Hoàn [Ly Ly Nguyên Thượng Thảo 2021][Vương Kiệt Hi] Trường Cũ Hogwarts Của Vương Kiệt Hi

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1
TRƯỜNG CŨ HOGWARTS CỦA VƯƠNG KIỆT HI
Sản phẩm thuộc Project Vi Thảo 2021 - Ly Ly Nguyên Thượng Thảo
Tác giả: Bổ sung sau ạ
CV: Ná Ná
Edit: @Ô Giấy Nhỏ


Cre: Bổ sung sau luôn ạ

*****

[00]​

Giáo sư Dumbledore tôn kính:​

Tôi viêt bức thư này cho ngài sớm là vì tôi không biết lúc nào mình sẽ trở về thế giới cũ.​

Tôi rất cảm ơn Hogwarts đã nhận tôi lúc tôi không có nhà để về, tôi ở đây rất vui vẻ, đây là nơi tôi sẽ vĩnh viễn nhớ đên.​

P/S: Tôi sẽ để lại chổi Duyệt Tuyệt Tinh Trần mà đem đũa phép đi, cũng xem như để lại kỷ niệm cho nhau.​

Bạn tốt của ngài, Vương Kiệt Hi.​

[01]​

Vương Kiệt Hi phát hiện mình mặc một bộ đồ không trendy đứng trên con phố cổ kỳ quái, trong tay là chổi Duyệt Tuyệt Tinh Trần.​

Đây là đâu chứ?​

Áo quần của anh không gây ngạc nhiên nơi này, mọi người đều mặc áo choàng cùng với mũ phù thủy, tay thì quơ đũa phép, sử dụng tiền vàng, trong miệng nói mấy từ ngữ rất kỳ lạ.​

Vương Kiệt Hi sửa sang mũ đội trên đầu một chút, cầm chổi đi tới một tiệm đồ uống tìm bàn để ngồi xuống.​

"Quý ngài, đây là chổi bay loại mới ạ? Nhìn ngầu thật đấy!"​

Vương Kiệt Hi ngẩng đầu thì thấy một cậu bé tóc đen mang kính tò mò nhìn cây chổi Duyệt Tuyệt Tinh Trần mà anh để trên bàn.​

"Bản limited, chỉ có một cây này thôi." Vương Kiệt Hi cười.​

Cậu bé tỏ vẻ tiếc nuối: "Thế em có thể sờ vào nó chứ?"​

"Đương nhiên là được rồi."​

Cậu bé được cho phép cẩn thận đụng một chút rồi rụt tay về.​

"Nếu như cậu muốn thì tôi sẽ cho cậu cưỡi một lát." Vương Kiệt hi nói.​

"Thật ạ?"​

"Nếu như cậu đồng ý nói cho tôi biết đây là đâu. Đây là lần đầu tôi tới đây, nơi này khá xa lạ với tôi đấy." Vương Kiệt Hi nghĩ một lát rồi đưa thêm một điều kiện.​

"Harry Potter? Cậu làm gì ở đây đấy?" Một cô bé tóc vàng và cậu bé tóc đỏ chạy đến, "Ồ, xin lỗi quý ngài," Cô bé thấy Vương Kiệt Hi, "Chúng tôi đã làm phiền hai người ạ?"​

"Không có." Harry Potter và Vương Kiệt Hi đồng thanh đáp, sau đó Harry Potter nói tiếp: "Đây là lần đầu quý ngài này đến Hẻm Xéo, ngài ấy cần giúp đỡ."​

"Đợi một chút, tớ gọi ba tớ đến." Cậu bé tóc đỏ chạy đi.​

"Tôi dẫn cậu đến Hogwarts." Người đàn ông hói đầu tóc đỏ gãi đầu nói.​

[02]​

"Nghĩa là cậu đến từ một thế giới khác?"​

Vương Kiệt Hi ngồi trong phòng làm việc của hiệu trưởng, đối diện anh là một ông lão tóc bạc mặc đồ cực kỳ sặc sỡ.​

"Cũng không sai lắm," Vương Kiệt Hi, "Bởi vì tôi không rõ cách mình đến được đây, thậm chí cũng không biết cách để trở về."​

Ông lão cười: "Thế thì ở lại Hogwarts, chỉ cần cậu chấp nhận xem đây là nhà của cậu thì nó là nhà của cậu."​

-----------​

Vương Kiệt Hi ngồi trên bàn giáo sư ăn bữa ăn, nghe tiếng xì xào bàn tán của những đứa bé bên dưới.​

"Người đó là giáo viên mới đến à?"​

"Tớ gặp thầy ấy ở Florin, thầy ấy có chổi bay ngầu lắm."​

"Mặc đồ sặc sỡ như vậy chẳng lẽ là Lockhart thứ hai?"​

"Chậc, hiệu trưởng mặc đồ còn sặc sỡ hơn thầy ấy!"​

"Cậu là fan chứ không phải là anti hả?"​

"Này, Cho Chang, thầy ấy là đồng hương của cậu hả? Trông giống người phương Đông đấy!"​

"Không biết nữa..."​

"Con mắt của thầy ấy sao thế nhỉ? Nhìn lạ quá..."​

"Tại sao tôi đột nhiên nhớ đến Mắt điên Moody á?"​

"Trông khác nhau lắm đấy!"​

....​

Vương Kiệt Hi đột nhiên thấy mệt tim vcl.​

"Thầy đoán là các em rất tò mò về quý ngài đây đúng không? Thế thầy không gây thêm tò mò nữa." Sau khi kết thúc buổi tối, Dumbledore đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía Vương Kiệt Hi, Vương Kiệt Hi cũng vội đứng lên, "Jessica Wang (tên tiếng Anh của VKH), đến từ một đất nước cổ ở phương Đông xa xôi, Trung Quốc, (Vương Kiệt Hi nhìn thấy cô bé vừa nói lúc nãy chọc vào bạn học của mình, "Là đồng hương của cậu thật kìa!"), đến Hogwarts để giao lưu học tập. Hi vọng mọi người có thể vui vẻ giao lưu với nhau." Dumbldore nói xong thì ngồi xuống, sau đó Vương Kiệt Hi xoay người hơi khom lưng với mấy đứa nhóc, "Tôi là Vương Kiệt Hi, mong được giúp đỡ nhiều hơn."​

[03]​

"Kiệt Hi, cậu có thể học một ít phép thuật."​

Tôi biết skill của Ma đạo học giả đấy!​

Bình dung nham? Áo choàng bóng đêm? Băng khô mưa Axit? Sao xạ tuyến?​

... Mình vẫn nên ngoan ngoãn đi mua đũa phép thôi.​

Thế là trong Hogwarts có thêm một học sinh nghe giảng lớn tuổi.​

Chiều tối hôm đấy, giáo sư McGonagall dẫn Vương Kiệt Hi đến Ollivander, sau khi thử gần hết đũa phé trong cửa hàng thì Ollivander bất đắc dĩ bó tay.​

"Nơi này không có đũa phép hợp với cậu. Cậu nói vật liệu đi, tôi sẽ làm một cái giúp cậu."​

Vương Kiệt Hi nghĩ một lát.​

"Vương Bất Lưu Hành?"​

[04]​

"Cậu rất mẫn cảm với phép thuật," Flitwick nói, "Đây là thiên phú mà nhiều người cầu cũng không có."​

Vương Kiệt Hi giơ cây đũa phép làm từ vương bất lưu hành biến con thỏ thành một đôi dép nhung.​

"Phép thuật rất thần kỳ," Vương Kiệt Hi cười cười, "Nhưng tôi vẫn sẽ quay về, tôi không thuộc nơi này."​

"Chúng tôi thật sự hi vọng cậu có thể ở lại đây, nhưng đây chỉ là một nguyện vọng mà thôi." Flitwick nửa đùa nửa thật.​

Vương Kiệt Hi ngẩng đầu nhìn trần nhà.​

"Tôi có chút nhớ bạn bè và người thân của mình rồi."​

[05]​

"Kiệt Hi, anh làm gì ở thế giới của mình?"​

Vương Kiệt Hi ngồi trên bãi cỏ cạnh hồ với nhóm ba người Gryfindor.​

"Tuyển thủ eSport." Vương Kiệt Hi nhìn ba gương mặt mịt mờ kia, giải thích thêm, "Là công việc đánh giải cho game."​

"Dursley nhất định rất thích nghề này." Harry Potter nói.​

"Đây không phải ngành nghề chỉ cần thích là làm được, còn phải am hiểu, giống như Quidditch vậy." Vương Kiệt Hi cười.​

"Nhưng chuyện này..." Hermione cau mày, bởi vì trong mắt cô bé đây không phải là ngành nghề chính đáng gì.​

"Có một game tên là Vinh Quang," Vương Kiệt Hi nhìn lên bầu trời, "Tất cả tuyển thủ chúng tôi đều xem đó là vinh quang, quán quân với chúng tôi khá giống như Golden Snitch với Harry vậy, thậm chí còn quan trọng như việc các em giết chết Voldemort vậy."​

Ba người ngạc nhiên nghe điều này. Lúc này cả người Vương Kiệt Hi như sáng rực ra, thể hiện được sự yêu thương thuần túy của anh với Vinh Quang.​

Vương Kiệt Hi thở dài, sau đó mỉm cười.​

"Bây giờ có muốn cưỡi Tuyệt Diệt Tinh Trần không?"​

"Muốn ạ!" Hai cậu bé nhảy cẩng lên, có bé kia thì vươn eo lắc đầu bó tay.​

[06]​

Vương Kiệt Hi không phải là học sinh nên không cần phải tuân thủ nội quy trường học, buổi tối không ngủ được thì đi dạo quanh trường, nói chuyện phiếm với tranh, trêu chọc giáp sắt, sau đó đứng trên cầu thang xem nó chuyển mình đi đâu.​

Cho đến một hôm anh mở cửa đi vào một lớp học.​

Bên trong có rất nhiều bàn được chất đống tạo ra một cái bóng đen lớn, ngoài ra còn có không ít giấy vụn --- nhưng mặt tường đối diện anh lại có một món đồ không thuộc về căn phòng này, cứ như có người không có chỗ để nên mới đặt ở đây.​

Đó là một tấm gương cực kỳ lớn, cao tới trần nhà, khung kính làm bằng vàng hoa lệ, dưới đế là cái chân được khắc hình móng vuốt.​

Vương Kiệt Hi đi tới trước gương. Điều khiến anh giật mình không phải là anh mặc đồ phù thủy mà là anh đang mặc chiens phục của đội Vi Thảo.​

Sau đó là những người quen thuộc xuất hiện cạnh anh, đầu tiên là người nhà, sau đó là đồng đội Vi Thảo, tiêp đến là những chiến đội khác, tất cả đứng trước gương đầy đủ, mỉm cười với anh.​

Vương Kiệt Hi ngẩn người nhìn hình ảnh này, hình ảnh này làm anh nhớ đến thế giới kia. Anh nhin không được mà bước lên một bước, đưa tay muốn chạm đến gương mặt mỉm cười của bọn họ, không ngờ lúc đụng vào mặt kính thì bị cuốn vào trong gương.​

[07]​

Đội Trung Quốc đạt được giải quán quân của Vinh Quang Thế Giới.​

Hiếm khi được ra nước ngoài một lần, thế là Liên minh đã tặng bọn họ phúc lợi đi du lịch châu Âu một lượt.​

Ngày đầu tiên đến nước Anh.​

Vương Kiệt Hi ngẩn người nhìn một cánh cửa nhỏ rách nát với dòng chữ.​

"Quán Cái Vạc Lủng."​

"Các cậu đi trước đi, tôi về thăm trường cũ."​

"Ha, khó trách tiếng Anh lưu loát như vậy, từng du học à mắt to?" Diệp Tu lộ vẻ mặt trào phúng nhưng gương mặt có chút phờ phạt. Các nước phương Tây cấm hút thuốc nơi công cộng, bị ép cai thuốc không phải là cảm nhận vui vẻ gì cả.​

"Đung thế, trường học phép thuật đấy." Vương Kiệt Hi cười.​

"Mang bọn này đi xem chung với!" "Đi xem đi xem đi xem..." "Cùng nhau?" "..."​

Vương Kiệt Hi cau mày, "Có thể đi theo thì cứ đi." Nói xong đẩy cửa quán Cái Vạc Lủng đi vào, các đồng đội khác trợn mắt há mồm nhìn Vương Kiệt Hi biến mất sau cánh cửa của cửa hàng.​

"Sau này nên đổi tên mắt to thành ma pháp sư...." Lát sau, Diệp Tu mới mở miệng được.​
 

Bình luận bằng Facebook