Hoàn [Ly Ly Nguyên Thượng Thảo 2021][Đặng Phục Thăng] Ánh Sáng Bình Phàm

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1
ÁNH SÁNG BÌNH PHÀM
Sản phẩm thuộc Project Vi Thảo 2021 - Ly Ly Nguyên Thượng Thảo
Tác giả: 🌠一碗炸酱面💫
CV: @Cú mèo
Edit: Cú mèo

*****

Mọi người đều nói, độ tồn tại của đội phó Vi Thảo là thấp nhất trong tất cả đội phó của toàn Liên Minh.​
Có lẽ là bởi vì Vương Kiệt Hi quá mạnh mẽ, đội phó Phương Sĩ Khiêm trước đây thì tính cách sôi nổi, cho nên Đặng Phục Thăng - người đã tiếp nhận chức vụ đội phó sau khi Phương Sĩ Khiêm giải nghệ có vẻ bình thường hơn hẳn, thiết thực cần cù chăm chỉ có vận may tốt, là ấn tượng của đại đa số mọi người đối với anh.​
Đối với vấn đề này, Đặng Phục Thăng chỉ mỉm cười, và chưa từng đưa ra bất kỳ sự phủ nhận nào.​
Vận may của Đặng Phục Thăng quả thực là vô cùng tốt, tốt đến nỗi ngay cả chính anh cũng không dám tin. Kể từ khi ra mắt ở mùa giải thứ 3, anh lăn lộn trong các chiến đội vừa nhỏ tầm trung ba năm, một năm chuyển đội một lần, với số lần chuyển nhượng như thế này trong Liên Minh thì cũng được xem như là một đóa kỳ hoa. Vốn dĩ anh nghĩ rằng sự nghiệp của mình sẽ mãi lận đận như thế, nhưng không ngờ rằng Vi Thảo sau khi đoạt giải quán quân ở mùa 5 đã vươn cành ô liu với anh, càng không ngờ tới sau khi Thần Trị Liệu giải nghệ, Vương Kiệt Hi lại giao cho anh chức vụ đội phó.​
Mang trên vai trách nhiệm to lớn, Đặng Phục Thăng càng thêm chăm chỉ, tính tình của anh ôn hòa, am hiểu việc cùng người khác nói chuyện, vừa vặn bù đắp cho vấn đề giao tiếp còn vụng về của Vương Kiệt Hi. Có đội viên nói đùa rằng đội trưởng và đội phó một người lo chuyện đối ngoại một người lo việc đối nội, giống như những cặp vợ chồng bình thường vân vân, lời còn chưa nói hết liền bị Vương Kiệt Hi ở phía sau hắn trầm mặt quát lớn một câu, dọa đội viên đó mặt mày ủ rũ trở về huấn luyện, Đặng Phục Thăng bị chọc cười ha ha, lại bị Vương Kiệt Hi trừng mắt: Không biết lớn nhỏ.​
Vương Kiệt Hi và Đặng Phục Thăng có mối quan hệ rất tốt, ngoài tình cảm cùng chiến đội ra còn có tình bạn ra mắt cùng năm, thường xuyên có đội viên quấn lấy Đặng Phục Thăng muốn anh kể những chuyện năm đó đội trưởng không muốn người khác biết, dân gian còn gọi là lịch sử đen tối, anh kể xong thường có thể nghe được một hai tiếng cảm thán đầy sợ hãi: Woa, đội trưởng hồi đó thì ra là như vậy a...​
Trong đó, người nóng lòng muốn nghe lịch sử đen tối của đội trưởng nhất chính là đồ đệ của Vương Kiệt Hi - Cao Anh Kiệt, đứa nhỏ này luôn thích sau khi tăng cường huấn luyện về lén lút chạy tới phòng ký túc xá của Đặng Phục Thăng, ngoan ngoãn ngồi trên ghế nghe anh kể chuyện ngày xưa.​
Tiểu Kiệt à, em không nên ở mãi chỗ của người già như anh nghe kể chuyện xưa như vậy a, ra đi ngoài nói chuyện trao đổi với người khác nhiều một chút. Đặng Phục Thăng không yên tâm khuyên nhủ.​
Cao Anh Kiệt thẹn thùng mỉm cười, cúi đầu nhỏ giọng đáp lại: Em vẫn... muốn hiểu về Vi Thảo và đội trưởng nhiều hơn.​
Cậu đã nói như vậy, Đặng Phục Thăng cũng không nỡ từ chối, đành phải kéo ghế tới, cẩn thận nhớ lại quá khứ.​
Một ngày trước khi Đặng Phục Thăng giải nghệ, Cao Anh Kiệt kết thúc huấn luyện liền đi đến ký túc xá của Đặng Phục Thăng, bên trong trống rỗng, Đặng Phục Thăng đã thu dọn toàn bộ hành lý xong, chỉ còn chờ buổi họp báo ngày mai kết thúc thì sẽ rời đi. Việc Cao Anh Kiệt đến hoàn toàn ngoài dự đoán, Đặng Phục Thăng nhìn Cao Anh Kiệt đang đứng trước cửa không biết nên ngồi ở đâu, vỗ vỗ giường bảo cậu tới ngồi.​
"Hôm nay kể cho em nghe câu chuyện cuối cùng rồi." Đặng Phục Thăng suy nghĩ, đưa tay xoa đầu tương lai nhỏ của nhà mình, "Kể chuyện... trước khi em tới đây nha."​
Cao Anh Kiệt mở to đôi mắt đen tròn xoe, tò mò nhìn anh.​
"Liên quan tới việc em có nên gia nhập chiến đội hay không, bọn anh thực ra đã phải tranh luận rất lâu." Đặng Phục Thăng nói, "Quản lý và cố vấn đoàn đội đều cho rằng em chỉ có kỹ thuật, còn tính cách thì không thích hợp để trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp, bởi vì khi ra sân thi đấu em dễ bị tố chất vấn đề ảnh hưởng đến khả năng phát huy, điều này sẽ gây bất lợi cho Vi Thảo."​
Cao Anh Kiệt hơi cúi đầu xuống, trên mặt mang theo một chút áy náy cùng tự trách.​
"Biết người nhất quyết muốn em gia nhập chiến đội là ai không?" Đặng Phục Thăng mỉm cười, "Là Phương Sĩ Khiêm."​
Cao Anh Kiệt sửng sốt: "Em nghĩ là..."​
"Em cho rằng là đội trưởng, đúng không?" Đặng Phục Thăng lắc đầu, "Lúc ấy thái độ của Vương Kiệt Hi không kiên định lắm, mặc dù thiên phú của em rất cao, nhưng Vi Thảo là một đội cần em chủ động thích nghi hòa nhập, đội trưởng cảm thấy em có thể sẽ không chịu được, cậu ấy không muốn hủy hoại hạt giống tốt như em, nhưng cũng không muốn tùy tiện buông tay, cho nên cậu ấy vẫn luôn do dự. Cho đến khi Phương Sĩ Khiêm đứng ra kiên quyết muốn em gia nhập, chuyện này mới được quyết định."​
"Nói thật, đây là đầu tiên anh thấy Phương Sĩ Khiêm chủ động vì Vương Kiệt Hi nói chuyện, mặc dù anh ấy thường xuyên lén giúp đỡ cho Vương Kiệt Hi, nhưng với tính khí kia của anh ấy em cũng biết, bề ngoài thì ồn ào giận dỗi, nhất định phải nghe Vương Kiệt Hi nói chuyện mềm mỏng mới chịu."​
"Có phải muốn hỏi Phương Sĩ Khiêm đã nói gì không? Anh ấy nói anh ấy sắp giải nghệ, đồ đệ đã tìm được anh ấy rất yên tâm, nhưng còn Vương Kiệt Hi nhỏ hơn một tuổi anh ấy một tuổi, còn có thể đánh được bao nhiêu năm? Cao Anh Kiệt đứa nhỏ này làm người kế thừa cũng rất tốt chỉ cần bồi dưỡng thêm một chút nữa thôi các cậu thế mà còn ngại phiền phức? Chẳng lẽ định chờ từ trên trời rơi xuống Vương Kiệt Hi thứ hai à? Trên trời chỉ rớt xuống Trư Bát Giới thôi!"​
"Lời nói này, rõ ràng là đang chọc tức Vương Kiệt Hi, nhưng thật sự có lý, em cũng biết đấu pháp kia của Vương Kiệt Hi rất hao tâm tốn sức, cậu ấy đối với Vi Thảo của chúng ta luôn rất liều lĩnh... Em xem cùng thời với bọn anh, anh đã giải nghệ, mùa 3 chỉ còn sót lại Dương Thông, Triệu Dương và đội trưởng của chúng ta, anh thật không biết cậu ấy còn có thể chống đỡ được bao lâu nữa."​
"Cậu ấy kỳ vọng rất lớn vào em, Anh Kiệt, chúng ta đều kỳ vọng rất lớn vào em." Đặng Phục Thăng cười vỗ vai của cậu, "Phải cố gắng lên nha! Đừng sợ, cũng đừng cô phụ trách nhiệm trên người mình, ngoại trừ tự tin ra, hãy tiếp thêm lòng dũng cảm, em nhất định có thể làm được!"​
Cao Anh Kiệt cái hiểu cái không gật đầu, giống như là đồng ý với lời hứa hẹn quan trọng nào đó.​
Ngày thứ hai Đặng Phục Thăng tổ chức họp báo, toàn thể đội viên Vi Thảo đến tiễn anh. Chẳng ai ngờ rằng, người khóc nhiều nhất hôm đó lại là Cao Anh Kiệt - người chỉ mới quen biết anh đúng một năm, thiếu niên khóc như một đứa trẻ mất đi món đồ trân quý của mình, Đặng Phục Thăng sau nhiều lần an ủi cậu mới vẫy tay chào tạm biệt. Ngay cả Vương Kiệt Hi cũng cảm thấy ngạc nhiên, Đặng Phục Thăng sao lại có thể hấp dẫn người khác như thế.​
Chuyện này có lẽ chính là nét quyến rũ của Đặng Phục Thăng, anh bình thường và rất thực tế, cho dù có được vinh quang hơn nữa cũng chưa từng ngông cuồng ngạo mạn, anh chỉ lấy trái tim bình đạm của mình lặng lẽ sưởi ấm cho người xung quanh.​
Có lẽ chỉ khi nếm trải qua hết sự ấm lạnh của tình người, mới có thể đạt được cảnh giới dù có đứng trên đỉnh cao bao nhiêu đi nữa, vẫn đều có thể dùng ánh sáng dịu dàng ấm áp của mình lan tỏa đến với người khác.​
Sau khi giải nghệ, Đặng Phục Thăng không ở lại Vi Thảo, có Vương Kiệt Hi, công việc hướng dẫn kỹ thuật đương nhiên sẽ không tới phiên anh; Hứa Bân mới chuyển nhượng đến giỏi hơn anh về mọi mặt, anh ở lại sẽ không có ý nghĩa gì. Đặng Phục Thăng suy nghĩ thật lâu, cuối cùng quyết định một lần nữa đi học đại học tìm việc làm, bình yên ổn định sống qua những ngày tiếp theo.​
Anh tình nguyện bình thường, nhưng cũng đã nhận được vinh quang; anh lấy cần cù chăm chỉ mỉm cười đối mặt với khó khăn trắc trở, cuối cùng càng ngày càng bước đi thật xa trên con đường bằng phẳng rộng lớn.​
Bạn có biết vì sao độ tồn tại của đội phó Vi Thảo lại không cao không?​
Bởi vì thứ kỵ sĩ muốn bảo vệ, chính là toàn bộ cả chiến đội.​
[Hoàn]
 

Bình luận bằng Facebook