Hoàn [Ly Ly Nguyên Thượng Thảo 2021] [Vi Thảo] Một lần gặp, cả đời gắn bó

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Một sản phẩm thuộc project Vi Thảo 2021 – Ly Ly Nguyên Thượng Thảo

MỘT LẦN GẶP, CẢ ĐỜI GẮN BÓ


Cre: ERR

Tác giả: 🌠一碗炸酱面💫

Link gốc: 【微草替补组&高英杰中心】生于微草,终于微草

Edit: Nguyệt

Beta: @FanPD



Nguyên tác hướng | Không CP | Thời gian mùa giải thứ 8
Cao Anh Kiệt trung tâm + Thành viên tổ dự bị



Lúc Chu Diệp Bách và Liễu Phi lặng lẽ bước vào phòng huấn luyện, Cao Anh Kiệt đã ngồi sẵn bên trong.

“Tiểu Kiệt ở lại muộn vậy à?” Liễu Phi lên tiếng trước, bước tới kéo một cái ghế dựa ra ngồi.

Hiển nhiên Cao Anh Kiệt không ngờ có người tới vào lúc này nên giật mình, “Á á” hai tiếng xong lại không biết nên nói gì cho phải, cậu đành tạm dừng huấn luyện, nhìn thẳng hai người vừa tới. Hỏi anh chị tới đây làm chi nghe có vẻ không thông minh cho lắm, ngắc ngứ hồi lâu, Cao Anh Kiệt cũng bật ra được một câu: “Các tiền bối… Cũng phải huấn luyện tăng cường ạ?”

“Không không, tự tới thôi.” Chu Diệp Bách trả lời, cũng bước sang chỗ mình ngồi bật máy tính. Ba người họ hiện tại vẫn là thành viên dự bị, vị trí ngồi gần nhau, cũng tiện nói chuyện.

Liễu Phi ưa hóng chuyện, vừa nghe Cao Anh Kiệt hỏi, cô đã nhạy bén bắt ngay được chữ “cũng” trong câu, ghé qua thấp giọng tò mò: “Tiểu Kiệt sao đó? Bị đội trưởng bắt huấn luyện thêm?”

Chu Diệp Bách nhịn không được liếc cô một cái, dám hóng hớt chuyện về đội trưởng, muốn chết hay gì.

“Không phải.” Cao Anh Kiệt lắc đầu, “Đội trưởng nói nếu báo danh Tân binh khiêu chiến thì phải đánh bằng tất cả khả năng, em cảm thấy em cố gắng chưa đủ nên… Phải huấn luyện nhiều hơn một chút.”

“Nhưng sao em luyện ở đây? Lạnh thế này.” Liễu Phi nhìn tán cây bị gió lạnh tháng Mười Hai quật trái quật phải, “Bình thường em vẫn đến phòng đội trưởng luyện riêng mà?”

Nhắc đến việc này, Cao Anh Kiệt nhất thời nhăn mặt, cúi đầu nhỏ giọng đáp: “Dạo này đội trưởng bận lắm… Lần trước em tới, anh ấy bảo em tự luyện, nên em đành quay về…”

Liễu Phi thoáng sửng sốt, Vương Kiệt Hi coi trọng Cao Anh Kiệt, chuyện này toàn Vi Thảo ai ai cũng biết. Cao Anh Kiệt muốn luyện thêm lại bị từ chối? Nói ra câu này chính cô cũng không tin.

“Tôi thấy hai hôm nay đội trưởng cứ chạy qua phòng huấn luyện suốt, chắc có việc gấp gì đó?” Chu Diệp Bách bất chợt nói một câu, “Ở đâu mà chẳng huấn luyện, lạnh thì bật điều hòa lên.”

“Chị Liễu Phi lạnh không?” Cao Anh Kiệt nhìn dáng vẻ hận không thể cuộn tròn thành một cục của Liễu Phi, thân thiết hỏi.

Liễu Phi đã mong chờ lắm rồi, nghe hỏi, cô vội bước lên lấy điều khiển ở bàn trên cùng, bật điều hòa, chỉnh thành gió ấm, miệng còn lẩm bẩm: “Sao hôm nay rét thế nhỉ…”

“Còn không phải tại cậu mặc ít à, người như cái que mà cứ thích tỏ vẻ” Chu Diệp Bách liếc mắt xem thường, cởi áo khoác chiến đội của mình ném qua.

Liễu Phi bình thường dễ tính, cũng không để ý phân biệt nam nữ, sưởi ấm mới là chuyện quan trọng nhất bây giờ. Cô bắt được áo khoác liền mặc vào luôn: “Cảm ơn nhá!”

Chu Diệp Bách run cả người, đúng là lạnh thật.

Đang yên lặng nhìn một màn này, Cao Anh Kiệt đột nhiên đứng dậy đi sang phòng nghỉ gần phòng huấn luyện, mở tủ giữ ấm nhỏ, lấy ba lon sữa chocolate nóng hầm hập ra, trở về đặt trên bàn phòng huấn luyện: “Anh Diệp Bách, chị Liễu Phi uống đi ạ.”

Là tân binh trong đội, Cao Anh Kiệt vẫn hiểu đạo lý xách đồ rót nước giúp tiền bối những khi thích hợp —— dù là tân binh cực kỳ được ưu ái trong Vi Thảo, cậu cũng không quên mình là người mới, dù không ai dám sai vặt nhưng Cao Anh Kiệt vẫn tự giác làm việc này việc kia. Mọi người ai cũng vậy cả mà, không thể có ngoại lệ vì được chú ý.

“Hehe, vẫn là tiểu Kiệt nhà ta chu đáo.” Liễu Phi cầm một lon, ngón tay dùng chút lực, nắp lon bật ra nghe “tách” một tiếng, Liễu Phi uống mấy ngụm, sữa chocolate ấm nóng chảy xuống bụng, cả người cũng ấm hẳn lên.

Trong khi đó, Cao Anh Kiệt ngại ngùng vò vò đầu: “Nên làm thôi ạ.”

Chu Diệp Bách cũng mở một lon uống: “Lại nói chứ, tiểu Kiệt, em chuẩn bị cho Tân binh khiêu chiến thế nào rồi?”

“Tàm tạm ạ…” Cao Anh Kiệt hơi do dự, “Bình thường cũng hay đánh cùng đội trưởng, chắc chắn không thắng được rồi… Đội trưởng nói muốn em cảm nhận không khí một chút, hẳn sẽ không có vấn đề gì đâu!”

“Đến lúc đó, em cứ coi người ngồi xem phía dưới như củ cải trắng hết!” Liễu Phi kê một chân lên bàn, chẳng có dáng vẻ thục nữ gì hết, “Như thế em sẽ không sợ nữa!”

Chu Diệp Bách hừ một tiếng: “Chân ngắn còn khoe, có chút lý tưởng nào không đấy.”

Cao Anh Kiệt nghiêm túc hỏi: “Các tiền bối cũng coi như củ cải trắng cả ạ?”

“Chu Diệp Bách ông im đi!” Liễu Phi trừng mắt liếc xéo anh ta, lại quay sang nhìn Cao Anh Kiệt, “Bọn chị thì không cần đâu ha? Ngày nào cũng gặp, sợ gì nữa?”

Cao Anh Kiệt gật đầu.

“Vậy em có sợ đội trưởng mình không?” Liễu Phi hỏi.

Cao Anh Kiệt gật đầu xong lại lắc đầu: “Đội trưởng… Rất tốt ạ”

Thấy Liễu Phi còn định nói tiếp, Chu Diệp Bách vội ho khan một tiếng: “Được rồi, được rồi, có luyện không đây?”

Cô bạn này, sao lại thích hóng hớt sau lưng đội trưởng thế chứ. Chu Diệp Bách buồn bực, Cao Anh Kiệt căn bản không phải kiểu người biết nói dối, nhỡ hôm nào đó lỡ miệng, chưa biết đội trưởng sẽ tức đến mức nào luôn, Liễu Phi chán sống rồi hay sao.

“Luyện luyện luyện.” Liễu Phi nhảy xuống khỏi bàn, cười hì hì ghé đến bên người Chu Diệp Bách, “Nói sao ta, sau khi nói chuyện riêng với đội trưởng liền khác hẳn! Giác ngộ gì rồi à?”

“Anh Diệp Bách gặp riêng đội trưởng nói chuyện ạ?” Cao Anh Kiệt kinh ngạc, ở Vi Thảo, ngoại trừ cậu, có lẽ không ai tình nguyện nói chuyện riêng với Vương Kiệt Hi trừ khi mắc sai lầm gì đó.

“Cũng không có gì…” Chu Diệp Bách đột nhiên ấp a ấp úng.

Cao Anh Kiệt hiểu anh không muốn nói nên cũng ngại gặng hỏi. Liễu Phi tuy đã nhìn ra nhưng cũng quen thân hai năm rồi, hơn nữa cô lại thẳng tính, hỏi han luôn chẳng chút do dự: “Không có gì là sao?”

Chu Diệp Bách im lìm một hồi, ngón tay miết theo thẻ tài khoản đặt trên bàn: “Đội trưởng bảo câu lạc bộ có ý muốn tôi luyện Trận – Trảm song tu.”

“Há?!” Cả Cao Anh Kiệt lẫn Liễu Phi đều bất ngờ.

Hiện nay tuyển thủ trình cao trong nghề Quỷ kiếm của Liên Minh chắc chắn là Lý Hiên và Ngô Vũ Sách của chiến đội Hư Không, Lý Hiên am hiểu Trận Quỷ, Ngô Vũ Sách lại là Trận – Trảm song tu. Chu Diệp Bách phân lượng bao nhiêu mọi người đều rõ, muốn anh ta luyện Trận – Trảm song tu, chưa bàn chuyện liệu có mang đến nhiều lựa chọn chiến thuật cho Vi Thảo hơn không, nhỡ đến khi đó Trảm Quỷ luyện không ổn, thậm chí Trận Quỷ cũng hỏng theo, chẳng phải là xôi hỏng bỏng không sao?

“Có được không đó?” Liệu Phi buột miệng hỏi luôn.

“Làm sao tôi biết được!” Chu Diệp Bách thở dài, anh ta cũng không thật sự để trong lòng, “Đội trưởng chỉ bảo là có thể chứ không chắc chắn muốn tôi luyện, nói là còn xem xét biểu hiện gì gì nữa.”

“Vậy cậu biểu hiện cho tốt.” Liễu Phi vỗ vỗ vai cậu ta, trêu đùa: “Chưa biết chừng cậu có thể luyện thành Quỷ kiếm số một đấy!”

“Đùa gì vậy chứ!” Chu Diệp Bách trừng mắt, “Chị gái à, đừng trêu tôi nữa được không?”

“Hehe.” Liễu Phi nhếch miệng vui sướng, “Hai ta cũng kẻ tám lạng người nửa cân thôi.”

Cao Anh Kiệt chần chờ một lúc lâu mới lên tiếng khe khẽ: “Em cảm thấy… Đội trưởng đang cổ vũ anh Diệp Bách đấy.”

“Tiểu Kiệt, em biết gì đó à?” Linh hồn hóng hớt của Liễu Phi lại cháy hừng hực.

“Em, em đoán thôi!” Cao Anh Kiệt trả lời không chắc chắn, “Phong cách của Vi Thảo vẫn luôn thiên về công kích, anh Bách Thanh cũng quen tay với Mục sư công kích mạnh. Mà Trảm Quỷ có tính công kích hơn Trận Quỷ, em nghĩ đội trưởng nói như vậy là vì muốn giúp Vi Thảo có thêm nhiều lựa chọn chiến thuật hơn… Chẳng phải phong cách của Vi Thảo chúng ta vẫn luôn bất ngờ khiến đối thủ không đề phòng được sao?”

“Tiểu Kiệt phân tích hợp lý nha!” Chu Diệp Bách gật gù như có điều ngẫm nghĩ, “Xem ra trách nhiệm của anh nặng nề nhỉ?”

“Đúng vậy, chắc hẳn Vi Thảo thực sự cần một Quỷ Kiếm Sĩ lợi hại mà!” Cao Anh Kiệt nghiêm túc nhìn Chu Diệp Bách, “Tuy em là hậu bối, nói mấy lời này không phù hợp lắm… Nhưng mong rằng anh Diệp Bách hãy cố lên! Trở thành Quỷ Kiếm Sĩ lợi hại nhất của Vi Thảo!”

“Được!” Chu Diệp Bách xắn ống tay áo, “Anh cũng không thể phụ kỳ vọng của hậu bối được! Liễu Phi, cậu nói xem đúng không?”

Liễu Phi vỗ bốp lên lưng cậu ta: “Thôi đi, đừng tưởng bở.”

Hai người họ hi hi ha ha ầm ĩ một hồi đến khi cửa phòng huấn luyện lại bị đẩy ra. Tiêu Vân, người tự cho mình là lão đại trong nhóm tuyển thủ dự bị, bước vào đúng lúc bắt gặp một màn này, không khỏi nhíu mày: “Bắt quả tang mấy đứa đang lén lút chăm chỉ ở đây nhé!”

“Đàng hoàng tử tế thế này sao có thể gọi là lén lút?” Liễu Phi chào hắn, rung đùi đắc ý bắt chước Lỗ Tấn, “Phải gọi là thầm lặng nha.”

“Cũng muốn rủ nhưng không thấy anh đâu cả.” Chu Diệp Bách gật đầu chào.

“À, anh mới qua chỗ bộ phận kỹ thuật cường hóa cho Đại Kích.” Nhắc đến chuyện này, Tiêu Vân ra chiều tự hào lắm, nửa mùa giải này hắn lên sân đấu càng lúc càng nhiều, nghiễm nhiên sắp trở thành một thành phần chủ lực, giờ còn được cường hóa trang bị, ai sáng suốt đều hiểu, điều ấy khiến Chu Diệp Bách và Liễu Phi hâm mộ vô cùng.

“Quá được luôn! Mau đăng nhập cho tôi xem với.” Chu Diệp Bách vỗ vai hắn một cái.

Tiêu Vân vội vàng khiêm tốn: “Vì chiến đội cả thôi!”

“Khoe mẽ.” Liễu Phi nói với vẻ ghen tị, cùng là dự bị như nhau, ai chẳng khao khát mau chóng được lên làm chủ lực?

“Rồi rồi, nãy giờ toàn lo tám chuyện, nên huấn luyện đi thôi.” Chu Diệp Bách quay về chỗ của mình, “Còn làm trễ nải tiểu Kiệt.”

“Không sao đâu… Nói chuyện với các tiền bối vui lắm.” Cao Anh Kiệt ngượng ngùng đáp, cũng quay về chỗ ngồi.

“Nào nào nào, huấn luyện huấn luyện!” Liễu Phi ồn ào quơ quơ nắm tay trên cao, “Vì Vi Thảo! Cố lên!”

“Cố lên!”

“Cố lên!”

“Cố lên!”

Bốn người nhìn nhau cười, lục tục về chỗ, mở phần mềm chuyên huấn cố gắng tôi luyện trình độ kỹ thuật của bản thân.

Càng về đêm, câu lạc bộ Vi Thảo, ánh đèn trong phòng huấn luyện càng sáng rực. Những người trẻ tuổi vẫn đang miệt mài, có người là thiên tài được chiến đội công nhận, có người dần trở thành chủ lực từ ghế dự bị, có người muốn làm thêm thật nhiều điều vì chiến đội. Trong tương lai không xa, có lẽ họ sẽ không bước trên những con đường giống nhau, nhưng không thể nghi ngờ, điểm xuất phát và đích đến của những con đường ấy đều là một.

Xuất phát từ Vi Thảo, kết thúc cũng tại Vi Thảo, điều họ trân trọng và yêu thương nhất cũng chỉ có Vi Thảo.

END
 

Bình luận bằng Facebook