Hoàn [Ly Ly Nguyên Thượng Thảo 2021][Vương Kiệt Hi] Vinh Quang Của Người

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1
VINH QUANG CỦA NGƯỜI
Sản phẩm thuộc Project Vi Thảo 2021 - Ly Ly Nguyên Thượng Thảo
Tác giả: i梨花卷
CV: Ná Ná​
Edit: Cú mèo​
*****
"Đội trưởng, vì sao anh không dùng đấu pháp Ma Thuật Sư?" Cao Anh Kiệt ngước gương mặt nhỏ nhắn lên, tò mò hỏi.​
Đúng vậy, vì sao không dùng nữa? Ma Thuật Sư phóng khoáng, mạnh mẽ như thế, trên chiến trường di chuyển linh hoạt, đấu pháp biến hóa khôn lường.​
Vương Kiệt Hi, anh muốn đi đâu thì đi đó, muốn giết ai thì giết.​
Nhưng vì sao anh không dùng nữa chứ?​
Vi Thảo chấp nhận cho anh tự do rong ruổi​
Thiên phú ban cho anh tương lai rộng mở​
Vinh Quang cho anh đại dương mênh mông​
Nhưng anh lại âm thầm thu về sự liều lĩnh của mình, căng buồm lên​
Nói anh muốn đi đến nơi xa hơn​
"Bởi vì có đấu pháp còn thích hợp với Vi Thảo hơn." Vương Kiệt Hi nói như thế.​
Vì đấu pháp Ma Thuật Sư quá mức ảo diệu biến hóa khôn lường mà đồng đội không cách nào có thể theo kịp và phối hợp, rất khó để dẫn dắt chiến đội Vi Thảo đi xa hơn trên con đường Vinh Quang, vì vậy anh quyết định thay đổi phong cách, hy sinh vì mọi người, đem "đấu pháp Ma Thuật Sư" từng bước phong ấn. Trong lòng Vương Kiệt Hi có một vị trí rất đẹp, nhưng không cách nào chia sẻ với người khác, chỉ có thể buông bỏ quá khứ, bởi vì anh muốn đi đến nơi xa hơn.​
Vương Kiệt Hi cùng với Vương Bất Lưu Hành của anh cứ như thế không gì cản nổi, mang Vi Thảo, bay tới phía trước.​
"Đội trưởng, vậy vì sao anh muốn dạy cho em đấu pháp Ma Thuật Sư?" Cao Anh Kiệt càng thêm khó hiểu.​
Vương Kiệt Hi yên lặng một lát, cất tiếng nói: "Bởi vì có anh ở đây, em có thể dùng."​
"Không cần hỏi vì sao."​
Thiếu niên, xin đừng hỏi vì sao, em chỉ cần luyện tập đấu pháp Ma Thuật Sư cho thật tốt là được rồi, mưa gió trên bờ vai của anh, anh sẽ gánh Vi Thảo, không gì cản nổi.​
Em là tự do.​
Anh cho em bầu trời xanh, anh cho em trời quang thoáng đãng, anh cho em… đôi cánh của anh.​
Vương Kiệt Hi, Cao Anh Kiệt, khoản nợ
"Muốn đi ra ngoại ô chơi không?"​
"Được ạ."​
Hạ chí, sau cơn mưa, vùng ngoại ô.​
Khi xe chạy ra khỏi đường hầm, điều đầu tiên đập vào mắt là một mảng xanh tươi mát, tầm nhìn lập tức được mở mang, trời xanh phù hợp với mầm xanh. Vương Kiệt Hi dừng xe bên cây liễu ven đường, Cao Anh Kiệt nôn nóng xuống xe, vươn tay nhẹ nhàng hái một cành liễu, rồi nhảy vào bãi cỏ.​
"Em ở trong xe nhìn thấy châu chấu."​
Vương Kiệt Hi cười lắc đầu, đi theo, mùi bùn đất theo gió mà đến, cỏ xanh như tấm đệm, không khí trong lành.​
Hai người bắt châu chấu một hồi, kết quả tay trắng trở về. Châu chấu vùng ngoại ô vô cùng tinh quái, ẩn mình nằm bất động trong cỏ, làm cho con người khó phát hiện. Cao Anh Kiệt không dễ gì phát hiện ra một con đang giấu mìn dưới lá cây hoa dại, kết quả mới vừa đến gần châu chấu đã không còn.​
Ngốc à, ông đây biết bay đó.​
Chẳng biết vì sao, nhìn thấy con châu chấu kia, Cao Anh Kiệt không hiểu vì sao lại nghĩ đến người nào đó của Hưng Hân.​
Cao Anh Kiệt khom lưng hái vài cọng cỏ đuôi chó, giao cho Vương Kiệt Hi, Vương Kiệt Hi hết sức quen thuộc đan thành một con thỏ nhỏ đưa lại cho Cao Anh Kiệt.​
"Đội trưởng, anh có chuyện nói với em sao?" Cao Anh Kiệt cúi đầu nhìn con thỏ nhỏ.​
"Anh có rất nhiều điều muốn nói với em." Vương Kiệt Hi dừng một chút, nói tiếp: "Nhưng hình như đã không kịp, em sắp trưởng thành rồi."​
Cao Anh Kiệt nói: "Em cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh a, em cảm thấy có thể mãi luôn hỏi anh, anh cũng không vội giải nghệ."​
Hai người ngồi trên cỏ. Lại đứng dậy. Trên đất có chút ướt.​
Cao Anh Kiệt vui vẻ đi tới cốp xe lấy hai tấm bạt —— đó là vật dùng làm đệm lót, hai người lần nữa ngồi trên cỏ.​
Vương Kiệt Hi ngập ngừng mấy phút, cất giọng nói, "Có lẽ một ngày nào đó anh sẽ cùng con trai anh ngồi ở chỗ này."​
"Đội trưởng, vì sao không phải là con gái?" Cao Anh Kiệt tò mò hỏi, sau đó bị Vương Kiệt Hi trừng mắt. Cao Anh Kiệt càng thêm vững tin biệt danh của đội trưởng không phải đặt bừa.​
Vương Kiệt Hi mở lời: "Nếu như không có gì bất ngờ, anh sẽ kết hôn, có con trai hoặc là con gái, anh sẽ nói chúng biết rất nhiều chuyện, về đạo lý làm người, về kinh nghiệm trong cuộc sống... Nếu bọn chúng có hứng thú, anh sẽ dạy chúng chơi Vinh Quang." Vương Kiệt Hi vươn tay sờ đầu Cao Anh Kiệt rồi nói tiếp, "Anh chỉ là đội trưởng của em, anh chỉ có thể dạy em chơi Vinh Quang, dạy em Ma Thuật Sư, nhưng anh còn muốn nói với em rất nhiều chuyện, chuyện bên ngoài Vinh Quang."​
"Anh hy vọng em có thể tự do trưởng thành." Vương Kiệt Hi ánh mắt dịu dàng nhìn đứa nhỏ bên cạnh, tựa hồ đang nghĩ tới điều gì đó trong tương lai.​
"Em đã rất tự do rồi!" Cao Anh Kiệt ngẩng đầu lên, nhìn Vương Kiệt Hi nói.​
Vương Kiệt Hi nói: "Chuyện của Kiều Nhất Phàm, em có trách anh không?"​
Cao Anh Kiệt lắc đầu.​
"Em có trách cậu ấy không?"​
Lắc đầu.​
"Anh biết, em sẽ tự trách."​
Cao Anh Kiệt cố gắng phản biện lại nhưng lời nào cũng không nói ra được, đội trưởng đã nói đúng.​
"Anh không muốn em vì chuyện này mà cảm thấy áy náy, dù cho em sẽ nhờ vào nó để nỗ lực trưởng thành, chăm chỉ luyện tập, anh cũng không muốn trong lòng em vẫn mãi có một nút thắt như thế." Vương Kiệt Hi duỗi tay lướt qua bụi cỏ nhỏ bên cạnh, "Em hiện tại vẫn không hiểu." Vương Kiệt Hi rũ xuống hàng mi.​
Cao Anh Kiệt nghiêm túc nói: "Anh nói với em em mới hiểu được."​
Vương Kiệt Hi nói: "Anh đã nói, anh có rất nhiều chuyện muốn nói với em, ví dụ như đi ngủ sớm, ăn nhiều hoa quả..."​
Một con chuồn chuồn đỏ đậu trên bông hoa dại trước mặt Cao Anh Kiệt, dường như sợ sẽ dọa chuồn chuồn bay đi mất, Vương Kiệt Hi nhẹ giọng nói: "Đôi khi anh sẽ nói rằng thà làm ngọc nát còn hơn là ngói lành, có lúc anh sẽ nói làm đàn ông phải co được dãn được... Triết lý lớn trong cuộc sống có rất nhiều, nhưng còn phải xem em hiểu nó như thế nào, cũng có thể cả đời cũng không thể hiểu. Những đạo lý kia, rất lớn, rất phức tạp lại thường xuyên mâu thuẫn, sau này em trưởng thành, sẽ hiểu rõ rất nhiều triết lý lớn như vậy, mở miệng liền có thể nói ra, cổ vũ bản thân, cổ vũ người mới, cho nên anh không vội nói với em những đạo lý kia."​
"Để anh nói cho em biết một chút cảm nhận của anh nhé, vào mùa giải khi vừa ra mắt, anh đã có chút danh tiếng, có chút thành tựu, sau khi tiếp nhận chức vị đội trưởng này, bắt đầu đấu pháp Ma Thuật Sư, anh cho rằng tương lai của Vi Thảo sẽ vô cùng xán lạn, anh có thể dùng đấu pháp đặc biệt này đoạt được quán quân... Kết quả thì sao, em cũng biết, Ma Thuật Sư quá uyển chuyển, phải thay đổi đấu pháp, điều chỉnh lại tiết tấu của bản thân, sau đó mới đoạt quán quân."​
Vương Kiệt Hi nghiêng đầu, nghĩ một lát, nói tiếp: "Về sau, anh thấp thoáng như tiếp xúc với một thứ gì đó, đạo lý nào đó, ...hình như là một quyển sổ nợ."​
"Sổ nợ?" Cao Anh Kiệt nhíu mày không tin.​
"Một vật rất huyền diệu, lúc anh biết được giải Thế giới, anh đã thấy rõ, đó là một quyển sổ nợ, anh tình cờ lật đến trang cuối cùng, có viết ba chữ, Ma Thuật Sư. Đây là món nợ của anh, cuối cùng đã đến giải quyết nó rồi."​
Cao Anh Kiệt dường như đã hiểu đội trưởng muốn biểu đạt điều gì rồi, nhưng lại như không hiểu lắm.​
"Anh muốn nói rằng, mỗi người đều có một quyển sổ như thế này, món nợ kia chính là bản tâm, là suy nghĩ nguyên thủy nhất, sơ khai nhất của em, anh đang nghĩ xem nên giải thích như thế nào về món đồ này."​
Vương Kiệt Hi chau mày, suy nghĩ nên làm sao giải thích cho Cao Anh Kiệt hiểu.​
"Vu Phong có một quyển, trên quyển sổ kia viết không chỉ là quán quân, cho nên hắn rời Lam Vũ."​
"Diệp Tu cũng có một quyển, anh không biết trong đó viết gì, nhưng chắc chắn có liên quan tới việc anh ta sử dụng tán nhân lần nữa quay về với Vinh Quang."​
"Đừng tưởng rằng có một số chuyện là đột nhiên xảy ra, không có dấu hiệu nào, nhưng thực ra từ rất nhiều năm trước, chúng ta đã lưu lại trong quyển sổ rồi. Món nợ này vẫn mãi đặt ở trong lòng, em có thể không muốn, hoặc thậm chí có người cả đời cũng không muốn giải quyết. Có người nói em sai rồi, em cảm thấy em không sai, anh sẽ không để ở trong lòng, quyển sổ kia cũng sẽ không động; không ai nói em sai, em biết em sai rồi, trong quyển sổ sẽ nhiều thêm một khoản nợ. Trên thế giới này có rất nhiều chuyện xuất phát từ trái tim, các loại đạo lý chỉ khi em đồng tình thì mới có ý nghĩa, nhưng luôn có những người muốn chứng minh điều gì đó, và nhận về thứ gì đó, hay là chuyện cả một đời, cũng có thể là chân lý vĩnh hằng."​
"Ví dụ như trong chuyện tình yêu, trên mạng có rất nhiều kỹ năng yêu đương được truyền tai nhau, nhưng sau khi em gặp người em thích, kỹ năng gì em cũng đều không muốn dùng. Em sẽ gỡ bỏ lớp ngụy trang, tháo mặt nạ xuống, em hy vọng người kia là thật lòng thích em —— đây chính là thanh toán nợ."​
"Ví dụ như khi kết bạn, em vì để hòa nhập vào một vòng bạn bè nào đó mà thay đổi chính mình, thỏa hiệp khắp nơi, em nghĩ mình có thể chịu đựng được một thời gian, lùi một bước là trời cao biển rộng, thế nhưng sớm muộn gì cũng có một ngày em sẽ cảm thấy mệt mỏi... Cảm thấy phẫn nộ, cho rằng mình rất uất ức. Kỳ thực kết quả này ngay từ lúc bắt đầu đã được định sẵn, oan ức cùng phẫn nộ đều ghi vào trong sổ, sổ sách bất bình, khó lòng kìm nén. Bùng nổ, xé rách mặt, cho vào danh sách đen, xóa vĩnh viễn."​
"Bị bắt nạt không phải vì em dễ ức hiếp. Là bởi vì em mềm yếu nên không phản kháng phải không? Không phải, sớm muộn gì cũng sẽ phản kháng, vậy tại sao không phản kháng ngay khi bắt đầu? Nhất định phải ghi lại vào sổ."​
"Quyển sổ này ghi nhớ rất chi tiết. Ngay cả khi em trưởng thành, cưới vợ sinh con, nghĩ đến Transformers bị ba mẹ tịch thu ngày trước, em cũng sẽ thừa lúc con trai đi học, chơi với robot của con trai thật lâu. Trong tay cầm năm hào, không thể mua được đồ ăn vặt, dù cho sau này em có thể mua được những món ăn vặt còn đắt hơn thế, nhưng em vẫn sẽ mua những món ngày đó không mua được."​
"Anh đã từng đọc một bài luận văn, trong đó đề cập tới điều mà phần lớn mọi người theo đuổi đều là vì muốn bù đắp cho những tiếc nuối của tuổi thơ. Như tội nguyên tổ trong Kito giáo có nhắc đến, con người đều có tội nguyên tổ, theo cái nhìn thiển cận của anh, giàu thì có tội, cho nên phải siêng năng, nghèo cũng có tội, cho nên mới tham lam."​
"Chỉ là một quyển sổ, không liên quan đúng sai, mà là nhân quả."​
Có những khoản nợ được giải quyết một cách tự nhiên, có khoản nợ phải cưỡng chế giải quyết, do người khác, hoặc là ý chí tập thể cùng thanh toán.​
Hắn nói sói tới rồi sói tới rồi, sói vẫn không đến, chờ đến lúc hắn nói thật, khoản nợ đã đến rồi, phải thanh toán.​
Trong lịch sử, chúng ta có thể đã đi đường vòng, ven đường có đầy rẫy những khúc xương trắng, khoản nợ này, dùng tính mạng để thanh toán.​
"Anh Kiệt, em hiểu không?"​
"Những món nợ kia, đều là vì để cho hiểu rõ ý niệm của bản thân, có đúng không?"​
"Thanh toán hết nợ, trong lòng mới dễ chịu."​
Chuyện của Kiều Nhất Phàm, không phải lỗi của em, cũng không phải lỗi của bất cứ ai, cậu ấy có khoản nợ của riêng mình.​
Hai người ngồi thêm một lát, sau đó lái xe quay về.​
Lại một năm Ngôi Sao Cuối Tuần nữa, vòng tân binh khiêu chiến diễn ra liên tục, tiếng cổ vũ trên khán đài không ngớt hết đợt này đến đợt khác. Cao Anh Kiệt nhìn người mới và tiền bối trên sàn đấu có chút hoài niệm, hoài niệm Ngôi Sao Cuối Tuần năm mình ra mắt.​
"Đội trưởng, ngày thứ ba của Ngôi Sao Cuối Tuần, chúng ta đấu một trận đi." Cao Anh Kiệt đột nhiên nói.​
Vương Kiệt Hi gật đầu, nói: "Vậy trận đấu đơn đầu tiên đi, anh đi trao đổi với ban tổ chức."​
Việc chia nhóm cho 24 tuyển thủ đều là do Liên minh thực hiện, trên nguyên tắc thì sẽ không phân các tuyển thủ cùng chiến đội thành đối thủ cạnh tranh. Cho tới nay, số lượng tuyển thủ của mỗi đội trong mỗi mùa Cuối tuần đều rất hài hòa, chưa từng xảy ra tình huống kiên quyết chia tách các tuyển thủ của đội nào đó mới có thể tạo thành hai đội. Ngoài ra, cũng phải chú ý khi phân đội không được trùng lặp với những năm trước. Chung quy mỗi năm có rất nhiều đại thần đến tham gia Ngôi Sao Cuối Tuần, điều khán giả hy vọng có thể nhìn thấy, đương nhiên là tuyển thủ hợp tác với đối thủ khác nhau, hàng năm nếu chỉ có ba đội này đấu với ba đội kia, vậy thì cũng quá không mới mẻ. Lúc Vương Kiệt Hi chủ động đưa ra yêu cầu muốn tách khỏi Cao Anh Kiệt, ban tổ chức đã vui mừng xây dựng mánh lới, đôi bên ăn nhịp với nhau.​
Nhìn bốn phía xung quanh, 24 ngôi sao, hầu như đều là những gương mặt quen thuộc.​
Đấu đơn, hai người đúng hẹn lên sân, ở khoảnh khắc thời gian đếm ngược kết thúc, Mộc Ân và Vương Bất Lưu Hành bay vút lên trời, chổi của ma đạo học giả lưu lại những ngôi sao nhỏ giữa không trung.​
"Đội trưởng, em trưởng thành rồi." Cao Anh Kiệt đánh ra một hàng chữ.​
"Chứng minh cho anh thấy."​
Hai nhân vật ở trên bầu trời trung tâm bản đồ giao chiến.​
"Đó là... Ma Thuật Sư, hai Ma Thuật Sư!" Phan Lâm kinh ngạc đến ngây người.​
"Không nghĩ đến lại có thể ở trên trận đấu đồng thời nhìn thấy hai Ma Thuật Sư!" Lý Nghệ Bác cũng kinh ngạc cảm thán.​
Bình Thủy Tinh Dung Nham, hai người cùng lúc tung ra một kỹ năng.​
Mộc Ân lao xuống tầng trời thấp hơn, Vương Bất Lưu Hành trực tiếp bay ngang trong không trung, hai nhân vật tương đối yên tĩnh trong giây lát, tiếp đó, lại một lần tăng tốc độ bay!​
Sao Xạ Tuyến, Sao Khúc Xạ, chổi xoay tròn.​
Hai người chỉ tạm dừng một chút khi tung kỹ năng, sau đó liền di chuyển chổi tăng tốc, rẽ ngoặt, lao xuống, không khác gì hai con chim vũ yến đang giao đấu, đánh một đường từ chính giữa bản đồ đánh tới biên giới, rồi lại truy đuổi bay về trung tâm.​
Bình luận viên cũng không cách nào miêu tả loại phương thức chiến đấu không ai theo kịp này, di chuyển với tốc độ cao, căn bản không thấy rõ ai đã tung kỹ năng gì.​
"Không người nào có thể bắt được bồ công anh, ngoại trừ gió." Cao Anh Kiệt nghĩ đến chỉ dạy của đội trưởng.​
Gió nổi lên rồi...​
Chính là bây giờ! Cao Anh Kiệt dự đoán vị trí lần sau Vương Kiệt Hi đến, trực tiếp lấy Bình Thủy Tinh Dung Nham ném ra, đồng thời di chuyển hạn chế không gian bay của Vương Kiệt Hi.​
Trúng rồi! Nhân vật vững vàng đứng! Thắng bại đã phân.​
Vương Kiệt Hi thua rồi.​
"Đội trưởng, xin hãy giao vị trí đội trưởng cho em đi." Cao Anh Kiệt đánh ra một hàng chữ.​
Khán giả kinh ngạc đến ngây người, bình luận viên cũng kinh ngạc đến ngây người. Kỳ thực Vương Kiệt Hi vẫn còn có một chút hoài nghi, đội trưởng sớm muộn cũng sẽ trao cho Cao Anh Kiệt, em ấy vì sao lại vội vã tiếp nhận như thế?​
"Được." anh nói. Em muốn kẹo, em mua cho em, em muốn thỏ, anh kết cho em, em muốn chức vị đội trưởng... anh cũng cho em, Vương Kiệt Hi không muốn hỏi vì sao. Trên sân khấu Ngôi Sao Cuối Tuần, Vi Thảo đã hoàn thành sự chuyển giao giữa hai thế hệ.​
Sau trận đấu, đối mặt với sự truy hỏi mãnh liệt của phóng viên, Vi Thảo không có bất kỳ giải thích nào. Có vài người cho rằng đây là dấu hiệu Vương Kiệt Hi muốn giải nghệ, nhưng có những người hiểu biết rõ ràng đã chỉ ra rằng cuộc sống tuyển thủ chuyên nghiệp của Vương Kiệt Hi còn ít nhất ba năm, sao phải giải nghệ?​
Vậy tại sao Cao Anh Kiệt lại vội vã nhậm chức? —— Đây là thắc mắc trong lòng mọi người.​
...​
Trận đấu đầu tiên sau khi Vi Thảo thay đổi đội trưởng.​
"Đội trưởng, trận đấu đoàn đội sắp bắt đầu rồi, nên đi lên sân khấu rồi." Vương Kiệt Hi thiện ý nhắc nhở.​
"Đội trưởng... Vương Kiệt Hi." Cao Anh Kiệt sững sờ nhìn người trước mắt, là người đã ở bên cạnh cậu không biết bao nhiêu đêm ngày, dốc lòng dạy dỗ toàn bộ những gì anh biết.​
"Anh nói món nợ của anh trong quyển sổ viết là Ma Thuật Sư, Ngôi Sao Cuối Tuần ngày hôm đó em cũng đã thấy quyển sổ của em, trên viết ba chữ —— "​
"Vương Kiệt Hi "​
"Em có thể thắng, không phải vì em giỏi hơn đội trưởng, mà là... Em có thể hiểu được đấu pháp Ma Thuật Sư, đội trưởng anh không phải một mình, anh còn có em."​
"Anh không cần gánh vác Vi Thảo, Vi Thảo đã có em, em trưởng thành rồi."​
"Anh tự do."​
Từ hôm đó trở đi, Cao Anh Kiệt cùng Mộc Ân của cậu gánh vác Vi Thảo.​
Từ hôm đó trở đi, Vương Kiệt Hi cùng Vương Bất Lưu Hành của anh không gì cản nổi.​
Bọn họ cùng nhau bay về phía trước.​
[Hoàn]
 

Bình luận bằng Facebook