- Bình luận
- 7
- Số lượt thích
- 89
- Location
- Trùng Khánh
- Team
- Lam Vũ
- Fan não tàn của
- Dụ Văn Châu, Sở Vân Tú
Phượng Hoàng
Tác giả: Madmaenad
Nguồn: AO3
Edit: Tiêu Vũ
Beta: @Zinxiah @Kazuki @Neko-chan
Fanfic thuộc [Project] Khởi đầu - Mừng sinh nhật Khưu Phi 2021
Chúc mừng sinh nhật tiểu đội trưởng <3
Tác giả: Madmaenad
Nguồn: AO3
Edit: Tiêu Vũ
Beta: @Zinxiah @Kazuki @Neko-chan
Fanfic thuộc [Project] Khởi đầu - Mừng sinh nhật Khưu Phi 2021
Chúc mừng sinh nhật tiểu đội trưởng <3
Fic này khá dài (gần 50k từ) nên mình không thể đăng hết trong thời gian project diễn ra. Vậy nên nếu bạn đọc quan tâm thì nhớ nhấn "Theo dõi" góc phải trên để nhận được tin nhắn khi có chương mới nhé
Tóm tắt:
Khi Diệp Tu giải nghệ, anh ấy để lại ba người thừa kế:
Đầu tiên, Tôn Tường, người thừa kế tài khoản Đấu Thần Nhất Diệp Chi Thu.
Thứ hai, Đường Nhu, người thừa kế phong cách chơi của anh.
Và cuối cùng, người nhỏ tuổi nhất, Khưu Phi, thừa kế giấc mơ của anh: Gia Thế và tinh thần của nó.
Đây là thời điểm ngặt nghèo nhất của Gia Thế trong suốt lịch sử tám năm của chiến đội.
Vương triều Gia Thế đã từng nắm giữ ba quán quân bị loại khỏi Liên minh chuyên nghiệp, phải tham gia vòng khiêu chiến. Đây là một năm thất bại của Gia Thế và cũng là thử thách dành cho Khưu Phi. Đây là kết thúc của vương triều Gia Thế và là khởi đầu cho sự hồi sinh.
Gia Thế sẽ không ngã.
I. Kẻ ca tụng
Mặc dù tất cả mọi người trong trại huấn luyện đều tin rằng Khưu Phi muốn kế thừa Nhất Diệp Chi Thu, nhưng Diệp Thu thì không nghĩ như vậy.
Khi chuyển đến sống trong ký túc xá Gia Thế, Khưu Phi chỉ vừa mới bước sang tuổi 15. Việc một trại sinh chuyển vào sống trong ký túc xá câu lạc bộ là cực kì hiếm và càng hiếm hơn khi người đó được đặc cách hoàn thành 9 năm giáo dục bắt buộc qua gia sư. Cả hai đặc quyền trên đã cho thấy Gia Thế đặt nhiều kỳ vọng ở cậu đến mức nào.
Vào đêm đầu tiên Khưu Phi ở kí túc xá, Diệp Thu đã ghé thăm khoảng một tiếng trước giờ giới nghiêm và tình cờ, anh muốn làm vài ván Vinh Quang với cậu. Sau một năm huấn luyện, Khưu Phi hiểu rằng hầu hết những hành động tưởng chừng như tuỳ tiện của Diệp Thu thực chất đều đã được tính toán đến từng chi tiết nhỏ nhất. Trái tim cậu bỗng hụt một nhịp khi nhận ra thời điểm lúc này quá khớp cho một sự bất cần - một dấu hiệu thầm lặng thể hiện sự quan tâm của Diệp Thu.
Diệp Thu dẫn cậu đi qua hành lang tối đen dưới căn hầm của câu lạc bộ, luồng khói thuốc theo sau anh. Trong không gian tối mờ này, Khưu Phi đi sau lưng Diệp Thu, lặng lẽ nhìn đốm lửa đang lập loè nơi đầu ngón tay của tiền bối và chợt nghĩ, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn - chỉ có hai người họ, không có những ánh mắt quan sát của mọi người trong trại huấn luyện.
Diệp Thu bây giờ dường như gần gũi hơn, chân thật hơn. Bớt đi cảm giác không thể chạm tới như trước.
Họ chỉ vừa khởi động máy tính thì người lao công ngó đầu vào. Đúng lúc Diệp Thu vừa móc ra điếu thuốc mới, anh liền nở một nụ cười đầy thâm ý.
Người lao công cười khẽ, vẫy tay. “Tôi sẽ dọn những phòng khác trước, nhưng sau đó cậu phải đấu với tôi vài ván đấy nhé, Diệp đội!”
“Anh Vương à, khi nào anh thèm ăn hành thì cứ thoải mái liên hệ với tôi.” Diệp Thu cười, tay lật cái bật lửa .
Khi Khưu Phi nhìn Diệp Thu chơi Vinh Quang từ xa, cậu đã không thể tin rằng vị đội trưởng thần bí, người gây dựng nên vương triều Gia Thế lại chấp nhận đấu với nhân viên câu lạc bộ. Điều đó thật sự không đem lại lợi ích vì những trận đấu ở trình độ thấp như vậy chẳng giúp gì được cho anh. Chính tình yêu dung dị với Vinh Quang đã thúc đẩy anh. Cậu đã nhìn thấy vô số lần vị đội trường này cầm clone dạo khắp lục địa Vinh Quang. Đúng vậy, Khưu Phi bỗng nghĩ, Diệp Thu chưa bao giờ giống với hình tượng mà mọi người vẫn đắp nặn - một vị Đấu Thần mang khí chất bá vương đầy kiêu ngạo. Và con người trước mặt cậu, chẳng phải tuyệt vời hơn nhiều hay sao?
Hai pháp sư chiến đấu bắt đầu vài ván hướng dẫn, Diệp Thu bình tĩnh dẫn dắt Khưu Phi, trong buổi luyện tập liên tục có những khoảng trễ để Khưu Phi sửa lại lỗi sai của mình. Mỗi một bài đấu hướng dẫn trôi qua, Khưu Phi lại học được thêm điều mới, cả về phương diện kỹ thuật lẫn chiến thuật. Diệp Thu thực sự đã chạm đến đỉnh cao của nghề pháp sư chiến đấu, kiến thức về Vinh Quang của anh thấu triệt hơn bất kì ai Khưu Phi biết.
Sau ván thứ tư, Diệp Thu liếc nhìn đồng hồ, không bắt đầu trận tiếp theo. Sườn mặt người đội trưởng được bao phủ trong bóng tối, trong phòng chỉ có ánh sáng từ màn hình máy tính hắt lên và đốm lửa trên điếu thuốc anh đang ngậm.
“Tiểu Khưu này,” Diệp Thu mào đầu, “việc gia nhập trại huấn luyện toàn thời gian đòi hỏi sự cam kết rất lớn đấy. Mong muốn thực sự của em là gì?”
Khưu Phi khựng lại khi định trả lời theo bản năng, bởi bản thân cậu biết điều mà mọi người vẫn luôn kỳ vọng ở mình và cậu cũng biết mong muốn thực sự của mình lớn mật đến mức nào. Cậu tự nhủ trong đầu: Em muốn được đứng cùng anh trên sàn đấu.
Khưu Phi không muốn trở thành Tân Đấu Thần, kế thừa tài khoản Nhất Diệp Chi Thu. Cậu không muốn thay thế Diệp Thu. Cậu yêu nghề pháp sư chiến đấu, nhưng cậu có đấu pháp, ý tưởng của riêng mình và trên hết, cậu yêu tài khoản Cách Thức Chiến Đấu hơn. Trong ngóc ngách sâu thẳm nhất của tâm hồn, cậu khát khao được cầm tài khoản Cách Thức Chiến Đấu của mình sánh vai cùng Diệp Thu trên đỉnh Vinh Quang.
Sau một hồi lưỡng lự khá lâu, cuối cùng, Khưu Phi lại quay trở về một câu trả lời an toàn. “Tiền bối, em muốn mình tiến bộ hơn nữa.”
Diệp Thu nghiêng đầu, như thể nghe được mong muốn thực sự mà Khưu Phi đang cố che giấu. Anh gật đầu, thở ra làn khói trắng, với tay tắt màn hình máy tính khiến căn phòng trở nên âm u. “Đó là một mục tiêu tốt. Nếu có kỹ năng thì em có thể đạt được bất cứ mục tiêu nào của mình. Cho nên Tiểu Khưu à, hãy luôn chăm chỉ. Đó là yêu cầu cơ bản để trở thành một tuyển thủ chuyên nghiệp.”
“Em sẽ nhớ kỹ điều đó, tiền bối.” Khưu Phi hứa, tay nắm chặt thẻ tài khoản Cách Thức Chiến Đấu.
~~~~~~~
Sau đó, Diệp Thu biến mất mà không nói một lời với Khưu Phi hay bất kỳ ai, về quyết định giải nghệ của mình.
Khưu Phi không phải là người duy nhất đã khóc trong ký túc xá vào đêm đó. Sáng hôm sau, với đôi mắt còn đỏ hoe, Khưu Phi đã chơi Vinh Quang bằng tâm thế đầy kiên định và quyết tâm, thanh chiến mâu trong tay Cách Thức Chiến Đấu trở nên ổn định và bén nhọn hơn bao giờ hết. Cậu tin rằng, đây chính là điều mà Diệp tiền bối mong muốn.
~~~~~~~
Chỉ mình Tôn Tường là chưa đủ. Khi không có thuyền trưởng, con tàu Gia Thế bị cơn bão Liên minh đánh chìm.
~~~~~~~
Lời đồn Diệp Thu phản bội Gia Thế bắt đầu len lỏi trong câu lạc bộ. Hắn ta không thể chịu đựng được cảnh tượng Gia Thế thua liên tục. Vị đội trưởng đáng kính ngày nào đã bỏ rơi chúng ta để gia nhập chiến đội khác.
Những ánh nhìn tội nghiệp cứ liên tục chĩa vào Khưu Phi cùng với lời thì thầm như Khưu Phi - hoàng tử bị phế truất, người thừa kế bị bỏ rơi của Diệp Thu. Khưu Phi là người mất đi nhiều nhất trước quyết định giải nghệ của Diệp Thu. Khưu Phi còn ở lại đây làm gì khi Tôn Tường giờ đã là đội trưởng?
Mỗi khi nghe thấy những lời bàn tán ấy, Khưu Phi chỉ mỉm cười và tiếp tục luyện tập. Cậu tin rằng vị tiền bối mà cậu biết sẽ không bao giờ làm những chuyện đó. Diệp Thu chỉ quan tâm đến Vinh Quang và chiến thắng. Sự trung thành của anh ấy với Vinh Quang và tình cảm anh ấy dành cho Gia Thế sẽ không bao giờ thay đổi. Khưu Phi tin chắc vào điều đó, niềm tin của cậu sẽ không bị dao động bởi những tin đồn vô căn cứ.
~~~~~~~
Gia Thế đã xác nhận: Quân Mạc Tiếu chính là Diệp Thu và anh đang tự gây dựng một chiến đội để đối đầu với Gia Thế trong vòng khiêu chiến.
Đó là tin chính thức của câu lạc bộ, vậy Khưu Phi còn nghi ngờ nữa? Câu lạc bộ đã xác nhận công khai, Khưu Phi muốn không tin cũng không được.
Với thể lệ của vòng khiêu chiến, bại trận đồng nghĩa mất hết cơ hội. Chỉ có một đội có thể sống sót. Diệp Thu chọn quay lại Liên minh bằng con đường này cũng tương đương với việc anh chấp nhận giẫm đạp lên xác câu lạc bộ cũ của mình.
Khưu Phi ngoài mặt vẫn trấn tĩnh như mọi ngày. Các thành viên khác và huấn luyện viên vẫn thấy cậu luyện tập chăm chỉ như mọi khi.
Nhưng không ai biết nội tâm của Khưu Phi đang giằng xé như thế nào.
Sự thật khác xa với những gì mà cậu vẫn luôn tin tưởng. Sao người đội trưởng cậu biết, người luôn trung thành với Vinh Quang và Gia Thế lại có thể làm những chuyện đó? Liệu rằng anh ấy thực sự không màng đồng đội mà giải nghệ trốn đi một mình? Người mà trước giờ vẫn luôn dẫn dắt cậu, luôn tranh đấu vì chiến thắng, không bao giờ bỏ cuộc, thực sự đã bỏ rơi đội ngũ vào thời khắc ngặt nghèo như vậy sao, thậm chí sau đó còn dùng nó như viên đá lót đường cho mình?
Tín ngưỡng Vinh Quang của Khưu Phi đang dần sụp đổ. Tất cả niềm tin trước nay của cậu đều do một tay Diệp Thu tạo dựng. Bây giờ Diệp Thu quay ngoắt đi như vậy, sao Khưu Phi có thể tiếp tục tin? Cậu nghi ngờ Diệp Thu, cũng chẳng khác nào hoài nghi tín ngưỡng bấy lâu nay của chính mình.
Ngày hôm ấy, Khưu Phi liên tiếp mắc lỗi thao tác nhưng không ai để ý. Khưu Phi trước giờ luôn là một người rất có trách nhiệm với bản thân, cậu không bao giờ cần phải có ai đó giám sát bên cạnh như những học viên khác.
Mọi thứ mình đã cống hiến cho Vinh Quang, rốt cuộc là vì điều gì?
Cậu cảm thấy sâu trong nội tâm có thứ gì đang sục sôi.
~~~~~~~
Nhưng đúng lúc đó, truyền thông lại đưa tin, Quân Mạc Tiếu không phải Diệp Thu!
Gia Thế bắt đầu phản bác lại: Diệp Thu không phải người sử dụng Quân Mạc Tiếu, nhưng anh ta chính là đội trưởng của Hưng Hân.
Khưu Phi từ chối nghe thêm bất cứ điều gì nữa.
Lúc trước Khưu Phi đã nghe câu lạc bộ, tín ngưỡng của cậu sụp đổ, lòng tin lung lay đến mức phủ định tất cả nỗ lực của mình. Sau đó truyền thông đưa tin, fan chuyển sang tấn công Gia Thế, lòng tin của Khưu Phi được củng cố trở lại. Câu lạc bộ lại giải thích, tiếp tục bôi đen cựu đội trưởng Gia Thế, Khưu Phi đã không dễ dao động như trước. Tuy vậy, lòng cậu đã xuất hiện khúc mắc khó lòng xóa bỏ.
Đây không thể là thật được. Khưu Phi từ chối tin vào điều đó.
.
.
.
.
.
ĐÓ LÀ THẬT, TẤT CẢ MỌI THỨ.
Tuy nhiên, sự thật bây giờ đã không còn quan trọng nữa.
Diệp Thu đã chứng minh tất cả bằng hành động của mình, như cái cách mà anh ấy vẫn luôn làm. Một ván đấu chỉ dẫn kéo dài suốt 23 phút, một ván đấu đong đầy sự kiên nhẫn và tỉ mỉ, Diệp Thu vẫn có thể từ tốn chỉ ra mọi sai sót của cậu, mọi vấn đề, mọi phương diện cậu cần cải thiện. Kể cả khi còn tọa trấn ở Gia Thế, Diệp Thu cũng chưa từng đấu một trận chỉ dẫn nào tường tận đến vậy.
Cần phải trả giá những gì để có thể dẫn dắt cậu trong một trận đấu kéo dài 23 phút?
Nếu Diệp Thu muốn thắng thì cũng chỉ cần tối đa 2 phút.
Nếu muốn trêu đùa cậu thì anh không phải nỗ lực nhiều như vậy. Trong một trận chỉ dẫn, người hướng dẫn luôn phải chịu nhiều gánh nặng hơn người được hướng dẫn. 23 phút này nhất định đã khiến người kia kiệt sức khi anh ấy đã không còn trẻ nữa.
Nếu Diệp Thu thực sự là kẻ đã ruồng bỏ chiến đội, là kẻ đã giải nghệ để rũ bỏ trách nhiệm với câu lạc bộ, thì anh ấy liệu có thể dụng tâm nhắc nhở hậu bối như vậy?
Tất nhiên là không!
Khi một niềm tin đã sụp đổ được gây dựng lại, nó sẽ trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tất cả nỗi đau khổ, giận dữ của cậu như được trút bỏ.
Sự quan tâm của Diệp Thu chưa bao giờ là dối trá. Tình yêu của anh ấy với Vinh Quang chưa bao giờ thay đổi. Khưu Phi không rõ điều gì đã thực sự xảy ra giữa tiền bối và Gia Thế, nhưng cậu biết chắc một điều: Diệp Thu chưa bao giờ dao động và cậu cũng sẽ không dao động nữa.
~~~~~~~
Và khi cậu tự hứa với mình như vậy, cú đấm vào mặt Trần Dạ Huy đem lại cho cậu sự thỏa mãn tột cùng.
Last edited: