Hoàn [Khởi đầu 2021][Khưu Phi] Thiếu niên

Sakura Sen

Máy cày level
Thần Lĩnh
Bình luận
187
Số lượt thích
558
Location
Vi Thảo
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Thế Hệ Hoàng Kim, các papa độc thân
#1
Thiếu niên
Tác giả: 江潭落月
CV: 张佳乐头上的小花儿
Edit & beta: Sakura Sen

Sản phẩm thuộc project [Khởi đầu] - Mừng sinh nhật Khưu Phi 2021

-----------------------------
01.

"Cậu cho rằng Khưu đội của Gia Thế là dạng người gì?"

"Tâm bẩn."

"Tâm bẩn."

"Tâm bẩn."

"Tâm bẩn."

Văn Lý nhìn đánh giá nhất trí của bốn vị đội trưởng Lam Vũ Vi Thảo Bá Đồ Hưng Hân trên báo, cháo vừa cho vào miệng lập tức phun ra ngoài.

Khưu đội hàng thật ngồi đối diện thê thảm trúng đạn, đằng đằng sát khí ngẩng đầu trừng mắt nhìn hắn.

"Đội trưởng cậu nhìn nè." Văn Lý lanh lẹ đưa tạp chí kèm theo cả giấy ăn đưa cho tiểu đội trưởng, Khưu Phi nhìn qua, vẻ mặt phức tạp chỉ hình Kiều Nhất Phàm: "Ba tên kia tạm không nói đến, cậu ta không biết thẹn sao?"

Hôm qua, mới hôm qua, tên trận quỷ máu giấy nào quyết tâm thả diều một tên pháp sư chiến đấu như cậu từ đầu này đến đầu kia bản đồ?

Còn nói lương tâm của Hưng Hân, Hưng Hân kiếm đâu ra lương tâm?

Văn Lý còn đang cười hề hề ở bên cạnh, Khưu Phi cuộn quyển tạp chí lại gõ đầu hắn, "Tranh thủ thời gian ăn đi, lát nữa huấn luyện."

"Được rồi đội trưởng."

Khưu Phi khoác đồng phục đội lên, ung dung rời đi, hai chữ Gia Thế đỏ rực khắc ở sau lưng cậu, rực rỡ hút mắt.

02.

Lúc Khưu Phi vừa mới đến Gia Thế, Gia Vương Triều như mặt trời ban trưa, áp phích hai màu trắng đỏ dán ở bên ngoài, trên hình là Nhất Diệp Chi Thu quét ngang chiến mâu, uy phong lẫm liệt.

Đó là thời điểm huy hoàng nhất của Gia Thế.

Khưu Phi nhớ rõ hôm đó thời tiết tốt, cậu xách hành lí, gõ cửa phòng làm việc của quản lí Gia Thế.

"Xin chào, em là Khưu Phi, em đến báo danh."

Cậu ở trại huấn luyện được hai tuần.

Ngày đó làm xong bài huấn luyện thường quy, Khưu Phi duỗi lưng rồi đi mua nước ở máy bán hàng tự động ngoài hành lang, nhìn ra cửa sổ thì bắt gặp một thanh niên lén lút lẻn vào từ góc cua.

"Anh gì ơi. . ."

"Mộc Tranh anh không có hút thuốc!"

". . ."

Hơi hơi xấu hổ.

Người Gia Thế không có khả năng không biết Tô Mộc Tranh.

Khưu Phi cầm theo bình nước suối, suy nghĩ vì sao chơi Vinh Quang mà tai lại không tốt.

Thanh niên thấy người gọi là cậu, thở phào một hơi, ra dấu im lặng với cậu, cười híp mắt lấy thuốc lá từ trong hộp ra đốt, nuốt mây nhả khói, nhìn có vẻ thỏa mãn cực kì.

Về sau Khưu Phi mới biết, người kia là Diệp Thu.

Tuy lần đầu gặp mặt khá lúng túng, nhưng Khưu Phi rất có thiên phú, rất nhanh đã bộc lộ tài năng ở trong trại huấn luyện, mà chức nghiệp cậu lựa chọn càng giống như người thiếu thiên không giấu được dã tâm.

Số lần Diệp Thu đến trại huấn luyện rõ ràng nhiều hơn.

Hôm nay dạy cái này một chút ngày mai dạy cái kia một tẹo, hầu hết thời gian vẫn là quan sát Khưu Phi.

Mà Khưu Phi là pháp sư chiến đấu.

Diệp Thu, dạy người chơi pháp sư chiến đấu, tay cầm tay.

Tình thế do mấy từ này cộng lại tạo ra không thể không rõ ràng. Trong trại huấn luyện lập tức có người thổi phồng, cũng không ít người gọi tiểu Đấu Thần, Khưu Phi vẫn như cũ ngồi trong phòng huấn luyện luyện tập. Cậu không thích đáp lại mấy lời tâng bốc, nhiều nhất vì ngại mặt mũi mà qua loa vài câu cho xong việc, nhưng trong lòng lại rất vui vẻ.

Cậu thích Vinh Quang, thích Gia Thế, cũng kính trọng Diệp Thu.

Đó là thời điểm tốt nhất trong kí ức của Khưu Phi.

Đội trưởng luôn luôn mang theo mùi thuốc lá lười biếng phiêu vào phòng huấn luyện, ngồi xuống bên cạnh Khưu Phi, sau đó thành thạo lấy một điếu thuốc ra ngậm trên môi.

Khưu Phi làm xong bài huấn luyện của mình, liếc anh một cái, đưa tay lấy đi chỗ thuốc còn lại, cây ngay không sợ chết đứng, "Tiến bối Tô dặn em trông chừng anh."

Diệp Thu ngậm điếu thuốc né tránh tay cậu, "Ai ai ai bớt dùng Mộc Tranh làm bia đỡ đạn nha, anh lại không đốt. Nào tiểu Khưu, đánh với anh một trận xem."

Khưu Phi ngồi về chỗ, Cách Thức Chiến Đấu và Nhất Diệp Chi Thu tải lên ở hai đầu bản đồ.

"Chỗ này dịch sang bên trái hai ô, Phục Long Tường Thiên."

"Chỗ này, bước nhảy lùi này, có thể nhảy xa hơn một chút. Thi đấu đoàn đội hơi xoay góc nhìn, chú ý phối hợp đồng đội."

"Dừng, còn có chỗ này, lùi lại ba giây, chỗ này. . ."

"Đừng vội vàng như vậy, thử đi hưởng thụ thi đấu đi."

Khưu Phi năm mười lăm tuổi nghĩ rằng mọi chuyện sẽ cứ tiếp tục như thế, mới cũ luân phiên lửa đuốc truyền thừa, Gia Thế là chiến đội ông lớn có uy tín lâu năm, sẽ không có gì ngoài ý muốn. Nếu như cậu cố gắng nhiều hơn chút, vận khí tốt hơn chút, có thể sẽ có một ngày được đứng trên sân thi đấu cùng với đội trưởng.

Mà ngày ấy Diệp Thu dứt áo rời đi Gia Thế, không có ai trong trại huấn luyện biết cả.

Đám thực tập sinh mơ mơ hồ hồ, có người nhìn thấy qua cửa kính, cũng chỉ coi là Diệp đội ra cửa đến đối diện mua bao thuốc, thật sự không biết rằng, điều bọn họ nhìn thấy là ánh chiều tà cuối cùng của Gia Vương Triều.

03.

Diệp Thu giải nghệ, Tôn Tường chuyển nhượng, Nhất Diệp Chi Thu đổi chủ.

Sau khi trại huấn luyện nhận được tin tức, ánh mắt mọi người nhìn Khưu Phi đều không bình thường.

Tự nhiên không ai dám gọi tiểu Đấu Thần nữa, thay vào đó là thương hại cùng trào phúng, xen lẫn là những tin đồn liên quan tới Diệp Thu.

Khưu Phi vẫn không để ý tới, cậu chỉ nhìn Cách Thức Chiến Đấu trên màn hình.

Thanh giả tự thanh.
*Thanh giả tự thanh: những người trong sạch thì dù không thanh minh họ vẫn là những người trong sạch.

Cậu không quan tâm người khác nói thế nào.

Trong trại huấn luyện, cậu tiếp xúc với Diệp Thu nhiều nhất, cậu cảm nhận được sự yêu mến và chấp nhất thuần túy đội trưởng dành cho Vinh Quang, cũng biết đội trưởng chỉ để ý Vinh Quang và thắng thua, anh không thèm lãng phí tâm tư ở nơi dư thừa.

Về phần bản thân cậu.

Cái gì mà tiểu Đấu Thần, cái gì mà Nhất Diệp Chi Thu.

Trước nay cậu đâu phải không thể không có tấm thẻ tài khoản kia, cũng không thấy bản thân nhất định phải là người nối nghiệp của ai.

Cậu chỉ cần đủ mạnh, mạnh đến mức có thể giành được thắng lợi, là được rồi.

Đây là đội trưởng dạy cậu.

Khưu Phi tin tưởng điều này, không chút nghi ngờ.

Diệp Thu dạy cậu quá nhiều, là anh một tay mang cậu đến với Vinh Quang, cũng là anh một tay dạy cho cậu làm sao đối mặt thắng thua.

Anh là tín ngưỡng của cậu.

Cho nên cậu chưa từng dao động,

Sau này cậu và Diệp Thu đánh trận đấu chỉ đạo dài dằng dặc kia.

Video dài 23 phút, Khưu Phi gần như là tua đi tua lại gặm vài ngày, gặm xong video, Khưu Phi cũng nghĩ thông suốt.

Nơi này là Gia Thế, nơi này có Vinh Quang, đủ rồi.

Ban đầu mình đến đây, chẳng phải là vì những thứ này sao.

Khi ấy Tiêu Thời Khâm chuyển nhượng từ Lôi Đình tới, không ngừng không nghỉ tiếp nhận bố trí chiến thuật rối tinh rối mù của Gia Thế, vị chiến thuật đại sư này trong lúc sắp xếp đưa ra đề nghị cho chiến đội: "Tôn đội cần tìm một người trầm ổn giúp đỡ."

Viễn trình của Gia Thế đã có Mộc Vũ Tranh Phong, Diệt Sinh Linh cũng thuộc nghề tay dài, nghề thích hợp đánh phối hợp với Tôn Tường nhất lại là cận chiến.

Tất cả mọi người đều nghĩ đến Khưu Phi trước tiên.

Cửa sổ chuyển nhượng đã đóng lại, Gia Thế cũng chỉ có thể đào người từ trong trại huấn luyện nhà mình.

Mà khi nhìn video của Khưu Phi, Tiêu Thời Khâm cũng cảm thấy kĩ thuật của chiến đấu pháp sư này không tệ. Hắn mới tới Gia Thế không bao lâu, còn đang sứt đầu mẻ trán với mấy việc ngổn ngang trong đội. Tô Mộc Tranh Lưu Hạo Tôn Tường thêm Đào Hiên với Diệp Tu bên kia đường, quan hệ giữa họ như đống tơ vò, hắn hoàn toàn không có thời gian đi tìm hiểu rõ ràng yêu hận tình cừu bên trại huấn luyện, trực tiếp đi hỏi Thôi Lập có được hay không.

Thật ra phản ứng đầu tiên của Thôi Lập là không quá đồng ý.

Mặc dù Khưu Phi đã đạt đến trình độ có thể ra mắt, nhưng đứa bé này trước kia được xem như người kế thừa Nhất Diệp Chi Thu để bồi dưỡng, sau khi Tôn Tường chuyển nhượng đã có khoảng thời gian dài chiến đội chẳng quan tâm cậu, bây giờ lâm thời trưng dụng lại là làm cái bóng cho tuyển thủ át chủ bài. Thêm cả việc Gia Thế chuẩn bị đánh thi đấu khiêu chiến, hợp đồng chưa chắc có thể kí, nhiều điều như vậy cộng lại thấy thế nào cũng thiệt thòi cho tuyển thủ, Khưu Phi có đáp ứng không hắn cũng không chắc.

Nhưng Tiêu Thời Khâm đã nói như vậy rồi, không thể không cho đội phó mới mặt mũi được.

Vậy nên Thôi Lập đồng ý, quay đầu liền đem chuyện vất vả mà chẳng có lợi gì này ném cho Trần Dạ Huy.

Trần Dạ Huy không muốn có quan hệ gì với Khưu Phi hết, hắn nhìn thấy cậu ta mặt sẽ đau.

Lúc Trần Dạ Huy đến tìm Khưu Phi đã chuẩn bị tâm lí phải khua môi múa mép một hồi, ai ngờ Khưu Phi chỉ đem Cách Thức Chiến Đấu rút khỏi máy đọc thẻ, dứt khoát đồng ý.

Thi đấu khiêu chiến thì thi đấu khiêu chiến, có thể cầm Chiến Đấu Cách Thức ra sân đấu, có thể đứng ở vị trí đối thủ mà đánh với đội trưởng một trận.

Khưu Phi cảm thấy kiểu này cũng không tệ.

04.

Gia Thế có trong tay Người Mới Tốt Nhất mùa bảy và một trong Tứ Đại Chiến Thuật Sư của Liên Minh, thuận buồm xuôi gió ngược gà trong thi đấu khiêu chiến, cuối cùng thất bại nặng nề trước mặt Hưng Hân.

Hưng Hân.

Đội của Diệp Thu, à không phải, hiện tại là Diệp Tu, được anh chắp vá lung tung mà thành, chiến đội rễ cỏ bị tất cả mọi người coi thường.

Trận đấu này trở thành sợi rơm cuối cùng.

Sau khi đánh thua thi đấu khiêu chiến, Tôn Tường mang theo Nhất Diệp Chi Thu đến Luân Hồi, Tiêu Thời Khâm và Diệt Sinh Linh trở về Lôi Đình, Tô Mộc Tranh mang theo Mộc Vũ Tranh Phong chuyển nhượng Hưng Hân.

Không còn tuyển thủ chủ lực và tài khoản cấp Thần, xu hướng suy tàn của Gia Thế đã không thể vãn hồi. Đào Hiên bắt đầu ba ngày hai lần xuất hiện bên ngoài phòng huấn luyện, đa số thời gian là gọi điện thoại nói chuyện giá cả. Người ở trại huấn luyện muốn đi thì đi, muốn nghỉ thì nghỉ, chỉ có Khưu Phi vẫn huấn luyện như thường lệ. Mà lần này, cậu tận mắt thấy Gia Vương Triều sụp đổ.

Năm đó Gia Thế có bao nhiêu sắc bén không gì cản nổi, thì bây giờ cũng có bấy nhiêu lụi tàn không gì cứu vãn.

Một vương triều suy tan nhanh đến mức làm cho người kinh sợ.

Gia Thế cũ bị dỡ ra bán lẻ, chia năm xẻ bảy được Hạ Trọng Thiên thu vào tay.

Ngay tiếp đó là Khưu Phi và Cách Thức Chiến Đấu.

Trong những tuyển thủ chuyên nghiệp đã kí hợp đồng của Gia Thế, chỉ có một người một thẻ duy nhất ở lại.

Ngay cả Hạ Trọng Thiên cũng bất ngờ.

Không ít câu lạc bộ từng chủ động vươn cành oliu, Khưu Phi vẫn không đi.

Có người nói cậu không biết tốt xấu, nói cậu không quý trọng cơ hội, lãng phí thời gian quý báu, nói cậu còn trẻ nhất thời nóng máu vọng tưởng cứu vớt chiến đội đã suy tàn.

Nhưng Khưu Phi vẫn luôn tỉnh táo.

Cậu tỉnh táo mà nhìn Gia Thế một đường xuống dốc, cũng tỉnh táo biết được phải làm gì để cứu Gia Thế trở về.

Trong buổi họp báo của Hưng Hân, lúc Diệp Tu nói rằng "Gia Thế quyết sẽ không ngã", Khưu Phi đang trong phòng huấn luyện tỏ thái độ với lời mời của chiến đội Vi Thảo.

Từ chối.

Đương nhiên Vi Thảo rất mạnh, nhưng nơi này là Gia Thế.

Gia Thế không thể ngã.

05.

Vào cái ngày Gia Thế đoạt được cúp quán quân mùa thứ mười tám, Khưu Phi bị các đội viên kéo ra cửa chúc mừng. Chín năm trôi qua, Gia Thế trước kia bị xẻ thành mảnh nhỏ nay đã được bọn họ một lần nữa kéo về đỉnh cao, một đám đội viên hơn hai mươi tuổi tinh lực tràn trề sướng đến điên rồi, chơi đùa đến quá nửa đêm mới bị Hạ Trọng Thiên đạp từng người một về kí túc xá.

Trở lại phòng mình, Khưu Phi nhào lên giường, bây giờ mới cảm thấy kiệt sức. Điện thoại trong tay lóe sáng, hiển thị tin nhắn Kiều Nhất Phàm gửi tới.

Cậu chưa kịp nhìn, chẳng qua có thể đoán được, chỉ là hai câu đơn giản kia thôi.

"Chúc mừng đoạt quán quân." và "Quán quân năm sau là Hưng Hân."

Khưu Phi nằm một lúc, mở điện thoại trả lời Kiều Nhất Phàm, "Ngại quá, quán quân năm sau vẫn là Gia Thế."

Khưu Phi và Kiều Nhất Phàm, chuyện quan hệ hai người này rốt cuộc thế nào fan hâm mộ đã cãi nhau suốt ba bốn năm trời, cực kì sôi nổi. Mỗi lần đều có thể so với tranh đấu giữa thế hệ mới của dược miếu là Cao Anh Kiệt và Lư Hãn Văn.

Trên thực tế bọn họ đã sớm thân nhau từ hồi mùa giải thứ mười một rồi.

Năm đó Diệp Tu giải nghệ lần nữa, Khưu Phi cùng với Gia Thế non trẻ chìm nổi ở vòng bảng, khó khăn kiếm từng điểm từng điểm dưới tay của các chiến đội ông lớn. Thời gian đó Hưng Hân ở đối diện cũng không dễ chịu. Thời điểm thay đổi hạch tâm chiến đội từ trước đến giờ là khó qua nhất, huống chi tình huống của Hưng Hân thực sự quá đặc thù: nhất thời không có ai có thể tiếp nhận hạch tâm chiến đội là tán nhân, hệ thống chiến thuật phải xây dựng lại toàn bộ lần nữa, mà điểm yếu trước kia được sự mạnh mẽ của Diệp Tu che giấu cũng bị người ta không chút lưu tình xuyên thủng ở mùa này.

Một năm đó Hưng Hân chính là minh họa sống động của giá cổ phiếu lên xuống, cộng thêm vận khí kém, giai đoạn cuối vòng bảng thì bị xếp lịch thi đấu ma quỷ, mặc dù có hai sao là Tô Mộc Tranh Phương Duệ gian nan chống đỡ, nhưng xếp hạng cuối mùa rất nát. Đội quán quân năm ngoái mà năm nay còn chẳng chạm đến cánh cửa thi đấu vòng trong.

Kiều Nhất Phàm tham gia họp báo xong thì đi ra ngoài giải sầu, đúng lúc đụng phải Khưu Phi vừa đánh với Lam Vũ xong, đang một mình đứng ở quán ăn ven đường.

Gia Thế và Hưng Hân.

Hai chiến đội đều từng phong quang vô hạn trong tay Diệp Tu, hai hậu bối được Diệp Tu tận tay chỉ dạy đến trưởng thành, bây giờ cùng đội ngũ của riêng mình trằn trọc giãy dụa trong liên minh chuyên nghiệp, quan sát lẫn nhau đều bị một đám tiền bối tâm bẩn đào hố đến quay mòng mòng, không hiểu sao thấy có chút đồng bệnh tương liên.

Hai đội trưởng trẻ ngồi với nhau, mỗi người một cốc nước trái cây, xem như rượu mà cụng ly, uống một hơi cạn sạch.

Đương nhiên, vứt cốc vào trận, đến lượt ngươi chết ta sống thì vẫn ngươi chết ta sống.

Khưu Phi bị Một Tấc Tro vây trong Ám Trận đập rớt nửa thanh máu và Kiều Nhất Phàm bị Chiến Đấu Cách Thức dùng Hào Long Phá Quân đâm xuyên nói như vậy.

Mà fan hâm mộ hai bên triệt để giảng hòa là ở giải thế giới sau mùa giải thứ mười lăm trong nước. Năm ấy đội hình đội tuyển quốc gia thay máu, thế hệ mới lần đầu hợp tác thi đấu ở giải thế giới, không ngờ mới bắt đầu đã bị đánh quỳ, để đối thủ đánh cho mặt xám mày tro.

Đội Trung Quốc liên tiếp thua trận, tinh thần suy sụp, trước buổi họp báo, dẫn đầu Dụ Văn Châu bên trái Cao Anh Kiệt bên phải Lư Hãn Văn, nói rằng không có chuyện gì lát nữa anh đi, tiểu Kiều đội chăm sóc bọn họ.

Khưu Phi đứng lên: "Tiền bối, em đi cùng anh."

"Tiền bối em cũng đi." Cao Anh Kiệt ôm mặt một chốc tỉnh táo lại, "Hôm nay thi đấu đoàn đội là lỗi của em, em đi."

Trong buổi họp báo, Khưu Phi và Cao Anh Kiệt như tả hữu hộ pháp ngồi hai bên Kiều Nhất Phàm, một người phụ trách làm mặt lạnh uy hiếp, một người phụ trách giải thích kĩ thuật, Kiều Nhất Phàm ở giữa ráng giữ mặt cười cúc cung xin lỗi, Lư Hãn Văn phụ trách bày tỏ quyết tâm tái chiến, Tống Kỳ Anh ngồi ngoài cùng không nói lời nào, cậu bấm đồng hồ.

Phối hợp hoàn mỹ.

Ăn ý đến mức Dụ Văn Châu làm dẫn đầu thực sự không cần chen lời vào.

"Xin hỏi tuyển thủ đội Trung Quốc có ý kiến gì về sai lầm của Cao Anh Kiệt trong trận?"

"Sai lầm là lỗi của tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng." Đây là Cao Anh Kiệt.

"Vậy cái nhìn về việc thua trận liên tiếp trong giải thế giới lần này là gì?"

"Thắng thua là chuyện thường của nhà binh mà. Đối thủ đều rất mạnh, nhưng chúng tôi sẽ không từ bỏ." Đây là Lư Hãn Văn.

"Điểm mạnh thi đấu của đội Trung Quốc là chiến thuật lại bị đối thủ đột phá dễ dàng, có phải vấn đề nằm ở việc tuyển thủ Kiều Nhất Phàm chưa đủ kinh nghiệm làm đội trưởng?"

"Kinh nghiệm có thể tích lũy, so với các tiền bối quả thực tôi còn rất nhiều thiếu sót, nhưng tôi tin rằng. . ."

"Đội Trung Quốc vẫn còn niềm tin vào giải thế giới lần này sao? Các tuyển thủ cho rằng có thể đạt tới thành tích như thế nào?" Kiều Nhất Phàm còn chưa nói xong, phóng viên phía dưới đã bắt đầu truy hỏi, rất có khí thế hùng hổ dọa người.

Khưu Phi vốn vẫn luôn lạnh mặt im lặng bỗng nhiên mở miệng đón lấy câu hỏi, "Thắng lợi của một đội không hề là vấn đề riêng của đội trưởng. Còn có niềm tin hay không. . ."

Cậu ngẩng mặt lên nhìn thẳng vị phóng viên đặt câu hỏi.

"Chúng tôi còn chưa thua đâu."

Truyền thông nước ngoài chưa cảm thấy gì, mà một vài phóng viên trong nước lại phảng phất trở về mùa giải thứ mười, thấy được Khưu Phi lúc ấy tuyên bố trước ống kính "Chúng tôi đã quay về!"

Một năm đó, người thiếu niên đứng dưới trời chiều, tay giơ lên chiến mâu đen nhánh, tuyên bố với tất cả mọi người.

Chúng tôi chưa thua.

Trầm tĩnh, quả quyết, sắc sảo.

Y hệt năm đó.

Sau buổi họp báo này, đội Trung Quốc ở giải Thế Giới lộn ngược dòng ngoạn mục, Cách Thức Chiến Đấu dùng một thanh chiến mâu đánh xuyên đội Thụy Điển, đều sẽ nói sau.

06.

"Bạn thấy rằng, Khưu đội của Gia Thế là người như thế nào?"

"Cậu ấy là thiếu niên cuồng nhiệt nhất."

-----END-----​
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook