Hoàn [SN Ngụy Sâm 2021][Lam Vũ] Mùa hè

Aq O

A quằn quại O quần quật
Thần Lĩnh
Bình luận
50
Số lượt thích
719
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Tiểu Lư
#1
[Lam Vũ] Mùa hè

Editor: Aq
Beta: @FanPD
1.

Thấy hắn đến gần câu lạc bộ Lam Vũ, bác bảo vệ không những không cản, mà còn nhiệt tình chào hỏi.

Bác bảo vệ vừa kết thúc cuộc gọi thông báo cho mọi người Lam Vũ Ngụy Sâm đến, phòng huấn luyện lập tức bùng lên một trận hoan hô: “Ngụy lão đại quay lại!”, “Đêm nay mình ăn gì đi!”

Hoàng Thiếu Thiên liến thoắng: “Tui nói nè Ngụy lão đại, sao hôm nay ông quay lại vậy, nhìn mặt của ông kìa, chẳng nhẽ ăn không vô đồ ở Hưng Hân sao? Tui nghe nói, chị chủ bên đó nấu ăn ngon lắm mà, đến báo Liên Minh cũng đưa tin blah… blah… blah… Đứng đầu Liên Minh nha, đánh bại tuyển thủ chiến đội ông lớn dễ như ăn gỏi.”

Dụ Văn Châu ôn hòa chào: “Tiền bối trở về.”

Ngụy Sâm khẽ gật đầu, không nói gì.

“Có phòng trống nào không, tao muốn ở một mình …”

“Có.”

Đến giờ ăn tối, mọi người đi tìm Ngụy lão đại, thì phát hiện hắn đã đi rồi.



Một tuần sau, Ngụy Sâm lại tới, vẻ mặt vẫn nặng nề như cũ, có bao nhiêu xoắn xuýt đều viết hết lên trên mặt.

Hắn hỏi: “Có phòng trống không?”

Dụ Văn Châu trả lời: “Có.”



“Tiền bối, Lam Vũ cũng là nhà của anh.”

“Tao biết.”

“Lam Vũ sẽ luôn ủng hộ anh.”

“Tao biết rồi.”

“Vậy tụi em có thể giúp gì cho anh?”

“Tao… mắc gì tao nói. Tiểu Lư đang huấn luyện à?”

“Để em gọi em ấy.”

“Ừ.”



“Ngụy ~ lão ~ đại! Anh đến rồi.”

“Ừ.”

Lư Hãn Văn: “Lão đại… anh khóc à?”

“Tao có khóc đâu.” Ngụy Sâm quay mặt đi chỗ khác. “Chẳng qua thấy hơi khó xử thôi, chuyện này không biết nói sao.”

“Ai dám bắt nạt anh, nói em biết đi, tụi em pk nó liền, em đánh không lại thì nhờ Hoàng Thiếu!”

Ngụy Sâm nói: “Làm gì có ai bắt nạt tao. Chỉ là tao… tao không làm khác đi được. Ầy, nhóc gọi đội trưởng tới đây, tao phải nói cái này.”

Dụ Văn Châu quay về, nghe Lư Hãn Văn nói hình như Ngụy Sâm vừa khóc, cậu đi đến phòng Ngụy Sâm mà lòng thắc mắc vô cùng.

“Tiền bối, có chuyện gì ạ, anh cứ nói đi.”

Ngụy Sâm im lặng một lúc rồi mới nói: “Hoàng Thiếu Thiên đã có Lư Hãn Văn, còn người sau này thay thế chú mày điều khiển Sách Khắc Tát Nhĩ đã có chưa?”

Dụ Văn Châu thành thật trả lời: “Vẫn chưa có, em vẫn đang tìm, cảm ơn tiền bối quan tâm.”

Ngụy Sâm lại im lặng, hồi lâu mới cau mày, khó khăn mở miệng: “Tao… phát hiện một đứa bé ở trại huấn luyện Hưng Hân.”

Dụ Văn Châu sửng sốt, tròn mắt nhìn Ngụy Sâm.

“Rất hợp chơi thuật sĩ, thế nhưng… thế nhưng là, aiz.” Ngụy Sâm thở dài thườn thượt.

“Tao vẫn thường luyện thuật sĩ với nó… Nhưng mà tao không thể nói, chú mày hiểu không, tao không thể nói cho tụi bây biết.”

Dụ Văn Châu nói: “Tiền bối, em hiểu ý của anh…”

“Chú mày thì hiểu cái gì, tao rất muốn cho thằng bé đến Lam Vũ, nhưng mà tao không thể, mẹ kiếp, Diệp Tu với Trần Quả mẹ nó đều coi tao là đồng đội.”

“Tao lại không muốn làm khác đi… Thằng nhóc này rất hợp với Lam Vũ, phong cách giống chú mày, nhưng tốc độ tay nhanh lắm.”

“Tao chỉ muốn thấy Lam Vũ… ngày càng tiến xa hơn, ngày càng trở nên tốt hơn, nhưng mà tao… tao…”

Ngụy Sâm cắn răng, không nói được nữa.

Dụ Văn Châu vỗ vỗ vai Ngụy Sâm: “Tiền bối… Cảm ơn anh, việc này em coi như mình chưa nghe gì cả, còn điều anh muốn thấy rồi sẽ có một ngày.”

“Tiền bối, tối nay phải ở lại Lam Vũ ăn một bữa, Trịnh Hiên vừa học mấy món mới.”

2.

Lúc ăn tối, Diệp Tu hỏi như này: “Nghe nói trong trại huấn luyện có một thuật sĩ rất có thiên phú?”

Ngụy Sâm vùi đầu ăn cơm, ừ một tiếng.

“Lão Ngụy, ông thấy sao?”

“Cái gì mà tao thấy sao? Thì đó, tao cũng định dẫn nó theo, khoảng một năm là có thể ra mắt.”

Diệp Tu sờ sờ cái cằm râu ria của mình, nói: “Chẳng qua bây giờ Kiều Nhất Phàm đang làm đội trưởng, đội mình lấy trận quỷ làm cốt lõi, không hợp thuật sĩ cho lắm, hơn nữa trong đám tân binh nhà mình còn xuất hiện một ‘Ma Thuật Sư’.”

Ngụy Sâm buông bát, tâm tình rất phức tạp: “Mày đoán được rồi? Thôi bỏ đi, khỏi cần chiều ý tao, cứ để nó ở lại Hưng Hân.”

“Hưng Hân đâu có thiếu thuật sĩ, mình cũng không thù oán gì với Lam Vũ, tôi còn quen thân Thiếu Thiên nữa, cộng với mối quan hệ giữa tôi với ông, ông hiểu tôi đang nói gì mà.” Diệp Tu gắp miếng thức ăn cho Ngụy Sâm, Ngụy Sâm cúi đầu nhìn, là ớt xanh…

Diệp Tu tiếp tục: “Thật ra chúng ta đến tuổi này rồi, màu cờ sắc áo không còn khư khư như dạo đó nữa, ai chẳng muốn để Liên minh khá lên chút. Cứ thế đi, phía Trần Quả để tôi nói cho.”

Ngụy Sâm nhìn Diệp Tu, có chút cảm động: “ y, thật xin lỗi.”

“Bạn bè với nhau không mà.”

3.

“Cơ mà, dù sao Lam Vũ cũng phải lấy cái gì đấy đổi lại.” Diệp Tu bổ sung, vẻ mặt zâm mười phần.

Tại Lam Vũ, Dụ Văn Châu nhận một cuộc điện thoại của một người quen biết từ rất rất lâu nhưng đây là lần đầu tiên hắn gọi đến.

Ngụy Sâm vừa mở miệng đã tặng Dụ Văn Châu một bất ngờ lớn: “Diệp Tu đồng ý, rảnh thì nói quản lý qua đây bàn bạc đi.”

“Tiền bối, anh…” Dụ Văn Châu chợt nhận ra mình không biết phải nói cảm ơn như thế nào, đối với Ngụy Sâm, bất kỳ lời cảm ơn nào cũng là khách sáo.

“Đến lúc đó, đừng bạc đãi thằng nhỏ, nói gì thì nói vẫn do tao phát hiện ra.”

“Vâng. Tiền bối, anh… sẽ trở về chứ?”

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, chờ cả buổi mới nghe Ngụy Sâm thở hắt ra: “Không thể quay về nữa rồi.”

“Lúc đầu tao chỉ định ở công hội Hưng Hân hai năm, chờ đến khi ổn ổn và có người thay thế, thì tao về Lam Vũ.”

Dụ Văn Châu nói: “Vậy tụi em chờ anh.”

“Nhưng mà bây giờ không thể quay lại được rồi.” Ngụy Sâm cúp điện thoại.

Nếu như thuật sĩ ở lại Hưng Hân, Ngụy Sâm có thể hùng hồn trở về Lam Vũ, như thế đối với bên nào hắn cũng trọn tình trọn nghĩa, nhưng Hưng Hân nể măt Ngụy Sâm, cho tân binh thuật sĩ kia sang Lam Vũ, Ngụy Sâm rốt cuộc không đi được.

Không ai ngăn cản hắn, hắn tự có nguyên tắc của mình.

Rất nhiều người ra ngoài đời, bên miệng luôn treo mấy câu nghĩa khí, kỳ thực không hề cho đó là chuyện to tát, Ngụy Sâm không nói, nhưng vẫn luôn để trong lòng.

“Tao muốn mùa hè của Lam Vũ không bao giờ kết thúc.”

Vào thời điểm đó, gió thu nổi lên bên này, mùa hè của Ngụy Sâm chấm dứt từ đây.

:lv Ngụy lão đại sinh nhật vui vẻ!!! :lv
:lv Cảm ơn anh đã vì Lam Vũ nhiều đến thế :lv
:lv Lam Vũ mãi là nhà của anh! :lv
 

FanPD

Khanh bản giai nhân, nại hà si tặc
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
496
Số lượt thích
3,383
Location
HCMC
Team
Hưng Hân
Fan não tàn của
Phương Duệ
#2
Không ai ngăn cản hắn, hắn tự có nguyên tắc của mình.

Rất nhiều người ra ngoài đời, bên miệng luôn treo mấy câu nghĩa khí, kỳ thực không hề cho đó là chuyện to tát, Ngụy Sâm không nói, nhưng vẫn luôn để trong lòng.
Đọc đoạn này lại nhớ tới ‘nhân sĩ thần bí’ trong Đỉnh Vinh Quang, người đã dứt áo ra đi rồi mà vẫn còn nặng lòng ghê gớm. Lam Vũ nợ lão Nguỵ mấy ‘đầu củ cải’ rồi ta!?

‘No limit’ cũng có nguyên tắc của ‘no limit’ chứ bộ!
 

Bình luận bằng Facebook