Hoàn [Kỳ Hội 2021][Dụ Sở] Thức Uống Ngọt Ngào Hạnh Phúc

Mạc Tư

Yên phân phân, vũ ngân ngân, hết chỗ điền
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
468
Số lượt thích
4,036
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Dụ Văn Châu, Sở nữ vương, Mộc nữ thần
#1
THỨC UỐNG NGỌT NGÀO HẠNH PHÚC

Tác Giả: có_vẻ_như_lofter_đã_tạch
Edit: Fuuka
Tag: Dụ Sở, ngọt, HE (chống chỉ định FA)


"Sở tiểu thư phải không? Trà sữa của cô đây."

"Oh... Cảm ơn. Ly này tặng anh."

"Hả?"


Trời âm u.​

Cuối tháng sáu đang là giữa hè. Vậy mà chẳng có trời xanh mây trắng nắng hồng, trái lại cả thành phố còn bị bao trùm bởi cơn mưa bụi giăng giăng mù mịt, không khí ngột ngạt đến mức cả người như phủ một lớp đường khét dính, nhơm nhớp khó chịu.​

Dụ Văn Châu cầm lên hai ly trà sữa mới được làm xong, tỉ mỉ lau khô hơi nước đọng trên thành ly. Trịnh Hiên cởi bỏ tạp dề, nhoài người trên quầy bar cẩm thạch, thở dài ca thán: "Thời tiết oi bức thế này còn uống trà sữa macchiato, tui không hiểu nỗi đám con gái nữa..."​

Dụ Văn Châu nghiêm túc trịnh trọng bày tỏ, "Đây là trà sữa lạnh", rồi xoay người đi ra cửa. Không khí ẩm nóng tức thì chụp xuống khiến cả người bứt rứt, hắn hơi nhăn mũi, cẩn thẩn đặt hai ly trà sữa vào hộp giữ lạnh.​

Lái xe đạp điện trên đường có gió lướt qua cũng chẳng bớt được nóng bức. Hắn những tưởng chuồn chuồn ở thành phố này biến mất cả rồi, thế mà hôm nay lại nhiều đến mức phải đeo kính bảo hộ. Đi chừng mười mấy phút thì tới nơi, trên trán cũng lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng. Hắn lại lau sạch hơi nước kết tụ trên ly lần nữa, cúi đầu đọc địa chỉ: Để trước cửa phòng 701 là được. Thời buổi này mọi người thường rất cảnh giác với nhân viên giao đồ ăn nhanh, hắn cũng không có vấn đề gì với việc đó, chỉ nhíu mày nhìn mấy túi rác trước cửa. Chẳng lẽ lại để trà sữa ở cạnh đống rác?​

Hắn đành phải để hai ly trà sữa ở cách xa đó một chút, rồi nhẹ nhàng gõ cửa thông báo với người bên trong. Vừa định rời đi, cửa phòng chợt mở ra. Hắn giật mình, xoay người lại cầm trà sữa lên:​

"Sở tiểu thư phải không? Trà sữa của cô đây."​

Sở tiểu thư mặc áo thun dáng rộng, bên dưới lộ ra đôi chân dài thẳng tắp trắng bóng. Nhưng mái tóc lại búi thành một cục, hai mắt sưng vù, vẫn còn ươn ướt. Dụ Văn Châu hơi ngại ngùng, đành dời tầm mắt sang hai ly trà sữa. Sở tiểu thư sững lại mấy giây, sau đó đưa tay vào trong túi đựng lật xem, lấy ra ly trà sữa không đường rồi im lặng rụt về sau cánh cửa.​

Dụ Văn Châu hơi ngơ ngác: "Sở tiểu thư cô đặt hai ly."​

Sau cánh của vang lên giọng nói khàn khàn, có chút rầu rĩ: "Ly kia tặng anh đấy, tôi không uống được." Nói xong, liền đóng cửa lại.​

"Ấy..."​

Dụ Văn Châu cúi đầu thở dài khó xử, hắn không thích uống mấy thứ ngọt như vậy...​


Trời mưa to.​

Tích tụ cả ngày rốt cuộc cũng chịu rơi xuống.​

Trong quán tắt điều hòa, mở cửa sổ thông gió. Trịnh Hiên tận hưởng không khí mát lành, sung sướng ngáp dài một cái, lười biếng nằm ườn trên bàn: "Thiệt là khỏe... Mưa to không ai tới quán... an nhàn thanh thản..."​

Dụ Văn Châu bó tay liếc mắt nhìn hắn: "Ế ẩm."​

Trịnh Hiên cười hắc hắc đáp: "Chuyện đó không tới lượt nhân viên nhỏ nhoi như tui phải lo lắng... Đệt! Thời tiết này cũng có người đặt món online, đúng là tán tận lương tâm mà! Áp lực quá đê..."​

Dụ Văn Châu chợt có cảm giác ngờ ngợ, chồm đầu sang nhìn máy in bill bên cạnh. Trên phiếu quả nhiên ghi là "Để trước cửa phòng 701 của Sở tiểu thư". Lần này order hai ly trà sữa khoai môn, 70% đường. Thật ra 70% cũng đã ngọt hơn so với bình thường. Trịnh Hiên vừa lắc đầu tỏ ý không hiểu nổi, vừa chuẩn bị trà sữa. Quay đầu lại, Dụ Văn Châu đã mặc áo mưa võ trang đầy đủ chờ hắn làm xong.​

"Sợ chưa... Ông làm gì tích cực quá vậy. Đợi lát nữa bớt mưa rồi hãy đi?"​

"Mưa to thế này, thức uống nóng có tác dụng chữa trị."​

Trịnh Hiên nhìn bóng lưng tên bạn hòa vào làn mưa lại ngáp thêm cái nữa: "Đúng là chúa thích giúp người..."​

Nói đến chuyện cửa phòng của Sở tiểu thư mở ra lần thứ hai trong ngày. Đôi mắt đã hết sưng, nhưng sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt. Lần này cô mặc chiếc quần dài đến mắt cá chân, cả người có vẻ mệt mỏi thiếu ngủ, không chút tinh thần. Dụ Văn Châu đưa trà sữa tới, cô uể oải cầm lấy, rồi lập tức muốn đóng cửa.​

Dụ Văn Châu ngạc nhiên, nhưng cũng biết mình không có lý do gì để ngạc nhiên. Nhưng hắn rất muốn nói thêm gì đó. Tỷ như uống nhiều đồ ngọt dễ mập lắm... Cũng may đầu óc linh hoạt biết rõ câu này mà nói ra sẽ bị ăn đập, nên hắn chỉ phát ra tiếng hắng giọng không rõ thái độ.​

Sở tiểu thư ngoái đầu lườm hắn một cái: "Gì nữa! Không tặng anh trà sữa anh cũng muốn nhiều chuyện à! Trà sữa nóng cũng lấy đắp mắt được vậy!"​

Dụ Văn Châu thấy cô nàng hung dữ thì sững sờ, nghĩ tới lúc nãy mình không nhận trà sữa cô ấy tặng, còn ghi trên tờ biên lai mấy chữ, nhắc cô đắp mắt cho bớt sưng, chắc khiến người ta tức giận rồi. Nhưng nhìn dáng vẻ cô nàng có sức sống như vậy cũng khá đáng yêu. Hắn nhịn không được mỉm cười nói: "Không có gì. Tranh thủ uống lúc còn nóng. Nếu còn khó chịu thì đặt một phần cháo trắng, thêm chút rau dưa thanh đạm."​

Sở tiểu thư chết lặng tại chỗ, trên mặt từ trắng chuyển hồng rồi trở lại trắng, nghiến răng nghiến lợi đóng sầm cửa trước mặt Dụ Văn Châu.​


Mưa nhỏ.​

"Lam Vũ kính chào quý khách!"​

Trịnh Hiên căng não lên tinh thần bắt nhịp với mọi người hô câu chào mừng. Tranh thủ liếc mắt ngó màn hình một cái, liền gào khóc trong lòng, trời vẫn còn mưa, nhiều người tới quán còn chưa nói, sao vẫn có nhiều người đặt món online vậy chứ.​

Hắn bất lực nhìn khách hàng chọn món, xong lại nhìn Dụ Văn Châu đang híp mắt mỉm cười. Người kia liền hiểu ý đi tới chỗ hắn: "Đơn online nhiều quá à?"​

Trịnh Hiên sắp khóc tới nơi: "Hoàng thiếu sao còn chưa đi làm lại..."​

Dụ Văn Châu vỗ vỗ bả vai hắn, cầm danh sách đặt món thật dài, lướt xem địa chỉ một lượt, rồi phân chia hơn một nửa danh sách đó thành ba nhóm, để ba nhân viên thời vụ đi giao trước. Những đơn còn lại để nhân viên trong quán phục vụ khách xong sẽ chuẩn bị sau, như vậy chờ giao xong một đợt quay về có thể đi giao tiếp đợt thứ hai, cũng không ảnh hưởng công việc trong quán.​

Bận rộn thì bận rộn, nhưng nhìn hắn vững vàng bình tĩnh, mọi người cũng không quá lo lắng bộp chộp. Vừa sắp xếp xong nhân sự làm việc, máy tính lại nhảy thêm một đơn đặt hàng.​

Để trước cửa phòng Sở tiểu thư là được: Một ly trà chanh bạc hà, một ly trà bách hương hoa quả vị xoài, cho nhiều đá.​

Hắn chớp mắt mấy cái, do dự giây lát, rồi đưa đơn hàng cho một nhân viên thời vụ đi giao. Tới lúc nhân viên chuẩn bị đi hắn vẫn còn do dự, cuối cùng bất chấp ánh mắt nghi hoặc của ba người, hắn dặn dò thêm một câu: "Không được nhận quà của khách hàng."​

Mình đúng là suy nghĩ nhiều, biết đâu hôm nay người ta không chỉ một mình.​


Mưa tạnh.​

"Ha, cuối cùng cũng thấy ánh nắng mặt trời rồi, thiệt là tốt quá mà, có điều nóng quá sắp thiêu cháy tui rồi cháy tui rồi!!" Hoàng Thiếu Thiên lao vào trong làn hơi mát lạnh, cầm lấy bình chanh đá ừng ực uống sạch.​

"Thiếu Thiên uống chậm thôi, để cơ thể từ từ hạ nhiệt đã."​

"A~ quá đã!" Hoàng Thiếu Thiên chùi vệt nước dính bên mép rồi đưa tay vuốt mồ hôi trên đầu, "Quản lý này, mấy ngày trước anh có tìm người làm thay tui đúng không!"​

"Cậu xin nghỉ phép về nhà, không tìm mấy nhân viên thời vụ lấy ai giao hàng?"​

"Há! Tìm được ai thế! Có hình không!"​

"... Hoàng thiếu sao cậu đột nhiên có hứng thú với con trai vậy." Trịnh Hiên vừa thêm nước đường vào ly vừa lẩm bẩm,​

"Cái rắm! Hôm qua tui đi giao hàng, cô em kia hỏi tui hai ngày trước có anh đẹp trai giao trà sữa sao không thấy nữa! Người đẹp trai nhất Lam Vũ đang đứng ngay trước mặt cô em đây nè!! Tui mới đi hai ngày không ngờ có người giật mất fangirl đáng lẽ thuộc về tui! Tui không phục đâu tui nhất định phải xem thử người nào dám bảo đẹp trai hơn tui!"​

Trịnh Hiên đảo mắt một vòng: "Tui thấy mấy nhân viên thời vụ kia không ai dễ nhìn hơn cậu. Nhưng mà gần đây quản ý có tự mình đi giao mấy đơn..."​

"Hả...??" Hoàng Thiếu Thiên thật tình chăm chú quan sát Dụ Văn Châu đang đứng sau quầy thu ngân chờ khách hàng đặt món. Áo thun trắng phối với quần baggy kaki màu lam đậm, thêm cái tạp dề, mày thanh mắt sáng thần thái đường hoàng. Đù, này là trong nghiêm túc lộ sự thông minh, trong thông minh có phần nhã nhặn, trong nhã nhặn lẫn nét ung dung, trong ung dung thoáng hiện dịu dàng, trong dịu dàng lại nhàn nhạt tỏa ra từng tia khí chất tinh tươm.​

---"Móa, nói không chừng quả thật có thể sánh ngang với tui!!"​

Dụ Văn Châu bất đắc dĩ cởi ra tạp dề: "Thiếu Thiên, còn bốn đơn nữa, nếu không đi ngay khách hàng sẽ hối."​

"Đúng là Dụ bóc lột."​


Trời nhiều mây.​

"Wow... Mau mau tới xem!"​

Trịnh Hiên héo hon cả buổi trưa bất chợt giống như nhìn thấy người ngoài hành tinh, réo cả đám người trong tiệm đến xem đơn hàng online trong tay hắn: "Yêu cầu người đẹp trai nhất trong quán giao hàng, bằng không đánh 1 sao."​

"Cho tui xem địa chỉ!" Hoàng Thiếu Thiên nhanh chân phóng đến giật tờ đơn, "Đúng là Sở tiểu thư ở phòng 701 nè!!" Ánh mắt của hắn bay thẳng đến chỗ Dụ Văn Châu đang còn hơi sửng sốt, "Ông chủ Dụ, cô nàng chấm trúng anh rồi."​

Dụ Văn Châu khẽ mỉm cười, tươi đến mức khiến cột sống Hoàng Thiếu Thiên rờn rợn, lập tức im bặt.​

Ở trong quán dù có oai phong cỡ nào, cũng phải cúi đầu trước đánh giá của khách hàng. Sở tiểu thư đã xóa câu "Để trước cửa là được", hắn buộc phải nhắm mắt gõ cửa. Sở tiểu thư hôm nay tinh thần tốt hơn trước nhiều, mái tóc dợn sóng cột thành đuôi ngựa, áo thun quần short thể thao, cả người trẻ trung phơi phới.​

Dụ Văn Châu vô cớ thở dài: "Đồ uống của cô đây."​

Sở tiểu thư hai mắt cong cong, chọn lấy một ly để lại một ly, nét mặt hùng hồn: "Ly kia tặng cho anh."​

Dụ Văn Châu hơi miễn cưỡng nói: "Chúng tôi không thể nhận quà của khách hàng như vậy."​

Sở tiểu thư liền tuôn một hơi: "Tại sao? Đơn hàng 20 tệ các anh mới giao, nhưng món uống tôi thích chỉ có 18 tệ, hơn nữa đặt 35 được giảm 15, vậy tôi buộc phải đặt hai ly mới được. Nhưng bạn trai tôi bỏ tôi rồi, không ai uống ly thứ hai. Đây không phải quà tặng, tôi cũng bị ép phải đưa cho anh thôi."​

Dụ Văn Châu lắng nghe mà da đầu tê rần, biết rõ là cô nàng lấy cớ, hắn cố giữ nét mặt bình tĩnh tự nhiên, nhẹ giọng đáp: "Vậy được, cảm ơn Sở tiểu thư."​

Đối phương bỗng ngẩn người, nhất thời không có phản ứng. Dụ Văn Châu nhân cơ hội lập tức xoay người bước đi.​


Mưa nhỏ đã tạnh.​

Quán cà phê bỗng trở thành chỗ tránh mưa, trông có hơi chen chúc. Lúc chuông cửa lại leng keng reo vang. Dụ Văn Châu theo thói quen mỉm cười ngẩng đầu nhìn lên, "Lam Vũ kính chào...", vừa hô được một nửa thì khựng lại. Sở tiểu thư đang xếp gọn chiếc ô trong suốt. Cô mặc bộ váy màu sắc tươi tắn ôm theo thân hình, đôi giày búp bê có vết nước, dáng người thon thả cao cao, chiếc cằm hơi ngẩng lên tựa như con thiên nga kiêu ngạo, thật sự khiến người ta phái ghé mắt chiêm ngưỡng.​

Hắn giữ nét mặt bình thản, vờ như không nhận ra đối phương: "Xin chào, quý khách muốn gọi món gì?​

Âm thanh của cô giòn tan: "Sữa chua gạo lứt và nước ép chanh dây bạc hà."​

"... Hai ly à?"​

Cô chợt mềm giọng, ánh mắt có nét điềm đạm đáng yêu: "Có thể mời anh uống nước không?"​

Dụ Văn Châu như cảm nhận được đám đồng nghiệp giả vờ làm việc bên cạnh đang vểnh tai lên nghe ngóng, bất đắc dĩ trả lời: "Sở tiểu thư... tôi đang giờ làm việc."​

"Vậy sau khi tan ca có thể mời anh uống nước không?" Cô cười lên hai mắt cong cong, dáng vẻ ngây thơ cố ý khiến hắn không cách nào từ chối.​

Dụ Văn Châu khẽ ho một tiếng: "Vậy trước tiên chỉ đặt một ly sữa chua gạo lứt thôi phải không?"​

Dụ Văn Châu cũng không để cô phải chờ lâu. Dù sao thì hắn làm quản lý, sau khi xong việc thời gian rảnh chỉ đủ để lên lầu tắm rửa rồi đi ngủ. Hắn chờ cho khách hàng giãn bớt, cầm theo một cốc trà xanh đến ngồi đối diện với cô. Cô nàng đang yên tĩnh xem kindle, nói thật ra thì hắn khá bất ngờ khi thấy cô lại là kiểu người dùng kindle.​

"Tan ca sớm vậy sao?"​

Dụ Văn Châu cười cười không lên tiếng. Cô nhìn cốc thủy tinh trước mặt hắn liền nói: "Tôi cũng đoán anh không thích đồ ngọt, nhưng không ngờ lại dưỡng sinh như vậy."​

Hắn chỉ khẽ cười: "Đang xem gì vậy?"​

Đôi mắt của cô lập tức sáng lên như thắp lửa: "Trọn bộ Agatha! Mới được bạn giới thiệu, đúng là đọc không dừng được, "Và Rồi Chẳng Còn Ai", anh từng xem chưa?"​

"Ừm, có xem vài bộ phim của Anh."​

"Anh đừng spoil nha! Tôi vốn đoán rằng hung thủ là vị thẩm phán kia, ngờ đâu ông ta cũng chết mất rồi."​

"Vì sao loại nghĩ là ông ấy?"​

"Toàn bộ các sự kiện cảm giác như một cuộc xét xử, rất giống tính cách của ông ta. Thêm nữa chỉ riêng cáo buộc của ông ta là người chết không phải kẻ vô tội. Quan trọng nhất là, trừ ông ta ra, những người khác không ai có thể nắm được nhiều thông tin như vậy." Sở tiểu thư bực bội nhếch môi, "Kỳ lạ, sao lại chết được..."​

Dụ Văn Châu lại cười cười: "Sở tiểu thư..."​

"Gọi tôi là Sở Vân Tú. Vân là áng mây, Tú trong thanh tú."​

"... Dụ Văn Châu, Dụ trong ví dụ, Văn..."​

"Văn Châu trong câu 'Sau biết rằng văn có thể ngự Cửu Châu?"​

Dụ Văn Châu gật đầu kèm chút ngạc nhiên, hắn nhẹ nhàng nói: "Hôm nay tôi vẫn còn phải làm việc, thời gian có hạn. Hẹn lại lần khác được không?" Ánh mắt của hắn hướng sang đám nhân viên mặt mày hớn hở đã quây thành vòng tròn đằng kia.​

Nét mặt Sở Vân Tú đột nhiên thoáng hiện chút ngại ngùng: "Lần cuối gặp mặt có phải tôi làm anh sợ rồi không... Còn bộ dạng lần đầu tiên nữa... Lần thứ hai cũng rất hung hăng..."​

Dụ Văn Châu bỗng cười thành tiếng: "Chúng ta gặp nhau tổng cộng cũng chỉ ba lần."​

Sở Vân Tú lúng túng, rồi gồng mình tỏ ra mạnh mẽ: "Dù sao thì nếu anh không hẹn, tôi vẫn có thể tiếp tục tìm đến quán!"​

Mưa đã ngừng, màu nắng chiều ấm áp lại dịu dàng, chiếu rọi lên cô nàng tính tình tùy hứng như trẻ con. Dụ Văn Châu chợt cảm thấy hơi ngẩn ngơ, quán nhỏ quen thuộc dường như biến thành thị trấn bánh ngọt, mọi thứ đều trở nên mềm mại lạ kỳ, hương thơm ngào ngạt lan ra không ngừng.​

Hắn tươi cười híp mắt đáp: "Được."​


Trời tan mây.​

"Rốt cuộc cậu làm sao quen biết người ta?" Tô Mộc Tranh nằm dài trên giường, giọng nói nghèn nghẹt. Hoạt động tập thể của nhóm chị em thân thiết hai người trước giờ không hề có những buổi trà chiều nhẹ nhàng tinh tế, chỉ có mấy tiệm spa mát xa thư giãn làm đẹp các thứ.​

"Lão Trương đi rồi không ai ra nhận đồ ăn nữa."​

"Ha? Lúc trước ổng không cho cậu mở cửa, chỉ để trước nhà chờ người ta đi rồi mới ra lấy đúng không?"​

"Hắn đã đi rồi mắc gì nhiều chuyện như vậy, bà đây cứ muốn mở cửa."​

"Ờ, sau đó ì ao?"​

"Sau đó gặp một anh giai giao trà sữa trông rất giống lão Trương."​

Tô Mộc Tranh kinh ngạc đến mức ngước đầu vùng dậy quay sang nhìn Sở Vân Tú. Tiếc là hai người đã tới bước xoa ấn lưng, Sở Vân Tú lúc này đang úp mặt xuống giường. Cô đành phải nhịn, chưa kịp hỏi tiếp Sở Vân Tú lại bổ sung một câu đầy nghi vấn: "Cẩn thận ngẫm lại thì cũng không giống lắm... Có thể là một góc mặt hoặc thần thái hay khí chất nào đó khiến cậu lập tức nghĩ tới lão Trương thôi."​

Tô Mộc Tranh nghẹn lời một lúc: "Vậy hiện tại cậu có nghiêm túc không? Làm nhiều trò như vậy khiến người ta chú ý tới cậu, còn tìm người ta hẹn hò đi chơi, xem ra rất vui vẻ. Nếu như cậu chỉ thích lão Trương, vậy đối với anh trai kia không hay lắm, không chừng người ta nghiêm túc thật đó."​

Sở Vân Tú ngơ ngác nhìn mấy viên gạch hiện ra trong tầm mắt. Nhất thời đầu óc không chịu hoạt động.​

Nửa buổi sau cô nàng mới thình lình lên tiếng: "Người đó tên là Dụ Văn Châu. Dụ trong ví dụ, Văn trong văn hóa, Châu trong Cửu Châu."​


Trạng thái ngơ ngác này kéo dài tới tận ngày hẹn với Dụ Văn Châu. Hôm nay hắn đưa cô đến một quán trà thoạt nhìn rất xa hoa lộng lẫy. Không gian đẹp đẽ yên tĩnh, bài trí rất trang nhã. Sở Vân Tú nghĩ thầm, thôi xong rồi, sở thích y như tên bạn trai cũ, mình rốt cuộc đang làm gì vậy. Mãi nghĩ ngợi linh tinh, người phục vụ hỏi Sở Vân Tú muốn dùng gì, cô mới giật mình cuống quít cúi đầu xem menu. Dụ Văn Châu đưa tay đè lại: "Cho cô ấy một bình trà bách hợp nhân táo chua, thêm một phần bánh ngọt ngũ vị."​

"... Anh chọn cho tôi món gì đó?"​

Dụ Văn Châu khẽ cười: "Món uống giúp thanh tâm an thần, kiện tỳ ích khí."​

Sở Vân Tú hơi chột dạ cúi đầu. Hắn lại nhẹ giọng hỏi: "Hôm nay làm sao vậy? Cứ mất tập trung. Nếu có việc bận thì chúng ta hẹn lại ngày khác?"​

Sở Vân Tú ảo não lẩm bẩm một câu, Dụ Văn Châu nghe không rõ, rốt cuộc cô đành phải nói ra: "Anh quá giống bạn trai cũ của tôi."​

Dụ Văn Châu sửng sốt mất mấy giây. Sau đó chống cằm nhìn cô, dáng vẻ cam chịu: "Vậy chuyện này tính là tốt hay xấu?"​

Sở Vân Tú ngẩn người: "Bộ có thể là chuyện tốt được à."​

"Tôi cứ nghĩ em đang muốn uyển chuyển nói rằng, tôi là mẫu người em thích."​

Gương mặt của Sở Vân Tú thoáng chốc đỏ bừng: "Gì gì gì ai yêu thích gì anh đâu!"​

"Haiz... Nếu không thích tôi..." Dụ Văn Châu thở dài một hơi, "Vậy em thích ai, bạn trai cũ à?"​

"... Chuyện qua rồi thích anh ta nữa mới là lạ!"​

"Vậy thích anh không phải tốt hơn sao? Anh nấu ăn ngon, lại quan tâm chăm sóc, có thể xem phim cùng em, tán gẫu cũng rất hợp tính, anh còn biết tâm trạng em thế nào sẽ muốn uống trà sữa gì nữa." Hắn cười mị hoặc, đuôi mày mềm mại kết hợp với khóe miệng hơi cong tạo nên thứ cảm giác dịu dàng mà tà ác vô cùng, "Không thích anh thật à?"​

Sở Vân Tú ngớ ra: "Tôi bị mù mới thấy hai người giống nhau."​

Khí trời hôm nay thật sự quá nóng mà.​

Cuộc nói chuyện ngày hôm đó, lúc sau đã bị Dụ Văn Châu đơn giản nhẹ nhàng chuyển sang chủ đề bộ phim Sở Vân Tú mới xem gần đây. Cặp đôi nam nữ chính trong phim tình cờ gặp nhau ba lần, sau đó bắt đầu 9981 kiếp nạn yêu đương, từ việc hiểu lầm, rồi tháo gỡ, lại hiểu lầm, có thai, vứt bỏ, lại có thai, xuất hiện tình địch, đánh bại tình địch,... Sở Vân Tú nhếch môi tắt ipad chuẩn bị đi ngủ, thầm nghĩ, chậc, mình với Dụ Văn Châu bên nhau vui vẻ thoải mái là được, cần gì phải lăn tăn nghĩ ngợi chi nhiều.​

Một góc tối trong lòng cô bỗng nhiên sôi sục. Nhất trời tầm mắt trở nên mờ ảo, giữa bóng tối vây quanh cô chợt hiểu ra, hắn và lão Trương có rất nhiều chỗ tương đồng, lại có những điểm hoàn toàn trái ngược, còn có vài thứ hệt như là song sinh, nhưng mà vậy cũng có sao đâu. Vấn đề không phải người mình thích giống ai, chỉ là mình thích kiểu người trưởng thành nghiêm túc, có tính cách đối lập với mình mà thôi.​

Quan trọng là mình gặp được anh ấy đúng thời điểm. Mỗi người cứ bận rộn việc của mình, cô sẽ không quá mức tùy hứng, sẽ không như trước đây xâm chiếm không gian của đối phương, nhưng mỗi khi rảnh rỗi cô sẽ tìm người ta kể vài chuyện lý thú. Con người này dường như luôn lắng nghe cô nói, sau đó sẽ đưa ra câu trả lời thú vị hoặc hữu ích nào đó.​

Sở Vân Tú trở mình, chôn mặt trong chăn.​

Mình thật sự đã xem Dụ Văn Châu thành nhân vật nam chính trong kịch bản phim của mình.​

Mặt trời giữa hè nắng gắt khiến Sở Vân Tú như muốn héo rũ. Đến được trước cửa Lam Vũ thì cả người đã đầy mồ hôi, tóc mai vừa rối vừa ướt dính vào hai bên trán, cô bực bội lau bớt mồ hôi rồi mới đẩy cửa bước vào. Người nọ vẫn mang dáng vẻ kia, đeo tạp dề đứng trong quầy bar, dường như chưa bao giờ cảm thấy hoang mang, khoảnh khắc nhìn thấy cô, đôi mắt như mặt hồ sâu thẳm bỗng lăn tăn gợn sóng, sau đó mỉm cười.​

Tiêu rồi, sao có thể đẹp trai đến vậy, càng nhìn càng đẹp, quá mức tưởng tượng luôn rồi??​

"Sao vậy? Cả mặt đỏ bừng, cảm nắng rồi à?"​

Gương mặt của Sở Vân Tú càng ửng hồng, lắc đầu: "Chanh dây bạc hà nhiều đá... Tại bên ngoài nóng quá."​

"Ừm, em ngồi trước đi, đồ lạnh uống từ từ thôi."​

Bởi vì đến bất ngờ, Dụ Văn Châu mất hồi lâu mới rảnh tay đến ngồi cùng với cô.​

"Buổi chiều giờ này là nóng nhất, sao đột nhiên lại tới?"​

Sở Vân Tú đưa tay cầm lấy ly thủy tinh mát lạnh đáp: "Hôm nay là sinh nhật em."​

Dụ Văn Châu ngẩn người: "Sinh nhật vui vẻ." Hắn cười cười bất đắc dĩ, "Anh... Trước đó không biết, cho nên..."​

Sở Vân Tú phất tay: "Cho nên em mới đột ngột tới đây."​

Dụ Văn Châu nhất thời nghe không hiểu.​

"Ngày sinh nhật muốn trải qua cùng anh."​

Đỏ hồng trên má không tan mà càng nồng đậm, dáng vẻ lấm tấm mồ hôi càng khiến người ta động lòng. Dụ Văn Châu thoáng ngỡ ngàng, cô bèn tiếp tục:​

"Cuộc sống của em trước đây cứ như một loại thói quen, em không nghĩ đến vì sao mỗi ngày phải thức dậy phải đi học phải yêu đương. Sau lần chia tay đó dường như em mới có được suy nghĩ của riêng mình. Cho nên, cho nên em thật sự rất vui mừng, em thông suốt hơn một chút mới gặp được anh... Mặc dù em đã bắt đầu suy nghĩ lý do mình muốn sống cuộc sống thế này, nhưng vẫn chưa nghĩ ra. Cho tới sáng hôm nay, lúc mở mắt ra cảm thấy rất hạnh phúc," cô nhìn Dụ Văn Châu, "Bởi vì em có thể tới tìm anh để mừng sinh nhật."​

Cô nói xong bỗng cảm thấy hình như mình kích động quá, nói năng rất lộn xộn, cho nên tổng kết lại một lần: "Nghĩ đến có thể gặp được anh, nên hôm nay thức dậy rất vui vẻ."​

Dụ Văn Châu thở dài một tiếng: "Nào có ai lúc tỏ tình còn nhắc tới tình cũ đâu."​

Sở Vân Tú ngượng chín cả mặt, tay chân cũng trở nên luống cuống.​

Dụ Văn Châu rút lấy cuốn menu trên bàn, mở ra cầm trong tay, che chắn tầm nhìn nóng bỏng của đám quần chúng hóng hớt, tay còn lại kéo gương mặt của cô ghé vào phía sau cuốn menu. Hoàng Thiếu Thiên vừa há miệng kêu lên một tiếng liền bị Trịnh Hiên bụm miệng. Dụ Văn Châu khẽ cười, ánh mắt như hoa đào, ngón tay vương vất hương chanh, hơi thở tỏa ra mùi vị ngọt ngào nhất ngày hè, Sở Vân Tú hơi choáng ngất, nghe hắn nhẹ giọng nói: "Thêm nữa việc tỏ tình, nên để anh làm chứ."​

Sinh nhật vui vẻ.​

"Vậy đây là quà sinh nhật?"​

"Anh tặng cả bản thân anh cho em, nếu vẫn chê không đủ, anh cũng không còn cách gì khác ngoài việc tặng luôn Lam Vũ cho em."​

"Nói cứ như anh là chủ quán vậy."​

"... Anh là chủ quán đây, chị chủ."​

"??? Anh không phải nhân viên giao hàng sao?"​

"Nếu là khách quý, tâm tình vui vẻ sẽ tự mình đi giao."​

"Hắc hắc, anh không giống tên bạn trai cũ của em, anh rất biết cách tỏ tình."​

"Sở tiểu thư, nhìn tôi có vẻ độ lượng vậy thôi thật ra rất ghen tỵ. Nếu em còn nhắc đến bạn trai cũ lần nữa thì một năm tới sẽ không có trà sữa macchiato để uống đâu."​

"Á Văn Châu! Dụ tổng! Ông chủ Dụ! Chàng đẹp trai, anh là nhất, đừng vậy mà, trà sữa macchiato của em..."​


Hết.

#Editor: Về quyển truyện trinh thám Vân Tú đọc trong quán, thật ra cô đã đoán đúng hung thủ, suy luận cũng chính xác.
 
Last edited:

Thobeo

Trộm nửa ngày nhàn, về làng bắn bún
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
1,389
Số lượt thích
9,076
Fan não tàn của
Chu Diệp một vạn năm ❤️❤️❤️❤️❤️❤️❤️
#3
Trời ơi sến quá =)) cái đồ Dụ Văn Sue này =)))
 

Bình luận bằng Facebook