Hoàn [Ly Ly Nguyên Thượng Thảo 2021][Đặng Phục Thăng] Bình Phàm Như Anh, Là Tia Sáng Nhỏ

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1
BÌNH PHÀM NHƯ ANH, LÀ TIA SÁNG NHỎ
Sản phẩm thuộc Project Vi Thảo 2021 - Ly Ly Nguyên Thượng Thảo

Tác giả: 幕城九
CV: @Cú mèo
Edit: Cú mèo

*****

Có chút lạnh.​
Đặng Phục Thăng nhẹ nhàng chỉnh lại khăn quàng cổ, muốn thúc giục các đội viên quay về câu lạc bộ.​
Mấy cậu trai sớm đã chán với việc mua sắm vô vị này, nhưng Liễu Phi còn có chút lưu luyến không rời, nhìn chằm chằm máy gắp thú đặt ven đường chân không chịu di chuyển.​
Tiêu Vân là người trêu chọc đầu tiên: "Không phải chứ Liễu Phi, cậu thế mà cũng có trái tim thiếu nữ?"​
Liễu Phi lườm hắn một cái, vốn chỉ định đứng ngắm một lát, cô hờn dỗi lấy ra một trăm tệ tiền đi đến máy đổi tiền tự phục vụ bên cạnh đổi thành xu.​
Đặng Phục Thăng khuyên nhủ: "Phi Phi, đổi ít thôi."​
Vừa mới mở miệng nói, Liễu Phi liền nắm lấy anh, kéo kéo góc áo của anh nói: "Đội phó anh gắp giúp em nha!"​
"Anh không biết gắp..."​
"Đội phó anh giúp em đi mà."​
Chu Diệp Bách vỗ vai Đặng Phục Thăng: "Đội phó, em xin anh đó, đồng ý với cậu ấy đi, cậu ấy nũng nịu kinh khủng quá."​
Liễu Phi liếc nhìn Chu Diệp Bách một cái, không thèm quan tâm tới hắn nữa, tiếp tục nhét giỏ tiền xu vào trong tay Đặng Phục Thăng. Đặng Phục Thăng bất lực cầm giỏ nhỏ Liễu Phi đưa, bên trong đựng một trăm đồng xu nặng trĩu, có hơi cầm không được.​
"Anh giúp em gắp ba lần được không?" Anh hỏi.​
Liễu Phi không cho phép anh lười biếng: "Không được, anh phải gắp tới khi nào được mới thôi."​
"Đội viên bắt nạt đội phó, lần đầu mới thấy nha." Tiêu Vân nói như vậy, một mặt là vì muốn trêu chọc Liễu Phi, một mặt là cảm thấy oán tức thay Đặng Phục Thăng.​
"Ha ha... Anh là sợ lãng phí tiền..." Đặng Phục Thăng ngược lại không có chút tức giận nào, cười ha hả trả lời Liễu Phi.​
"Không, không sao đâu, nhanh nhanh nhanh." Liễu Phi hối thúc.​
Đặng Phục Thăng cho hai đồng xu đầu tiên vào, không ngoài dự đoán, không gắp được. Mãi cho đến lần thứ năm, vẫn không được, nên anh lại một lần khuyên nữa khuyên Liễu Phi.​
"Phi Phi, đổi người đi."​
"Đội phó anh vừa nãy sắp gắp được rồi, nên tiếp tục nha."​
Tiêu Vân và Chu Diệp Bách đã xoa xoa tay, đang thảo luận xem tai nghe của Lưu Tiểu Biệt có thể làm ấm lỗ tai hay không. Đặng Phục Thăng vẫn luôn lộ ra bên ngoài nên đã bị đông lạnh, có chút cứng ngắc, anh giơ tay lên, nắm chặt cổ tay làm ấm một chút, sau đó tiếp tục công cuộc gắp thú.​
Không ngờ lần thứ sáu vô cùng ổn định, chỉ một lần liền gặp được con gấu nhỏ Liễu Phi muốn nhất. Đặng Phục Thăng còn chưa kịp ngồi xuống nhặt, Liễu Phi đã hào hứng lấy nó ra.​
"A! Em muốn con này! Đội phó em yêu anh nhất!"​
Cô vui vẻ muốn chạy đến ôm Đặng Phục Thăng, Đặng Phục Thăng lo sợ nam nữ thụ thụ bất tương thân nên có hơi ngượng ngùng muốn tránh đi, nhưng cuối cùng vẫn là bị ôm eo.​
Tiêu Vân nhỏ giọng nói với Chu Diệp Bách: "Haiz, đúng là tình yêu của con gái, thật không đáng tin."​
Viên Bách Thanh thì thầm với Lưu Tiểu Biệt: "Cậu nhìn cô gái này xem thật dễ thay đổi, hôm qua cô ấy còn nói người yêu nhất là đội trưởng."​
Lưu Tiểu Biệt không nghe rõ, kéo tai nghe xuống hỏi: "Cái gì?"​
"... Lười nói chuyện với cậu."​
Liễu Phi nhanh chóng buông Đặng Phục Thăng ra, ôm đồ chơi đứng ở một bên.​
"Vậy chúng ta trở về thôi." Đặng Phục Thăng nói, giơ tay lên thổi vào từng hơi.​
Bên ngoài thực sự lạnh không được nổi, mấy cậu thanh niên trẻ tuổi đều đã lạnh đến run rẩy.​
Liễu Phi vẫn còn tiếc nuối, muốn Đặng Phục Thăng giúp cô gắp thêm mấy con. Nhưng cô biết mình không thể tùy hứng quá mức, nên khi cầm được món mình thích, liền không lại nháo nữa, ngoan ngoãn đi vào trong tiệm đổi lại tiền.​
Lúc đổi lại tiền có một cô gái đứng ở bên cạnh, thế là hai người nói chuyện với nhau một lát.​
Cô gái nhìn con gấu trong tay cô hỏi: "Cái này cậu gắp mấy lần vậy?"​
"Ừm...Hình như là sáu, bảy lần." Liễu Phi ngẫm nghĩ.​
"Móa ơi, sáu, bảy lần đã gắp được rồi, tớ đây gắp sáu bảy chục lần cái gì cũng không được."​
Liễu Phi có chút vui vẻ, so với chính mình gắp được còn đắc ý hơn, ưỡn ngực nói: "Bạn tớ gắp cho tớ đó."​
"Woa, có thể bạn của cậu gắp giúp tớ được không?"​
Liễu Phi lắc đầu: "E là không được đâu, anh ấy, không, chịu, đâu."​
Đội phó là của Vi Thảo, là của chúng ta, cứ ở đó mà hâm mộ đi thôi. Tiểu công chúa của Vi Thảo thẳng lưng, ôm gấu của mình đi ra ngoài.​
Đặng Phục Thăng đang đứng ngay cửa ra vào mỉm cười nhìn cô, trên tay còn mang theo hai ly trà sữa nóng, nhìn thấy được cô, liền đưa một ly qua. Liễu Phi nhìn những người khác, mỗi người bọn họ trong tay cũng đang cầm một câu.​
"Các anh vừa mới mua trà sữa?"​
"Đúng vậy, là đội phó mua. Con gái các cậu lúc nào cũng chậm chạp, thời gian cậu đi đổi tiền đừng nói là uống trà sữa, ngay cả một bữa cơm cũng đủ cho tụi tôi ăn." Tiêu Vân uống một ngụm cà phê nóng, oán giận Liễu Phi như mọi ngày.​
Liễu Phi bĩu môi, lòng thầm nghĩ suốt ngày cứ mở miệng một tiếng con gái bọn tôi, đáng đời cậu độc thân.​
Cô vẫn là thích ghé vào bên người Đặng Phục Thăng.​
Đặng Phục Thăng mặc dù là đội phó, nhưng không có nghiêm khắc, là người rất dịu dàng nhẫn nại, biểu cảm nhiều nhất trên mặt chính là nụ cười, vô cùng thân thiết.​
Không chỉ có là Liễu Phi, những đội viên khác của Vi Thảo cũng rất thích vị đội phó này.​
"Đội phó anh thật lợi hại, vừa nãy có người gắp đến mấy chục lần cũng không gắp được!" Liễu Phi vừa kéo lỗ tai gấu vừa nói.​
Đặng Phục Thăng cười nói: "Chỉ là do anh gặp may thôi."​
Không chỉ là chuyện gắp thú nhỏ này, anh dường như thích gán tất cả những thành công của mình đều là do vận may tốt, tất cả thất bại là do thực lực không đủ. Rõ ràng người bình thường sẽ quy thành công là do thực lực, thất bại là do vận khí, nhưng anh hết lần này tới lần khác đều làm ngược lại.​
Người ngoài đánh giá về anh chủ quan và phiến diện, dùng những lời lẽ cay độc để châm chọc anh là một tuyển thủ chỉ biết dựa vào may mắn, một tuyển thủ vô cùng bình thường. Anh thản nhiên đón nhận những lời đánh giá này, không phản bác, và ngay cả chính anh cũng đồng ý cách nói này.​
Nhưng mà mỗi một đội viên của Vi Thảo đều có thể nhìn thấy sự cần mẫn của Đặng Phục Thăng, nỗ lực cố gắng của anh, sự quyết tâm của anh, những điều này làm sao có thể đơn giản đều là do may mắn được chứ.​
Trên đường phố ngoại trừ mấy người bọn họ, thì không còn người qua đường, ánh đèn đường có chút lờ mờ. Liễu Phi vô thức nép vào gần Đặng Phục Thăng, có lẽ là bởi vì Đặng Phục Thăng luôn mang theo dáng vẻ đáng tin cậy, sẽ tạo ra cảm giác an toàn cho người khác, làm cho người khác ỷ lại vào anh.​
Lưu Tiểu Biệt đi ở phía sau, chú ý tới trong tay Đặng Phục Thăng còn một ly trà sữa, vẫn nằm trong túi, nhịn không được hỏi: "A, đội phó, sao anh không uống vậy."​
"Cái này à, là mang về cho đội trưởng." Đặng Phục Thăng nhìn cái túi một cái rồi cười nói.​
"Đội phó anh thật chu đáo." Liễu Phi nghe xong, tiếp tục tận lực khen ngợi.​
"Ha ha... Làm gì có, " Đặng Phục Thăng cười, "Anh không thích uống đồ ngọt, còn đội trưởng thì có vẻ thích."​
Anh vẫn luôn như vậy, trước nay đều không nói mình đối với người khác tốt như thế nào, mà chỉ yên lặng làm mọi việc.​
Trà sữa nóng có thể giúp cho người ta cảm thấy ấm áp, lúc tay của Liễu Phi dần dần ấm lên, cô đột nhiên cảm thấy Đặng Phục Thăng có hơi giống với ly trà sữa này.​
Anh chính là một người tinh tế, ấm áp, mềm mại và dịu dàng như thế. Anh không như chiếc bánh ngọt béo ngậy, cũng không nồng nàn mãnh liệt như rượu, anh chỉ là một ly trà sữa nóng, vừa đủ để sưởi ấm những người chạm vào anh.​
"Đang nghĩ gì vậy?" Đặng Phục Thăng phát hiện Liễu Phi nhìn anh, nghiêng đầu hỏi.​
Liễu Phi vội vàng thu hồi tầm mắt, ngẫm nghĩ một lát lại cảm thấy bản thân không có làm việc gì trái với lương tâm, thế là lại đem ánh mắt đặt lên người anh.​
"Em đang nghĩ... Nếu như anh mãi mãi là đội phó của tụi em, thì tốt quá."​
Đặng Phục Thăng sửng sốt, sau đó lại mỉm cười: "Anh cũng hi vọng, nhưng anh không thể mãi mãi ở bên các em được."​
Tâm trạng đột nhiên cảm giác có hơi sa sút.​
Người khác không rõ, nhưng bản thân anh biết, anh đã quyết định giải nghệ vì Vi Thảo, Vi Thảo cần thay máu, tuổi của anh không còn thích hợp nữa.​
Anh chỉ tiếc là không thể tiếp tục đồng hành với những đồng đội này.​
Mà đối với việc bản thân sau khi giải nghệ sẽ tạm biệt sân khấu Vinh Quang, không thể tiếp tục đạt được thêm nhiều vinh quang nữa, anh cũng không quá để tâm, bởi vì anh cảm thấy, vinh quang, anh đã có đủ rồi.​
Anh tự nhận mình không phải là người có thiên phú có năng lực, chẳng qua chỉ là một người bình thường mà thôi, bình thường đến cực điểm, một thành viên giữa muôn vạn người ngoài kia.​
Nhưng cũng là một người vô cùng may mắn.​
Nhận được sự ưu ái của chiến đội lớn, đã đủ để anh cảm thấy vận may của mình phi thường tốt, đã rất thỏa mãn. Tuy nhiên sau khi tiếp nhận chức vụ đội phó, cùng Vi Thảo giành được một quán quân và một á quân, đã làm cho anh cảm thấy vinh quang bản thân đạt được đã vượt xa những gì anh xứng đáng có.​
Anh thật sự rất dễ thỏa mãn, khi ở trong một chiến đội tầm trung, anh đã cảm thấy thứ mình đạt được đã rất tốt, càng không cần nhắc phải tới vinh quang hiện tại anh có, thứ làm cho người khác đố kỵ đến đỏ cả mắt.​
Đặng Phục Thăng đôi khi cảm thấy có thể là bản thân không có lòng cầu tiến.​
Nhưng là thật sự, thật sự đã đủ lắm rồi.​
Anh cảm thấy mình thật sự chỉ là một người so với người bình thường còn bình thường hơn, có thể ở trên sân khấu Vinh Quang này lưu lại dấu ấn của bản thân, đã là may mắn của anh rồi.​
Và có thể làm quen với những đồng đội thích anh và anh thích, thì anh đã là người may mắn nhất.​
Anh thấy mình, thật cũng chỉ là một người bình thường và có phần may mắn thôi.​
Nhưng...​
"Không có đội phó nào tốt hơn anh đâu." Liễu Phi chân thành nói, trên thực tế cô cũng chưa có tiếp xúc với đội phó khác của Vi Thảo.​
"Đội phó, tụi em thật sự hi vọng anh có thể mãi luôn bên tụi em." Lưu Tiểu Biệt cũng tiếp lời.​
"Thực ra sư phụ của em cũng rất tốt..." Viên Bách Thanh nhỏ giọng nói, sau đó bổ sung thêm, "Nhưng mà, đội phó, tụi em thật sự rất thích anh."​
Thực sự là...​
Anh có tài đức gì.​
Mắt Đặng Phục Thăng có chút cay cay, anh đột nhiên thấy, bản thân không còn gì phải tiếc nuối.​
Anh mỉm cười nói: "Nếu như anh ra đi, hi vọng các em cũng sẽ thích đội phó mới, phải biết nghe lời."​
"Nếu như sau này đổi đội phó, anh ấy phải tốt hơn anh thì em mới nghe lời." Liễu Phi trả lời.​
"Người tốt hơn anh, có rất nhiều."​
Rất nhiều rất nhiều.​
"Nhưng với em anh là tốt nhất." Liễu Phi nói xong quay đầu hỏi đám con trai, "Các cậu nói đúng không."​
Lưu Tiểu Biệt và Chu Diệp Bách cùng ý kiến gật đầu.​
"Tôi cảm thấy nếu có thể đổi đội phó thì cậu không bắt nạt được nữa rồi." Tiêu Vân trêu chọc.​
"Đi qua một bên đi." Liễu Phi đập một phát vào đầu Tiêu Vân, "Tôi bắt nạt đội phó khi nào chứ."​
"Cậu còn ăn hiếp cả đội viên khác!"​
Tiêu Vân chạy về phía trước, Liễu Phi đuổi theo đánh hắn, dưới ánh đèn đường cam cam, bóng dáng hai thiếu niên đang đuổi theo nhau. Đặng Phục Thăng nhìn bọn họ đùa giỡn, bất lực nở nụ cười cưng chiều, chỉ nhắc nhở coi chừng bị ngã.​
Bọn họ thật rất thích anh sao?​
Đặng Phục Thăng không biết, không xác thực được.​
Nhưng anh biết, bất luận đội viên có thật sự xem anh là đội phó tốt nhất hay không, anh cũng muốn trong thời gian mình đảm nhận vai trò đội phó sẽ làm tốt nhất có thể.​
Bình thường cũng có giấc mơ bình thường của nó.​
Có lẽ không thể làm mặt trời, nhưng vẫn có thể làm một trong hàng ngàn hàng vạn con đom đóm.​
Bay nhảy trên tay của các thiếu niên thiếu nữ, điều mà đom đóm mong đợi, chỉ có một câu, tôi thích ánh sáng nhàn nhạt của cậu.​
[Hoàn]
 

Bình luận bằng Facebook