Hoàn [Ly Ly Nguyên Thượng Thảo 2021][Vi Thảo]Gối Đệm Của Viên Bách Thanh

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1
GỐI ĐỆM CỦA VIÊN BÁCH THANH
Sản phẩm thuộc Project Vi Thảo 2021 - Ly Ly Nguyên Thượng Thảo

Tác giả: 北川有暖
CV: Ná Ná
Edit: Cú mèo


Cre: Em lụm đâu mà em quên mất, nào em tìm ra em bổ sung liền nhé

*****

1.​

Một đêm sau khi kết thúc huấn luyện, Viên Bách Thanh nằm trên giường chơi điện thoại, đột nhiên điện thoại rung lên, sợ đến mắc cầm không chắc, suýt nữa rớt xuống đập vào mặt của mình, thông báo hiện lên là Lưu Tiểu Biệt.​

Vì thế hắn nhấn ngắt cuộc gọi, cầm lấy cái gối đập tới: "Lưu Tiểu Biệt, chúng ta ở chung một phòng, cậu gọi điện thoại làm cái gì vậy?!"​

"Gói cước điện thoại tình yêu gia đình Vi Thảo, không dùng thì lãng phí." Lưu Tiểu Biệt như đã sớm đoán được hắn sẽ có động tác này, tuy đeo tai nghe, phản ứng lại đặc biệt nhạy bén, khéo léo né tránh cái gối, một câu nói đơn giản như vậy suýt chút nữa đã khiến Viên Bách Thanh muốn hộc máu.​

Được rồi, thực ra Lưu Tiểu Biệt nói không sai, tuyển thủ của Vi Thảo gọi điện thoại với nhau sẽ không tốn tiền, bởi vì số điện thoại ông chủ cung cấp cho họ là số nội bộ được thêm vào gói cước đại gia đình, điều này ở trong các chiến đội đều là chuyện hết sức bình thường.​

Cho đến một ngày Liễu Phi lóe lên suy nghĩ, giọng điệu mờ ám nói: "Hôm nay cậu đã nấu cháo điện thoại chưa?"​

Viên Bách Thanh cảm thấy cả thế giới dường như đã thay đổi, từ đó về sau hắn có chút kháng cự khi tiếp điện thoại nội bộ. Một đám đàn ông con trai liên quan đến tình yêu gì đó, thật khiến người ta nổi hết cả da gà. Haiz, Liễu Phi... Em gái Liễu Phi phương bắc cứng nhắc này có thể bỏ qua không tính.​

"Bởi vì cậu không trả lời tin của tôi, cho nên tôi mới phải gọi điện thoại cho cậu." Lưu Tiểu Biệt giải thích trước khi Viên Bách Thanh ném chiếc gối thứ hai tới, Viên Bách Thanh bĩu môi, rốt cuộc là nói cái gì mà không thể nói ngay trước mặt.​

Sau đó hắn mở Wechat, liền nhìn thấy một loạt tin nhắn của Lưu Tiểu Biệt: "Bách Thanh có ở đây không, Bách Thanh tôi có việc tìm cậu, Bách Thanh cậu nói xem hai đứa mình có phải là bạn bè không!"​

Tốc độ tay có bị lãng phí ở khía cạnh này không chứ! Viên Bách Thanh lẩm bẩm một câu, trả lời: "Dĩ nhiên."​

Đó là dĩ nhiên, hắn và Lưu Tiểu Biệt một trước một sau đến với trại huấn luyện, ở cùng một ký túc xá, ra mắt cùng mùa, nếu những chuyện này không tính là bạn bè, vậy thì còn thứ gì có thể tính là bạn bè đây?​

Sau đó Viên Bách Thanh nhìn thấy Lưu Tiểu Biệt gửi đến một tin: "Tôi nhìn trúng một món đồ, nếu đã là bạn bè thì cậu có thể cho tôi mượn ít tiền không..."​

["Đệ tử chân truyền của đại trị liệu đẹp trai nhất" trả lời lại một tin nhắn]​

"Dĩ nhiên không phải." Viên Bách Thanh mặt lạnh lùng trả lời.​

2.​

"Trái tim đã bị Viên Bách Thanh làm tan nát." Lưu Tiểu Biệt nhắn trong group Vi Thảo, ngay lập tức nhận được sự quan tâm dồn dập từ những người bạn của mình: "Tiểu Biệt cậu làm sao vậy?"​

"Lưu Tiểu Biệt, mở cửa, kiểm tra phòng, giao nộp điện thoại." Vương Kiệt Hi trả lời.​

Nháy mắt toàn bộ group chat đều là thông báo "xxx đã thu hồi lại tin nhắn" .​

Viên Bách Thanh vội vàng giấu điện thoại trước khi đội trưởng bước vào cửa, nhìn Lưu Tiểu Biệt giao cho Vương Kiệt Hi một chiếc điện thoại, sau đó lại lặng lẽ từ dưới gối lấy ra chiếc điện thoại thứ hai.​

"Tiểu Biệt, cậu thành thật nói cho tôi biết, cậu có phải muốn mua điện thoại dự phòng thứ ba không?" Viên Bách Thanh nghĩ hết nửa ngày cũng nghĩ không ra tên Lưu Tiểu Biệt này có thứ gì muốn mua. Quần áo, hai ngày trước hắn mới mua một thùng, tai nghe thì tháng trước vừa mới đổi.​

Đúng, Vi Thảo có hai chuyên gia mua sắm, từ sáng đến tối say mê ký tên cho bên chuyển phát nhanh, một là Lưu Tiểu Biệt, một người khác là Liễu Phi. Liễu Phi mỗi lần đều sẽ đem bao bì chuyển phát nhanh xé tan nát không cho người khác xem, có lần Viên Bách Thanh không cẩn thận nhìn thấy, phát hiện cô ấy ký tên trên chuyển phát nhanh là: "Vương hậu của Vương Bất Lưu Hành".​

"Thảo dược thành tinh à?" Lưu Tiểu Biệt sau khi biết được thổ tào một câu, Viên Bách Thanh liếc mắt nhìn về phía hắn: "Vậy cậu ký tên là gì?"​

"Đồ đệ của Kiếm Thánh là bại tướng dưới tay ta." Lưu Tiểu Biệt hào hứng nói.​

Viên Bách Thanh cảm thấy Lư Hãn Văn có chút đáng thương, cách hơn một nửa nước Trung Quốc cũng trúng đạn: "Cậu có thể có chút chí khí hơn không, đánh bại đồ đệ thì tính làm gì, mục tiêu của cậu phải là đánh bại Kiếm Thánh chứ!"​

"Một mục sư chỉ biết giơ thập tự giá và gối đệm kích động như thế làm gì." Lưu Tiểu Biệt có chút khinh bỉ nhìn hắn, "Thực ra tôi còn ký một cái tên có liên quan với cậu."​

"Là cái gì?" Viên Bách Thanh đột nhiên có linh cảm không lành.​

"Bạn cùng phòng của tôi chỉ biết ném gối." Lưu Tiểu Biệt nói xong, vô thức lóe lên, tránh thoát cái gối Viên Bách Thanh ném đến.​

"Tôi muốn có nhiều điện thoại như vậy để làm gì, xếp hàng đợi đội trưởng đến tịch thu chơi à?" Lưu Tiểu Biệt không phải hiểu mạch não của Viên Bách Thanh cho lắm, "Cậu căn bản còn chưa nghe tôi nói hết."​

Viên Bách Thanh cúi đầu nhìn điện thoại, thấy Lưu Tiểu Biệt lại nhắn tin qua: "Nếu đã là bạn bè cậu có thể cho tôi mượn ít tiền trả nợ được không, đây là đồ mua cho cậu."​

"Mua cho tôi?" Viên Bách Thanh hơi ngạc nhiên, "Cậu còn thiếu bao nhiêu."​

"Không nhiều không nhiều, tôi đã thanh toán một tệ... Ách, cậu đi qua đây làm cái gì, cậu đừng tới đây, cậu mà bước tới nữa tôi sẽ gọi Anh Kiệt bọn họ tới cứu tôi đó!" Lưu Tiểu Biệt phát hiện Viên Bách Thanh đi tới với vẻ mặt bất thiện, có chút chột dạ nói.​

"Tôi đến nhặt gối của tôi." Viên Bách Thanh cầm lấy gối quay trở về, "Sau đó sẽ đập cậu."​

Một trận ném gối không biết mệt.​

Viên Bách Thanh hơi nghi ngờ, đồ Lưu Tiểu Biệt cho hắn có lẽ là gối đệm. Nhưng hiện tại không phải năm mới, đang yên đang lành vì sao lại muốn tặng quà cho hắn, chẳng lẽ hộp sữa chua hắn làm mất là do Lưu Tiểu Biệt uống trộm sao?​

"Tôi mới không có uống trộm sữa chua của cậu, tôi cũng sẽ không nói là Chu Diệp Bách uống trộm đâu." Lưu Tiểu Biệt bán Chu Diệp Bách không chút ngập ngừng.​

3.​

"Bách Thanh đã sớm không còn là Bách Thanh ngây thơ của năm xưa nữa, hiện tại muốn lừa gạt cậu ấy rất khó khăn." Tiêu Vân thở dài nói, "Phi Phi, cậu rốt cuộc muốn tổ sinh nhật cho cậu ấy như thế nào."​

"Đương nhiên phải là niềm vui bất ngờ rồi, ví dụ như trốn trong phòng cậu ấy, tắt đèn, chờ cậu ấy vừa vào, liền cho cậu ấy surprise!" Liễu Phi nói.​

"Liễu Phi, tôi vô cùng nghiêm túc nói cho cậu biết, đó không chỉ là phòng của Viên Bách Thanh, còn là phòng của tôi. Một cô gái như cậu lại chạy đến phòng của một thằng con trai như tôi, tôi còn muốn tìm bạn gái nữa đó!" Lưu Tiểu Biệt nói xong lại bị Liễu Phi cầm gối trực tiếp đập vào mặt, "Cậu sao lại học theo Bách Thanh rồi!"​

"Tôi giao cho cậu ấy đập cậu đó." Liễu Phi cáu kỉnh nói, "Đúng rồi, tôi muốn giúp cậu ấy trở về với tuổi thơ. Qua nhiều năm như vậy rồi, các cậu có chuyện mà bản thân luôn cảm thấy mình dường như đã bị lừa dối không?"​

"Có, ví dụ như vì sao máy ảnh số của tôi còn chưa tới, tôi cũng là đứa nhỏ được chọn mà." Lưu Tiểu Biệt nói không chút nghĩ ngợi.​

"Có, ví dụ như cú mèo vì sao vẫn chưa đem thư thông báo của trường Hogwarts tới cho em, khi còn nhỏ em có khoảng thời gian dài không đóng cửa sổ." Cao Anh Kiệt ngượng ngùng nói.​

"Có, ví như vì sao trong cốc của tôi mãi vẫn không có Tiểu Tinh Linh nhảy ra giúp tôi thực hiện ước nguyện tình yêu, cho nên đây mới chính là nguyên nhân vì sao tôi chưa có bạn gái sao?" Hứa Bân chen lời nói, sau đó nhận được ánh nhìn kinh dị của mọi người: "Đội phó không ngờ anh cũng đọc truyện tranh dành cho thiếu nữ?"​

"Đó là truyện tranh dành cho thiếu nữ à? ! Tôi tưởng chỉ là truyện thiếu nhi!" Hứa Bân ngạc nhiên nói.​

"Có, ví như quái thú vì sao còn chưa tới thành phố của chúng ta." Chu Diệp Bách nói.​

"Diệp Bách, cậu muốn làm Ultraman à?" Liễu Phi kinh ngạc nói.​

"Tôi chỉ là muốn quái thú đập phá trường học, sau đó tôi sẽ không cần phải đi học. Chẳng lẽ các cậu khi còn bé chưa từng có suy nghĩ ngây thơ trong sáng này sao?" Chu Diệp Bách phân trần.​

"Không có, nhưng mà chúng ta lạc đề rồi." Liễu Phi phủ quyết nói, sau đó hơi kích động "Ê" một tiếng, "Bách Thanh tới hỏi tôi, Tiểu Biệt rốt cuộc muốn mua cái gì."​

Cô như đang nghiền ngẫm điều gì gật gật đầu: "Ô, Bách Thanh quả nhiên là người ăn nói chua ngoa tâm đậu hủ mà, nói nếu Tiểu Biệt thật sự thiếu tiền, cậu ấy có thể mua cho cậu. Cho nên Tiểu Biệt, rốt cuộc cậu mua gì vậy?"​

"Giống như của cậu... Nhưng mà là gối ôm hình Đông Trùng Hạ Thảo." Lưu Tiểu Biệt nói, "Như vậy cậu ấy có thể ôm thẻ tài khoản của mình đi ngủ."​

"Woa, Tiểu Biệt ý kiến của cậu không tệ nha." Lương Phương khá tán thưởng.​

"Bách Thanh nhìn thấy nhất định sẽ rất cảm động." Lý Tế nói.​

Liễu Phi đỡ trán: "Trực nam chọn quà quả nhiên không đáng tin, ai mà lại muốn ôm thẻ tài khoản của mình ngủ chứ, chuyện này giống như tự luyến nhiều hơn."​

"Nhắc mới nhớ, trong phòng đội trưởng cũng có Vương Bất Lưu Hành." Hứa Bân nói.​

"Đó là fan tặng." Liễu Phi phản bác.​

"Cho nên chúng ta rốt cuộc nên tổ chức sinh nhật cho anh Bách Thanh như thế nào ạ..." Cao Anh Kiệt lần nữa kéo câu chuyện trở về.​

4.​

Viên Bách Thanh phát hiện hôm nay có gì đó không đúng, sau khi kết thúc kiểm điểm, các đồng đội đều không thấy. Chuyện này cũng thôi, ký túc xá trước nay luôn sáng đèn lại bất ngờ tối đen như mực.​

Cúp điện sao? Hắn dùng điện thoại mở đèn pin cầm tay, vịn lan can đi lên, đột nhiên có chút sợ hãi.​

Liệu hắn có đột nhiên sờ trúng tay của ai đó không đây...​

Viên Bách Thanh dùng sức lắc đầu, tuyệt đối là do tên Tiêu Vân kia hôm trước nổi hứng kể chuyện ma trong group chat, làm cho tâm hồn bé bỏng ngây thơ của hắn xuất hiện bóng ma tâm lý.​

Sau đó hắn phát hiện cửa phòng mình không có khóa.​

Hắn vô thức nhấn tắt đèn pin, lo sợ mình sẽ chiếu vào thứ gì đó không nên nhìn thấy.​

"Tiểu Biệt, cậu có ở trong không?" Viên Bách Thanh nhớ tới trong câu chuyện ma kia có một dấu tay máu giấu phía sau cửa, không khỏi rùng mình một cái. Giường của hắn nằm phía bên ngoài, hay bây giờ nên cầm lấy một cái gối để phòng thân trước đã.​

Vì thế Viên Bách Thanh cúi người tìm gối, sau đó hắn thật sự tìm thấy một đồ vật có nhiệt độ.​

"Móa nó, có ma a!" Viên Bách Thanh kêu to một tiếng, đúng lúc tìm thấy được một cái gối, giơ gối lên đập một trận.​

"Bách, Bách Thanh, thủ hạ lưu người..." Đèn đột nhiên bật sáng, Viên Bách Thanh hé mắt, có chút không thích ứng với ánh sáng xuất hiện bất ngờ, giọng nói của Cao Anh Kiệt lại vang lên ngay thời khắc này.​

"Lưu á..." Viên Bách Thanh nghĩ như vậy, kéo gối về để nhìn kỹ người trước mặt, lúc này không khỏi hít vào một hơi thật sâu, "Đội trưởng sao anh lại ở trong phòng em?"​

Trời ơi hắn vừa mới dùng gối đánh đội trưởng nhà mình?​

"Không sao, Bách Thanh, tôi không sao hết." Vương Kiệt Hi hiếm khi không có nghiêm túc như thế này.​

"Không có, người cậu đánh là tôi, về chuyện này cậu có thể yên tâm. Tôi kịp thời kéo đội trưởng ra, thay anh ấy chịu sát thương của cậu." Lưu Tiểu Biệt nói.​

"Lời này nghe có vẻ không đúng lắm..." Viên Bách Thanh lẩm bẩm một câu, "Vì sao các cậu lại ở trong phòng tôi."​

"Surprise! Sinh nhật vui vẻ!" Liễu Phi mở tủ quần áo xông ra, trong tay cầm theo hộp bánh kem: "Cậu quên ngày sinh nhật của mình rồi sao?"​

Sau đó Viên Bách Thanh kinh ngạc phát hiện, các đồng đội khác từ dưới bàn gầm giường của mình bò ra ngoài: "Vì sao các cậu tổ chức sinh nhật cho tôi giống như trong câu chuyện ma Tiêu Vân kể vậy!"​

"Cách tổ chức sinh nhật kỳ quái như vậy dĩ nhiên là do Tiêu Vân nghĩ ra." Liễu Phi vội vàng trốn tránh trách nhiệm, "Ngớ người ra đó làm gì, mau nói chuyện a!"​

Vì thế mọi người đồng loạt nói: "Bách Thanh, sinh nhật vui vẻ!"​

Vương Kiệt Hi còn thuận tay vỗ vai hắn, bày tỏ sự thân thiện của mình.​

"Cảm ơn các cậu tổ chức sinh nhật cho tôi, nhưng mà lần sau có thể đừng làm như vậy nữa được không, suýt nữa chỉ có sợ chứ không có vui rồi." Viên Bách Thanh cười khổ một câu, mặt hoang mang bị đội mũ sinh nhật vào, lại bị đẩy tới trước chiếc bánh kem không biết được lấy ra và cắm nến vào khi nào, "Cậu mau ước đi."​

"Ép mua ép bán như vậy à, tôi sâu sắc nghi ngờ các cậu có sẽ đòi tôi trả lại tiền bánh kem." Viên Bách Thanh cong khóe miệng, cúi đầu ước ba điều ước, "Được rồi, tôi ước xong, các cậu tặng quà gì cho tôi?"​

"Cậu quay đầu lại nhìn đi." Chu Diệp Bách nói.​

Viên Bách Thanh quay đầu lại, nhìn thấy một loạt gối ôm hình tất cả thẻ tài khoản của Vi Thảo.​

"Như vậy thì sau này lúc cậu đánh Lưu Tiểu Biệt, chúng ta có thể kề vai chiến đấu cùng cậu." Lương Phương nói.​

"Đội trưởng anh vậy mà cũng làm càn theo bọn họ sao?" Viên Bách Thanh co rút khóe miệng, nhìn về phía Vương Kiệt Hi.​

"Tôi không làm gì hết, chỉ là sang đây xem thôi." Vương Kiệt Hi thản nhiên nói, "Đúng rồi, Bách Thanh, cậu quay lại đây chút..."​

Viên Bách Thanh theo thói quen nghe đội trưởng chỉ đạo vô thức quay đầu lại.​

Đón nhận bánh kem Lý Tế cùng Lưu Tiểu Biệt ụp tới.​

5.​

"Sau cùng vẫn là hai chúng ta cùng nhau dọn phòng." Viên Bách Thanh hừ lạnh một tiếng nhìn Lưu Tiểu Biệt cũng đang quét dọn, "Đây là ý đồ xấu gì của các cậu vậy hả."​

"Không phải ý của tôi, là... Là ý tưởng đội phó cho tụi tôi." Lưu Tiểu Biệt trốn tránh trách nhiệm.​

"Lừa ai chứ, đội phó là người đàng hoàng." Viên Bách Thanh nhấc gối Phi Đao Kiếm ném tới, "Nếm thử chiêu Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm của tôi đi!"​

"Tỷ lệ né chiêu trăm phần trăm!" Lưu Tiểu Biệt đắc ý không được vài giây liền bị gối Vương Bất Lưu Hành đập trúng.​

"Quả nhiên không hổ là Ma Thuật Sư..." Viên Bách Thanh rất tán thành gật đầu.​

"Vừa nãy cậu ước gì vậy?" Lưu Tiểu Biệt nhặt gối lên hỏi.​

"Liên quan gì tới cậu, điều ước nói ra sẽ mất linh có biết không?" Viên Bách Thanh nói.​

"Tôi đánh cược với bọn họ, ai đoán đúng thì tháng này không cần phải trả tiền mua thức ăn cho mèo." Lưu Tiểu Biệt nói.​

"Cái khác thì tôi không biết, nhưng nếu là sinh nhật của Liễu Phi, tôi biết chắc chắn cô ấy sẽ ước gì." Viên Bách Thanh giả vờ bí ẩn nói.​

"Ước cái gì?" Lưu Tiểu Biệt hiếu kỳ hỏi.​

"Đồng đội của tôi có thể bình thường một chút hay không." Viên Bách Thanh vẻ mặt lạnh lùng đáp.​

Liễu Phi đang nghe lén ở bên ngoài đỡ trán: "Có lẽ đây chính là tình bạn trực nam."​

6.​

Điều ước của Viên Bách Thanh như sau:​

Một là mong người thân bạn bè bình an.​

Hai là Vi Thảo có thể lần nữa đoạt lấy quán quân.​

Ba là lần sau Lưu Tiểu Biệt sẽ không né gối được.​

Thật không ngờ điều ước được thực hiện quá nhanh, quả nhiên vẫn là đội trưởng lợi hại, ngay cả gối hình Vương Bất Lưu Hành cũng có thể thành tinh. Viên Bách Thanh nghĩ về sau có thể mua nhiều hơn một chút.​

Lưu Tiểu Biệt hắt hơi một cái.​

Vương Kiệt Hi hắt hơi một cái.​

"Gần đây thời tiết trở lạnh, đội trưởng và anh Tiểu Biệt nhớ phải chú ý giữ ấm ạ." Cao Anh Kiệt lo lắng nói.​

"Uống chút bản lam căn đi*." Chu Diệp Bách đưa qua hai gói thuốc đông y.​

*Bản lam căn là một loại thuốc được dùng phổ biến trong Y học cổ truyền, chuyên trị phong nhiệt, giải độc, giải cảm, đau họng, rôm sảy, mụn nhọt, quai bị, viêm gan, viêm não, đau dây thần kinh, rong huyết,…

"Không uống." Lưu Tiểu Biệt từ chối, "Nam tử hán phải chịu đựng được —— hắt xì! Viên Bách Thanh có phải cậu nói xấu tôi phải không?"​

Trả lời hắn chính là một cái gối Vương Bất Lưu Hành.​

"Tại sao gối lại xuất hiện trong phòng huấn luyện!" Tuy hiện tại là thời gian kết thúc huấn luyện.​

"Bởi vì tình yêu." Tiêu Vân vô thức tiếp lời.​

"Cậu xong đời rồi, cậu muốn bị đánh à." Liễu Phi đồng tình nhìn sang, "Cậu cũng quá ngay thẳng rồi."​

"Không đúng, là bởi vì trời lạnh, nên phải cho mèo một cái gối." Cao Anh Kiệt nói.​

"Người đàng hoàng, bỏ qua cho cậu." Lương Phương nhìn sang.​

"Này Bách Thanh, chuyển phát nhanh của cậu đến." Lý Tế ngồi ngay cửa hô một câu.​

"Ồ, tôi đến liền." Viên Bách Thanh đi qua nhận chuyển phát nhanh, không ngờ lúc sắp cầm trên tay lại bị Chu Diệp Bách đoạt lấy: "Tôi tới xem một chút Bách Thanh ký tên là gì!"​

"Đội viên có lương tâm và tâm không bẩn nhất Vi Thảo. Đội trưởng, Bách Thanh nói anh tâm bẩn! Cậu ta cần gối Vương Bất Lưu Hành để trừng phạt."​

Liễu Phi nhìn các đồng đội nhốn nháo loạn tùng phèo, cùng với đội trưởng nhà mình đã lặng lẽ đi vuốt ve mèo.​

"Vì sao mình không đến Yên Vũ hay là Hưng Hân, mà lại đến nơi này làm em gái duy nhất chứ." Cô lắc đầu, cầm lấy gối Diệp Hạ Hồng, "Nhưng mà cái gối này đúng là quá dễ thương, khó trách Viên Bách Thanh thích ném chơi, người khác thích nhặt chơi."​

Sau đó cô nhìn thấy con mèo kia vứt cuộn len đi, rồi Vương Kiệt Hi vui vẻ đi qua nhặt về.​

Hình như có chỗ nào đó không đúng lắm.​

[Hoàn]
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook