Hoàn [Ly Ly Nguyên Thượng Thảo 2021][Vi Thảo]Bồ Nguyệt Hân Vinh

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1
BỒ NGUYỆT HÂN VINH
Sản phẩm thuộc Project Vi Thảo 2021 - Ly Ly Nguyên Thượng Thảo
Tác giả: 鸣坂奈月_Natsuki
CV: Ná Ná​
Edit: Cú mèo​


Cre: đợi chính chủ onl bổ sung nhé mn

*****

"Đội trưởng cố lên! Đội trưởng chiến thắng! Đội tuyển Trung Quốc vô địch thiên hạ!"​

"Đội trưởng vạn tuế vạn vạn tuế!"​

Vương Kiệt Hi đang định kéo va li quay đi, nghe thấy giọng kêu gào to rõ khác người, liền nhíu mày nhìn về phía đoàn người ở giữa sảnh.​

Tiêu Vân lắc đầu bày tỏ không phải mình, thuận tiện liếc mắt nhìn về phía Lương Phương đang cười khúc khích ở bên cạnh mình.​

Lương Phương bất giác phát hiện mình bị vu oan hãm hại, vội vàng chỉ vào Chu Diệp Bách sau lưng hắn.​

Chu Diệp Bách thầm nghĩ mình làm sao có thể đội cái nồi này được, lập tức nói: "Là Lý Tế!"​

Lý Tế đang xem bản tin hài hước trên Weibo do Liễu Phi đưa cho, nhịn cười cả buổi, nghe thấy có người gọi tên hắn, phản xạ có điều kiện vừa ngẩng đầu liền nói một câu: "Hả!"​

Lý Tế ở Vi Thảo may mắn hạng E không hề quan tâm tin tức mới gì, mọi người mắt thấy hắn lại đội nồi mà vẫn hồn nhiên không biết, những người khác đã quen với tính tình của hắn đứng bên cạnh chuẩn bị cười phá lên.​

Tổ bốn người này, lại sắp mở ra chế độ đào hố lẫn nhau rồi...​

Nhưng Vương Kiệt Hi ngược lại không nói gì, chỉ nhướng mày, dừng lại một lúc, anh mới nói: "Kỳ nghỉ hè mọi người có thể thả lỏng, nhưng không được quá buông thả."​

"Em sẽ cố gắng, đội trưởng!" Cao Anh Kiệt là người đầu tiên đáp lời.​

"Đội trưởng yên tâm xuất chinh đi, nhiệm vụ lấp đầy kho vật liệu của Trung Thảo Đường cứ giao cho tụi em đi!" Lưu Tiểu Biệt tràn đầy sức sống.​

"Đúng vậy đúng vậy. Đội trưởng cố lên, năm nay quán quân của giải Thế giới chắc chắn là đội tuyển Trung Quốc!" Viên Bách Thanh duỗi cánh tay, trực tiếp khoác lên vai Lưu Tiểu Biệt.​

Vương Kiệt Hi dường như còn điều gì muốn căn dặn, trước nhìn Cao Anh Kiệt, rồi lại nhìn về phía Hứa Bân.​

Hứa Bân lập tức hiểu rõ, cướp lời của Vương Kiệt Hi: "Đội trưởng không cần lo lắng, mọi chuyện trong đội đã có tôi lo."​

Tuy Hứa Bân chỉ mới đến Vi Thảo hơn hai năm, nhưng hắn hòa nhập rất nhanh, lại còn làm việc rất đáng tin cậy, các đội viên đối với vị đội phó này cũng cực kỳ tín phục.​

Có một câu nói này của Hứa Bân, Vương Kiệt Hi gật đầu, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo trên tay trái, nói: "Đã không còn sớm, tôi phải đi tới sân bay rồi."​

"Tạm biệt đội trưởng!" Các đội viên đồng thanh.​

"Thuận buồm xuôi gió!" Liễu Phi vung cánh tay hô lớn.​

Ai nha ai nha, lỡ xem phim hoạt hình hơi nhiều rồi, lần sau nếu như bị đội trưởng phát hiện chắc sẽ phải tăng cường huấn luyện mất...​

Vương Kiệt Hi hướng về phía các đồng đội vẫy vẫy tay, trên mặt xuất hiện ý cười không rõ ràng. Anh xoay người, đi về phía ngược lại với câu lạc bộ Vi Thảo, càng đi càng xa.​

"Này cậu nói đi, vừa nãy rốt cuộc là ai đã hét?" Vương Kiệt Hi đi rồi, Tiêu Vân không đầu không đuôi hỏi một câu như vậy.​

"Cái gì? Không phải cậu sao?" Lương Phương hỏi.​

"Tôi còn tưởng là cậu." Chu Diệp Bách nhìn về phía Lương Phương.​

"Chẳng lẽ không phải là ba người các cậu cố ý chỉnh tôi?" Lý Tế nói.​

"Khụ, đừng đoán, còn ý nghĩa gì nữa sao?" Hứa Bân ngắt lời bốn người.​

"Không được đâu đội phó, tôi tốt xấu gì cũng phải biết cái nồi này tôi đội thay ai chứ..." Lý Tế bắt đầu kêu oan.​

Nhưng khi Lý Tế nhìn thấy Lưu Tiểu Biệt đang lặng lẽ chỉ vào Hứa Bân, hắn lập tức hiểu rõ.​

… Ui, không ngờ đội phó anh lại là người như thế.​

Vào thời điểm này năm ngoái, mọi người cũng tiễn đội trưởng đi như vậy?​

Thành phố B tháng 5 âm lịch, ngày hè chói chang.​

Cỏ xanh mọc um tùm.​

Toàn bộ lịch trình thi đấu của mùa giải thứ mười vừa kết thúc, kỳ nghỉ hè bắt đầu không đến mấy ngày đã truyền đến tin tức giải Vinh Quang Thế giới đầu tiên.​

Các đội viên Vi Thảo nhiệt huyết sôi trào tiễn đội trưởng nhà mình đi, lại nhiệt huyết sôi trào dùng danh nghĩa "Chúc mừng" để "làm loạn" mấy ngày... đội phó không thể giữ được đám người kia, dứt khoát cùng bọn họ thông đồng làm bậy.​

Chờ đến ngày khai mạc giải Thế giới, cả đám người này bất chấp việc lệch múi giờ tụ tập cùng một chỗ xem trực tiếp phát sóng lễ khai mạc trên màn hình chiếu.​

Hừng đông, sắc trời bên ngoài vẫn còn tối, phòng huấn luyện Vi Thảo lại đèn đuốc sáng rực, các đội viên toàn bộ đều đến đông đủ.​

… Quả nhiên vào thời điểm như thế này, mọi người đều có mặt, bầu không khí mới đúng, xem mới đã nghiền!​

Video tuyên truyền giới thiệu các thành viên của các quốc gia được biên tập sau đó lần lượt phát sóng. Khi đến lượt của đội tuyển Trung Quốc đội, các đội viên Vi Thảo cổ vũ nhiệt tình hệt như họ đang có mặt ở hiện trường, mà chờ đến khi video chiến đấu đặc sắc trong những năm qua của Vương Kiệt Hi được phát, những người nhiệt huyết giống như Viên Bách Thanh cùng Lương Phương đều trực tiếp vỗ bàn khen hay.​

Nhân vật đang bay trên màn hình chiếu, là người đã từ rất lâu rất lâu trước đây, có quỹ đạo bay khiến người nhìn không thấu, đấu pháp biến hóa khôn lường, Ma Thuật Sư.​

Người điều khiển Vương Bất Lưu Hành, là đội trưởng của bọn họ… đối với chiến đội mà nói, là chỉ huy, là át chủ bài, là sự tồn tại vững chắc không thể phá vỡ.​

Hiện tại, anh càng là tấm gương của bọn họ.​

Cho dù đội trưởng không ở bên cạnh, cũng không có ai sẽ hoang mang.​

Ma Thuật Sư sẽ trở về, nhất định sẽ trở về.​

Đội Trung Quốc thắng trận đầu tiên, bầu không khí của Vi Thảo bên này đều rất high... hoặc có thể nói, toàn bộ người chơi Vinh Quang đều high.​

Thậm chí fan Lam Vũ và fan Vi Thảo gặp nhau trong game, sẽ hưng phấn tán thưởng đội trưởng của chiến đội đối phương vài câu, phấn khích dâng cao, kỳ quan công hội hai nhà cùng nhau cướp boss cũng đã xảy ra vài lần.​

Còn lúc phân chia vật liệu, Lam Khê Các và Trung Thảo Đường không những không khai chiến, ngược lại còn khiêm nhượng nhường nhau... Hình ảnh kia, quả thật đáng sợ!​

Điều này có thể được coi là một trong số ít những điều kỳ diệu trong lịch sử Vinh Quang.​

"Cái gì? Các cậu nói Liên minh vốn muốn cho đội trưởng nhận chức đội trưởng đội quốc gia?... Vậy đội trưởng vì sao lại từ chối?" Liễu Phi nhìn tin tức chính thức trên màn ảnh máy tính, không tin mà hỏi.​

"Đội quốc gia có nhiều đại tâm bẩn như vậy, đội trưởng sao phải lao tâm lao lực? Tôi thấy đội trưởng của chúng ta hơn phân nửa là muốn giải phóng đấu pháp Ma Thuật Sư rồi!" Lưu Tiểu Biệt khẳng định nói.​

"Đấu pháp Ma Thuật Sư..." Trong mắt Cao Anh Kiệt tràn ngập chờ mong.​

"Cấp báo cấp báo! Tôi nhận được một chuyển phát nhanh!" Viên Bách Thanh cầm túi giấy xông vào phòng huấn luyện.​

"Nhận chuyển phát nhanh thì có gì mà kích động thế?" Lưu Tiểu Biệt quay đầu liếc mắt nhìn, lại lần nữa đem tầm nhìn tập trung vào trang web chính thức của Vinh Quang đang được mọi người vây quanh.​

"Đây là sư phụ tôi gửi đến... Còn nói mỗi người trong đội đều có phần..."​

"Cái gì? Phương Thần gửi chuyển phát nhanh?!" Quần chúng vừa nghe, lập tức bao vây Viên Bách Thanh đến nỗi một con muỗi cũng không lọt qua được.​

...​

Trung Quốc vừa giành chiến thắng ở trận tứ kết, lúc ra khỏi nhà thi đấu, Vương Kiệt Hi kinh ngạc đến ngây người.​

Toàn viên Vi Thảo dưới sự chỉ đạo của Phương Sĩ Khiêm, mỗi người ôm một bó hoa tươi, đồng loạt đứng thành hàng ngang.​

"Cầu chúc đội tuyển Trung Quốc đề tên trên bảng vàng Zurich! Đội tuyển Trung Quốc chiến thắng!"​

Mọi người lần lượt đem hoa trao cho các đội viên đội tuyển quốc gia… chuyện này nếu nói không phải đã lên kế hoạch từ trước, ai cũng không tin.​

Phương Sĩ Khiêm tự tay tặng cho Vương Kiệt Hi một bó hoa xương bồ. Những chiếc lá xanh lục lớn mỏng như thanh kiếm xen kẽ với những đóa hoa tím, có chút đơn giản, nhưng lại thật thích hợp với Vương Kiệt Hi.​

"Vương đội, thế trận này của Vi Thảo, là..." Dụ Văn Châu vừa vặn ở bên cạnh Vương Kiệt Hi, mỉm cười hỏi.​

Vương Kiệt Hi lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết, chắc hẳn đều là chuyện tốt của Phương tiền bối làm."​

Đội viên đội quốc gia đội cùng đội viên Vi Thảo chào hỏi sau đó đều quay về khách sạn, chỉ có Vương Kiệt Hi không theo cùng, có thể xem như là anh quay về chiến đội trước thời hạn vậy.​

"Kỳ thực chúng tôi đã đến hơn một tuần rồi." Phương Sĩ Khiêm hơi đắc ý cười: "Lúc trận đấu trước diễn ra chúng ta đã ở nhà thi đấu xem mọi người, nhưng không muốn quấy rầy các cậu sớm như thế, nên tôi dẫn mọi người đi xung quanh dạo chơi. Bất ngờ này như thế nào?"​

"Bất ngờ gì?" Vương Kiệt Hi tựa hồ có chút hoang mang.​

"Tôi sợ cậu nhớ mọi người, nên dẫn cả đội tới đây, chuyện này còn chưa tính là bất ngờ à?"​

Vương Kiệt Hi lắc đầu, cau mày nói: "Anh đưa mọi người đến đây hết, boss dã đồ không ai cướp, vật liệu hiếm chiến đội cần phải tính sao?"​

"A... Không phải còn có trại huấn luyện bên kia sao!" Phương Sĩ Khiêm khoanh tay nói, "Tôi tiêu nhiều đến vậy, cả vé máy bay đều đã đặt cho mọi người, còn không phải là vì muốn đưa mọi người tới đây trải nghiệm một chút sao."​

Cao Anh Kiệt ngược lại vội vàng cúi đầu nhận sai, "Xin lỗi đội trưởng, tụi em đều muốn đi chơi... Không nghĩ nhiều đến vậy..."​

Lưu Tiểu Biệt bổ sung: "Đội trưởng anh yên tâm, tụi em dù đi chơi, nhưng tự huấn luyện mỗi ngày đều không có quên."​

"Nhưng lúc cướp boss bởi vì quá kém, luôn không đuổi kịp …" Hứa Bân có chút ngượng ngùng.​

Vương Kiệt Hi nói anh không thực sự tức giận, anh không kìm được vẻ mặt nghiêm túc, mỉm cười: "Tôi không phải muốn trách các cậu, nếu đã đi chơi, thì chơi cho thoải mái đi, sau khi trở về phải nghiêm túc huấn luyện."​

"Vâng!" Các đội viên không chút nào ngập ngừng đáp lời.​

Đội viên Vi Thảo đi cùng chuyến bay về nước với Vương Kiệt Hi. Thứ anh mang về còn có huy chương quán quân giải Thế giới lần thứ nhất.​

Nó thuộc về đội tuyển Trung Quốc đội, vinh quang chí cao vô thượng.​

Trong trận đấu đoàn đội tổng chung kết, anh lần nữa tự mình giải phóng Ma Thuật Sư, quỹ đạo bay như ánh sao lại lần nữa giáng lâm.​

Lần này, người chấn động, là toàn bộ thế giới.​

Giới báo chí trên những bài viết với nhiều ngôn ngữ khác nhau đều tràn ngập lời khẳng định và khen ngợi dành cho đội tuyển Trung Quốc. Đội tuyển này đã khiến thế giới thấy được Vinh Quang chân chính.​

Lại là một năm diễn ra giải Thế giới, biểu hiện của đội tuyển Trung Quốc vẫn được toàn bộ người chơi Vinh Quang khen ngợi.​

Quyết giành chiến thắng, bảo vệ quán quân!​

Mà lúc này trong phòng huấn luyện của chiến đội Vi Thảo, mọi người đều đang tập trung tinh thần, nghiêm túc hoàn thành một lần lại một lần nội dung huấn luyện.​

"Ồ, nghiêm túc như vậy à!" Hứa Bân nâng một túi kem đá lớn, phát cho mỗi người một que, "Trời nóng, cho mọi người để hạ nhiệt."​

"Cảm ơn đội phó!" Lưu Tiểu Biệt không chút khách khí, một lần cầm lấy hai que.​

Viên Bách Thanh phàn nàn nếu như có vị sơn tra thì tốt rồi, nhưng hắn ăn cũng không hề chậm.​

Tiêu Vân cùng Lương Phương cướp đoạt que kem của nhau, Chu Diệp Bách đem phần của mình cho Liễu Phi, rồi lại từ trong tay Lý Tế trực tiếp đoạt lấy que kem gặm một cái, tiếp theo bị Lý Tế dùng quyển sổ trên bàn vỗ vào gáy.​

"Cái cuối cùng... Em không ăn, đội phó anh ăn đi." Cao Anh Kiệt nhìn trong túi còn sót lại một que kem đá, nói.​

Hứa Bân cười đem kem đá đưa cho Cao Anh Kiệt, "Anh ăn trên đường rồi."​

Cao Anh Kiệt nói cảm ơn rồi mở vỏ ra, đột nhiên nói: "Em biết vì sao mọi người cố gắng huấn luyện như vậy."​

"Vì sao?" Hứa Bân ra hiệu cho cậu tiếp tục nói.​

"Còn nhớ tổng chung kết giải Thế giới năm ngoái, trong trận đấu đoàn đội chúng ta đều nhìn thấy Ma Thuật Sư đúng không?... Em nghĩ, mọi người nhất định là muốn lại lần nữa nhìn thấy đội trưởng sử dụng đấu pháp mà anh ấy thoải mái nhất, am hiểu nhất, quen thuộc nhất." Cao Anh Kiệt nói.​

"... Ừm." Hứa Bân gật đầu. Điều Cao Anh Kiệt nói tới là điều mọi người đều đã nghĩ tới, bản thân làm đội phó, lại làm sao có thể không rõ ràng chứ?​

Vì sao ở giải Thế giới mới có thể nhìn thấy Ma Thuật Sư xuất hiện, đó là vì bên cạnh đội trưởng có những đồng đội mạnh mẽ và đáng tin cậy.​

Cứ như thế, nếu chúng ta có thể trở nên càng mạnh mẽ hơn, có thể càng trở nên xứng đáng với việc đội trưởng giao phó thì sao?​

Nếu như vậy, có phải trong trận đấu đoàn đội của Vi Thảo sẽ có thể nhìn thấy Ma Thuật Sư đã lâu không gặp hay không?​

Sẽ, nhất định sẽ.​

Giữa mùa hạ nương theo nhiệt độ nóng như thiêu đốt, mọi người tâm tư nhiễu loạn, nhưng đồng thời cũng kích thích sức sống mãnh liệt của cỏ cây.​

Cỏ kia mảnh khảnh nhưng lại cứng cỏi, không ngừng mở rộng, phát triển, phồn thịnh, kéo dài...​

Ngọn cỏ nhỏ nhoi cùng nhau tập hợp.​

Vui vẻ hân hoan hướng đến vinh quang.​

… Hướng đến Vinh Quang, càng hướng đến vinh quang.​

[Hoàn]
 
Last edited:

Yari

Phó bản trăm người
Thần Lĩnh
Bình luận
80
Số lượt thích
325
Location
Đội tuyển Quốc gia
Fan não tàn của
Diệp đội
#2
"Còn nhớ tổng chung kết giải Thế giới năm ngoái, trong trận đấu đoàn đội chúng ta đều nhìn thấy Ma Thuật Sư đúng không?... Em nghĩ, mọi người nhất định là muốn lại lần nữa nhìn thấy đội trưởng sử dụng đấu pháp mà anh ấy thoải mái nhất, am hiểu nhất, quen thuộc nhất." Cao Anh Kiệt nói.​
UwU Vương đội vì Vi Thảo mà từ bỏ đấu pháp Ma Thuật Sư, dẫn dắt, chèo chống Vi Thảo. Nay con dân Vi Thảo đã lớn, Vương papa có thể yên tâm rồi :xu

Vương Kiệt Hi lắc đầu nói: "Tôi cũng không biết, chắc hẳn đều là chuyện tốt của Phương tiền bối làm."​
Thật ra Vương papa cũng không yên tâm lắm... :yao
 

Huyenanh0901

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
160
Số lượt thích
460
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi, Tôn Tường, có nửa fan Luân Hồi
#3
Giữa mùa hạ nương theo nhiệt độ nóng như thiêu đốt, mọi người tâm tư nhiễu loạn, nhưng đồng thời cũng kích thích sức sống mãnh liệt của cỏ cây.​
Cỏ kia mảnh khảnh nhưng lại cứng cỏi, không ngừng mở rộng, phát triển, phồn thịnh, kéo dài...​
Ngọn cỏ nhỏ nhoi cùng nhau tập hợp.​
Vui vẻ hân hoan hướng đến vinh quang.​
… Hướng đến Vinh Quang, càng hướng đến vinh quang.​
Vi Thảo tuyệt nhất
Vi Thảo mạnh nhất
Vi Thảo kiên cường nhất

Cùng nhau chiến đấu vì Vinh Quang, Vinh Quang thuộc về chúng ta :vt
Một Vinh Quang mà Ma Thuật Sư sánh vai với những người bạn nhỏ của mình.
Một Vinh Quang mà trên trời cao là những đường bay biến hóa khôn cùng, dưới mặt đất là những ngọn cỏ tạo thành đại thụ chống trời.
 

Khách Tử Phùng Hoa

Gà con tiến hóa
Bình luận
7
Số lượt thích
31
Location
Thuyền Vương Dụ_Dụ Hoàng
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Tán, Mắt Bự, Tay Tàn, Lắm Mồm, Diệp đội
#4
:vt!!!! AAAAAAAAAAAAA! Ta yêu chết đội này mất thôi!!!!!!!!!! ÁAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!! Đừng ai kéo ta hết!!!!!!!! Mà bật mí chút xíu, ta chèo Vương Dụ. Hớ hớ!!!
 

Bình luận bằng Facebook