Hoàn [Ly Ly Nguyên Thượng Thảo 2021][Hứa - Vương] Đừng quay đầu

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#1
Tác giả: 谦和
Convert: Ná Ná
Edit: Pông

ĐỪNG QUAY ĐẦU

Trời vừa sáng, Hứa Bân vội vàng rời cửa ngồi xe chạy về hướng đường cao tốc, Dương Thông thực hiện hết chức trách đưa hắn tới nhà ga, sau đó còn tiễn tới tận cửa soát vé. Cảnh tưởng bốn phía là dòng người nhộn nhịp, tiếng bước chân vang lên không ngừng.

Dương Thông kéo vali của Hứa Bân nói, "Anh đột nhiên cảm thấy bi thương như người cha phải gả con gái đi xa."

Hứa Bân đỡ trán, "Nhận thức sai lầm rồi lão Dương, anh đừng xem mấy phim truyền hình kỳ quái nữa."

Dương Thông vô cùng nhập vai, tiếp tục đọc thoại, "Con gái đã gả như bát nước đổ đi, Vua Dây Dưa dám quay đầu thì chặt chân."

Hứa Bân tiếp lời, "Chiến thuật lời rác rưởi hay lắm, chờ đã, chúng ta nói chuyện quỷ quái gì vậy."

Hai người đứng cuối hàng cười thật sảng khoái thu hút không ít sự chú ý của người qua đường. Dương Thông trịnh trọng cầm vali nhét vào tay Hứa Bân, lau giọt nước mắt không tồn tại. "Đây, của hồi môn cầm cẩn thận, sang bên kia nhớ sống cho tốt. Ba đều chuẩn bị hết cho rồi, tới Bắc Kinh lão Vương sẽ đích thân tiếp đón."

Hứa Bân bật cười, "Đội trưởng, lậm phim hại người."

"Vẫn gọi đội trưởng?"

Hứa Bân sửng sốt, lúng túng không biết nên đáp sao. Dương Thông liền nói tiếp, "Phải gọi ba ba."

...

Được Vương Kiệt Hi đích thân tới đón, trong lòng Hứa Bân có chút kích động. Hắn theo đoàn người ra ngoài, dựa vào tin nhắn mô tả quần áo thì phát hiện ra Vương Kiệt Hi đang ung dung đứng cạnh cửa.

Đội trưởng Vi Thảo hiện lên mờ mờ ảo ảo, đeo mũ lưỡi trai màu đen, đeo kính râm cũng màu đen, đối phương mặc áo ngắn tay màu trắng và quần xám trông rất nhàn nhã, người dựa vào tường, cúi đầu nhìn điện thoại. Anh thỉnh thoảng ngẩng mặt lên ngó xung quanh, thoáng qua trông giống như một thanh niên bình thường ở nhà ga này.

Vương Kiệt Hi đúng lúc bắt gặp Hứa Bân đang kéo hai chiếc vali to dùng, lập tức cất điện thoại, bước mấy bước rồi giơ tay, lời ít ý nhiều, "Hoan nghênh."

Hai chữ này so với thành thị ồn áo náo động sau lưng Vương Kiệt Hi khiến bên tai Hứa Bân vô thức vang lên nhạc nền Bắc Kinh chào đón bạn*.

*Bắc Kinh chào đón bạn là bài hát nhân dịp đếm ngược 100 ngày đến Olympic của Thế vận hội Mùa hè 2008 tổ chức tại Bắc Kinh, Trung Quốc. Bài hát được trình bày bởi 100 ca sĩ nổi tiếng đến từ các nước Trung Hoa đại lục, Đài Loan, Hồng Kông, Hàn Quốc, Nhật Bản và Singapore.

Đều là tại Dương Thông.

Hứa Bân vội vàng cất hết những suy nghĩ miên man vớ vẩn, theo phép lịch sự gật đầu bắt tay, sau đó bị bài hát Một đêm ở Bắc Kinh tẩy não rồi theo đội trưởng tương lai chen vào biển người mênh mông. Bắt tay xong, Vương Kiệt Hi rất tự nhiên xách một chiếc vali, một tay dò dẫm xuyên qua tìm lối đi.

Quá có phong phạm gương mẫu rồi. Hứa Bân nghĩ, so với bản thân thế nào cũng thấy mình như nông dân công nhân đang vật lộn với cuộc xuân vận.

Vương Kiệt Hi quay đầu hỏi, "Cậu có thích ăn hải sản không?"

"Cũng có." Đề tài khác đột nhiên nảy ra khiến Hứa Bân đầu óc mơ hồ, "Sao lại hỏi cái này ạ?"

"Coi như là mời khách đi." Vương Kiệt Hi nói, "Có mấy đứa nhỏ trong đội muốn ăn hải sản."

"Ồ, thật đúng lúc, em chưa kịp ăn trưa, hải sản rất ngon, lão Dương cũng rất thích hải sản."

"Ừ, mỗi lần liên hoan đều phải gọi tôm. Không biết tại sao cậu ta có hứng thú với một loại đồ ăn thật phiền toái đến vậy." Vương Kiệt Hi lấy chìa khóa xe ra, "Cho nên bình thường là anh mời khách, cậu ta bóc tôm giúp anh."

...

Quá trình Hứa Bân hòa nhập với Vi Thảo thuận lợi hơn tưởng tượng. Hắn dễ tính, lại khéo nói, rất nhanh đã giao hảo với mấy thế hệ của Vi Thảo, chính thức gia nhập giáo phái đế đô, cũng theo lệ thường tham gia mấy buổi liên hoan tung hứng của quần chúng. Cùng lúc đó, trọng trách tổ chức bữa ăn cải thiện vào thứ Sáu hằng tuần cùng chức đội phó cứ thế rơi xuống đầu Hứa Bân.

Nhưng Hứa Bân phát hiện ra một vấn đề, trừ bữa tiệc chào mừng đội viên mới lần đó, Vương Kiệt Hi đều không tham gia những buổi liên hoan khác trong đội.

"À, anh hỏi cái đó hả, từ sau khi Phương Thần giải nghệ thì đội trưởng hầu như không tham hoạt động như này nữa." Lưu Tiểu Biệt cũng không để bụng.

Phương Thần, Phương Sĩ Khiêm? Cái này thì liên quan gì tới hắn? Hứa Bân hoang mang.

"Đúng đúng đúng, thật hoài niệm." Viên Bách Thanh giơ que kem đi tới, "Phương Thần là người duy nhất trong đội dám ụp bánh sinh nhật lên đầu đội trưởng."

Vẻ mặt Lưu Tiểu Biệt đầy thất vọng, "Là người duy nhất dám nhân lúc đội trưởng ngủ lẻn vào phòng vẽ nhăng vẽ cuội lên mặt anh ấy."

"Là người duy nhất dám vào ngày cá tháng tư đặt chậu nước rửa chân trên cửa phòng."

"Thật sự không ngờ tới hôm đó là ông tới thay đội trưởng lấy tài liệu..."

"Chuyện cũ không nên nhắc lại, một đoạn ký ức có mùi." Viên Bách Thanh đau khổ che mặt, sau đó dí que kem về phía Lưu Tiểu Biệt, "Rốt cuộc ông có ăn hay không, cánh tay tui mỏi rồi đây này, không ăn nữa thì khỏi giơ cho."

Một chữ "có" Lưu Tiểu Biệt nói đến uốn éo lươn lẹo, "Ông không giơ nữa à?"

Viên Bách Thanh trừng hai mắt dùng sức đạp cậu, Hứa Bân lặng lẽ đứng nhìn, hình như mình vừa chuyển nhượng tới một rạp xiếc... Chứng kiến xu thế tiến hóa của toàn đội theo hướng tạp kỹ, hắn vội vàng kéo trở về đề tài ban đầu, "Cho nên hiện tại đội trưởng đều ăn cơm một mình à?"

"Đúng rồi."

Hứa Bân bắt đầu lo lắng, "Vậy ai bóc tôm cho anh ấy?"

Lưu Tiểu Biệt, Viên Bách Thanh: "???"

...

Một ngày của tuyển thủ chuyên nghiệp rất bình thường. Đúng giờ huấn luyện, tham gia thi đấu, thỉnh thoảng vào game hành gà, tạo phúc cho công hội. Thời gian còn lại là ngồi lại trong nhà ăn của Vi Thảo cùng nhau thảo luận xem thực đơn hôm nay có gì mới, vừa ăn vừa ngẩng đầu xem tin tức, từng bước từng bước đều đúng giờ.

Sóng yên biển lặng, Hứa Bân trải qua mùa thu đầu tiên ở thành phố B. Lá của cây to trước cửa câu lạc bộ ngày qua ngày đã biến thành màu vàng, sau đó rơi xuống thành từng mảng lớn. Ông chú bảo vệ ở phòng gác cổng mỗi sáng bắt đầu đội mũ quét lá cây, tiếng chổi ma sát với mặt đất tạo thành âm thanh "xoèn xoẹt" mang tiết tấu đều đặn.

Không nhớ chút gì về quá khứ là không thể, thỉnh thoảng Hứa Bân sẽ nghĩ tới khi xưa thường đi dạo trên đường lớn cùng đồng đội cũ.

Trải qua thời gian dài huấn luyện và rèn luyện, hắn đã có thể phối hợp thuần thục với các đội viên khác của Vi Thảo, chạy khắp bản đồ bảo vệ trị liệu, theo ma đạo học giả tùy lúc thêm lửa, cùng nhau nghiên cứu chuẩn bị đấu pháp mới cho thi đấu đoàn đội, cùng đồng đội mồm năm miệng mười thảo luận kiểm điểm, gặp Lam Vũ thì chọn phương án A hay B thì tốt hơn.

Cuối cùng Hứa Bân cũng lĩnh hội được công lực thâm hậu của Vương Kiệt Hi, vừa nghiêm túc giảng giải thao tác lại vừa châm chọc, "Trong tình huống bị đánh trúng, cho dù ngã sấp xuống ít ra cũng phải rơi thật đẹp.", loại hình châm biếm này thật sự khiến một đám đội viên nhỏ luôn có lòng tôn kính đội trưởng phải rất khó khăn để khống chế vẻ mặt.

Trời càng ngày càng lạnh, mỗi năm lại có một lần mong nhớ những ngày tháng ấm áp. Quãng đường từ ký túc xá tới phòng huấn luyện đặc biệt gian nan. Viên Bách Thanh oán hận nói buổi sáng bị chuông báo thức làm ồn đến tỉnh, ngó ra ngoài cửa sổ còn tưởng đang nửa đêm. Liễu Phi chửi thầm quá trình từ trong chăn bò ra như cực hình vậy. Hứa Bân đứng một bên thở dài, phát cho mỗi người một cái túi sưởi làm ấm tay.

Hoàng Thiếu Thiên xa cách ngàn dặm sau khi xem dự báo thời tiết liền phát điện mừng.

@Hoàng Thiếu Thiên V: Những người bạn phương Bắc còn ổn không? Ài, gần đây ở chỗ chúng tôi cũng rất lạnh, không thể mặc áo cộc tay, thật là khổ sở...

Viên Bách Thanh lật bàn, "Trời ấm thì ghê gớm lắm sao?! Phương Bắc rộng lớn như vậy sẽ có tuyết rơi, đẹp đến mức có thể quên đi sự thống khổ của lạnh giá... Đệch, lạnh chết tui rồi, sao còn chưa tới ngày ấm áp!"

Nhưng không ngờ một câu của Viên Bách Thanh biến thành lời tiên tri, trận tuyết rơi đầu tiên trong năm nay tới hơi sớm. Sáng ngày thứ hai, lúc mọi người bị chuông báo thức đòi mạng làm tỉnh giấc, ngoài song cửa đều đã biến thành màu trắng xóa, những người trẻ tuổi kia không dễ gì khắc phục được chứng khó rời giường lập tức nhao nhao gọi nhau chạy ra ngoài. Quá khích như Viên Bách Thanh ngã lăn luôn ra đất, cả người từ bỏ trị liệu nằm trong vũng tuyết.

"Dày thật, chắc là rơi cả đêm rồi." Hứa Bân run rẩy tới gần đỡ Viên Bách Thanh dậy.

"Quá sướng!" Lưu Tiểu Biệt như con chim cánh cụt, hai cánh tay dang ra chạy khắp nơi, tuyết bị đè lên còn phát ra tiếng kẽo kẹt.

Liễu Phi đề nghị, "Chúng ta cùng nhau chụp ảnh lưu niệm đi!"

Cao Anh Kiệt ngập ngừng, "Đội trưởng còn chưa tới."

"Nhưng làm thể nào mở miệng mời đội trưởng chụp ảnh cùng bây giờ?" Có vài miếng băng vụn rơi trên cổ Viên Bách Thanh. Hứa Bân làm hết trách nhiệm, đi theo vỗ hết tuyết trong mũ của cậu.

"Chúng ta có thể trốn ở cửa, không để đội trưởng phát hiện ra, sau đó đợi đội trưởng vào thì lao ra tách một cái." Lưu Tiểu Biệt đưa điện thoại cho chú của phòng gác cổng, "Đội trưởng của chúng cháu vào thì chú chụp liền nhé, nhấn chỗ này ạ, cảm ơn chú."

"Tui đi canh chừng!" Liễu Phi xung phong nhận việc chạy đi.

"Có muốn thêm chút sáng tạo không?" Viên Bách Thanh không sợ chết đề nghị, "Ví dụ như túm chặt lấy đội trưởng rồi tạt đầy tuyết?"

"..." Lưu Tiểu Biệt run rẩy, không rõ là do lạnh hay bị dọa, "Phương Thần giải nghệ rồi, thời thế không còn như năm đó, ông đừng có mà đi tìm cái chết."

"Tới rồi tới rồi!" Đột nhiên Liễu Phi hùng hổ từ bên ngoài chạy vào, "Nhanh, ai vào chỗ nấy!"

Mọi người vội vàng tay chân luống cuống nắm một quả cầu tuyết nấp ở sau tường, ấp ủ mở ra điều bất ngờ đầu tiên của mùa đông. Chú ở phòng gác cổng cười ha ha giơ máy lên, cảnh tượng trên màn hình biến đổi từ mơ hồ thành rõ ràng.

Vì thế giây phút Vương Kiệt Hi bước vào cửa, tầm mắt của anh tràn ngập bông tuyết mang theo tiếng hoan hô vọng tới tận trời. Tuyết trắng bay tới đường chân trời, sau đó bầu trời lại trong xanh trở lại, giờ phút này chỉ còn nơi đây còn tuyết rơi như bụi phấn bay lả tả, màu trắng như ánh sáng chói mắt xuyên thấu hoa tuyết.

"Tệ thật!" Lưu Tiểu Biệt kêu to chạy vào trong phòng, "Quên mất đèn flash!"

"Đồ ngốc!" Viên Bách Thanh lấy tay che chắn, dùng tốc độ nhanh nhất của một đứa trạch nam chạy tới lấy điện thoại từ tay chú ở phòng gác cổng, theo sau là đồng đội như đám ngựa hoang dồn dập đuổi tới rồi phi như bay về phòng huấn luyện. Hứa Bân có chút bất đắc dĩ, không hiểu sao lại thấy nhiệt huyết sục sôi, hắn giả như chạy đuổi theo, đến nửa đường thì không nhịn được quay đầu lại phía sau.

Vương Kiệt Hi đút hai tay trong túi, đi chầm chậm trong sân, sương mù màu trắng che đi vẻ mặt của anh, hoa tuyết vẫn buông rơi lả tả trên tóc và vai anh. Vương Kiệt Hi hơi rụt cổ lại trong khăn quàng, lớn tiếng nói, "Đi cẩn thận chút, đừng để trượt chân, còn nữa, chưa cần huấn luyện vội, rửa tay bằng nước nóng rồi massage tay đã!"

Hứa Bân cười đuổi theo đám nhỏ miệng năm miệng mười đang đáp "dạ vâng đội trưởng", "không vấn đề thưa đội trưởng". Mọi người vào phòng vây quanh cùng nhau xem tấm ảnh, trong hình là một đám tuyển thủ chuyên nghiệp đang quần ma loạn vũ ném tuyết, chính giữa là đội trưởng của bọn họ đang đi tới, bóng người như hòa làm một với gió tuyết.

Màu trắng của tuyết và màu xanh lá của hy vọng.

Hứa Bân đột nhiên cảm thấy vô cùng viên mãn.

...

Lúc gặp lại Dương Thông ở Ngôi Sao Tụ Hội, Dương Thông hỏi hắn, "Ở Vi Thảo thế nào, đã quen chưa?"

"Cũng không tệ lắm."

Hứa Bân ngẫm nghĩ, sau đó lại nói thêm một câu, "Dù sao, anh hùng chưa bao giờ quay đầu nhìn mọi thứ nổ tung."

END

Dương Thông giận dữ, "Ai nói với cậu là Ba Lẻ Một nổ rồi!"
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook