Hoàn [Ly Ly Nguyên Thượng Thảo 2021][Vi Thảo] Ai thèm xem phim thần tượng kiểu này

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#1
Tác giả: 维修空调虫诗扶
Convert: Ná Ná
Edit: Pông

AI THÈM XEM PHIM THẦN TƯỢNG KIỂU NÀY

1.

Nhà ăn Vi Thảo không quá lớn nhưng rất sạch sẽ ngăn nắp.

Ở chính giữa có một cái TV LCD, đó cũng là nơi mà trước nay do Liễu Phi nắm giữ điều khiển.

Nhà có cô gái nhỏ, mọi người đều nuông chiều.

Cho tới một ngày, Lưu Tiểu Biệt không thể nhịn nổi nữa, đột nhiên đặt đũa xuống, bát cơm trước mặt chưa vơi bao nhiêu, không muốn ăn nữa.

Lưu Tiểu Biệt gõ gõ bàn, vỗ trán rồi bất đắc dĩ nhìn Liễu Phi.

"Tôi nói bà xem gì thì xem, nhưng đừng xem mãi cái thể loại phim thần tượng "trời lạnh rồi, Vương thị phá sản thôi" này được không?"

2.

Liễu Phi đang hào hứng xem, vừa nghe đã không vui rồi, phẫn nộ đập bàn, "Phim thần tượng có gì không tốt? Chẳng lẽ lại xem mấy người sao?"

"Hầy, đừng nói vội." Viên Bách Thanh cũng đặt đũa xuống, vẻ mặt thành thật chăm chú nhìn Liễu Phi, "Vi Thảo của chúng ta cũng có thể tìm cho bà cái đó, S4 ấy!"

"... Là F4!"

"Cho dù là cái gì 4! Bà nhìn nam chính đi!" Viên Bách Thanh chỉ chỉ mấy loại nam chính tổng tài lạnh lùng bá đạo trên TV, "Đội trưởng của chúng ta cũng có thể làm được!"

Quần chúng nhìn theo hướng tay cậu chỉ, trên TV là vai nam chính vừa thâm tình lại chậm rãi ôn nhu ôm lấy nữ chính nói, "Lần này, em phải chịu trách nhiệm."

3.

"Trong lòng của em, hình tượng đội trưởng như này?!" Chu Diệp Bách ngồi đối diện Viên Bách Thanh, vẻ mặt hoảng sợ.

"Không phải!" Viên Bách Thanh xua tay phủ nhận, sợ đến gấp rút giải thích, "Ý em là, đội trưởng trong lòng em giống như vai nam chính của bộ phim ấy."

Giải thích như vậy, nghe có vẻ hợp lý.

Dù sao Vương Kiệt Hi là đội trưởng, để mà nói thì cũng là nhân vật siêu cấp bự, ngay cả Liễu Phi ban đầu muốn phản bác nhưng nghe xong cũng phải nuốt ngược trở lại.

Mọi người vô thức ngẩng đầu xem.

Dường đang tiếp nhận thiết lập này, trên TV, nam chính đẹp trai tiêu sái mặc áo gió phấp phới, phảng phất giống như Vương Kiệt Hi hiện tại mới từ bên ngoài vào cũng lạnh lùng trầm tĩnh.

Có lẽ là tuyết rơi nhiều, trên tóc dính không ít vụn tuyết, anh duỗi tay vỗ nhẹ, lông mi thon dài chầm chậm buông xuống.

Sau đó ngước đôi mắt thâm sâu, tay tháo khăn quàng cổ in họa tiết ô vuông màu nâu, đôi môi khẽ mở thở ra hơi lạnh.

Lại vỗ vỗ trên người làm rơi những bông hoa tuyết, đi ngang qua các đội viên, âm thanh êm dịu như nước chảy.

"Chào buổi sáng."

Được! Nam chính! Không có khuyết điểm!

Nhưng những người còn lại thì sao? Một bộ phim không thể chỉ có nam chính đi?

Tiểu cô nương Liễu Phi lập tức giơ tay lên tiếng, "Nam chính là đội trưởng, đội phó Hứa có thể là trợ lý nha! Chính là kiểu chuyên môn vì nam nữ chính mà vất vả ngược xuôi ấy!"

"Được." Đôi mắt Viên Bách Thanh sáng rực, "Vậy, vai này tạo hình thế nào?"

Lúc ấy âm thanh từ trên đầu truyền tới, là một chàng trai vẻ mặt u buồn, nói với nữ chính mấy lời thật sâu xa, "Nếu như muốn khóc, hãy trồng cây chuối thử xem, nước mắt sẽ không chảy ra nữa."

Lưu Tiểu Biệt im lặng một hồi lâu yếu ớt nói, "... Cảm giác giống như quản lý."

4.

Lời vừa thốt ra, toàn thân mọi người run bần bật.

Tiêu Vân vỗ bàn, giận đùng đùng nghĩ muốn biện hộ thay quản lý, nhưng vừa mới nói, "Quản lý có chỗ nào..."

Thì liếc thấy sau lưng cách đó không xa, quản lý đang ăn cơm cùng ông chủ, tay lật văn kiện rồi đẩy gọng kính mắt màu vàng, lông mày nhíu chặt, như có một nỗi u sầu ngưng lại giữa mi tâm.

Vì thế Tiêu Vân đành ngậm miệng.

Quản lý vất vả vì đủ loại công việc quanh năm mà có vẻ rất ưu tư.

"Vậy còn thiếu một tổng giám đốc bá đạo tổng tài siêu có tiền!" Lương Phương ngồi xa nhất bổ sung.

Ngay tức khắc, mọi người lại lặng im.

"Ừm..." Từ bên trong góc, một giọng nam trong trẻo vang lên đánh vỡ thế khó khiến mọi ánh nhìn đổ dồn về hướng ấy, là khuôn mặt ngây ngô của Cao Anh Kiệt.

"Ông chủ, được không..."

5.

"Chờ đã!" Lần này Liễu Phi thật sự cảm thấy không còn gì để nói, cô tức tối đập bàn khiến ánh mắt của mọi người lại quay về phía mình, "Mấy người tùy tiện thế hả? Quản lý mà cũng tính! Ông chủ là một chú tuổi trung niên rồi cũng vơ vào là sao?"

"Nhưng điều kiện rất phù hợp mà." Cả đám con trai đồng thanh.

Lý Tế ngồi bên cạnh Lương Phương còn bồi thêm một đao, "Con gái các em gần đây không phải yêu thích mấy loại hình con trai thành thục thận trọng à? Ông chủ cũng thế đó!"

"..." Tâm tình Liễu Phi trở nên phức tạp, nhìn vẻ mặt thành thật của mấy chàng trai, bỗng nhiên cảm thấy đau đầu.

Cô cố gắng sắp xếp lại câu chữ thêm lần nữa, chỉ vào nữ chính xinh đẹp trên TV hỏi, "Còn nữ chính đâu?! Cho dù đối mặt với sóng to gió lớn vẫn kiên cường, một vai của thiếu nữ nhỏ yếu gánh cả già trẻ gái trai trong gia đình, xứng đáng sánh đôi với nam chính!"

Lưu Tiểu Biệt ngồi đối diện cô, nghe tới đây lại trầm ngâm, đột nhiên nghĩ đến gì đó cúi đầu che mặt, mờ ám nói, "... Đội trưởng."

Rốt cuộc hình tượng đội trưởng trong lòng mấy người là như nào vậy?!

Lại một lần nữa, Chu Diệp Bách hết hồn.

6.

"Không được không được! Tuyệt đối không được!" Không đợi mọi người phản bác, Lưu Tiểu Biệt đã tự mình phủ quyết như thể sợ không có ai ủng hộ, cứ lải nhải lặp đi lặp lại, "Đội trưởng là nam chính, là nam chính!"

Liễu Phi nói, "Dùng tình tiết trong phim để tìm nữ chính đi, tản bộ trong mưa, à không, là ăn bít tết trong mưa..."

Viên Bách Thanh la lên, "Thần kinh à, ăn bít tết trong mưa..."

"Ngậm miệng!" Liễu Phi nhướn đôi lông mày thanh tú trừng hắn.

Cuối cùng Tiêu Vân có thể giơ tay phát biểu một lần, "À à anh nhớ! Ông chủ trước đây cũng gặp một chuyện tương tự, không phải cửa sổ ở ký túc xá bị bể một mảnh sao? Tuyết vẫn rơi, ông chủ vẫn rất manly ngồi đó ăn!"

Bên trong góc Cao Anh Kiệt lại một lần nữa nhỏ giọng nói, "Nhưng là ăn mỳ tương đen mà..."

"Ngồi ăn mỳ tương đen giữa trời tuyết còn lãng mạn hơn!" Tiêu Vân hùng hồn tuyên bố.

Liễu Phi nghẹn lời.

Ngược lại Viên Bách Thanh rất hưng phấn, bận rộn hỏi, "Ơ, đối diện ông chủ có ai ngồi kìa?"

Cao Anh Kiệt nói, "... Là đội trưởng."

7.

Rầm.

Viên Bách Thanh nặng nề đập bàn, giả vờ như vừa nãy không có chuyện gì xảy ra, điềm tĩnh tiếp tục hỏi, "Đổi tình tiết đi, còn có cái gì mà, giả bộ... Trời lạnh khoác thêm áo!"

Liễu Phi nghe tới đây, ngượng ngùng cười.

"Thật ra, hôm trước khi kết thúc tiệc mừng công, đội trưởng sợ tui lạnh nên..."

"À tui biết." Lưu Tiểu Biệt nói tiếp, "Sau đó đội trưởng mặc ít nên hắt hơi một cái, còn bị quản lý nói vài câu, rồi quản lý lấy áo của mình khoác cho đội trưởng."

...

Hình như có chỗ nào đó không đúng?

Lưu Tiểu Biệt nói xong mới nhận ra bầu không khí kỳ lạ và xấu hổ, đành nhanh chóng bổ sung, "Đội trưởng nói không cần! Nhưng quản lý nhanh chân hơn chạy đi, bảo là uống rượu cùng ông chủ rồi nên không thấy lạnh!"

"..."

Mọi người tiếp tục trầm lặng, quản lý ngồi cách đó không xa hắt hơi một tiếng, giọng nói hơi khàn.

Lý Tế quay đầu nhìn quản lý.

Quản lý ngẩng lên vừa đúng lúc thấy hắn, theo thói quen dặn dò không ngừng, "Này mấy đứa, gần đây trời lạnh, đừng cậy mạnh xong đông thành cục đá đấy, người trẻ tuổi không chú ý cũng bệnh, thận trọng chút thì sẽ không bị cảm."

"À... Cảm ơn quản lý." Lý Tế trả lời.

Ngoảnh lại thì thấy vẻ mặt mọi người đều rất rối rắm.

Tình tiết nữ chính cho đội trưởng không được rồi.

Nội tâm Lưu Tiểu Biệt tan vỡ.

8.

Hy vọng cuối cùng là đội phó Hứa Bân cũng rất nhanh lụi tàn.

Bởi vì trên TV vừa chiếu đến đoạn, nữ chính được nam chính đỡ quay về.

Cao Anh Kiệt xem tình tiết trên xong thì buột miệng, "A! Hôm nay đội trưởng đụng trúng ngón chân vào cạnh tủ, đội phó Hứa cùng dìu đi y như kia..."

Rầm.

Lần này Liễu Phi chịu hết nổi, giáng một đòn nặng nề lên mặt bàn.

"Đổi đề tài!"

9.

"Thật ra..." Lương Phương tiếp thu ánh mắt của mọi người, "Xem đội trưởng đối tốt với ai nhất thì không phải sẽ tìm được nữ chính à?"

"Ý kiến hay nha người anh em!" Viên Bách Thanh sảng khoái vỗ lưng Lương Phương, "Ngày thường đội trưởng để tâm tới ai nhất, không nhìn cũng biết?"

"Còn nữa, rất nghiêm khắc với người đó, thỉnh thoảng còn làm khó dễ." Lưu Tiểu Biệt tiếp lời.

Liễu Phi cụp mắt suy nghĩ, "Trước thì nghiêm túc, nhưng sau lại rất dịu dàng quan tâm!"

"Gặp khó khăn thì giúp đỡ, khuyên bảo!"

"... Luôn đồng ý, đồng lòng!"

"Là người đáng tin cậy nhất"

...

Hình như, lại có chỗ không đúng nữa?

Mọi người đột nhiên im bặt.

Cao Anh Kiệt lại một lần nữa xung phong lên tiếng, "Người đó không phải là chúng ta sao?"

"..."

END
 
Last edited:

Khách Tử Phùng Hoa

Gà con tiến hóa
Bình luận
7
Số lượt thích
31
Location
Thuyền Vương Dụ_Dụ Hoàng
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Tán, Mắt Bự, Tay Tàn, Lắm Mồm, Diệp đội
#3
Ulatroi................xem cười như điên!!! Đọc khúc Tiểu Biệt cúi mặt nói:"...Đội trưởng" ta suy nghĩ: Chẳng lẽ đội trưởng Vương nhà ngài vừa nam chính vừa nữ chính hả Tiểu Biệt ca? Sau đó càng xem thì càng....ùm......quá đáng sợ~!
 

Bình luận bằng Facebook