Hoàn [Ly Ly Nguyên Thượng Thảo 2021][Vi Thảo] Đại Hội Tung Hứng

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1
ĐẠI HỘI TUNG HỨNG
Sản phẩm thuộc Project Vi Thảo 2021 - Ly Ly Nguyên Thượng Thảo

Tác giả: 🌠一碗炸酱面💫
CV: Ná Ná
Edit: @Ô Giấy Nhỏ

*****

01.​
Ông chủ Dư: Tranh thủ cuối kỳ nghỉ, nhân lúc thất tịch, Vi Thảo chúng ta tổ chức đại hội tung hứng ngày lễ tình nhân, hoan nghênh mọi người đã đến. Tôi nói trước về tôn chỉ chủ yếu của đại hội lần này…​
(Tiếng nói vang lên khắp Vi Thảo, thỉnh thoảng còn có tiếng vỗ tay)
Ông chủ Dư: (lược bớt những lời vô dụng), Được! Tiếp theo chúng ta chính thức bắt đầu biểu diễn! Tiết mục đầu tiên là Lưu Tiểu Biệt và Hứa Bân với tiết mục Tướng thanh [Tứ môn công khóa]!​
Lưu Tiểu Biệt: Chào các khán giả và các bạn! Đầu tiên tôi ở đây cúi đầu với tuổi già của các vị! Chúc các vị lớn tuổi an khang mạnh khỏe, vạn sự như ý, sống lâu trăm tuổi!​
Hứa Bân: Sao tui cứ thấy khó chịu với câu này vậy nhỉ?​
Lưu Tiểu Biệt: Khó chịu chỗ nào?​
Hứa Bân: Cái từ tuổi già này nghe cứ như mọi người già lắm ấy.​
Lưu Tiểu Biệt: Năm nay anh nhiêu tuổi rồi?​
Hứa Bân: Khoảng hai mươi.​
Lưu Tiểu Biệt: Không già à?​
Hứa Bân: Không già.​
Lưu Tiểu Biệt: Cái này xem như giải quyết xong rồi còn gì? Hôm nay là Sơ Thất, em chúc tết lúc này có phải muộn lắm không?​
Hứa Bân: Ồ… Cậu nói cũng có đạo lý.​
Lưu Tiểu Biệt: Hôm nay ấy à, em và đội phó sẽ trình diễn một đoạn tướng thanh cho mọi người. Tướng thanh ý, không phải là sở trường của em, diễn dở thì mọi người thông cảm nha, nếu như mọi người muốn ném hạt dưa đậu phộng các kiểu thì cứ ném về phía ảnh, ảnh đứng ở trước có bàn chắn.​
Hứa Bân: Trước anh có bàn thì phải ném anh à?​
Lưu Tiểu Biệt: Đùa thôi, đùa thôi, mọi người cũng biết rồi, tướng thanh này có tứ môn công khóa, nói – học – trêu đùa – hát.​
Hứa Bân: Ồ, đúng rồi.​
Lưu Tiểu Biệt: Nhưng có điều các vị không biết, nghề tuyển thủ của chúng ta cũng có tứ môn công khóa.​
Hứa Bân: Là cái gì hả?​
Lưu Tiểu Biệt: Lừa bịp.​
Hứa Bân: Ừm, thể hiện sự dơ bẩn sâu trong nội tâm cùng suy nghĩ xấu xa của cậu.​
(Bên dưới: Ồ ----)
Lưu Tiểu Biệt: Không đúng, cái đó… chăm chỉ luyện tập.​
Hứa Bân: Thế còn được…. Ôi, nhưng mà anh vẫn chưa từng nghe cái này, cậu nói tứ môn công khóa của ngành tuyển thủ chúng ta, nhưng mà trong chúng ta ai không chăm chỉ luyện tập chứ? Nếu không cậu nói rõ một tí đi?​
Lưu Tiểu Biệt: Như vậy mà anh không hiểu à? Bốn chữ này của em ấy à, đặc thù, không giống các ngành khác.​
Hứa Bân: Không giống chỗ nào vậy?​
Lưu Tiểu Biệt: Đầu tiên nói về chuyên cần nhé, chuyên cần nói thẳng ra là chăm chỉ. Em hỏi anh một chút, mỗi ngày anh ngủ mấy giờ?​
Hứa Bân: Mười giờ rưỡi.​
Lưu Tiểu Biệt: Mọi người xem đi! Không chăm chỉ tí nào! ESport không phải chơi game, thế thì phải chăm chỉ vào, còn phải kiên trì nữa! Ngủ sớm như vậy thì anh có thể luyện cái gì cơ chứ?​
Hứa Bân: Thế tui hỏi cậu, cậu… mỗi ngày ngủ vào lúc mấy giờ?​
Lưu Tiểu Biệt: Em ấy hả, mười hai giờ rưỡi!​
Hứa Bân: Đội trưởng! Nghe chưa, đội trưởng? Cậu ta thức khuya! Sau khi kiểm tra phòng không ngủ! Đây là đang khiêu chiến sự uy nghiêm của anh đó Mọi người nói có nên tịch thu điện thoại hay không?​
(Bên dưới: Nên!!!)
(Vương Kiệt Hi chỉ cười chứ không nói câu nào)
Lưu Tiểu Biệt: Hóa ra anh giăng bẫy em ở đây à?​
Hứa Bân: Coi như vậy đi, tới, đưa điện thoại của cậu cho tui, muốn thu từ sớm rồi, tui đợi 800 năm rồi đấy.​
Lưu Tiểu Biệt: Dẹp đi, anh đến Vi Thảo được mấy năm mà bảo là đợi 800 năm cơ chứ? Tình cảm của em với đội trưởng nhà mình tốt lắm, lại bảo sắp hết năm rồi mà thu điện thoại cũng đâu có ổn đâu, đội trưởng, anh nói đúng không?”​
(Vương Kiệt Hi ở dưới: Các cậu tự nghĩ đi)
Lưu Tiểu Biệt: Ôi trời, chúng ta tiếp tục thôi, anh nhìn nhân phẩm của đội phỏ nè, ngay cả đội trưởng cũng chẳng thèm để ý, cần anh làm gì cơ chứ.​
Hứa Bân: Không dùng điện thoại như cậu á!​
Lưu Tiểu Biệt: Đi xuống địa ngục đi! Mọi người đừng nghe ảnh nói bậy, chúng ta nói chữ tiếp theo, học.​
Hứa Bân: Ừm, cậu nói thử nghe, học này là thế nào?​
Lưu Tiểu Biệt: Mọi người bảo sống đến già thì học tới già, có câu này đúng không?​
Hứa Bân: Đúng là có câu này.​
Lưu Tiểu Biệt: Nghề của chúng ta có thể học tới già không?​
Hứa Bân: … Sao vừa nghe được câu này cứ thấy sai sai nhỉ?​
Lưu Tiểu Biệt: Học không được! 30 tuổi là cuối đường rồi, cho nên chúng ta có học cũng chỉ học được mười mấy năm.​
Hứa Bân: Này cũng phải, không giống các ngành khác. Thế cậu hãy nói chút về khổ đi?​
Lưu Tiểu Biệt: Khổ này ấy à, thật ra là cái khổ của Vi Thảo của chúng ta.​
Hứa Bân: Sao lại nói thế?​
Lưu Tiểu Biệt: Anh xem đi, account của Vi Thảo chúng ta toàn là thuốc Đông Y, có không đắng [1] à?​
[1] Đây là cách chơi chữ của bên Trung, khổ (苦 ) mang hai nghĩa, đau khổ hoặc là đắng.
(Bên dưới: Ồ ---)
Lưu Tiểu Biệt: Cao Anh Kiệt, cậu kêu cùng làm cái gì hả? Account của cậu có phải vị thuốc Đông Y đâu! Mọi người nói cậu ta có đắng không?​
(Bên dưới: Không đắng!!)
(Cao Anh Kiệt cúi đầu)
Hứa Bân: Ồ, hóa ra là vậy, nếu nói như vậy thì cái tên tài khoản Dạ Vũ Thanh Phiền này…​
Lưu Tiểu Biệt: Hoàng Thiếu Thiên không phiền à?​
Hứa Bân: …. Phiền bmr!​
Lưu Tiểu Biệt: Đấy!​
Hứa Bân: Cậu nói vậy không sợ lát nữa đội trưởng đánh chết cậu à?​
Lưu Tiểu Biệt: Em sợ gì chứ? Trên sân khấu không quy củ xuống sân khấu thì có lớn nhỏ, tui lớn hơn đội trưởng mà…​
Hứa Bân: Cậu đợi một chút, nói ngược, lại bảo, cậu nói… lớn chỗ nào hả?​
(Bên dưới cực kỳ nhiệt tình: Ối---!!)
Lưu Tiểu Biệt: Anh nói xem?​
Hứa Bân: Dù sao cũng không phải là tuổi, còn cả cái gì mà cậu nói…. Cậu xem, đám người kia ồn ào cứ như hiểu rồi ý.​
Lưu Tiểu Biệt: Em thấy anh cũng hiểu đấy, nếu không anh giải thích cho mọi người thử đi?​
Hứa Bân: Khỏi đi, tui sợ lát nữa xuống sân khấu sẽ bị đội trưởng ám sát.​
Lưu Tiểu Biệt: Không dám thì anh ồn ào cái gì? Đừng có quấy rầy tui.​
Hứa Bân: Cậu tự mình nghĩ bậy mà còn không cho người khác nghĩ bậy như mình à… Đến, cậu nói tiếp đi, nói xong mấy chữ chăm chỉ học hành đắng cay rồi, còn luyện thì sao?​
Lưu Tiểu Biệt: Luyện ấy à, mỗi tối sau khi tắt đèn, lét lút ở trên giường…​
Hứa Bân: Xóc lọ hả?​
Lưu Tiểu Biệt: Không phải, sao anh nghĩ bậy thế nhỉ? Em đã nói xong chưa?​
Hứa Bân: Thê cậu nói tiếp đi.​
Lưu Tiểu Biệt: Sau khi tắt đèn, lén lút ở trên giường mở điện thoại…​
Hứa Bân: Đội trưởng, anh xem, cậu ta lén chơi điện thoại kìa! Tịch thu! Tịch thu! Tịch thu! Mọi người cùng nói, tịch thu, tịch thu, không…​
Lưu Tiểu Biệt: Đủ rồi, anh xem có ai thèm quan tâm anh không? Tự biên tự diễn hăng thật đấy… Em có bảo em mở điện thoại ra chơi à?​
Hứa Bân: Thế cậu làm gì?​
Lưu Tiểu Biệt: Để mở phần mềm huấn luyện.​
Hứa Bân: Chà, nghe có vẻ mới mẻ đấy, ôi chao, phần mềm huấn luyện còn có thể down về điện thoại cơ đấy.​
Lưu Tiểu Biệt: Anh cút mịa đi! Phần mềm huấn luyện có thể down về điện thoại chứ, là do anh kém hiểu biết thôi.​
Hứa Bân: Ồ, thế phần mềm huấn luyện đó là gì?​
Lưu Tiểu Biệt: Phần mềm này tốt lắm, có thể luyện phản ứng, còn có thể luyện tập tốc độ, còn luyện được cả chiến thuật và cái nhìn tổng quát cơ, đây không phải 1VS1, là PVE kiểu NVSN, có thể học tập cách phối hợp. Quan trọng nhất là có hình thức ban đêm, bảo vệ được mắt!​
Hứa Bân: Cậu nói nhiều như vậy vẫn chưa nói phần mềm này tên là gì!​
Lưu Tiểu Biệt: Tên phần mềm em sẽ nói chứ, mọi người cũng biết đấy!​
Hứa Bân: Thế cậu nói đi.​
Lưu Tiểu Biệt: Plans vs Zombie!​
Hứa Bân: Vẫn là chơi điện thoại đấy thôi!​
02.​
Ông chủ Dư: Tiết mục vừa nãy rất đăc sắc, vậy mời tiết mục tiếp theo, Cao Anh Kiệt và Vương Kiệt Hi biểu diễn Một ngày làm thầy, cả đời làm cha.​
(Bên dưới vỗ tay cực kì nhiệt tình)
Vương Kiệt Hi: Cho em hết.​
Cao Anh Kiệt: Đội trưởng khách khí quá rồi.​
Vương Kiệt Hi: Hôm nay Anh Kiệt cũng sẽ nói tướng thanh.​
Cao Anh Kiệt: Chủ yếu để nghe đội trưởng à.​
Vương Kiệt Hi: Nếu nghe anh thì sao lúc dưới sân khấu cậu lại đổi anh thành vai phụ?​
(Bên dưới: Ồ ----)
Cao Anh Kiệt: Cái đó… Vì em thấy cổ họng anh mấy hôm nay không thoải mái nên để anh ít nói vài câu thôi.​
Vương Kiệt Hi: Ồ, hóa ra là vì tốt cho anh à?​
Cao Anh Kiệt: Đương nhiên rồi, hơn nữa đội trưởng cũng thích mấy nhân vật chỉ cần ừ à hả thôi à?​
Vương Kiệt Hi: Đợi chút, cậu nghe lời này từ đâu thế?​
(Bên dưới: Ôi ----)
Cao Anh Kiệt: Đùa tí thôi ạ, có câu nói từ lâu rất hay, trên sân khấu không lớn nhỏ dưới sân khấu lập quy củ.​
Vương Kiệt Hi: Bây giờ xem như chưa nói sai.​
Cao Anh Kiệt: Lúc nãy anh Tiểu Biệt cũng nói rồi, thế nhưng em không đồng ý với lời của anh ấy (lớn giọng hơn) Mọi người chưa từng thấy thì sao biết đội trưởng không lớn hơn ảnh chứ?​
(Bên dưới ồn ào)
(Lưu Tiểu Biệt ồn ào: Cậu thấy rồi à?)
Cao Anh Kiệt: Em chưa thấy bao giờ! Anh thắng.​
Vương Kiệt Hi: Coi như đủ rồi, mỗi người đều đang trong thời kỳ phát dục, cần gì so với anh chớ.​
Cao Anh Kiệt: Em đang đùa thôi.​
Vương Kiệt Hi: Có ai nói đùa như vậy à? Mau nói cho mọi người biết hôm nay cậu muốn nói gì.​
Cao Anh Kiệt: Hôm nay em muốn kể cho mọi người câu chuyện của em và đội trưởng.​
Vương Kiệt Hi: Câu chuyện?​
Cao Anh Kiệt: Hiểu ngầm tí nào, cùng ý tứ thôi.​
Vương Kiệt Hi: Được, câu chuyện gì?​
Cao Anh Kiệt: Mọi người biết em là ai chứ?​
(Bên dưới: Biết!)
Cao Anh Kiết: Biết mọi người không nói.​
Vương Kiệt Hi: Được rồi, mỗi ngày ăn ở cùng nhau thì sao không biết được.​
Cao Anh Kiệt: Cái này đội trưởng đừng nói bậy.​
Vương Kiệt Hi: Sao?​
Cao Anh Kiệt: Ngủ cùng nơi thì chỉ có mỗi anh thôi.​
(Bên dưới: Ồ ---)
Vương Kiệt Hi: Mấy người ồ cái gì mà ồ, ý của tôi là…​
Cao Anh Kiệt: Không lẽ đội trưởng ngủ với người khác nữa à?​
(Bên dưới càng ồn ào hơn)
Vương Kiệt Hi: …Em học cái này từ ai đấy?​
Cao Anh Kiệt: Đội trưởng là thầy của em một ngày làm thầy cả đời làm cha, anh nói cái gì thì là cái nấy, anh dạy cái gì em học cái đấy, lời này em cũng vậy…​
Vương Kiệt Hi: Học từ tôi à?​
Cao Anh Kiệt: Học… học từ anh Tiểu Biệt á.​
(Lưu Tiểu Biệt phun ngụm trà: Mịa nó, Anh Kiệt, cậu dám bán anh à?)
Cao Anh Kiệt: Không lòng vòng nữa, hôm nay hai thầy trò bọn em mang đến một đề thi tướng thanh cho mọi người, đấy là một ngày làm thầy cả đời làm cha.​
Vương Kiệt Hi: Anh đây chưa già​
Cao Anh Kiệt: Em đâu nói anh già, tuổi của anh ai cũng biết cả, năm nay 19 sang năm 18​
Vương Kiệt Hi: Còn nhỏ hơn cả cậu thì sao làm cha cơ chứ?​
Cao Anh Kiệt: Đây là đang so sánh, anh không thể sinh em từ hồi bảy tuổi được, đúng không?​
Vương Kiệt Hi: Tôi có 27 tuổi cũng không sinh được câu đâu, giới tính còn ở đây này.​
Cao Anh Kiệt: A, nói chung là, quan hệ của em và đội trưởng thân thiết như cha con vậy á. Lúc trước nếu có chuyện gì đều do đội trưởng chịu trách nhiệm tahy em. Em vẫn luôn biết ơn chuyện này, đến, ôm đội trưởng một chút (xoay người ôm chầm)
Vương Kiệt Hi (ôm một cái): Được.​
Cao Anh Kiệt (buông ra): Bây giờ nếu có chuyện gì thì đội trưởng bắt đầu dạy em phải học cách tự mình chịu trác nhiệm.​
Vương Kiệt Hi: Lớn rồi.​
Cao Anh Kiệt: Không, đội trưởng, anh lớn.​
Vương Kiệt Hi: Không nói chuyện này được không?​
Cao Anh Kiệt: Không được.​
Vương Kiệt Hi: Thế cậu tự chịu trách nhiệm thôi, Hứa Bân, cậu nhớ kỹ chút, ngày mai tăng thêm hai tiếng huấn luyện cho Cao Anh Kiệt, cả Tiểu Biệt cũng vậy, hai người cùng nhau luyện tập.​
(Hứa Bân: Anh nói gì thì là cái đấy)
(Lưu Tiểu Biệt: Mịa nó, sao có thêm mình nữa vậy?)
Cao Anh Kiệt: Không phải chứ đội trưởng, anh là cha ruột của em… sư phụ, anh sao có thể như vậy?​
Vương Kiệt Hi: Cậu vừa nói anh là gì của cậu?​
Cao Anh Kiệt: Không có gì cả.​
Vương Kiệt Hi: Loại chuyện này anh tự biết, không cần nói ra ngoài, biết chưa?​
Cao Anh Kiệt: Vẫn là ba á!​
 

Huyenanh0901

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
160
Số lượt thích
460
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi, Tôn Tường, có nửa fan Luân Hồi
#2
Mấy người có nhớ trong đội còn có nữ ko vậy? :yao

Tiểu Kiệt em thay đổi rồi :wwa
 

Bình luận bằng Facebook