Hoàn [Ly Ly Nguyên Thượng Thảo 2021][Vi Thảo] Hướng dẫn mua đặc sản

An Dĩ Duyệt

Kết cỏ ngậm hành, bán manh mua chổi
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
293
Số lượt thích
1,614
Location
Bắc Kinh
Team
Vi Thảo
Fan não tàn của
Phương Vương - chính phó Vi Thảo một vạn năm~
#1
Tác giả: 旧居花
Convert: Ná Ná
Edit: Pông

HƯỚNG DẪN MUA ĐẶC SẢN
Hướng dẫn mua sắm đặc sản của Vi Thảo

Vi Thảo có ba Kiệt.

Đại Kiệt, trung Kiệt, tiểu Kiệt.

Công năng là xem tướng.

Bản lĩnh của Vương Kiệt Hi là do một tay Lâm Kiệt dìu dắt dạy dỗ. Lâm Kiệt nói với hắn, đã là chủ nhân chân chính của Vương Bất Lưu Hành, trong họ tên phải có một chữ "Kiệt".

Lâm Kiệt hỏi, "Em có biết là vì sao không?"

Vương Kiệt Hi nói, "Vì chữ Kiệt có hình dạng giống như cây lớn trong lửa, bị thiêu mà không đổ, ám chỉ vận mệnh rộng mở, không sợ cường quyền, quật khởi với lửa cháy của Gia Thế; đồng thời còn giống như gỗ nổi trên nước, thể hiện tính khắc thủy của mộc, tượng trưng cho tương lai chắc chắn sẽ chiến thắng túc địch Lam Vũ."

"Không phải, vì chữ đó giống như một người đang cưỡi chổi."

"..."

"Không chỉ chú trọng chữ, vị trí của chữ cũng cần để ý. Em xem, tên anh chỉ có một chữ Kiệt trên đầu, chữ Kiệt của em ở giữa, dựa vào quy luật này, khi em chọn người kế thừa, chữ Kiệt trong tên phải nằm cuối."

"Đại biểu cho từng bước thăng tiến?"

"Cũng không phải, nghe xuôi tai thôi. Có quy luật về sau cũng dễ tìm."

"..."

"Đây là bí quyết chọn người kế nhiệm của chúng ta, cần đời đời truyền xuống."

"... Vâng."

Nhưng lúc thật sự phải mang tuyệt học này truyền cho Cao Anh Kiệt thì Vương Kiệt Hi lại không nỡ, chỉ dạy cho cậu cách phân biệt thao tác và quan sát sắc mặt của một người. Ba mẹ của Cao Anh Kiệt đều là Đảng viên, hắn cảm thấy Cao Anh Kiệt được chủ nghĩa duy vật hun đúc trưởng thành nên sẽ không tiếp thu mấy thứ mê tín này.

Nhưng người kế nhiệm thì vẫn phải chọn, làm thế nào để nói với cậu, Vương Kiệt Hi rất đau đầu.

Ai ngờ lúc sau hắn phát hiện mình lo thừa rồi.

Có một ngày Cao Anh Kiệt đột nhiên cực kỳ hào hứng tìm hắn, "Đội trưởng, em phát hiện ra một ma đạo học giả rất lợi hại!"

Trong lòng Vương Kiệt Hi hồi hộp, "À, tên là gì?"

"Tên của người đó còn lợi hại hơn, họ kép đó." Cao Anh Kiệt ngại ngùng nói, "Dương Thiên Kiệt."

Vi Thảo có ba vương.

Đại vương, hầu vương, ma vương (Vua Dây Dưa).

Người thứ ba Lâm Kiệt đã phát hiện từ sớm, nhưng mọi người đều không biết, còn tưởng nói thành hai lần Vương Kiệt Hi.

Vương Kiệt Hi rất giỏi. Lâm Kiệt nói trên đầu hắn có mây ngũ sắc, là hình ảnh đế vương. Chuyện này truyền tới tai Hoàng Thiếu Thiên, ban đầu hắn không tin, về sau tới sân nhà Vi Thảo thì hiểu rồi.

"Núi hô vạn tuế*! Anh có thể hình dung ra cảnh tượng kia không! Mọi người mặt mũi đỏ hồng, miệng điên cuồng gào khẩu hiệu!" Lúc quay về Hoàng Thiếu Thiên gọi điện cho Phương Thế Kính, "Như là tà giáo vậy, dọa chết em rồi!"

Hầu vương là chỉ Phương Sĩ Khiêm. Gầy tới mức giống như khỉ, tinh thần tăng động giống khỉ, chàng trai một mét tám ba khoác áo đồng phục ngồi xổm trước máy tính quả thật y như một con khỉ khổng lồ. Không hiểu sao lại chỉ thích ngồi xổm, ngồi xổm trên ghế, ngồi xổm trước cửa.

Nhưng hắn lại rất cao, rất chi là chắn đường, một ngày kia có tiền bối không chịu được nữa, nhân lúc hắn không để ý, đặt một chiếc cốc sứ trước mặt hắn, qua nửa phút, Phương Sĩ Khiêm cầm theo chiếc cốc sầm mặt xông tới.

"Chuyện gì thế?" Lâm Kiệt hỏi.

Phương Sĩ Khiêm đặt mạnh chiếc cốc lên bàn, "Có người ném tiền vào trong!!"

Hắn còn trẻ, mặt mũi lại ưa nhìn.

Ngoài ra hắn thích ăn đào, cũng không vấn đề, mọi người đều thích ăn đào. Cũng phải nhắc đến sự nhanh nhạy của hắn, là do từ nhỏ nhà ở Tứ hợp viện, thích leo nóc với lật ngói. Tới khi đến Vi Thảo thì phát huy tiềm lực thành tinh thần như sấm chớp, mọi người đánh cầu lông bị bay quả cầu lên nóc nhà đều là hắn nhặt, hắn cũng không cảm thấy đây là chuyện lớn, người khác không để ý nhưng Lâm Kiệt sẽ ngăn cản.

Có một lần Vương Kiệt Hi đánh cầu với mọi người, đối phương đánh quả cầu lên vướng cành cây, Phương Sĩ Khiêm nhanh nhẹn đi tìm thang, Vương Kiệt Hi cản hắn, "Anh làm gì?"

Phương Sĩ Khiêm nói, "Lấy cầu đó. Tiền bối giúp cậu, cậu phải nhớ kỹ đấy."

"Không được." Vương Kiệt Hi nhíu mày, "Anh xuống đây, tôi tìm cái gậy khều xuống là được."

Phương Sĩ Khiêm cười khẩy, "Từ bao giờ lắm chuyện vậy, trước đây đều là tôi..."

Vương Kiệt Hi ngắt lời hắn, "Tổn thương tay thì tính sao?"

Vương Kiệt Hi lúc đó mới mười chín tuổi, gương mặt lạnh lùng tới mức không ai dám động đậy. Phương Sĩ Khiêm cũng không tiện nói gì, trơ mắt nhìn Vương Kiệt Hi tìm một cây gậy dài, nhắm chuẩn xác vị trí cầu lấy xuống.

Hắn nhìn Vương Kiệt Hi gạt mấy cành cây cổ thụ, tiếng lá xào xạc trong gió, mái tóc cậu thiếu niên ướt sũng mồ hôi chảy dọc theo huyệt thái dương. Ánh nắng len lỏi qua tán cây, mắt híp lại, sắc mặt cực kỳ nghiêm túc.

Cậu ta chỉ vì thi đấu mà thôi, Phương Sĩ Khiêm tự lẩm bẩm với bản thân, nội tâm cũng lộn nhào một phen.

Bỏ qua chuyện yêu đương, Vi Thảo còn có ba ngỗng.

Thành viên bao gồm Viên Bách Ngỗng, Lưu Tiểu Ngỗng, Phương Sĩ Hạc.

Đặc biệt là Phương Sĩ Hạc, rõ ràng là trị liệu, từ đầu tới chân giống hạc, lúc đánh nhau lại giống ngỗng.

Viên Bách Ngỗng và Lưu Tiểu Ngỗng, giọng rất giống ngỗng, trừ khi cao tới mét tám không thì ấn tượng của mọi người sẽ không thể thay đổi, may mà xương cốt còn phát triển, vẫn cao được.

Bức tranh họ ở chung với nhau là như này: Phương Sĩ Hạc và Viên Bách Ngỗng tạo thành hai cánh của hạc trắng! Lưu Tiểu Ngỗng từ giữa lao ra sử dụng Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm, vèo vèo vèo chém chết boss!

Thật ra hai người kia ở hai bên không có công dụng gì, chẳng qua họ đang tạo dáng để chụp hình mà thôi. Một đòn sau cùng, mọi người cũng không quản bọn họ, vui vẻ là được.

Vi Thảo còn có ba tốt.

Lâm Kiệt, Đặng Phục Thăng, Hứa Bân.

Tốt trong người tốt.

Hứa Bân gia nhập muộn nên có chút chuyện không biết. Sau ngày chuyển nhượng hắn có lướt diễn đàn, tay run run bấm vào một dòng tít: "Huyền học Vi Thảo! Họ tên Tam Kiệt có điều thần bí!"

Hứa Bân không muốn đọc, tùy ý kéo xuống, càng xem càng sợ hãi, cuối cùng vội vàng đóng lại.

Hắn quay lại trang chủ diễn đàn thì thấy một chủ đề khác: "Mận đã héo, ngựa đã già, từ đó tôi chọn đội phó như bạn."

Đêm đó Hứa Bân ngủ không ngon giấc.

END

*Núi hô vạn tuế:

"Vạn tuế!" Khán giả sân nhà high tới mức hô luôn câu này. Quả thật, lòng sùng bái họ dành cho Vương Kiệt Hi không phải dạng vừa.

Vương Kiệt Hi không xuống sân ngay như Đường Nhu. Đây là sân nhà Vi Thảo, cách trận đoàn đội kế tiếp còn một thời gian nghỉ ngơi khá dài, anh đứng trên sân khấu một lúc, vẫy tay với khán giả sân nhà khắp khán đài.

- Chương 1326
 

Bình luận bằng Facebook