Hoàn [Ly Ly Nguyên Thượng Thảo 2021] [Vi Thảo] Những ngày bóng sáng đan xen

Huyenanh0901

Người chơi công hội
Thần Lĩnh
Bình luận
160
Số lượt thích
460
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Vương Kiệt Hi, Tôn Tường, có nửa fan Luân Hồi
#1
Đồng nhân Toàn chức cao thủ





Artist: 遲到一天一小時十五分鐘還是要祝-微草的歐馬

[VI THẢO] NHỮNG NGÀY BÓNG SÁNG ĐAN XEN

Tác giả: chưa tìm ra
Covert: chị Ná
Editor: Hành
Mùa đông năm 2027, tôi đảm nhiệm chức vụ ban biên tập của báo Thể Thao Điện Tử, công việc là sản xuất chủ đề kỉ niệm về chiến đội Vi Thảo đăng lên trang bìa.

Ý định này được nảy ra vào hai tháng trước, sau trận đấu ở sân nhà, đội trưởng chiến đội Vi Thảo, Vương Kiệt Hi đã tiết lộ với phóng viên về quyết định giải nghệ của mình, nếu như không có gì thay đổi, toàn bộ công việc sẽ được chuyển giao xong xuôi trước kì nghỉ đông, rồi mới rời đội, đến lúc đó họp báo giải nghệ cũng không có. Hai tháng sau, Vương Kiệt Hi không còn góp mặt đấu đoàn đội nữa, khán giả chỉ có thể thấy bóng dáng của Vương Bất Lưu Hành xuất hiện trong phần đấu lôi đài.

Những người chơi lão làng đồng hành cùng với giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp từ những ngày đầu đều biết, chiến đội Vi Thảo gia nhập Liên minh từ mùa giải thứ hai, vị đội trưởng đầu tiên Lâm Kiệt đã giao phó chiến đội cùng thẻ tài khoản Vương Bất Lưu Hành cho đội trưởng hiện tại Vương Kiệt Hi, về sau Vi Thảo đã có 10 năm huy hoàng với ba quán quân. Chuyên mục kỷ niệm đặc biệt của báo Thể Thao Điện Tử lần này không có định nhìn lại quá khứ, mà lựa chọn góc nhìn song song để chứng kiến và dõi theo một chiến đội Vi Thảo chân chính.

Ban biên tập dự tính là ngày mùng 7 tháng 12, tuần thứ hai của tháng sẽ đến Vi Thảo, để tránh lịch thi đấu dày đặc của vòng bảng, vừa kịp trước khi Vương Kiệt Hi rời đi vào ngày hôm sau.

Hôm đó, thời tiết không khả quan lắm, tin nhắn điện thoại thông báo khả năng sẽ có mưa. Văn phòng ban biên tập và câu lạc bộ Vi Thảo đều nằm ở vành đai ba, mất mười lăm phút lái xe, nhưng sau một hồi cân nhắc, tổng biên tập bảo chúng tôi nên đi sớm để dư dả thời gian.

Thành ra lúc đến nơi mới có hơn bảy giờ, chúng tôi được dẫn lên một phòng khách nhỏ ở tầng bảy của câu lạc bộ, nhân viên hậu cần báo với chúng tôi sau khi điều chỉnh xong trang thiết bị, có thể bắt đầu quay chụp và phỏng vấn. Biết thời gian còn sớm, đâm ra trong vô thức, tôi cứ nhìn lên đồng hồ, tính toán còn bao lâu mới tới tám giờ chính là thời gian huấn luyện thường ngày của các đội viên. Chuyến đi lần này, đồng hành cùng nhau có ba người thuộc tổ quay chụp, phóng viên thì có mỗi mình tôi.

Từ cửa sổ phía sau của phòng này, có thể nhìn thấy khu ký túc xá của câu lạc bộ, lúc này đã xuất hiện một nhóm đội viên mặc đồng phục mùa đông Vi Thảo đi ra khỏi phòng ăn, bước vào tòa nhà chính. Dẫn đầu là Lưu Tiểu Biệt, Viên Bách Thanh, Liễu Phi, Cao Anh Kiệt và Tiêu Vân, một nhóm thiếu niên không mặc đồng phục ở phía sau, có vẻ là học viên trại huấn luyện. Nhìn mãi vẫn không phát hiện ra Vương Kiệt Hi, tôi thu lại tầm mắt khỏi quang cảnh ở ô cửa sổ, nhìn thời gian, vẫn còn đến nửa tiếng nữa, tôi quyết định lấy ra bản phác thảo câu hỏi phỏng vấn, bắt đầu nhìn từ Q1. Dự định của chúng tôi, phỏng vấn lần này sẽ không tập trung đào sâu chỉ một mình cá nhân Vương Kiệt Hi, mà là toàn bộ Vi Thảo, làm ra một số đặc biệt về Vi Thảo không giống trong quá khứ.

Lúc bắt đầu phỏng vấn, kỳ thực tôi không có cảm giác như đang phỏng vấn.

Thời đại học, tôi vô cùng yêu thích Vinh Quang, hai chiến đội mà tôi hâm mộ nhất chính là Lam Vũ và Vi Thảo, vì thế tôi đã tìm hiểu rất nhiều về esports. Ngày đó, cảm thấy Vương Kiệt Hi là một người nghiêm túc, có trách nhiệm, chơi ma đạo học giả phải gọi là xuất thần, cùng với khí chất cao lãnh vốn có, luôn khiến người khác cảm giác không thể nào đuổi kịp dòng suy nghĩ của anh. Sau khi bước vào giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp, tôi đã viết rất nhiều bài báo, ngay tại sân nhà Vi Thảo, tôi đã tuyên bố sẽ không bao giờ rời khỏi nơi đây, thế mà làm fan Vi Thảo bao năm nay vẫn đoán không ra vị Ma Thuật Sư này định làm gì.

Quay lại với vấn đề cũ, phỏng vấn lại không có cảm giác của phỏng vấn. Ngày hôm nay, người dẫn tôi và nhiếp ảnh A tới phòng huấn luyện không phải nhân viên truyền thông của Vi Thảo, mà là đội trưởng Vi Thảo, Vương Kiệt Hi bước vào thang máy, nhấn tầng trệt, thản nhiên mở lời: "Gần đây, trời lạnh ghê." Là một câu chào hỏi. "Đúng vậy. Vương đội, anh nhìn tôi xem, sáng sớm còn tưởng cả ngày hôm nay sẽ ấm áp chứ, rồi cứ mặc như thế này đi làm." Nhiếp ảnh A thuận theo tiếp lời. Ngoại trừ những thứ liên quan đến công việc như đi săn tin tức và phỏng vấn, thì tôi với Vương Kiệt Hi không có quan hệ gì cả, nhưng cũng một phần do tôi luôn tưởng tượng đại thần Vương Kiệt Hi chính là kiểu không vướng bụi trần nhân gian, nhất thời không biết trả lời ra sao. Vương Kiệt Hi lại nói: "Trời lạnh như thế này, thật là muốn rời khỏi thành phố B đi đâu đó." Là đang nói tới chuyện giải nghệ ư. Tôi nghĩ, bản thân anh quả thật là rất bình tĩnh, không có bị mấy cái suy đoán tiêu cực hay những lời chửi bới ác ý trên diễn đàn Vinh Quang làm ảnh hưởng.

Ra khỏi thang máy, còn phải đi một đoạn hành lang dài, thì mới tới phòng huấn luyện, có lẽ là để nâng cao hiệu quả cách âm. Vương Kiệt Hi ở phía trước chúng tôi, suốt quãng đường đi hỏi han ban biên tập chúng tôi nếu có kỳ nghỉ thì có thể cân nhắc tới việc đi du lịch ở phía nam, bầu không khí ở đó rất thoải mái.

Theo dự đoán của ban biên tập, cứ nghĩ Vương Kiệt Hi sẽ từ chối việc quay chụp và phỏng vấn lúc huấn luyện của chúng ta, nhưng khi tổng biên tập đưa ra thỉnh cầu này trong cuộc gọi thì bất ngờ, Vương Kiệt Hi lại đồng ý, "Chỉ cần không ảnh hưởng tới quá trình huấn luyện của câu lạc bộ là được." Tuy chấp nhận sự quấy rối của chúng ta, nhưng đối với việc huấn luyện, các đội viên không có tý chểnh mảng nào cả. Tổng biên tập lúc đó chỉ biết lắc đầu, cảm thán. Đây không phải lần đầu tiên phòng huấn luyện của câu lạc bộ Vi Thảo lộ ra với truyền thông bên ngoài, nhưng đây là lần đầu tiên, báo Thể Thao Điện Tử đưa ra lời đề nghị kiểu này, đã thế còn may mắn được đồng ý.

Chính xác, là may mắn. Lúc Vương Kiệt Hi đẩy cửa phòng huấn luyện ra, các đội viên đã bắt đầu huấn luyện cơ bản rồi, có lẽ là anh đã thông báo sẽ có phỏng vấn, vì vậy trôi qua tầm nửa tiếng huấn luyện cơ bản thì mọi người đồng thời bỏ tai nghe xuống. Vương Kiệt Hi giới thiệu tôi và nhiếp ảnh A, tôi lại giải thích một lần nữa lý do chúng tôi đến ngày hôm nay, nhưng thực ra tôi không cần phải nói, vì chúng tôi đã hợp tác rất nhiều lần rồi. Thậm chí, Lưu Tiểu Biệt còn than thở với A tại chúng tôi đến, khiến họ phải thêm huấn vào buổi tối, Viên Bách Thanh cùng Lưu Tiểu Biệt kẻ tung người hứng đòi A mời ăn cơm, A nói được được chụp mấy người huấn luyện xong sẽ mời mọi người bữa cơm, nhân tiện chụp luôn mấy bức ảnh các cậu đang ăn.

A vào trạng thái làm việc rất nhanh, bắt đầu quay chụp đám thanh niên làm việc chăm chỉ này, các đội viên người thì điều khiển clone đi đánh phó bản, người thì đi tỉ thí ở đấu trường giả định, mà trình độ game như thế này đối với bọn họ có vẻ nhẹ nhàng, "Lương tiểu thư có muốn cùng tôi đánh một trận không?" Vương Kiệt Hi ra hiệu cho tôi ngồi xuống gần chỗ máy chiếu, căn cứ theo thông tin tìm được và tấm ảnh tư liệu thì tôi đoán đây là chiếc ghế dành riêng cho đội trưởng Vi Thảo. "À, không cần đâu." Sự kinh ngạc đã làm gián đoạn phản ứng của tôi, "Không, ý của tôi là làm sao tôi đấu được với anh chứ." Vương Kiệt Hi nở nụ cười: "Không sao, Liễu Phi nói cô cũng hay tìm em ấy đánh mấy trận ở đấu trường, mà có thể so tài với nhiều tuyển thủ khác nhau sẽ giúp cô làm ra nhiều chuyên mục tốt hơn." Nói rồi, anh lục lọi tìm thẻ tài khoản trong ngăn bàn, đưa cho tôi. Là nghề thuật sĩ.

Nội tâm tôi sụp đổ, Liễu Phi, cô nương này còn lôi cả việc tôi thi đấu với tuyển thủ chuyên nghiệp kể hết cho Vương Kiệt Hi nghe. Thế nhưng, bình thường khi PK, tôi lại không dùng thuật sĩ mà là ma đạo học giả, PK dùng thuật sĩ đối với tôi là làm khó chính mình. Tuy nhiên, tôi cũng không thể mở miệng nói: "Vương đội có thể đổi cho tôi thẻ ma đạo học giả được không? Thuật sĩ tôi chỉ biết dùng kiểu PVE thôi."

"Thật ngại quá, phòng huấn luyện ngoại trừ thẻ tài khoản chuyên nghiệp của các thành viên chủ lực, thì chỉ còn mỗi tấm này thôi." Vương Kiệt Hi ngồi vào vị trí đối diện.

"Không sao, dù gì tôi cũng chơi thuật sĩ rất nhiều rồi. Tuy là phóng viên không thể thiên vị bất kì chiến đội nào, nhưng chiến đội mà tôi quan tâm nhất chính là Vi Thảo và Lam Vũ, vậy nên tôi chủ yếu chơi hai nghề thuật sĩ với ma đạo học giả." Từ truyền thông cho đến các tuyển thủ đều cho rằng Vi Thảo, Lam Vũ như nước với lửa, nhưng dưới cái nhìn của tôi thì không đến mức như thế, suy cho cùng mỗi lần phỏng vấn, hai chiến đội nhắc đến đối phương đều rất vui vẻ, hòa nhã. Sau trận đấu, tôi cùng nhiếp ảnh B họp giao ban xong, rồi cùng hai đội đi ăn đêm.

"Lam Vũ. . . Thích Dụ Văn Châu đúng không?" Vương Kiệt Hi mở phòng. Giọng nói anh phát ra từ tai của tôi, không rõ có phải nhờ thiết lập của bộ điều chỉnh âm thanh không mà nghe giọng anh thật nhẹ nhàng, ôn nhu.

"Đúng vậy, thích anh với Dụ đội cũng lâu rồi, tôi đoán là khoảng mùa hè năm lớp 12, đến tận bây giờ là năm năm." Tôi đi tìm phòng của Vương Kiệt Hi lập ra.

"000210" Vương Kiệt Hi thông báo số phòng, "Dụ Văn Châu không tệ, thích cậu ta, cũng tinh mắt đó."

"Vương đội khen Dụ đội hay khen tôi vậy." Tôi kinh ngạc vì hiếm khi được chứng kiến Vương Kiệt Hi nói đùa, trận đấu đã bắt đầu.

40 giây. Đối với kết quả này, tôi không có thất vọng, dù sao đối thủ cũng là Vương Kiệt Hi. "Trước khi giải nghệ, Vương đội muốn cảm nhận một chút sinh hoạt với Vinh Quang của người thường sao?"

Vương Kiệt Hi nói một câu tiếp tục cố lên, tôi đoán anh cũng hay nói những lời này với các đội viên.

"Bắt đầu phỏng vấn thôi, tôi là người đầu tiên đi." Vương Kiệt Hi tháo tai nghe ra, ngồi phía đối diện, dáng vẻ thản nhiên nhưng không tùy tiện.

Hôm nay, kinh ngạc quá nhiều lần, tôi cảm thấy kịch bản phỏng vấn dự tính từ trước dường như hơi thừa thãi, từ trải nghiệm của tôi cũng đủ để tôi viết một chuyên mục. Trong lòng có suy nghĩ như vậy, tôi liền thay đổi một số câu hỏi.

"Trước trận đấu vừa nãy, anh có nhắc tới Dụ Văn Châu, có thể thấy anh vô cùng tán thưởng anh ta. Trong mười năm làm tuyển thủ chuyên nghiệp của mình, còn có người nào khiến anh có ấn tượng sâu sắc không?" Tôi hỏi.

"Câu trả lời của tôi không có ác ý nào cả. Mỗi một tuyển thủ đều là đối tượng để ta tìm hiểu và học tập, ấn tượng để lại rất sâu sắc, nhưng với cá nhân tôi, người được gọi là tuyển thủ vĩ đại chỉ có Diệp Tu và Dụ Văn Châu." Vương Kiệt Hi không tốn nhiều thời gian suy nghĩ, nhanh chóng đưa ra câu trả lời.

Câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, "Tuyển thủ vĩ đại" xuất phát từ câu đánh giá của Chu Trạch Khải đối với Diệp Tu, mà Diệp Tu hoàn toàn xứng đáng, còn Dụ Văn Châu là bậc thầy chiến thuật của thế hệ hoàng kim, đội trưởng của chiến đội quán quân, hơn nữa là tuyển thủ cấp đại thần trong Vinh Quang. Tuy tôi là fan não tàn của Dụ đội nhưng tôi cũng không chắc anh ấy có thể gánh nổi hai chữ "vĩ đại" này của Vương Kiệt Hi không.

"Vương đội đánh giá cao Dụ đội như vậy, có thể cho hỏi là tại sao không? Tôi tin là rất nhiều khán giả đều muốn biết ý nghĩ của Ma Thuật Sư." Tôi hỏi tiếp.

"Không có gì đặc biệt cả, vì tôi nghĩ những gì cậu ấy đã thể hiện trên từng trận so tài và mỗi câu nói trong các cuộc họp báo sau trận đấu đã đủ để chứng minh rồi." Vương Kiệt Hi gật đầu trầm tư: "Ý tôi là so với các cô và những người hâm mộ, tôi cũng không hiểu rõ cậu ấy nhiều hơn bao nhiêu đâu, cho nên tôi không có nhiều lập trưởng đề đánh giá cậu ấy."

"Xem ra tôi không đủ điều kiện để trở thành fan Lam Vũ rồi, Dụ đội mà biết tôi hỏi mấy cái câu này, có khi sẽ khai trừ tôi ra khỏi hộ khẩu fan mất." Tôi nở nụ cười, bắt đầu chủ đề tiếp theo: " Vấn đề này chính là điều mà những người hâm mộ rất muốn biết, sau khi giải nghệ Vương đội đã có dự định gì chưa? Sẽ tiếp tục làm công việc liên quan tới Vinh Quang sao?"

"Có thể là không, Vinh Quang đã chiếm phần lớn thời gian trong cuộc đời của tôi, và mười năm trôi qua, tôi nhận ra mình đã bỏ lỡ quá nhiều thứ. Chắc cô cũng biết, hai năm trở lại đây, nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp bắt đầu rục rịch tham gia thi và học tập tại các trường đại học. Nói như vậy để cô hiểu rằng, sẽ có những lúc bạn muốn bù đắp những gì bạn đã bỏ lỡ." Vẻ mặt Vương Kiệt Hi vô vùng nghiêm túc.

"Mặc dù có lẽ fan sẽ không muốn, nhưng nếu là lựa chọn của Vương đội, mọi người đều sẽ ủng hộ."

"Hy vọng là vậy."

Phỏng vấn đến đây, tôi lại lần nữa phải cảm thán Vương Kiệt Hi có rất nhiều khía cạnh, dựa vào suy đoán của tôi, Ma Thuật Sư sau khi giải nghệ có lẽ sẽ càng tự do phóng bay, nào là đi ngao du khắp nơi, học một chút về nhiếp ảnh, có khi chỗ ở cố định cũng chả có. Mà lựa chọn quay trở lại trường học, tham gia vào hệ thống giáo dục là điều tôi chưa bao giờ nghĩ tới.

Nhiệm vụ chụp ảnh của A chuẩn bị hoàn thành, đang chụp nốt ảnh cá nhân của Liễu Phi, không thể phủ nhận em gái Liếu Phi càng ngày càng ưa nhìn, đối mặt với máy ảnh, điều chỉnh bản thân vô cùng tự nhiên và thành thạo. Các đội viên đã trưởng thành rồi, hiện tại Vương Kiệt Hi rời đi nhất định là rất yên tâm.

Ban đầu, phỏng vấn các đội viên bằng mấy câu hỏi nghiêm túc, dập khuôn kiểu như "Khía cạnh nào của Vương đội đã ảnh hưởng sâu sắc tới mọi người?" "Đối với vị đội trưởng mới có mong đợi gì không?". Sau đó, Liễu Phi nói, chị gái của tôi ơi, chị đừng có mà gò bó như thế, đội trưởng sẽ rời đi, đó là điều chắc chắn, chị hỏi mấy cái câu nghiêm trọng này thì kỉ niệm còn có ý nghĩa không?!

Vì thế. . .

"Vậy mọi người có thể tiết lộ cho chúng tôi biết những thói quen và sở thích khó đỡ của bạn cùng phòng mình không muốn ai biết?"

"Khi nhận quảng cáo, sự sáng tạo nào khiến cậu không thể tiếp nhận nổi?"

"Phòng truyền thông của Vi Thảo đã từng có những kế hoạch tuyệt vời nào?"

"Có còn giữ liên lạc với Thần Trị Liệu Phương Sĩ Khiêm không? Anh ấy đối với việc Vương đội giải nghệ có điều gì muốn nhắn nhủ không?"

Tôi cảm thấy mấy vấn đề tôi đặt ra càng ngày càng giống mấy cái bài báo tầm phào trên diễn đàn, việc họ trả lời đã khiến tôi choáng ngợp

"Thực ra, đội trưởng thích nhiếp ảnh thì mọi người ai cũng biết rõ, nhưng trong cuộc họp lần trước, đội trưởng đã cho chúng tôi xem những bức ảnh chụp tĩnh vật của ảnh! Nhưng thực chất, toàn chụp người khác là chủ yếu, tất cả mọi người trong chiến đội đều được đội trưởng chụp, lên đến tận gần 1000 bức."

"Ảnh đại diện Weibo của Viên Bách Thanh là đội trưởng chụp! Anh ấy còn bỏ ra 100 tệ để tìm người chỉnh sửa hậu kì, rồi mới đăng lên. Weibo của Liễu Phi có bộ ảnh Lolita cá nhân cũng do đội trưởng chụp. Cái tài khoản tên "Nhiếp ảnh Vương Vũ" chính là clone của đội trưởng, ài tự nhiên tôi rất muốn tiết lộ clone của anh ấy nha."

Tôi lại nhớ đến lần than thở đó của Liễu Phi: Ngày mai, nhờ đội trưởng chụp ảnh cá nhân, em cảm thấy mặt em sẽ bị liệt sớm thôi, vì em thật sự không dám bật cười trong quá trình chụp.

"Có rất nhiều ý tưởng quảng cáo mà bạn không thể hiểu nổi. Trên Diễn đàn Vinh Quang, bài viết về nôn nửa được đăng bởi Lưu Tiểu Biệt. Ồ, hình như tôi đã lỡ tiết lộ tên clone của người khác, nhưng mọi người nhớ phải bình luận lại bài đăng đó nha. Hahahahaha."

"Phương Thần chúc đội trưởng giải nghệ vui vẻ, mau mau về nhà kết hôn."

Bút ghi âm vẫn mở, đến tận khi tôi thu dọn các ghi chép về cuộc phỏng vấn, vẫn có thể nghe thấy rõ ràng các loại tiếng ha ha ha ha ha, đẹt, móa nó, zl, cút. Lúc phỏng vấn các đội viên, Vương Kiệt Hi vẫn luôn giữ im lặng, không nói chen vào. Sau khi kết thúc phỏng vấn, Lưu Tiểu Biệt cùng Viên Bách Thanh kì kèo nhau có nên ăn món cay Tứ Xuyên không, mới bảo: "Đi ăn thôi, huấn luyện buổi chiều bắt đầu sớm hơn bình thường nửa tiếng, kết thúc muộn hơn ba tiếng."

Cộng lại là vừa đủ thời gian huấn luyện buổi sáng bình thường của Vi Thảo.

Nghe câu nói kia của Vương Kiệt Hi đang phát từ bút ghi âm, tôi chìm trong mơ hồ. Xem lại bản ghi chép vừa nãy, phần liên quan tới Dụ Văn Châu vẫn không dám tin.

May mà tôi là fan não tàn. Mọi thể loại sách báo liên quan tới Lam Vũ tôi đều mua hết sạch. Số mới nhất tháng này của "Thể Thao Điện Tử phía nam" vì bận bịu về kế hoạch kỉ niệm mười năm Vi Thảo mà bị bỏ quên trên giá sách.

Đội trưởng Lam Vũ có ý định giải nghệ vào mùa giải sau, Lam Vũ có tiếp tục xây dựng một song hạch mới?

Nhìn thấy tiêu đề này, thực ra có chút ngạc nhiên, suy cho cùng, trong ngành đều cho rằng nhược điểm tốc độ tay của Dụ Văn Châu chỉ cần qua vài năm là có thể trở thành ưu thế vô cùng lớn của anh ấy. Sang năm giải nghệ thì cũng tròn mười năm, anh gắn bó với ngành này.

Tôi đang muốn cân nhắc thêm một số điều mới, nhưng suy nghĩ trong lòng đang hơi bị rối loạn, đành dừng việc xem tạp chí lại, rồi mở Weibo ra, hiện lên bài đăng của Hoàng Thiếu Thiên: Hoan nghênh!

Không có ảnh chụp, chỉ có mỗi hai chữ, bão bình luận đều nói Hoàng Thiếu ông bị trộm số hả ha ha ha ha ha nói ít như vậy nhìn không quen! Hoan nghênh cái gì, hoan nghênh ai cơ A ha ha ha ha ha hiếu kỳ ghê!

Ngành truyền thông đều nhất trí cho rằng Weibo của Hoàng Thiếu Thiên xưa nay chưa một lần khô khan, nhưng bài đăng này, từ Tống Hiểu, Từ Cảnh Hi, Lư Hãn Văn, cho đến Dụ Văn Châu cũng chuyển tiếp, đều là hoan nghênh.

Vương Kiệt Hi ở trong thang máy nói thành phố B gần đây quá lạnh muốn đi ra ngoài du lịch, giờ phút này, tôi đoán hẳn là anh ấy muốn đi G thị.

Số kỉ niệm tròn mười năm Vi Thảo của "báo Thể Thao Điện Tử " hệ thống báo đều được bán hết sạch, bày bán ở các cửa hàng tạp hóa trong nháy mắt cũng không còn, tái bản ba lần, lượng tiêu thụ có thể so sánh với số đặc biệt Diệp Tu giải nghệ.

Tất niên, Lư Hãn Văn đăng Weibo: Tiền bối Tiểu Biệt, sang năm em chính là đội trưởng, anh có sợ hay không!

Trong ảnh là Lưu Tiểu Biệt đang mặc một chiếc áo phông vô cùng thời trang, ngáo ngơ nhìn vào máy ảnh.

Dụ Văn Châu chuyển tiếp: Lam Vũ cùng Vi Thảo, mọi người đều cố lên.

Phía dưới có một bình luận nổi bật đến từ Vương Vũ: Cố lên.

Từ sau số "báo Thể Thao Điện Tử" đó, mọi người cũng biết đây là clone của Vương Kiệt Hi, bình luận và lượt thích đã vượt qua hai nghìn.

Theo suy đoán của tôi, Vương Kiệt Hi vẫn ở thành phố G. Ngày hôm trước, Dụ Văn Châu không phải vẫn đăng ảnh chân dung toàn thành viên cùng đồng phục đội mới của Lam Vũ.


Fin.
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook