Hoàn [Ly Ly Nguyên Thượng Thảo 2021][Đặng - Dương - Vương] Ba người bạn

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#1
Tác giả: 锤子
Convert: Ná Ná
Edit: Pông

BA NGƯỜI BẠN

1.

Giống nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp bình thường khác, Đặng Phục Thăng không phải là cái tên chói mắt. Ba năm lăn lộn ba chiến đội khác nhau, thành tích xoàng, biểu hiện bình thường, đại đa số fan Vinh Quang chỉ có thể nhớ tên và trình độ trên mức chuyên nghiệp của hắn, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng gì tới Đặng Phục Thăng. Hắn biết thiên phú của mình bình thường, tuy cần cù nhưng đạt chuẩn đã là có hạn. Suy cho cùng, lựa chọn trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp vì lòng yêu thích Vinh Quang, có thể đánh thêm vài năm nữa đã là mong mỏi lớn nhất.

Nhưng tất cả đều thay đổi vào mùa hè kia.

Mùa giải thứ năm kết thúc, Đặng Phục Thăng không gia hạn hợp đồng với đội cũ lại được ném cho cành ô-liu, gia nhập Vi Thảo.

Đối với việc này, Đặng Phục Thăng không hề cảm thấy yên tâm thoải mái, lời đồn đại bên ngoài hỗn loạn, không ít chỉ trích Vương Kiệt Hi công tư lẫn lộn. Dù sao hắn và Vương Kiệt Hi cũng là bạn thân, mối quan hệ giao hữu của những tuyển thủ ra mắt cùng mùa thế nào cũng không phủ nhận được. Vì thế hắn khéo léo từ chối lời đề nghị dùng xe chuyên dụng của Vi Thảo tới đón mình, tự mang theo chút hành lý ít ỏi rồi tới nhà ga tàu hỏa.

Không sai, hắn ngồi tàu hỏa tới.

Đặng Phục Thăng đứng ở một bên, nhà ga tàu hỏa người xe như nước, hắn đang định tới trạm xe buýt thì đột nhiên thấy một chiếc xe màu xanh sẫm đỗ bên đường. Cửa xe mở hé, từ khe hở mơ hồ có thể nhận ra là gương mặt của Dương Thông.

"A, nhanh nhanh." Dương Thông nhìn xung quanh, xác định không có cảnh sát, "Vị trí này không đỗ xe được."

Đặng Phục Thăng nhìn nhìn hắn rồi lại nhìn vị trí ghế phụ, vô cùng bất đắc dĩ.

"Cậu trước tiên có thể mở cốp xe cho tôi được không?"

Cả quá trình mở cốp, ném hành lý lên, trốn cảnh sát, đều không ai mở miệng nói chuyện.

Ở thành phố B chuyện kẹt xe là bình thường, Dương Thông giảm âm lượng đài phát thanh, hiển nhiên là muốn nhân cơ hội này nghiêm hình bức cung cậu bạn lâu năm.

"Lão Đặng này."

"Hả?"

"Sao cậu không cho Vi Thảo đón?"

"Không cần thiết, ngồi xe không tiện."

Hiển nhiên Dương Thông không hài lòng với lời giải thích này.

"Thấp thỏm sao?"

"Thấp thỏm cái gì?"

"Trong lòng cậu lo lắng không yên?"

Đặng Phục Thăng vẫn là người thành thực.

"Có chút chút."

Đối với lời giải thích này Dương Thông mới hài lòng. Hắn vỗ vai Đặng Phục Thăng, "Không cần để bụng lời của mấy tay phóng viên kia. Vương Kiệt Hi chính là kiểu người không thấy lợi thì không làm, nếu cậu ta ngu ngốc tới mức vì tình riêng mà mang cậu tới đây thì tui sớm đã hỏi ra mật khẩu thẻ tín dụng của cậu ta rồi."

Đặng Phục Thăng nghi ngờ hỏi, "Cậu hỏi mật khẩu thẻ của cậu ấy?"

"Đây là ví dụ, ví dụ thôi." Dương Thông cường điệu, "Thế nào mà cậu không có tí hài hước nào vậy."

Đặng Phục Thăng nhìn bề ngoài thận trọng, phóng khoáng, vẻ mặt trịnh trọng đàng hoàng của Dương Thông, lại lần nữa sâu sắc thấu hiểu thế nào là đạo lý trong ngoài bất nhất.

Dương Thông ra mắt từ mùa giải thứ ba, là cậu bạn lâu năm của Đặng Phục Thăng, người thành phố B.

Bề ngoài cẩn trọng.

Thực tế thì ngược lại, vô cùng lắm lời.

2.

Đi được nửa đường, điện thoại của Đặng Phục Thăng reo.

Nhạc chuông là tiếng đinh đang bình thường, Đặng Phục Thăng không có hứng thú với đồ điện tử, nếu không phải thi đấu Vinh Quang cần đến, có khi cắm chuột như nào hắn còn không biết.

Nhận điện thoại, Đặng Phục Thăng suýt thì làm rơi luôn trên mặt đất.

Trong ống nghe truyền tới âm thanh lười biếng của Vương Kiệt Hi, hẳn là người còn chưa tỉnh ngủ.

"Tới đâu rồi?"

Đặng Phục Thăng thành thật báo địa điểm.

"Nhanh vậy." Nói xong, Vương Kiệt Hi ngáp một cái thật lớn, "Mua cho tôi chân giò ngâm tương."

"Hả?"

"Chân giò ngâm tương." Vương Kiệt Hi đặc biệt dùng tiếng phổ thông nói lại một lần, "Cậu nói với Dương Thông là được, cậu ta biết chỗ."

"Cậu mua cái này làm gì?"

"Mới dậy, sáng sớm sẽ không ăn cơm."

"Ồ."

"Nhanh tới đi." Nói xong Vương Kiệt Hi liền cúp điện thoại.

Cả câu tạm biệt cũng không có, nhưng Đặng Phục Thăng biết không phải Vương Kiệt Hi không lễ phép.

Một là vì hai người đã quá quen thuộc.

Hai là thật sự Vương Kiệt Hi chưa tỉnh ngủ.

Mua chân giò ngâm tương và thịt viên chiên, Đặng Phục Thăng ngồi xe tới trụ sở của Vi Thảo. Hắn chuyển nhượng sớm, đến cũng sớm nên chỉ có lãnh đạo phòng nhân sự và đội viên dự bị nghênh tiếp. Dương Thông mở cốp sau cho hắn, dõi theo hắn đi vào trong.

Thật ra Dương Thông cũng là mệnh lao lực.

Không phải là Vương Kiệt Hi không muốn tự mình đi đón tiếp, mà là từ khi Vương Kiệt Hi lấy bằng lái xong bắt đầu bốc thăm biển số, hai năm rồi vẫn chưa bốc được. So với Dương Thông một lần đã xong, Ma Thuật Sư quả nhiên vẫn là có chút khác người.

Vương Kiệt Hi có ba điểm kỳ lạ tới mức không ai hiểu.

Ví dụ như chỉ số may mắn vô cùng kém, biểu hiện ở mấy việc bốc thăm biển số xe, cào trúng thưởng, chơi kéo búa bao.

Lại ví dụ như nuôi cây thì cây héo, nuôi động vật thì động vật hẻo, nên cây xương rồng, con rùa Brazil hay cây rau hẹ đều chết cả rồi.

Bên ngoài nhìn vào tưởng đội trưởng Vi Thảo là một người nghiêm túc thận trọng, vẻ mặt quanh năm như một, bộ dáng lạnh lùng.

Nhưng mấy người mùa ba đều biết, cậu trai được gọi là Ma Thuật Sư kia, đến ăn quýt còn muốn người khác lột vỏ cho.

Mở một cuộc đón tiếp đơn giản, Vương Kiệt Hi đại diện toàn đội phát biểu. Mùa giải thứ sáu, đội viên Vi Thảo biến động không nhiều, phần lớn đều là người bản địa. Sắp xếp xong cho hai đội viên dự bị mới là Viên Bách Thanh và Lưu Tiểu Biệt, Vương Kiệt Hi mang Đặng Phục Thăng tới phòng huấn luyện. Mới ngồi xuống, Đặng Phục Thăng lấy ra hai túi giấy, hương thơm ngào ngạt.

"Thịt viên thịt dê?"

"Chay."

Hai người đàn ông ngồi song song với nhau, bên hậu cần nghỉ, máy tính của Đặng Phục Thăng vẫn chưa chuẩn bị xong. Nhưng Vương Kiệt Hi cũng không phải dẫn người tới huấn luyện, hắn tay trái cầm chân giò, tay phải cầm chuột mở tài liệu, trong đó toàn là video thi đấu Vinh Quang.

Đặng Phục Thăng nhìn về phía Vương Kiệt Hi, phát hiện dường như trong ánh mắt của cậu bạn chí hữu lóe lên ánh sáng phấn chấn.

"Cho cậu xem cái này."

Trên màn hình bắt đầu phát video, là một trận đấu từ vòng khiêu chiến cách đây không lâu, ma đạo học giả và pháp sư chiến đấu. Thao tác của tuyển thủ ma đạo học giả rất nhanh, chuẩn, tiết tấu dứt khoát, có vài thao tác nhỏ tinh xảo khiến hai mắt Đặng Phục Thăng cũng sáng lên.

"Rất lợi hại đó, đội dự bị?"

"Không phải." Vương Kiệt Hi lắc đầu, "Trại huấn luyện."

"Sang năm lên dự bị?"

"Chưa được, mới mười lăm tuổi."

Một người dùng tăm xiên viên thịt kinh ngạc nhìn một người vừa ăn chân giò vừa mỉm cười.

Đặng Phục Thăng xin thề dưới bóng đèn, ý cười của Vương Kiệt Hi lúc này giống như bạn nhỏ chia sẻ món đồ chơi mình yêu thích vậy.

3.

Đứa nhỏ thao tác nhân vật ma đạo học giả kia tên Cao Anh Kiệt, năm nay mười lăm tuổi.

Gần đây Vương Kiệt Hi mới phát hiện ra mầm non này.

Vòng chung kết đạt quán quân, sau đó kéo theo một đống chuyện nên mùa giải kết thúc rồi hắn vẫn không rảnh, hai ngày nay mới có chút thời gian tới trại huấn luyện xem. Giữa mùa giải vừa rồi có vài đứa nhỏ mới tới, chói mắt nhất trong số đó chính là Cao Anh Kiệt.

Phương Sĩ Khiêm đã sớm nghỉ phép xong mất tích, còn với các đội viên thì khó tránh cảm giác hơi gò bó. Dương Thông tuy là bạn tốt nhưng càng là đối thủ cạnh tranh, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có Đặng Phục Thăng là thích hợp. Vì vậy, Vương Kiệt Hi nhịn, nhịn, lại nhịn, cuối cùng nhịn được tới lúc có thể khoe khoang thoải mái một ngày.

Mùa giải thứ sáu, việc đội trưởng Vi Thảo thường xuyên chạy tới trại huấn luyện đã thành chuyện bình thường.

Thiếu niên mới mười lăm tuổi bị tay đấm hàng đầu Liên minh treo lên đánh, thêm vào lực sát thương mạnh mẽ của Vương Kiệt Hi đối với thực vật và động vật, Đặng Phục Thăng đặc biệt cảm thấy đổ mồ hôi thay đứa nhỏ này.

Cách giáo dục của Vương Kiệt Hi giống như đấu pháp của hắn vậy, thích gì làm nấy.

"Đội trưởng, hôm nay cậu dạy cái gì?" Đặng Phục Thăng hỏi.

"Không gì cả." Vương Kiệt Hi mở màn bằng câu này, tiếp đó nã pháo một đống thứ kỹ thuật cao siêu khiến Đặng Phục Thăng lạnh cả sống lưng.

"Đội trưởng..." Đặng Phục Thăng cảm thấy có chút đau đầu, "Như này thật không vấn đề gì sao?"

"Không có." Vương Kiệt Hi không để bụng, "Học rất tốt."

Sau kỹ thuật dạy học, độ khó tăng lên bởi kinh nghiệm dạy học.

Mọi người đều biết, kinh nghiệm này giống như toán học, có dạy tám trăm lần cũng chưa chắc đã hiểu.

Làm người khác mở rộng tầm mắt chính là Cao Anh Kiệt giống như bọt biển có thể thấm vô hạn nước, mang toàn bộ kiến thức mà Vương Kiệt Hi tiếp thu hết sạch, hơn nữa còn thành công áp dụng vào đấu pháp của chính mình.

Thất bại ở mùa giải thứ sáu là một sự đả kích đối với Vi Thảo, nhưng không hề trí mạng, trận chung kết với Lam Vũ mang tính giáo dục vô cùng ý nghĩa. Phương Sĩ Khiêm trượt trạng thái là sự thật không thể bàn cãi, Vương Kiệt Hi chọn Viên Bách Thanh từ đội dự bị để bất kỳ lúc nào cũng có thể thay ca, đồng thời sự trưởng thành của Lưu Tiểu Biệt cũng rất thu hút, tốc độ tay trời sinh giúp hắn chiếm ưu thế trong đối chiến, vấn đề không thể điều tiết tốc độ tay ổn định đang giải quyết.

Mùa giải thứ bảy, quán quân.

Phương Sĩ Khiêm thành công thoái lui, trên bàn cơm lần đầu tiên trong bảy năm qua uống một chén rượu, hét lên một tiếng sảng khoái ghê gớm. Hắn ôm cổ Đặng Phục Thăng rồi bảo, Gia Cát có câu nói hay lắm, người trẻ tuổi không nên tự ti.

Đặng Phục Thăng lúc đó rất muốn nói mình họ Đặng không phải họ Lưu, nhưng sau vẫn nhịn xuống.

Phương Thần ôm lấy Viên Bách Thanh giao phó một hồi, sau đó bưng ly bia tới bên cạnh Vương Kiệt Hi.

"Đội trưởng." Hắn nói, "Tui muốn đi."

"Ừ."

"Tui tới Úc học Đại học, đã nhờ Ngô Tuyết Phong viết giấy giới thiệu rồi."

"Ừ."

"Đội trưởng cậu làm gì thế, bị Chu Trạch Khải nhập à!" Phương Sĩ Khiêm bất mãn nói, "Cậu sau này ăn hoa quả đừng có lột vỏ hết biết không, táo còn vỏ có biết bao dinh dưỡng. Còn nữa, dao tui để lại cho cậu, muốn ăn sau này tự gọt."

"..."

"Tắt máy tính sau đó đóng cửa, rút điện."

"..."

"Đừng chuyện gì cũng bận tâm, mệt lắm, muốn nghỉ thì nghỉ, cậu nhìn xem trên đầu toàn tóc bạc."

"..."

Tuy Vương Kiệt Hi cái gì cũng không nói, nhưng Đặng Phục Thăng cảm nhận rất rõ ràng bầu không khí thay đổi.

Hắn phảng phất thấy trong mắt Vương Kiệt Hi lóe lên ánh sáng.

Là ánh sáng muốn giết người diệt khẩu.

4.

Sau khi Diệp Tu giải nghệ liền xuất hiện trong game làm mọi người phải mở rộng tầm mắt.

Không kiếm được lợi lộc gì ở chỗ Diệp Tu, Vương Kiệt Hi ngồi trong đình nghỉ mát ở trụ sở suy nghĩ sâu xa.

Diệp Thu đang bồi dưỡng người mới, cảm thấy mình cũng phải bước nhanh hơn mới được.

Vì thế, khi Đặng Phục Thăng nhìn thấy Cao Anh Kiệt được báo danh, từng ngọn lửa nhỏ tích góp hàng ngày, cuối cùng tụ lại thành ngọn lửa lớn rừng rực.

"Đội trưởng." Đặng Phục Thăng xem đi xem lại nhìn bảng báo danh tân binh khiêu chiến, "Hình như không hay lắm."

"Sao?" Vương Kiệt Hi không hề tự mình biết mình.

"Tính cách của Anh Kiệt, cậu bảo em ấy tham gia tân binh khiêu chiến..."

"Hả?" Vương Kiệt Hi hỏi, "Có vấn đề gì?"

Là vấn đề lớn đó được không, Đặng Phục Thăng đổ đầy mồ hôi.

"Có nên đổi cách khác được không, ví dụ như mùa giải này có thể từng bước tăng số lần đăng ký cho em ấy ra sân."

"À." Vương Kiệt Hi nói, "Không cần."

Đặng Phục Thăng mồ hôi chảy như thác nước.

"Làm vậy có khi nào chữa lợn lành thành lợn què không?"

"Sẽ không, tôi có lòng tin với Anh Kiệt."

Nhưng tôi không có lòng tin với cậu được không.

Đặng Phục Thăng chỉ đành ở bên cạnh chửi thề trong lòng.

"Đội trưởng, cậu xác định em ấy sẽ không vì vậy mà càng thêm sợ hãi?"

"Không, tôi nghĩ kỹ rồi. Không để em ấy ra sân từ mùa giải thứ tám cũng là để tiết kiệm thời gian, người mới của Diệp Thu không tệ, tôi cũng muốn tăng tốc."

Đặng Phục Thăng thật hết nói nổi.

Bởi lý do này quả thật mười phân vẹn mười, không chê vào đâu được.

Hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện lúc Vương Kiệt Hi khoe khoang về Anh Kiệt.

"Phục Thăng." Vương Kiệt Hi lấy một tờ giấy vẽ lên hai chấm, "Hỏi cậu một vấn đề, cậu biết khoảng cách nào ngắn nhất để đi từ điểm này tới điểm kia không?"

"Đi thẳng?"

"Không phải." Vương Kiệt Hi cầm lấy tờ giấy, sau đó dứt khoát gọn gàng đâm xuyên ngòi bút qua hai chấm đó, "Đây là mới là khoảng cách ngắn nhất."

Qua mấy ngày sau, Đặng Phục Thăng mang video tới tìm Dương Thông, không nhắc tới việc báo danh tân binh khiêu chiến, rồi mang đầu đuôi kể cho Dương Thông nghe, bao gồm cả chuyện hắn vừa mới nhớ ra kia.

Dương Thông nghe xong thì trầm mặc một lúc lâu.

"Khoảng cách ngắn nhất giữa hai điểm..." Dương Thông nói, "Tui cảm thấy bệnh ngốc nghếch của lão Vương không chữa khỏi được rồi."

"Cậu đừng có ngồi đây nói xấu đội trưởng nhà tôi."

"Mười một đánh một, không phải solo mà là luân phiên?"

"Cậu..."

"Còn câu kia nữa, gì mà đã từng thấy qua người nào lợi hại vậy chưa, dùng phương pháp dơ bẩn này để dụ dỗ đứa nhỏ nhà mình khen mình?"

"Cái này..."

"Cho nên bệnh ngốc nghếch kia, quả là chữa không hết."

Lần này Đặng Phục Thăng không lên tiếng.

Dù sao cũng là đội phó Vi Thảo, trước mặt người ngoài phủ nhận đội trưởng nhà mình, tăng sĩ khí người khác, diệt uy phong của mình là hành vi ngu xuẩn.

Nhưng hắn không phản bác được Dương Thông.

Cho nên Đặng Phục Thăng chỉ có thể trầm mặc, nội tâm sớm đã tặng mười tám ngàn nút like.

Lão Dương, cậu nói quá chuẩn rồi.

5.

Vi Thảo biểu thị muốn gia hạn hợp đồng thêm một năm, nhưng Đặng Phục Thăng từ chối.

Hắn biết thực lực của mình bình thường, có thể vào ông lớn Vi Thảo, thậm chí hai năm qua gia nhập hàng ngũ ngôi sao, tiếp nhận chức đội phó Vi Thảo, đây đã là ước mơ của rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp rồi.

Hắn rất thỏa mãn, không còn gì tiếc nuối.

Vi Thảo bước vào thời kỳ thay máu, hắn đi càng sớm đối với đội càng có lợi.

Mùa giải thứ tám kết thúc, phong độ của Cao Anh Kiệt đạt được như Vương Kiệt Hi mong muốn, cả đội ngũ trưởng thành cũng nằm trong sự tính toán của Ma Thuật Sư. Vi Thảo tạm biệt Lý Diệc Huy, nghênh đón Hứa Bân, vì Cao Anh Kiệt cũng đã xây dựng hệ thống chiến thuật xong xuôi, còn lại cả đội cùng Cao Anh Kiệt trưởng thành.

Thi đấu hữu nghị, tiệc chia tay, náo loạn xong, cuối cùng Đặng Phục Thăng có cơ hội nói chuyện riêng với Vương Kiệt Hi. Hai người ngồi trong đình nghỉ mát, gió mùa hạ thoáng qua, thỉnh thoảng truyền tới tiếng ve kêu ồn ào.

Vương Kiệt Hi thay đổi, Đặng Phục Thăng biết.

Đã đạt hai cúp quán quân, Ma Thuật Sư không còn khao khát thắng lợi, đương nhiên, chỉ là không quá khao khát mà thôi, đối với hắn mà nói, còn có thứ quan trọng hơn cả thắng lợi. Vừa vào nghề đã là át chủ bài của chiến đội, dùng tư cách đội trưởng kiêm át chủ bài đoạt lấy thành tích hai quán quân, một á quân, đội ngũ và chiến thuật đều vì hắn mà xây dựng thành, đối với toàn Liên minh, đây đã là thành tựu khiến bao người ước ao. Mà hiện tại, vị Ma Thuật Sư này đang theo đuổi mục đích cao cả hơn.

Hắn muốn tự tay tạo nên một đội ngũ, dùng tư cách là một đội trưởng.

Đối với cuộc đời của Đặng Phục Thăng, đây là thái độ hoàn toàn khác, Đặng Phục Thăng hâm mộ, nhưng cũng lo lắng.

Tuy lo lắng nhưng hắn cũng chỉ có thể hỏi, "Cậu muốn đánh tới khi nào?"

"Không biết nữa."

"Cậu còn cần bao nhiêu trận đấu nữa để khẳng định mình?" Đặng Phục Thăng cảm thấy mình ở cùng Vương Kiệt Hi lâu rồi nên cũng bị ngốc theo, vô tình bệnh ngốc nghếch cũng bị lan truyền qua không khí, "Cậu còn muốn thu được bao nhiêu chiến thắng nữa mới chịu nói lời cảm ơn?"

Vương Kiệt Hi nhíu mày nói, "Cậu đọc mấy thứ này lúc lướt diễn đàn à?"

"Không, là tự tôi muốn hỏi." Đặng Phục Thăng trả lời.

Vương Kiệt Hi không hỏi nhiều, nhàn nhạt nói, "Đánh tới lúc nào tôi cảm thấy muốn đi thì đi."

"Lời này so với không nói có khác gì nhau đâu."

"Cậu quản nhiều thế làm gì."

Đệch, cậu cho là tôi muốn quản cậu chắc.

Cùng toàn bộ hoàn cảnh tương tự như này trong quá khứ, Đặng Phục Thăng chỉ là chửi thầm trong lòng một phen. Cụng ly với Vương Kiệt Hi rồi tự mình uống hết nửa bình Bắc Băng Dương.

"Cậu có tính toán gì không?"

"Tôi định về nhà mở tiệm net."

"Đủ tiền không?"

"Đi vay chắc đủ."

"Không cần, thiếu bao nhiêu cứ nói."

"Cái gì?" Đặng Phục Thăng kinh ngạc hỏi.

"Tôi với Dương Thông nghĩ muốn đầu tư, các gói tài chính ngân hàng không đáng tin cậy, không bằng đầu tư vào tiệm net của cậu, hoa hồng chia cho tụi tôi là được."

Trước tiên không nhắc tới Vương Kiệt Hi, chỉ riêng Dương Thông mấy năm qua, tiền tiết kiệm trong sổ chắc chắn nhiều hơn Đặng Phục Thăng rồi.

Đặng Phục Thăng kinh ngạc mất hai phút, sau đó lắp bắp mở miệng, "Tôi quay về tính toán chút, sau đó làm hợp đồng, coi như hai người nhập cổ phần, hàng năm theo tỉ lệ để chia hoa hồng."

"Vậy là được rồi." Vương Kiệt Hi lại cụng ly cùng Đặng Phục Thăng, "Hợp tác vui vẻ."

"Hợp tác... vui vẻ."

6.

Đặng Phục Thăng về quê, tuyển người, xin giấy chứng nhận kinh doanh, trang bị đủ thứ, bận việc một năm, tới mùa giải thứ mười mới chính thức khai trương. Tiệm net mở ở một thành phố không có chiến đội Vinh Quang làm chủ nhà, tới chơi game, xem so tài đều là fan từ nhiều đội khác nhau. Đặng Phục Thăng cũng không tiết lộ mình trước đây là tuyển thủ chuyên nghiệp. Hắn vẫn cẩn trọng kinh doanh, việc buôn bán phát triển không ngừng.

Tuy bận rộn nhưng mỗi khi Vi Thảo thi đấu, hắn sẽ đặc biệt để trống lịch để tới xem trực tiếp.

Diệp Thu, hiện tại phải gọi là Diệp Tu. Truyền kỳ lớn nhất Vinh Quang quay trở về, đối thủ mạnh lâu năm là Bá Đồ tiếp tục thách thức với sự chuyển mình mạnh mẽ. Tốc độ chuyển đổi của Vi Thảo vẫn vững vàng, đấu pháp song ma đạo càng ngày càng thuần thục, đội viên phối hợp mỗi lúc thêm ăn ý. Cao Anh Kiệt trước đây còn không lạc quan lắm, giờ đã điềm tĩnh hơn, dù sao cũng được Vương Kiệt Hi dạy bảo từ khi còn ở trại huấn luyện, cùng đội dự bị chiến đấu với Diệp Tu, lần đầu tiên lên trên sàn thi đấu lại thách thức chính đội trưởng nhà mình, cứ thế càng thêm trưởng thành, đứa nhỏ này xem như không uổng sự coi trọng lớn lao từ Vương Kiệt Hi.

Còn về Vương Kiệt Hi.

Vòng đấu bảng cuối, thi đấu với Hưng Hân đã mang lại chuyển biến lớn cho Ma Thuật Sư, Đặng Phục Thăng có thể dễ dàng nhận ra sự nghiêm trọng trên khuôn mặt của Vương Kiệt Hi, ắt hẳn đội trưởng nhà mình lại đang ấp ủ thay đổi chiến thuật nào đó.

Nhờ Phương Sĩ Khiêm, hắn đã nghe nói Vương Kiệt Hi quyết định thay đổi như thế nào.

Mùa giải thứ ba kết thúc, Vương Kiệt Hi không nói không rằng ngồi trên xe buýt, tự mình đấu tranh tư tưởng.

Cứ thế mà đánh thì không thắng được.

Đúng là không thắng được.

Thay đổi là được.

Đúng, thay đổi thì có thể thắng.

Thay đổi là được.

Tâm sinh lý thay đổi chỉ trong năm giây, nói cách khác trong năm giây ngắn ngủi ấy, Vương Kiệt Hi thành công từ bỏ đấu pháp cũ để xây dựng cái mới.

Không thể bắt bẻ, không chê vào đâu được.

Quả nhiên lượt đấu gặp Lôi Đình, Vương Kiệt Hi liền thay đổi. Hắn từ bỏ cơ hội đơn độc bao vây công phá Lôi Đình, giao quyền quyết định cho Cao Anh Kiệt, hắn muốn đội ngũ từng bước thích nghi tồn tại dưới tình huống không có hắn.

Đặng Phục Thăng khi chứng kiến trận đấu này, tuy thổn thức vì tâm tư của Vương Kiệt Hi, nhưng cũng không thể ngừng lau đi mồ hôi đang túa ra như thác Lư Sơn.

Đội trưởng à, Kiệt Hi à, lão Vương à.

Cậu biết không, đấu pháp mà cậu buông tay vì để rèn luyện hậu bối có hình dáng như này á.

Chính là đang ngồi chơi xơi nước đợi tan làm đó!

Đặng Phục Thăng không biết, lúc cùng Hưng Hân đánh phó bản hai mươi người, câu kia của Diệp Tu - "Vương Kiệt Hi, cậu đừng có mà làm biếng" không hề là không có lửa mà lại có khói. Từ lúc Vương Kiệt Hi ở trại huấn luyện, hắn theo Phương Sĩ Khiêm lăn lộn với đám tiền bối mùa một mùa hai cũng là cái bộ dạng này.

Càng tới gần cuối nghiệp đánh giải, bản tính đại gia lại càng bại lộ, mùa giải kết thúc cũng không biết mất, từ chối lời đề nghị làm đội trưởng của tổng cục, hiển nhiên là Vương Kiệt Hi muốn ở giải thế giới vui chơi thỏa thích một phen.

Mùa hè năm thứ hai Đặng Phục Thăng giải nghệ, ba người liền cử hành hoạt động ngâm suối nước nóng lần thứ ba mươi sáu.

Dương Thông và Đặng Phục Thăng sớm đã xuống, Vương Kiệt Hi tới sau, phía dưới còn quấn khăn tắm.

"Cậu che làm cái gì." Dương Thông nói, "Làm gì có con gái ở đây đâu."

Vương Kiệt Hi cảm thấy có lý, liền ném khăn tắm qua một bên.

Không thể không nói, tuy đôi mắt của Vương Kiệt Hi không đối xứng, nhưng chỗ kia quả thật không nhỏ.

Cũng coi như mất cái này, được cái kia.

Chờ Vương Kiệt Hi vào, ba đại lão gia bắt đầu ngâm mình.

Mấy ông già thường thích ngâm suối nước nóng, lời này không giả.

Cả người thoải mái rồi Dương Thông bắt đầu ba hoa.

Dù sao cũng là người thành phố B, miệng không rỗi rãi được.

"Ba chúng ta coi như là bạn bè đúng không?"

Không ai phản bác.

"Bạn cũ, đặt ở thời cổ đại, này gọi là ba người bằng hữu."

Vẫn không ai phản bác.

"Ba loại bạn có ích, một người thẳng thắn, một người biết thông cảm, bao dung, một người hiểu sâu biết rộng." Vừa nói, Dương Thông lần lượt chỉ bản thân, Đặng Phục Thăng rồi quay lại chỉ mình, "Ba loại bạn vô dụng, chỉ biết nhân tiện, quá thoải mái, thấy lợi thì nịnh nọt."

Lần này cả ba cái đều chỉ Vương Kiệt Hi.

Vương Kiệt Hi mở to đôi mắt không đối xứng của mình, muốn khoét trên người Dương Thông một cái lỗ.

Nghĩ tới làm rồi lại hỏng mất tâm tình đang tốt liền quyết định giả như không nghe thấy.

Dù thế nào thù mới hận cũ góp lại, đợi mình giải nghệ, kiểu gì cũng phải khiến tên Dương Thông này trả lại gấp bội.

END
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook