Hoàn [Ly Ly Nguyên Thượng Thảo 2021][Vi Thảo] Chúng ta dù sao cũng là gái nhà cỏ

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#1
Tác giả: 北川有暖
Convert: Ná Ná
Edit: Pông

CHÚNG TA DÙ SAO CŨNG LÀ GÁI NHÀ CỎ

1.

Lưu Tiểu Biệt đẩy cửa phòng huấn luyện Vi Thảo, vừa vào đã ngửi thấy mùi kỳ quái, tay nhanh đương nhiên lời nói cũng nhanh, nháy mắt buột miệng hỏi một câu, "Ai uống thuốc vậy?"

"Biến biến biến, uống thuốc cái gì, nói chuyện êm tai chút được không?" Liễu Phi ngồi trên ghế quay đầu lại lườm cậu, Chu Diệp Bách ở bên cạnh bật cười, "Anh thấy Tiểu Biệt đang thầm ai oán, thế chắc là chị ăn thuốc nổ rồi, một phát bùm."

Sắc mặt Lưu Tiểu Biệt không đổi, "Em không nghĩ thế."

Lưu Tiểu Biệt đổi đề tài, "Em muốn hỏi vì sao trong phòng huấn luyện lại có mùi thuốc Đông y?"

Lưu Tiểu Biệt thở phào một tiếng trong lòng, may mình không nói Liễu Phi ăn thuốc nổ, không thì khả năng sắp tới người bị thiện xạ nã đạn vào mồm chính là mình.

"Tang tang tang tàng, bởi vì chị đeo túi thơm nha!" Liễu Phi chỉ vào túi nhỏ màu xanh lục buộc ở thắt lưng, còn đính bông hoa cùng hạt châu thật dài rủ xuống tới trên đầu gối, nhìn qua rất tinh xảo, cô đắc ý nói, "Đây chính là hương muỗi, sau này bổn cô nương ta mang theo nó, sẽ không bị muỗi cắn nữa!"

Liễu Phi đương nhiên là rất hài lòng, hè tới mặc đồ mát mẻ cô có thể vứt hết đống nước hoa kia, sau đó đeo túi hương nức mùi thuốc Đông y, toàn thân thiếu nữ từ trên xuống dưới sẽ tỏa ra hương thơm ngát như bình thuốc Đông y di động, may là túi thơm này hữu hiệu, không uổng công cô hy sinh lớn như thế!

"Linh nghiệm như vậy sao? Yo, của Đồng Nhân Đường* cơ đấy, thảo nào, có phải tuần trước chị về nhà mua không, sao không mua cho mỗi người một cái?" Viên Bách Thanh cười hì hì nói.

*Đồng Nhân Đường là một công ty dược phẩm Trung Quốc được thành lập vào năm 1669, hiện là nhà sản xuất lớn nhất của y học cổ truyền Trung Quốc.

"Không được, chị đeo túi thơm, muỗi sẽ đi cắn mấy đứa. Nếu mọi người đều đeo thì muỗi biết cắn ai? Lỡ đâu đói bụng làm càn lại nhào đi đốt chị thì sao." Liễu Phi hùng hồn.

"Ồ, tính toán tốt nhỉ, không có túi thơm thì sao, tụi này còn có nhang muỗi với nước hoa!" Tiêu Vân khịt mũi xem thường.

"Con gái như em đây còn không xức nước hoa, mấy người một đám đàn ông con trai mà phun đầy nước hoa hàng hiệu, thật sự là ngập tràn gay khí!" Liễu Phi châm biếm lại, thuận miệng trộn lẫn dầu thơm Lục Thần* và nước hoa.

*Thương hiệu Lục Thần có nguồn gốc từ y học cổ truyền Trung Quốc, được chiết xuất từ thảo dược Trung Quốc tự nhiên.

"Chậc, nếu chị ấy không mua cho bọn mình thì cùng lắm bọn mình tự mua là được, Tiêu Vân cứng đầu thật, lại ầm ĩ với chị ấy." Viên Bách Thanh kề tai nói nhỏ với Lưu Tiểu Biệt.

Lưu Tiểu Biệt cũng nhỏ giọng tiếp lời, "Không phải tui chỉ hỏi có ai uống thuốc thôi sao, vì thế người vô tội là tui đây này."

Đúng lúc Hứa Bân đi vào nên trận chiến giữa Liễu Phi và Tiêu Vân kết thúc, vậy nên một câu của Lưu Tiểu Biệt đặc biệt vang vọng giữa phòng.

Lưu Tiểu Biệt đơ người.

Liễu Phi hoạt động cổ tay một chút, "Tiểu Biệt?"

"Đội phó cứu em!!" Lưu Tiểu Biệt trốn sau lưng Hứa Bân, cũng không quan tâm vẻ mặt Hứa Bân lúc này vẫn còn đang lơ mơ.

"Cho nên vì sao chị mua cái màu xanh lá vậy?" Cao Anh Kiệt vội vàng xen vào nói.

Liễu Phi nở nụ cười tự tin, "Bởi vì chị một lòng trung thành với Vi Thảo! Chúng ta dù sao cũng là gái Vi Thảo!"

"Đội huy màu xanh lá, màu tiếp ứng là xanh lá, đồng phục xanh lá, túi thơm cũng xanh lá, Liễu Phi mua màu này quả nhiên xứng danh đội viên Vi Thảo." Lý Tế bình luận, "Cuộc sống chắc tràn ngập sự vị tha."

"Nhưng mình muốn mua màu khác." Chu Diệp Bách nhỏ giọng thì thầm.

"Còn nữa, cả đội có chị là con gái thôi, dùng sai từ rồi, chúng ta? Chỉ mỗi chị mới đúng, chúng ta là trai Vi Thảo!" Lưu Tiểu Biệt dũng cảm nói.

"Mấy người đều muốn mua túi thơm thì chả là gái Vi Thảo à, mấy người không thích đội trưởng nhà mình sao???" Liễu Phi vô cùng đau đớn khiển trách, "Còn nữa, Diệp Bách muốn mua màu gì, chẳng lẽ mỗi người một màu xanh đỏ tím vàng lục lam chàm tím cosplay Bảy Anh Em Hồ Lô, Thất Tiên Nữ, Mary Sue, Bạch Tuyết, Alice, công chúa các kiểu hả?"

Lưu Tiểu Biệt: Hỏi chấm.

Hứa Bân: Chúng ta thật ra đều là fanboy của đội trưởng.

Viên Bách Thanh: Không cần mua bảy màu, đỏ cam xanh lam tím là được, Liễu Phi có màu xanh lá rồi... À không, Tiểu Thanh Tử xin yết kiến tứ ca, thỉnh an, cát tường.

Tiêu Vân: ... Viên Bách Thanh, thái độ nịnh nọt của em khiến Hàn đội nằm không cũng trúng đạn rồi! Mà vì sao Liễu Phi là tứ ca? Chẳng lẽ còn đại ca, nhị ca, tam ca?

Cao Anh Kiệt: Chắc không phải chị ấy là màu xanh lá, nên xếp thứ bốn?

Lý Tế: Tuyệt đó, thế thì Lam Vũ màu lam, xếp thứ sáu, bị chúng ta đè đầu rồi.

*Trong phim Thất Tiên Nữ, các tiên nữ được phân biệt theo màu sắc váy áo. Tứ Tiên Nữ màu xanh lá, Lục Tiên Nữ màu xanh lam.

Liễu Phi: Ok, không có ai thắc mắc vụ túi thơm, mấy người rõ ràng chính là gái Vi Thảo.

Hứa Bân: Tui không phải...

Đúng lúc Vương Kiệt Hi đẩy cửa, vừa vào câu đầu tiên là, "Ai sinh bệnh phải uống thuốc vậy?"

Sau đó hắn nhận được một trận cười vang dội, đặc biệt là Lưu Tiểu Biệt.

Còn có Liễu Phi nhỏ bé đỏ mặt chào hỏi, "Đội trưởng... Chào buổi sáng."

Thật ra, Liễu Phi nói một nửa thì cảm thấy không nên đối xử với đội trưởng vô tội như vậy, cho nên cứng rắn đổi thành chào buổi sáng.

Chờ sau khi huấn luyện buổi sáng kết thúc, trừ Hứa Bân và Cao Anh Kiệt ra ngoài trước, một đám con trai còn lại của Vi Thảo đứng xếp hàng chào Liễu Phi, nhìn như chuẩn bị đưa thư tình, thế trận hùng hổ.

Nếu như lời bọn họ không phải là "Chị Phi, buổi trưa tốt lành!" thì còn tốt hơn nữa.

Liễu Phi: Cút.

Hôm sau Vương Kiệt Hi đẩy cửa vào phát hiện mùi thuốc Đông y còn nồng nặc hơn, hắn cảm thấy kỳ quái nhìn qua, chỉ thấy trên người mỗi đội viên đều đeo một túi thơm nhỏ màu xanh lá, ở trước mặt Liễu Phi còn nhiều hơn, có thêm sáu màu đỏ cam xanh lam tím.

"Sao lại đều đeo túi thơm vậy? Ồ, hương đuổi muỗi của Đồng Nhân Đường." Vương Kiệt Hi bừng tỉnh.

"Bởi vì chúng em là gái nhà cỏ một lòng trung thành với Vi Thảo!" Lưu Tiểu Biệt lớn tiếng nói.

Vương Kiệt Hi: Đợi đã, có phải dùng sai từ rồi không?

"Đội trưởng, bọn tôi có để lại cho anh một cái." Hứa Bân giơ túi thơm trong tay.

"Bọn em đều đeo túi thơm, lần sau đuổi muỗi cho chúng nó tới cắn đội viên Lam Vũ đi!" Viên Bách Thanh nói.

Còn về phần vì sao trên bàn Liễu Phi có nhiều túi thơm vậy, đương nhiên là do đám con trai xấu hổ lỡ đắc tội với tiểu công chúa của Vi Thảo, mỗi đứa mua một cái bồi tội với tứ ca, nàng thích cái nào thì đeo cái ấy.

"Sở thích của Vi Thảo là túi thơm chống muỗi làm từ thảo dược." Liễu Phi nghĩ.

2.

Sắp tới ngày Quốc tế thiếu nhi, Liễu Phi là người khởi động mùa lễ hội này, cô làm một bài kiểm tra nhỏ, sau đó chia sẻ mã QR bài kiểm tra vào nhóm, kêu gọi mọi người tích cực tham gia, "Xem này, kiểm tra tuổi cơ thể của tui có hai tuổi, tuổi tinh thần chỉ có mười sáu, mấy người phải mua quà tết thiếu nhi cho tui đó."

"Hai tuổi? Không phải em gái, chị còn nghĩ mình là em bé cơ à?" Lưu Tiểu Biệt cười thành tiếng.

"Đừng anh trai! Không phải là em gái, mà chỉ là một con mèo nhỏ thôi!" Viên Bách Thanh hùa theo cười lớn, câu này thành công chọc Lưu Tiểu Biệt buồn nôn, đập Viên Bách Thanh một cái, "Tiểu Thanh Tử, ông dừng lại ngay cho tui, ông mở miệng ra lại thành một giọng điệu khác!"

"Đừng... Anh, a!" Chu Diệp Bách thêm vào dấu ba chấm kỳ quái, thành công chọc cả hội buồn nôn theo.

"Mấy người thử xem, nếu ai thông qua tui sẽ mua quà tết thiếu nhi cho người đó." Liễu Phi tự tin nói, "Lên nào những cô gái của Vi Thảo, khiến đám con trai của Lam Vũ mở mang tầm mắt xem mấy người ghê gớm tới đâu... Tui nghe nói bên đó chỉ có tiểu quỷ Lư Hãn Văn chân chính hàng thật giá thật mới vượt qua bài kiểm tra này thôi."

Sau đó kết quả như này.

Viên Bách Thanh, tuổi tinh thần chín mươi bảy, tuổi cơ thể bốn mươi lăm, không qua.

"Đệch, đáp án này rõ ràng muốn nói tui có tri thức uyên bác, chín mươi bảy tuổi còn không học sâu hiểu rộng sao? Không được, em không thể thừa nhận chị là một con mèo nhỏ, lão gia tử chín mươi bảy tuổi phủ quyết tư cách làm mèo của Liễu Phi."

"Cũng sắp xuống mồ rồi, im đi được chưa, khó trách gần đây trị liệu của ông chẳng tác dụng gì, mục sư già chín mươi bảy tuổi, khổ cực rồi, mọi người nhớ kính già yêu trẻ, để dành cho cậu ta trà kỷ tử dưỡng sinh đi." Lưu Tiểu Biệt không chút nể nang cười nhạo.

Lưu Tiểu Biệt, tuổi tinh thần ba mươi, tuổi cơ thể mười lăm, thông qua.

"Ồ, hóa ra không phải anh Tiểu Biệt, mà là em Tiểu Biệt." Liễu Phi nở nụ cười, "Để chị mua kẹo cho nhé."

"Không, cháu Tiểu Biệt! Cháu của ta..." Ông nội mục sư chín mươi bảy tuổi Viên Bách Thanh cũng không nể tình mà cười nhạo lại.

Lưu Tiểu Biệt: Lão Thanh Tử, ngậm miệng của ông lại, đi mà ăn kẹo mút với chị Phi đi.

Cao Anh Kiệt, tuổi tinh thần hai mươi, tuổi cơ thể hai mươi, thông qua.

"Anh Kiệt mới đúng là thiếu niên hàng thật giá thật, một đám người lớn tuổi cũng đừng tranh với trẻ nhỏ, có thấy xấu hổ không?" Liễu Phi gật đầu, ánh mắt khiển trách đám con trai Vi Thảo.

"Không xấu hổ." Tiêu Vân đá trái bóng trở lại.

Lúc này trong nhóm nhảy lên một kết quả khác.

Phương Sĩ Khiêm, tuổi tinh thần mười tám, tuổi cơ thể ba mươi...

"Cái quỷ gì thế???" Phương Sĩ Khiêm gõ một loạt dấu hỏi chấm, "Thì ra anh đây chỉ là một chú mục sư mười tám tuổi bé nhỏ, anh chị em cô dì chú bác mau khen, gửi tiền lì xì đi, cảm ơn."

"Kính già yêu trẻ, cảm ơn." Viên Bách Thanh nói, "Sư phụ, mời anh trước phát cho lão đồ nhi trước."

Vương Kiệt Hi: lì xì

[Vương Kiệt Hi phát tiền lì xì, 20 giây đã hết.]

Hứa Bân chớp chớp mắt, nhìn số tiền phát ra, "Đội trưởng phát tiền lì xì chúc mừng tết thiếu nhi cho bọn tôi sao?"

Cả Đặng Phục Thăng lẫn Lý Diệc Huy đều ngoi lên, bao lì xì của Vương Kiệt Hi đúng là phóng khoáng, người đã giải nghệ lẫn chuyển nhượng luôn nhung nhớ, một cái cũng không thừa lại.

"Yo, cảm ơn tiểu đội trưởng." Phương Sĩ Khiêm gửi icon bắn tim.

"Không cần khách khí, bạn nhỏ Phương Sĩ Khiêm." Vương Kiệt Hi trả lời, "Bạn gọi mình là anh hoặc chú đều được."

Phương Sĩ Khiêm: Đệch, Vương Kiệt Hi, có bản lĩnh thì cậu sinh muộn vài năm cho tôi xem.

Vương Kiệt Hi: tuổi tinh thần năm, tuổi cơ thể mười tám, người trẻ tuổi hàng thật giá thật, cho nên hiện tại tôi vẫn đang ở Vi Thảo phấn đấu, còn anh giải nghệ rồi, cả đồ đệ cũng đã chín mươi bảy.

Viên Bách Thanh: ???

Liễu Phi nhanh trí phát lại lì xì cho Vương Kiệt Hi: Đội trưởng, tết thiếu nhi vui vẻ!

Sau đó cô quay đầu về phía Vương Kiệt Hi, "Cho nên đội trưởng, câu hỏi đầu tiên là anh muốn trở thành một chú cá heo thiện lương sao, lựa chọn này hình như không hợp tuổi."

Không nghĩ đội trưởng cũng trẻ con thế.

"Anh lừa anh ta đấy." Sắc mặt Vương Kiệt Hi không đổi, nói, "Không phải là năm tuổi đâu, câu đó anh chọn chú cá tự do tự tại. Nhưng mà lựa chọn đáp án kiên trì cùng với người mình thích rồi kết hôn, không biết có phải vì đọc truyện cổ tích nhiều nên vẫn còn ý nghĩ ngây thơ như vậy, ảnh hưởng tới tuổi tác như nào thì anh không rõ."

"Trùng hợp ghê, em cũng chọn dù ba mươi tuổi cũng kiên trì muốn kết hôn với người mình thích." Lưu Tiểu Biệt vui vẻ nói.

Liễu Phi: Thật á, chị cũng thế.

"Em cũng thế! Đội trưởng, em chọn chú cá biển tự do và kiên trì kết hôn cùng người mình thích!" Viên Bách Thanh hưng phấn nói.

Chu Diệp Bách, Lý Tế, Tiêu Vân, Cao Anh Kiệt cũng dồn dập giơ tay, ngay cả Hứa Bân cũng lặng lẽ nhấc tay lên, "Thật ra, em cũng thế."

Vì vậy nên Vi Thảo là một đám người dự định tới ba mươi tuổi cũng sẽ kiên trì kết hôn với người mình thích.

Liễu Phi nghĩ một lúc, cảm thấy không đúng, hóa ra một đám cá tự do lại có cô cá heo là mình trà trộn vào nha! Thật sự không hiểu nổi đám trai Vi Thảo này mà.

Vì thế cô yếu ớt mở miệng, "Có tinh thần đồng đội như vậy, hay là năm ba mươi tuổi mọi người lấy nhau luôn đi."

Lập tức, mấy tiếng ho vang lên trong phòng, giữa quang cảnh loạn lạc, Vương Kiệt Hi bình tĩnh nói, "Liễu Phi, em thích son môi màu gì?"

"Cảm ơn đội trưởng! Đội trưởng khi ba mươi tuổi nhất định sẽ kết hôn với tình yêu đích thực của đời mình!" Gái Vi Thảo Liễu Phi vui vẻ ra mặt chúc phúc cho đội trưởng nhà mình, vì thế nên chúng thiếu niên ngồi bên cũng không kém cạnh, "Đội trưởng đội trưởng, bọn em cũng muốn có quà thiếu nhi!"

"Liễu Phi không phải là trẻ con sao, không dùng son làm quà được, sẽ trúng độc!"

"Em ấy là con gái duy nhất trong đội, lại qua bài kiểm tra, mua quà cho em ấy không phải rất bình thường sao... À, Anh Kiệt cũng qua, Anh Kiệt muốn gì?" Vương Kiệt Hi nhìn về phía Cao Anh Kiệt.

Lưu Tiểu Biệt, Viên Bách Thanh, Chu Diệp Bách, Tiêu Vân, Lý Tế: Đội trưởng, gái Vi Thảo chúng em chúc anh rồi mà!

Hứa Bân: Không, tui là trai Vi Thảo, sẽ không vì quà mà khuất phục.

Phương Sĩ Khiêm ở trong nhóm: Người đi đâu hết cả rồi?

3.

Gần đây Liên minh hợp tác với một trang web về âm thanh, sản xuất một loạt gói quà tặng, để tuyển thủ của các chiến đội lớn hút fan bằng cách thu âm lại những câu hỏi thăm hằng ngày, khiến người nghe lạc vào quang cảnh được sinh hoạt huấn luyện cùng chiến đội đó.

Là gái Vi Thảo, trời vừa sáng Liễu Phi đã hí hửng mua gói quà thu âm của Vương Kiệt Hi, hưởng thụ sự thăm hỏi thân thương từ đội trưởng nhà mình, quả là chuyện tốt đẹp!

Còn về phần trong chiến đội, ngoại trừ gói quà thu âm của Vương Kiệt Hi đã bán hết thì mọi người đều còn, Liễu Phi thấy không vấn đề gì, giọng đám trai Vi Thảo kia ngày nào cô cũng có thể nghe được, đã sớm thấy đủ rồi, dùng tiền mua mới bị hâm đó!

Kết quả là cô không để ý, lỡ tay mua toàn bộ gói quà thu âm của tất cả các chiến đội khác.

Liễu Phi bưng ví tiền lệ rơi trong lòng.

Đều đã mua rồi, vậy lát nữa nghe đội trưởng nhà mình xong, nghe tiếp tới đội trưởng đội phó Lam Vũ, là gái Vi Thảo, Liễu Phi quyết định bới lông tìm vết bọn họ: Nhìn xem, Hoàng Thiếu Thiên nói đội viên khác của Lam Vũ dễ ức hiếp, chấn động rồi, hóa ra chiến đội Lam Vũ trên thực tế quả nhiên xảy ra tình trạng bằng mặt mà không bằng lòng!

Mấy phút sau.

Liễu Phi: A! Giọng của Dụ đội sao mà dịu dàng thế... À không không không, đội trưởng mới là người dịu dàng nhất!

Lại thêm mấy phút.

Liễu Phi: Hoàng Thiếu Thiên sao đáng yêu vậy, còn có thể ngồi hát 1551 với con corgi... A không không không, đội trưởng mới là người đáng yêu nhất!

"Liễu Phi nghe cái gì mà vẻ mặt kỳ quái thế, trông như mắc nghẹn không thể mở miệng vậy." Tiêu Vân hỏi.

"Khó mở miệng, sẽ không phải là..." Viên Bách Thanh kéo dài giọng nói.

"Oa Viên Bách Thanh, ông đen tối quá đi nha." Lưu Tiểu Biệt thổn thức.

"Mọi người đang nói gì vậy..." Đầu óc Cao Anh Kiệt cảm thấy mơ hồ.

Liễu Phi đeo tai nghe chợt đập bàn một cái khiến quần chúng sợ hết hồn, nhưng giây tiếp theo cô đã giận giữ túm lấy tóc mình, tay lướt như bay trên bàn phím, Chu Diệp Bách lại gần xem thử, thấy trên màn hình ghi: bán tài khoản gói quà thu âm, đã mua đủ toàn bộ gói của các tuyển thủ.

"Đây nhất định là âm mưu của Lam Vũ, đặc biệt dùng để mê hoặc gái Vi Thảo như chúng ta!" Liễu Phi phát lời thề son sắt.

"Dù sao nhất định chúng ta cũng sẽ không để bị mê hoặc." Lý Tế nói.

"Chúng ta cùng nghe thử đi?" Hứa Bân lại bị kéo xuống nước, đành đề nghị.

Mười phút sau.

Lưu Tiểu Biệt: Lời rác rưởi của Kiếm Thánh đúng là... Chắt lọc không nổi tinh túy, thổn thức ghê, mỗi ngày của Lam Vũ trôi qua phải sống chung với đống lời rác rưởi này, cực khổ rồi.

Viên Bách Thanh: Tiền bối Hàn Văn Thanh thật là siêu đáng sợ, gà què như tui chẳng lẽ còn dám trùng tên với người ta???

Tiêu Vân: Vì sao Tôn Tường lại hát Bảy Anh Em Hồ Lô, cậu ta cũng nghĩ tới mua túi thơm à?

Cao Anh Kiệt: Tác phong hằng ngày của Bánh Bao chiến đội Hưng Hân cũng khiến người ta khó hiểu y như chiến thuật của anh ấy, chẳng nhẽ gọi Bánh Bao là vì họ Bao? Hm, vậy có thể chờ mong em sẽ cao lên nha.

Hứa Bân: Khi nào có gói thu âm của 301 nhỉ, muốn nghe phương ngữ Thiên Tân. Mà sao người Hưng Hân nói giọng Bắc Kinh tốt thế? Chẳng lẽ để trà trộn vào Trung Thảo Đường mà không bị nghe ra?

Chu Diệp Bách: Hóa ra đội trưởng khi đi kiểm tra phòng lại đáng sợ như vậy. May tui thông minh, lần trước ném máy chơi game vào phòng Lưu Tiểu Biệt nên sau cùng dọn nhà vệ sinh không phải là tui... Ai da, đừng, tha mạng!!!

Lý Tế: Aaaaaaa Thương Vương! Chu Trạch Khải quá đẹp trai rồi, sinh hoạt hằng ngày cũng quá lạnh lùng! Không hổ là thiện xạ...

"Tên phản đồ nhà anh." Liễu Phi khiển trách, "Tại sao có thể để sắc đẹp làm mờ mắt, cho dù Chu đội là Thương Vương, nhưng đội trưởng của chúng ta mới là đẹp trai nhất, hiểu chưa?"

"Đã hiểu." Lý Tế gật đầu, giả bộ không nhìn thấy Liễu Phi lưu ảnh Chu Trạch Khải, đều là thiện xạ, hắn lại còn không hiểu Liễu Phi sao?

Cuối cùng những nam thanh nữ tú của Vi Thảo đạt được nhận thức chung: Mua gói thu âm của Vương Kiệt Hi đi! Sau này bị đội trưởng phê bình có thể về nghe thu âm để chữa lành tâm hồn, được đội trưởng khích lệ, cổ vũ sẽ khiến bản thân vui vẻ hơn!

Đội viên Vi Thảo! Mọi người giỏi nhất!

Vương Kiệt Hi: hắt xì.

Về sau Vương Kiệt Hi từ chỗ Phương Sĩ Khiêm biết được chuyện này, lý do Phương Sĩ Khiêm nói Vương Kiệt Hi bắt đi dọn nhà vệ sinh thật là một hành động vô nhân đạo, rồi bảo Vương Kiệt Hi cậu thay đổi đi, mau mang đội viên tới công viên trò chơi!

Vương Kiệt Hi lúc này đang ở công viên tỏ vẻ không thể hiểu nổi, "Vì sao phải bỏ tiền, mấy em muốn nghe thì trực tiếp nói chuyện với anh là được rồi mà?"

Liễu Phi chỉ tay, "Kia, đội trưởng, em muốn ngồi ngựa gỗ."

"Đi thôi." Vương Kiệt Hi gật đầu.

"Đội trưởng, em muốn chơi tháp nhảy lầu." Lưu Tiểu Biệt giơ tay.

"Đội trưởng, em muốn ngồi tàu lửa qua núi." Viên Bách Thanh tranh lời.

"Đội trưởng, em không muốn chơi tháp nhảy lầu lẫn tàu lửa qua núi." Cao Anh Kiệt nhỏ giọng nói.

"Đội trưởng, em muốn đi nhà ma." Tiêu Vân giơ tay tiếp.

"Đội trưởng, em..." Chu Diệp Bách muốn nói lại thôi.

Hứa Bân: Rồi sao mấy đứa không hỏi đội trưởng muốn làm gì.

"Đều đi chơi ngựa gỗ cho tui!" Liễu Phi quay đầu trừng mắt, "Còn nói mình là gái Vi Thảo, chơi với tui xong ai muốn leo tháp chụp hình tui miễn phí theo cùng."

Lưu Tiểu Biệt: "Dĩ nhiên là phải đi cùng chị rồi!"

Viên Bách Thanh: "Đúng đúng, ngựa gỗ xoay tròn đáng yêu lắm!"

Tiêu Vân: "... Không, tui vẫn muốn đi nhà ma."

Lý Tế: "Vậy cậu đi một mình đi."

Chu Diệp Bách: "Có túi thơm làm chứng, sinh là người của Vi Thảo, chết là trận quỷ của Vi Thảo!"

"Cậu không đi hả?" Vương Kiệt Hi liếc mắt nhìn Hứa Bân, "Tuổi tác mấy đứa ngang nhau mà."

"Tui muốn chơi trò chơi điện tử." Hứa Bân ăn ngay nói thẳng.

"Ý kiến không tồi... Chờ tôi mấy đứa đi rồi cùng chơi." Vương Kiệt Hi gật đầu.

Vương Kiệt Hi muốn chơi gì?

Hắn chỉ muốn mọi người vui vẻ thôi.

Liễu Phi chụp một tấm ảnh đầy đủ toàn bộ đội viên Vi Thảo rồi đăng lên Weibo, ghi chú là: "Hôm nay chúng ta đều là fan của đội trưởng, chúng ta đều là gái nhà cỏ!"

Hứa Bân: Không, tui là trai nhà cỏ.

Sự quật cường cuối cùng.

END
 
Last edited:

Huyenanh0901

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
160
Số lượt thích
460
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi, Tôn Tường, có nửa fan Luân Hồi
#2
"Mấy người đều muốn mua túi thơm thì chả là gái Vi Thảo à, mấy người không thích đội trưởng nhà mình sao???" Liễu Phi vô cùng đau đớn khiển trách
Em cũng thích màu xanh, cũng thích anh đội trưởng mắt to mắt nhỏ nè
Gái Vi Thảo là em đây :omtim

Lý Tế: Tuyệt đó, thế thì Lam Vũ màu lam, xếp thứ sáu, bị chúng ta đè đầu rồi.
Mối thù ngàn năm không đổi :yao

Đúng lúc Vương Kiệt Hi đẩy cửa, vừa vào câu đầu tiên là, "Ai sinh bệnh phải uống thuốc vậy?"
Liễu Phi tổn thương nhưng Liễu Phi không nói :maom

Thật ra, Liễu Phi nói một nửa thì cảm thấy không nên đối xử với đội trưởng vô tội như vậy, cho nên cứng rắn đổi thành chào buổi sáng.
Tiêu chuẩn kép thế Phi Phi :wow

"Sở thích của Vi Thảo là túi thơm chống muỗi làm từ thảo dược." Liễu Phi nghĩ.
Sở thích rất Vi Thảo :noel
 

Huyenanh0901

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
160
Số lượt thích
460
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi, Tôn Tường, có nửa fan Luân Hồi
#3
"Cũng sắp xuống mồ rồi, im đi được chưa, khó trách gần đây trị liệu của ông chẳng tác dụng gì, mục sư già chín mươi bảy tuổi, khổ cực rồi, mọi người nhớ kính già yêu trẻ, để dành cho cậu ta trà kỷ tử dưỡng sinh đi." Lưu Tiểu Biệt không chút nể nang cười nhạo.
:yao:yao:yao

"Cái quỷ gì thế???" Phương Sĩ Khiêm gõ một loạt dấu hỏi chấm, "Thì ra anh đây chỉ là một chú mục sư mười tám tuổi bé nhỏ, anh chị em cô dì chú bác mau khen, gửi tiền lì xì đi, cảm ơn."
Vi Thảo không bình thường chắc chắn là do anh Phương Thần à :chanh

Vì vậy nên Vi Thảo là một đám người dự định tới ba mươi tuổi cũng sẽ kiên trì kết hôn với người mình thích.
Người Vi Thảo có khác, chúng ta ở tuổi 30 nhất định sẽ được kết hôn cùng với người mình thích:sur

Vì thế cô yếu ớt mở miệng, "Có tinh thần đồng đội như vậy, hay là năm ba mươi tuổi mọi người lấy nhau luôn đi."

Lập tức, mấy tiếng ho vang lên trong phòng, giữa quang cảnh loạn lạc, Vương Kiệt Hi bình tĩnh nói, "Liễu Phi, em thích son môi màu gì?"
Đội trưởng tâm lý quá
Đội trưởng ôn nhu quá
Đội trưởng hơi bị giàu nha
Ai đó ship cho em một đội trưởng như lày đi :sauk

"Cảm ơn đội trưởng! Đội trưởng khi ba mươi tuổi nhất định sẽ kết hôn với tình yêu đích thực của đời mình!" Gái Vi Thảo Liễu Phi vui vẻ ra mặt chúc phúc cho đội trưởng nhà mình, vì thế nên chúng thiếu niên ngồi bên cũng không kém cạnh, "Đội trưởng đội trưởng, bọn em cũng muốn có quà thiếu nhi!"

"Liễu Phi không phải là trẻ con sao, không dùng son làm quà được, sẽ trúng độc!"

"Em ấy là con gái duy nhất trong đội, lại qua bài kiểm tra, mua quà cho em ấy không phải rất bình thường sao... À, Anh Kiệt cũng qua, Anh Kiệt muốn gì?" Vương Kiệt Hi nhìn về phía Cao Anh Kiệt.

Lưu Tiểu Biệt, Viên Bách Thanh, Chu Diệp Bách, Tiêu Vân, Lý Tế: Đội trưởng, gái Vi Thảo chúng em chúc anh rồi mà!

Hứa Bân: Không, tui là trai Vi Thảo, sẽ không vì quà mà khuất phục.
Nghe thấy tiếng liêm sỉ rơi lộp bộp :wow
 

Huyenanh0901

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
160
Số lượt thích
460
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi, Tôn Tường, có nửa fan Luân Hồi
#4
Mấy phút sau.

Liễu Phi: A! Giọng của Dụ đội sao mà dịu dàng thế... À không không không, đội trưởng mới là người dịu dàng nhất!

Lại thêm mấy phút.

Liễu Phi: Hoàng Thiếu Thiên sao đáng yêu vậy, còn có thể ngồi hát 1551 với con corgi... A không không không, đội trưởng mới là người đáng yêu nhất!
Hiện trường phân liệt của Liễu Phi :gra

Chu Diệp Bách: Hóa ra đội trưởng khi đi kiểm tra phòng lại đáng sợ như vậy. May tui thông minh, lần trước ném máy chơi game vào phòng Lưu Tiểu Biệt nên sau cùng dọn nhà vệ sinh không phải là tui... Ai da, đừng, tha mạng!!!
:yao báo cáo đội trưởng anh bắt hụt một nghi phạm

Lý Tế: Aaaaaaa Thương Vương! Chu Trạch Khải quá đẹp trai rồi, sinh hoạt hằng ngày cũng quá lạnh lùng! Không hổ là thiện xạ...

"Tên phản đồ nhà anh." Liễu Phi khiển trách, "Tại sao có thể để sắc đẹp làm mờ mắt, cho dù Chu đội là Thương Vương, nhưng đội trưởng của chúng ta mới là đẹp trai nhất, hiểu chưa?"

"Đã hiểu." Lý Tế gật đầu, giả bộ không nhìn thấy Liễu Phi lưu ảnh Chu Trạch Khải, đều là thiện xạ, hắn lại còn không hiểu Liễu Phi sao?
Hai trú fan của Tiểu Chu :chu

Cuối cùng những nam thanh nữ tú của Vi Thảo đạt được nhận thức chung: Mua gói thu âm của Vương Kiệt Hi đi! Sau này bị đội trưởng phê bình có thể về nghe thu âm để chữa lành tâm hồn, được đội trưởng khích lệ, cổ vũ sẽ khiến bản thân vui vẻ hơn!
:yao Vương Kiệt Hi anh làm gì mà đội viên nhà anh cần ngữ âm an ủi tâm hồn vậy

Vương Kiệt Hi lúc này đang ở công viên tỏ vẻ không thể hiểu nổi, "Vì sao phải bỏ tiền, mấy em muốn nghe thì trực tiếp nói chuyện với anh là được rồi mà?"
Ờm. . . vì nhìn thấy anh lại nghe thấy hai chữ thêm huấn :))))))))

Liễu Phi chụp một tấm ảnh đầy đủ toàn bộ đội viên Vi Thảo rồi đăng lên Weibo, ghi chú là: "Hôm nay chúng ta đều là fan của đội trưởng, chúng ta đều là gái nhà cỏ!"

Hứa Bân: Không, tui là trai nhà cỏ.

Sự quật cường cuối cùng.
Hứa phó vùng vẫy làm chi nữa
Vô vọng thôi :ROFLMAO:
 

Bình luận bằng Facebook