Hoàn [Ly Ly Nguyên Thượng Thảo 2021] [Vi Thảo] Mỗi năm một mới

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Một sản phẩm thuộc project Vi Thảo 2021 – Ly Ly Nguyên Thượng Thảo

MỖI NĂM MỘT MỚI


Tác giả: 何方向隅

Link gốc: 【云程发轫48H/1/5:00】微草:岁又逢新

Convert: Phong hạ

Edit: Nguyệt

Beta: @FanPD



Mỗi năm thêm tuổi, xuân lại đến
Hoa thắm tân niên điểm tô đời

Nguyên Đán Thử Bút – Trần Hiến Chương



Bộ phận quan hệ công chúng của Vi Thảo có phong cách làm việc vô cùng khó đoán.

Điều này thể hiện rất rõ qua việc "bất động". Đây không phải là bất động trước dư luận thể thao điện tử mà là bất động vào những ngày lễ ở các tháng trong năm. Weibo chính thức của chiến đội nhà khác cứ đến lễ lạt quan trọng hay ngày kỷ niệm là lại đăng hình viết bài, nhân viên công tác sẽ trả lời bình luận của mọi người, tóm lại toàn dân cùng vui, anh chúc tui, tui chúc anh ngày lễ vui vẻ.

Còn Vi Thảo thì sao? Thật là một đội nhóm tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến. Fan Vi Thảo nhìn chiến đội nhà người ta vui vầy xôm tụ, từ sáng sớm đã post Weibo, noti nhảy mới liên tục; trong khi nhà mình chờ mỏi chờ mòn chẳng có lấy một câu chúc, mãi đến nửa đêm mới bắt được một hoạt động trên Weibo chính thức của đội nhà, mà hóa ra chỉ là nhân viên truyền thông đi bấm like bài chúc mừng ngày lễ của CCTV News; ôi thôi nước mắt tuôn dài như mì sợi.

Cơ mà lý do để nói rằng phong cách đội ngũ quan hệ công chúng của Vi Thảo rất khó đoán không phải vì họ tĩnh tâm, mà vì tuy họ rất lười tương tác với fan ở những ngày lễ bình thường, thế nhưng lại có niềm đam mê hết sức kỳ lạ với một số ngày nào đó. Ví dụ như ngày Chủ nhật thứ ba của tháng Sáu, không đợi fan hành động, đúng 0h00 sẽ thấy post chúc mừng Ngày của cha xuất hiện trên Weibo, đi kèm còn có hình ảnh nội bộ Vi Thảo siêu dễ nhận biết. Thậm chí đến ngày Mắt Thế giới còn đặc sắc hơn, trước ngày 6 tháng Sáu vài tuần đã bắt đầu thấy like và share các tác phẩm do fan thực hiện. Tuyển thủ tóc vàng của một chiến đội nổi tiếng nào đó đã từng nhịn không nổi share lại bài đăng chúc mừng ngày Mắt Thế giới của Weibo Vi Thảo kèm theo một chuỗi dài bất tận 6-7-8-9-10 dấu chấm hỏi.

Đối với đội quan hệ công chúng khó lường như vậy, fans Vi Thảo bày tỏ: Tuy rất thú vị hahaha nhưng thật sự không giống phong cách Vương tôi chút nào hết.

Mà tuyển thủ họ Phương không muốn lộ tên trong chiến đội Vi Thảo sau khi trông thấy suýt nữa nuốt vỏ hạt dưa vào miệng, bày tỏ cảm xúc mãnh liệt với đồ đệ ra mắt năm nay của mình: “Mấy người hâm mộ này bị đầu độc bởi đôi mắt bên to bên bé kia lâu quá rồi! Toàn nói ra mấy câu sai trái gì đâu! Rõ ràng đều từ một khuôn đúc ra!”

Viên Bách Thanh nhịn không được, nhắc nhở: “Sư phụ, đằng sau…”

Phương Sĩ Khiêm chậm rãi quay đầu, đối diện đôi mắt bên to bên bé đầu độc ngàn vạn fans, hạt dưa trong miệng còn ráng kêu "tách" một tiếng. Vương Kiệt Hi muốn nói lại thôi, cố gắng đè nén khát vọng đấm Phương Sĩ Khiêm ngay trước mặt đội viên mới, khuôn mặt bình tĩnh lạnh lùng vẫn toát ra vẻ không giận tự uy của đội trưởng đội quán quân: “Vỏ hạt dưa rớt trên sàn kìa, nhặt đi.”

Phương Sĩ Khiêm vừa cúi người nhặt vỏ hạt dưa, vừa dựa vào địa thế hiểm trở chống cự, cố gắng vãn hồi chút tôn nghiêm của Thần Trị Liệu trước mắt đồ đệ: “Vương Kiệt Hi cậu nói thật đi! Có phải cậu phụ trách Weibo không!”

