Hoàn [Khởi Đầu 2021] [Khưu Phi] Kinh trập

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Một sản phẩm thuộc project Khởi Đầu – Mừng sinh nhật Khưu Phi 2021

KINH TRẬP

Tác giả: 夜雨琉璃

Link gốc: 【邱非中心】惊蛰

Edit: Nguyệt



Nếu có thể giang rộng đôi cánh, hà tất phải trông ngóng thang mây

1.

“Lúc đầu tôi tưởng rằng mình thích Gia Thế, về sau mới phát hiện hóa ra tôi chỉ thích Diệp thần. Sau này tôi cho là mình chỉ thích Khưu Phi, cuối cùng thực sự lại yêu cả Tân Gia Thế.”

2.

Trận chung kết tổng mùa giải thứ mười bốn của Vinh Quang, nhà thi đấu Cadillac Bắc Kinh.

Máy tính trong phòng nghỉ đều đang bật, Thuật sĩ đang lôi kéo Pháp sư triệu hồi nhà mình PK. Mấy năm nay, có thêm nhiều người mới vào Gia Thế, nhưng kỳ lạ thay, điểm chung của tất cả những tuyển thủ này chính là thích PK. Có lẽ toàn là fan của Hoàng Thiếu Thiên, Văn Lý bất đắc dĩ nghĩ thầm. Cùng lúc ấy, cậu nghe được tiến diễn tập bên ngoài vọng vào:

“Chúng ta hãy dành một tràng pháo tay nhiệt liệt chào mừng chiến đội tham dự trận chung kết tổng hôm nay: Gia Thế!”

Đã bao nhiêu năm rồi?

Mười năm rồi sao?

Mười năm, bốn chữ “chiến đội Gia Thế” Lại một lần nữa vang vọng trong nhà thi đấu diễn ra trận trận chung kết tổng, dường như đã rất lâu, lại cũng như mới hôm qua thôi.

Đội trưởng Gia Thế ngồi trên ghế, vui vẻ lướt Weibo. Gia Thế đối chiến Vi Thảo, Khưu Phi vs. Cao Anh Kiệt. Trận đấu còn chưa bắt đầu, trên khắp các diễn đàn đã náo nhiệt như Tết đến. Trên phương diện nào đó, sau khi Diệp Tu và Vương Kiệt Hi giải nghệ, đây được xem như lần đầu tiên đệ tử chân truyền của hai người giao chiến trên sàn đấu chung kết tổng.

Nói cách khác, những đệ tử được các tiền bối dày công bồi dưỡng rốt cuộc sắp hiển lộ vầng hào quang rực rỡ của riêng mình… Có lẽ nên trừ Lư Hãn Văn ra, đội trưởng Khưu vừa cười vừa nghĩ. Vị đội trưởng như than tổ ong thành tinh bên đó trông có vẻ chưa hề có ý định giải nghệ, như thể còn đánh được thêm năm mươi năm nữa.

“Căng thẳng á?” Quản lí đem đồ uống tới cho tuyển thủ, bạn trẻ chơi Thuật sĩ tựa vào vị đội trưởng cậu yêu quý nhất trần đời, khoan khoái uống nước trái cây, “Còn lâu em mới căng thẳng! Có đội trưởng nhà mình ở đây! Đội trưởng nhà mình là vô địch thiên hạ!”

“Thôi thôi thôi.” Bạn trẻ Văn Lý bất đắc dĩ ngắt ngang bài trường ca tâng bốc Khưu Phi chuẩn bị bắt đầu, “Tuy anh biết từ xưa đến nay Gia Thế liền có truyền thống tốt đẹp là tung hô đội trưởng, nhưng mà xin em đấy, em có thể thay đổi cách diễn đạt không? Hồi đó tiền bối Ngô Tuyết Phong có tiếng là có 108 cách thức khen tiền bối Diệp không trùng lặp đó.”

“Lại nói tiếp, tiền bối Tuyết Phong gửi tin nhắn nói rằng đã đến nơi rồi. Thế Diệp thần thì sao? Diệp thần có tin tức gì không?” Văn Lý chọc chọc đội trưởng trẻ tuổi, “Bên Vi Thảo, Lâm Kiệt, Phương Sĩ Khiêm, Vương Kiệt Hi đều tập họp đông đủ, chúng ta không thể yếu thế hơn được.”

Lời còn chưa dứt, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Khưu Phi bằng ánh mắt vừa lo lắng vừa mong đợi.

“Không nói chắc được, Diệp thần đánh Giải Thế Giới xong là mất tích luôn, năm ngoái Hưng Hân đánh trận chung kết cũng không thấy anh ấy tới.” Thuật sĩ nhỏ thở dài, “Hiện giờ Diệp thần xuất quỷ nhập thần quá chừng luôn, quý hiếm ngang Đường Tăng. Chưa biết chừng em được tận mắt gặp ảnh một lần còn có thể kéo dài tuổi thọ ấy chứ.”

Khưu Phi giật mình, một giây khựng lại ngắn ngủi chợt xuất hiện trên người vị đội trưởng điềm tĩnh. Cậu đã gửi lời mời xem trận đấu này tới tiền bối từ mười ngày trước, đến giờ anh ấy vẫn chưa trả lời.

“Dù có tới hay không, chắc chắn Diệp thần sẽ xem.” Văn Lý lên tiếng thay cậu, “Vậy nên mọi người nhất định phải làm cho sư tổ của chúng ta tự hào đấy nhé!”

Toàn bộ người trong phòng nghỉ, kể cả nhân viên công tác, đều bất giác bị cuốn theo, đứng thẳng người dậy, hô vang khí thế: “Rõ!”

3.

“Đội trưởng Khưu, xin hỏi, sau khá nhiều năm, anh có thái độ gì với tiền bối Diệp Tu?”

“Anh ấy mãi mãi là thầy, là tiền bối tôi kính trọng và là ngọn hải đăng dẫn lối trong kiếp sống chuyên nghiệp của tôi.”

“Vậy anh nhìn nhận về Gia Thế ra sao?”

“Tiền bối Diệp Tu từng đưa Gia Thế vào Liên minh với khí thế chưa từng có, dùng phương thức rực rỡ sáng chói nhất bước lên nơi cao nhân của Vinh Quang cùng đồng đội. Tôi cũng như biết bao con người ngước mắt trông theo những năm tháng tuổi trẻ của anh ấy, lặng lẽ đứng dưới chân núi ngắm nhìn vầng hào quang rạng ngời kia rồi lại có cơ may được hòa mình vào, trở thành người có thể sóng vai tiến bước cùng họ.”

4.

Khưu Phi đã từng là hậu bối khiến rất nhiều người phải hâm mộ.

“Huấn luyện viên mới thông báo, sau này em sẽ theo anh.” Không lâu sau khi vào trại huấn luyến, cậu được trông thấy dáng vẻ Vinh Quang đệ nhất nhân vừa ngậm thuốc lá vừa cười mỉm, “Khưu Phi, tiếp tục nỗ lực nhé.”

Thành tích trong trại huấn luyến khiến người ta đố kỵ. Không ít chiến đội muốn kéo mầm non tiềm năng này về, thậm chí có đội còn ra điều kiện sẽ đưa thẳng cậu vào đội hình chủ lực, nhưng một câu kiên quyết không đi của Khưu Phi đã chặt đứt mong mỏi của bao người một cách gọn ghẽ.

Cũng phải, dù sao thì ở Gia Thế chính là đi theo Diệp Tu.

Giữa biến cố kia, cậu nhanh chóng trưởng thành, lần đầu tiên nhận thức rõ ràng rằng hóa ra trên đời này có rất nhiều thứ mang tên “bất lực”.

“Cậu khó chịu à?” Nhiều năm sau, Văn Lý mới dám dè dặt hỏi câu này.

Đội trưởng trẻ tuổi của Tân Gia Thế nhìn Văn Lý bằng ánh mắt ôn hòa, lần đầu tiên đưa ra lời đáp khác hoàn toàn những câu thường dùng để trả lời phóng viên và giới truyền thông. “Khó chịu chứ.” Cậu nói cực kỳ nghiêm túc, “Tôi rất khó chịu.”

Nhưng thời điểm biến cố kia xảy ra, cậu chẳng dám để lộ dù chỉ một chút khó chịu, dù lồng ngực nghẹn cứng nhưng vẫn ngồi ngay ngắn trong trại huấn luyện như bình thường cho đến tận khi tin tức Diệp Tu ra đi được khẳng định chắc chắn.

Cậu lao ra ngoài, gặp được Tô Mộc Tranh, cả hai đều không nói lời nào.

Cậu lại ngơ ngác xông vào phòng ngủ của Diệp Tu, ngoan ngoãn ngồi trên ghế, đợi tiền bối đến chỉ đạo cậu giống như thường ngày.

Thế nhưng cậu không đợi được, đợi từ chạng vạng đến tận đêm khuya, cả người rét run nhưng lại quên bật điều hòa, cố chấp mà ngoan ngoãn ngồi đó, chẳng hề nhúc nhích.

“Khưu Phi, em cứ khóc đi, được không?” Tô Mộc Tranh nước mắt đầm đìa, không ngừng khuyên can cậu bằng những câu từ lộn xộn.

Khóe miệng bạn trẻ Khưu Phi ngoan ngoãn đã rươm rướm máu, nhưng cậu vẫn cứ ngồi nguyên tại chỗ.

“Nhổ ra đi.” Tiền bối cẩn thận lên tiếng, “Nhổ máu ra nhé? Không sao đâu, chị ở đây mà.”

Thế nhưng hậu bối bình thường luôn nghe lời chỉ nhìn cô một lượt, đưa tay quệt khóe miệng.

“Chị Mộc Tranh, chị xem.” Mắt cậu đã ngập nước nhưng lại cố chấp không chịu để giọt lệ rơi xuống, “Đâu có gì đâu.”

Khóe miệng cậu hoàn toàn sạch sẽ, nghiêm túc lên tiếng, “Không có gì hết.”

Nữ thần Liên minh ôm lấy Pháp sư chiến đấu đang ngẩn người, nghẹn ngào khóc nấc.

“Rất khó chịu.” Đội trưởng trẻ tuổi nghiêm túc nói tiếp, “Gia Thế không cần chúng tôi.”

5.

Kể từ đó, cậu hiểu được rằng những thứ cậu có thể kiểm soát bên ngoài Vinh Quang chỉ là một góc của núi băng; cậu cũng hiểu hóa ra thành tích của chiến đội bị ảnh hưởng bởi nhiều yếu tố đến vậy.

Thế nhưng cậu không bỏ đi.

Sau hôm Diệp Tu đi, một lời thề xuất hiện tựa như bông tuyết rơi vào tay cậu. Không ai chịu thủ hộ Gia Thế như vậy, chỉ cần là người có chút toan tính, chắc chắn sẽ không làm thế. Tô Mộc Tranh nhẹ nhàng nói với cậu rằng Diệp Tu chỉ hy vọng cậu có được thoải mái, vậy nên chỉ cần là điều cậu muốn thì cứ thoải mái mà làm.

“Em sẽ không đi.” Cậu kiên định, “Chắn sẽ không đi.”

Tội gì phải vậy?

Mùa giải thứ tám, thứ chín, rất nhiều người khuyên cậu, tội gì phải cột chặt tương lai xán lạn của bản thân vào chiếc thuyền đã ngày càng mục ruỗng này.

Nhưng cậu không đi.

Cậu luôn cảm thấy rằng dù cho Gia Thế đã thay đổi rất nhiều, dù cho những tiền bối thân thiết nhất của cậu đã lần lượt rời đi, nhưng cậu vẫn muốn giữ lại một chút máu thịt cuối cùng của Gia Thế còn tồn tại trong mình.

Vậy nên cậu thiếu niên nhỏ bé xuất hiện trong buổi họp báo, không có tiền bối giúp đỡ cũng không có cũng không có hậu bối cổ vũ, nhưng cậu vẫn ngồi ngay ngắn ở đó, diện mạo bình thản nói rằng Gia Thế vẫn chưa ngã xuống, các cậu sẽ bắt đầu lại từ đầu.

Gia Thế sụp đổ rồi. Người ta cười nhạo cậu đội trưởng trẻ người non dạ chẳng có gì trong tay, cười nhạo nhà tài trợ không hấp dẫn, cười nhạo đội ngũ như các cậu chẳng thể nào vật lộn vượt qua giải khiêu chiến.

6.

Cậu lội trong bùn lầy, giãy giụa giữa bóng tối, bước từng bước qua những bụi gai rồi lại vượt núi băng rừng, cậu không kể khổ, không rơi lệ, không buông tay, không từ bỏ. Cậu cẩn thận ôm lá cờ Gia Thế vào lòng, cẩn thận bảo vệ nó ở nơi ấm áp nhất. Hai ánh sao sáng ngời từng sáng lập nên thịnh thế huy hoàng xưa kia của Gia Thế đều đã ra đi, hiện giờ chỉ còn lại một mình cậu mò mẫm tiến bước.

Sợ hãi không? Không sợ. Dù chìm trong tăm tối giá lạnh, cậu vẫn có thể nhìn thấy dáng vẻ điềm đạm ngậm thuốc lá của tiền bối năm nào. Đó là nguồn sáng duy nhất trên con đường cậu đi, cậu phải dựa vào điểm sáng nhỏ nhoi ấy để chậm rãi tiến về phía trước, cho đến khi gặp được thêm thật nhiều bạn đồng hành.

Các cậu là một đội ngũ mới, phương pháp huấn luyện của Tân Gia Thế hoàn toàn theo bản năng. Ngày ngày, ngoại trừ huấn luyện cũng chỉ có huấn luyện, các cậu không có những trận đấu mang tính thương mại hay trình diễn, dù người ngoài có châm chọc, khiêu khích ra sao cũng sẽ không khiến các cậu bận lòng.

Vì không có gì cả nên cũng chẳng có gì để sợ hãi. Thất bại thì có sao? Văn Lý nói đùa rằng liệu còn đội ngũ nào tệ được hơn chúng ta chắc? Không có đâu.

Chúng ta đã trải qua ngày đông rét lạnh, chẳng còn gì đáng để sợ sệt nữa.

Trên dưới đội ngũ cùng đốt lên ngọn lửa hừng hực cháy, để rồi thời điểm người ta còn đang dõi mắt trông theo những chiến đội lớn, Tân Gia Thế lặng lẽ phá đất chui lên, bung nở đóa hoa của riêng minh, trở lại Liên minh, trở lại vị trí từng thuộc về họ.

Ngày chiến thắng vòng khiêu chiến, Khưu Phi đối diện màn hình máy tính, trong phòng vang dội tiếng hò hét và hoan hô. Vượt qua vô số người, cậu trông thấy một thanh niên ngậm kẹo que giữa đám đông đang lặng lẽ mỉm cười.

7.

Trận chung kết tổng mùa giải thứ mười bốn, Gia Thế đối chiến Vi Thảo.

Lúc pháo giấy tung bay khắp nơi, cậu vẫn còn ngơ ngẩn, bỗng nhiên phát hiện tiếng hoan hô chung quanh lớn đến lạ kỳ. Cậu ngẩng đầu nghi hoặc, trông thấy người đàn ông đã biến mất lâu nay đang bước ngược sáng dưới vô số mẩu pháo giấy lấp lánh, giơ chiếc nhẫn quán quân trong tay lên.

“Tiểu Khưu, làm tốt lắm.”

Diệp Tu vỗ nhẹ lên đầu cậu, “Em làm rất tốt.”

Thời gian như ngưng đọng lại trong khoảnh khắc ấy, một chiếc turbin khổng lồ quay ngược, dù đã vượt qua biết bao chông gai, Diệp Tu vẫn vẹn nguyên dáng vẻ như lần đầu gặp gỡ. 20 tuổi, anh ấy nói sau này em sẽ đi theo anh, tiếp tục nỗ lực nhé; 30 tuổi, anh ấy nâng cúp quán quân trao cho hậu bối của mình. Dù là lúc nào, anh ấy vẫn sáng chói lóa mắt hệt như thiếu niên năm xưa.

“Tôi xin chân thành cảm ơn các tiền bối ở Gia Thế đã truyền thụ lại cho tôi mọi kinh nghiệm, kiến thức và kỹ thuật họ có.”

“Tôi xin chân thành cảm ơn tiền bối Diệp Tu, tôi đã may mắn được sóng vai chiến đấu cùng anh ấy một đoạn đường chứ không chỉ là người dõi mắt trông theo. Mặc dù sau đó anh ấy ra đi nhưng anh ấy vẫn dùng chính sự nghiệp của mình dạy tôi về tín ngưỡng, kiên trì, trái tim nhiệt huyết và lòng dũng cảm.”

“Tôi xin chân thành cảm ơn những người đồng đội vẫn luôn kề vai sát cánh cùng tôi, mọi người đã giúp tôi hiểu ý nghĩa của bạn bè và bảo vệ lẫn nhau, cùng tôi xây dựng nên vinh quang thuộc về Gia Thế chúng ta.”

“Điều tôi cảm thấy vui nhất chính là tôi đã dùng chính kiếp sống chuyên nghiệp của bản thân hiểu được ý nghĩa của một câu: Chúng tôi là Gia Thế, chỉ cần vẫn còn một người tồn tại, Gia Thế vẫn chưa biến mất, chỉ cần một người còn đứng vững, Gia Thế sẽ không bao giờ sụp đổ.”

END
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook