Hoàn [Ly Ly Nguyên Thượng Thảo 2021] [Vi Thảo] Tiễn cũ mừng mới đón bình an

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Một sản phẩm thuộc project Vi Thảo 2021 – Ly Ly Nguyên Thượng Thảo

TIỄN CŨ MỪNG MỚI ĐÓN BÌNH AN*


Cre: 瞰窥

Tác giả: 江潭落月

Link gốc: 【云程发轫48H/1/21:00】微草:总把新桃换旧符

Convert: Phong hạ

Edit: Nguyệt

Beta: FanPD



* Tiêu đề gốc là câu thơ “Tổng bả tân đào hoán cựu phù” trong bài thơ Mồng Một Tết (Nguyên Nhật) của tác giả Vương An Thạch.
Trong văn hóa Trung Hoa, gỗ đào được coi là loại gỗ có khả năng kỵ ma quỷ nên người ta thường treo thẻ gỗ đào (có câu đối xuân được viết hoặc dán bên trên) để tránh tà cầu an. Vào ngày đầu năm, người ta thường thay thẻ (bùa) gỗ đào mới thay cho chiếc thẻ của năm cũ.




1.

[ ☞ ]

[ . ]

[ Nghỉ Tết Dương lịch tôi định về thành phố B, mấy anh em ta tụ tập chút nhỉ? ]

[ … Không rảnh ]

[ ?! Tết mà các ông cũng không được nghỉ? ]

[ Có nghỉ, nhưng trong đội có hoạt động nên không đi được ]

[ … Chiếm dụng ngày nghỉ làm team building càng quá đáng hơn đấy ]

[ Truyền thống rồi ]

Chu Diệp Bách tầm phào vài câu rồi thu nhỏ màn hình QQ kia lại, vận động ngón tay một chút xong tiếp tục chú tâm vào huấn luyện.

Không riêng gì Vi Thảo làm team building vào ngày Tết, Liên Minh chuyên nghiệp Vinh Quang phát triển nhiều năm như vậy, hoạt động này từ lâu đã trở thành nhận thức chung hiếm hoi giữa các chiến đội.

Dù sao những tuyển thủ chuyên nghiệp như họ… Chung quy không có năm mới.

Kỳ nghỉ đông không so được với nghỉ hè, chắp vá lung tung tính tổng lại cũng chưa đầy một tháng, ấy là đã tính cả đợt chuyển nhượng và All-Stars. Nhỡ chẳng may thành tích thi đấu bình thường của chiến đội không mấy khả quan, qua năm mới, việc tranh giành điểm tích lũy sẽ chỉ càng căng thẳng, gay gắt hơn, rồi còn thêm cả áp lực càng lớn, tiết tấu càng gấp gáp hơn nếu vào vòng trong.

Thời điểm cuối năm, đa phần các chiến đội đều khua chiêng gõ trống, bận rộn sắp xếp huấn luyện, Giao thừa có thể về nhà đúng giờ, ăn cơm tất niên mà không cần đọc tài liệu đã là thanh nhàn hiếm có rồi.

Không ai quên được lịch trình thi đấu đáng sợ nhất từng được công bố hồi trước: năm cũ đánh Lôi Đình, Lam Vũ, năm mới đánh Gia Thế, Bá Đồ. Đêm cuối năm tay trái sủi cảo, tay phải sổ ghi chép, tiếng pháo hoa và âm thanh trong game dồn dập nổ bên tai, trên màn hình mở một loạt bản ghi hình chiến thuật, thức khuya dậy sớm lấy chương trình năm mới làm nhạc nền cho buổi họp bàn phân tích.

Nghĩ lại chỉ cảm thấy muốn sụp đổ.

Chiến đội có lịch trình thi đấu trời ban hạng nhất trong lịch sử này chính là Bách Hoa, nghe nói năm đó Trương Giai Lạc vừa ăn Tết vừa nghiên cứu chiến thuật, suýt nữa bứt trụi tóc đứa cháu trai họ ngoại nhà anh ta.

Hàng năm, cứ đến mùa đông, Tết Dương lịch lại náo nhiệt hơn Tết Nguyên Đán—— có ngày nghỉ, có thời gian, có không khí, chuyện căng thẳng nhất cũng chỉ có cuộc chiến tranh đoạt thứ hạng All-Stars mà fan hâm mộ quan tâm. Cửa hàng cửa hiệu đều vẫn mở, chiến đội họp mặt tại trụ sở, tụ tập vô cùng vui vẻ, cùng nhau ăn mừng năm mới.

Mỗi dịp đó, Gia Thế ưa kéo nhau vào game quẩy nhiệt tình, Bá Đồ quen ban ngày tản mát buổi tối tụ tập liên hoan, Lam Vũ còn thẳng thắn hơn, nguyên đội có thể ăn chung với nhau cả ngày từ điểm tâm sáng, ăn đồ nướng, ăn cơm, ăn cháo thuyền Quảng Châu…

Chỉ có Vi Thảo chưa từng tiết lộ nội dung team building của mình, vẫn luôn là một góc cao quý bí ẩn sừng sững trong Liên Minh chuyên nghiệp.

Một năm nọ, Hoàng Thiếu Thiên đoán già đoán non trong group chat tuyển thủ chuyên nghiệp có khi nào team building của Vi Thảo là Vương Kiệt Hi giăng một tấm rèm thắp một ngọn nến trong phòng huấn luyện, trải bộ bài Tarot xem số mệnh năm tới của tuyển thủ chủ lực nhà mình, aiz Vương Kiệt Hi, ông nên quên chuyện đó đi thôi, quán quân chắc chắn phải là của Lam Vũ tụi tui.

Chẳng mấy khi Diệp Thu mới tiếp lời cậu ta, nói rằng không thể như vậy được đâu, Vi Thảo đặc sệt gốc Bắc Kinh kia đương nhiên phải giải quẻ kiểu thầy tướng số, ai lại dùng Tarot phương Tây, đấy gọi là truyền thống. Đúng rồi, tôi còn biết có thầy họ Vương ở Bắc Kinh bốc quẻ chuẩn lắm, hay hôm nào giới thiệu cho Vi Thảo mấy cậu chút.

Vương Bất Lưu Hành: Ha ha

Phòng Phong: Chung quy không giống miếu nhà cậu một lần team building tăng liền cân rưỡi.

2.

Thực sự là nội dung team building của Vi Thảo vô cùng truyền thống, truyền thống đến mức có thể ghi nhận là di sản văn hóa phi vật thể.

Cắt hoa giấy.

Ở một mức nào đó, Hoàng Thiếu Thiên đoán cũng không sai, quả thật có liên quan mật thiết đến Vương Kiệt Hi.

Lúc Vương Kiệt Hi mới vào chuyên nghiệp, anh và người nhà đã ầm ĩ đến độ khá khó chịu vì vấn đề làm tuyển thủ e-sport này, đến Tết cũng không có ý định quay về. Lâm Kiệt không yên lòng cậu trai trẻ ở lại chiến đội một mình bèn “đóng gói” cả cậu lẫn Phương Sĩ Khiêm bưng về nhà trọ.

Thời đầu, ngoại trừ ông chủ Bá Đồ kêu gọi tài trợ rất tài tình, đa phần các chiến đội khác đều khó khăn, Vi Thảo cũng không ngoại lệ.

Phòng ở Lâm Kiệt thuê không quá rộng, máy tính đều cống hiến cho chiến đội, chỉ có một dàn máy kiểu cũ trông khá tầm thường còn kéo dài hơi tàn trong phòng khách. Đêm Giao thừa, kênh nào cũng là chương trình tất niên, Vương Kiệt Hi ngồi không có việc gì làm liền hỏi Lâm Kiệt rồi cầm tờ giấy màu trên bàn trà lên cắt cắt tỉa tỉa, tiện tay cắt hoa văn cho vài tờ.

Đường nào đường nấy uyển chuyển khéo léo, vừa nhìn liền biết quen tay.

Phương Sĩ Khiêm thấy thú vị bèn ngồi xuống cạnh, chốc lát sau lại chạy đi lấy cái kéo thủ công trong ngăn kéo, lạch cạch một hồi cũng cắt xong một tờ đại khái trông ra hình người.

Cụ thể không nhìn ra là ai nhưng có thể thấy rõ đôi mắt bên to bên nhỏ sẵn sàng nhìn quanh.

Phương Sĩ Khiêm đắc ý dào dạt trưng bày thành quả, Lâm Kiệt đang nấu cơm trong bếp cũng bớt chút thời gian ngẩng đầu liếc xem một cái rồi không nhịn được bật cười.

Vương Kiệt Hi hơi híp mắt lại, không nói gì, yên lặng thả tờ giấy trên tay xuống, cúi đầu lật tìm trong mớ đồ linh tinh trên bàn trà, tìm ra được một hình đã cắt khi nãy.

Ma Thuật Sư trẻ tuổi tĩnh như xử nữ, động như thỏ chạy ——

Nhảy dựng lên đuổi giết Thần Trị Liệu tương lai quanh căn phòng.

Theo lý thuyết, thực ra Vương Kiệt Hi không phải người ưa bạo lực. Tuyển thủ chuyên nghiệp mà, không gì không thể giải quyết bằng một ván pvp.

Khổ sở thay, Phương Sĩ Khiêm lại là một Trị liệu.

Nhưng chơi Đôi Cánh Thiên Sứ cộng max điểm vẫn có thể bay cùng Vương Kiệt Hi, bay cao hơn tất thảy healer nhà người ta.

Hồi mới chuyển đến chiến đội Vi Thảo, Đặng Phục Thăng ngày ngày ca cẩm trong group chat Kỵ sĩ: “Hai nhân vật cần bảo vệ nhất Vi Thảo đều biết bay cả, Độc Hoạt vác Thành Lũy Thở Than quằn quại dưới đất chỉ có thể ngước mắt trông theo.”

Lúc đó Hứa Bân 301 Độ vẫn còn ăn bỏng ngô hóng chuyện hoàn toàn không biết gì về tương lai.

3.

Mùa giải thứ ba, Lâm Kiệt giải nghệ, Vương Kiệt Hi tiếp nhận vị trí đội trưởng. Ngày Tết Dương lịch, tiểu đội trưởng mới nhậm chức quyết định tự thân xuống bếp làm sủi cảo sau nhiều đắn đo suy nghĩ.

Tâm huyết dâng trào của Ma Thuật Sư không được thấu hiểu, thành viên chiến đội do dự hồi lâu rồi cuối cùng quyết định không nói ra nghi ngờ.

Dù sao tay nghề đội trưởng Lâm cũng tốt vậy, chắc đội trưởng Vương cũng không kém quá đâu ha…

Sự thật chứng minh, đa phần các thế hệ tuyển thủ chuyên nghiệp thuộc thời kỳ Liên Minh đã dần dần đi vào quỹ đạo đều không có kỹ năng nấu nướng.

Thay vào đó là khả năng chế tạo ẩm thực hắc ám hàng thượng thừa.

Theo hồi ức của một trong những đương sự, Lý Diệc Huy, đêm hôm đó, Vương Kiệt Hi bưng ra một tô hồ dán, à không phải, một tô sủi cảo mà không ai đoán được chính xác hình dạng ban đầu là gì.

Không biết còn tưởng Vương Kiệt Hi ụp cả túi bột mì vào nồi nấu.

“Khi đó tôi cảm thấy nếu đội trưởng tôi thật sự tốt nghiệp từ Hogwarts, môn Độc Dược chắc chắn thi được điểm tuyệt đối.” Lý Diệc Huy lặng lẽ kêu gào riêng với Chu Diệp Bách: “Lúc đó đội trưởng còn kêu không cần ai hỗ trợ, bảo đám tụi tôi với anh Khiêm cứ ở ngoài chờ ăn…”

Lúc tô đồ ăn không biết gọi tên là gì kia được bưng ra, Phương Sĩ Khiêm tha thiết ghìm tay Vương Kiệt Hi xuống trong ánh mắt cầu cứu của Lý Diệc Huy và Lương Phương, “Mắt Bự, không phải, đội trưởng, năm nay có mua giấy đỏ không?”

Vương Kiệt Hi nhìn nhìn cái tô, lúc lâu sau mới gật đầu.

Phương Sĩ Khiêm lập tức nhanh nhẹn bê tô đồ ăn về phòng bếp, lại quay đi ôm một đống đồ trong phòng Vương Kiệt Hi ra, ném bộp bộp trên bàn rồi chỉ sang khung cửa sổ bên cạnh, “Nào nào nào, năm nay chúng ta sẽ tự cắt hoa giấy trang trí, cắt xong lại dán tiếp cả phòng huấn luyện. Anh nói mọi người nghe, tay nghề của đội trưởng nhà ta đỉnh lắm đó.”

Cứ thường xuyên như vậy, thói quen này cũng dần dần trở thành truyền thống Vi Thảo.

4.

Năm Liễu Phi gia nhập, người phấn khích nhất Vi Thảo chính là Lý Tế.

Phấn khích tới mức độ nào —— không chỉ ân cần xách hành lý, sắp xếp bàn giúp bạn nữ, tặng Liễu Phi một con chuột độ nhạy và tính năng đều rất khá, ngày hè oi bức thu dọn xong phòng ở còn không quên lấy trà sữa lạnh cho người ta, nhiệt tình đến mức Liễu Phi đâm hoảng.

Phái nữ quả thật rất quý hiếm trong giới chuyên nghiệp, nhưng tích cực đến độ đó cũng quá hiếm thấy.

Lưu Tiểu Biệt hồng hộc tự kéo bốn va li hành lý của mình đến cửa cầu thang ký túc, mệt mỏi dựa vào đống đồ, chỉ muốn vĩnh biệt cõi đời, kết quả ngẩng liền thấy Liễu Phi với lượng đồ đạc nhiều không kém gì mình đã xếp đặt gọn gàng đang nâng cốc trà sữa nói cảm ơn Lý Tế, cậu ta lập tức trợn mắt há mồm.

Đội phục bị ướt nên Lương Phương quay về thay, trông thấy vậy bèn vỗ vỗ cậu ta: “Tiểu Biệt? Nghĩ gì đấy?”

Lúc này, Lý Tế bỗng lên tiếng, “Tiểu Phi, anh… anh có thể hỏi em chuyện này không?”

Lương Phương và Lưu Tiểu Biệt lập tức cùng vểnh tai nghe ngóng.

Liễu Phi cũng sửng sốt, “… Tiền bối cứ nói ạ.”

“À thì, em có biết cắt hoa giấy không?”

Liễu Phi: “…”

Lương Phương: “…”

Lưu Tiểu Biệt: “…”

Một lúc lâu sau, Liễu Phi đáp, “Biết… Biết chút chút.”

Lưu Tiểu Biệt tựa vào hành lý chọc chọc Lương Phương mấy cái, “Anh Phương, anh nghe thấy không?”

Lương Phương không kịp phản ứng, “Nghe thấy cái gì?”

“Tiếng trái tim thiếu nữ của Phi Phi đang vỡ tan tành.”

“…” Lương Phương lẩm bẩm, “Lý Tế, ông làm chóa FA là đáng đời…”

Nghe được chuyện này, Viên Bách Thanh vừa cười vừa đập bàn trong phòng huấn luyện khiến cho Phương Sĩ Khiêm ngồi cạnh phải quay sang hỏi nguyên do. Phương Sĩ Khiêm thuận tay chỉ chỉ tờ giấy hình chữ thập đơn giản nhất dán trên kính cửa sổ, “Đừng hỏi, hỏi ra chính là việc cẩu thả nhất tiểu Lý từng làm hồi Tết năm ngoái.”

5.

“Đội trưởng, vậy rốt cuộc anh luyện kỹ năng này như thế nào?”

Lưu Tiểu Biệt cầm cây kéo, bên tay là năm, sáu tờ giấy đỏ đã bị cắt hỏng, cậu ta cam chịu đẩy chỗ giấy còn lại sang bên Cao Anh Kiệt.

“Hồi còn bé, gia đình dùng để cầu phúc mỗi dịp năm mới.” Vương Kiệt Hi vẩy vẩy tờ giấy, trong tay là một tấm giấy hoa tròn có hình năm bông mẫu đơn*, “Năm nào cũng thay hình mới, đều tự tay cắt.”

“Bảo sao.”

Muôn ngõ vạn nhà sớm bình minh
Treo thẻ đào mới đón điềm lành


Thẻ đào đổi cũ đón mới cầu phúc diệt họa, hoa giấy cũng theo nguyên lý tương tự, tóm lại đều là cầu điềm lành.

Tuy nói tuyển thủ chuyên nghiệp tin vào thực lực hơn là vận may nhưng hướng đến những điều tốt đẹp cũng không có gì đáng trách.

Sau khi biết, Hoàng Thiếu Thiên trào phúng không thèm kiêng nể: “Không ngờ Vi Thảo mấy người thật sự tin cái này aha ha ha ha bước tiếp theo có cần Vương Kiệt Hi lập đàn thực hiện nghi lễ khai quang gì gì đó không aha ha ha ha ha.”

Cũng may Vương Kiệt Hi khi đó đã không còn là người có thể nhấc cây kéo lên đuổi nhau trong cơn nóng giận như hồi trước.

Bắc Kinh cách Quảng Châu hơn hai nghìn ki lô mét, muốn đuổi người cũng phi thực tế quá đi.

Thế nên sang hôm sau, Vương Kiệt Hi dẫn Cao Anh Kiệt lên đấu trường, đối diện với ánh kiếm và lời nguyền tỏa sáng lập lòe.

Không nói đến Cao Anh Kiệt khuyết thiếu kinh nghiệm thi đấu, Vi Thảo còn chưa chính thức rèn luyện phối hợp song Ma Đạo, trong khi đó bên đối thủ lại là cặp đôi Kiếm và Lời nguyền hợp tác nhiều năm, xác suất thắng được cực thấp. Vương Kiệt Hi đơn giản chỉ là dẫn nhóc con đi chơi, bắt đầu chiến đấu cũng mặc kệ phối hợp, lặng lẽ bay lên, đuổi theo Sách Khắc Tát Nhĩ tung chiêu.

Dụ Văn Châu cũng không coi trận so đấu này là thật, dù tình huống ra sao vẫn có Hoàng Thiếu Thiên gánh cho. Anh ôm đầu gối ngồi trên ghế, ấn phím một cách hờ hững, còn quay đầu bàn với Trịnh Hiên lát nữa đi ăn gì, kết quả lúc sau quay đầu liền thấy Sách Khắc Tát Nhĩ bị Áo Choàng Bóng Đêm tóm lấy. Dụ Văn Châu ngồi thẳng người, vừa thao tác vùng khỏi kìm kẹp của Vương Bất Lưu Hành, vừa thầm nghĩ hôm nay Vương Kiệt Hi chịu kích thích gì mà cứ nhè anh ra đánh mãi không thôi.

Thiếu Thiên năng nổ hơn anh nhiều, một Dạ Vũ Thanh Phiền to đùng như thế chắn trước mắt còn chưa đủ cho anh ta đánh hay sao?

Hoàng Thiếu Thiên thấy Dụ Văn Châu bị tấn công lập tức bứt khỏi Cao Anh Kiệt cực kỳ gọn ghẽ, Dạ Vũ Thanh Phiền chạy nhanh xung quanh Vương Bất Lưu Hành mở đài nói chuyện blah blah, “Vương Kiệt Hi, ông không có đức gì cả, hôm qua là tui khịa ông chứ có phải đội trưởng đâu, ông làm trò gì làm trò gì làm trò gì! Mau thả đội trưởng ra cho tui!”

Một bong bóng thoại nền trắng chữ đen xuất hiện bên cạnh bóng hình mờ ảo của Vương Bất Lưu Hành đang khốn khổ đuổi theo góc áo tung bay của Ma Thuật Sư —— “Bắt giặc phải bắt vua trước.”

Dụ Văn Châu: “……”

Hoàng Thiếu Thiên: “#? *-| 凸(`0´)凸 \%&%#¥…”

Cao Anh Kiệt: “… Đội trưởng nói rất hợp lý ạ.”

Lư Hãn Văn: “Đây là lý do anh ngày ngày nhằm vào giết tui sau khi thành đội trưởng ư!”

6.

“Anh Kiệt!” Tiêu Vân chộp lấy một tờ giấy đỏ, bước vào trại huấn luyện.

Ngày nghỉ Tết, team building là việc của chiến đội, thực tập sinh trong trại huấn luyện đa phần đều về nhà, phòng huấn luyện chỉ còn lác đác vài người đang thực hiện một số luyện tập đơn giản.

“Tiểu đội trưởng đâu rồi?” Tiêu Vân dạo một vòng vẫn không thấy Cao Anh Kiệt, chỉ có Mục sư Phương Thời Vũ mới được đề bạt gần đây nhô đầu ra từ sau máy tính, “Đội trưởng vừa ra ngoài nghe điện thoại, anh Vân không gặp ngoài hành lang ạ?”

“Không gặp… Thôi thế này, lát em nói đội trưởng dẫn mọi người lên phòng họp lớn nhé.”

“Vâng!”

Đến khi Cao Anh Kiệt dẫn mấy đứa nhóc trong trại huấn luyện vào phòng họp lớn, bên trong đã vô cùng náo nhiệt.

“Đội trưởng?” Phương Thời Vũ không rõ chuyện lắm, còn tưởng hôm nay định mở hội nghị báo cáo tổng kết giải đấu thường quy, ai ngờ vừa đẩy cửa ra đã trông thấy khung cảnh rộn rã tưng bừng liền đứng ngẩn ra với chiếc laptop còn cầm trên tay.

Cao Anh Kiệt thành thạo tìm lối bước vào giữa đám người, xếp chỗ cho Phương Thời Vũ, xong xuôi mới ngồi xổm xuống loạt soạt tìm dưới gầm bàn, hồi lâu sau lôi ra được một xấp giấy Tuyên Thành khổ hẹp.

“Em định cắt tặng đội trưởng một hình.” Cao Anh Kiệt trải giấy nhấc bút, bắt đầu suy tư, “Mọi người nói xem làm gì thì hay nhỉ?”

Những người đã ở Vi Thảo trước khi Vương Kiệt Hi giải nghệ gọi “đội trưởng” đều là gọi Vương Kiệt Hi.

Cao Anh Kiệt cũng không ngại —— Thứ nhất, cậu nhỏ tuổi, ra mắt sau, tự biết mình không đảm đương nổi việc bị các tiền bối trong đội gọi là đội trưởng; thứ hai là chính bản thân cậu cũng không muốn sửa cách gọi này.

“Để tôi để tôi!” Liễu Phi xung phong nhận lấy bút, xoẹt xoẹt vài đường đã vẽ ra hình, “Thế nào?”

Mười mấy cái đầu cùng ghé lại quanh bàn, Viên Bách Thanh vỗ tay đầu tiên, “Phi Phi, Vi Thảo có em thật không tầm thường.”

7.

Ngày 1 tháng 1 năm 20xx

Thành phố H

“Ô? Tiểu Kiều, cái này trông đẹp ghê.”

“Học được ở Vi Thảo đấy ạ.”

“Vi Thảo còn dạy cả cái này sao?” Trần Quả kinh ngạc.

“Không, là team building dịp Tết. Hoa giấy dán cửa sổ phòng huấn luyện Vi Thảo đều do mọi người tự tay cắt, cái này chị Liễu Phi dạy em…”

Quá lười để động tay làm đồ thủ công cùng mấy cô gái, Diệp Tu vừa cầm đũa gắp chung đảo trong nồi lẩu, vừa đưa ra kết luận, “Chậc, Mắt Bự để anh bắt cóc mất em đúng là tổn thất nặng nề ~”

Thành phố T

“Không ngờ đó nha Diệc Huy.” Dương Thông ở lại 301 Độ làm huấn luyện viên nhấc một tờ giấy mỏng manh cắt hoa sáu góc* trên bàn lên, “Ầy, tôi thấy năm nay Hứa Bân cũng đăng trên vòng bạn bè, sao mấy người từng tới Vi Thảo đều khéo tay vậy à?”

Lý Diệc Huy cọ cọ đầu ngón tay bị dính đỏ, cười nói, “Đúng vậy.”

“A không đúng, Lý Tế không khéo.”

Thành phố B

Vương Kiệt Hi khép đôi mắt nhức mỏi, buông tài liệu ôn tập trên tay xuống, xem thời gian thấy cũng tầm tầm liền cầm điện thoại ấn số gọi.

“Alo? Kiệt Hi?”

“Vâng, đội trưởng, là em…”

Nói chuyện vài câu đơn giản rồi cúp máy, ngoài cửa vang lên tiếng gõ. Vương Kiệt Hi thầm kêu chẳng phải đã đưa chìa khóa cho rồi sao còn gõ gõ cái gì, không ngờ mở cửa ra lại trông thấy nhân viên chuyển phát nhanh đang đứng ngoài.

“Xin hỏi anh là anh Vương phải không? Đây là bưu phẩm của anh, phiền anh ký tên vào đây.”

Cùng thành phố?

Lật bưu phẩm chuyển phát nhanh lại nhìn, quả nhiên, địa chỉ gửi đi chính là câu lạc bộ Vi Thảo.

Vương Kiệt Hi ký tên nhận đồ, bóc ra liền thấy một phong thư được dán cực kỳ cẩn thận, bên trong lại thêm hai tấm bìa cứng, ở giữa là một tờ giấy đỏ mỏng tang.

Cẩn thận lấy ra rồi trải phẳng, một hình người với điểm đặc trưng nhất là chiếc mũ chóp to to trên đầu, có thể đoán ra đó là Ma Đạo Học Giả.

Vương Kiệt Hi chụp ảnh đăng Weibo, lại lục lọi tìm băng keo trong, dán hình cắt giấy này lên cửa sổ phòng ngủ mình thật ngay ngắn.

Bỏ qua mấy chỗ hơi vẹo vọ thô ráp có chọn lọc, thứ này làm ra trông cũng đẹp mắt đấy chứ.

——END——
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook