Hoàn [Ly Ly Nguyên Thượng Thảo 2021][Phương - Vương] Ánh Dương Rồi Sẽ Đến

Cú mèo

Bộ trưởng bán chổi, 4k một cặp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
224
Số lượt thích
2,245
Location
Thảo Nguyên Xanh Bao La
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Màu xanh lá và những thứ đáng yêu cute phô mai que
#1
ÁNH DƯƠNG RỒI SẼ ĐẾN
Sản phẩm thuộc Project Vi Thảo 2021 - Ly Ly Nguyên Thượng Thảo

Tác giả: 七月没梨
CV: Ná Ná
Edit: Cú mèo

*****
Sự ghét bỏ như có như không cùng với những lần chĩa mũi chọn công kích vào Vương Kiệt Hi của Phương Sĩ Khiêm đều là bắt đầu từ chiến thuật vô tình hữu ý đem quyền chỉ huy nghiêng về phía Vương Kiệt Hi của Lâm Kiệt. Hắn thừa nhận, tên nhóc họ Vương với đôi mắt to nhỏ kia quả thật có chút tài năng, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Mục tiêu của Vi Thảo bọn họ là phải đoạt quán quân chứ không phải là phô diễn kỹ thuật, Vương Kiệt Hi cậu ta muốn thay thế Lâm Kiệt không phải chỉ cần có chút tài năng, cậu ta còn phải có thực lực làm cho tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục.​
Loại thực lực này có mối liên kết chặt chẽ với vấn đề thiên phú, nhưng thành thật mà nói, Phương Sĩ Khiêm cũng thật sự cảm thấy rất xem thường. Thiên phú thế nhưng chỉ là điểm khởi đầu mà thôi, còn có kinh nghiệm, ý thức và cái nhìn tổng thể, những thứ này đều dựa vào từng trận thi đấu quanh năm suốt tháng tích góp được, so với các tiền bối, những tân binh dựa vào thiên phú để được người khác đánh giá cao như bọn họ thì tính là gì chứ?​
Phương Sĩ Khiêm trước khi được Lâm Kiệt tuyển đến Vi Thảo vốn dĩ là hơi tự cao một chút về thiên phú của mình ở trong Vinh Quang, không nói đến việc đánh đâu thắng đó chém giết khắp nơi và khi hắn vung nãi trượng lên cũng đập không chết được mấy người, nhưng ít nhất cũng là người có trình cao hơn những người khác mấy con phố. Mỗi lần có Phương Sĩ Khiêm tham gia, đồng đội đều sẽ hào hứng thảo luận trong khung chat, lần này chắc chắn ổn thỏa. Hắn tuy không bị tâng bốc đến mức bản thân lâng lâng trên mây không biết gì nhưng vẫn luôn đối với thực lực chính mình có vài phần tự tin, cho nên chờ đến khi Lâm Kiệt đến tìm hắn, trong lòng ngoài trừ vui mừng ra thì còn có chút cảm nhận sâu sắc về việc định mệnh an bài. Đấu trường trong game quá chật hẹp, chật hẹp đến nỗi khiến hắn cảm giác sự phát triển của bản thân đều bị kiềm kẹp, sự cổ vũ cùng tán dương của đồng đội đều trở thành trói buộc. Tâm trí của hắn hắn biết rất rõ, thứ mà hắn muốn theo đuổi tuyệt đối không chỉ có thế, sân khấu thuộc về hắn không ở nơi này, điều hắn muốn không chỉ là thắng lợi trận PK nào đó, hay là giết được một BOSS dã đồ nào đó, hắn không muốn khiến mình chết trong một trong một chiếc giếng, rồi hóa thành bùn xanh dưới đáy giếng, hắn phải thoát ra ngoài.​
Khi thật sự đến với Vi Thảo, nhìn thấy những dụng cụ chuyên nghiệp ở phía trước, những ngón tay đang gõ phím như múa cùng ánh mắt chuyên tâm của các tuyển thủ chuyên nghiệp chân chính, chứ không phải như mấy tên côn đồ cắc ké ở trong tiệm net nhỏ một chân giẫm lên ghế, một tay cầm lon bia, miệng hút thuốc phì phèo loáng thoáng dùng tiếng địa phương để mắng chửi người. Tất cả mọi người đều có mục tiêu to lớn rõ ràng, mọi người đều nỗ lực tiến về một hướng, bất luận là tuyển thủ chuyên nghiệp đang ngồi trên ghế nhìn chằm chằm vào dữ liệu của phần mềm huấn luyện để điều chỉnh cường độ luyện tập, hay là nhân viên bộ phận nghiên cứu phát minh mỗi ngày đều kêu gào vật liệu không đủ để nghiên cứu, bầu không khí tìm kiếm thắng lợi thuần túy này làm cho Phương Sĩ Khiêm chỉ mới bước nửa bước vào xã hội nhưng tự cảm thấy mình khá già đời phải tiết chế lại. Sau đó, Lâm Kiệt sắp xếp cho hắn cùng với bốn vị tuyển thủ chuyên nghiệp khác phối hợp thi đấu 5v5 và chuyện này đã làm cho hắn triệt để khuất phục dưới tay các tiền bối.​
Đúng, hắn đã thất bại, thua đến không còn đường gỡ. Dùng những chiến lược trước đây chơi trong game ở trước mặt tiền bối giống như đứa trẻ nhỏ chơi đùa với người lớn trong nhà vậy, cường độ hoàn toàn khác với khi chơi game làm cho hắn không theo kịp, nhưng lúc đó còn trẻ mà, tốc độ tay vẫn còn non kém, chỉ biết gõ loạn trên bàn phím, hầu như đều có thể nhìn thấy tàn ảnh, tim hắn đập thình thịch và gần như nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn thua, nhưng trong ánh mắt của hắn một chút thất vọng cũng không có, bởi vì hắn không nhìn thấy điểm cực hạn của mình, trong lòng có một suy nghĩ rõ ràng, đúng, hắn bây giờ vẫn còn thiếu rất nhiều, nhưng một ngày nào đó, hắn nhất định có thể làm được.​
Đỉnh đầu của hắn không có nắp che, mà đó là một khoảng trời mênh mông có thể giúp cho hắn điên cuồng trưởng thành.​
Vương Kiệt Hi là một thiên tài không chút tì vết. Phương Sĩ Khiêm dù không muốn nhưng hắn cũng phải thừa nhận, Vương Kiệt Hi nếu không tham gia thi đấu thì chắc chắn là một tổn thất của giới chuyên nghiệp. Nhưng dù cho Vương Kiệt Hi cậu ta có tài giỏi đến mức nghịch thiên, thì cũng phải chú ý đến quy luật chuyển động của vạn vật chứ. Tôn Ngộ Không cũng rất trâu bò, từ trong tảng đá chui ra rồi cũng bị đè dưới Ngũ Hành Sơn năm trăm năm, sau đó mới đi thỉnh kinh, Vương Kiệt Hi cậu ta dựa vào cái gì vừa vào nghề đã làm đội trưởng? Chính xác mà nói, Phương Sĩ Khiêm không cho là Vương Kiệt Hi của hiện tại có đủ bản lĩnh để thay thế Lâm Kiệt. Ở trong lòng hắn, thiên phú chỉ là một điểm khởi đầu mà thôi, dù cho Vương Kiệt Hi có thể cách xa những người khác mấy trăm mét nhưng cậu ta có tư cách gì mà đi thay thế các tiền bối đã chạy hơn mười mấy ngàn cây số? Phương Sĩ Khiêm nghĩ mãi không ra.​
Đặc biệt là nhìn Vương Kiệt Hi kia có vẻ lễ phép nhưng thực tế vẻ mặt lại muốn cách xa người khác 1800 mét, hắn càng cảm thấy người mới tài giỏi này nhìn không vừa mắt, từ đầu đến chân chỗ nào cũng nhìn không vừa mắt. Phương Sĩ Khiêm có một lần vô cớ gây sự với Lâm Kiệt bọn họ về thuốc nhỏ mắt, hắn bị thành tích trong phần mềm huấn luyện cùng với kết quả cuộc sát hạch chiến thuật gợi ra tật xấu, nhất thời sốt ruột, buột miệng, "Đội trưởng anh nhìn Vương Kiệt Hi cậu ta mắt một bên to một bên nhỏ a! Chuyện này nếu về sau nhận làm đại diện quảng cáo, cửa hàng đại lý người ta không thích thì làm sao đây? Cậu... Cậu ta kéo thấp giá trị nhan sắc của toàn thể Vi Thảo chúng ta!" Phương Sĩ Khiêm vừa nói ra, các tiền bối nghe thấy đều cười nghiêng ngả, Lâm Kiệt cũng cười híp mắt, xoa xoa mái tóc xù của Phương Sĩ Khiêm, cười đến mức nói không nên lời.​
Lâm Kiệt cười xong rồi mới nói, "Sĩ Khiêm à, tôi lớn lên nhìn cũng rất bình thường mà. Lại nói về Kiệt Hi ngoại trừ ừm... ngũ quan cậu ấy chỉnh tề ngoài việc có chút khiếm khuyết ra thì không phải vẫn rất tốt sao?"​
"Ai nói chứ, đội trưởng anh chính là Ngô Ngạn Tổ của thành Bắc Kinh chúng ta, người muốn cùng anh ký kết làm người đại diện thương hiệu có thể xếp được hai vòng từ tây sang đông, Vương Kiệt Hi cậu ta làm sao có cửa?"​
Vương Kiệt Hi tới không sớm cũng không trễ, vừa đúng lúc cầm bản báo cáo đi vào, nghe rõ ràng không sót một chữ trong “lời tố cáo” của Phương Sĩ Khiêm. Trong lòng cậu lặng lẽ khinh bỉ đem Phương Sĩ Khiêm so sánh cùng những tên gian thần vẻ mặt gian xảo trong phim truyền hình thừa dịp trung thần không có mặt liền chạy đến thổi gió nịnh nọt bên tai hoàng thượng nhằm đâm chọt, nhưng ngoài mặt vẫn không có biểu hiện gì khác lạ, lễ phép gọi một tiếng Phương tiền bối.​
Phương Sĩ Khiêm trong lòng càng cảm thấy tên Vương Kiệt Hi này tâm cơ sâu xa, Lâm Kiệt đem Vi Thảo giao vào tay cậu ta không biết sẽ thành ra dạng nào nữa. Hắn càng sốt ruột muốn bốc lửa, Lâm Kiệt càng dỗ dành hắn như một đứa trẻ, luôn nói với hắn, phải ngoan ngoãn hợp tác cùng Kiệt Hi, Phương Sĩ Khiêm trong lòng rất buồn nôn với cách xưng hô này, Kiệt Hi Kiệt Hi, cậu định làm thiếu nữ ma pháp Jessica à? Mà Vương Kiệt Hi vẫn luôn trưởng thành sớm đến mức thân xác tuy mười tám tuổi nhưng tâm hồn bên trong đã tám mươi tám rồi, chuyện này càng thêm tôn lên việc Phương Sĩ Khiêm rất không có phong độ của người làm tiền bối.​
Thực ra Vương Kiệt Hi đối với Phương Sĩ Khiêm ngay cả một chút hứng thú cũng không có, cậu chỉ muốn làm thật tốt phận sự của mình, phần mềm huấn luyện biểu hiện chỗ đường cong nào yếu kém liền sẽ chuyên tâm tập trung vào chỗ đó, chờ đến khi thành tích không thể bắt bẻ được thì bắt đầu hoàn thành kế hoạch tiếp theo. Cậu cũng không đòi hỏi gì, cũng lười đi quan tâm người khác đối với cậu cảm thấy thế nào, ảnh chỉ tận lực làm đến tốt nhất chuyện của bản thân, những thứ khác không hề nằm trong phạm vi quan tâm của cậu. Nói cho cùng thì cậu chỉ là một người mới, mới bước vào giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp, may mắn trời cao thưởng cho cơm ăn nên có vài phần thiên phú, vì vậy không nên phụ lòng nó.​
Khi đó trách nhiệm đối với cậu dường như chỉ là hoa trong gương trăng trong nước vậy, chỉ nghe được và nhìn thấy trong sách giáo khoa, ai mà nghĩ đến có một ngày sẽ rơi trên đôi vai của mình. Có lẽ đúng là đã có những phỏng đoán như vậy trong lời nói của những tiền bối lúc bình thường, nhưng thật sự chờ đến khi đội trưởng Lâm Kiệt trịnh trọng nói ra với cậu, cuối cùng cũng lấy hai chữ trách nhiệm thực tế hóa đặt lên vai cậu, điều cậu cân nhắc chính là, liệu cậu có thể làm được không. Cậu suy nghĩ một lúc, sau đó nói với Lâm Kiệt, em nghĩ em có thể.​
Không nói đến việc là tự đại hay như thế nào, Vương Kiệt Hi đã xem xét khả năng và giới hạn hiện tại của mình. Cậu bây giờ thực sự cần nhiều áp lực hơn để giúp cậu tiến về phía trước, đồng thời cũng tự đánh giá bản thân, cậu có năng lực chịu được áp lực cao như vậy, chứ không bị áp lực đè nén. Cậu vẫn luôn vô cùng lý trí và bình tĩnh, ở trong mắt cha mẹ và bạn bè thì hành động dứt khoát vứt bỏ con đường tương lai ổn định không có nguy hiểm của cậu là vô cùng điên rồ, đó cũng là con đường sau khi cậu đắn đo suy nghĩ rằng bản thân có thể đi xuyên qua rồi mới đưa ra quyết định. Tuyệt đối không phải là tuổi trẻ bồng bột, hoặc có thể nói, tuyệt đối không chỉ là thời niên thiếu ngông cuồng. Ngông cuồng là dấu ấn tự nhiên trong tâm hồn mười tám tuổi của cậu, đó sẽ không phải là một trở ngại trên con đường phía trước của cậu, mà đó là đôi cánh cùng gió giúp cậu bay qua bầu trời cao.​
Vương Kiệt Hi ngẩng đầu, cậu nhìn thấy hai sự chờ mong khác nhau trong mắt của Lâm Kiệt và Phương Sĩ Khiêm.​
Phương Sĩ Khiêm trừng cậu, con ngươi bị kích động nhuốm màu đỏ máu như sắp bị trừng đến nỗi rớt ra ngoài, hắn nói, "Vương Kiệt Hi cậu không thể đồng ý, đội trưởng không thể đi." Ánh mắt kia thậm chí còn khẩn cầu, hắn không cách nào chấp nhận được việc mất đi Lâm Kiệt, việc mất đi vị đội trưởng chăm cho hắn từng li từng tí kể từ khi hắn vào trại huấn huyện Vi Thảo, vị đội trưởng luôn quan tâm đến toàn bộ đội viên, có lẽ anh ấy không phải người mạnh nhất, nhưng anh ấy là đội trưởng tốt nhất trong lòng mọi người.​
Lâm Kiệt mỉm cười nhìn hắn, anh hỏi Vương Kiệt Hi, "Em đồng ý tiếp nhận sao?"​
Tiếp nhận Vương Bất Lưu Hành cùng với vị trí đội trưởng chiến đội Vi Thảo, trở thành át chủ bài không thể thay thế của Vi Thảo, đồng thời, bờ vai của cậu, bờ vai của chàng trai trẻ mười tám tuổi cũng đồng thời phải gánh vác cả chiến đội, từ toàn bộ tuyển thủ chuyên nghiệp cho đến mỗi một thành viên của trại huấn luyện, rồi lại từ Vi Thảo tỏa ra bên ngoài, sự kỳ vọng của tất cả fan Vi Thảo. Cậu phải mang trên vai sự kỳ vọng như một ngọn núi này chạy đi, thậm chí đến phải bay lên cao, ở trong mưa gió cậu không thể quay đầu không thể mệt mỏi. Những chuyện này Lâm Kiệt vẫn luôn gánh chịu, anh không tài giỏi xuất chúng thậm chí có thể nói là tư chất bình thường, lại phải gánh vác nhiều như vậy, anh mãi che giấu hết tất cả sự mỏi mệt, anh thậm chí cũng không muốn đem bất kỳ một tia áp lực nào sớm đặt lên vai của Vương Kiệt Hi và Phương Sĩ Khiêm, hiện tại đội trưởng Lâm Kiệt dùng ánh mắt mong mỏi lại ôn hòa dò hỏi cậu, Kiệt Hi, em có thể làm được không?​
"Em..."​
"Chấp nhận."​
Cậu cuối cùng cũng lộ ra sự sắc bén của mình, cậu nhìn về phía Lâm Kiệt, Lâm Kiệt cũng nhìn cậu, trong khoảnh khắc này hai đội trưởng mới và cũ đã hoàn thành một cuộc chuyển giao ngầm. Sự chờ mong trong mắt Lâm Kiệt không sắc nét cũng không nghiêm trọng, chỉ là sự thuần khiết và nhẹ nhàng như ánh mặt trời chiếu vào vai cậu khiến cậu trong nháy mắt có thể hiểu được ý nghĩa của trách nhiệm. Chính là ánh mắt như thế, cậu từ chỗ này bước ra ngoài, cậu chính là đội trưởng của Vi Thảo, cậu phải đối mặt với sự kỳ vọng ở nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau mang lại cho cậu những áp lực khác nhau, mọi người đều sẽ nhìn cậu, cậu là tâm điểm của ánh sáng, đồng thời cậu cũng phải tỏa sáng rực rỡ hơn những ánh mắt chờ mong đó.​
Phương Sĩ Khiêm sau đó cũng có đi tìm Lâm Kiệt, hắn vẫn không chấp nhận Vương Kiệt Hi, cho dù hắn biết đây là hy vọng của đội trưởng. Nhưng Phương Sĩ Khiêm vẫn cho rằng, Lâm Kiệt còn chưa tới lúc rời đi, anh vẫn còn trẻ, bây giờ đã rời khỏi sàn đấu, anh cam tâm sao?​
Lâm Kiệt duỗi lưng và để lộ một nửa bàn tay dưới ánh sáng ban mai ấm áp, anh nhẹ dàng nở một nụ cười, "Sĩ Khiêm, cậu luôn nói, thiên phú chỉ là một điểm khởi đầu. Thực ra cũng không đúng lắm."​
"Thiên phú cũng là điểm kết thúc của một người, điểm cực hạn của một người."​
"Hiện tại chính là cực hạn của tôi, tôi đã đi đến được đây, con đường sau này, là do cậu và Kiệt Hi tiếp tục đi, cũng chỉ có các cậu có thể đi." Từ góc độ của Phương Sĩ Khiêm nhìn qua, đôi mắt đen láy của Lâm Kiệt lóe lên ánh vàng, đó là dư vị của hoàng hôn.​
Ở nơi chân trời ánh dương vội tàn, ánh bình minh cuối cùng rồi cũng sẽ đến.​

[Hoàn]
 

Bình luận bằng Facebook