Hoàn [Thiếu Thời 2021] [Tôn Triết Bình] Một đường hoa rơi

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1

MỘT ĐƯỜNG HOA RƠI


Cre: 紫一蒸菌

Tác giả: 冬天冷冷

Link gốc: 【孙哲平中心】一路落花

Edit: Nguyệt



Mùa giải thứ mười hai của Vinh Quang kết thúc cùng không khí tưng bừng tại Thanh Đảo.

Kể từ mùa giải thứ tư kết thúc vương triều của Gia Thế, rốt cuộc Bá Đồ đã giành được quán quân thứ hai. Cùng lúc đó, tin tức lão tướng Bá Đồ Hàn Văn Thanh và Trương Giai Lạc giải nghệ đồng thời xuất hiện.

Trang chủ E-sport gần như dành riêng một khoảng thời gian chỉ chuyên đăng tin về chiến thắng của Bá Đồ, hành trình nỗ lực tranh đấu của lão tướng, mười hai năm của giải đấu Vinh Quang, mười hai năm trước sau như một của Hàn Văn Thanh, con đường quán quân gập ghềnh của Trương Giai Lạc và còn nhiều điều hơn nữa. Nhưng khá đặc biệt chính là còn có cả một bài phỏng vấn Tôn Triết Bình nằm trong số đó.

Nhận được điện thoại từ trang chủ E-sport, Tôn Triết Bình đã từ chối dứt khoát. Nhưng nữ phóng viên phụ trách phỏng vấn này rất thông minh, mời Trương Giai Lạc làm thuyết khách tiến hành công tác tư tưởng với hắn, chẳng mấy chốc đã được đồng ý nhận phỏng vấn.

Buổi chiều hẹn gặp nữ phóng viên, phòng họp Nghĩa Trảm.

Trong lúc chờ đợi, Tôn Triết Bình cảm thấy cực kỳ nhàm chán, hắn chỉ muốn quay về đánh Vinh Quang. Để giết thời gian, hắn đành bắt đầu xem video phỏng vấn Trương Giai Lạc sau khi đoạt quán quân, mong chờ có thể đào được chút gì đó để trêu chọc cậu ta trong lần tụ họp sắp tới. Nhưng xem mãi vẫn chẳng thấy có gì thú vị, thằng nhãi Trương Giai Lạc này thông minh hơn nhiều rồi, Tôn Triết Bình căm giận nghĩ.

Lâu Quan Ninh tỏ ra rất vui mừng khi tiền bối Tôn Triết Bình chịu nhận phỏng vấn. Cậu ta lập tức chuẩn bị một căn phòng yên tĩnh nhất trong số các phòng họp của Nghĩa Trảm, đảm bảo nội dung phỏng vấn của hắn không bị bất kỳ ai khác nghe lén.

Đương nhiên, đó cũng chính là căn phòng ở vị trí xa nhất.

Tôn Triết Bình đau khổ nhìn tín hiệu WiFi một vạch. Một đoạn phỏng vấn mười phút ngắn ngủi hắn xem mất nửa tiếng vẫn chưa xong, thật sự là xem được năm giây lại chờ load mất một năm.

Lúc nữ phóng viên bước vào, trông thấy Tôn Triết Bình đang nhìn điện thoại với vẻ mặt đau khổ, cô không khỏi khựng lại, ánh mắt lập tức trở nên nhu hòa, trong đầu tưởng tượng ra một kịch bản tình yêu đau khổ Mary Sue hoàn chỉnh.

Tôn Triết Bình ngẩng đầu nhìn biểu cảm của phóng viên, cảm giác không lành chợt xuất hiện trong lòng. Dạo này hủ nữ xuất hiện nhiều như nấm mọc sau mưa, hắn và Trương Giai Lạc lâu nay đã bị gán cho thiết lập bạn trai cũ nối lại tình xưa.

Hai người bắt tay chào hỏi, phóng viên kia xin Tôn Triết Bình ký tên xong liền lấy bút ghi âm ra, chuẩn bị tiến hành công việc chính.

Đột nhiên, điện thoại Tôn Triết Bình vang lên một đợt âm thanh xôn xao, còn có giọng nói cực kỳ to và rõ ràng của Trương Giai Lạc: “Đối với đại Tôn ấy à… Ừm, lão Tôn! Tôi lui rồi, ông phải tiếp tục cố gắng nhé!”

Đáy mắt nữ phóng viên lộ vẻ thông cảm.

Nội tâm Tôn Triết Bình: Không phải thế, tôi không làm vậy, cô nghe tôi giải thích.

Hắn đưa lại tờ giấy ký tặng, tận mắt trông thấy nữ phóng viên mở tờ giấy được gấp đôi sẵn kia ra. Trên nửa giấy còn lại đã có nét bút màu neon chói lóa, nhìn kỹ mới nhận ra đó là chữ ký của Trương Giai Lạc. Giây tiếp theo, cô gái kia lấy một chiếc bút marker màu hồng nhạt ra, vẽ một hình trái tim nho nhỏ rồi lại vẽ thêm một hình trái tim to to ôm lấy cả hai chữ ký.

Xong xuôi, cô gái kia trả lại hắn một ánh mắt kiên định.

Còn có thao tác kiểu này sao?!

Nhìn chung, nội dung phỏng vấn cũng không có gì mới lạ, tương tự như khuôn mẫu từ mấy năm trước. Tốt xấu gì Tôn Triết Bình cũng từng là đội trưởng, từng tham dự họp báo, những vấn đề thông thường đều có thể ứng phó. Nhưng mấy năm gần đây, nội dung phỏng vấn hắn nhận được toàn xoay quanh Trương Giai Lạc và mối quan hệ với Trương Giai Lạc. Điều này khiến cả hắn lẫn Trương Giai Lạc vô cùng sầu não.

Phóng viên: Anh có tiếc nuối khi hiện giờ không thể tái hiện Phồn Hoa Huyết Cảnh không?

Tôn Triết Bình thầm nghĩ, với người đảng Song Hoa như cô, hỏi câu này mà không thấy đau lòng à. Hắn lại nhìn cô, ồ, rất đau.

Vậy nên hắn đưa ra câu trả lời tiêu chuẩn: Không tiếc nuối. Tôi và Trương Giai Lạc chẳng thể nào gắn cùng nhau mãi được, huống hồ một lối đánh cứ lặp đi lặp lại mãi rất thiếu thực tế, cả tôi và cậu ấy đều cần tiến lên theo những phương hướng mới.

Phóng viên: Hiện tại anh còn liên lạc với Trương Giai Lạc không?

Tôn Triết Bình: Thỉnh thoảng có hẹn đi ăn riêng.

Phóng viên: Lần liên hệ gần đây nhất là khi nào?

Tôn Triết Bình: … Hôm qua.

Nữ phóng viên nhìn hắn bằng ánh mắt thấu hiểu.

Những vấn đề tiếp sau tương đối bình thường.

Được hỏi về “Thời khắc căng thẳng nhất”, Tôn Triết Bình cẩn thận suy nghĩ, dường như trong quãng đời tuyển thủ, hắn không có lúc nào đặc biệt căng thẳng.

Kể cả hồi mùa giải thứ năm tới bệnh viện kiểm tra tình trạng tay, khi ngồi trên hàng ghế dài lạnh băng của bệnh viện chờ đợi kết quả, hắn cũng chưa từng căng thẳng. Trong lòng hắn đã sớm có đáp án đại khái, cũng không cảm thấy điều này sẽ khiến cuộc đời hắn bị hủy hoại hoàn toàn, kết quả tệ nhất cũng chỉ là giải nghệ, chữa khỏi rồi lại quay trở về.

Lúc ấy, điều duy nhất khiến hắn khó xử chính là đôi mắt rơm rớm nước của Trương Giai Lạc.

Tôn Triết Bình đang chuẩn bị bịa bừa ra một trận đấu mùa giải nào đó, nữ phóng viên đột nhiên nói thêm: “Hôm qua, lúc phỏng vấn Trương Giai Lạc, anh ấy nói thời điểm anh ấy căng thẳng nhất là “Khi đi ăn đêm cùng Tôn Triết Bình gặp phải côn đồ trên phố hồi còn ở Bách Hoa. Tôn Triết Bình yếu xìu bị đánh ngất xỉu, lúc đó tôi còn tưởng anh ta sắp chết rồi, đưa anh ta tới bệnh viện mà lòng căng thẳng chết đi được.” Xin hỏi chuyện này có thật không?”

Tôn Triết Bình đáp: “Một nửa là thật, tôi không chạy nhanh bằng cậu ta.” Hắn dừng một lát, tiếp tục trả lời “thời điểm căng thẳng nhất” của bản thân.

“Chuyện của tôi cũng là hồi còn ở Bách Hoa, khi đó Trương Giai Lạc cực kỳ thích xuống bếp, mỗi lần nhà bếp nhập nấm về, cậu ta luôn muốn dùng các loại nấm thể hiện tài năng cho chúng tôi xem.”

“Có lần chúng tôi gặp đúng lúc nhà bếp nhập nguyên liệu, tôi nhanh tay giấu túi nấm đi trước. Lúc Trương Giai Lạc vào lục soát có lẽ là lúc tôi căng thẳng nhất.”

“Kết quả thế nào?” Nữ phóng viên vô cùng tò mò tình huống sau đó.

Tôn Triết Bình nghĩ, tôi đang chờ chính câu này từ cô đấy.

“Cả đội nhập viện vì ngộ độc thực phẩm.”

Phóng viên: …

Nội tâm cô đang vui sướng phát điên ghi nhớ cục đường to bự này, bên ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh tiếp tục hỏi: “Thường xuyên thấy Hoàng Thiếu đăng ảnh chụp tuyển thủ mùa bốn gặp nhau lên Weibo, không biết tuyển thủ cùng ra mắt mùa hai các anh có từng gặp gỡ như vậy không?”

“Có.”

“Cũng có tên kiểu giống như “Lần tụ hội thứ chín của Thế Hệ Hoàng Kim tháng tháng năm năm tuổi như hoa năm năm tháng tháng phi thường xuất chúng cùng một thế giới cùng một quán quân không tới không phải người mùa bốn” sao?”

“… Có.”

“Có tiện tiết lộ không?”

Tôn Triết Bình lấy điện thoại ra khỏi túi quần, mở tin nhắn hôm qua Trương Giai Lạc gửi hắn, hít sâu một hơi, đọc bằng âm lượng nhỏ xíu.

“Người khởi xướng Trương Giai Lạc người tham dự Lâm Kính Ngôn Tôn Triết Bình Phương Sĩ Khiêm mùa hai không quên cay đắng khắc ghi ngọt ngào hướng tới tương lai tổ chức hội thảo nghiên cứu bàn luận và cổ vũ con đường phía trước kiêm tiệc chúc mừng sinh nhật dành tặng Tôn Triết Bình, đồng chí duy nhất còn ở lại chiến trường.”

“Tên này do ai đặt?”

“Trương Giai Lạc.”

Hội mùa hai tụ tập có một truyền thống, ai không tới sẽ phải nộp tiền sung làm kinh phí hoạt động.

Năm nay chỉ có bốn người tham dự, kinh phí vô cùng dư dả. Hơn nữa xét thấy Trương Giai Lạc vừa đoạt quán quân, người gặp chuyện vui tinh thần khoan khoái, cậu ta đương nhiên cũng đảm đương chi mạnh tay hơn hẳn. Thế nên bọn họ quyết định lần này sẽ tụ tập ở Thanh Đảo, ăn tôm Thanh Đảo cỡ bự 38 đồng một con.

Tôn Triết Bình đẩy cửa phòng ăn, không kịp đề phòng đã bị bắn đầy pháo giấy lên người, còn có Trương Giai Lạc và Phương Sĩ Khiêm đang cười khoái chí. Nhưng hắn thừa biết chuyện còn lâu mới kết thúc, nhanh tay chụp lấy miếng bánh gatô Trương Giai Lạc chuẩn bị ném lên mặt hắn.

Hắn lật tay ném trả lại Trương Giai Lạc, lại bị Trương Giai Lạc linh hoạt như én né được, miếng bánh ngọt vô tội kia sắp bay về phía cặp kính mắt của lão Lâm lại thấy anh ta nhẹ nhàng khéo léo nâng chiếc đĩa chắn trước mặt.

“Lâm đại hiệp thân thủ tuyệt mỹ.” Đứng một bên trông rõ toàn bộ quá trình, Phương Sĩ Khiêm chắp tay khen ngợi.

Lâm Kính Ngôn đẩy mắt kính: “Quá khen.”

Trương Giai Lạc thầm thở phào một hơi, nếu thật sự ném trúng mặt lão Lâm thì có lẽ bữa cơm này không cần ăn nữa. Cậu ta nhìn kẻ cầm đầu, Tôn Triết Bình, tức giận: “Ông nhìn ông xem, ném trúng lão Lâm thì sao hả!”

Tôn Triết Bình cảm thấy bản thân cực kỳ vô tội: “Rõ ràng là cậu ném tôi trước, đừng có cố tình gây sự nha Trương Giai Lạc.”

Trương Giai Lạc lập tức tiến vào trạng thái diễn viên gạo cội: “Không ngờ anh lại cảm thấy tôi cố tình gây sự! Tôn Triết Bình! Anh có phải bạn trai tôi không hả!”

Tôn Triết Bình bóp gáy người kia, kéo cậu ta về chỗ ngồi: “Tỉnh lại đi Trương Giai Lạc, thiết lập này sụp đổ từ lâu rồi, bây giờ tôi là bạn trai cũ nối lại tình xưa với cậu.”

Trương Giai Lạc thuận thế ngồi xuống, lấy điện thoại ra xem Weibo: “Xin lỗi, năm nay bận rộn thi đấu, thoát ly quần chúng quá lâu. Mọi người ăn uống trước, tôi đi ôn tập thiết lập hiện tại của tôi với Tôn Triết Bình đã.”

“Sẵn tiện, cậu cũng có thể ôn tập thiết lập với tôi một chút.” Lâm Kính Ngôn thân thiện nhắc nhở Trương Giai Lạc.

Nồi lẩu chẳng mấy chốc đã sôi, thức ăn trên bàn được trút hết vào nồi, hơi nóng bốc lên cao tít. Đang ôn lại, Trương Giai Lạc bị hương thơm hấp dẫn, từ bỏ học tập.

“Hồi hai ông mới giải nghệ thì làm những gì vậy? Giờ tui thật sự đang trống rỗng tịch mịch lãnh lẽo quá, ngày nào cũng rảnh đến đau trứng.” Trương Giai Lạc thả thêm một miếng thịt vào, mở đầu đề tài hôm nay.

“Đi xem mắt.” Phương Sĩ Khiêm trả lời.

“Đúng vậy, đi xem mắt.” Lâm Kính Ngôn phụ họa.

Lần giải nghệ trước, Trương Giai Lạc mất sạch hy vọng, ru rú trong nhà ngơ ngẩn. Ba Trương mẹ Trương ngày nào cũng nơm nớp lo sợ cậu nghĩ quẩn tự sát, nào dám nhắc đến chuyện xem mắt.

“Nhưng hai người các ông giờ vẫn còn độc thân đó.”

“Cậu thấy cuộc ép duyên nào thành công chưa? Hơn nữa khi đó phái nữ nhìn chung đều cảm thấy chơi game là không làm việc đàng hoàng, người nào hiểu E-sport lại cho rằng tôi yêu đương cuồng nhiệt thế này thế nọ với Vương Kiệt Hi. Sau đó tôi ngại người nhà gây phiền nên ra nước ngoài chơi.” Phương Sĩ Khiêm cướp lấy con tôm được bóc vỏ trong đĩa Trương Giai Lạc, thở dài.

“Đù má Trương Giai Lạc, cậu bóc tôm sao không bóp phân đi?!” Phương Sĩ Khiêm gào lên.

“Cho ông ăn là tốt lắm rồi ông còn đòi hỏi kêu ca cái gì!” Trương Giai Lạc bật lại, sau đó quay đầu sang mắng: “Tôn Triết Bình, ông bóc tôm sao không bóp phân đi! Đù má, vỏ ông còn không bóc được sạch!”

Tôn Triết Bình uống một hớp Coca: “Tôi miễn cưỡng duy trì thiết lập bạn trai cũ nối lại tình xưa mà bóc tôm cho cậu là tốt lắm rồi, đâu ra lắm yêu cầu vậy.”

“Lão Lâm thì sao, kết quả xem mắt thế nào?” Tuy Tôn Triết Bình cũng từng rút lui giữa đường nhưng hắn bận việc chữa thương tay, không bị cha mẹ dồn ép kiếm người yêu nên cảm thấy rất tò mò.

“Tôi cũng như 4k thôi, người ta cho rằng tôi có gì đó với Phương Duệ, không thì cũng là Đường Hạo hoặc Trương Giai Lạc. Cuộc sống vẫn vậy, nếu không giành được thật nhiều tình yêu thì kiếm được thật nhiều tiền cũng rất tốt. Vậy nên sau đó tôi xin ý kiến Vương Kiệt Hi, bắt đầu đầu tư bất động sản ở Nam Kinh.” Lâm Kính Ngôn mỉm cười trả lời, lấy danh thiếp ra đưa cho những người đang có mặt, “Mua nhà nhớ tìm tôi nhé.”

“Đùi lão Lâm xịn ghê bây.”

“Woa, mấy ông đều có chí hướng, còn tui chỉ muốn ở nhà đánh Vinh Quang thêm chút nữa.” Trương Giai Lạc thán phục, đồng thời thầm ghen tị với kỹ thuật bật âm của mọi người, cố gắng thể hiện chút khả năng bật âm cậu ta đã luyện tập lâu nay.

“Ghi âm lại chứ?” Phương Sĩ Khiêm hỏi Tôn Triết Bình.

“Đương nhiên.” Tôn Triết Bình, Lâm Kính Ngôn và Phương Sĩ Khiêm liếc nhìn nhau, ba người cụng ly Coca. Kế hoạch hoàn thành.

Biểu diễn kỹ thuật nói bật âm của Trương Giai Lạc thất bại lần thứ 17.

“Đù móa, mấy người các ông!!!”

Sau khi uống vài cốc bia nhỏ, mọi người đều ngà ngà.

Quanh co một hồi, đề tài vẫn chẳng rời được khỏi Liên Minh, không thoát nổi Vinh Quang.

“Mấy hôm trước tôi về thăm Hô Khiếu.” Lâm Kính Ngôn nói, cặp kính không độ che đi chút cô đơn nơi đáy mắt, “Có đứa nhóc lúc trước còn ở trại huấn luyện giờ đã sắp giải nghệ rồi.”

“Cũng chịu thôi, hiện giờ ngoại trừ fan Vi Thảo, có ai còn nhớ Thần Trị Liệu Phương Sĩ Khiêm gặp thần giết thần Phật chặn giết Phật heal không đến mày tính là tao thua nữa đâu.” Phương Sĩ Khiêm cảm thán.

“Giữ chút liêm sỉ đi Phương Sĩ Khiêm.” Trương Giai Lạc gõ bát.

“Aiz.” Tôn Triết Bình thở dài.

“Không phải chứ Tôn Triết Bình, ông buồn phiền vì chuyện này á?? Không phải điều ông tin tưởng vào sự ngang tàng của bản thân ông nhất à?! Tui quá thất vọng về ông!” Trương Giai Lạc vô cùng đau đớn, cảm thấy Tôn Triết Bình cực kỳ gây thất vọng.

“Hửm? Cậu nói gì cơ?” Tôn Triết Bình hơi khó hiểu.

Trương Giai Lạc phát hiện điều không ổn bèn ghé qua ngó điện thoại của hắn, phát hiện hắn đang mở một loạt file ghi âm có tên “Trương Giai Lạc nói bật âm”.

“Tôi thật sự rất thất vọng về cậu đấy Trương Giai Lạc, đã gửi cho cậu cuốn “Học cấp tốc cách nói bật âm của người Bắc Kinh trong 100 ngày” vậy mà kỹ thuật của cậu vẫn chẳng có chút tiến bộ nào hết.” Tôn Triết Bình vô cùng đau lòng, cảm thấy Trương Giai Lạc cực kỳ gây thất vọng.

“Còn về Vinh Quang, tôi cũng không cho là tôi sẽ thua.” Tôn Triết Bình tiếp tục.

Từ trước không hề, hiện tại vẫn thế, về sau vẫn sẽ không cho rằng hắn sẽ thua.

“Nói rồi đó, phải trông cậy anh làm rạng danh mùa hai chúng ta.” Phương Sĩ Khiêm nâng cốc.

“League cố lên.” Lâm Kính Ngôn cười.

“Cố lên.” Trương Giai Lạc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ nói ra hai chữ này.

“Đương nhiên!”

Tôn Triết Bình cười phóng khoáng.

Cơm nước xong xuôi, Tôn Triết Bình ngồi máy bay trở về Bắc Kinh. Hắn vẫn là tuyển thủ chính thức, không thể tham dự tiệc rượu đêm và hoạt động bắn pháo phi pháp cùng ba người kia được.

Lúc trở lại Nghĩa Trảm đã qua mười hai giờ, hắn bước qua hành lang, nhìn từng ngọn đèn đã tắt trong ký túc, trong lòng có chút buồn bực. Rõ ràng đã hẹn đêm nay đi cướp Boss, thế mà cả đám đó lại ngủ mất.

Mở cửa phòng, hắn một lần nữa bị bắn pháo giấy đầy người.

Xem ra kỹ thuật chế tạo pháo giấy của Tô Mộc Tranh đã truyền khắp Liên Minh rồi.

Hắn một lần nữa nhanh chóng che trước mặt đề phòng, nhưng không có bánh kem bay đến trước mặt giống như dự đoán, xem ra thành viên Nghĩa Trảm vẫn còn có lương tâm.

“Tiền bối Tôn Triết Bình sinh nhật vui vẻ!!!”

“Cảm ơn.” Tôn Triết Bình lặp lại, “Cảm ơn.”

Quà sinh nhật mọi người tặng hắn có figure Tái Thụy Nhất Hạ phiên bản giới hạn, đồng hồ Vinh Quang, trang bị cam mới của Cuồng kiếm sĩ,…Thậm chí còn có cả ảnh chụp Trương Giai Lạc mặc đồ ngủ.

“Tôi thấy rất khó hiểu về tấm ảnh Trương Giai Lạc mặc áo ngủ này.” Tôn Triết Bình cầm tấm ảnh chụp nho nhỏ hỏi Chung Diệp Ly.

“Không phải anh nói muốn giữ vững thiết lập bạn trai cũ với tiền bối Trương Giai Lạc sao? Em chỉ ngoan ngoãn thuận theo thiết lập của anh, sao vậy?”

“Được rồi, em thắng.” Tôn Triết Bình đáp.

Thắp nến, ước, thổi nến, cắt bánh ngọt. Mọi người đùa giỡn xong rồi lần lượt trở về phòng, mở Vinh Quang chuẩn bị cướp Boss.

Kỳ thật Tôn Triết Bình vô cảm với những ngày mang nặng tính hình thức như thế này, hắn chỉ biết đây cũng là một ngày mới, mà ngày mới này lại bắt đầu từ Vinh Quang rồi kết thúc cũng ở chính Vinh Quang.

Quãng đời chuyên nghiệp của hắn không quá dài, đầy vinh quang nhưng cũng đầy tiếc nuối.

Từ lâu hắn đã không có duyên với quán quân giải quốc nội. Giải thế giới, hắn cũng chỉ có thể trở thành một người mang lòng say mê Vinh Quang giữa ngàn vạn người Trung Quốc mà chứng kiến đồng đội đạt được thành tựu xuất sắc. Bách Hoa do hắn sáng lập cuối cùng cũng chẳng còn quan hệ gì nữa. Tấm thẻ tài khoản đầu tiên cũng chỉ có thể tỏa sáng trong tay người khác. Lớp băng vải màu trắng nơi tay ngăn trở hắn thỏa sức cùng Vinh Quang.

Nếu tay hắn không bị thương thì sao, liệu có thể sáng lập nên một vương triều của Bách Hoa? Giải thế giới liệu có ghi lại thịnh thế Phồn Hoa Huyết Cảnh hay chăng?

Tôn Triết Bình cũng đã từng nghĩ về những điều ấy.

Chỉ là có nghĩ cũng vô dụng.

Hiện giờ hắn muốn quý trọng từng trận đấu, tận hưởng từng chút Vinh Quang.

Đêm Bắc Kinh tháng Tám gió lớn, Tôn Triết Bình đóng cửa sổ, thuận tay nhấc chiếc áo khoác chiến đội Nghĩa Trảm vắt trên lưng ghế khoác lên mình.

Trương Giai Lạc gửi tin nhắn Weixin, một meme thỏ con ôm bánh ngọt. Còn có rất nhiều bạn bè gửi lời chúc.

“Tiền bối Tôn Triết Bình! Mau onl Vinh Quang, Boss hoang dã spawn rồi!” Lâu Quan Ninh đẩy cửa phòng, hét lớn.

“Tới liền.” Tôn Triết Bình đặt điện thoại xuống, quẹt thẻ, nhìn hình ảnh quen thuộc hắn đã nhìn mười mấy năm.

Tựa như trở lại thời mười bảy, mười tám.

Đời này thật tốt khi có thể đánh Vinh Quang.

END
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook