Hoàn [Ly Ly Nguyên Thượng Thảo 2021] Công chúa Vi Thảo

Huyenanh0901

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
160
Số lượt thích
460
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi, Tôn Tường, có nửa fan Luân Hồi
#1
Đồng nhân Toàn chức cao thủ

[VI THẢO] CÔNG CHÚA VI THẢO

Tác giả: 【微草友情向】微草公主-北川有暖
CV: chị Ná
Editor: @Huyenanh0901

Một sản phẩm thuộc Project Vi Thảo 2021: Ly Ly Nguyên Thượng Thảo
1.

Một ngày bình thường như bao ngày khác, đám thanh niên trai tráng của Vi Thảo bị đại tỷ Liễu Phi bắt làm mô hình người máy xách đồ khi cô đi dạo phố, hình ảnh chị gái nhỏ dẫn đầu, sau lưng là các em trai bé bỏng đi theo, vô cùng ngầu lòi tựa như nữ vương mang theo toàn bộ hậu cung của mình.

Liễu Phi nhìn chán chê cửa hàng này, chuẩn bị lên đường tới điểm đến tiếp theo. Bỗng dưng, Lưu Tiểu Biệt từ đâu chạy ra, sự thật là từ đầu đến cuối cậu như người mất hồn, mọi người đi đâu thì đi theo đó. Nên cậu không để ý Viên Bách Thanh đầu óc đang trên mây, cũng chả rõ có chuyện gì xảy ra mà lúc đi ngang qua, tự nhiên vô cớ giật tai nghe của mình, Lưu Tiểu Biệt quay đầu, định chửi hắn một trận thì chứng kiến Viên Bách Thanh đứng đó, bất động như cái hòn vọng phu.

Lưu Tiểu Biệt hoang mang, vỗ vai Viên Bách Thanh: "Bách Thanh, ông có chuyện gì vậy?"

Viên Bách Thanh cứ như vừa tỉnh ngủ dậy, quay sang nói với Lưu Tiểu Biệt: "Biệt ca, hình như tui bị bệnh rồi."

Lưu Tiểu Biệt đập mạnh lên vai Viên Bách Thanh, giọng điệu kinh ngạc: "Cuối cùng, ông cũng nhận ra mình thiếu vài dây thần kinh trong đầu sao?"

Viên Bách Thanh chả giống ngày thường sẽ nói "Cút" mà lại bày ra bộ dáng vô cùng thê thảm: "Tui hình như có bệnh thật hay sao ý? Biệt ca, tui cảm thấy mình có hai nhân cách."

Lưu Tiểu Biệt: Đùa hả? Có chuyện này thật sao?

Hai nhân cách, nghe có vẻ thú vị. Lưu Tiểu Biệt sờ sờ cằm, quay ra thấy Liễu Phi không vui mà nhìn hai người bọn họ, rùng mình, kéo Viên Bách Thanh cùng đi. Cho dù có là hai nhân cách hay song tính thì cũng không đáng sợ bằng cơn thịnh nộ của Liễu Phi, chọc giận cổ là một ý định ngu ngốc, trước tiên là đi đã rồi có gì nói sau.

Đi được hai bước, bỗng nhiên, cậu nhận ra điều gì đó, quay lại quan sát tầm mắt của Viên Bách Thanh.

Giữa nắng hè chói chang, Lưu Tiểu Biệt cảm thấy thông suốt như có dòng nước mát lạnh chảy qua lòng mình.

Bởi vì hướng Viên Bách Thanh nhìn chăm chú chỉ có một món hàng, đó là một chiếc váy công chúa siêu dễ thương.

Cậu nhanh chóng mở điện thoại, ngay lập tức lập một nhóm chat.

2.

Liễu Phi đi vào phòng vệ sinh, một lũ con trai đang ngồi trên ghế đợi cô, cô rửa tay xong, đang định tô son thì phát hiện ra nhóm chat không hiểu từ đâu ra tên "Rốt cuộc ai mới là công chúa của Vi Thảo?", công chúa không phải là cô sao, cần gì phải tranh luận? Liễu Phi mơ hồ gửi một dấu chấm hỏi.

Tui là công chúa Vi Thảo: ?

Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời (*), chỉ một tin nhắn trong group này đã khiến đám thanh niên Vi Thảo đang buồn chán ngồi chơi điện thoại phía ngoài, nháo nhào nhắn dấu hỏi chấm bày tỏ sự hoang mang của mình, Chu Diệp Bách còn trêu chọc một câu: "Biệt ca, đây là muốn tổ chức cuộc thi hoa hậu trên này sao?''

(Nhất thạch kích khởi ngàn tầng lãng: 一石激起千层浪, Nghĩa đen: ném một hòn đá khiến cho tầng tầng mặt nước gợn sóng. Nghĩa bóng: một lời nói hoặc hành động nhỏ lại có thể gây ra phản ứng mạnh mẽ )

Cậu đánh xong câu này, trong vô thức liếc nhìn Lưu Tiểu Biệt, chỉ chứng kiến được sắc mặt vô cùng nghiêm túc của cậu ta, dáng vẻ này chỉ xuất hiện trong lúc thi đấu Vinh Quang khiến cho Chu Diệp Bách sửng sốt cùng hồi hộp, lo lắng, có lẽ nào thực sự có vấn đề gì phát sinh sao?

Lưu Tiểu Biệt đau khổ nêu ý kiến: "Phi Phi, có khi bà không phải là tiểu công chúa của Vi Thảo đâu."

Thỏi son của Liễu Phi suýt chút nữa rơi xuống bồn tửa tay, cô nhìn chăm chú điện thoại, vừa tức vừa sợ, run rẩy gõ chữ thắc mắc: "Cái quái gì vậy? Tui vừa mới đi vệ sinh, lòi đâu ra một cô công chúa khác vậy hả?"

Đờ mờ, ặc quên mất, nói tục chửi bậy là không tốt, nhưng tại sao hậu cung Vi Thảo của mình lại xảy ra chuyện, sao mấy người lại có ý đồ làm phản hả?! Quả nhiên không nên tin tưởng đàn ông, toàn là một lũ cặn bã!

Tui là công chúa Vi Thảo: "Ơ, tui không phải là công chúa nhỏ mà các ông muốn bảo vệ hở?"

Tiêu Vân nhắn một mặt cười sung sướng, hả hê nhìn người gặp họa: "Bà vốn dĩ đâu phải tiểu công chúa duy nhất của bọn tui. Còn rất nhiều người cần chúng tôi bảo vệ đó."

Liễu Phi không dám tin, đành quyết định đi ra chắn trước mặt Tiêu Vân dò hỏi: "Vậy ai là tiểu công chúa mấy người bảo vệ hở? Là ai? Là con hồ ly tinh nào dám đánh cắp trái tim của mấy người hả?!"

Lý Tế ngẫm nghĩ nói: "Có lẽ là Tiêu Vân nói đến đội trưởng."

Vương Kiệt Hi, người bị việc riêng trong nhà giữ ở lại, đột nhiên được lên chức công chúa cao quý, bỗng hắt xì hơi một cái.

Mặt Liễu Phi biến sắc, cô cho rằng Vi Thảo có mỗi mình là nữ, chắc chắn có thể ngồi vững trên ngôi vị công chúa này, nhưng ai đời lại cùng trai tráng tranh sủng chứ? Rồi xong, cô không phải đối thủ của đội trưởng, vị công chúa tiếp theo nhất định là người kế thừa chức vị đội trưởng, Cao Anh Kiệt, cô chấp nhận.

Cao Anh Kiệt thấy đề tài lạc trôi hơi xa, vội vàng quay lại đề tài chính: "Tiểu Biệt, anh nói chị Phi không phải công chúa, chắc phải có lý do chứ."

Lương Phương nói trong vô thức: "Ủa sao vậy, ai không phải tiểu công chúa cơ?"

Tiêu Vân rùng mình: "Không lẽ Viên Bách Thanh định cos nữ trang thật đấy hả?"

Lý Tế: ". . .có khi còn múa cột luôn ấy chứ :)"

Chu Diệp Bách: "Biệt ca, ông ở chung với cậu ta nhớ cẩn thận. Lỡ đâu một ngày đẹp trời nào đấy, tiểu công chúa ăn thịt ông thì chết."

Hứa Bân làm tàu ngầm nãy giờ, ngay lúc này, phải đành lên tiếng: "Diệp Bách, ông có vẻ ông biết quá nhiều rồi đó."

Lưu Tiểu Biệt nổi da gà, lén lút nhìn Viên Bách Thanh vừa ngâm nga, vừa chơi game, âm thanh trong điện thoại cứ thế vang lên "ready go", rồi "game over", có vẻ rất nhàn nhã, không phải là kiểu đùa cợt. Cậu đang muốn cúi đầu, trả lời tin nhắn group chat, thì Viên Bách Thanh lại ngẩng đầu nhìn mình.

Đẹt mọe. . . Lưu Tiểu Biệt không biết phải miêu tả cảm giác này ra sao, thiên ngôn vạn ngữ chỉ có thể tóm tắt thành hai chữ đẹt mọe. Cậu đường đường là trai Bắc Kinh, là cao thủ trong cao thủ, bỗng dưng bị người khác liếc mắt đưa tình với mình bằng cái chiêu mị nhãn ngứa đòn kia. Lần cuối được diện kiến ánh mắt này là khi chưởng môn phái bỉ ổi Phương Duệ nhìn đội trưởng bọn họ.

Liễu Phi vỗ tay thể hiện sự phấn khích của mình: "Bách Thanh có muốn mặc váy của tui không? Ui ông cao hơn tui á. . . Cảm giác có chị em bạn dì thật tuyệt. Lưu Tiểu Biệt ông không cần lo lắng đâu."

Lưu Tiểu Biệt tức giận nói: "Sao tui lại không có quyền lo lắng chứ? Tui muốn đổi phòng! Còn có! Liễu Phi bà có phải hay không đã chơi qua 4399 trò chơi hoá trang dành cho bé gái!"

Cao Anh Kiệt bận tâm: "Cho nên? Chúng ta có nên đưa ảnh đi bệnh viện tâm thần để khám bệnh không?"

Group rơi vào lặng im, admin Lưu Tiểu Biệt liền đổi tên group thành ba chữ, mà Hứa Bân thân làm đội phó đành đi ra chỉ huy thế cục: "Cứ quan sát xem thế nào đã."

3.

Nhưng nghĩ kĩ thì chuyện này không phải chuyện nhỏ, vì thế mọi người cân nhắc một hồi, quyết định chờ Vương Kiệt Hi trở về báo cáo cho anh. Do trong nhà có việc, nên Vương Kiệt Hi mới xin nghỉ hai ngày, so với bọn họ là về đơn vị muộn hai ngày. Hôm nay là ngày đầu tiên, mọi người đều thoái mái, nghỉ ngơi, nghịch ngợm, rồi ngày mai thì chính thức bắt đầu vào guồng quay huấn luyện.

Hai nhân cách thì phân thành tính cách chính là của chủ thể gốc và tính cách phụ, Lưu Tiểu Biệt nhắn tài liệu vừa tìm được trong group: "Tui cho rằng, hiện tại Bách Thanh vẫn trong trạng thái tính cách chính. Hôm trước, sở dĩ nhìn chăm chứ cái váy kia, có lẽ là khát vọng của nhân cách còn lại, mà nhân cách đó chưa đạt tới cảnh giới điều khiển được cậu ta."

Lương Phương lẩm bẩm: "Nếu hoàn toàn bị điều khiển, vậy thì phải nhốt lại trong bệnh viện tâm thần."

Hứa Bân khá lo lắng: "Nhân cách kia của Bách Thanh biết đánh Vinh Quang không?"

Chu Diệp Bách di chuyển hai mắt: "Không chừng phong cách không giống nhau, có khi là một vú em ngông cuồng, bạo lực ý!"

Hứa Bân: "Tui hiện tại chuyển nhượng về Ba Lẻ Một còn kịp không? Tui thấy năm sau Vi Thảo không có khả năng vô địch đâu, điên cả lũ rồi.

Lý Tế hỏi: "Vậy chúng ta phải làm gì? Cho công chúa Bách Thanh một quả táo độc à?"

Tiêu Vân: ". . . Công chúa Bách Thanh và bảy chú lùn?"

Lưu Tiểu Biệt đếm, cậu, Chu Diệp Bách, Lý Tế, Lương Phương, Tiêu Vân, Cao Anh Kiệt thêm vào đội phó, đù vừa đủ bảy người. Chẳng phải Liễu Phi là hoàng hậu, người mẹ kế ác độc sao?

Vậy đội trưởng là ai? Khoan đội trưởng là hoảng tử??? Hoảng tử hôn công chúa đến tỉnh nhỉ? Mọe nó sự trong sạch của đội trưởng phải làm sao?! Không được, bọn họ thề sống chết phải bảo vệ bằng được sự trong sạch của đội trưởng!

Lưu Tiểu Biệt kinh hãi, cấm ngôn tất cả mọi người: "Dừng lại, đừng thảo luận vấn đề này nữa!"

Từ công chúa Vi Thảo lại được thăng lên làm hoàng tử, Vương Kiệt Hi lại hắt xì tiếp, anh nhíu mày, đi tìm thuốc cảm để uống.

Hoàng hậu Liễu nhìn Viên Bách Thanh đang gọi món, nghe cậu ta ân cần dặn dò người phục vụ: "Phần này đừng bỏ rau thơm vào, chị Phi không thích, cho ít ớt thôi . . ."

Bởi vì mọi người luôn đi ăn cùng nhau từ lâu rồi, thói quen ăn uống của từng người đều không phải bí mật, Liễu Phi không thích ăn rau thơm, thậm chí không giỏi ăn cay, mấy chuyện này dị nhiên Viên Bách Thanh biết, nhưng Viên Bách Thanh bình thường nhất định sẽ nói "Cho nhiều ớt, thêm rau thơm" chả để ý gì tới cô cả, hiện tại lại cẩn thận đến vậy.

Trong lòng cô đưa ra một cái like, quá vi diệu, thẳng nam mà quan tâm, chăm sóc bạn, đây là chuyện tốt.

Sau khi chọn món ăn xong, Liễu Phi chọt chọt Viên Bách Thanh hỏi: "Bách Thanh ông đổi khẩu vị à?"

"Một mặt là bởi vì chị Phi, mặt khác theo tui, con gái nên hạn chế ăn cay, nếu không da dẻ sẽ không tốt." Viên Bách Thanh uống một ngụm nước trái cây nói, "Mùa hè, nên bảo vệ chu đáo cho làn da của bản thân."

Liễu Phi cảm thấy câu này vừa đúng, lại vừa sai sai.

Cô đành thuận theo vậy, cô, Liễu Phi, đường đường là cô gái nhỏ của Vi Thảo, là một người phụ nữ, không thích ăn rau thơm, cho nên không bỏ rau thơm là đúng, ăn ít cay để da dẻ đẹp lại chuẩn quá. . . Nhưng sao cô lại cảm nhận được sự tức giận ngập tràn trong câu nói của Viên Bách Thanh?

Liễu Phi vô tình liếc qua màn hình điện thoại của Viên Bách Thanh, khiến cô liên tục than thở trong group.

Tui là cựu công chúa Vi Thảo: ! ! Cực sốc, Bách Thanh đang tìm hiểu về mặt nạ dưỡng da!"

Người lùn số một Tiêu Vân trầm mặc, vẫn chưa chấp nhận nổi việc người anh em trước đây cùng mình so lông chân ai nhiều hơn, giờ đây lại trở thành điệu đà như này. Cậu vùng vẫy trong tuyệt vọng: "Có lẽ Bách Thanh chỉ muốn chăm chút một tý thôi."

Người lùn số hai Cao Anh Kiệt cũng nói: "Ta nghe nói Chu đội ở Luân Hồi cũng dùng mặt nạ dưỡng da."

Người lùn số ba Lưu Tiểu Biệt, không phải, tui là kiếm khách Lưu Tiểu Biệt ngầu lòi nhất vũ trụ, chân dẫm Lam Vũ, tay đấm Luân Hồi: "Hừ, Viên Bách Thanh có thể so với Chu đội sao? Chu Trạch Khải là ai, là gương mặt của Liên minh!"

Người lùn số bốn Hứa Bân tò mò hỏi: "Vậy Bách Thanh là cái gì?"

Lưu Tiểu Biệt hùng hồn nói: "Bách Thanh là công chúa nha."

Người lùn số năm Lương Phương: " Công chúa với mặt nạ dưỡng da thì liên quan gì tới nhau. Tui nghĩ Lưu Tiểu Biệt đưa Viên Bách Thanh về đắp chăn đi ngủ đi, chỉ cần thế là đủ để kiểm tra rồi."

Người lùn số sáu Chu Diệp Bách: "Trời nóng như này, đắp chăn làm gì?"

Người lùn số bảy Lý Tế: "Đương nhiên là để hạt đậu dưới chăn, công chúa đích thức có thể nhận ra được hạt đậu bé tý này. Rốt cuộc Bách Thanh có phải bị nhân cách khác điều khiển không, thành bại là nhờ cái hạt đậu này!"

Nhưng vấn đề là đi đâu tìm hạt đậu, bây giờ gọi thêm một đĩa đậu phụ xào có vẻ đã muộn. Mấy thử thách nhỏ này đâu thể làm khó chiến đội quán quân được, bọn họ quyết định tìm vật thay thế cho hạt đậu.

"Biệt ca ông ăn cái này!" Viên Bách Thanh tích cực đích gắp rau cho Lưu Tiểu Biệt, Liễu Phi nhìn thấy đũa của Lưu Tiểu Biệt run run, Liễu Phi cười trộm trong lòng, tốc độ tay kinh người, tự nhiên run lẩy bẩy như vậy, sợ là giải nghệ sớm không chừng.

Một giây sau, cô cười không nổi, bởi vì bát cơm phía trước thức ăn đã chất thành núi, Viên Bách Thanh nói: "Chị Phi ăn cái này đi!"

Viên Bách Thanh ông gắp nhiều vậy định để cho heo ăn chắc? ! Liễu Phi tức giận.

Tiêu Vân phì cười một tiếng, cười nhạo Liễu Phi, nhưng một giây sau, cậu cũng cười không nổi. Cứ như thế, toàn bộ nụ cười của những người ngồi ở đây cứ thế dần tắt, đến cả Hứa Bân ngồi cách Viên Bách Thanh xa nhất, cũng không tránh khỏi đĩa rau định mệnh.

"Bách Thanh, em cứ ăn đi, không cần để ý tới bọn anh." Hứa Bân cảm thấy tiếng nói của hắn thương bạch vô lực.

"Người con gái hiền lành là phải gắp rau cho mọi người." Viên Bách Thanh hùng hồn nói,"Chị Phi không nên uống coca, đồ uống có ga không tốt cho cơ thể của con gái, uống nước trái cây nhiều dinh dưỡng hơn, nước trái cây của em cho chị này."

Một câu này, lượng tin tức quá lớn.

Bộp, là tiếng đũa của Chu Diệp Bách rơi xuống đất, cậu lấy ra điện thoại, bắt đầu tìm kiếm phướng thức liên lạc của bệnh viện tâm thần.

Rầm, là tiếng nước trái cây rơi vung vãi xuống bàn do Cao Anh Kiệt cầm không chắc, cậu hoang mang, con gái uống nước có ga không tốt = con gái muốn uống nước trái cây = cậu uống nước trái cây = cậu là con gái. . . không không không, cậu không có uống.

Khụ khụ khụ khụ, là tiếng Tiêu Vân mắc nghẹn thức ăn, Viên Bách Thanh gắp thức ăn cho cậu không hiểu sau lại có gừng trong đó.

Liễu Phi hừ một tiếng: "Tui không uống đó, tui thích đồ uống có ga." Đây chính là điều cuối cùng của cựu công chúa Vi Thảo, cô có thể làm.

Trên bàn ăn của Vi Thảo hôm nay chìm trong lặng im, mọi người qua loa ăn cơm xong, rồi vội vàng xách tất cả túi đồ đến KTV hát theo kế hoạch ban đầu, bầu không khí dịu đi rất nhiều.

"Yo, mấy bài này là do em chọn hả?" Lý Tế quay đầu hỏi, "Còn không mau đứng lên hát nào."

Liễu Phi kinh ngạc: "Em không chọn." Cô làm sao mà chọn mấy thể loại sến súa này chứ?

"Nhưng mấy bài này là giọng nữ." Chu Diệp Bách chỉ.

"Tui chọn." Viên Bách Thanh giơ tay, bước ra trong sự chú ý của mọi người, nhận lấy micro, hất cằm về phía Lý Tế một cách quý phái: "Phát đi"

Hứa Bân cảnh giác, bỏ đồ uống trong tay xuống, anh cảm thấy lúc này không thể uống nước.

"Mênh mông đích thiên nhai là ta đích yêu, kéo dài đích thanh sơn dưới chân hoa đang lái -- "

Tiêu Vân rùng mình: Nội tâm của Bách Thanh, bất ngờ là một chị gái phóng khoáng sao?

"Ta giống chỉ con cá ở ngươi đích hồ sen, chỉ vì cùng ngươi bảo vệ kia sáng bạch nguyệt quang -- "

Lương Phương rùng mình: Rồi, ai là hồ sen? Ai là nguyệt quang?

"Ngươi trên người có nàng đích mùi nước hoa, là lỗ mũi của ta phạm tội, không nên ngửi được vẻ đẹp của nàng, lau toàn bộ cùng ngươi ngủ -- "

Chu Diệp Bách rùng mình một cái, cậu thều thào trong groupchat: "Cậu ta muốn ngủ với ai chứ?"

Không ai để ý đến hắn, bởi vì Viên Bách Thanh đã lên nốt cao vào cuối bài, tên bài hát này đọc lên cảm tưởng răng cứ nghiến ken két, "Một trăm kiểu chết dành cho bạn trai cũ."

Liễu Phi quay đầu, không có ý tốt nói với Lưu Tiểu Biệt: "Nghe cho rõ, ông ở chung với cậu ta. Nếu dám phản bội, bài hát này chính là dành cho ông đó."

Lưu Tiểu Biệt: ? ? ?

Đều là người một nhà, mà nỡ nào thấy tai họa thì quăng cậu một mình chịu trận chứ, mọi người lặng lẽ dõi theo cậu cùng Viên Bách Thanh trở về phòng.

Nghĩ tới việc ở chung với Viên Bách Thanh. Đáng lẽ cậu nên ra mắt sớm một năm cùng với Chu Diệp Bách!

Lưu Tiểu Biệt rất oan ức, vì Viên Bách Thanh dám nói với cậu "Tui đi tắm đây. Cấm ông nhìn lén tui, nếu không ông là biến thái". Đẹt, cậu nhìn lại mình, rồi gào thầm Viên Bách Thanh có gì đẹp chứ?

Cậu sụp đổ rồi, nghe tiếng nước ào ào trong phòng tắm, nhịn không nổi nữa mà nhắn tin cho Vương Kiệt Hi: Đội trưởng, anh mau trở về, em không chịu được nữa! Bách Thanh điên rồi, hình như cậu ta có hai nhân cách hay sao ấy ạ.

4.

Phản ứng của Vương Kiệt Hi ở bên kia lại bình tĩnh hơn cậu tưởng, anh trực tiếp gọi điện thoại tới: "Em có phải hay không nghi ngờ nội tâm Bách Thanh giống tiểu công chúa?"

Lưu Tiểu Biệt gật đầu một cách máy móc, nhưng rồi nghĩ Vương Kiệt Hi chưa được chứng kiến, vì thế vội vàng nói: "Đúng!" Đội trưởng không hổ danh là đội trưởng, không thấy tình huống mà vẫn đoán ra bệnh trạng của Viên Bách Thanh.

Đầu bên kia, Vương Kiệt Hi tự nhiên nở nụ cười, anh tiếp tục hỏi: "Ẻm có phải lúc đi dạo phố thì chăm chú nhìn váy, liếc mắt đưa tình với em, lúc ăn cơm thì ăn ít cay, giúp người khác gắp rau, thường đổi nước uống có ga thành nước trái cây, còn có nhìn mặt nạ dưỡng da trên mạng, lúc hát thì chọn bài giọng nữ?"

Lưu Tiểu Biệt gật đầu như búa bổ, hiện tại Vương Kiệt Hi trong lòng cậu như vị cứu tinh: "Đúng vậy đội trưởng, bệnh trạng chính là thế này, anh sao lại biết?"

"Mấy năm rồi mà vẫn thế, chờ anh trở lại sẽ cho cậu ta thêm huấn." Bên kia Vương Kiệt Hi vẫn đang cười, nhưng Lưu Tiểu Biệt cảm giác mình nghe được tiếng nghiến rắng nghiến lợi. Cậu hỏi đội trưởng nên làm gì, có nên đi tìm Chu Diệp Bách ngủ nhờ không vân vân.

Vương Kiệt Hi nói: "Không cần, mọi người đừng để ý tới cậu ta, ngày mai lúc huấn luyện, trên sân đấu đánh chết cậu ta là được."

Lưu Tiểu Biệt giật mình, bạo lực như này, không phải là phong cách hiền hòa của đội trưởng bọn họ.

Vương Kiệt Hi nói: "Không sao, cậu ta tức giận, thì bảo tìm anh."

Đội trưởng chính là bá khí uy vũ! Lưu Tiểu Biệt bày tỏ ý kiến đồng ý, cúp điện thoại. Sau đó, cậu nhớ tới trọng trách mà đồng đội giao phó. Cậu trải chăn đệm cho Viên Bách Thanh, không có hạt đậu thì làm gì giờ?

Viên Bách Thanh tắm xong, cứ thế nhảy lên giường nằm, cảm giác có cái gì cấn cấn, cậu sờ soạng phát hiện ra một chỗ lồi lên, haong mang liếc nhìn nghi phạm Lưu Tiểu Biệt: "Cái gì trên giường vậy hả?"

"Ánh sáng chủ nghĩa xã hội tạo thành cái này." Lưu Tiểu Biệt nói.

Viên Bách Thanh bới tầng tầng lớp lớp chắn, phát hiện phía dưới có một quả táo, phía trên còn dùng bút dạ đen viết chữ, "Quả táo nãi, yên tâm nãi" .

Cái quái gì đây? ? ?

Lưu Tiểu Biệt ở group nói: Bất ngờ là cậu ta nhận ra quả táo, quả nhiên là công chúa.

Trong khi cậu đang nói, Viên Bách Thanh bỗng dưng tìm thấy một lọ nước hoa, xịt nó khắp nơi và hát Hương Thủy Hữu Độc: "Anh không nên ngửi vẻ đẹp của cô ấy, hãy lau sạch mọi thứ và ngủ với anh. . ."

Lưu Tiểu Biệt mở cửa chạy đi: "Không! Bách Thanh tỉnh lại đi, tui không yêu ông, tình yêu này là giả!" Phi Phi là người duy nhất trong số họ có xịt nước hoa thì phải? Thế đây không phải là mùi nước hoa của cổ sao?

5.

Viên Bách Thanh bịt mũi cười lớn, mũi cậu giờ giống như cái mỏ của chim gõ kiến, loại to là đằng khắc.

Quay ngược thời gian về lúc mọi người ở Vi Thảo đi đạo phố.

Đám con trai vốn không tình nguyện, Lưu Tiểu Biệt đeo tai nghe, mặt thì không cảm xúc, vẫn ngầu lòi. Bên cạnh Viên Bách Thanh đã có vài thành thần phần đã suy sụp tinh thần. Ngược lại, bản than cậu cảm thấy rất chán nản, cậu không muốn đi xong chuyến này mà đến cả thể lực và thời gian đều biến mất, cái gì cũng không còn. Thế là cậu quyết định tìm chuyện để làm.

Cậu nhìn Lưu Tiểu Biệt, rồi sau đó lấy điện thoại, nhắn với ai đó.

Viên Bách Thanh: "Sư phụ, em cùng chị Phi đi dạo phố, chán quá đi."

Bên kia, Đệ nhất vũ trụ người trị liệu trả lời rất nhanh: "Tiểu đội trưởng có ở bên cạnh em không?"

Viên Bách Thanh: "Không ạ, đội trưởng đến muộn hai ngày."

Phương Sĩ Khiêm: "Há há, vậy sao chúng ta không kiếm chuyện để làm nhỉ. . . Có ai gần chỗ em không?"

Viên Bách Thanh: "Hì hì, là Biệt ca!"

Cậu không biết rằng sau khi kết thúc cuộc trò chuyện với Lưu Tiểu Biệt, trong đầu Vương Kiệt Hi đã nghĩ ra một kế hoạch huấn luyện hoàn hảo dành cho mình, canh liếc mắt nhìn đồng hồ, rồi cười lạnh.

Phương Sĩ Khiêm đã chạy ra nước ngoài, chênh lệch múi giờ, mà vẫn dám gây chuyện, đệ nhất công chúa Vi Thảo không ở trong nước, nhất định phải có đệ nhị công chúa kế thừa hả? Một trị liệu lớn với một trị liệu nhỏ đúng là chán quá hóa rồ.

Buồn chán đúng không, thế thì cả hai cùng thêm huấn cho vui.

"Phương Sĩ Khiêm, thêm huấn."

"Đừng mà tiểu đội trưởng, tôi sai rồi, tôi chỉ là buồn chán thôi, tôi không phải công chúa của Vi Thảo, là cậu, là cậu được chưa!"

Lịch sử lặp lại luôn khiến người ta kinh ngạc.

Viên Bách Thanh bị đồng đội dày vò mấy trận, gương mặt trắng bệch khi quay ra nhìn thấy đội trưởng đã về, Vương Kiệt Hi mặt không cảm xúc tuyên bố: "Viên Bách Thanh, thêm huấn."

"Đội trưởng em sai rồi! Là do sư phụ bày ra trò này!"

Tiêu Vân thì thầm với Chu Diệp Bách: "Tình thầy trò chỉ bằng cọng bún, có chắc bền lâu."

Chu Diệp Bách nhỏ giọng với Lý Tế: "Đó em nói mà Viên Bách Thanh là công chúa giả."

Lý Tế nhỏ nhẹ nói với Cao Anh Kiệt: "Em xem, thêm huấn là biện pháp giải quyết toàn bộ vấn đề. Anh Kiệt em nên học hỏi một chút."

Cao Anh Kiệt thờ phào nhẹ nhõm, gật đầu. Dưới sự hướng dẫn, dạy bảo tận tình của đội trưởng, cậu đã thông suốt.

Hứa Bân thở phào: Cũng may, Viên Bách Thanh không bị thay đổi phong cách trị liệu, cậu không cần chuyển nhượng về Ba Lẻ Một, ăn bánh rán trái cây Thiên Tân nữa.

Lưu Tiểu Biệt thở phào: Bạn cùng phòng cuối cùng cũng trở lại bình thường, buổi tối trở về ký túc xá nhất định phải PK người thật, trước tiên bắt đầu chơi khăm cậu ta, ha ha :)

Liễu Phi cũng thở phào: Ha! Ha! Ha! Cô mới là công chúa duy nhất của Vi Thảo!

Tui là công chúa duy nhất của Vi Thảo: Các người lùn, khi nào chúng ta lại cùng nhau đi mua sắm nha. @ toàn thể thành viên

Lưu Tiểu Biệt, Lương Phương, Chu Diệp Bách, Lý Tế, Tiêu Vân đã rời khỏi nhóm chat.

Cao Anh Kiệt: . . . Chị Phi

Hứa Bân: . . . Này

Móa nó, đàn ông là lũ cặn bã. Liễu Phi tức giận bỏ điện thoại xuống. Không được, cô nhất định phải làm gì đó. Thế là cô ngẩng đầu nhìn Chu Diệp Bách, mở miệng nói: "Chu Diệp Bách, tui có phải công chúa của Vi Thảo không?"

"Là bà, là bà." Chu Diệp Bách cực kỳ qua loa.

"Ơ, vậy người phụ nữ sau lưng ông tự nhận là công chúa Vi Thảo, là ai hở?" Giọng cô trở nên âm u, nói.

Mấy giây sau đó, Chu Diệp Bách bật dậy: "Mẹ ơi, phòng huấn luyện có ma!"

Lưu Tiểu Biệt lườm lườm cô: "Là bà đúng không, trận quỷ."

Liễu Phi nhởn nhơ, vênh váo nhìn Viên Bách Thanh thêm huấn, Chu Diệp Bách chưa hoàn hồn, khẽ mỉm cười, ngâm nga "Một trăm kiểu chết dành cho bạn trai cũ" : Tiền bối Phương Sĩ Khiêm nói đúng, có đội trưởng bảo kê, làm công chúa Vi Thảo —— vô cùng đặc sắc.

END

Vô cùng xin lỗi mọi người vì không sắp xếp được thời gian mà đăng trễ lịch.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook