- Bình luận
- 323
- Số lượt thích
- 2,198
- Team
- Gia Thế
- Fan não tàn của
- Tán Tu Tán
Thiên hạ đệ nhất
Author:枯木逢春雷
Edit + Beta: Băng Ly
Fic thuộc Project Bỉ Ngạn Thiếu Thời - Mừng sinh nhật Tôn Triết Bình 2021
Edit + Beta: Băng Ly
Fic thuộc Project Bỉ Ngạn Thiếu Thời - Mừng sinh nhật Tôn Triết Bình 2021
1.
Vượt Hoàng Hà, băng Âm Sơn, dãy Kỳ Liên ngàn thước gập ghềnh, dòng Hoàng Hà mênh mang cuồn cuộn, tuấn mã phi nước đại qua Võ Uy Trương Dịch, nghỉ đêm tại Tửu Tuyền Cam Châu, rốt cuộc đến hoàng hôn một ngày nọ, Tôn Triết Bình tới được Đôn Hoàng.
Ánh tà dương ngoài thành đỏ rực như máu, đại mạc Lưu Kim, trong thành tửu kỳ trước quán bay phấp phới, dòng người qua lại như mắc cửi.
Một tô mì trứng thịt lừa, hai vò rượu cao lương, sắc nước trong veo, hương lan bốn phía, như gió núi thổi qua băng tuyết Kỳ Sơn, lại như nắng gắt nóng rực nơi cồn cát. Khóe môi vừa nhấp, nếm hết bốn mùa ấm lạnh Lương Châu.
Bát rượu thấy đáy, Tôn gia khen một câu, “Rượu ngon! Tiếp một vò nữa!”
Lão bản tửu quán thấy lời tán dương đột ngột vang lên, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy quán xá vắng lặng, một vị khách độc hành lẻ loi ngồi bên vị trí gần cửa sổ, tiểu nhị lười biếng nhà hắn không biết chạy đi đâu rồi.
Lão bản thở dài, đành phải tự mình đi lấy rượu.
Hắn đặt vò rượu xuống nhưng không vội rời đi, thuận thế ngồi xuống, bưng đĩa lạc chiên ở phía bên kia bàn đến trước mặt mình, bắt đầu ăn rất tự nhiên, “Ngươi không phải người địa phương hả?”
“Sao ngươi lại biết?” Tôn Triết Bình hơi nhíu mày, tay phải đã âm thầm kín đáo chạm tới trường kiếm nơi góc bàn.
“Đừng kích động.” Nhãn lực của lão bản vô cùng tốt, xòe tay trống trơn ra cho Tôn Triết Bình nhìn thấy, tỏ ý mình không có ác tâm, “Trong thành này giá rượu của nhà ta đắt nhất nhưng lại không xa hoa phô trương, nhà nghèo không tới nổi, nhà giàu không nhìn trúng, chỉ có người không rõ sự tình ở nơi khác đến mới muốn ghé vào xem. Cảm ơn ngươi đã chiếu cố.”
Dứt lời lão bản nâng bát rượu hướng về phía Tôn Triết Bình, sau đó một hơi uống cạn, xoay ra chỉ thấy trong bát một giọt không thừa, nở nụ cười tràn đầy tự tin, “Nhưng mà, rượu nhà ta trong thành này tuyệt đối đề danh hạng nhất.”
Tôn Triết Bình mở vò rượu mới, vải đỏ vừa lật, hương thơm nồng đậm đã tỏa ra khắp quán, “Quả nhiên không tầm thường! Nào, cùng cạn một chén!”
Rượu còn chưa uống đến đủ độ, hai người đã nói chuyện từ Lương Châu mỹ cảnh đến Yến Triệu bi ca, trò chuyện rất ăn ý, lão bản hiểu rõ Tây Vực như lòng bàn tay, cát vàng ngàn dặm, Hồ Dương ngàn năm, trong lúc nói chuyện đã dựng nên một thế giới Tôn Triết Bình chưa từng nghe tới. Y đã từng vào Nam ra Bắc, nghe qua chuyện xưa vùng U Yến thâm trầm, ngắm Trường An Lạc Dương phồn hoa lộng lẫy, sông nước Giang Nam hoa quế ba thu sen hồng mười dặm, dường như đang chậm rãi vẽ lên bản đồ giang sơn trải rộng bao la.
Yến Triệu bi ca: “Yến triệu cổ xưng đa cảm khái bi ca”, nghĩa là từ xưa đến nay mọi người đều biết Yến Triệu (Hà Bắc) là vùng có nhiều bài ca bi tráng cảm thán cho những vị anh hùng. Trong lịch sử vùng đất này xuất hiện lớp lớp nghĩa sĩ như thích khách Kinh Kha ở Hàm Đan, Thường Sơn Triệu Tử Long, Dương Kiều mãnh tướng Trương Phi, ngũ tráng sĩ Lang Nha sơn xả thân báo quốc, v..v... Vì vậy tại đây lưu truyền rất nhiều khúc ca vừa hào hùng quyết tuyệt vừa bi thương cảm khái về các vị hào kiệt, gọi là Yến Triệu bi ca. (Baidu).
“Cho nên ngươi đến đây để thưởng thức phong thổ Tây Vực sao?” Lão bản một tay chống cằm, tay khác vuốt ve bát rượu sứ trống không, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên thành bát vài cái, thanh thúy giòn tan, giống như đang gõ vào lòng người đối diện. Gò má trắng nõn nổi lên một tầng hồng phấn nhàn nhạt, khiến cho khóe mắt đuôi mày cũng đỏ ửng lên, hai mắt ngậm nước chếnh choáng mông lung, tóc đuôi ngựa buộc cao khẽ quét qua góc bàn tựa lông vũ đảo qua lòng người tê ngứa.
“Không phải.” Tôn Triết Bình lắc đầu, như đang nhớ lại chuyện gì hài hước, “Ta đánh cược thua!”
“Ồ? Đánh cược gì?” Vì sao đánh cược thua lại vui vẻ như vậy?
“Mấy bằng hữu của ta bắt ta tới Tây Vực tìm thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, xin nàng một lọn tóc.” Tôn Triết Bình nói. Nhóm chiến hữu thân thiết của y là một đám chỉ sợ thiên hạ không loạn, thích đùa ác và trêu chọc nhau suốt ngày. Có điều dù sao cũng vẫn cần giữ vững gia giáo của đệ tử thế gia, cho nên trừng phạt khi đánh cược thua không quá phận cũng không dễ dàng, tuy xảo quyệt nhưng cũng mang theo chút ý vị phong lưu.
Nghĩ cũng biết, hình tượng của Tôn Triết Bình xưa nay đều là cứng rắn nghiêm túc, ai mà không muốn nhìn nam nhân sắt thép như y gặp phải dáng hình mềm mại như nước, xem thử anh hùng có qua ải mỹ nhân không?
Nói không chừng có thể biến thành một đoạn giai thoại anh hùng gặp hồng nhan, từ đây trở thành cảm hứng của ca kịch, truyền xướng khắp bốn phương không chừng.
Lão bản bật cười, thả bát rượu trên tay xuống, “Ngươi đến nhầm nơi rồi. Nếu ngươi muốn tìm thiên hạ đệ nhất bảo bối hay tuyệt kỹ võ học hàng đầu, hay là việc hay chuyện lạ ly kỳ nhất, đều có thể tìm tới Tây Vực. Nhưng từ Dương Quan ra ngoài, chưa hẳn có thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Ngươi tới Giang Nam đi.”
Tôn Triết Bình dựa nghiêng người trên ghế, hai tay vắt chéo gối sau đầu, giương mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đêm đen thẫm, trăng sáng nhu hòa treo trên cồn cát, “Không cần đâu.”
“Nàng có phải thiên hạ đệ nhất mỹ nhân hay không cũng không quan trọng, nàng đẹp đến mức nào cũng không quan trọng, ta chỉ muốn xin nàng một lọn tóc.”
Lão bản lắc lắc vò rượu, nhẹ bẫng hư vô, dễ dàng xoay trong tay, “Nói như vậy ngươi đã biết muốn tìm ai rồi?”
“Tìm “Hoa hồng sa mạc” trong truyền thuyết.”
Đôi tay đang chơi đùa vò rượu có chút khựng lại, vật thoát tay nhanh như chớp lăn xuống đất, không đợi Tôn Triết Bình giơ tay tiếp được, y đã thấy lão bản ngồi đối diện cười đến kinh thiên động địa, gập cả người trên bàn cười hụt cả hơi.
Vò rượu đã vỡ, người kia vẫn cười như nhánh hoa run rẩy.
“Có chuyện gì? Ngươi từng gặp nàng sao?”
Lão bản thở một hơi bình tĩnh lại, lắc đầu, “Chưa từng gặp.”
“Vậy ngươi cười cái gì?”
“Người Trung Nguyên ngu xuẩn.” Lão bản cười thì thầm một câu.
“Ồ?”
“Nếu ngươi gặp được nàng, làm sao để xin nàng một lọn tóc?”
“So kiếm với nàng.”
“Thú vị thú vị, thật thú vị!” Lão bản lần nữa bật cười thành tiếng, “Tại hạ Trương Giai Lạc, xin thỉnh giáo các hạ quý tính đại danh?”
“Tôn Triết Bình.”
Tôn Triết Bình khoanh tay ngồi dựa trên bệ cửa sổ, yên lặng ngắm nhìn bầu trời đầy sao và biển cát miên man trong bóng đêm phía dưới.
Hoang vu vắng vẻ, lạnh lẽo tịch liêu, mênh mông bất tận.
Người lần đầu nhìn thấy sa mạc đều sẽ bị vẻ hoang sơ tráng lệ này làm cho rung động.
Ngọn đèn trên bàn lay động, Trương Giai Lạc bưng lên mấy đĩa thức nhắm và một vò rượu ngon, “Ai nói cho ngươi đi Tây Vực tìm “Hoa hồng sa mạc”?”
Tôn Triết Bình lưu loát nhảy từ bệ cửa sổ xuống, “Diệp Tu, hắn nói đã từng gặp qua người này.”
“Diệp Tu...” Trương Giai Lạc cắn môi, lập tức hỏi ngược lại, “Hắn nói đã từng gặp?”
Tôn Triết Bình ngồi xuống, đưa một đôi đũa cho người trước mặt, “Hắn biết ta đánh cược thua nên tới nói cho ta biết, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân ở Tây Vực có danh hào rất đẹp, gọi là “Hoa hồng sa mạc”.”
“Hắn nói trước kia đã từng nhìn thấy, quả là không gì sánh kịp.”
“Chỉ vì thân ở Tây Vực, người Trung Nguyên không biết...”
Trương Giai Lạc bẻ đôi đũa trong tay thành hai đoạn, Tôn Triết Bình kỳ quái nhìn hắn một chút, nói nốt nửa câu sau: “... Nếu ta có thể nhìn thấy, chắc chắn sẽ đồng ý với hắn.”
“Ngươi chưa từng nhìn thấy “Hoa hồng sa mạc” phải không?” Trương Giai Lạc ném hai đoạn đũa bị bẻ ra ngoài, như phi tiêu xé gió vút đi, đụng vào tủ bát, một hộp gỗ nhỏ rơi xuống. Hắn lướt người tới đỡ được hộp gỗ, mang tới đặt trên bàn.
“Mở ra nhìn xem.” Trương Giai Lạc ra hiệu.
Tôn Triết Bình nghe lời mở hộp ra, trong hộp gỗ có bốn năm tảng đá xếp rời rạc nhau, hình dạng mỗi viên đều y hệt bông hồng, dưới ánh đèn mờ ảo, cánh hoa hồng sáng tối đan xen, giữa những vân hoa phức tạp còn sót lại chút cát mịn chưa rửa sạch hết.
“Đây chính là “Hoa hồng sa mạc”.”
“Viên đá?”
“Đúng! Trong sa mạc, dưới lòng sông cạn khô, sẽ đào lên được loại đá này.”
Tôn Triết Bình cầm một viên lên quan sát cẩn thận, cánh hoa hồng tầng tầng lớp lớp phô bày diễm sắc rực rỡ, nở rộ cực hạn lại vĩnh viễn không tàn, “Quả thật rất đẹp.”
“Ngày mai ta chuẩn bị đi tìm vị mỹ nhân này.”
“Ta cũng muốn mở mang tầm mắt.” Trương Giai Lạc đóng hộp gỗ lại, “Không bằng đi cùng nhau?”
“Được!”
2.
Ánh nắng sáng sớm chiếu qua cửa sổ, chiếu xuống một góc quán, ngoài đường lớn tiếng người huyên náo, mấy người bán hàng rong nhỏ không chừng đã đi đi về về một vòng.
Quán rượu vẫn chưa mở cửa.
Có thể thấy rõ quán này làm ăn không tốt là do lão bản không chú tâm.
“Cho nên ngươi chuẩn bị tìm vị này như thế nào, ừm, “Hoa hồng sa mạc” mỹ nhân?” Trương Giai Lạc chậm rãi xé bánh nang, ngâm vào trong canh thịt dê, vô cùng hứng thú hỏi người từ Trung Nguyên đến.
Tôn Triết Bình cau mày uống hai ngụm sữa lạc đà, cuối cùng đành chịu thua, vừa nhai bánh nang vừa đáp, “Hỏi người”.
Trương Giai Lạc không nói gì, đẩy bát canh thịt dê sang bên cạnh, lấy vò sữa lạc đà về tay, “Đừng nghẹn đó.”
Rất nhanh Trương Giai Lạc đã biết Tôn Triết Bình “hỏi người” như thế nào.
Quán rượu nhỏ bình thường vắng vẻ đến mức có thể giăng lưới bắt chim, hôm nay lại đông nghẹt người, còn vô số dân chúng đứng ngoài cửa sổ ngó đầu vào nhìn, tập trung tinh thần theo dõi tình hình bên trong. Tôn Triết Bình ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, thả một túi tiền nhìn qua rất nặng lên bàn, còn có một xâu tiền đã lấy sẵn ra.
Ánh nắng chiếu lên tiền đồng, lấp lánh tỏa ra mùi hào phóng.
Cách làm của Tôn gia cũng rất đơn giản, chỉ dán một thông cáo bên ngoài cửa quán rằng, bất kỳ ai có thể cung cấp tin tức liên quan tới “Hoa hồng sa mạc”, không kể là tin tức gì, quan trọng hay không, đều có thể tới chỗ y nhận tiền thưởng và uống một chén rượu.
Tiểu nhị của quán chưa từng bận rộn như vậy, bưng đĩa chạy qua chạy lại trong đám người, chỉ một lát sau người đã ướt mồ hôi.
Trương lão bản đứng sau quầy chậm rãi gẩy bàn tính, bật cười nhìn người Trung Nguyên đang bị người dân quanh đây vây kín như thế nào.
“Hỏi ta hả, vậy là ngài đã tìm đúng người rồi, phải biết là trong thành Lương Châu này không có ai thông thạo tin tức hơn ta đâu. Ngài muốn tin tức gì ta cũng có thể nói được, ngài biết đại thiếu gia Diệp Tu ở kinh thành không, hắn là huynh đệ của ta...”
“Bớt nói nhảm...” Một đồng tiền mang theo kình khí đập thẳng vào trán người kia, chấn động đến mức gã ôm đầu kêu lên một tiếng “Á!”
Trương Giai Lạc cười, càng thêm vui sướng gẩy hạt châu trên bàn tính. Trên đài người người ra sức diễn, quần chúng vây xem dưới đài có ai không thuận miệng gọi thêm hai đĩa hạt dưa, đậu phộng với bình rượu ngon để nhấm nháp cho vui.
Nếu đã không muốn nghe về công tử quyền quý, vậy nên nói chuyện y thích nghe mới được chứ.
Một lão tiên sinh tuổi trung niên quần áo mộc mạc nhưng chỉnh tề, giọng nói rất êm tai lên tiếng với quần chúng xung quanh, “Hoa hồng sa mạc, vị này ta rất quen thuộc. Nói các vị không tin chứ ta còn nhìn nàng lớn lên. Khi còn bé nàng rất nhu thuận hiểu chuyện, luôn giúp đỡ mẫu thân lo liệu gia sự cẩn thận chu đáo. Sau khi đến tuổi cập kê càng thêm xuất chúng, cầm kỳ thi họa không gì không giỏi, lúc mười mấy tuổi người đến cầu thân gần như phá nát ngưỡng cửa nhà nàng...”
Tiên sinh lại tiếp tục kể, rằng nàng nghe lời phụ mẫu, chuẩn bị gả cho một nam nhân xấu xí, người xung quanh thở dài cảm thán. Không ngờ đường nhân duyên trắc trở, công tử hầu phủ nhìn trúng nàng, người nhà mỹ nhân lại tham tài, chuẩn bị xé bỏ hôn ước. Nhưng nàng trung trinh bất khuất, lời lẽ thẳng thắn cự tuyệt song thân xếp đặt, chuẩn bị tự vẫn...
“Lão nhân gia, uống chén trà cho nhuận giọng...” Trương Giai Lạc bưng ra một ấm trà xanh, ý cười ôn hòa.
Tôn Triết Bình nghe được giọng hắn, đang buồn bực ngán ngẩm cũng cảm thấy tỉnh táo hơn nhiều, hóa ra vị đại gia bị vây kín xung quanh vừa nãy hiện đang lẻ loi ngồi một mình ở bàn cạnh cửa sổ, quần chúng đã chạy hết đến bên người kể chuyện.
Có đôi khi tiền tài cũng chưa chắc có sức hút bằng chuyện bát quái.
Trương Giai Lạc đưa một chén rượu tới cho Tôn kim chủ cô tịch ngồi một chỗ, trêu đùa, “Lên được đại sảnh xuống được trù phòng, đúng là nhân gian khó kiếm.”
Tôn Triết Bình lướt qua một ngụm, mùi rượu trong quán rất nồng, như một tia khí đục xen lẫn trong gió núi Kỳ Sơn trong veo mát lạnh. Y cười lắc đầu, “Không thú vị, không giống người sống, chỉ là con rối của lễ giáo mà thôi.”
Trương Giai Lạc nhíu mày, lấy lại bát rượu đã cạn trên bàn, trở về đứng sau quầy.
Trong đám người ồn ào, chỉ thấy tiên sinh kể chuyện run rẩy ôm bụng khó khăn nói hết câu, “Ôi, bây giờ lão phu thực sự không dễ chịu, tạ lỗi với các vị!”
Ông ta ôm bụng chạy tới mao xí, vừa chạy như bay vừa không quên hô hào với đám đông xung quanh, “Được sự quan tâm của các vị, buổi trưa ngày mai lão phu sẽ tiếp tục kể chuyện cuộc đời “Hoa hồng sa mạc” ở quán trà Duyệt Lai, xin các vị hương thân phụ lão tới ủng hộ...”
Tôn Triết Bình vuốt phẳng tờ giấy Trương Giai Lạc đặt dưới chén rượu, nét chữ thanh tú, đoan chính thẳng tắp, “Phá gia chi tử”.
“Phá gia chi tử” giương mắt, phát hiện mọi người xung quanh đều nhìn về phía y, đợi y đáp lại.
Tôn Triết Bình đặt kiếm xuống bàn, sắt gỗ chạm nhau nhẹ phát ra tiếng, lạnh lùng lắc đầu, “Toàn lời vớ vẩn.”
Ánh mắt Trương Giai Lạc lóe sáng, đối diện với ánh mắt thâm ý sâu xa của Tôn Triết Bình, hắn khẽ cười đáp lại.
Đám đông hiểu ra, vốn tụ tập để lừa gạt khách lạ, giờ bị phát hiện nên kéo nhau tản đi hơn phân nửa, chỉ còn lại vài người thật sự có lời muốn nói, cùng với những quần chúng muốn nghe chuyện hay.
Có một nông phu khoảng tuổi tam thập, thấy mọi người phía dưới đang nhìn, nhỏ giọng nói, “Chuyện này... “Hoa hồng sa mạc” ta từng gặp qua, có hơi gầy quá, nhìn cũng biết không phải nữ nhân mắn đẻ, không tốt như lão bà nhà ta...”
Tôn Triết Bình cắt lời, “Trông nàng như thế nào?”
“Ầy... cái này thì...” Nông phu càng lúng túng xoa xoa góc áo, ánh mắt đám đông xung quanh sáng rực, chỉ hận không thể mọc ra hai cái tai thỏ nghe kỹ lời hắn nói.
“Nàng... che mặt.”
Tất cả mọi người như quả bóng xì hơi.
“Nói vậy cũng không biết dung mạo nàng ra sao?”
“Không chừng là xấu xí nên không thể gặp người.”
“Tiểu thư khuê các sao có thể tùy tiện xuất đầu lộ diện?”
“Ai biết có phải tiểu thư khuê các thật không, hay vừa rồi cũng chỉ là tiên sinh kể chuyện nói bừa...”
Mới sáng sớm đã nghe thoại bản ly kỳ, chân tướng lại như hoa trong sương, hương dân càng thêm phát huy trí tưởng tượng và năng lực trinh thám của mình, nhao nhao phát biểu suy nghĩ.
“Không không không...” Nông phu liên tục khoát tay, phủ nhận suy đoán của mọi người, “Nàng thực sự rất đẹp.”
“Che mặt rồi sao ngươi lại biết nàng đẹp?” Quần chúng chất vấn.
Nông phu chưa từng được bao nhiêu ánh mắt hướng vào như vậy, trán đã đổ mồ hôi, giọng nói vừa nhỏ vừa do dự rụt rè nói tiếp, “Đôi mắt... đôi mắt của nàng rất to...”
“Ồ?” Đám đông vểnh tai tập trung nghe những lời hắn nói, ánh mắt thúc giục.
“Lông mày... thanh tú...” Nông phu nhíu mày nhớ lại, người bên dưới đài càng háo hức mong chờ.
Người xung quanh gật đầu, chỉ hận không thể nắm lấy bả vai hắn lắc lắc một hồi để rơi xuống thêm vài chi tiết.
“Làn da rất mịn... Ta từng nắm tay của nàng, không đúng, là nàng từng nắm tay ta, cũng không đúng, nàng...”
“Ngươi từng nắm tay ai?” Một vị phụ nhân đẫy đà cao lớn, dựa vào ưu thế hình thể đột ngột chen qua đám đông, vọt tới trước mặt nam nhân kia, nhanh như chớp xách tai hắn lên, “Lão nương sao lại chưa từng nghe ngươi kể qua chuyện này hả?”
“Ai da, chuyện này, là... nàng... ai ui, không phải vậy đâu...”
Phụ nhân cũng không dây dưa nhiều, xách thẳng tai phu quân của nàng đi ra hướng cửa, đi tới đâu đám đông né tránh đến đó, “Sáng sớm đã đi ra ngoài, lão nương còn tưởng kẻ ma cà bông như ngươi hôm nay đã có tiến bộ. Không ngờ không phải đi làm việc mà chạy tới đây kể chuyện, muốn cả nhà đều chết đói phải không?”
Một xâu tiền chuẩn xác ném vào lòng vị phụ nhân kia, dừng lại mấy lời càm ràm của nàng ta.
Quần chúng xem náo nhiệt cùng quay đầu nhìn về phía người ném xâu tiền.
Tôn Triết Bình ngồi cạnh cửa sổ, chắp tay với hai người một cái, “Đa tạ!”
Trương Giai Lạc đứng sau quầy ngẩng đầu lên, “Một chén rượu này mọi người có thể tới đây uống tùy lúc, vị khách nhân này đã trả tiền!”
Quần chúng đều nhao nhao nói được, át đi tiếng giải thích yếu ớt của nông phu kia với lão bà, “Thực sự là đến đây kiếm tiền mà...”
Lúc sau còn mấy người nữa cũng nói vài tin tức họ biết cho Tôn Triết Bình, hài lòng nhận tiền thưởng, trò náo nhiệt này đến trưa mới kết thúc, một tháng sau đó trở thành truyền thuyết mới trong thành Lương Châu.
Tin tức Tôn Triết Bình thu thập được cơ bản đều giống nhau, “Hoa hồng sa mạc” dáng mảnh như liễu, mỹ sắc khuynh thành, nhưng chưa bao giờ dùng dung mạo thật gặp người, luôn một thân y phục hoa gấm lộng lẫy, cũng không thường xuất hiện trong thành Lương Châu.
Hoặc là nói, nàng thực ra không phải người Lương Châu.
Tôn Triết Bình gõ ngón tay lên một điểm trên bản đồ, tung tích mỹ nhân kéo dài một đường hướng về phía đại mạc...
3.
Trương Giai Lạc đóng cửa quán rượu nhỏ, ngăn tia nắng hoàng hôn cuối cùng hắt vào, trên bàn đã thắp lập lòe ánh nến.
“Tiếp theo ngươi chuẩn bị làm gì?” Trương Giai Lạc nhìn địa đồ trải ra bàn, trên mấy ốc đảo đã bị vẽ thêm vòng tròn.
“Đi ốc đảo tìm nàng”. Tôn Triết Bình đáp.
“Nhỡ đâu chỉ là một truyền thuyết thì sao?” Trương Giai Lạc vô thức gõ nhẹ lên bản đồ thành Lương Châu, “Chưa từng có ai gặp nàng.”
Tôn Triết Bình cười tỏ vẻ không quan trọng, “Ta từng truy bắt cường đạo, săn lùng mãnh hổ, vượt vạn dặm tuyết tìm tiên thảo, xâm nhập ba mươi dặm trại địch. Đáng tiếc, con mồi trên thế gian đều hữu hình.”
“Ta chưa từng bắt được một truyền thuyết.”
“Vô hình vô dạng, không biết đích đến không rõ chốn về, không thể phỏng đoán.”
“Bắt không được, buông không đành, ta nghĩ sẽ là một chuyến hành trình thú vị.”
Tôn Triết Bình phóng khoáng ngồi dựa vào bệ cửa sổ, gió đêm thổi tung bay tuệ kiếm trong tay y, mặt dây chuyền bạch ngọc lắc lư gõ nhẹ vào vỏ kiếm, dường như đang hưởng ứng với lời nói nhẹ như gió vừa lãng mạn vừa cuồng vọng của chủ nhân.
Y nghiêng đầu mỉm cười với Trương lão bản, ánh nến trong phòng và ánh sao trên trời như đều thu trong đôi mắt kia.
“Ngươi cũng là người thú vị.” Trương Giai Lạc ôm tới một vò rượu, vừa mở vải đỏ hương rượu đã tỏa ra bốn phía, như truyền thuyết xa xôi nào đó theo gió mà tới, trong khoảnh khắc tràn ngập căn phòng.
Mở tửu quán trong thành Lương Châu, Trương Giai Lạc gặp được rất nhiều người, thế nhân đông đúc nhộn nhịp, thế sự hỗn loạn khó lường, nhưng rất hiếm khi khiến hắn cảm thấy thú vị.
Nhưng Tôn Triết Bình là một kẻ thú vị.
Như gió núi Kỳ Sơn lạnh thấu xương không bị trói buộc, lại như Tô Mạc Già* lúc cuồng vũ xoay tròn theo điệu trống.
“Ta đi cùng ngươi.” Trương Giai Lạc ngửa đầu uống cạn sạch chén rượu, hắn cũng trở thành người truy phong, nhảy vào giữa đám người Tô Mạc Già cuồng hoan.
Lục lạc đinh đang, bọn họ đi dọc theo tuyến đường xuyên qua cồn cát. Gió lớn sa mạc thổi không ngừng, cát mịn từng cơn đổ ập lên người ngồi trên lưng lạc đà. Trương Giai Lạc quấn mấy tầng áo, áo trắng dài phiêu dật bay bay, tránh ánh nắng độc hại của sa mạc.
Tôn Triết Bình đội mũ rơm rộng vành, người đồng hành chỉ cách y mấy bước, nhưng trong hơi nóng và gió cát mịt mù chỉ nhìn thấy một thân ảnh mờ ảo.
Trong bão cát, phía trước lại truyền đến một tiếng ca réo rắt mơ hồ.
Tôn Triết Bình cười cười, lúc ra cửa tiện tay hái một phiến lá cây, bây giờ có đất dụng võ.
Sáo lá thánh thót hòa quyện với làn điệu Tây Vực thê lương, đi qua Trường Thành hoang vu ngàn dặm, vượt qua bãi đá trên hồ nước cạn khô nơi sa mạc, đi hết cồn cát này tới cồn cát khác, từ mặt trời mọc đến lúc hoàng hôn.
“Chúng ta đến rồi.” Trương Giai Lạc lưu loát nhảy trên lưng lạc đà xuống, đợi chủ nhân đứng vững trên mặt đất rồi, lạc đà mới chậm rãi nằm xuống, hiền lành ngoan ngoãn rạp người trên mặt đất, nhai kỹ nuốt chậm cỏ khô.
Không biết từ đâu nhảy ra một con chuột cực nhỏ, đứng trên đống cỏ khô lạc đà đang ăn, nhìn chằm chằm người tới.
“Chuột?” Lần đầu tiên Tôn Triết Bình nhìn thấy chuột không sợ người như thế.
“Là sủng vật được nuôi.” Trương Giai Lạc nhún vai, “Trong ốc đảo rất hiếm động vật, lâu lắm mới thấy một con.”
Quả nhiên có người trẻ tuổi chạy đuổi theo con chuột nhỏ đến nơi, mang theo một con chuột khác giống y như đúc, biểu cảm kỳ quái nhìn chằm chằm người lạ đến đây.
“Ta muốn nghe một chút chuyện về “Hoa hồng sa mạc”?” Tôn Triết Bình chắp tay thi lễ.
Nam nhân trẻ không vội quay về, chỉ cảnh giác hỏi, “Ngươi hỏi chuyện này làm gì? Ta không biết, ta không biết đâu!”
Dứt lời lại nhìn Trương Giai Lạc bằng ánh mắt hỏi ý kiến.
Trương quán chủ chỉ có thể giải thích ngắn gọn, “Y là người nơi khác đến.”
“Nghe qua truyền thuyết về nàng nên tò mò muốn tới nghe ngóng thử xem.”
Người trẻ tuổi khó hiểu nhìn Trương Giai Lạc.
Hắn đành giơ tay lên, bất dĩ cười nói, “Ta có thể đảm bảo, chỉ vậy thôi.”
“Nhàm chán.” Thanh niên nhíu mày, thấp giọng lẩm bẩm.
Có người cảm thấy theo đuổi một truyền thuyết là chuyện lãng mạn nhất trong thiên hạ, tất nhiên cũng có người cảm thấy chuyện này cực kỳ ngu ngốc.
Tận sau này Tôn Triết Bình mới hiểu rõ vì sao thanh niên lại cảnh giác như vậy. Ốc đảo này là đường giao thông trọng yếu, cách thành Lương Châu không xa, màu mỡ tốt tươi, cho nên trước nay đều là mục tiêu cướp bóc của mã phỉ. “Hoa hồng sa mạc” đã từng nhiều lần giúp lương dân đánh bại bọn chúng, nhưng dù bị trọng thương thì kẻ xấu cũng không từ bỏ ý đồ, từng tuyên bố phải bắt bằng được kẻ xen ngang đeo mặt nạ này. Nghe nói số tiền treo thưởng đã lên tới trăm lượng hoàng kim, dù chỉ là cung cấp manh mối cũng có thể nhận thưởng.
Nghe được số tiền thưởng cao như vậy, trong đầu Tôn Triết Bình chỉ có một suy nghĩ, “Trọng thưởng như vậy, nói không chừng sẽ có người tìm bắt nàng.”
Thanh niên nhìn Tôn Triết Bình từ đầu đến chân, trong mắt dường như muốn nói, ta cảm thấy ngươi rất khả nghi.
Tôn Triết Bình bật cười, nói trăm lượng hoàng kim không thể mua chuộc ta.
“Vậy sao ngươi lại muốn nghe ngóng chuyện của nàng?” Hiển nhiên lời giải thích của Trương Giai Lạc không khiến nam nhân trẻ tuổi hài lòng.
“Vốn ta có giao ước tại thân, muốn cầu nàng một lọn tóc.”
“Vừa nghe được cô nương này trừ bạo giúp yếu, xả thân vì nghĩa như vậy, ta lại có lòng muốn kết giao.”
“Nhưng bây giờ ta rất lo lắng cho an nguy của nàng.”
Trương Giai Lạc buông chén trà xuống, cười lắc đầu. Ngữ khí của đối phương rất dịu dàng, tràn đầy tình cảm thương hương tiếc ngọc, như gió xuân thoảng qua liễu rủ Tây Hồ, như lông vũ thoảng qua đầu tim ngưa ngứa, khiến người ta bật cười.
Thanh niên nhìn kỹ Tôn gia một lần nữa, “Nói thực lòng, ngươi không nhất định có thể đánh thắng được nàng.”
“Ồ?”
“Người nơi này không ai có thể đánh bại nàng.”
“Đám mã phỉ kia cũng vậy, nàng có thể đơn đấu với bọn chúng.”
“Nàng dùng binh khí gì?”
“Tên nỏ, vừa ra tay đã như Thiên Nữ Tán Hoa, không ai có thể cận thân.”
“Nói như vậy các ngươi cũng chưa từng nhìn thấy dung mạo thật của nàng?”
Nam nhân lắc đầu, “Nàng che mặt, thích mặc một thân y phục gấm hoa rực rỡ, trong đêm gió xuân bỗng nhiên mà tới, cũng thoáng qua là đi.”
Trong phòng im ắng, Trương Giai Lạc ngẩng đầu nhìn sang, người trẻ tuổi không biết đã đi từ lúc nào, Tôn Triết Bình đang ngồi trên thành ghế trong căn phòng giản dị, không biết đang nhìn cái gì, suy nghĩ điều gì. Ánh nắng chiếu vào bàn gỗ mẻ một góc, cửa sổ có mạng nhện chăng, chiếc ghế có một chân không ổn định đang lắc lư trong không gian nửa sáng nửa tối. Chỉ có người kia ngồi ở nơi nắng chiếu tới, cả người chìm trong ánh sáng, mày mắt khôi ngô, dáng người tiêu sái thẳng tắp.
Trong khoảnh khắc này, y như đang ngồi trong tửu lâu trang hoàng hào nhoáng nhất nơi kinh thành phồn hoa, chỉ cần liếc mắt ra ngoài là đã có bao nhiêu hoa tươi thơm nức ném tới.
Có lẽ y vốn là như vậy.
Trương Giai Lạc đứng dậy, chiếc ghế lâu năm không tu sửa vang lên tiếng cọt kẹt.
Hắn gõ gõ mặt bàn trước mặt Tôn Triết Bình, “Đang nhìn gì vậy?”
“Ngắm hoa.” Tôn Triết Bình chỉ vào một đóa hoa cực nhỏ trong góc tường, sức sống mãnh liệt đang vươn mình trong gió cát.
“Sao giống như ngươi chưa từng nhìn thấy hoa vậy?”
“Không giống.” Tôn Triết Bình ngẩng đầu lên, thấp giọng tự nhủ.
Trương Giai Lạc không nghe rõ, “Ừ?”
“Đi thôi, tới ốc đảo.”
Đi ngang qua ốc đảo này tới một ốc đảo khác, bọn họ ngày càng nghe được nhiều lời đồn hơn, ví dụ như “Hoa hồng sa mạc” đã cứu người trong cát chảy, truyền tin tình báo cho tướng sĩ biên quan, cướp của địa chủ độc ác chia cho dân nghèo cùng khổ.
Ngoài những truyền thuyết ly kỳ thì chưa ai từng thấy dung mạo thật của nàng, cũng chưa từng nghe nàng nói chuyện, điều duy nhất có thể chắc chắn là nàng luôn xuất hiện với y phục rực rỡ, bất kể ngày hay đêm đều cực kỳ bắt mắt.
Bên cạnh những lời đồn và tiền tài lưu lại, còn có một khối đá “Hoa hồng sa mạc”.
Vì không ai biết thân phận của nàng, đành lấy đó làm danh xưng.
Trong biển cát mênh mông, dường như khắp nơi đều là truyền thuyết về nàng, nhưng lại chưa từng phát hiện ra chút tung tích chân thực.
Trong lòng Tôn Triết Bình vốn có vài phần hi vọng, nhưng cuối cùng chỉ còn sót lại chút ánh lửa trong tro tàn.
Có người nói cho bọn họ biết trong thành này có một lão bà bà đã từng nhìn qua chân dung của “Hoa hồng sa mạc”.
Ánh sao mênh mông, hai con lạc đà làm bạn với nhau đi trên ghềnh bãi sa mạc. Gió đêm mát lạnh, không còn nóng bỏng như ban ngày.
Trương Giai Lạc ngáp dài, “Thực ra chúng ta có thể ở lại một đêm trên ốc đảo, dù ban đêm đi đường không lo ánh nắng thiêu đốt nhưng cũng gấp gáp quá rồi.”
“Ta muốn nhìn thấy nàng sớm một chút.” Tôn Triết Bình ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy sao, kìm lòng không đặng cong môi một nét cười.
Dù chưa từng gặp mặt, nhưng qua lời kể của vô số người, y đã âm thầm phác họa nên một vị mỹ nhân khác biệt, khiến người ta khâm phục, lại gợi lên hiếu kỳ. Y muốn so kiếm với nàng, muốn cùng nàng vượt chân trời góc bể, muốn cùng nhau nâng chén thảo luận chuyện xưa, cũng có lẽ chỉ muốn thổi một khúc sáo lá trước khuôn dung tuyệt mỹ.
“Ta nghĩ ta yêu nàng.”
Sao trời lấp lánh, gió đêm thoảng qua.
Trương Giai Lạc cực kỳ thưởng thức sự thẳng thắn phóng khoáng của Tôn Triết Bình, cũng hận y như thế.
“Ngươi chưa từng gặp nàng, cũng chưa ai từng thấy nàng.”
“Có lẽ nàng đã hương sắc tàn phai, cũng có thể chẳng hề diễm lệ khuynh thành, khác biệt hoàn toàn với tưởng tượng của ngươi.”
“Sau khi biết chân tướng, có thể ngươi sẽ hận nàng.”
“Hận nàng? Vì sao?”
“Hận nàng lừa gạt, hận nàng ra vẻ thần bí, hận nàng không phải người trong mộng của ngươi.”
Tôn đại thiếu bật cười, “Đẹp xấu mập gầy, đều là bạch cốt dưới da. Ta không quan tâm.”
“Chỉ là nàng chưa từng lấy mạng che mặt xuống mà thôi.”
“So với vô số kẻ diện mạo rõ ràng nhưng lừa đời lấy tiếng trên thế gian, chắc chắn tốt hơn nhiều.”
Trương quán chủ nhất thời nghẹn giọng, không biết nên đáp như thế nào, chợt buồn chợt vui, như ăn một quả nho xanh, sau khi chát chua lại nếm ra được chút ngọt ngào.
Tôn Triết Bình thở dài, trước giờ y vẫn luôn tự tin, đối nhân xử thế hào sảng ngay thẳng, lần đầu sinh ra tâm tư lo được lo mất, nhẹ giọng lẩm bẩm, “Chỉ không biết nàng sẽ nhìn ta như thế nào?”
Tất nhiên là vui vẻ, tất nhiên là hâm mộ, tất nhiên là nuối tiếc không thể vãn hồi.
Hai người sóng vai mà đi, bóng của bọn họ kéo dài dưới ánh trăng, song song nhau nhưng không hề chạm tới.
“Chắc hẳn nàng cũng sẽ thích ngươi.” Trương Giai Lạc nhắm mắt lại.
Từ khoảnh khắc đầu tiên Tôn Triết Bình bước chân vào tửu quán, hắn đã chú ý tới y.
Hắn bắt chuyện với y, cùng y đi qua ốc đảo đại mạc, nghe y nói ra tâm sự trong lòng.
Tôn Triết Bình yêu một mỹ nhân huyễn hoặc, còn Trương Giai Lạc yêu kẻ tỏa nắng chói mắt bên người.
Đáng tiếc, dù là trong ảo mộng, bọn họ cũng không chiếm được.
“Tô Mạc Già, hoặc “Tô Ma Che”, chính là “Bát hàn Hồ hí sở ca”, cũng là “Bát hàn Hồ hí”, là hoạt động lễ hội cử hành vào tháng mười một hoặc mười hai Âm lịch. Trong trời đông giá rét, mọi người vừa múa vừa hát, vừa té nước lẫn nhau vừa hát hí và đùa giỡn, có tên cũ là “Khất hàn bát Hồ” hoặc “Khất hàn Hồ hí”. “Bát hàn Hồ hí” vào cuối thời Bắc Chu mới truyền vào Trung Nguyên, rất phổ biến vào thời Sơ Đường đến Thịnh Đường, nhưng đến Đường Khai Nguyên nguyên niên (Công Nguyên năm 713) thì bị cấm. “Tô Mạc Già” sau đó vừa dùng làm tên hoạt động lẫn tên giai điệu còn lưu truyền đến ngày nay.”
Nguồn tham khảo: Mã Đông Nhã. “Liên quan tới mấy vấn đề sơ bộ về Tô Mạc Già – Nghiên cứu các dân tộc Tây Bắc”, 2014 (3): 197-207.
P/s: Khai Nguyên là niên hiệu của vua Đường Huyền Tông tức Lý Long Cơ (Công nguyên 713-741). Nguyên niên là năm khai quốc của một triều đại.
Nguồn tham khảo: Mã Đông Nhã. “Liên quan tới mấy vấn đề sơ bộ về Tô Mạc Già – Nghiên cứu các dân tộc Tây Bắc”, 2014 (3): 197-207.
P/s: Khai Nguyên là niên hiệu của vua Đường Huyền Tông tức Lý Long Cơ (Công nguyên 713-741). Nguyên niên là năm khai quốc của một triều đại.
...
Last edited: