Hoàn [Ly Ly Nguyên Thượng Thảo 2021][Vi Thảo] Vương Kiệt Hi Tràn Ngập Yêu Thương Biến Hình

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1
VƯƠNG KIỆT HI TRÀN NGẬP YÊU THƯƠNG BIẾN HÌNH
Sản phẩm thuộc Project Vi Thảo 2021 - Ly Ly Nguyên Thượng Thảo

Tác giả: 几夙
CV: Ná Ná
Edit: Cú mèo

Cre: rico
1.​
Lưu Tiểu Biệt nghĩ ra một trò chơi mới.​
Phòng huấn luyện của Vi Thảo cách thang máy một quãng đường khá xa, nhưng lại gần cầu thang bộ. Lúc đầu không ai muốn đi thang bộ, nhưng sau khi các đội viên đi tới đi lui thì phát hiện đi thang máy không nhanh bằng đi thang bộ, mọi người đều là thanh niên trai tráng tinh lực dồi dào, nên trực tiếp chọn đi thang bộ.​
Nhưng thang bộ đi nhiều thì thật sự rất mệt.​
Lưu Tiểu Biệt thua trong trò chơi đoán số nên phải xuống lầu mua quà vặt, trên tay cầm hai túi lớn, thở hổn hển lần theo tay vịn cầu thang leo lên trên, may mắn lao công của Vi Thảo rất cần mẫn, nên bộ đồng phục màu xanh lá của hắn mới không biến thành một màu đen thui thùi lùi.​
Lưu Tiểu Biệt mang theo lòng kính yêu đối với Vi Thảo, nhẹ nhàng dùng chân đẩy cửa mở, đem thức ăn mua về ném hết lên bàn, cả người tê liệt ngồi một chỗ, biến thành một con cá khô héo.​
"Tiểu Biệt về rồi." Công chúa nhỏ mùa sáu Liễu Phi cười hì hì nhìn hắn, "Cảm ơn Tiểu Biệt, trà sữa tớ đặt cũng đã tới rồi."​
"Hả?" Lưu Tiểu Biệt kêu rên một tiếng, chưa sẵn sàng chấp nhận thực tế đau lòng.​
Liễu Phi luôn miệng an ủi vất vả rồi vất vả rồi đi thôi, làm nũng đẩy Lưu Tiểu Biệt ra khỏi phòng huấn luyện, trước khi đi còn bắn tim với Lưu Tiểu Biệt.​
Lưu Tiểu Biệt vẻ mặt đưa đám quay lưng, Liễu Phi nhảy chân sáo vào phòng, hắn nhìn thấy những người khác trong phòng huấn luyện như hổ đói vọt tới chỗ ngồi của hắn cướp thức ăn hắn vừa mang về.​
Lưu Tiểu Biệt chảy xuống giọt nước mắt khuất nhục.​
Kì kèo đi tới trước cầu thang, Lưu Tiểu Biệt thấy chết không sờn bước lên bậc thang, tay nương theo tay vịn từng bước đi xuống.​
"Ể?" Lưu Tiểu Biệt dừng lại, quan sát cầu thang bản thân đang đi, "Cái này hình như... có thể trượt thì phải?"​
Trong đầu Lưu Tiểu Biệt hiện ra hình ảnh lúc còn đi học, các bạn nam trong lớp nghịch ngợm hi hi ha ha ngồi trên tay vịn cầu thang trượt xuống, nhiệt huyết dâng trào, lập tức hùng hổ ngồi lên.​
Kỳ thực nội tâm của hắn vẫn có chút lo lắng, Lưu Tiểu Biệt hít sâu một hơi, chậm rãi bắt đầu trượt, tay vịn cầu thang rất rộng, hắn cũng không phải sợ sẽ ngã xuống.​
Đến chỗ khúc cua, Lưu Tiểu Biệt không ngập ngừng, vội vàng nhảy xuống.​
Bình an vô sự, hoàn hảo tiếp đất.​
Lưu Tiểu Biệt cảm giác mình sắp bay lên rồi, hào hứng dùng cách này đi xuống tới tầng trệt, cầm trà sữa Liễu Phi chậm rãi leo lên phòng huấn luyện.​
Liễu Phi thấy Lưu Tiểu Biệt quay về, vẫn tri kỷ đến đón hắn: "Nhanh vậy sao."​
"Còn phải nói, " Lưu Tiểu Biệt lau mồ hôi, dùng tay gõ gõ ván cửa, thu hút sự chú ý của mọi người, "Này, còn ai đặt đồ ăn giao tới hay muốn mua gì không? Tôi đi lấy cho!"​
"... Dạ?" Cao Anh Kiệt ngẩn người, cậu lén chọt chọt Viên Bách Thanh một cái, nhỏ giọng hỏi hắn: "Tiểu Biệt tiền bối làm sao thế ạ?"​
Viên Bách Thanh cũng không biết Lưu Tiểu Biệt bị cái gì kích thích, rõ ràng trước đây bảo hắn đi lấy đồ ăn giao tới đều làm bộ dạng chán chường ghét bỏ, thế nhưng hôm nay sao lại đột nhiên thay đổi tính tình rồi.​
"Anh cũng không biết, mặc kệ cậu ta đi, chân chạy vặt tự mình không nên lãng phí a." Viên Bách Thanh nói, sau đó lập tức giơ tay lên gọi Lưu Tiểu Biệt.​
"Tiểu Biệt, Coca nha, cảm ơn!"​
"Được!" Lưu Tiểu Biệt ra dấu OK, rồi chậm rãi đi mua Coca cho Viên Bách Thanh.​
"Kỳ lạ..." Liễu Phi lắc ly trà sữa trong tay, vừa cắn ống hút vừa uống một hơi, bộ dạng Lưu Tiểu Biệt như vậy làm cho bầu không khí của phòng huấn luyện trở nên có chút sợ hãi.​
Hành vi chủ động nhận việc này của Lưu Tiểu Biệt khiến cho đồng đội vô cùng khó hiểu, nhưng trên thực tế mục đích của hắn lại rất đơn giản.​
Chỉ thấy Lưu Tiểu Biệt mang theo nụ cười khoái chí, tao nhã trượt xuống, tiếp đất nhẹ nhàng, ung dung thoải mái biểu diễn động tác dứt khoát gọn gàng của mình.​
Vừa quay đầu, Vương Kiệt Hi xuất hiện trong tầm mắt Lưu Tiểu Biệt.​
"Ô ô" Lưu Tiểu Biệt chân mềm nhũn trực tiếp quỳ lạy Vương Kiệt Hi, Vương Kiệt Hi sợ hết hồn, vội vàng đỡ lấy Lưu Tiểu Biệt, phòng ngừa hắn ngã xuống đất, hai mắt nhìn chằm chằm hắn.​
"Tiểu Biệt em..." Vương Kiệt Hi ngừng lại một nhịp, "Đang làm gì?"​
Lưu Tiểu Biệt cảm thấy thế giới bỗng trở nên ảm đạm, và cao thủ về tốc độ tay Lưu Tiểu Biệt hắn sắp cho vẽ thêm một nét bút màu đỏ như máu vào thế giới ảm đạm này rồi.​
"Ưm... Đội trưởng..." Lưu Tiểu Biệt ấp a ấp úng.​
Vương Kiệt Hi nhíu mày: "Trượt xuống?"​
Lưu Tiểu Biệt không dám nói dối, gật đầu cúi gằm mặt.​
Vương Kiệt Hi kéo Lưu Tiểu Biệt đứng dậy, xoay hắn một vòng, phủi phủi bụi trên người hắn.​
"Em còn là con nít à? Sao lại trượt xuống như thế? Đi thang bộ có thể rèn luyện sức khỏe, đối với các em rất có lợi. Nếu sợ mệt sao không đi thang máy."​
"Thang máy... Xa quá ạ." Lưu Tiểu Biệt nhỏ giọng nói.​
Vương Kiệt Hi lập tức không nói nên lời, qua một hồi nghẹn giọng, giọng điệu nhẹ nhàng hơn một chút: "Không cho phép như vậy nữa, lỡ bị thương thì phải làm sao bây giờ? Nhớ kỹ, em còn phải giúp Vi Thảo đánh giải đó."​
Lưu Tiểu Biệt nghe lời “dạ” một tiếng, còn nói thêm câu xin lỗi.​
Vương Kiệt Hi nhìn thái độ Lưu Tiểu Biệt rất thành thật, hài lòng gật đầu, cúi người xoa đầu gối của Lưu Tiểu Biệt.​
Lưu Tiểu Biệt lập tức sợ hết hồn, theo bản năng duỗi tay bắt lấy tay của Vương Kiệt Hi lại, bỗng nhiên hiểu ra gì đó, liền thả tay mình xuống, ngạc nhiên nhìn Vương Kiệt Hi, không khí nhất thời yên tĩnh đến mức có hơi xấu hổ.​
"Có đau không?" Vương Kiệt Hi ngẩng đầu nhìn Lưu Tiểu Biệt.​
"Dạ?" Lưu Tiểu Biệt há miệng, "Không, không có."​
Vương Kiệt Hi lại cúi đầu liếc mắt nhìn, sau đó mới đứng lên.​
"Em muốn đi đâu?"​
"Mua Coca cho Bách Thanh ạ." Lưu Tiểu Biệt trả lời.​
"Ừ." Vương Kiệt Hi đáp lại một tiếng, quay người đi xuống lầu.​
Lưu Tiểu Biệt vội vàng kéo Vương Kiệt Hi lại: "A, đội trưởng!"​
Vương Kiệt Hi đè tay hắn lại, nhẹ nhàng vỗ hai cái: "Để anh đi, sẵn tiện bàn với quản lý chuyện đổi phòng huấn luyện, em quay về nghỉ ngơi một lát trước đi."​
Lưu Tiểu Biệt đầy kinh ngạc nhìn Vương Kiệt Hi đi xuống cầu thang, đứng cả buổi mới đi trở về.​
Lưu Tiểu Biệt đẩy cửa ra, Viên Bách Thanh thấy hai tay hắn trống trơn, ê một tiếng: "Sao vậy Tiểu Biệt?"​
"Không..."​
"Mua Coca chưa?"​
"Đội trưởng đi mua rồi."​
"Hả?" Liễu Phi kinh ngạc, làm rơi cả ly trà sữa đã uống hết xuống đất, "Sai cả đội trưởng? Cậu lợi hại nha Lưu Tiểu Biệt."​
"Vl! Tôi sao mà dám chứ!" Lưu Tiểu Biệt hét lên.​
2.​
Đau bụng.​
Liễu Phi cơ thể suy yếu, mỗi lần đến kỳ kinh nguyệt đều đau đến mức sống không bằng chết, lần này cũng vậy.​
Cô cố gắng chống đỡ thân mình ngồi sau máy tính, lấy điện thoại từ trong túi ra, mở Baidu tìm kiếm, nhìn thấy câu trả lời buồn cười như vương bất lưu hành trị đau bụng kinh, chậc một tiếng, tắt điện thoại.​
"Kiến thức nông cạn... Rõ ràng diệp hạ hồng cũng có thể trị đau bụng kinh mà."​
Liễu Phi uể oải lẩm bẩm một câu, khom người nằm trên bàn máy tính, gối lên cánh tay phải, tay trái ôm bụng. Cô hiện tại cũng không thèm quan tâm chuyện cười về các thẻ tài khoản, có thể có vương bất lưu hành thì cũng được đó, nhưng vấn đề là ở đây không có.​
Liễu Phi toàn thân đổ đầy mồ hôi, điều hòa thổi một hơi, khiến cả người có chút lạnh, nhưng cô cũng không có sức đi thay bộ đồ khác.​
"Tiểu Phi, cậu làm sao vậy?" Viên Bách Thanh chú ý tới tiếng gõ phím phía bên cạnh càng ngày càng nhỏ, sau cùng trực tiếp im bặt, khó hiểu quay đầu qua nhìn, liền thấy Liễu Phi tay nắm chặt điện thoại cuộn người lại, vội vàng hỏi một câu.​
Liễu Phi nghe thấy có người gọi cô, không ngẩng đầu, cánh tay khẽ lắc lắc.​
Lưu Tiểu Biệt cũng tiến tới: "Cậu có chỗ nào không khỏe sao? Xin nghỉ đi."​
Liễu Phi tay phải cầm điện thoại lắc nhẹ, ra hiệu cho Lưu Tiểu Biệt mình không cần.​
"Không được, cậu nhìn cậu xem đã khó chịu đến mức nói không nên lời rồi." Viên Bách Thanh cuống lên.​
"Đúng a! Mau đi nghỉ một lát đi." Lưu Tiểu Biệt phụ họa.​
"Không cần..." Liễu Phi buồn bã mở miệng, hai đồng đội nghe thấy cô uể oải như thế, càng kiên quyết muốn cô đi nghỉ ngơi, nói huyên thuyên ở bên tai cô, đang chuẩn bị bắt đầu đỡ cô dậy thì...​
"Thời gian huấn luyện, mấy đứa đang làm gì đó?" Giọng nói của Vương Kiệt Hi đột nhiên vang lên, ba người đều cứng đờ.​
Lưu Tiểu Biệt cùng Viên Bách Thanh vội vàng nhường chỗ cho Vương Kiệt Hi, để anh nhìn thấy dáng vẻ của Liễu Phi.​
"Đội trưởng, Tiểu Phi không được khỏe."​
"Hửm?" Vương Kiệt Hi nhíu mi, "Làm sao vậy?"​
Liễu Phi vùng vẫy một hồi, liền ngồi dậy, miễn cưỡng cười một cái: "Đội trưởng… Em không sao, lập tức khỏe lại liền hà."​
"Cái gì mà lập tức khỏe lại liền, cười như sắp khóc đến nơi rồi này." Vương Kiệt Hi vẻ mặt lo lắng, vén tóc Liễu Phi, thăm dò nhiệt độ.​
Không nóng, không sốt.​
Vương Kiệt Hi mày nhíu càng chặt, Liễu Phi sắc mặt trắng bệch, cả người đầy mồ hôi lạnh, tuyệt đối không phải bộ dạng khỏe mạnh.​
"Đội trưởng, thật không sao mà..." Liễu Phi cố gắng chống đỡ nói.​
Vương Kiệt Hi yên lặng nhìn cô một cái, vẻ mặt có chút đăm chiêu: "Tiểu Phi, có phải là em...?"​
Hai thanh niên bên cạnh không hiểu câu hỏi lấp lửng ẩn ý của Vương Kiệt Hi, nhưng Liễu Phi hiểu ý, lúng túng gật đầu.​
Vương Kiệt Hi hiểu rõ, cởi áo khoác của mình khoác lên người Liễu Phi.​
Liễu Phi sợ hãi, vội vàng từ chối nói không cần.​
"Mặc vào," Vương Kiệt Hi không cho cự tuyệt nói, "Trên người em đều là mồ hôi lạnh, cứ để điều hòa thổi vào như thế sẽ bị cảm."​
Dứt lời, Vương Kiệt Hi quay đầu gọi Cao Anh Kiệt: "Anh Kiệt, tăng nhiệt độ của điều hòa lên hai độ."​
Cao Anh Kiệt cũng nhìn về phía bên này cả buổi rồi, biết Liễu Phi không khỏe, liên tục nói “dạ” rồi đi chỉnh nhiệt độ.​
"Đội trưởng, em thật sự không cần..." Liễu Phi nhìn Vương Kiệt Hi cúi người giúp cô cài nút áo, nhất thời không biết nên làm gì.​
"Mặc vào," Vương Kiệt Hi nói, anh nhè nhẹ nắm chặt hai tay đang đặt trên đùi của Liễu phi, nhìn thẳng vào cô, "Lời của đội trưởng cũng không nghe sao? Hửm?"​
Liễu Phi nghe đến ngẩn cả người, lỗ tai có hơi nóng lên.​
Vương Kiệt Hi thấy Liễu Phi không từ chối nữa, nhanh chóng cài hết các nút áo còn lại, hỏi cô có muốn về ký túc xá nghỉ ngơi không.​
Liễu Phi vội vàng nói không cần, nằm lâu cũng không tốt.​
Vương Kiệt Hi gật đầu, liếc mắt nhìn Lưu Tiểu Biệt bên cạnh: "Tiểu Biệt, rót cho Tiểu Phi một ly nước ấm đi."​
Lưu Tiểu Biệt vội vàng đi lấy nước.​
"Cảm ơn đội trưởng..." Liễu Phi tay siết chặt chiếc áo khoác có hơi rộng, không thấy lạnh lắm.​
Vương Kiệt Hi mỉm cười, dặn Viên Bách Thanh chăm sóc tốt Liễu Phi, anh đi mua thuốc cho cô.​
"A! Không cần đâu ạ, làm phiền đội trưởng quá..." Liễu Phi kêu lên, Viên Bách Thanh vội vàng đè cô lại, không cho cô đứng dậy.​
"Tiểu Phi, nghỉ ngơi thật tốt, những chuyện khác cứ giao cho chúng tôi đi, có biết không?" Viên Bách Thanh nghiêm túc nhìn cô.​
Liễu Phi từ lúc vào trại huấn luyện Vi Thảo cho đến nay chưa từng được nhiều người cưng chiều cô như công chúa như vậy, lần này nhìn mọi người từng người từng người vì cô mà ngay cả cường độ gõ phím cũng nhẹ đi, một mình trốn trong áo khoác của Vương Kiệt Hi bật cười.​
Áo khoác của đội trưởng thật ấm.​
Liễu Phi thầm nghĩ, miệng mỉm cười.​
Hoặc có thể nói, đội trưởng thật ấm áp.​
3.​
Trên bàn của Vương Kiệt Hi luôn luôn để một cái ly thủy tinh, trong suốt, không lớn lắm, và bên trong luôn đựng đầy nước.​
Tuy không biết nguồn gốc của cái ly này, nhưng mọi người đều có thể nhìn ra được Vương Kiệt Hi rất quý nó, ngồi trước máy tính, nếu không có việc gì thì sẽ sờ vài cái.​
Thích như vậy sao?​
Thích như thế đó, Phương Sĩ Khiêm vẻ mặt đầy đau khổ.​
Hắn từng nghiêm túc kể với học trò cưng Viên Bách Thanh, hắn trước đây thường cầm ly nước nóng để làm ấm tay, kết quả một hôm Vương Kiệt Hi phát hiện tay của mình bị hắn lấy đi liền mất bình tĩnh, suýt nữa cướp lấy chổi của dì lao công đập chết hắn ngay tại chỗ.​
Những thanh niên trẻ tuổi nghe xong liền sợ đến ngây người.​
Có vết xe đổ của Phương Sĩ Khiêm, nên mấy thanh niên nghịch ngợm hay gây sự cũng biết điều không dám quậy phá trong phòng huấn luyện, không thể đụng vào ly của đội trưởng.​
Nhưng cho dù mọi người đều đã chú ý, cũng khó tránh được chuyện bất ngờ xảy ra.​
Giống như Viên Bách Thanh hiện tại vậy, lúc đi ngang qua chỗ ngồi của Vương Kiệt Hi, áo khoác quét lên trên bàn, sau đó ——​
"Xoảng!"​
Nước văng đầy người Viên Bách Thanh, mảnh vụn bay rất xa.​
Phòng huấn luyện nháy mắt liền yên tĩnh, mọi người mặt đầy hoảng sợ nhìn Viên Bách Thanh hóa đá, lo lắng cho số mệnh của hắn, tự hỏi làm thế nào để giúp đồng đội che giấu.​
Viên Bách Thanh còn sợ hãi hơn, tay chân cứng đờ, gấp đến độ sắp òa khóc.​
"Phải, phải làm sao đây ạ..." Cao Anh Kiệt liếm liếm môi khô khốc.​
Liễu Phi nhìn bên ngoài phòng huấn luyện, không thấy bóng dáng của đội trưởng, vội vàng giúp nghĩ cách: "Mau dọn dẹp lại một chút, ai đó đi lấy khăn để lau đi?"​
"Nhặt mảnh vụn đi!" Lưu Tiểu Biệt nhanh chóng đứng dậy.​
"Nhặt nhặt nhặt..." Quần chúng đồng loạt tiến tới gần giúp đỡ Viên Bách Thanh thu dọn hiện trường vụ án.​
Mảnh vụn bị ném vào trong thùng rác, tiếng loảng xoảng loảng xoảng vang lên.​
"Tất cả đứng im!"​
Mọi người đang bận rộn trong phòng huấn luyện đều run lên một cái, nhìn về phía giọng nói phát ra —— Vương Kiệt Hi vẻ mặt giận dữ đi vào.​
Xong phim rồi, Viên Bách Thanh nghĩ.​
Cao Anh Kiệt cho tới bây giờ chưa thấy qua Vương Kiệt Hi tức giận như vậy, sợ đến mức mảnh ly vỡ cậu vừa nhặt được lại rơi xuống đất.​
Tiếng thủy tinh vỡ đột ngột vang lên, xuyên thẳng vào tai kẻ gây họa Viên Bách Thanh.​
Hắn đứng dậy, thấy chết không sờn: "Đội trưởng, xin lỗi… Em làm vỡ ly của anh..."​
"Không phải bảo em không được nhúc nhích sao?"​
Viên Bách Thanh không nói gì, những người còn lại nhìn nhau, cũng không biết nên nói gì.​
Vương Kiệt Hi thở dài.​
Viên Bách Thanh cho rằng Vương Kiệt Hi đau lòng vì cái ly, vừa muốn mở miệng nói xin lỗi, liền nghe thấy Vương Kiệt Hi nói:​
"Một cái ly thôi, vỡ thì cứ cho nó vỡ. Mấy đứa dùng tay không để nhặt, không sợ bị thương sao?"​
"Hả?" Viên Bách Thanh mơ hồ ngẩng đầu.​
Không tức giận?​
Mấy người bên cạnh cũng cho rằng Vương Kiệt Hi sẽ tức giận, kết quả tất cả chỉ là hiểu lầm, nỗi lo lắng đều vơi đi.​
Lưu Tiểu Biệt cười he he nói: "Đội trưởng đừng giận nữa, mọi người không phải đều không có gì hết rồi sao."​
Vương Kiệt Hi lườm hắn một cái, nói đùa: "May là không có gì xảy ra, bằng không em là người đầu tiên tôi khai trừ."​
Lưu Tiểu Biệt thắc mắc hỏi vì sao a, mọi người tiến tới cười nói ai bảo cậu là người đề nghị nhặt.​
Viên Bách Thanh nhìn Vương Kiệt Hi cầm chổi và đồ hốt rác đến quét, lại nói xin lỗi.​
"Cũng may là không ai bị đứt tay, chuyện này coi như xong rồi đi." Vương Kiệt Hi nói, chú ý tới quần áo của Viên Bách Thanh bị dính nước, "Em đi thay đồ đi."​
Viên Bách Thanh dạ hai tiếng, thêm một câu cảm ơn đội trưởng, rồi vội vàng về ký túc xá đi.​
Vương Kiệt Hi bỏ mảnh vỡ vào thùng rác, lại cầm cây lau nhà đến lau.​
Anh giục mọi người mau về chỗ ngồi huấn luyện, một mình thu dọn xong hết mới quay đầu lại nhìn.​
Đau lòng không?​
...Có một chút đi.​
Mà thôi bỏ đi.​
4.​
Vi Thảo lại phải chiêu mộ tân binh, Vương Kiệt Hi mỗi ngày vừa tự huấn luyện, vừa quan sát đội viên huấn luyện, nếu không có việc gì thì chạy tới trại huấn luyện xem người mới, tối đến phải sắp xếp tài liệu, bận rộn suốt một đêm.​
Nhìn thấy Vương Kiệt Hi bận đến nỗi không ngơi tay, quầng thâm mắt cũng đã xuất hiện, một vài đội viên đau lòng muốn chết.​
"Haiz," Liễu Phi chọt chọt Lưu Tiểu Biệt, "Cậu có cảm thấy dạo gần đây đội trưởng rất mệt mỏi không?"​
Lưu Tiểu Biệt sáp tới điên cuồng gật đầu: "Có a, cậu xem đội trưởng bây giờ tiều tụy như thế, tôi cảm thấy anh ấy có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào luôn đó."​
Liễu Phi nhíu mi: "Đúng vậy a, tôi còn thấy mệt thay đội trưởng."​
"Cậu thì mệt cái gì chứ, " Viên Bách Thanh cũng nhào tới nói, "Vậy các cậu cảm thấy chúng ta có thể chia sẻ với đội trưởng à?"​
Ba người rơi vào im lặng.​
Liễu Phi nghĩ ngợi một hồi, đề nghị: "Nếu không, chúng ta làm chút gì đó tẩm bổ… cho đội trưởng đi?"​
"... Cà phê?" Lưu Tiểu Biệt nói.​
Liễu Phi giận đến mức suýt chút nữa hành hung Lưu Tiểu Biệt ngay tại chỗ, Viên Bách Thanh đưa tay ngăn cản, hỏi: "Đồ tẩm bổ cậu làm à?"​
Liễu Phi không biết nấu cơm không tiếp lời.​
"Ặc... Cậu xem đội trưởng mỗi ngày đã thiếu ngủ thành như vậy mà vẫn phải huấn luyện, cà phê cũng có thể xem là một biện pháp hay a."​
Người đề xuất ý tưởng Lưu Tiểu Biệt bày tỏ ý kiến tán đồng, khen Liễu Phi rất tinh mắt.​
Ba người vội vàng quyết định tự tay làm cho Vương Kiệt Hi một ly cà phê tràn ngập yêu thương, còn kéo theo cả tương lai của Vi Thảo đến làm trợ thủ.​
Bận rộn trong phòng trà cả một buổi trưa, mấy người bọn họ cuối cùng đã làm ra một ly cà phê trông bình thường nhất.​
Viên Bách Thanh kích động chảy nước mắt, đề xuất cho Cao Anh Kiệt thử độc trước.​
Thử độc??​
Cao Anh Kiệt run rẩy nhận lấy, dưới ánh mắt mong chờ của các tiền bối rưng rưng nhấp một ngụm nhỏ.​
Ẹc, mùi vị này.​
Cao Anh Kiệt suýt nữa đã bất tỉnh nhân sự, cậu chưa bao giờ uống thứ gì đắng như vậy.​
Nhưng nhìn thấy ánh mắt mong chờ của Lưu Tiểu Biệt, Viên Bách Thanh và Liễu Phi ở phía đối diện, tâm lại mềm nhũn ra: "Cũng... không tệ."​
Ba người lập tức lại rót thêm một ly, bưng đi tìm Vương Kiệt Hi, mời anh dùng thử.​
Cao Anh Kiệt đi theo phía sau các tiền bối, trong lòng thầm xin lỗi đội trưởng, cũng cảm thấy bản thân thật đáng hổ thẹn với tình yêu sâu đậm của đội trưởng dành cho cậu.​
"Đội trưởng!" Lưu Tiểu Biệt hùng hổ đẩy cửa phòng nghỉ ngơi ra, đúng như dự đoán Vương Kiệt Hi đang ngồi trên sô pha, trên đùi còn đặt quyển sổ ghi chép.​
Vương Kiệt Hi nghiêng đầu nhìn hắn: "Sao thế?"​
Viên Bách Thanh cùng Lưu Tiểu Biệt đứng ở hai bên, nhường đường cho Liễu Phi tay bưng cà phê. Trong đầu Liễu Phi liên tục truyền đến hình ảnh các chị gái phục vụ xinh đẹp đều đi như thế này, vui vẻ đưa cà phê cho Vương Kiệt Hi.​
"Các em tự làm?" Vương Kiệt Hi cảm thấy có chút buồn cười nhận lấy, nhìn ba người đang đứng trước mặt anh.​
"Còn có Anh Kiệt cũng tới giúp, " Liễu Phi cười nói, vẫy vẫy tay bảo Cao Anh Kiệt đang ngập ngừng đứng ở cửa đi vào, "Em ấy là người phụ trách ghi lại khoảnh khắc khiến người ta cảm động đến rơi nước mắt này."​
Cao Anh Kiệt gãi gãi mặt, ngoan ngoãn cầm điện thoại đứng ở bên cạnh.​
Vương Kiệt Hi nâng ly cà phê: "Cảm ơn."​
"Đội trưởng mau nếm thử đi."​
"Ừ." Vương Kiệt Hi cảm thán những đội viên này cũng đã học được cách quan tâm người khác, đưa ly đến gần hơn một chút.​
Sau đó chân mày thoáng giật giật.​
Cà phê này... Nghe mùi hình như có vẻ đắng.​
Cao Anh Kiệt nhìn Vương Kiệt Hi một hơi uống hết nửa ly, vô cùng cảm phục dũng khí của Vương Kiệt Hi, nhất thời quên chụp ảnh. Đến khi Viên Bách Thanh lén nháy mắt với cậu, cậu mới nhớ ra, ngay trước khi Vương Kiệt Hi đặt ly xuống, vội vàng nhấn chụp.​
Uống vào còn đắng hơn cả lúc ngửi... Vương Kiệt Hi cười khổ, ngước mắt, nhìn thấy vẻ mặt mong chờ của ba người phía đối diện, trái tim cũng tan chảy ra như Cao Anh Kiệt.​
"Đội trưởng, thế nào ạ?"​
"Ngọt lắm."​
5.​
Vi Thảo - Cao Anh Kiệt V: Đội trưởng của Vi Thảo chúng ta, là đội trưởng tốt nhất trên đời. [Hình ảnh]​
Trên ảnh, là hình ảnh Vương Kiệt Hi đang uống cà phê được chính tay các đội viên pha do Cao Anh Kiệt dùng điện thoại chụp lại.​
Hình ảnh Vương Kiệt Hi đắng đến mức biến hình.​

[Hoàn]
 

Bình luận bằng Facebook