tôi hồi đáp
Một nguyên do tới tận bước đường này


«Sơn Hải» – No Party For Cao Dong



Đây là lần đầu tiên Tôn Triết Bình ngồi nói chuyện phiếm cùng Trương Giai Lạc kể từ sau khi Phồn Hoa Huyết Cảnh trở thành truyền thuyết hồi mùa giải thứ năm.

Trương Giai Lạc chớp chớp mắt ngắm nghía không gian văn phòng —— cái bàn trông thật chắc chắn, là gỗ thịt sao? Ô? Sao bên trong lại bào lõm thành cái bồn rửa cực kỳ nông rồi còn có cả món đồ trông như vòi nước nữa, thiết kế tân tiến gì đây… Góc tường có chậu cây cảnh, mặt lá xanh tươi bóng mượt, Trương Giai Lạc cũng coi như nửa chuyên gia cây cảnh, nhanh chóng mường tượng ra cảnh Tôn Triết Bình cao to “men-lì” cầm chiếc khăn be bé lau lá cây mỗi tuần rồi tự thấy buồn cười không chịu được. Sát bên chậu cây cảnh là một đài phun nước nhỏ thẳng đứng, ngọc thạch tròn xoe màu trắng ngà không ngừng xoay tròn theo dòng nước phun ra trên đỉnh tháp. Trương Giai Lạc từng thấy thứ này ở cửa hàng chuyên bày bán hòn giả sơn, hình như nó tên là “Thay đổi vận khí”, vị trí đặt trong phòng cũng rất cần chú ý yếu tố phong thủy. Trương Giai Lạc có khả năng tưởng tượng phong phú, “Thay đổi vận khí” kết hợp với cây cảnh sang trọng, cậu lập tức cảm thấy bản thân đang ở một nơi được bày trí vô cùng thần bí khó tả, như thể sẽ cậu đã được phù hộ đến mùa nấm rừng sang năm, dù ăn thế nào cũng không bị ngộ độc vậy.

Cuộc gọi giữa Tôn Triết Bình và nhà cung cấp sắp kết thúc, hắn phất tay ý bảo Trương Giai Lạc cứ ngồi tạm trước. Hắn không ngừng nói mấy câu mệnh lệnh của sếp lớn kiểu “Được”, “Tôi biết rồi”, “Khẩn trương cho tôi nhé”, đồng thời lấy nửa ấm nước từ vòi trên bàn, cắm điện đun nước trước ánh mắt kinh ngạc của Trương Giai Lạc.

“Liên lạc với tôi ngay khi bên hậu cần bình ổn lại.” Tôn Triết Bình nói với người đầu dây bên kia, “Vậy nhé, gặp lại sau.” Xong xuôi, hắn buông điện thoại xuống, hỏi Trương Giai Lạc: “Cậu uống Đại Hồng Bào hay Mao Phong?”

“Tui muốn uống nước có ga.” Trương Giai Lạc đáp.

Yêu cầu này rơi đúng vào phạm vi tổng giám đốc Tôn không biết. Tôn Triết Bình vốn định mặc kệ điều Trương Giai Lạc nói, cứ tiếp tục pha trà Đại Hồng Bào quý giá mấy hôm trước khách hàng gửi tặng mấy hôm trước nhưng chẳng hiểu sao lại rút phích cắm ấm điện ra, đứng dậy: “Để tôi xem trong tủ lạnh ở phòng trà.”

Lúc Tôn Triết Bình mang hai chai Bắc Băng Dương về văn phòng, Trương Giai Lạc đã đeo tai nghe chơi game trên điện thoại. Trương Giai Lạc vẫn để đuôi tóc dài, chưa nhuộm lại nên phía sau đầu hiện rõ hai mảng màu đen và đỏ rượu, đẹp một cách kỳ lạ. Hoodie mặc không ngay ngắn, mũ áo lệch qua một bên, chân đi đôi giày trông có vẻ đã lâu không giặt, bám khá nhiều bụi đất. Trương Giai Lạc chăm chú chơi game âm nhạc, chẳng hề để ý rằng Tôn Triết Bình đang đứng phía sau, ngón tay bấm “perfect” liên tục. Tôn Triết Bình nhìn hình ảnh màu mè trên màn hình vài giây, đưa ra kết luận chắc chắn rằng Trương Giai Lạc phải đánh bằng hết bài nhạc mới thôi

Full Combo. Hệ thống tổng kết điểm số, không phá kỷ lục. Trương Giai Lạc nhỏ giọng kêu một tiếng “Đệch”.

Tôn Triết Bình thuận tay đặt chai Bắc Băng Dương xuống trước mặt Trương Giai Lạc, thành công khiến cậu ta giật thót. Trương Giai Lạc xấu hổ tháo tai nghe, ngẩng đầu kêu ca với Tôn Triết Bình: “Ông phát ra chút tiếng động lúc bước đi được không vậy?!”

Chẳng hiểu sao tâm trạng Tôn Triết Bình bỗng trầm xuống.

Cậu ấy thật trẻ trung. Hắn bỗng nghĩ vậy.

Đã qua hơn nửa năm sau khi giải nghệ rời Bá Đồ, ba mươi tuổi nhưng Trương Giai Lạc vẫn thật trẻ trung.

Rốt cuộc là Trương Giai Lạc bước qua thanh xuân quá chậm hay Tôn Triết Bình hắn già cỗi quá nhanh?

Tôn Triết Bình liếc nhìn Trương Giai Lạc đang nhốn nháo, kéo ghế lại ngồi cạnh bàn trà. Nhìn sang, hắn thơ ơ chấp nhận rằng hắn đã ghen tị với sự trẻ trung của Trương Giai Lạc đến mức quên cả bản thân mình.

Trương Giai Lạc hiện đang làm marketing cho một công ty game, lần này đi công tác ở thành phố B, tranh thủ thời gian rảnh ghé qua công ty Tôn Triết Bình. Người này chưa bao giờ ngồi đàng hoàng trong văn phòng, hồi còn huấn luyện ở câu lạc bộ, cậu ta thường ngồi xếp bằng trên ghế trước máy tính, đánh game mệt thì bốc snack khoai tây ăn, vô cùng tùy ý. Trải qua mười năm như vậy, đột nhiên chuyển sang hoàn cảnh cả ngày phải đề phòng sếp đi thị sát, quả thực khổ không nói hết.

“Sếp các cậu quản nhiều thế.” Tôn Triết Bình nhận xét.

“Ông mặc kệ mấy chuyện đó hả?” Trương Giai Lạc hỏi.

“Có thành tích là được, tôi quan tâm tư thế làm việc của người ta làm gì.” Tôn Triết Bình đáp.

“Ông chủ Tôn, xin hay thu nhận tui!” Hai mắt Trương Giai Lạc sáng lấp lánh.

“Có hiểu về chuỗi cung ứng không?” Tôn Triết Bình hỏi.

“Đệch, ông dám dè bỉu tui học thức thấp?!” Trương Giai Lạc muốn lật bàn nhưng cái bàn trước mặt thật sự khá nặng, cậu không lật nổi.

Tôn Triết Bình nhíu mày, khuôn mặt đắc ý tỏ vẻ “Có gì không dám?”

Trương Giai Lạc thán phục khí thế giàu sang của Tôn Triết Bình, thầm nghĩ nên lựa vài lời uyển chuyển nhưng lại cảm thấy giữa cậu ta với Tôn Triết Bình không cần kiểu lễ nghi vòng vo đó nên cuối cùng vẫn trực tiếp ngỏ ý phát đạt rồi đừng quên bạn cũ, anh em tui kinh tế khó khăn còn kính ngờ sếp lớn hỗ trợ chút đỉnh.

Tôn Triết Bình uống cạn chai nước có ga, đáp: “Ừ.”

Thực ra Trương Giai Lạc đâu thể nào thiếu tiền chứ, dù là Bá Đồ giàu có lúc trước hay kể cả những năm cậu ta ở Bách Hoa, lương đội trưởng tích góp lại đủ cho cậu ta ăn no mặc ấm nửa đời sau chỉ bằng tiền lợi tức. Thứ người này muốn chưa bao giờ là vật chất mà là rời khỏi sàn đấu rồi không còn nơi nào trút bầu nhiệt huyết, nếu không làm việc gì, cảm giác ngứa ngáy nơi đầu ngón tay sẽ biến thành nhức nhối và trống rỗng trong tim.

Tôn Triết Bình hiểu rất rõ bởi chính hắn cũng từng như vậy.

Nếu buộc phải nói gì đó, vậy thì Trương Giai Lạc may mắn hơn hắn nhiều. Tuy đến tận khi giải nghệ, cậu ta vẫn không giành lấy được một giải quán quân nào nhưng chí ít Trương Giai Lạc đánh đủ rồi mới lui. Cuộc sống thật sự sảng khoái, muốn ra đi, muốn dừng lại đều do bản thân quyết định, huống hồ cậu ta còn là tuyển thủ quốc gia, danh hiệu quán quân thế giới rực rỡ vinh quang vĩnh viễn gắn cùng tên cậu. Tôn Triết Bình không ghen tị với Trương Giai Lạc, hắn vui cho bạn mình, đồng thời cũng không hề hối hận, tay bị thương nhưng vẫn nhất quyết muốn đánh đến mức thành tật hẳn, buộc phải ra đi đều là chính hắn. Ba năm rưỡi quá ngắn ngủi, ngắn đến mức giờ nghĩ lại chỉ như một giấc mộng thoáng qua. Tỉnh mộng, hắn cũng chỉ cười ai thán một tiếng, sau đó dứt khoát quay đầu rời đi, như thể bản thân sẽ chẳng đau lòng.

Sau khi giải nghệ, Tôn Triết Bình học cách làm ăn buôn bán. Dường như là một sự bồi thường, mấy năm nay, công việc của hắn luôn xuôi chèo mát mái, công ty ngày càng phát triển, chỉ có khoảng thời gian tới Nghĩa Trảm làm vai phụ mới gặp phải chút gập ghềnh. Nghĩ cũng thật buồn cười, chẳng hiểu sao Tôn Triết Bình chẳng thể nào vừa thi đấu lại vừa kinh doanh. Tôn Triết Bình luôn cảm thấy hai việc đó cớ gì không thể diễn ra đồng thời, vào khoảng thời gian ngang tàng nhất trong đời, hắn quả thật đã làm được cả hai, thực lực, người hợp tác, tiếng tăm, vượt mọi chông gai trên sàn đấu, cần gì đều có nấy. Thế nhưng lần đánh đổi tất cả ấy của hắn chỉ vỏn vẹn ba năm rưỡi. Tôn Triết Bình hiểu nguyên nhân kinh doanh thuận lợi chẳng phải sự bù trừ vận hạn gì mà chỉ mọi khó khăn đều chẳng có gì khó chấp nhận khi đem so với hai năm gian nan nhất hắn từng trải qua.

Trương Giai Lạc chú ý thấy tay trái của Tôn Triết Bình không quấn băng vải.

“Tay ông khỏi rồi?” Trương Giai Lạc hỏi.

“Ngại trưng ra.” Tôn Triết Bình đáp, “Bị người ta hỏi nhiều quá, phiền, nên không băng nữa.”

“À…” Trương Giai Lạc ấp úng đáp một tiếng xong lại như hạ quyết tâm gì đó, hỏi, “Rốt cuộc năm đó xảy ra chuyện gì?”

“Bệnh viện nói không có cách nào khỏi hẳn nên tôi không chữa.” Tôn Triết Bình nói, “Đánh đến khi phế hẳn thì thôi.”

“Ông thật là…! Aiz…” Trương Giai Lạc thở dài một hơi, “Sao ông không nói sớm chút, tui không tin không có bệnh viện nào tốt hơn có thể chữa được cho ông.”

“Tôi không muốn vậy.” Tôn Triết Bình chỉ khẽ nói một câu.

Trương Giai Lạc đỡ trán.

Hắn không muốn. Kêu Tôn Triết Bình từ bỏ mấy năm đỉnh cao nhất để chữa trị, cho dù sau khi quay lại có thể giành được quán quân hằng khao khát thì hắn cũng sẽ không muốn điều đó xảy ra.

Còn không bằng đánh đến phế hẳn, bị bệnh trạng giống như thanh đao kề trên cổ ép rời đi.

Nghe có vẻ quyết tuyệt bi tráng nhưng thực chất người trong cuộc không hề đau đớn xé ruột xé gan như những lời đồn trên mạng. Cá tính Tôn Triết Bình vốn là vậy, khi đánh game thích bán máu, thích đối kháng trực diện. Đối với hắn, phanh xe chỉ như thứ vô dụng, dù là trong trận đấu hay trong cuộc sống đều vậy, làm gì hắn cũng ưa đạp ga hết cỡ, tai nạn thì hắn chịu, sửa chữa rồi lại có thể xông pha, không đi nổi nữa thì thôi nhưng chắc chắn không bao giờ vứt bỏ, thi thoảng trở về nghe tiếng mô-tơ gầm rít cũng không tệ.

Đôi người Phồn Hoa Huyết cảnh rõ ràng bị người hâm mộ biến tấu thành bi kịch. Thực tế cả hai đều vô cùng phóng khoáng, đơn giản chỉ là muốn thi đấu, khát khao chiến thắng. Ít ra Trương Giai Lạc còn ôm ấp chút tình cảm, đau lòng cho người hâm mộ, cậu ta hiền hòa lại đa sầu đa cảm, thậm chí còn ép bản thân sử dụng đấu pháp không phù hợp với tính cách mình vì chiến đội. Tôn Triết Bình thì không như vậy, cho dù hắn mới là người lập ra Bách Hoa, hắn càng tâm niệm rằng “Thắng ở đâu cũng là thắng” hơn Trương Giai Lạc.

Mùa giải thứ bảy, lúc nhìn Trương Giai Lạc giải nghệ, hắn thấy có vài người hâm mộ lâu năm của Bách Hoa khóc lóc về Trương Giai Lạc, khóc lóc luôn cả về hắn, hơn nữa còn muốn kéo fans mới khóc cùng. Tôn Triết Bình cảm thấy điều đó thật nực cười, bản thân tuyển thủ còn chưa lên tiếng, đám người kia tỏ ra khổ sở quái gì chứ, bọn họ nhắc về Tôn Triết Bình mà cứ như đang cúng tế vị tổ tiên vĩ đại nào đó khiến hắn nổi hết cả da gà. Nghĩ vậy, Tôn Triết Bình lại cảm thấy câu lạc bộ Bách Hoa quá cố chấp, bỏ mặc Đường Hạo không thèm bồi dưỡng, đã mấy năm trôi qua rồi mà còn lưu luyến Phồn Hoa Huyết Cảnh mãi nên nhất quyết không chịu lấy Lưu manh làm chủ lực. Kết quả khiến người hâm mộ cũng cố chấp theo. Nhất là khi Vu Phong mới chuyển đội tới, Tôn Triết Bình còn cảm thấy rất ổn, tài khoản Lạc Hoa Lang Tạ với thuộc tính tốt như vậy mà bị đem cất, bị phủ bụi thì khá đáng tiếc. Kết quả, hắn vừa vào game, tất cả đều đang kêu gào “Trương Giai Lạc, tại sao anh lại đi!” Tôn Triết Bình cực kỳ lên án đồng thời cũng vô cùng bất lực đối với kiểu tình tiết Quỳnh Dao này. Nghĩ đến hồi Tiêu Thời Khâm chuyển tới Gia Thế, fans Lôi Đình cũng không nói gì, hắn lại càng cảm thấy mong mỏi Trương Giai Lạc sẽ cung cúc tận tụy tại Bách Hoa của fans Bách Hoa thật quá sức vô lý. Vất vả lắm hắn mới khuyên Trương Giai Lạc bình thường lại được.

Tôn Triết Bình nhìn sắp xếp của Bách Hoa, không ngờ bọn họ vẫn muốn tái hiện Phồn Hoa Huyết Cảnh thì không khỏi bất đắc dĩ. Những năm gần đây thi đấu thể thao điện tử toàn đi theo hướng truyền thừa, thật đáng thương cho Vu Phong và Trâu Viễn.

Nhiều năm sau Trương Giai Lạc mới hiểu rõ lối suy nghĩ của Tôn Triết Bình, cậu gọi thẳng hắn là đồ bạc bẽo. Nhưng Tôn Triết Bình hoàn toàn không cảm thấy thẹn, còn chê cười Trương Giai Lạc không có khí khái đàn ông.

Trương Giai Lạc hỏi, “Đại Tôn, ông không có gì không cam lòng sao?”

Đương nhiên Tôn Triết Bình cũng từng không cam lòng, nhưng hắn chưa bao giờ không cam lòng về việc Phồn Hoa Huyết Cảnh đột ngột biến mất. Hắn chỉ không cam rằng bản thân không thể thắng đến cuối cùng, thậm chí không có cả cơ hội đánh đã rồi mới giải nghệ như Trương Giai Lạc.

Nhưng không cam lòng thì phải làm thế nào chứ, tay hắn không không ổn, có cố níu kéo cũng không thể tiếp tục làm tuyển thủ chuyên nghiệp. Nếu khóc lóc, mắng chửi hữu dụng, Tôn Triết Bình đã sớm khóc chìm Bắc Kinh, chửi sập vòm trời.

Trương Giai Lạc trầm lặng một hồi lâu mới kết luận: “Đều tại Diệp Tu.”

Kết luận này thật sự chạm đến tâm khảm Tôn Triết Bình. Hắn hồi tưởng lại trận tổng chung kết mùa giải thứ ba, trận đấu cá nhân mùa giải thứ mười, nghiến răng tán thành: “Đều tại Diệp Tu.”

Thực ra bọn họ chỉ đang trách chính mình thôi.

Lúc ra về, Trương Giai Lạc thoáng trông thấy máy đọc thẻ Vinh Quang trên bàn làm việc, cậu ta vừa vui mừng lại vừa xót xa, hỏi Tôn Triết Bình sao đến giờ vẫn còn chơi.

Tôn Triết Bình liếc nhìn Trương Giai Lạc bằng ánh mắt kỳ quái, “Nói cứ như hiện giờ cậu không chơi nữa vậy.”

Trương Giai Lạc ngẩn người, cười trừ, cười một hồi bỗng lại lầm bầm lầu bầu như đang cảm thán: “Vì sao cơ chứ…”

Cũng không biết rốt cuộc Trương Giai Lạc đang hỏi chuyện nào.

Vì sao?

Tôn Triết Bình cũng từng hỏi vì sao, nhưng cố gắng truy cứu một nguyên nhân chẳng thể vãn hồi quá khứ cũng chẳng nghĩa lý gì.

Tôn Triết Bình không có ý định tìm một nguyên do cho bản thân bởi lẽ hắn không cần những điều vô nghĩa như vậy.

Dù là người ngang tàng đến mấy cũng phải học cách chấp nhận điều vận mệnh đã định đoạt.



Người ấy hiểu, rõ ràng thấu triệt
Tôi chẳng thể trao người điều ấy
Vậy nên người đi về phía núi non


Người ấy hiểu, vô cùng thông tỏ
Tôi chẳng thể trao người điều người mong
Người quay đi, hướng mình ra biển cả.


«Sơn Hải» – No Party For Cao Dong
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook