Ongoing [Khởi đầu 2021][Khưu Phi] Phượng Hoàng

Consp1racy

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
7
Số lượt thích
89
Location
Trùng Khánh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở Vân Tú
#1
Phượng Hoàng
Tác giả: Madmaenad
Nguồn: AO3
Edit: Tiêu Vũ
Beta: @Zinxiah @Kazuki @Neko-chan
Fanfic thuộc
[Project] Khởi đầu - Mừng sinh nhật Khưu Phi 2021
Chúc mừng sinh nhật tiểu đội trưởng <3
Fic này khá dài (gần 50k từ) nên mình không thể đăng hết trong thời gian project diễn ra. Vậy nên nếu bạn đọc quan tâm thì nhớ nhấn "Theo dõi" góc phải trên để nhận được tin nhắn khi có chương mới nhé ;)

Tóm tắt:

Khi Diệp Tu giải nghệ, anh ấy để lại ba người thừa kế:​

Đầu tiên, Tôn Tường, người thừa kế tài khoản Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu.​

Thứ hai, Đường Nhu, người thừa kế phong cách chơi của anh.​

Và cuối cùng, người nhỏ tuổi nhất, Khưu Phi, thừa kế giấc mơ của anh: Gia Thế và tinh thần của nó.​

Đây là thời điểm ngặt nghèo nhất của Gia Thế trong suốt lịch sử tám năm của chiến đội.​

Vương triều Gia Thế đã từng nắm giữ ba quán quân bị loại khỏi Liên minh chuyên nghiệp, phải tham gia vòng khiêu chiến. Đây là một năm thất bại của Gia Thế và cũng là thử thách dành cho Khưu Phi. Đây là kết thúc của vương triều Gia Thế và là khởi đầu cho sự hồi sinh.​

Gia Thế sẽ không ngã.​

I. Kẻ ca tụng

Mặc dù tất cả mọi người trong trại huấn luyện đều tin rằng Khưu Phi muốn kế thừa Nhất Diệp Chi Thu, nhưng Diệp Thu thì không nghĩ như vậy.​

Khi chuyển đến sống trong ký túc xá Gia Thế, Khưu Phi chỉ vừa mới bước sang tuổi 15. Việc một trại sinh chuyển vào sống trong ký túc xá câu lạc bộ là cực kì hiếm và càng hiếm hơn khi người đó được đặc cách hoàn thành 9 năm giáo dục bắt buộc qua gia sư. Cả hai đặc quyền trên đã cho thấy Gia Thế đặt nhiều kỳ vọng ở cậu đến mức nào.​

Vào đêm đầu tiên Khưu Phi ở kí túc xá, Diệp Thu đã ghé thăm khoảng một tiếng trước giờ giới nghiêm và tình cờ, anh muốn làm vài ván Vinh Quang với cậu. Sau một năm huấn luyện, Khưu Phi hiểu rằng hầu hết những hành động tưởng chừng như tuỳ tiện của Diệp Thu thực chất đều đã được tính toán đến từng chi tiết nhỏ nhất. Trái tim cậu bỗng hụt một nhịp khi nhận ra thời điểm lúc này quá khớp cho một sự bất cần - một dấu hiệu thầm lặng thể hiện sự quan tâm của Diệp Thu.​

Diệp Thu dẫn cậu đi qua hành lang tối đen dưới căn hầm của câu lạc bộ, luồng khói thuốc theo sau anh. Trong không gian tối mờ này, Khưu Phi đi sau lưng Diệp Thu, lặng lẽ nhìn đốm lửa đang lập loè nơi đầu ngón tay của tiền bối và chợt nghĩ, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn - chỉ có hai người họ, không có những ánh mắt quan sát của mọi người trong trại huấn luyện.​

Diệp Thu bây giờ dường như gần gũi hơn, chân thật hơn. Bớt đi cảm giác không thể chạm tới như trước.​

Họ chỉ vừa khởi động máy tính thì người lao công ngó đầu vào. Đúng lúc Diệp Thu vừa móc ra điếu thuốc mới, anh liền nở một nụ cười đầy thâm ý.​

Người lao công cười khẽ, vẫy tay. “Tôi sẽ dọn những phòng khác trước, nhưng sau đó cậu phải đấu với tôi vài ván đấy nhé, Diệp đội!”​

“Anh Vương à, khi nào anh thèm ăn hành thì cứ thoải mái liên hệ với tôi.” Diệp Thu cười, tay lật cái bật lửa .​

Khi Khưu Phi nhìn Diệp Thu chơi Vinh Quang từ xa, cậu đã không thể tin rằng vị đội trưởng thần bí, người gây dựng nên vương triều Gia Thế lại chấp nhận đấu với nhân viên câu lạc bộ. Điều đó thật sự không đem lại lợi ích vì những trận đấu ở trình độ thấp như vậy chẳng giúp gì được cho anh. Chính tình yêu dung dị với Vinh Quang đã thúc đẩy anh. Cậu đã nhìn thấy vô số lần vị đội trường này cầm clone dạo khắp lục địa Vinh Quang. Đúng vậy, Khưu Phi bỗng nghĩ, Diệp Thu chưa bao giờ giống với hình tượng mà mọi người vẫn đắp nặn - một vị Đấu Thần mang khí chất bá vương đầy kiêu ngạo. Và con người trước mặt cậu, chẳng phải tuyệt vời hơn nhiều hay sao?​

Hai pháp sư chiến đấu bắt đầu vài ván hướng dẫn, Diệp Thu bình tĩnh dẫn dắt Khưu Phi, trong buổi luyện tập liên tục có những khoảng trễ để Khưu Phi sửa lại lỗi sai của mình. Mỗi một bài đấu hướng dẫn trôi qua, Khưu Phi lại học được thêm điều mới, cả về phương diện kỹ thuật lẫn chiến thuật. Diệp Thu thực sự đã chạm đến đỉnh cao của nghề pháp sư chiến đấu, kiến thức về Vinh Quang của anh thấu triệt hơn bất kì ai Khưu Phi biết.​

Sau ván thứ tư, Diệp Thu liếc nhìn đồng hồ, không bắt đầu trận tiếp theo. Sườn mặt người đội trưởng được bao phủ trong bóng tối, trong phòng chỉ có ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên và đốm lửa trên điếu thuốc anh đang ngậm.​

“Tiểu Khưu này,” Diệp Thu mào đầu, “việc gia nhập trại huấn luyện toàn thời gian đòi hỏi sự cam kết rất lớn đấy. Mong muốn thực sự của em là gì?”​

Khưu Phi khựng lại khi định trả lời theo bản năng, bởi bản thân cậu biết điều mà mọi người vẫn luôn kỳ vọng ở mình và cậu cũng biết mong muốn thực sự của mình lớn mật đến mức nào. Cậu tự nhủ trong đầu: Em muốn được đứng cùng anh trên sàn đấu.​

Khưu Phi không muốn trở thành Tân Đấu Thần, kế thừa tài khoản Nhất Diệp Chi Thu. Cậu không muốn thay thế Diệp Thu. Cậu yêu nghề pháp sư chiến đấu, nhưng cậu có đấu pháp, ý tưởng của riêng mình và trên hết, cậu yêu tài khoản Cách Thức Chiến Đấu hơn. Trong ngóc ngách sâu thẳm nhất của tâm hồn, cậu khát khao được cầm tài khoản Cách Thức Chiến Đấu của mình sánh vai cùng Diệp Thu trên đỉnh Vinh Quang.​

Sau một hồi lưỡng lự khá lâu, cuối cùng, Khưu Phi lại quay trở về một câu trả lời an toàn. “Tiền bối, em muốn mình tiến bộ hơn nữa.”​

Diệp Thu nghiêng đầu, như thể nghe được mong muốn thực sự mà Khưu Phi đang cố che giấu. Anh gật đầu, thở ra làn khói trắng, với tay tắt màn hình máy tính khiến căn phòng trở nên âm u. “Đó là một mục tiêu tốt. Nếu có kỹ năng thì em có thể đạt được bất cứ mục tiêu nào của mình. Cho nên Tiểu Khưu à, hãy luôn chăm chỉ. Đó là yêu cầu cơ bản để trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp.”​

“Em sẽ nhớ kỹ điều đó, tiền bối.” Khưu Phi hứa, tay nắm chặt thẻ tài khoản Cách Thức Chiến Đấu.​

~~~~~~~

Sau đó, Diệp Thu biến mất mà không nói một lời với Khưu Phi hay bất kỳ ai, về quyết định giải nghệ của mình.​

Khưu Phi không phải là người duy nhất đã khóc trong ký túc xá vào đêm đó. Sáng hôm sau, với đôi mắt còn đỏ hoe, Khưu Phi đã chơi Vinh Quang bằng tâm thế đầy kiên định và quyết tâm, thanh chiến mâu trong tay Cách Thức Chiến Đấu trở nên ổn định và bén nhọn hơn bao giờ hết. Cậu tin rằng, đây chính là điều mà Diệp tiền bối mong muốn.​

~~~~~~~

Chỉ mình Tôn Tường là chưa đủ. Khi không có thuyền trưởng, con tàu Gia Thế bị cơn bão Liên minh đánh chìm.​

~~~~~~~

Lời đồn Diệp Thu phản bội Gia Thế bắt đầu len lỏi trong câu lạc bộ. Hắn ta không thể chịu đựng được cảnh tượng Gia Thế thua liên tục. Vị đội trưởng đáng kính ngày nào đã bỏ rơi chúng ta để gia nhập chiến đội khác.​

Những ánh nhìn tội nghiệp cứ liên tục chĩa vào Khưu Phi cùng với lời thì thầm như Khưu Phi - hoàng tử bị phế truất, người thừa kế bị bỏ rơi của Diệp Thu. Khưu Phi là người mất đi nhiều nhất trước quyết định giải nghệ của Diệp Thu. Khưu Phi còn ở lại đây làm gì khi Tôn Tường giờ đã là đội trưởng?​

Mỗi khi nghe thấy những lời bàn tán ấy, Khưu Phi chỉ mỉm cười và tiếp tục luyện tập. Cậu tin rằng vị tiền bối mà cậu biết sẽ không bao giờ làm những chuyện đó. Diệp Thu chỉ quan tâm đến Vinh Quang và chiến thắng. Sự trung thành của anh ấy với Vinh Quang và tình cảm anh ấy dành cho Gia Thế sẽ không bao giờ thay đổi. Khưu Phi tin chắc vào điều đó, niềm tin của cậu sẽ không bị dao động bởi những tin đồn vô căn cứ.​

~~~~~~~

Gia Thế đã xác nhận: Quân Mạc Tiếu chính là Diệp Thu và anh đang tự gây dựng một chiến đội để đối đầu với Gia Thế trong vòng khiêu chiến.​

Đó là tin chính thức của câu lạc bộ, vậy Khưu Phi còn nghi ngờ nữa? Câu lạc bộ đã xác nhận công khai, Khưu Phi muốn không tin cũng không được.​

Với thể lệ của vòng khiêu chiến, bại trận đồng nghĩa mất hết cơ hội. Chỉ có một đội có thể sống sót. Diệp Thu chọn quay lại Liên minh bằng con đường này cũng tương đương với việc anh chấp nhận giẫm đạp lên xác câu lạc bộ cũ của mình.​

Khưu Phi ngoài mặt vẫn trấn tĩnh như mọi ngày. Các thành viên khác và huấn luyện viên vẫn thấy cậu luyện tập chăm chỉ như mọi khi.​

Nhưng không ai biết nội tâm của Khưu Phi đang giằng xé như thế nào.​

Sự thật khác xa với những gì mà cậu vẫn luôn tin tưởng. Sao người đội trưởng cậu biết, người luôn trung thành với Vinh Quang và Gia Thế lại có thể làm những chuyện đó? Liệu rằng anh ấy thực sự không màng đồng đội mà giải nghệ trốn đi một mình? Người mà trước giờ vẫn luôn dẫn dắt cậu, luôn tranh đấu vì chiến thắng, không bao giờ bỏ cuộc, thực sự đã bỏ rơi đội ngũ vào thời khắc ngặt nghèo như vậy sao, thậm chí sau đó còn dùng nó như viên đá lót đường cho mình?​

Tín ngưỡng Vinh Quang của Khưu Phi đang dần sụp đổ. Tất cả niềm tin trước nay của cậu đều do một tay Diệp Thu tạo dựng. Bây giờ Diệp Thu quay ngoắt đi như vậy, sao Khưu Phi có thể tiếp tục tin? Cậu nghi ngờ Diệp Thu, cũng chẳng khác nào hoài nghi tín ngưỡng bấy lâu nay của chính mình.​

Ngày hôm ấy, Khưu Phi liên tiếp mắc lỗi thao tác nhưng không ai để ý. Khưu Phi trước giờ luôn là một người rất có trách nhiệm với bản thân, cậu không bao giờ cần phải có ai đó giám sát bên cạnh như những học viên khác.​

Mọi thứ mình đã cống hiến cho Vinh Quang, rốt cuộc là vì điều gì?​

Cậu cảm thấy sâu trong nội tâm có thứ gì đang sục sôi.​

~~~~~~~

Nhưng đúng lúc đó, truyền thông lại đưa tin, Quân Mạc Tiếu không phải Diệp Thu!​

Gia Thế bắt đầu phản bác lại: Diệp Thu không phải người sử dụng Quân Mạc Tiếu, nhưng anh ta chính là đội trưởng của Hưng Hân.​

Khưu Phi từ chối nghe thêm bất cứ điều gì nữa.​

Lúc trước Khưu Phi đã nghe câu lạc bộ, tín ngưỡng của cậu sụp đổ, lòng tin lung lay đến mức phủ định tất cả nỗ lực của mình. Sau đó truyền thông đưa tin, fan chuyển sang tấn công Gia Thế, lòng tin của Khưu Phi được củng cố trở lại. Câu lạc bộ lại giải thích, tiếp tục bôi đen cựu đội trưởng Gia Thế, Khưu Phi đã không dễ dao động như trước. Tuy vậy, lòng cậu đã xuất hiện khúc mắc khó lòng xóa bỏ.​

Đây không thể là thật được. Khưu Phi từ chối tin vào điều đó.​
.​
.​
.​
.​
.​
ĐÓ LÀ THẬT, TẤT CẢ MỌI THỨ.​

Tuy nhiên, sự thật bây giờ đã không còn quan trọng nữa.​

Diệp Thu đã chứng minh tất cả bằng hành động của mình, như cái cách mà anh ấy vẫn luôn làm. Một ván đấu chỉ dẫn kéo dài suốt 23 phút, một ván đấu đong đầy sự kiên nhẫn và tỉ mỉ, Diệp Thu vẫn có thể từ tốn chỉ ra mọi sai sót của cậu, mọi vấn đề, mọi phương diện cậu cần cải thiện. Kể cả khi còn tọa trấn ở Gia Thế, Diệp Thu cũng chưa từng đấu một trận chỉ dẫn nào tường tận đến vậy.​

Cần phải trả giá những gì để có thể dẫn dắt cậu trong một trận đấu kéo dài 23 phút?​

Nếu Diệp Thu muốn thắng thì cũng chỉ cần tối đa 2 phút.​

Nếu muốn trêu đùa cậu thì anh không phải nỗ lực nhiều như vậy. Trong một trận chỉ dẫn, người hướng dẫn luôn phải chịu nhiều gánh nặng hơn người được hướng dẫn. 23 phút này nhất định đã khiến người kia kiệt sức khi anh ấy đã không còn trẻ nữa.​

Nếu Diệp Thu thực sự là kẻ đã ruồng bỏ chiến đội, là kẻ đã giải nghệ để rũ bỏ trách nhiệm với câu lạc bộ, thì anh ấy liệu có thể dụng tâm nhắc nhở hậu bối như vậy?​

Tất nhiên là không!​

Khi một niềm tin đã sụp đổ được gây dựng lại, nó sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tất cả nỗi đau khổ, giận dữ của cậu như được trút bỏ.​

Sự quan tâm của Diệp Thu chưa bao giờ là dối trá. Tình yêu của anh ấy với Vinh Quang chưa bao giờ thay đổi. Khưu Phi không rõ điều gì đã thực sự xảy ra giữa tiền bối và Gia Thế, nhưng cậu biết chắc một điều: Diệp Thu chưa bao giờ dao động và cậu cũng sẽ không dao động nữa.​

~~~~~~~

Và khi cậu tự hứa với mình như vậy, cú đấm vào mặt Trần Dạ Huy đem lại cho cậu sự thỏa mãn tột cùng.​
 
Last edited:

Consp1racy

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
7
Số lượt thích
89
Location
Trùng Khánh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở Vân Tú
#2
II. Kẻ mơ mộng: Cái bóng

“Cậu là Khưu Phi?” Một giọng nói nhàn nhạt cất lên sau lưng cậu, gián đoạn trận đấu tập đang diễn ra.​

Sau khi kết liễu đối thủ thiện xạ kia, Khưu Phi mới quay lại, tay vẫn đặt trên bàn phím.​

Trong phòng huấn luyện được điều hoà phả lạnh, mồ hôi đọng lại ở môi trên và cổ áo polo ướt đẫm đã nói lên anh ta vừa từ bên ngoài vào. Anh ta liếc nhìn đánh giá Khưu Phi với nét mặt không quá xem trọng. “Hãy thu dọn đồ đạc đi. Cậu được lên đội chuyên nghiệp,” người nhân viên nói một cách có lệ. Sau đó anh ta tiếp tục lật tập hồ sơ trên tay và chuyển hướng sang một trại sinh khác, ánh mắt thờ ơ lướt qua Khưu Phi.​

Những trại sinh nhỏ nhoi này không đáng để anh ta phải chú ý. Họ chỉ được triệu tập với mục đích gom đủ quân số vì Gia Thế đã mất rất nhiều cựu binh khi xuống hạng. Những đứa trẻ này còn chẳng được ký kết hợp đồng với chiến đội và sẽ bị gạt bỏ ngay khi Gia Thế trở lại Liên minh.​

Nhìn người báo tin quay đi, Khưu Phi bỏ tai nghe trên cổ xuống. Các trại sinh khác chăm chú vào cậu nhưng cậu chẳng hề nao núng như thể đã quá quen với điều này. Những người đó, một số là ghen tị với vận may của cậu, một số là nhẹ nhõm khi không còn phải cạnh tranh với cậu nữa, số ít là sự chúc phúc. Không có sự ngạc nhiên ở đây. Khưu Phi từ lâu đã được công nhận là trại sinh tài năng nhất và việc cậu được thăng cấp đã chắc như đinh đóng cột kể từ khi Gia Thế xuống hạng.​

Một số trại sinh trang trí bàn của mình với mô hình hay tranh ảnh, còn Khưu Phi thì chẳng có gì để thu dọn ngoại trừ bình nước và chiếc USB tróc sơn lưu trận đấu hướng dẫn cuối cùng của Diệp Thu. Rồi, cậu trầm ngâm, cân nhắc xem mình có nên mang theo cả bàn phím và chuột hay không.​

Cậu nhìn qua người giám sát và nhận được cái gật đầu. Khưu Phi không hề phàn nàn mà chui xuống dưới máy tính để rút con chuột ra. Một trong những trại sinh khác thấy vậy cười khẩy. Nếu chiến đội đã không buồn cấp cho họ thiết bị mới, không khó để thấy rằng bọn họ đang ở vị trí thấp như thế nào. Như thể không nghe thấy gì, Khưu Phi đứng thẳng người và bắt đầu cuốn lại dây thiết bị.​

Là người xong đầu tiên, Khưu Phi đứng đợi ở cửa nhìn hai người được chọn khác cuống cuồng thu dọn đồ đạc.​

Văn Lý, ma kiếm sĩ giỏi nhất của trại huấn luyện đang ngây người, cậu sững sờ, ánh mắt trống rỗng nhìn vào đống thiết bị trên tay đến khi người đưa tin vỗ vai thì cậu ta mới vội vã đến đứng bên cạnh Khưu Phi. Sự nghi ngờ trong ánh mắt cậu rất rõ ràng; cậu lúng túng đứng đó như thể chờ đợi ai đó sẽ bảo cậu rằng tất cả những chuyện này chỉ là một sai lầm và cậu phải quay lại huấn luyện.​

Bạch Thắng Tiên thì lại khác, cậu ta trưng một nụ cười tự mãn và bước đi một cách chậm rãi để tận hưởng sự chúc mừng của mọi người. Cậu ta cũng là một pháp sư chiến đấu như Khưu Phi nhưng xuyên suốt lịch sử so đấu giữa hai người, Bạch Thắng Tiên chưa hề thắng dù chỉ một lần.​

Người giám sát của trại huấn luyện nói vài lời động viên trước khi bọn họ được dẫn đi mà không có một bữa tiệc chia tay, rời khỏi trại huấn luyện, trong tay là bàn phím và chuột cùng với một vài món đồ cá nhân. Bỏ lại sau lưng mình ánh sáng xanh nhạt của tầng hầm, họ bước lên tầng trên và được chiếu rọi bởi ánh mặt trời cuối tháng 8.​

Nhân viên được cử đến tuyển chọn đưa ra một vài điều luật ngắn gọn. “Huấn luyện buổi sáng sẽ bắt đầu vào lúc 9 giờ. Các cậu phải đến đúng giờ. Nghỉ trưa vào lúc 12 giờ. Thời gian nghỉ trưa 1 tiếng. Buổi chiều huấn luyện từ 1 giờ và kết thúc lúc 6 giờ tối. Tuân thủ mọi yêu cầu của Tiêu phó và tập luyện chăm chỉ. Nếu gây ra bất kì rắc rối nào, các cậu sẽ ngay lập tức bị trả về trại huấn luyện.”​

Anh ta không hề hỏi xem bọn họ có thắc mắc gì không mà tiến vào phòng huấn luyện của chiến đội. Chỉ vào ba vị trí còn trống ở góc phòng và không nói thêm một câu nào, anh ta bỏ đi, để lại ba trại sinh bỡ ngỡ đứng giữa phòng.​

Không có một lời nào về vấn đề đãi ngộ, cơ hội thăng tiến hay hứa hẹn gì.​

Huấn luyện buổi chiều bắt đầu, một vài người đánh mắt về phía bộ ba rồi quay trở lại với việc của mình. Chỉ có Tô Mộc Tranh ngước đầu khỏi chiếc điện thoại, vẫy tay với Khưu Phi và cười. Là người thân thiết với Diệp Tu, tất nhiên cô sẽ nhận ra Khưu Phi.​

Khưu Phi lịch sự mỉm cười chào lại và ngồi xuống.​

Cậu ta không hề cảm thấy thất vọng với thái độ đón tiếp này. Nếu cậu đã được trao cơ hội để lên sàn đấu thì bấy nhiêu có là gì?​

Sau khi sắp xếp lại chỗ ngồi, cậu nhìn đồng hồ và nhận ra vẫn còn vài phút buổi huấn luyện mới bắt đầu. Khưu Phi cắm USB vào máy tính, tải video lên và tiếp tục ôn lại trận đấu hướng dẫn đó.​

~~~~~~~

Chiến đội chuẩn bị tâm thế huấn luyện ngay giây phút Tiêu Thời Khâm bước vào, tay anh cầm một xấp giấy dày về công việc chiến đội vừa được giao. Ban quản lý của Gia Thế tỏ ra rất hài lòng về vụ trao đổi với Lôi Đình, kể cả khi phải đánh đổi 2 cựu binh của họ. Lưu Hạo và Hạ Minh là một cái giá nhỏ để mời về một trong bốn bậc thầy chiến thuật của Liên minh, đặc biệt là khi anh ta còn nguyện ý điều chỉnh phong cách cá nhân để phù hợp với hình ảnh chiến đội ông lớn của Gia Thế.​

Và thật đáng ngạc nhiên, thay vì nói chuyện với các đồng đội mới, Tiêu Thời Khâm lại chú ý đến bộ ba tân binh mới được đôn lên với một nụ cười chào đón. “Các cậu là Khưu Phi, Văn Lý, Bạch Thắng Tiên đúng không?”.​

Được đội phó chú ý, ánh mắt của Bạch Thắng Tiên sáng rực, Khưu Phi lịch sự gật đầu, trong khi đó Văn Lý thì ưỡn lưng của mình thẳng tắp như một bông hoa héo vừa được tưới nước.​

Khoé môi Tiêu Thời Khâm khẽ cong, nhưng anh ta vẫn giữ được sự bình tĩnh, anh biết bộ ba này sẽ hiểu nhầm nụ cười của mình. “Chúc mừng ba cậu đã bước vào đội chuyên nghiệp. Gia Thế rất biết ơn sự hỗ trợ của các cậu trong thời điểm khó khăn như lúc này và thay mặt chiến đội tôi hi vọng các cậu sẽ tiếp tục dốc hết sức mình.”​

Gia Thế có thể xem nhẹ giá trị của bộ ba này, nhưng ở Lôi Đình, những tài năng như vậy lại rất quý báu. Tiêu Thời Khâm vẫn luôn tin rằng điều duy nhất ngăn cách anh với chức vô địch chỉ là thực lực của đồng đội. Anh đến Gia Thế với hy vọng rằng trình độ của Gia Thế nói chung và Tôn Tường nói riêng sẽ thỏa mãn được yêu cầu đó. Nhưng kể cả sau khi chuyển nhượng, anh cũng sẽ không xem thường những tân binh trước mặt. Dựa vào tài năng chiến thuật, anh đã khắc tên mình trên trang sử của Liên minh với những người đồng đội có xuất phát điểm giống như họ.​

“Huấn luyện chiều sẽ thường là huấn luyện đoàn đội, còn buổi sáng sẽ thiên về các bài tập cá nhân. Nhưng hôm nay sẽ là ngoại lệ, tôi muốn ba cậu thực hiện một số bài riêng.” Nhìn sắc mặt trắng bệch của Bạch Thắng Tiên còn Văn Lý thì co rúm lại, anh giải thích: “Tôi đã xem qua báo cáo của người giám sát, nhưng tôi muốn tự mình đánh giá khả năng hiện tại của các cậu để có thể đưa ra hướng dẫn tốt hơn trong tương lai.”​

Tiêu Thời Khâm thoáng nhìn Khưu Phi, cảm thấy tò mò về người duy nhất không tỏ ra lo lắng, rồi nói tiếp, “Nếu các cậu gặp khó khăn thì hãy hỏi tôi thay vì đến chỗ đội trưởng.”​

“Tiêu phó?” Văn Lý bất ngờ lên tiếng - sau đó chờ đợi sự cho phép.​

Khi Tiêu Thời Khâm mỉm cười khích lệ, Văn Lý vui mừng hỏi: “Anh có nghe tin gì về tiền bối Lưu Hạo ở Lôi Đình không ạ? Anh ấy vẫn luôn quan tâm đến những người chơi ma kiếm sĩ ở trại huấn luyện - đặc biệt là em.”​

Sự quan tâm chân thành của Văn Lý tạo ấn tượng rất tốt cho Tiêu Thời Khâm. Mặc dù nó gợi lại cho anh nhớ về chiến đội cũ. Anh đẩy mắt kính và nói với giọng chắc nịch, “Tôi được biết là Lưu Hạo đang rất ổn tại Lôi Đình. Tôi chắc rằng cậu ta sẽ vui lắm khi biết hậu bối vẫn nhớ mình như vậy.”​

“Dạ, em cảm ơn anh.” Sau khi thể nghiệm sự thiện chí của đội phó, Văn Lý ổn định trở lại và thoải mái ngả người vào ghế.​

“Cậu quan tâm Lưu Hạo làm cái gì?” Bạch Thắng Tiên lẩm bẩm khi Tiêu Thời Khâm đã khuất bóng. “Anh ta có còn ở đây nữa đâu.” Việc nịnh hót cựu đội phó sẽ chả ích gì nếu Lưu Hạo không biết về điều đó. Đặc biệt là việc này còn vô tình xúc phạm đội phó mới bằng cách hỏi thăm người tiền nhiệm, như thể Văn Lý không hài lòng với Tiêu Thời Khâm vậy.​

Văn Lý không đáp lại. Khưu Phi cũng vậy, điều đó khiến Bạch Thắng Tiên khó chịu.​

Và đúng như những gì Tiêu Thời Khâm đã nói, Khưu Phi và hai người kia dành cả buổi chiều với chương trình huấn luyện trong khi Tiêu Thời Khâm lặng lẽ quan sát và ghi chú. Khi mỗi người bọn họ đã hoàn thành các bài huấn luyện, Tiêu Thời Khâm gọi một trong các tuyển thủ dự bị.​

Trước khi bộ ba tân binh này tới, Tăng Thăng Hà là người nhỏ tuổi nhất và ít kinh nghiệm nhất của Gia Thế, cậu ta là trại sinh duy nhất được chọn trong mấy tháng trở lại đây. Thời điểm cậu ta được đôn lên gần như cùng lúc với vụ chuyển nhượng trao đổi của Tiêu Thời Khâm xảy ra, đồng nghĩa với việc bao nhiêu sự chú ý mà cậu ta đáng ra có thể nhận được lại bị Tiêu Thời Khâm hút mất. Điều này khiến vị đội phó mới cảm thấy có chút áy náy nên Tiêu Thời Khâm luôn dành nhiều quan tâm đến cậu ta hơn.​

Xuất hiện trước mặt Tiêu Thời Khâm là một Tăng Thăng Hà với thế đứng kỳ cục, như thể cậu ta không biết cách một người bình thường sẽ đứng như thế nào. Kết hợp tư thế này với cặp kính dày cộp cùng khuôn mặt tái nhợt, cậu ta hiện lên là một người tạo sự khó chịu cho người đối diện.​

Tăng Thăng Hà là một con nghiện game thứ thiệt. Chỉ cần một cái máy tính là cậu ta có thể vui vẻ chơi game cả ngày. Xét trên phương diện xã hội, về cơ bản cậu ta vô dụng. Trong hoàn cảnh Liên minh đang cố gắng giảm bớt những định kiến của xã hội về game thì Tăng Thăng Hà là mẫu tuyển thủ càng ngày càng không được lòng mọi người.​

Bởi Diệp Thu trước nay vẫn không chịu xuất hiện trước công chúng cộng thêm việc Gia Thế bị tụt hạng, câu lạc bộ đang phải cố gắng hơn bao giờ hết để vớt vát độ nhận diện của họ trên truyền thông. Vậy nên, mặc kệ trình độ của Tăng Thăng Hà như thế nào, cậu không không đáp ứng được với tiêu chuẩn câu lạc bộ muốn nên cũng dễ hiểu khi cậu ta gần như vô hình trong đội ngũ.​

Tiêu Thời Khâm hiểu ý định của câu lạc bộ và sẽ cố gắng tuân thủ nó miễn là không gây ảnh hưởng đến kết quả của cả đội. Vòng khiêu chiến không quá khó khăn đến mức đòi hỏi Gia Thế phải sử dụng đến dàn tuyển thủ luân phiên, chỉ cần sử dụng đội hình chính là họ có thể tiêu diệt gần như mọi đối thủ mà họ gặp.​

Hơn nữa, Tăng Thăng Hà còn rất trẻ, vẫn còn nhiều không gian phát triển. Điều đó khiến cậu trở thành đối thủ hoàn hảo cho người mới. “Tiểu Tăng,” Tiêu Thời Khâm nói, “Tôi muốn cậu đấu với từng người họ.”​

Tăng Thăng Hà lập tức trở nên hăng hái. Cậu cứ ngỡ rằng mình sẽ phải dẫn tân binh đi dạo một vòng hay tệ hơn, trở thành người hướng dẫn của họ. Một ván đấu là điều mà cậu có thể làm được. Cậu ta lập tức ngồi xuống đăng nhập tài khoản pháp sư nguyên tố của mình.​

Sau ba trận đấu vị đội phó đã nhận thấy một số điều mới, nhưng chủ yếu là củng cố lại ấn tượng ban đầu. Kỹ năng của Bạch Thắng Tiên khá ổn, nhưng lối chơi của cậu ta bị ảnh hưởng nhiều bởi tâm trạng, dẫn đến sự tự tin thái quá cũng như thiếu cẩn thận. Ở những ván đấu trình độ cao, nơi mà ai cũng có tài năng thì tố chất tâm lý trở thành bức tường ngăn cản sự phát triển của nhiều cá nhân triển vọng.​

Ma kiếm sĩ của Văn Lý thì lại là một bất ngờ thú vị bất chấp tâm lý lo lắng của cậu khi bị Tiêu Thời Khâm quan sát. Vì một vài lý do nào đó, Gia Thế gặp khó khăn trong việc giữ chân các trại sinh nghề ma kiếm sĩ trong một vài năm trở lại đây dù Lưu Hạo vẫn luôn để tâm đến vấn đề này. Có người đổi nghề, bị chuyển sang đội khác hoặc tự rút khỏi trại. Nhưng tài năng cũng như sự tương thích với ma kiếm sĩ của Văn Lý lại không hề thiếu. Có chăng chỉ là vấn đề tâm lý đã hạn chế sự phát triển của cậu ta. Tiêu Thời Khâm có thể thấy rõ sự thiếu tự tin của Văn Lý.​

Còn về Khưu Phi, Tiêu Thời Khâm đánh mắt sang cậu thiếu niên chưa đầy 16 tuổi đang chơi pháp sư chiến đấu này, anh đã đọc báo cáo của giám sát viên và cụm từ liên tục xuất hiện đó là “đã đạt trình độ chuyên nghiệp.”​

Tiêu Thời Khâm không có lí do gì để phản bác đánh giá này, thậm chí, anh còn cho rằng họ vẫn đang đánh giá thấp Khưu Phi.​

Tài khoản Cách Thức Chiến Đấu được build dựa theo Nhất Diệp Chi Thu với chỉ số Sức lực và Trí lực tương đối cân bằng, nhưng phong cách chơi của cậu ta lại không hề giống với Diệp Thu. Có thể nhìn rõ hình bóng của Diệp Thu qua sự chú trọng đến độ thực dụng và hiệu suất. Nhưng Cách Thức Chiến Đấu của Khưu Phi lại linh hoạt, uyển chuyển hơn, nó bớt đi sự táo bạo, hoang sơ của Diệp Thu - những yếu tố được kế thừa từ trong game, dù rằng nó giúp Diệp Thu giữ được sự chính xác và tỉ mỉ. Rõ ràng kỹ xảo là một trong những sở trường của Khưu Phi, thứ được trui rèn qua vô số bài tập lặp đi lặp lại.​

Và điều đáng chú ý hơn cả là Khưu Phi sở hữu tố chất tâm lý rất mạnh nếu so với hai người kia. Kỹ năng có thể cải thiện, nhưng tâm lý phụ thuộc nhiều vào bẩm sinh. Từ những gì anh quan sát được, Khưu Phi có sự trầm ổn vượt xa số tuổi. Trong cả ba, Khưu Phi là người duy nhất không có biểu hiện của sự lo lắng trong lối chơi. Khi đấu với Tăng Thăng Hà, cậu thể hiện rõ sự quyết đoán và chấp nhận rủi ro khi cần thiết.​

Không phải mọi rủi ro Khưu Phi chấp nhận đều được đền đáp. Cậu vẫn mắc lỗi, vẫn còn nhiều sơ hở và phán đoán sai - nhưng biển hiện của cậu đã tạo ấn tượng rất tốt với Tiêu Thời Khâm.​

Rất khó để đưa ra đánh giá chỉ qua một trận đấu ở trình độ chuyên nghiệp. Dù Tiêu Thời Khâm đoán rằng Khưu Phi khá dễ thở khi đấu với đối thủ theo trường phái tấn công trực diện như Tăng Thăng Hà. Anh muốn sắp xếp thêm một trận đấu giữa Khưu Phi với một đối thủ chơi zâm và xem cách cậu xử lý. Tiêu Thời Khâm sẽ rất thất vọng nếu Diệp Thu “tâm bẩn” không chuẩn bị cho học trò mình cách đối đầu phong cách này.​

Kinh nghiệm chắc chắn là điểm thiếu sót lớn nhất của Khưu Phi. Cậu có phản xạ tốt nhưng lối chơi vẫn còn thiếu chiều sâu. Với những tuyển thủ dày dặn kinh nghiệm, từng quyết định, từng hành động là kết quả của rất nhiều tính toán về mặt hiệu suất bao gồm không chỉ một bước trước đối thủ, mà là rất nhiều bước. Để làm được điều đó yêu cầu phải tích lũy rất nhiều kinh nghiệm thực chiến để quá trình tính toán đó trở nên nhanh hơn và dần trở thành bản năng. Khưu Phi còn thiếu kinh nghiệm, đồng nghĩa những lựa chọn của cậu ta chưa thể đạt hiệu quả tối ưu nhất.​

Tuy nhiên, Tiêu Thời Khâm vẫn rất hài lòng. Tài năng, kỹ thuật, tố chất tâm lý - Khưu Phi đã có thể lập tức lên sàn đấu mà không cần phải mài giũa thêm. Thứ duy nhất cậu còn thiếu là kinh nghiệm và điều đó chỉ có thể cải thiện qua thời gian.​

Một pháp sư chiến đấu trình độ cao như vậy, còn được dìu dắt bởi chính Diệp Thu? Bất kỳ chiến đội nào có nghề này trong hệ thống chiến thuật cũng sẽ cố gắng chiêu mộ cậu bằng mọi cách.​

Và Khưu Phi vẫn còn rất trẻ với không gian phát triển lớn. Tiêu Thời Khâm có thể thấy được tiềm năng của cậu. Chỉ tiếc rằng Gia Thế hiện tại đã có Tôn Tường - một kẻ thậm chí còn yêu nghiệt hơn.​

Tiêu Thời Khâm cho Tăng Thăng Hà trở về tiếp tục tập huấn. Một ý tưởng chiến thuật xoay quanh Nhất Diệp Chi Thu bắt đầu loé lên trong đầu của vị chiến lược gia này.​
 
Last edited:

Consp1racy

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
7
Số lượt thích
89
Location
Trùng Khánh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở Vân Tú
#3
Vài ngày sau, Tiêu Thời Khâm đi qua Khưu Phi và dừng lại nhìn. “Cậu đã thực hiện chương trình huấn luyện này hàng tá lần trong tuần này. Tại sao?”​

“Các quyết định của em vẫn chưa đủ tốt.” Khưu Phi thừa nhận, tay chạm vào chiếc USB trong túi. Diệp Thu đã chỉ ra điều đó trong ván đấu hướng dẫn. Khưu Phi đã rất tức giận và trở nên hấp tấp hơn, nhưng những nhận xét đó là đúng.​

“Cậu đã có trình độ vượt xa so với đồng bạn trang lứa.” Tiêu Thời Khâm nói, anh cho rằng Khưu Phi đang cảm thấy thất vọng và cần được động viên. Vị đội phó này có ấn tượng rất tốt với cậu thiếu niên trước mặt. Khưu Phi chưa bao giờ đến trễ hay bị sao nhãng bởi điện thoại và cậu ta không cần người thúc ép luyện tập. Diệp Thu thật may mắn khi có người học trò ngoan như vậy.​

Khưu Phi không nói gì ngoài nở một nụ cười lịch sự trước lời khen đó. Giỏi hơn đồng bạn trang lứa ư? Điều đó thì có nghĩa lý gì chứ?​

Bản thân mình đã tiến bộ hơn so với hôm qua? Bản thân đã đủ giỏi để giành lấy chiến thắng chưa? Đó là những điều Khưu Phi tự hỏi hàng ngày.​

Tiêu Thời Khâm không nhận được phản ứng mà mình mong đợi, nhưng cũng không hỏi thêm. Anh chỉ trầm ngâm nhìn Khưu Phi, rồi lại tiếp tục giám sát việc huấn luyện.​

Khưu Phi tải lại chương trình và nhập tâm vào trận chiến: Nếu cuồng kiếm sĩ lùi lại để né Thiên Kích của cậu ở đây, Cách Thức Chiến Đấu có thể nối tiếp với Long Nha để tấn công hoặc trao đổi chiêu - Thập Tự Trảm hoặc Trọng Kích sẽ là lựa chọn hợp lý - nhưng nếu cuồng kiếm sĩ lựa chọn phòng thủ - Đỡ Đòn vẫn đang cooldown và hắn sẽ không thể trao đổi sát thương được vì hiệu ứng đông cứng, sau đó cuồng kiếm sĩ sẽ gần đạt đến lượng máu để kích hoạt Huyết Khí Thức Tỉnh, khiến áp sát sẽ trở nên bất lợi - Cách Thức Chiến Đấu sẽ kích hoạt được Huyễn Văn thuộc tính ánh sáng, khi đó sẽ có lợi thế vì Đâm Xung Phong vừa hết cooldown…

~~~~~~~

Quan sát phong cách chơi của Khưu Phi đã cho Tiêu Thời Khâm thêm một vài ý tưởng, khiến anh không nhịn được mà nghiên cứu thêm.​

Vào buổi huấn luyện chiều, Tiêu Thời Khâm sắp xếp các trận đấu cặp 2v2 thay vì 5v5. Đây là bình thường bởi trong một trận đấu đoàn đội, nếu đội hình tách ra hoặc bị ép phải tách ra, họ sẽ phải chiến đấu mà không có lợi thế của một đội hình đủ quân số. Lam Vũ là chiến đội tiêu biểu cho đấu pháp 4v5, nhưng tất cả mọi tình huống có thể xảy ra đều phải được vạch sẵn, kể cả là tình huống phải chạy trốn 1v5.​

Đội hình phối hợp liên tục xoay vòng để tạo cơ hội cho các tuyển thủ không thường xuyên phối hợp với nhau.​

Khi Tiêu Thời Khâm xếp Khưu Phi vào guồng huấn luyện như thế này, anh rất hài lòng và có chút mong đợi. Kỹ năng của cậu thiếu niên này khiến anh chú ý, nhưng cho tới thời điểm hiện tại, ấn tượng của anh về Khưu Phi chỉ là trên phương diện đối thủ. Anh thuộc đội hình chính của Gia Thế nên không có quá nhiều cơ hội để đánh với tuyển thủ tuyến hai và ba của chiến đội.​

Tò mò về khả năng phối hợp của Khưu Phi, ngay khi Diệt Sinh Linh và Cách Thức Chiến Đấu spawn ở map rừng rậm, đội phó liền dẫn Khưu Phi đi vòng để tạo thế tấn công từ sau lưng. Theo những gì mà anh quan sát được, Khưu Phi có thiên hướng đối đầu trực diện nhưng hiện tại Cách Thức Chiến Đấu lại theo sát anh mà không có thắc mắc nào .​

Để kiểm tra phản ứng của Khưu Phi khi phải chấp hành những bước di chuyển chiến thuật phức tạp, Tiêu Thời Khâm cố tình tạo ra cục diện “mèo vờn chuột”. Dù sau 5 phút chưa xảy ra va chạm, Khưu Phi vẫn không mất bình tĩnh: Vị trí của Cách Thức Chiến Đấu vẫn rất chuẩn, che chắn cho Diệt Sinh Linh. Điều đó khiến Tiêu Thời Khâm phải ngầm đánh giá cậu cao hơn Tôn Tường, người mà chắc chắn bây giờ sẽ mất bình tĩnh mà tiến lên phía trước.​

Tiêu Thời Khâm tiếp tục kiểm tra Khưu Phi bằng cách thao tác Diệt Sinh Linh đi lệch ra khỏi đội hình và ngay lập tức Khưu Phi sẽ chỉnh lại vị trí bản thân để sự cân bằng không bị phá vỡ. Vị trí cậu lựa chọn không phải luôn lý tưởng, nhưng điều đó đã đủ để thấy rằng Khưu Phi có ý thức phối hợp và cậu luôn sẵn sàng cộng tác - yếu tố nền tảng của đấu đoàn đội. Cậu ta sau này sẽ có nhận định chuẩn hơn khi tích lũy thêm kinh nghiệm.​

Tiêu Thời Khâm vẫn muốn đẩy độ khó lên cao nữa, anh chat lên kênh đồng đội, “Cậu dẫn đi, Khưu Phi.”​

Khưu Phi thoáng ngừng lại, sau đó tiếp tục thả chậm tiết tấu như trước. Cách cậu lựa chọn vị trí không tệ, sự tỉ mỉ trong phong cách chơi của cậu ta được thấm nhuần vào thao tác. Đúng như những gì Tiêu Thời Khâm kỳ vọng, Diệp Thu đã dạy dỗ học trò của mình rất toàn diện.​

Cuối cùng, sau khi đã đùa giỡn với đối thủ quá lâu khiến họ mất hết bình tĩnh, Diệt Sinh Linh và Cách Thức Chiến Đấu kết thúc trận đấu mà không ai phải chạm ngưỡng máu đỏ .​

Một lần nữa, vô số khả năng tiếp tục hiện lên trong đầu Tiêu Thời Khâm.​

~~~~~~~

Văn Lý tựa vào ghế của Khưu Phi, nghĩ xem thực đơn tối nay có gì - cậu ta vẫn đang tuổi dậy thì, giai đoạn sẽ khiến cậu còn cao hơn cả Khưu Phi - còn Khưu Phi thì vừa đăng xuất, cậu luôn là người cuối cùng ra về ở dãy ghế này.​

Tiêu Thời Khâm gọi, “Khưu Phi, Văn Lý, Bạch Thắng Tiên, Tăng Thăng Hà - phiền các cậu ở lại muộn chút.”​

Ba tân binh ở góc phòng liếc nhìn nhau; Tăng Thăng Hà bất ngờ ngẩng đầu, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại.​

“Tiểu Tăng, chỉ là một vài chỉ dẫn cho buổi ngày mai thôi.” Tiêu Thời Khâm bất lực nói.​

Tăng Thăng Hà nhẹ nhõm chạy qua.​

Tiêu Thời Khâm cảm thấy dở khóc dở cười, anh hắng giọng. “Từ ngày mai, các cậu sẽ có bài tập riêng với nhau, tôi muốn các cậu dành ít nhất một giờ cho các trận 2v2, hai pháp sư chiến đấu sẽ chung một đội.”​

“Ghép cặp?” Bạch Thắng Tiên thắc mắc, khóe miệng run lên. Cậu ta không tự tin tới mức đánh giá sai chênh lệch mình với Khưu Phi; việc bắt cặp với Khưu Phi sẽ khiến cậu gặp bất lợi.​

Khưu Phi không để ý lời phàn nàn, cậu đang suy ngẫm về sự sắp xếp kỳ lạ này. Bình thường, khi chia cặp thì hai nghề giống nhau sẽ ở nhóm khác nhau. Việc trùng nghề sẽ giới hạn chiến thuật của đội - Tiêu Thời Khâm không đời nào lại phạm lỗi sơ đẳng như vậy được.​

Tất nhiên, sẽ luôn có ngoại lệ. Đấu pháp “Song quỷ đập trận” của Hư Không là một ví dụ tiêu biểu, nhưng đó cũng là ngoại lệ của ngoại lệ và nghề pháp sư chiến đấu không có kỹ năng nào tương tự như chồng trận quỷ. Mùa giải này mọi người cũng đã chứng kiến đội hình hai ma đạo học giả ở Vi Thảo hoặc hai kiếm khách bên Lam Vũ, nhưng đó chỉ là đội hình tạm thời trong giai đoạn chuyển giao át chủ bài mà thôi. Điều đó không áp dụng ở Gia Thế khi cả Khưu Phi lẫn Bạch Thắng Tiên đều là tân binh.​

Một đoạn ký ức hiện lên trong đầu Khưu Phi - một trong những trận của Diệp Thu, nhưng nó cũng đã lâu rồi và có chất lượng ghi hình rất kém. Mắt cậu nheo lại để suy nghĩ.​

“Đúng vậy, bắt cặp với nhau,” Tiêu Thời Khâm khẳng định. “Tôn Tường là át chủ bài của Gia Thế. Tôi muốn hai cậu học cách phối hợp khi chiến đấu bên cạnh một pháp sư chiến đấu khác.” Tiêu Thời Khâm thoáng nhìn Khưu Phi, sau đó anh giải tán mọi người đi ăn tối .​

Khưu Phi lặng lẽ tụt lại phía sau, đầu cậu cúi xuống như có điều suy nghĩ.​

“Cậu có đi không?” Văn Lý gọi, cậu ta đang đói meo rồi.​

Khưu Phi lắc đầu trả lời: “Tớ sẽ ăn sau.”​

Văn Lý vẫy tay còn Khưu Phi quay lại ký túc xá, nơi cậu sưu tầm toàn bộ video các trận đấu của Diệp Thu.​

Câu lạc Bộ Gia Thế có sao lưu của mọi trận đấu chính thức kể từ mùa đầu tiên và mọi trại sinh đều có thể dễ dàng sao lại một bản. Bộ sưu tập của Khưu Phi thậm chí còn đầy đủ hơn khi mà cậu có bản ghi của một số trận đấu từ các “giải cỏ” mà Gia Thế từng tham gia, thêm khoảng hơn chục trận ở đấu trường từ thời máy chủ 1.​

Sau khi tìm ra cái USB chứa dữ liệu mùa 1 và mùa 2, Khưu Phi đeo tai nghe lên và bắt đầu lăn chuột, hi vọng sẽ tìm thấy cái gì đó.​

May mắn đã không gọi tên cậu.​

Khưu Phi nhận ra sẽ mất kha khá thời gian vì tính riêng mùa 1 đã có hơn 30 trận, mỗi trận dài hơn hai tiếng.​

Khối lượng dữ liệu đủ đồ sộ để một người bình thường phải nản lòng. Khưu Phi nhắn tin cho Văn Lý xem cậu ta có thể “tiếp tế” cho mình một chút đồ ăn không. Sau đó cậu chọn file đầu tiên “S1R1 - Tru Tiên” và tua thẳng đến phần đoàn đội.​

Khưu Phi sẽ cống hiến hết mình vì Gia Thế.​
 
Last edited:

Consp1racy

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
7
Số lượt thích
89
Location
Trùng Khánh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở Vân Tú
#4
Mặc dù Tô Mộc Tranh với Khưu Phi chưa gặp riêng bao giờ nhưng giữa họ có một mối liên kết vô hình mang tên Diệp Thu. Và tín ngưỡng lẫn niềm tin của họ nơi anh đã tách biệt hai người khỏi phần còn lại của Gia Thế.​
Thu đến, thời gian ban ngày trở nên ngắn dần, tiết trời mang theo chút se lạnh và hanh khô khi màn đêm dần buông xuống. Ngày nghỉ, Tô Mộc Tranh và Khưu Phi đang cùng ở căng-tin, cả hai người họ đang cùng nhau nhâm nhi đồ uống của mình.​
“Em chưa bao giờ hỏi thăm anh ấy nhỉ?” Tô Mộc Tranh đột ngột cất tiếng, cô cố gắng khiến giọng mình nghe có vẻ trấn tĩnh, đều đều như ly nước mà cô đang khuấy. Nhưng nó vẫn ẩn chứa tia cay đắng mà chính bản thân cô cũng ngạc nhiên khi nhận ra.​
Khưu Phi cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm vào làn khói toả ra từ cốc trà trước mặt. Sau đó cậu lại nhìn Tô Mộc Tranh, đôi mắt cậu trong vắt khi trả lời, “Tiền bối đang chơi Vinh Quang theo cách mà anh ấy vẫn luôn mong muốn. Vậy chẳng phải anh ấy vẫn ổn sao?”​
Bàn tay khuấy đồ uống của Tô Mộc Tranh dừng lại. Một tiếng cười chợt bật ra từ cô, sau đó Tô Mộc Tranh nâng tay che miệng cười khúc khích.​
Khi bình tĩnh lại, cô cảm thấy phần nào nhẹ nhõm. “Em thực sự là học trò của anh ấy, tiểu Khưu à!” Cô ấy nói. “Tôi rất mừng.”​
Lông mày Khưu Phi chau lại vì bối rối, cậu không hiểu mình đã làm điều gì.​
Tô Mộc Tranh lại được thêm một trận cười nữa. Cô đặt ly nước xuống, ngả người ra sau. “Hãy đến tìm tôi bất cứ lúc nào em muốn, Khưu Phi. Em là đồng minh tốt nhất mà tôi có ở đây.”​
“Em rõ rồi, tiền bối.” Khưu Phi hứa, thực sự nghiêm túc.​
Tô Mộc Tranh đứng dậy đi thay cốc trà đã nguội, cô tiếp tục khuấy thật nhiều đường vào cốc mới. Nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong thứ chất lỏng này, cô nhận ra mình đang mỉm cười.​
~~~~~~~​
Sức mạnh của Gia Thế vượt quá xa so với mặt bằng chung của vòng khiêu chiến. Bọn họ chỉ cần một người là quá đủ để xử lý phần đấu đoàn đội; một nửa thành viên có thể bất động một chỗ và họ vẫn có thể “bán hành” cho một đội người chơi thường.​
Những tuyển thủ dự bị như Khưu Phi trở nên thừa thãi, nhưng dù bọn họ không được xếp vào đội hình ra quân, họ vẫn phải có mặt và cổ vũ cho chiến đội.​
Khưu Phi lại rất biết ơn điều này. Nếu buộc phải tham dự vào các trận đấu của Gia Thế thì cậu sẽ không phải đắn đo có nên xem trận đấu của Hưng Hân hay không.​
Đội chuyên nghiệp có thể không rảnh, nhưng trại sinh thì được tự do xem những trận đấu khác và việc nhìn họ cười cợt khi đọc những bình luận anti Hưng Hân khiến cho ruột gan của Khưu Phi như quặn lại.​
Và rồi mối nguy bất ngờ xuất hiện: Chiến đối Hưng Hân cầm hoà với Vô Cực - một chiến đội bị tụt hạng ở lượt đầu. Không ai có thể đánh giá chính xác thực lực của Hưng Hân, nhưng mọi người đều tin rằng họ không thể mạnh hơn một chiến đội “cựu” chuyên nghiệp được.​
Khưu Phi luôn tin tưởng vào tiền bối Diệp Thu. Nhưng dù có là Diệp Thu thì cũng không thể thắng mãi.​
Tối thứ sáu, Khưu Phi để lại điện thoại ở ký túc xá. Trong suốt thời gian Gia Thế thi đấu, cậu nhìn chằm chằm vào màn hình với bàn tay bóp chặt con chuột, tập toàn bộ tinh thần vào trận đấu như một trò hề trước mặt tới mức không nghĩ ngợi đến điều gì khác nữa.​
Khi trận đấu kết thúc, Văn Lý nghiêng người lại gần Khưu Phi, thì thầm vào tai cậu rằng trận đấu của Hưng Hân vẫn chưa xong, nhưng Hưng Hân đang dẫn trước.​
Khưu Phi gật đầu rồi tắt máy, nhưng tay phải của cậu đã thả lỏng ra một chút.​
Một tiếng sau, Khưu Phi bật điện thoại tra cứu kết quả thi đấu. Cậu thở phào nhẹ nhõm - Hưng Hân đã đánh bại Vô Cực với tỉ số 8.5 - 1. Với tỷ số cách biệt như vậy, Vô Cực gần như không thể lật kèo vào trận sau.​
Đặt điện thoại xuống giường, Khưu Phi rút thẻ tài khoản Cách Thức Chiến Đấu ra, Nhẹ nhàng giữ nó và nhìn đăm đăm.​
Là một thành viên của chiến đội Gia Thế, cảm xúc của cậu đối với Hưng Hân lúc này rất thiếu chuyên nghiệp. Hưng Hân là một mối nguy hiểm có thể sẽ phải chạm chán trong tương lai.​
Và khi thời khắc đó đến, cậu tin chắc Hưng Hân sẽ là kẻ địch của mình - lúc ấy, cậu sẽ một mực truy cầu thắng lợi không chút do dự. Tiền bối Diệp Thu đã dạy cậu như vậy. Đó là điều mà một tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ làm và Khưu Phi là một trong số họ.​
Tuy nhiên vẫn còn phần nào đó trong Khưu Phi khao khát được sát cánh cùng tiền bối của mình. Trước đây, họ từng là đồng đội và mong ước này của cậu dễ dàng được thoả mãn. Nhưng bây giờ mọi thứ đã thay đổi. Bản thân Khưu Phi chưa thể dung hoà được nó.​
Nhưng Diệp Thu không cần đến sự giúp đỡ của Khưu Phi. Diệp Thu chưa bao giờ quan tâm đánh giá của người khác về mình. Diệp Thu vẫn sẽ tiếp tục hành trình dù cho có bị cả thế giới quay lưng. Khưu Phi chẳng thể giúp được gì cho anh ấy.​
Khưu Phi hoàn toàn không cần thiết.​
Đáp ứng được cả mong đợi lẫn kỳ vọng của mình, Tiêu Thời Khâm tin rằng với khả năng của Khưu Phi bây giờ, cậu quá xuất sắc để bị giữ lại hàng dự bị. Vấn đề thiếu kinh nghiệm của cậu pháp sư chiến đấu trẻ tuổi này từng dấy lên nghi ngờ, tuy nhiên thực lực của cậu đã vượt xa những người chơi dày dặn kinh nghiệm rồi.​
Việc Tiến cử Khưu Phi lên đội hình chính mà không phải những người chơi thâm niên khác có thể sẽ tạo nhiều ấn tượng không tốt, nhưng thực lực sẽ chứng minh tất cả. Nếu đánh bại được Khưu Phi thì họ có thể thay chỗ cậu ấy.​
Tiêu Thời Khâm đang ăn trưa khá muộn vào ngày nghỉ của chiến đội, căng tin vắng như chùa Bà Đanh. Vị đội phó phát hiện Khưu Phi đang tìm chỗ ngồi, anh ta gọi, “Tiểu Khưu, lại đây ngồi với tôi đi.”​
“Vâng, tiền bối.” Khưu Phi thoải mái ngồi xuống và bắt đầu ăn - câu khá là khác Văn Lý, người dễ mất bình tĩnh mỗi khi được chú ý bởi ai đó có địa vị cao hơn.​
Tiêu Thời Khâm tiếp tục bữa ăn của mình, cân nhắc về cậu thiếu niên trước mặt.​
Tiến cử Khưu Phi không phải là vấn đề. Ban quản lý đã chấp thuận điều đó. Vấn đề nằm ở kế hoạch phát triển của Khưu Phi sau này.​
Tiêu Thời Khâm tháo mắt kính, xoa huyệt thái dương. Tôn Tường, nói một cách nhẹ nhàng thì cậu ta sẽ khó thích nghi với điều này. Cái tôi của Tôn Tường cần phải được thuyết phục một cách khéo léo để có thể chấp nhận một pháp sư chiến đấu khác ở bên cạnh.​
Nhưng đó là chuyện của ngày mai. Tiêu Thời Khâm đeo lại kính và mỉm cười. “Khưu Phi, câu lạc bộ vẫn luôn nhận thấy những cố gắng của cậu. Dù ngày mai mới có thông báo chính thức, nhưng tôi muốn chúc mừng trước, cậu đã được thăng lên đội hình chính.”​
Tiêu Thời Khâm thông báo cho Khưu Phi không chút do dự. Anh tin Khưu Phi là người có ý thức và sẽ không khoe khoang, cậu ta có thể sẽ không nói với bất cứ ai. Khưu Phi đặt toàn tâm toàn ý vào thi đấu, tất cả những gì cậu sẽ làm là luyện tập và chuẩn bị cho trận đấu sắp tới. Cậu ta không ra ngoài và nhiều khả năng cũng không chia sẻ với bạn mình.​
Sự tận tụy của cậu dành cho Vinh Quang làm Tiêu Thời Khâm nhớ tới cựu đội trưởng của Gia Thế. Điều này khiến anh có chút lo lắng. Để đạt tới kết quả hiện tại đòi hỏi Khưu Phi phải dành mọi thời gian cũng như sức lực vào Vinh Quang, đây là điều tốt khi xét theo góc độ của câu lạc bộ. Là đội phó Gia Thế, Tiêu Thời Khâm có lẽ nên khuyến khích Khưu Phi tiếp tục, nhưng Giám sát trạng thái tâm lý đội viên cũng là một phần trách nhiệm của anh. Khưu Phi chỉ mới 16 tuổi - sự chú tâm cao tới mức không còn thiết tha bất cứ điều gì xung quanh có thể sẽ khiến cậu rơi vào trạng thái suy kiệt .​
Vậy nên Tiêu Thời Khâm nở một nụ cười mà anh mong rằng nó là sự khích lệ. “Cậu có thể chia sẻ với bạn bè. Ăn mừng sớm cũng không sao, miễn cậu có thể giữ nó trong tầm kiểm soát.”​
“Cảm ơn tiền bối.” Khưu Phi đáp lại với đôi mắt sáng, nhưng tâm trí của cậu thì lại nghĩ đến chuyện khác.​
Cậu đã bước thêm một bước đến gần với sàn đấu hơn. Đây là thành quả cho mọi nỗ lực, hi sinh từ trước đến nay của cậu. Khưu Phi tất nhiên hài lòng vô cùng!​
Nhưng niềm hạnh phúc này lại không được trọn vẹn.​
Dưới mặt bàn, hai tay Khưu Phi bấu chặt lấy đầu gối. Sâu trong thâm tâm, cậu luôn hy vọng được nghe những lời này từ chính Diệp Thu.​
 

Consp1racy

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
7
Số lượt thích
89
Location
Trùng Khánh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở Vân Tú
#5
Được đưa vào đội hình chính thức không có nghĩa sẽ được tham gia đội hình ra quân. Có thể tên của cậu sẽ xuất hiện trong danh sách đấu đơn, hay thậm chí đấu đoàn đội, nhưng không có gì đảm bảo là cậu sẽ được Thi đấu liên tục, dù chỉ một vài trận.​

Dù vậy, với một người chơi còn trẻ như Khưu Phi, đây vẫn là một dấu mốc rất lớn.​

Sáng hôm sau, khi nghe tin Khưu Phi được lên đội hình chính, trông Văn Lý còn phân khích hơn cả nhân vật chính. Cậu nghiêng người, bắt đầu lên kế hoạch tổ chức ăn mừng vào tối nay.​

Bạch Thắng Tiên cũng chúc mừng Khưu Phi bằng vẻ mặt trông thiếu sức sống hơn mọi khi, cậu ta nhìn đám đông vây quanh Khưu Phi với ánh mắt phức tạp.​

Văn Lý chủ trì đội dự bị dẫn Khưu Phi đi ăn bữa thịt nướng để chúc mừng, Tiêu phó chủ chi. Bọn họ phải huấn luyện vào ngày mai nên những tuyển thủ trẻ đều về sớm. Sau khi tạm biệt mọi người, Khưu Phi vào phòng mình và thay đồ.​

Cậu vừa nằm ra bàn thì QQ có thông báo, Bạch Thắng Tiên: “Nói chuyện chút đi?”​

Khưu Phi trả lời mình đang ở trong phòng. Khoảng một phút sau, có tiếng ai đó gõ cửa. Khưu Phi đứng dậy mở của cho Bạch Thắng Tiên vào.​

Gia Thế đủ tài chính để mỗi tuyển thủ có một phòng riêng. Căn phòng hiện tại của Khưu Phi đủ rộng cho hai người, khác với căn phòng bé tẹo không thể nhét vừa một cái giường trong kí túc xá cũ.​

Bạch Thắng Tiên đứng giữa phòng, trông cậu ta như đang lạc lối, tay vò vò mái tóc undercut của mình.​

Khưu Phi im lặng, kiên nhẫn đợi lời giải thích.​

Nhờ vào kỹ thuật và sự tự tin của mình, Bạch Thắng Tiên đã đạt được những kết quả tốt ở trại huấn luyện. Cậu được phần đông mọi người gọi là Tiểu Bạch vì gương mặt tròn, trẻ măng của mình. Khưu Phi thì không nằm trong số đó vì cả hai đều là chiến hữu của nhau.​

“Câu lạc bộ yêu cầu tớ chuyển nghề sang khí công sư,” Bạch Thắng Tiên chậm rãi bộc bạch.​

Khưu Phi hít một hơi.​

Trại huấn luyện Gia Thế trong mấy mùa gần đây chưa xuất hiện một khí công sư nào thật sự xuất sắc và từ khi Quách Dương chuyển nhượng, chiến đội phải tìm người thay thế. Từ góc độ của câu lạc bộ, việc yêu cầu một tuyển thủ trẻ đổi nghề là một giải pháp hợp lý. Gia Thế đã có rất nhiều pháp sư chiến đấu tài năng, vậy tại sao không lấy một người ra để thử nghiệm xem sao?​

Đối với bản thân Bạch Thắng Tiên, đổi nghề có thể hủy hoại sự nghiệp và cơ hội lên chuyên cậu ta. Những trại sinh trẻ vẫn thường xuyên đổi nghề, nhưng Bạch Thắng Tiên đạt được vị trí hiện tại là nhờ vào pháp sư chiến đấu. Không có gì đảm bảo rằng nếu Bạch Thắng Tiên đổi nghề, cậu ta có thể đạt đến trình độ tương đương, hoặc tiến bộ hơn nữa.​

“Tớ chấp nhận,” Bạch Thắng Tiên tiếp tục. “Đó là con đường duy nhất để tớ lên chuyên nghiệp.”​

Khoé mắt Khưu Phi giật giật. Đúng vậy, với việc Khưu Phi thăng hạng, Gia Thế giờ đã có hai pháp sư chiến đấu trong đội hình chính. Không thể nào có thêm người thứ ba được.​

Khưu Phi hiểu được rằng bởi vì sự tiến bộ của cậu mà Bạch Thắng Tiên đã rơi xuống bước đường này, Khưu Phi cảm thấy có chút áy náy nhưng cậu không sai. Những chuyện tương tự vẫn luôn xảy ra hàng ngày. Đó là cách Liên Minh chuyên nghiệp vận hành. Nếu Khưu Phi là người bị yêu cầu chuyển nghề, cậu cũng sẽ không tức giận với đối thủ cạnh tranh của mình, cậu chỉ đau buồn vì không thể tiếp tục điều khiển Cách Thức Chiến Đấu nữa.​

“Tớ mong cậu sẽ đạt được kết quả tốt nhất,” Khưu Phi thật lòng. “Tớ rất tiếc vì cậu không thể tiếp tục chơi pháp sư chiến đấu nữa.”​

“Mọi thứ sẽ ok thôi. Tớ không giống cậu,” Bạch Thắng Tiên trả lời với giọng chắc nịch. “Tớ không quan tâm mình sẽ chơi nghề gì. Trước khi vào trại huấn luyện tớ cũng không phải pháp sư chiến đấu.”​

Khưu Phi không biết mình phải nói gì để không thêm dầu vào lửa, cậu gật đầu, Tỏ ý đã hiểu.​

Cơn giận của Bạch Thắng Tiên nguôi đi. “Khi Trần Dạ Huy kéo cả lũ đi gây sự với Hưng Hân, tớ đã thua tên lưu manh của họ hai lần sau khi cậu đi. Tớ đã nghĩ đó là một tên gà mờ mình có thể dễ dàng đánh bại. Nhưng cuối cùng tớ lại là người thua. Và sau đó tớ quá sợ, rằng mình sẽ chỉ tự làm nhục bản thân nếu thử thêm lần nữa.”​

Cậu vò tóc. “Khi chúng ta được thăng hạng, tớ đã nghĩ rằng mình sẽ có thêm cơ hội để chứng tỏ bản thân. Nhưng tớ lại tiếp tục thất bại rồi. Dẫu vậy, lần này, tớ muốn thử thêm lần nữa.”​

Khưu Phi nở nụ cười. “Tớ tin nữ thần chiến thắng sẽ mỉm cười với cậu.”​

Má Bạch Thắng Tiên ửng lên, cậu nhún vai. “Tớ không có bất kì lí do nào để nói với cậu điều này. Thật ra, tớ luôn có chút đố kỵ với cậu, Khưu Phi. Tớ nghĩ rằng mọi người ở trại huấn luyện đều vậy.”​

Khưu Phi im lặng. Cậu bị người ta đố kỵ bởi vì kỹ năng của mình, vì nhận được sự quan tâm từ Diệp Thu, vì có được sự ưu ái của mọi người xung quanh. Nhưng đố kỵ không phải là thứ cậu có thể điều khiển.​

“Tớ đi đây. Chúc mừng cậu được lên đội hình chính thức,” Bạch Thắng Tiên vẫy tay.​

Riêng lần này, lời chúc của cậu ta thấm đượm bởi sự chân thành .​
 
Last edited:

Consp1racy

Dân thường Máy Chủ 10
Bình luận
7
Số lượt thích
89
Location
Trùng Khánh
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở Vân Tú
#6
“Khưu Phi? Đi với tôi gặp Tôn đội chút,” Tiêu Thời Khâm gọi, anh hy vọng không ai nhận ra mình đang cười. Anh đã chuẩn bị vài phương án cho cuộc trò chuyện sắp tới, nhưng phản ứng của Tôn Tường thì…, còn cần xem xét đã.

Đội trưởng và đội phó đang ngồi ở vị trí của họ; cuộc tập huấn buổi sáng đang diễn ra căng thẳng. Khưu Phi lướt qua căn phòng một cách tự tin. Ngày thứ hai sau khi trở thành một phần của đội hình chính, không có gì lạ khi Tiêu Thời Khâm sẽ có chỉ thị mới cho mình, nhưng lần này lại có thêm Tôn Tường.

Tôn Tường không chịu trách nhiệm quản lý bất kỳ ai trừ bản thân cậu ta . Mọi đề xuất của Tiêu Thời Khâm cho đội ngũ cậu ta đều đồng ý. Có lẽ việc cậu ta xuất hiện là để tăng tính trang trọng?

Tiêu Thời Khâm đứng dậy, đặt tay lên vai Khưu Phi. “Tôn Tường, bây giờ Khưu Phi đã lên đội hình chính, tôi mong cậu có thể nói vài lời đến vị đồng nghiệp pháp sư chiến đấu này.”

“Tất nhiên,” Tôn Tường nói, cậu ta vẫy tay một cách nhàm chán. “Kỹ năng của cậu cũng không tồi. Nếu có thắc mắc, cứ đến hỏi tôi.”

“Thật ra,” Tiêu Thời Khâm tiếp lời, “Tôi nghĩ rằng chiến đội sẽ mạnh hơn nếu hai người cậu hợp tác với nhau.” Anh ta nhìn Khưu Phi. “Cậu có biết chiến thuật Cái Bóng không?”

“Em có” Khưu Phi lập tức trả lời. “Một người chơi cùng nghề với át chủ bài của đội, hoạt động dưới vai trò hỗ trợ. Cái bóng sẽ dùng bản thân mình dẫn dắt cộng sự, lấp đầy những lỗ hổng và bổ khuyết cho sơ hở của họ. Vào chung kết mùa một, Hoàng Phong đã sử dụng hai thầy trừ tà để đối đầu với Gia Thế.”

Tiêu Thời Khâm gật đầu, anh đã không mong đợi một câu trả lời cặn kẽ như vậy. Một tuyển thủ trẻ có thể nhận ra chiến thuật Cái Bóng là điều đáng để tuyên dương. Trong meta game với siêu sao đầy trời như bây giờ, chiến thuật này hiếm khi xuất hiện. Để trở thành cái bóng đòi hỏi nền tảng kỹ thuật cực cao. Rất ít người đạt tiêu chuẩn và cũng không có ai tình nguyện. Bởi vai trò này có thể nói là chuyên làm những việc thấp kém để giúp cho át chủ bài càng thêm tỏa sáng, nhưng sự tồn tại của cái bóng lại rất dễ bị người khác bỏ qua.

“Chính xác,” Tiêu Thời Khâm khen. “Gia Thế giành được cúp quán quân mùa một trước Quét Đất Dâng Hương trong tay Lữ Lương, lúc đó cái bóng bên cạnh anh ta chính là Quách Minh Vũ, chủ cũ của Quét Đất Dâng Hương. Hoàng Phong đã thành danh với chiến thuật Cái Bóng. Trong tất cả những cặp đôi từng áp dụng nó, Lữ Lương và Quách Minh Vũ là hai người đạt gần đến độ thuần thục nhất.”

Khưu Phi nhìn Tôn Tường, cậu đã hiểu. Tiêu Thời Khâm gật đầu xác nhận, khoé mắt anh cong lên đằng sau cặp kính dày cộp.

Tôn Tường tỏ vẻ chán chường. “Vậy thì sao? Không ai dùng đến cái bóng nữa. Tại sao phải nghiên cứu một thứ vô dụng?” Thực tế thì điều này không đúng, nhưng Tôn Tường không cho rằng chiến thuật của một đội tầm trung đáng để bàn luận.

Tiêu Thời Khâm ho khan rồi nâng kính. “Tôi tin rằng chiến thuật Cái Bóng rất phù hợp với Gia Thế,” Tiêu Thời Khâm nhấn mạnh.

“Thôi được rồi, trong đội còn hai pháp sư chiến đấu nữa đúng không?” Tôn Tường đáp lại, cho rằng mình đã hiểu ý của Tiêu Thời Khâm. “Họ có thể thử. Tôi tin đây là một ý tưởng hay,” anh ta nói.

“Không, Tôn Tường,” Tiêu Thời Khâm trả lời. “Không phải Khưu Phi với Bạch Thắng Tiên.” Tiêu Thời Khâm nói rõ ràng để Tôn Tường không hiểu lầm nữa, “Khưu Phi sẽ là cái bóng của cậu.”

Tiêu Thời Khâm thoáng ngừng để Tôn Tường xử lý thông tin. “Hai người cậu -”

“Tôi không cần một ai đi theo sau tôi khi thi đấu!” Tôn Tường bắt đầu nổi đóa, cắt ngang Tiêu Thời Khâm với vẻ mặt khó chịu. “Cậu nghĩ tôi mắc nhiều sai lầm đến nỗi cần một bảo mẫu?!?”

Phòng huấn luyện trở nên im lặng.

Tiêu Thời Khâm vẫn bình tĩnh, đẩy kính trên sống mũi. “Có chiến đội lớn nào có thể làm được điều đó? Tôn Tường, cậu là át chủ bài của Gia Thế. Chẳng phải cậu là người được chọn để kế thừa Nhất Diệp Chi Thu hay sao? Mọi người đều tin cậu sẽ dẫn dắt chúng ta về phía trước và khôi phục vị thế ở Liên minh. Khưu Phi trở thành cái bóng sẽ dọn bớt chướng ngại trên con đường của cậu.”

Tôn Tường nghĩ ngợi hồi lâu. Thời gian như chậm lại, không khí trở nên căng như dây đàn.
“Cậu ta tốt hơn hết không nên cản trở tôi,” Tôn Tường cuối cùng cũng trả lời, cáu có đeo lại tai nghe và phớt lờ cả hai người.

Tiêu Thời Khâm thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng bảo Khưu Phi chuyển chỗ đến gần Tôn Tường.

Khưu Phi im lặng chấp hành. Văn Lý nhìn cậu với ánh mắt thông cảm và vỗ vai khi cậu đi.

Tôn Tường bắt đầu một chương trình huấn luyện khác, nhưng mới được nửa đường thì cơn giận còn âm ỉ của cậu ta khiến Nhất Diệp Chi Thu né chướng ngại vật không thành công và thất bại. Cậu ta nghiến răng, ngửa ra sau, trừng mắt với Khưu Phi và yêu cầu, “Đấu với tôi một trận.”

Khưu Phi vừa đăng nhập sau khi lắp đặt lại các thiết bị, không chần chờ lập tức mở chương trình đối luyện.

Tiêu Thời Khâm vội vàng ngăn cản. “Tôn Tường, cậu còn có nhiều cơ hội đánh giá kỹ năng của Khưu Phi. Cậu ta vẫn chưa hoàn thành bài tập hàng ngày.”

“Cậu ta có thể làm sau.” Tôn Tường gân cổ. Sự tức giận và nhu cầu chứng tỏ bản thân đang sôi lên trong lồng ngực cậu ta.

Tôn Tường cảm thấy rất ấm ức. Mọi người hoài nghi kỹ năng của cậu và tự dưng lại có một kẻ từ đâu nhảy ra nhăm nhe chiếm đoạt vị trí ấy. Điều Tôn Tường muốn nhất lúc này là chứng minh cho Khưu Phi thấy sức mạnh của mình.
Cậu ta cố vắt óc để nhớ lại ấn tượng về tên pháp sư chiến đấu này, nhưng chỉ có những chi tiết nhỏ nhặt. Tôn Tường nhớ tên của dàn dự bị, nhưng họ không cùng đẳng cấp với cậu ta và rồi cũng sẽ bị thay thế; nên cậu ta cảm thấy chẳng cần để tâm đến họ làm gì.

Mọi tuyển thủ Gia Thế đều bỏ dở chuyện huấn luyện để hóng hớt drama. Tô Mộc Tranh dựa vào ghế. Cô biết Khưu Phi đủ nhiều để không quá lo lắng, nhưng sự ngạo mạn của Tôn Tường đã đẩy mọi chuyện đi hơi xa.

Tiêu Thời Khâm cố thuyết phục Tôn Tường lần nữa, hy vọng cơn giận của cậu ta sẽ nguôi bớt, nhưng vô dụng. Tôn Tường chỉ càng thêm cương quyết.

Đếm ngược kết thúc, Nhất Diệp Chi Thu ngay lập tức lao lên, phóng thẳng tới Cách Thức Chiến Đấu với sự phẫn nộ. Khưu Phi chỉ đánh được một liên kích cho đến khi Nhất Diệp Chi Thu tận dụng được sơ hở, gạt phăng đi thanh chiến mâu và hất cậu lên không trung.

Tôn Tường gắt gỏng, tức giận và tập trung. Khưu Phi thật vất vả chống đỡ rồi lại bị hạ gục nhanh chóng.

Trận thứ hai, Khưu Phi ra được hai bộ liên kích, rồi mọi nỗ lực của cậu chỉ như công dã tràng.

Khi đang hăng máu, mọi phản ứng của Tôn Tường đều trở nên nhạy bén hơn và những phán đoán được tôi luyện nhờ kinh nghiệm thực chiến siêu việt của cậu đạt đến đỉnh cao. Lớp phòng thủ của Khưu Phi trong mắt Tôn Tường tràn đầy lỗ hổng, suy nghĩ của cậu không đủ thông suốt, những nỗ lực trả đòn của cậu không hơn gì một trò đùa.

Sau trận thua thứ tư, vài tuyển thủ Gia Thế nhăn mặt, hoặc có thể nói là không nỡ nhìn nữa.

Thêm một trận. Thêm một thất bại tàn nhẫn.

Đấu với đồng đội không căng thẳng như khi đấu với đối thủ. Là đồng minh, những trận đấu tập chỉ mang mục đích cải thiện kỹ năng của đôi bên. Ngay cả khi bọn họ muốn đánh tới khi đạt giới hạn thì trong tiềm thức họ cũng sẽ đối xử với các trận đấu tập theo cách khác.

Tôn Tường hiện tại không nương tay một chút nào. Lòng tự tôn bị xâm phạm của Tôn Tường khiến cậu nhìn Khưu Phi như một đối thủ, với tất cả sự hung tợn mà cậu có. Trong mắt mọi người, hành động của Tôn Tường giống như một tuyển thủ cấp thần đang bắt nạt một cậu lính mới vậy.

Thấy bầu không khí trở nên nặng nề, Tiêu Thời Khâm liền can thiệp, cố gắng cứu vãn tình hình. “Tôi nghĩ vậy là đủ rồi. Cậu vẫn còn thời gian để thích nghi với phong cách chơi của người khác.”

Đến lúc này, Tôn Tường vẫn chưa nhận ra hình ảnh của mình trong mắt người khác đã trở thành gì. Cậu ta chỉ bức thiết muốn phản biện ý kiến cho rằng kỹ năng của mình không đủ tốt. Bây giờ, khi cậu ta đã kiểm tra Khưu Phi và cảm thấy mình đã làm rõ quan điểm cá nhân, Tôn Tường đủ hài lòng để ngừng lại.

Nhưng còn Khưu Phi, cậu đã phải hứng chịu cơn giận của một tuyển thủ cấp thần mà không thể trụ nổi một phút trong năm trận vừa qua.

Tiêu Thời Khâm và những người khác thấy Khưu Phi cúi mặt. Bị nghiền ép như vậy là đủ để đả kích tinh thần của một người chơi trẻ, hoặc phá vỡ sự tín nhiệm của cậu ta dành cho đội trưởng. Làm sao Khưu Phi lại cam chịu trở thành cái bóng của Tôn Tường sau chuyện này được?

“Cảm ơn tiền bối đã chỉ dạy,” Khưu Phi nói, cậu ngẩng đầu lên, lộ ra chút tiếc nuối.

Sự chênh lệch giữa cậu với tuyển thủ chuyên nghiệp thực sự vẫn còn rất lớn. Khưu Phi đã hy vọng những cố gắng của cậu trong vài tháng qua đã rút ngắn khoảng cách dù chỉ một chút, nhưng hoá ra cậu vẫn đánh giá mình quá cao. Diệp Thu cách cậu quá xa. Khưu Phi cần phải nỗ lực hơn nữa.

Tiêu Thời Khâm xem xét kỹ biểu cảm của Khưu Phi, đến khi xác nhận được rằng Khưu Phi không trở nên nhụt chí anh mới cười nhẹ nhõm. “Thái độ rất tốt, Tiểu Khưu. Thấy chưa, Tôn Tường? Hậu bối của cậu có nền tảng xuất sắc và tiềm lực rất lớn. Nếu cho cậu ta cơ hội được chiến đấu và học hỏi bên cạnh cậu, cậu ta sẽ tiến bộ rất nhanh và Gia Thế sẽ mạnh hơn nữa.”

Ngay khi Tiêu Thời Khâm cho rằng mọi chuyện đã xong, Tôn Tường lại nói với giọng khinh khỉnh, “Cậu thực sự nguyện ý làm cái bóng cho tôi sao?”

Tiêu Thời Khâm ước có cái mo để che mặt lúc này, hoặc bằng cách nào đó bịt được miệng Tôn Tường.

Thái độ của Khưu Phi hoàn toàn cởi mở. “Vâng, tiền bối. Nếu chiến đội cần em trở thành cái bóng của anh, em sẵn sàng. Vinh Quang không phải là trò chơi một người.”

Gương mặt Tôn Tường biến sắc. Lại cái câu châm ngôn vớ vẩn của Diệp Thu! Ký ức về sự thất bại trước Diệp Thu và một đám ô hợp ở trong game của cậu lại trỗi dậy.

Tiêu Thời Khâm trở nên khẩn trương, nhưng Tôn Tường thì cười chế giễu.

Tên Khưu Phi này có phải thần tượng gã Diệp Thu đó không? Vậy thì Tôn Tường cần gì phải đắn đo nữa? Diệp Thu đã già rồi và tất cả những gì hắn ta có thể làm là chạy vào game phá rối. Không phải Diệp Thu đã thất bại trong việc dẫn dắt Gia Thế tiến bước và trượt trạng thái sao? Mấy quan niệm lỗi thời này còn có tác dụng gì nữa?

Tôn Tường đã kéo chiến đội Việt Vân thoát khỏi vũng lầy nhờ vào sức mạnh cá nhân. Sau đó cậu đổi nghề, chuyển nhượng sang Gia Thế và kế thừa tài khoản thần cấp. Cậu khinh thường thiếu niên trước mặt vì sẵn sàng trở thành cái bóng của mình. Khưu Phi có thể có chút thực lực, nhưng vậy thì đã sao? Cậu ta thiếu tinh thần của một con át chủ bài. Cậu ta sẽ không bao giờ trở thành mối đe dọa đối với Tôn Tường.

“Tôi sẽ là người khôi phục danh hiệu Đấu Thần của Nhất Diệp Chi Thu,” Tôn Tường nói với Khưu Phi, hất cằm lên với sự tự tin cao ngạo.

“Em mong tiền bối sẽ làm được.” Khưu Phi thành thật trả lời. Nếu Diệp Thu tiếp tục điều khiển Nhất Diệp Chi Thu thì thật tốt, những kỹ năng của Tôn Tường sẽ không làm ô uế danh hiệu Đấu Thần. Khưu Phi tự hoà giải với cả đội.

Tôn Tường nhận câu trả lời của Khưu Phi với sự giễu cợt và quay lại màn hình.

Tiêu Thời Khâm thở phào nhẹ nhõm, anh liếc qua những tuyển thủ Gia Thế đang nghển cổ hóng chuyện, mọi người giật mình lập tức quay về luyện tập.
 

Bình luận bằng Facebook