Câu này hoàn toàn là lời vô nghĩa nói chơi, nhưng cái kiểu ung thư lười giai đoạn cuối lại ảo diệu bất ngờ này của tổ truyền thông, thật sự quá giống bản chất Vương Kiệt Hi. Nếu không tận mắt thấy bình thường Vương Kiệt Hi bận đến mức sắp mọc ra ba đầu sáu tay khiến ông chủ Dư hận không thể xử lý ổn thỏa hết mọi chuyện bên ngoài chiến đội thay anh thì Phương Sĩ Khiêm vô cùng nghi ngờ và phải tìm cho ra người phụ trách mạng xã hội kia.

Mấy lời vô nghĩa nói ra cũng có thể chọc cười ai đó, Lưu Tiểu Biệt đưa tay che miệng nhưng âm thanh vẫn lọt ra ngoài. Liễu Phi núp sau máy tính cười gập cả người, chỉ có Viên Bách Thanh đã quá quen với mấy câu linh tinh sư phụ cậu ta suốt ngày nói nên vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh —— chung quy chỉ cần đội trưởng không giận là được.

Quả thật Vương Kiệt Hi không giận, thực ra hôm nay tâm trạng anh rất tốt. Anh khoanh tay vui vẻ nhìn Phương Sĩ Khiêm vừa nhặt vỏ hạt dưa vừa ra vẻ hùng hổ. Đợi Phương Sĩ Khiêm đứng thẳng dậy, Vương Kiệt Hi hắng giọng, lưng dựa vào cửa sổ, nói với thành viên chiến đội: “Đầu tiên, hoan nghênh Lưu Tiểu Biệt và Viên Bách Thanh rời khỏi trại huấn luyện tới đây từ hôm nay, chính thức trở thành thành viên chủ lực tham gia huấn luyện trong phòng huấn luyện này.”

Hôm nay là ngày đầu năm, các thành viên chiến đội đang có mặt cũng rất biết cách cho người khác mặt mũi, vỗ tay bốp bốp. Tuy Lưu Tiểu Biệt và Viên Bách Thanh lui tới thường xuyên, quen thân với mọi người, nhưng bỗng nhiên được giới thiệu trịnh trọng như thế vẫn cảm thấy hơi ngượng ngùng, câu nệ cúi đầu khom lưng. Đúng như dự kiến, Phương Sĩ Khiêm không hề phối hợp với hành động của đội trưởng, gác chân trịch thượng đậm chất Bắc Kinh, hếch cằm thúc giục Vương Kiệt Hi: “Cây đều mang đến cả rồi, mau lên nào!”

Vương Kiệt Hi khẽ kéo khăn quàng vẫn quấn trên cổ nãy giờ lên cao, tấm khăn nhạt màu che một phần gò má. Anh nghiêng người đẩy cánh cửa kính: “Đi thôi!” Anh cong khóe mắt mỉm cười với thanh viên chiến đội, ánh nắng mùa đông khiến bên ngoài càng sáng sủa hơn, “Hãy chính thức trở thành Vi Thảo nào.”

“Hóa ra không phải đem cây đến trang hoàng hành lang ngoài phòng huấn luyện à?”

“Đương nhiên không! Ngày nào chúng ta cũng huấn luyện bận gần chết, nói cho đúng, hoa cỏ này nọ cơ bản cũng không phải chúng ta chăm!” Phương Sĩ Khiêm bị gió lạnh thốc qua người, vội vã rụt đầu vào trong cổ áo, trả lời câu hỏi của đồ đệ.

“Vậy thành viên mới gia nhập đội đều phải mang một chậu cây đến, đây là truyền thống của Vi Thảo?”

“Câu lạc bộ mới thành lập năm, sáu năm, truyền thống quái gì, chỉ là nghi thức nhập đội tự phát của một nhân viên công tác thôi!” Phương Sĩ Khiêm chép chép miệng, bổ sung, “Một nghi thức nhập đội rất Vi Thảo.”

Mãi đến khi rẽ vào tòa ký túc, đám đội viên Vi Thảo mới thôi co quắp chân tay, ló mặt ra khỏi cổ áo. Vương Kiệt Hi đã chuẩn bị từ trước nên vẫn duy trì phong độ đội trưởng giữa trời giá lạnh, sống lưng thẳng thắp, giải thích với các thành viên mới của đội: “Ký túc xá khuất gió, buổi sáng có ánh nắng sẽ ấm áp hơn nhiều.”

“Phòng của các em tầng ba, có thể đặt cây cảnh ở ban công, cũng tiện chăm sóc.”

“Còn nữa, thực ra đa phần mọi người đều tự chăm cây cảnh.” Vương Kiệt Hi nhìn chằm chằm Phương Sĩ Khiêm đứng phía sau, “Chỉ có sư phụ em không tự giác thôi.”

Hai thành viên mới gia nhập và Liễu Phi, Chu Diệp Bách khăng khăng đòi đi theo đã quá quen với cảnh hai vị đại thần cãi nhau hàng ngày nên chẳng có gì để bình luận. Lưu Tiểu Biệt rụt rè giơ tay: “Đội trưởng, bọn em có thể đặt cùng chỗ với anh không?”

Vương Kiệt Hi hơi bất ngờ, lộ vẻ khó nghĩ, lát sau mới gật đầu: “Cũng được. Đi, lên tầng bốn.”

Đi hết cầu thang tầng bốn rồi rẽ phải chính là ban công chung cửa đóng kín, Viên Bách Thanh vừa bước chân vào đã bị một đám lá xanh mướt lòa xòa quệt mặt.

“Đù móa! Gì thế này? Còn có thể chăm được to đến vậy sao?!” Viên Bách Thanh lùi lại, nhìn chằm chằm vào bồn cây cao gần bằng cậu ta. Thân cây xanh sẫm nâng đỡ những phiến lá dạng lá cọ xanh rì như giọt ra nước.

Phương Sĩ Khiêm phát đầu Viên Bách Thanh một cái: “Nhóc thì biết quái gì, đây gọi là khí thế!”

Vương Kiệt Hi vỗ vỗ vai Lưu Tiểu Biệt đang sửng sốt, dẫn cậu ta sang cạnh cây trẩu cao lớn, bôi xấu hình tượng cấp thần của Phương Sĩ Khiêm mà mắt không hề chớp: “Chậu cây này từng đổi rồi đấy. Lúc trước anh Khiêm muốn trồng một cây gì đó thật bắt mắt, ai ngờ mua về một cây thanh long cao cỡ bốn mét, thật sự không tài nào trồng nổi, thế là chuyển thành cây này.”

Lưu Tiểu Biệt và Viên Bách Thanh nghe xong đồng loạt nghển cổ ngước nhìn trần ban công, tưởng tượng một loài cây cỡ đại cao bốn mét sừng sững ở đây.

Muốn biến ban công thành rừng rậm hoang dã hay gì, các thành viên mới lắc đầu ngao ngán, thầm nghĩ quả nhiên là đồng đội, không riêng gì Ma Thuật Sư, mạch não của người còn lại cũng không dễ lường chút nào.

Trách sao Vương Kiệt Hi vừa nghe Lưu Tiểu Biệt yêu cầu lại lộ ra nét mặt khó xử đó. Ban công tầng này quả thật bày nhiều cây cối, thành một khu vườn mini luôn rồi. Phương Sĩ Khiêm dẫn cả đám đi nhìn hết chỗ này đến chỗ khác: “Chậu cây của các thành viên thế hệ đầu đều được xếp trên giàn này, nhìn cây phi điệp kép này mà xem! Là lão Hạ mang đến, ảnh mới giải nghệ năm ngoái. Còn cây này, là anh Lưu…”

“Đây là…” Viên Bách Thanh nhìn chằm chằm một chậu hoa ở trong góc, cố gắng phân biệt, “Lan hồ điệp?”

“Bingo!” Liễu Phi quen tay nghịch ngợm chậu lan hồ điệp của mình, đồng thời giải thích với Viên Bách Thanh, “Mình mang đến đó. Ban công ký túc xá nữ là ban công mở, cây này không chịu được rét nên đưa sang đây trồng chung với đội trưởng luôn!”

“Ồ, cây lưỡi hổ?” Vương Kiệt Hi đón lấy chậu cây Lưu Tiểu Biệt đưa. Lá cây lưỡi hổ dựng thẳng, viền mép màu vàng óng, cao lớn khí thế. Anh xếp chậu cây lưỡi hổ vào chỗ còn trống ở tầng cao nhất của giàn, “Cây này dễ chăm, hai tuần tưới nước một lần là đủ!”

Phương Sĩ Khiêm đang chăm chút cây xanh cỡ lớn của mình nghe vậy liền toe toét: “Đừng hỏi sao cậu ta biết! Hồi trước cậu ta lười lắm, ngại ngày ngày phải chăm cây cảnh nên cũng mang đến một chậu lưỡi hổ!”

Hai thành viên mới nhìn trái nhìn phải, không thấy có cây lưỡi hổ nào khác trong ban công không quá rộng này: “Đội trưởng… Cũng đổi chậu cây rồi?”

“Đổi rồi, đổi sang loại khó tính khó chiều hơn.” Phương Sĩ Khiêm nhìn vào cửa sổ, trên mặt treo nụ cười sáng láng, “Nhưng đấy chính là “bảo vật” của Vi Thảo chúng ta đó, không dễ mà nuôi sống được —— trồng dưới tầng một, lát dẫn mấy đứa đi xem!”

Mỗi nhân viên khi chính thức gia nhập câu lạc bộ Vi Thảo đều mang tới và chăm sóc một chậu cây đặt ở ban công ký túc xá. Thói quen này nghe rất “Vi Thảo” nhưng thực ra không phải quy định bắt buộc gì.

Ban đầu, nơi này chỉ là một tòa nhà nhỏ đơn điệu, trong bối cảnh giới chuyên nghiệp mới phát triển cũng có thể coi như một câu lạc bộ quy mô tương đối lớn. Ông chủ Dư túi quần rỗng không và Lâm Kiệt nghèo từ trên xuống dưới quyết định chúc mừng thành lập câu lạc bộ. Vi Thảo Vi Thảo, một cái tên có nhiều màu xanh, vậy thì điểm tô cho xanh thêm chút! Ông chủ Dư đề nghị như vậy.

Thế nên hai con người mù tịt về cây cối chạy tới chợ hoa, mỗi người mua một chậu cảnh đặt ở ban công ký túc xá, trang trí thêm chút sắc màu cho câu lạc bộ. Những tuyển thủ đời đầu đều cảm thấy khá thú vị, vậy là mỗi người mang tới thêm một chậu. Nhân viên công tác nhìn thấy, cũng cảm thấy thú vị, mỗi người lại đem tới một chậu nữa.

Lần lượt từng người mang đến, người sau học theo người trước. Dần dà, những thành viên chính thức gia nhập ai cũng tự mình mang tới một chậu cây đặt ngoài ban công ký túc xá, không dán tên cũng không đánh dấu. Dù là thành viên chiến đội hay nhân viên công tác hậu cần, từng người từng người lặng lẽ dung nhập vào sắc xanh Vi Thảo. Những con người đã đi qua hay những con người của hiện tại đều cùng nhau góp phần vào khu vườn xanh mướt um tùm, đến năm 2020, nhánh cỏ nhỏ hóa thành thảo nguyên, hương thơm hoa cỏ ngào ngạt tỏa khắp tòa nhà ấy.

Chính là năm nay, Liễu Phi đặt chậu lan hồ điệp của mình xuống, giọt nước đọng trên phiến lá lưu luyến không muốn lăn đi. Cô thầm nghĩ, năm nay, mùa giải thứ sáu, cô sẽ tham dự trận đầu tiên với danh nghĩa đội viên Vi Thảo; Lưu Tiểu Biệt và Viên Bách Thanh chính thức tiến vào đội hình chủ chốt, sẽ ra mắt vào tháng Chín. Năm nay câu lạc bộ đã thay đổi khá nhiều, mỗi tầng đều lắp giàn trồng cây, đều có thêm những chậu mới.

Các thành viên mới đi theo Vương Kiệt Hi qua từng tầng lầu, sẵn đó dạo qua ban công tầng hai, tầng ba một. Liễu Phi liếc mắt liền nhận ra cây dây leo thường xanh của Lý Diệc Huy, cây sen đá của anh bạn bộ phận kỹ thuật mới tới, cô nhớ chậu cây của Vương Kiệt Hi và Phương Sĩ Khiêm, năm nay lại biết thêm chậu của Lưu Tiểu Biệt và Viên Bách Thanh. Không ít chậu cây được bày rải rác ở mỗi ban công, Liễu Phi nhớ khi nãy Phương Sĩ Khiêm đã lần lượt giới thiệu cho Lưu Tiểu Biệt về những chậu cây tiền bối để lại, khi cô mới vào đội, Phương Sĩ Khiêm cũng từng kể cho cô nghe giống như vậy. Trước khi gia nhập câu lạc bộ, tuy Liễu Phi cũng là fan Vi Thảo và mặc dù Phương Sĩ Khiêm đã kể đến hai lần, cô vẫn không tài nào nhớ hết được tên những thành viên đầu tiên cũng như những loại cây mà họ đem tới.

Tên của chủ từng chậu cây này, ngoại trừ một số ít ỏi, sợ rằng cả câu lạc bộ không phải ai cũng có thể kể tên từng người.

Lưu Tiểu Biệt bị thu hút bởi một chậu trúc nước ở ban công tầng hai. Xung quanh thân trúc buộc sợi dây đỏ, sao trông quen mắt thế nhỉ… Lưu Tiểu Biệt sực nhận ra: “Trúc phát tài! Đoán chừng là của ông chủ Dư trồng!”

Phương Sĩ Khiêm bật cười thành tiếng rất thiếu đức, Vương Kiệt Hi nghẹn lời, từ tốn giải thích: “Không phải, đây là… Đội trưởng Lâm mua về.”

Lưu Tiểu Biệt: “…” Cậu có nên nói với đội trưởng rằng cây đó giống y hệt tháp trúc đặt trong phòng tiệc mừng thọ bảy mươi tuổi của ông ngoại cậu không nhỉ.

Liễu Phi và Viên Bách Thanh đều cười nắc nẻ. Liễu Phi đưa tay che miệng cười nghiêng cười ngả, đến tận lúc Lưu Tiểu Biệt quay lại lườm vẫn không thể dừng.

Vậy cũng tốt, Liễu Phi nghĩ, đến nhiều năm sau, khi Phương Sĩ Khiêm và Vương Kiệt Hi đều đã giải nghệ, khi hệ thống quản lý của Vi Thảo đã thay máu hoàn toàn, cô vẫn có thể nhớ rõ cây trúc này. Cô sẽ kể cho thế hệ mới rằng đây là cây trúc phát tài của đội trưởng Vi Thảo đời đầu tiên, Lâm Kiệt, không ngờ được phải không nào? Những chậu cây được trồng sau bồn trúc phát tài này, cô hầu như không nhớ rõ ai là người mang chúng đến, nhưng một bụi lại một bụi, cây già cây non chen chúc cùng một nơi, đều được gọi chung là Vi Thảo.

“Nhìn này, đây là cây hoa quý giá của lão Vương.” Có không ít chậu cây được đặt ở tầng một, nhờ Phương Sĩ Khiêm chỉ, đám Lưu Tiểu Biệt mới nhìn sang một chậu đặt ở tầng trên cùng của giàn hoa. Giữa ngày đông vẫn xanh tươi mơn mởn, nhưng không có hoa, Liễu Phi dùng chế độ tìm kiếm bằng hình ảnh của Baidu, tìm ra một đống hình thủy tiên khác nhau vẫn không xác định được đây là loại nào.

“Là thủy tiên ngũ sắc, còn gọi là dạ lan hương.” Vương Kiệt Hi lấy bình tưới, từng tia nước nhỏ xíu rơi trên phiến lá. Liễu Phi dùng tốc độ tay của tuyển thủ chuyên nghiệp, nhanh chóng tra cứu trên Baidu rồi đọc như một cơn gió, nghi ngờ: “Dạ lan hương thường nở vào dịp Tết Âm lịch, đến kỳ nghỉ đông đội trưởng còn quay về câu lạc bộ ngắm hoa nở sao?”

Phương Sĩ Khiêm trả lời câu hỏi này thay Vương Kiệt Hi: “Không đâu. Chủ yếu là vì nó có ý nghĩa khá đặc biệt nên mới để ở đây, còn chuyện có ngắm hoa nở hay không chẳng quan trọng lắm.”

“Ồ, ý nghĩa đặc biệt gì thế?” Cậu chàng Viên Bách Thanh tò mò hỏi.

“Bởi vì chậu dạ lan hương này được đưa về hồi mùa giải thứ tư. Lúc đưa về nó mới nở hoa đợt đầu, lão Vương bưng nó sang bên này tự tay cắt trụi hoa lá.” Phương Sĩ Khiêm nhớ lại, bổ sung, “Anh đứng cạnh nhìn.”

Phương Sĩ Khiêm đã rất ngạc nhiên khi Vương Kiệt Hy đề nghị cùng tới chỗ cây dạ lan hương mà Lâm Kiệt chăm chút vừa mới nở hoa.

Gút mắc thiếu niên chẳng có bao nhiêu, như vẻ mặt quạo quọ của Phương Sĩ Khiêm lúc Vương Kiệt Hi mới gia nhập chiến đội, rõ ràng hiểu rõ mười mươi nhưng vẫn cứ tỏ vẻ này nọ, ngoài mặt xích mích trong tâm vẫn lặng lẽ phối hợp là kiểu mà Phương Sĩ Khiêm quen dùng.

Lần ấy thì khác. Phương Sĩ Khiêm vốn định tiếp tục duy trì chiến tranh lạnh đơn phương, nhưng khi nghe Vương Kiệt Hi rủ rê thì hết nhịn nổi, nhìn thẳng mặt đối phương mà hỏi: Sao lại thay đổi phong cách thi đấu?

Vì sao ư? Vương Kiệt Hi nghe được chắc chắn sẽ nhướng mày, đôi mắt bên to bên bé vì thế trông càng lệch hơn, một hàng chữ như hiển hiện qua cặp lông mày sinh động: Anh biết rõ nhất mà. Phương Sĩ Khiêm cười khổ, đương nhiên hắn hiểu rất rõ. Thân là đội phó, rốt cuộc là ai không bắt kịp ai trong phối hợp đoàn đội, giao Vương Bất Lưu Hành cho Vương Kiệt Hi phải chăng là quyết định đúng đắn? Hắn hiểu tất cả những điều này, nhưng hắn vẫn cứ bài bác, vẫn cứ tức giận, vẫn khăng khăng chất vấn Vương Kiệt Hi vì sao lại đồng ý kế thừa vị trí đội trưởng? Cũng tương tự như vậy, với tư cách là healer phải theo tiết tấu DPS, là ai tách rời khỏi đội ngũ, đồng đội thực sự theo kịp Vương Bất Lưu Hành này ư? Phương Sĩ Khiêm dĩ nhiên là người biết rõ nhất.

Nhưng hiểu rõ thì sao? Phương Sĩ Khiêm nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy giận, hắn trưng vẻ mặt hầm hầm ra với Vương Kiệt Hi.

Vương Kiệt Hi vô cùng bất đắc dĩ với đội phó nhà mình, tưởng chừng như đang quay về mùa giải thứ ba, chẳng ai quen thuộc với một Phương Sĩ Khiêm cố tình gây sự hơn anh cả. Trị liệu của Vi Thảo có được sự thấu hiểu vượt lứa tuổi nhưng cũng mang trong mình tính ấu trĩ trẻ con hiếm ai trị nổi.

Đội trưởng Vương trẻ tuổi bấy giờ lười vòng vo với Phương Sĩ Khiêm, anh quyết định dùng bạo lực áp chế bạo lực, kéo tay Phương Sĩ Khiêm lôi thẳng ra ngoài. Phương Sĩ Khiêm cũng cảm thấy thật sự không thể nói lý với Vương Kiệt Hi, bèn dựa vào ưu thế chiều cao, không hề chịu thua mà xách cổ đội trưởng trẻ tuổi của hắn. Cuối cùng chẳng phân rõ được là ai kéo ai, cứ anh kéo tôi, tôi lôi anh, một mạch chạy đến ban công ký túc tầng một.

Sau đó Phương Sĩ Khiêm không thèm nói nữa, hắn nhìn Vương Kiệt Hy bưng chậu dạ lan hương ra. Sau khi giải nghệ, Lâm Kiệt rảnh rỗi hơn nhiều, dành thời gian nghiên cứu thêm về hoa cỏ, từ một thanh niên không cẩn thận mua nhầm chậu trúc phát tài về trấn ký túc xá năm nào đã trở thành bậc thầy hoa cỏ kinh nghiệm đầy mình. Chậu hoa Vương Kiệt Hi bưng ra này, tuy màu tím hồng của hoa đã có nét tàn nhưng vẫn có thể thấy nó được chăm chút rất kỹ.

Sao đội trưởng Lâm lại đồng ý chứ? Phương Sĩ Khiêm mãi chẳng thể hiểu nổi, chẳng phải đội trưởng Lâm thương nhất Ma đạo nhỏ với đấu pháp kỳ quái này sao, thậm chí bỏ qua mọi lời phản bác dị nghị mà từ chức, lui về nhường chỗ cho Vương Kiệt Hi, sao đội trưởng Lâm lại có thể dễ dàng đồng ý đề xuất bốc đồng của tiểu Hi chứ?

Phương Sĩ Khiêm như thể ấn vào nút tắt tiếng, Vương Kiệt Hi không nói lời nào cũng không nhìn hắn, xếp dụng cụ chỉnh tề quanh người. Anh đang đợi Phương Sĩ Khiêm qua cơn, cho đến khi Phương Sĩ Khiêm tập trung sự chú ý vào mình, anh nhấc xẻng bắt đầu làm việc mà không giải thích gì thêm.

Thế nên Phương Sĩ Khiêm nhìn, anh nhìn mấy ngón tay thon dài bọc găng của Vương Kiệt Hi di chuyển hệt như lúc nó bay múa lướt trên bàn phím, thành thạo bóc lớp vỏ màu nâu tím của củ dạ lan hương để lộ phần rễ màu trắng ngà. Sau đó Vương Kiệt Hi kề kéo vào ngay gốc cành hoa “cách cách” mấy tiếng, cả cành lá lẫn tràng hoa nặng nề cùng nhau đổ xuống. Tràng hoa vẫn còn vô số nụ hoa nhỏ vây xung quanh chưa kịp bung nở, một nhát kéo cắt đứt cả mong muốn được khoe sắc của chúng.

Chỉ còn lại cuống hoa ngắn ngủn, nhưng đó vẫn chưa xong, Vương Kiệt Hi hôm nay chẳng khác một gã đồ tể lạnh lùng vô tình, những phiến lá dài xanh mướt cũng bị cắt cụt, chỉ chừa lại phần chân lá nho nhỏ như một minh chứng rằng nó đã từng tồn tại. Tất cả những gì lộ ra khỏi đất đều bị cắt trụi, Vương Kiệt Hi tàn nhẫn đến mức không chừa lại cả rễ mà dùng kìm bấm đứt đoạn hết. Rốt cuộc cũng bận bịu xong, Vương Kiệt Hi buông dụng cụ làm vườn xuống, ngẩng đầu nhìn Phương Sĩ Khiêm nãy giờ đang im lìm nén giận, trong mắt là nét cười thoải mái như đang khoe khoang chậu hoa mình mới trồng.

Lại còn cười! Phương Sĩ Khiêm trừng mắt, trong lòng bực tức vô cùng. Còn khoe ra nữa? Cây hoa thơm ngào ngạt đội trưởng Lâm vất vả lắm mới chăm ra được cuối cùng bị cậu bạo hành như thế, vẫn cười được à?

Như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn, Vương Kiệt Hi giải thích: “Sau khi dạ lan hương nở hoa lần đầu phải cắt hết toàn bộ các phần quan trọng thì năm sau mới có thể ra hoa tiếp được. Tuy lứa tiếp theo không đẹp rực rỡ được như lứa đầu nhưng tôi vẫn muốn thấy.” Anh nói những lời ấy bằng giọng hết sức bình thường, như đang thật sự nói cho Phương Sĩ Khiêm phương pháp chăm cây cảnh. Cũng chỉ có người vừa hiểu anh lại vừa nhạy cảm như Phương Sĩ Khiêm mới cảm nhận được sự không cam lòng và khó chịu trong lời anh nói.

Phương Sĩ Khiêm chớp mắt mấy lần, ngửa tay mình chạm lên mu bàn tay Vương Kiệt Hi, hỏi: “Phải chờ tới khi nào?”

Vương Kiệt Hi nhanh chóng đáp lời: “Giờ tôi đã cắt hết hoa và lá, tiếp đó phải chăm chút cẩn thận để nó phát triển trở lại. Chỉ cần chờ đợi, có lẽ phải đến mùa giải thứ năm, nó sẽ…”

Phương Sĩ Khiêm đột nhiên nghiêng người về phía trước, sau khi mối quan hệ giữa hai người dịu đi cũng chưa bao giờ gần gũi nhau đến vậy. Phương Sĩ Khiêm vươn tay, đặt lên đôi vai gầy gầy của cậu thanh niên mười chín tuổi. Giây phút đó, đội trưởng đội phó Vi Thảo cùng nhau cảm nhận luồng sức mạnh quý giá vương mùi bùn đất vờn quanh ban công ký túc xá. Phương Sĩ Khiêm nói nốt:

“Sẽ nở hoa.”

Sau khi chiêm ngưỡng kỹ càng “bảo vật” mang ý nghĩa to lớn ở bước ngoặt đầy nguy cơ của chiến đội, các thành viên mới lần lượt rời khỏi ban công, tự giác làm bé ngoan quay về phòng huấn luyện thêm. Chỉ còn Vương Kiệt Hi và Phương Sĩ Khiêm tiếp tục chăm cây, tưới nước, xới đất cho từng chậu hoa với đủ loại hình dáng.

“Đây là của ai mới đem đến?” Phương Sĩ Khiêm nhìn chằm chằm chậu cây đặt ở tầng hai của giàn hoa.

“À, là của cô gái mới tới phụ trách Weibo bên bộ phận quan hệ công chúng, tên là… Cây tim tím?”

“Bộ phận quan hệ công chúng đổi người mới? Người cũ nghỉ rồi? —— Đợi đã, người quản lý tài khoản chính thức trước đây không phải là cậu thật à!”

“Biến.” Vương Kiệt Hi tức giận, “Lúc trước là do anh trai bên kỹ thuật phụ trách, bạn gái ảnh cũng là fan cứng của Vi Thảo, năm nay mới xin vào làm ở câu lạc bộ, còn ảnh thì chuyển sang phụ trách kỹ thuật, chuyên tâm nghiên cứu trang bị bạc.”

Nói xong, Vương Kiệt Hi quay lại nhìn chậu cây kia, thân cây mọc rũ xuống với những chiếc lá nho nhỏ hình trái tim, nằm bên cạnh chậu sen đá xanh biếc cùng kiểu dáng, những chiếc lá căng mọng trông như những hạt ngọc trai, anh chợt nhớ ra cây này, nó có tên là nước mắt tình nhân.

Nhìn hai chậu cây nho nhỏ vai tựa tay kề, Vương Kiệt Hi cảm thấy thật nhức mắt. Thân là một đội trưởng tốt, anh rất biết chia sẻ nỗi đau của mình cho đội phó: “Quên không nói, chậu bên cạnh là của bạn trai cô ấy, còn cây này tên là nước mắt tình nhân.”

“Á.” Phương Sĩ Khiêm há hốc miệng, phát ra một tiếng cảm thán khó lòng giải thích.

“Phải rồi, anh trai kia lớn hơn tôi một tuổi, bằng tuổi anh đấy.”

“… À.”

Hai thanh niên Bắc Kinh, đều hơn hai mươi tuổi nhưng chỉ suốt ngày quấn quýt với nữ thần Vinh Quang, giờ đây đang cùng ngồi chồm hỗm bên cặp chậu tình nhân, cùng thở dài, tiếng lòng của chóa FA.

“Tuyết rơi rồi!”

Hôm nay là ngày nghỉ, các đội viên trong phòng huấn luyện đều không quá chuyên tâm, dù sao Vương Kiệt Hi cũng vắng mặt, chỉ chốc lát sau đã có vài người chạy ra đứng cạnh cửa sổ ngắm tuyết.

“Êy êy, tuần này tuyết rơi bao nhiêu lần rồi, mấy ông cần gì phải háo hức như thế?” Liễu Phi khó chịu cằn nhằn.

“Khác chứ!” Lưu Tiểu Biệt lớn tiếng phản bá, “Đây là trận tuyết đầu tiên của năm 2021 đó!” Sau đó cậu ta bắt đầu chống má trầm ngâm, kiểm điểm lại một năm vừa qua của bản thân bằng giọng điệu âu sầu.

“Tiếc ghê luôn.” Lưu Tiểu Biệt ủ rũ nói, “Tôi đã tưởng 2020 sẽ có ô tô bay rồi đổ bộ lên sao Hỏa gì gì đó, kết quả chỉ có mỗi đại dịch và trại huấn luyện tạm đóng cửa, với…”

“Với cả công cuộc chạy nước rút để xây dựng một xã hội thịnh vượng toàn diện?” Chu Diệp Bách cố gắng tiếp lời.

“Không phải! Với cả quán quân mùa giải thứ năm “bình thường không có gì đặc sắc”.” Liễu Phi nghển cổ hét lớn.

“Hả? Lại lười biếng đấy à?” Phương Sĩ Khiêm trở về từ ký túc xá, nước tuyết dính đầy trên quần áo. Hắn vừa mở cửa phòng huấn luyện đã nghe câu “bình thường không có gì đặc sắc” đập vào tai.

Viên Bách Thanh nhìn trái nhìn phải một lát, không thấy bóng dáng Vương Kiệt Hi: “Sư phụ, đội trưởng đâu?”

Phương Sĩ Khiêm xua tay: “Bị ông chủ Dư tìm gặp rồi, năm mới đến, nói chung sẽ có vài mục tiêu mới, kế hoạch mới.”

“Mục tiêu mới gì á, không phải đó giờ mục tiêu của chúng ta đều là quán quân sao?” Giọng nói trong trẻo của phái nữ đầy nghiêm túc và tự tin.

Thấy Phương Sĩ Khiêm và các đồng đội đều coi quán quân là “bình thường không có gì đặc sắc”, Lý Diệc Huy muốn mọi người nhìn nhận vấn đề một cách khách quan hơn: “Cũng đừng tự tin thái quá, mùa giải này Bách Hoa vẫn rất mạnh. Cặp đôi át chủ bài của chiến đội Lam Vũ cũng rèn luyện phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn, tình huống chúng ta phải đối mặt không quá lạc quan đâu!”

Phương Sĩ Khiêm cười cười bước tới, hắn vỗ vai Lý Diệc Huy, trên người còn vương chút hơi lạnh của tiết trời bên ngoài: “Cậu nói đúng, mùa giải nào cũng đều khó khăn cả, chúng ta có thể thắng đến cuối cùng, cũng có khi sẽ thất bại giữa đường.”

“Nhưng dù là kết quả nào đi chăng nữa.” Phương Sĩ Khiêm nheo mắt, ánh mắt toát ra lực uy hiếp không cách nào chống đỡ được trên sân đấu, “Cậu nhìn đi, chúng ta sợ ư?”

Có gió mạnh mới biết cỏ cứng, ngọn cỏ mỏng manh mà um tùm, bọn họ chỉ biết một điều đơn giản là lửa thiêu bất diệt, gió thổi lại sinh.

Tiếng thông báo đặc biệt của Weibo vang lên, Viên Bách Thanh và mọi người vội mở Weibo, là tài khoản chính thức của Vi Thảo.

Hình ảnh lần này là một góc câu lạc bộ dưới màn tuyết rơi, tuy không có nội dung gì nhưng vẫn có thể thấy rõ góc chụp và bộ lọc được lựa chọn tỉ mỉ.

Caption cũng không phải là “Đăng ảnh” như ngày trước mà là nửa câu thơ vô cùng nhã nhặn: “Tuyết tàn mầm cỏ sinh*.”

* Băng tan suối lại chảy, tuyết tàn mầm cỏ sinh.
Dạo khúc sông buổi xuân sớm – Bạch Cư Dị


“Êi, bộ phận quan hệ công chúng đổi người phụ trách Weibo rồi? Người phụ trách trước không làm nữa hả? —— Đợi đã, người phụ trách trước không phải đội trưởng đấy chứ!” Viên Bách Thanh vỗ ót hét to.

“Biến đê!” Phương Sĩ Khiêm dành tặng đồ đệ hắn một cú vỗ đầy yêu thương thay Vương Kiệt Hi.

Đó là ngày 1 tháng 1 năm 2021, gió đương mạnh, cỏ vẫn xanh.

END
 

Bình luận bằng Facebook