Hoàn [Kiều Mộc 2021] [Kiều Nhất Phàm] May mắn gặp được người

Nhan Uyển Đình

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
202
Số lượt thích
805
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Lâm Kính Ngôn, Ngô Tuyết Phong
#1
Fanfic TCCT

(Kiều Nhất Phàm trung tâm) May mắn gặp được người

Tác giả: 暗夜花火V

Link gốc: Lofter

Editor: Chou

Một sản phẩm thuộc [Project] Sinh nhật Kiều Nhất Phàm 2021 - Kiều Mộc Tham Thiên

-----------​

1.​

Kiều Nhất Phàm nhớ tới rất nhiều chuyện.​

Năm ấy cậu mới vừa lên cấp 2. Lúc đi học cậu nghe các bạn học thảo luận nhiều nhất là những thứ về game Vinh Quang. Kiều Nhất Phàm chưa từng tiếp xúc với game PC, nhưng cậu vẫn dùng điện thoại di động âm thầm tra được không ít tư liệu liên quan tới nó.​

Kiều Nhất Phàm hoàn toàn không nhớ được động cơ khiến cậu làm như vậy vào thời điểm đó. Có lẽ là để hòa nhập với tập thể tốt hơn, có đề tài chung có thể tán gẫu cùng mọi người. Dù sao hồi đó quan hệ xã giao của cậu quả thật không quá tốt. Vì thế cậu hy vọng sẽ có cơ hội xây dựng tình bạn mới.​

"Khá lắm, cậu cũng coi như là mở mang đầu óc. Đi, buổi chiều tan học tớ dẫn cậu đi thử một lần." Bạn cùng bàn ôm lấy cậu cười hớn hở đi vào trong tiệm net.​

Chủ quán net cũng là fan Vinh Quang. Anh ta đặt một cái màn hình điện tử đặc biệt lớn cạnh tường trước quầy thu ngân, chuyên môn phát sóng các trận đấu Vinh Quang.​

"Cậu nhìn kìa, đó là Diệp Thu - thần tượng của tớ!"​

"Diệp Thu? Không phải cậu nói anh ta chưa bao giờ lộ mặt sao?"​

"Cậu ngốc quá! Tớ đang nói đến tạo hình trong game. Đây là Nhất Diệp Chi Thu, đệ nhất Pháp sư chiến đấu Vinh Quang! Không đúng! Hiện tại phải gọi là Đấu Thần rồi!"​

Trong khi họ nói chuyện, Nhất Diệp Chi Thu trong video đang sử dụng chiêu Phục Long Tường Thiên để phá tan sự bao vây của Cuồng kiếm sĩ và Chuyên gia đạn dược.​

Vinh Quang!​

Trên màn ảnh hiện lên hai chữ lớn, gần như lao ra ngoài.​

Mà ngoài màn hình, tiếng hoan hô không ngừng vang lên từ khi trận đấu kết thúc.​

Kiều Nhất Phàm đứng ngây người trong đám đông. Cậu không thuộc về nơi này, nhưng cậu vẫn tận tình cảm nhận tiếng hò reo vui mừng từ bọn họ, như một người ngoài cuộc chứng kiến sự ra đời của một thời đại. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng, chỉ dựa vào thao tác cùng kỹ năng trước màn ảnh cũng có thể thu được hoa và tiếng vỗ tay.​

"Rất kích thích phải không?" Bạn cùng bàn hỏi.​

"Ừm, thật sự rất thú vị." Kiều Nhất Phàm gật gật.​

2.​

Kiều Nhất Phàm không nghĩ tới bản thân khá có thiên phú chơi Vinh Quang. Tỷ lệ thắng khi mang bạn học phá phó bản đánh Boss khá cao, cũng bởi vậy mà quan hệ xã giao của cậu tốt hơn rất nhiều. Sau đó chuyện tiến triển đến mức mỗi lần tổ đội đánh phó bản, các bạn nam trong lớp đều giành nhau cơ hội tổ đội với cậu.​

"Sao cậu nhất định phải chơi Thích khách vậy?"​

Theo lời bạn cùng bàn mà nói, chuyện như trù tính chiến cuộc vẫn nên chọn nghề ở vị trí trung tâm; chẳng hạn như Pháp sư chiến đấu, Thuật sĩ,… vân vân. Nghề Thích khách này thích hợp đâm sau lưng hơn.​

Kiều Nhất Phàm chẳng quan tâm mấy. Cậu thì thích làm một Thích khách. Chơi game thôi mà, bản thân vui vẻ là được.​

"Hoàn thành."​

Cậu vừa phá xong một phó bản. Cậu ngẩng đầu nhìn lướt qua danh sách, lần này kỷ lục về tốc độ vượt phó bản có thể lọt vào top 10.​

"Quá lợi hại. Dựa vào thực lực này của Nhất Phàm, không chừng sau này chúng ta còn có thể chen chân vào giới chuyên nghiệp. Đến lúc đó tớ nhất định phải đến chiến đội Gia Thế kề vai chiến đấu cùng Diệp thần."​

Giới chuyên nghiệp?​

Nam sinh ở độ tuổi này đều có loại nhiệt huyết dâng trào. Nghe được nhiều điều, trong lòng Kiều Nhất Phàm cũng khó tránh khỏi kích động. Với thực lực bây giờ của cậu thì tiến vào trại huấn luyện của câu lạc bộ cũng không thành vấn đề. Cậu tưởng tượng, một ngày nào đó trong tương lai, chính cậu cũng có thể thông qua nỗ lực leo lên đỉnh cao nhất của Vinh Quang, tự mình đứng trên bục trao thưởng.​

Không ngờ cậu thật sự nhận được thông báo huấn luyện thử từ câu lạc bộ.​

Chiến đội Vi Thảo.​

Tuy rằng không sánh được chiến đội Gia Thế với ba quán quân Vinh Quang liên tiếp, nhưng ít nhất trong tay họ có một cúp quán quân, năm nay còn là á quân. Hơn nữa, trong mùa giải mà đội trưởng Vương Kiệt Hi ra mắt, anh đã gây chấn động giới Vinh Quang với đấu pháp Ma Thuật Sư quỷ dị khác người.​

Trong mắt người ngoài, một chiến đội như vậy quả nhiên là có tương lai xán lạn.​

Vì vậy khi Kiều Nhất Phàm vượt qua khóa huấn luyện thử trở thành thành viên chính thức của trại huấn luyện Vi Thảo, các bạn học ngồi gần cậu đều coi cậu là hi vọng của cả lớp. Trước khi đi, bạn cùng bàn còn ôm cậu khóc lóc một hồi, dặn cậu nhất định phải tiếp tục giấc mơ của mọi người.​

Kiều Nhất Phàm nghĩ, thời điểm biết được mình trở thành thành viên trại huấn luyện hẳn là ngày vui nhất cuộc đời cậu.​

3.​

Giới chuyên nghiệp không dễ lăn lộn như vậy.​

Khi sở thích chuyển thành nghề nghiệp, thứ bạn phải gánh vác không chỉ có mỗi ý thích cá nhân mà còn cả tiền đồ và áp lực.​

Mỗi ngày đều huấn luyện kỹ năng hơn 10 tiếng, xem replay học hỏi liên miên. Những thứ này đều khá khô khan.​

Thật ra Kiều Nhất Phàm rất thích thú. Cậu biết đây là con đường bắt buộc để trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp. Chỉ là mọi người sẽ rất thất vọng nếu họ không nhận được phần thưởng tương ứng với nỗ lực đã bỏ ra.​

Lại chót bảng.​

Cậu xếp cuối nhóm người, không cần nhìn cũng biết thành tích mới đây của mình. Trước kia cậu vẫn kiêu ngạo về tốc độ tay và sự chăm chỉ của bản thân. Thế nhưng ở câu lạc bộ nơi cao thủ tập hợp, cậu không chịu được đả kích này, càng không cần nhắc tới trình độ đội viên chính thức của chiến đội.​

Từng là đại thần trong mắt bạn học, tiến vào giới chuyên nghiệp lại thành một người vô hình. Cậu không khó chịu với loại chênh lệch này mới là lạ.​

Giới chuyên nghiệp chưa bao giờ thiếu những hạt giống có thiên phú cao lại biết nỗ lực. Kiều Nhất Phàm nghĩ rằng mình có thể bù đắp khuyết điểm thông qua nỗ lực, nhưng cậu như rơi vào một cái vòng lẩn quẩn, bất kể cố gắng thế nào đều rất khó theo kịp tiến độ của người khác.​

"Nhất Phàm, đừng nghĩ nhiều như vậy. Chí ít lần này bọn mình đều được cất nhắc thành đội viên chính thức." Ở phía sau, một thiếu niên tầm tuổi cậu gọi cậu lại.​

"Lúc này phòng huấn luyện không có người, bọn mình ra chỗ máy uống nước nấu đồ ăn đi. Tớ đói bụng quá."​

Kiều Nhất Phàm chỉnh đốn xong tâm trạng, đáp lại bằng vẻ mặt bất đắc dĩ, "Lại rời đi, cậu không sợ đội trưởng mắng sao?"​

"Đội trưởng phát hiện cứ nói là tớ ép cậu đi."​

Kết bạn với Cao Anh Kiệt là chuyện tốt đẹp nhất mà Kiều Nhất Phàm làm được từ khi tiến vào câu lạc bộ Vi Thảo tới nay.​

Không giống cậu, Cao Anh Kiệt tuyệt đối là một tuyển thủ chuyên nghiệp có thiên phú cao. Trước kia đội trưởng đến trại huấn luyện đánh chỉ đạo thì chọn trúng cậu ấy. Người tinh ý đều biết đội trưởng xem cậu ấy là người nối nghiệp Vương Bất Lưu Hành mà bồi dưỡng.​

Chênh lệch thực lực cũng không ảnh hưởng đến tình hữu nghị của hai thiếu niên. Cao Anh Kiệt và Kiều Nhất Phàm là tuyển thủ cùng mùa giải, hồi hai người mới vừa vào câu lạc bộ thì vừa gặp mà như đã quen. Phong cách chiến đấu và tính cách của Kiều Nhất Phàm đều trầm ổn, còn Cao Anh Kiệt khi thoát khỏi Vinh Quang lại là chúa nghịch ngầm. Lúc còn ở trại huấn luyện cậu ấy đã không ít lần làm hư máy uống nước.​

Hai người cũng từng bị mắng chung, cùng bị phạt huấn luyện thêm, còn nhân đêm khuya sau khi ký túc xá tắt đèn, trốn trong chăn mở đèn pin lén lút nghiên cứu phối hợp chiến thuật. Dựa theo tiêu chuẩn của Cao Anh Kiệt mà nhìn nhận, bọn họ cũng coi như là có mệnh giao tình.​

"Nhất Phàm, sau này hai ta nhất định sẽ là hợp tác tốt nhất." Cao Anh Kiệt thường cổ vũ cậu như vậy.​

Đôi khi Kiều Nhất Phàm cũng ước ao vầng sáng bao phủ trên người bạn tốt. Nhưng nếu như có thể cùng kề vai chiến đấu ở trên sân đấu, những ước ao này dường như không ngừng trỗi dậy. Cậu sẵn lòng ở bên cạnh bạn tốt, trợ giúp cậu ấy.​

Nếu như thật sự có thể có ngày đó.​

4.​

Những tháng ngày được thăng lên thành đội viên chính thức cũng không khiến Kiều Nhất Phàm cảm thấy tốt hơn. Chủy thủ trong tay Thích khách vĩnh viễn không thể thể hiện công dụng của nó vào lúc mấu chốt.​

Dần dần, lo lắng trong lòng Kiều Nhất Phàm càng ngày càng nhiều, cậu cũng càng không thích nói chuyện.​

Các đồng đội tuy rằng ngoài miệng không phàn nàn, nhưng cậu biết, không có ai thích một người thường hay làm vướng chân họ. Có lẽ giá trị tồn tại thật sự của cậu ở chiến đội là rót nước uống cho mọi người.​

Mọi người ở phòng huấn luyện đã đi hết.​

Sau khi Kiều Nhất Phàm tự động huấn luyện thêm xong, cậu ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Có tuyết rồi, lại một năm qua đi. Vi Thảo dưới sự dẫn dắt của đội trưởng đã rửa sạch mối thù ở mùa giải thứ sáu, mang về cúp Vinh Quang cho chiến đội. Anh Kiệt bắt đầu phô bày tài năng trong phó bản, những người khác cũng gặt hái thành quả riêng. Dường như tất cả đang phát triển theo chiều hướng tốt.​

Vậy còn cậu thì sao? Là người vô hình ở chiến đội, hầu như cậu vẫn luôn giậm chân tại chỗ.​

Kiều Nhất Phàm mở tin tức về Vinh Quang mới vừa xuất hiện trong điện thoại di động.​

Đại thần Diệp Thu của Gia Thế tuyên bố giải nghệ.​

Hóa ra đã lâu như vậy rồi sao? Ngay cả đại thần cũng giải nghệ. Kiều Nhất Phàm cảm thấy có hơi thất vọng, nghĩ đến năm đó mình chỉ là một học sinh trung học đi ngang qua quán net, bởi vì bị rủ rê xem Diệp Thu thi đấu mới bắt đầu sinh ra ý định chơi Vinh Quang.​

Việc Diệp Thu giải nghệ đánh dấu sự kết thúc của một thời đại. Kiều Nhất Phàm nghĩ thầm, có lẽ Vinh Quang của chính mình cũng nên kết thúc.​

5.​

Chỉ là Kiều Nhất Phàm không ngờ rằng cậu sẽ nhanh chóng gặp lại Diệp Thu trong phó bản.​

Lúc này Diệp Thu đã là Diệp Tu, nhân vật trong game cũng từ "Nhất Diệp Chi Thu" biến thành "Quân Mạc Tiếu".​

"Mắt nhìn đại cục của em rất tốt, sao lại dùng Thích khách?"​

Tuy ba lượt đấu này Kiều Nhất Phàm đánh rất tệ, cậu cũng không định nhân nhà cháy đến hôi của. Vậy mà lúc này Diệp Tu lại chú ý tới cậu.​

Nhìn thấy đại thần gửi tin nhắn, trái lại Kiều Nhất Phàm bị dọa sợ. Cậu sửa đi sửa lại khung chat, chỉ lo đại thần nhìn thấy sẽ cười cậu ấu trĩ.​

"Hồi mới vừa chơi Vinh Quang em hay dùng Thích khách, cũng chơi quen rồi."​

"Có ai kiến nghị em thử Trận quỷ không?"​

"Không có, hơn nữa. . ."​

Sự im lặng sau dấu chấm lửng là ‘không muốn’. Nghề Thích khách này đã đồng hành cùng cậu trong khoảng thời gian vui vẻ nhất, cũng chứng kiến thăng trầm trong sự nghiệp của cậu. Theo một loại tâm lý nào đó mà nói, cậu không muốn thay đổi một cách dễ dàng. Hơn nữa giới chuyên nghiệp không thiếu những người chuyển nghề thất bại. Họ cảm thấy lực bất tòng tâm khi bắt đầu lại từ con số không. Dù sao đâu ai biết được chuyện sau này.​

Thời kỳ hoàng kim của tuyển thủ chuyên nghiệp chỉ có mấy năm, lỡ như đánh cược thua sẽ chẳng còn lại gì.​

"Thay đổi quả thật rất khó, nhưng kết quả đáng để mạo hiểm."​

Ý của Diệp Tu rất rõ ràng. Đã đến nước này, không bằng làm lại từ đầu. Xưa nay rủi ro luôn song hành với thành công, có nguy cơ thất bại cũng sẽ có cơ hội thành công.​

Đêm đó Kiều Nhất Phàm không ngủ suốt đêm. Cậu cẩn thận suy nghĩ về độ khả thi khi chuyển nghề. Tình thế bây giờ là cậu nỗ lực luyện tập Thích khách rất lâu nhưng vẫn không tiến bộ, chiến đội sẽ không giữ lại tuyển thủ như vậy.​

Vì thế cuối tuần sau, cậu đi ra ngoài một lần nữa mua thẻ tài khoản. Lúc lựa chọn nghề cho Một Tấc Tro, cậu rê chuột nhấn vào cột Quỷ kiếm sĩ.​

Quá trình chuyển nghề cũng không suôn sẻ. Thất bại tại All-Stars suýt nữa khiến Kiều Nhất Phàm nói lời tạm biệt với Vinh Quang.​

"Em mới luyện chưa lâu đã muốn đi khiêu chiến đệ nhất Trận quỷ. Cả Liên minh không có ai hiểu nghề này hơn cậu ta. Trình độ của em sao có thể phát huy dù chỉ một phần mười."​

Là đại thần Diệp Tu.​

Thật ra đây mới là lần thứ nhất Kiều Nhất Phàm chân chính nhìn thấy Diệp Tu. Trước đây bọn họ đều chỉ giao lưu trong game.​

"Tiền bối, anh còn có thể trở về sao?" Cậu hỏi ra vấn đề nghi hoặc trong lòng đã lâu.​

"Tuy anh có hơi già, nhưng vẫn còn khả năng đánh tiếp."​

Diệp Tu rời đi, đồng thời mang theo toàn bộ nghi hoặc mờ mịt trong lòng Kiều Nhất Phàm. Sau này, không dưới một lần cậu vui mừng vì mình đã gặp được Diệp Tu. Nếu không gặp được đại thần, có lẽ Kiều Nhất Phàm sẽ mang thân phận người vô hình ở Vi Thảo rời khỏi giới chuyên nghiệp sau khi hợp đồng hết hạn.​

6.​

Chiến đội Hưng Hân là khởi đầu mới của cậu.​

Chắn chắn khi vừa mới bắt đầu, tình hình sẽ rất khó khăn. Theo lời chị chủ nói, chiến đội bọn họ chỉ có một chữ - "loạn". Già trẻ đứng đắn không đứng đắn cơ bản đều tụ lại một chỗ.​

"Tôi nói chứ, hai lão già này có thể đừng hút thuốc ở phòng huấn luyện được không."​

"Điếu này nữa thôi."​

"Không được, lỡ như làm hư tương lai của Hưng Hân chúng ta thì sao. Nhất Phàm, sau này em tuyệt đối đừng học theo bọn họ."​

Mỗi ngày mọi người đều có thể nghe được tiếng Trần Quả PK người thật với Diệp Tu ở hành lang lầu hai và phòng huấn luyện.​

"Chà, lượt này tiểu Kiều đánh tốt lắm, tiếp tục cố gắng." Người kia dụi tắt điếu thuốc, vỗ vỗ bờ vai cậu rồi nhìn về phía sát vách.​

"Bà nội cha mày Diệp Tu, mắc gì dập thuốc lá của tao."​

"Chị chủ nói tui không thể làm hư tương lai của Hưng Hân. Ông xem anh đây còn không hút."​

Tương lai của Hưng Hân? Kiều Nhất Phàm cẩn thận suy nghĩ về câu nói này.​

Ai cũng biết chuyện Hưng Hân đối mặt với vòng khiêu chiến là thử thách khắc nghiệt nhất trong lịch sử. Cánh truyền thông hầu như đều nghiêng về phía Gia Thế đang có lợi thế. Trong lòng các thành viên Hưng Hân không hề có tí áp lực nào mới là lạ.​

Mọi người đều dốc hết sức thi đấu, đặc biệt là Kiều Nhất Phàm. Cậu bắt đầu chủ động phát biểu ý kiến trong những lần xem replay, thậm chí còn ngầm thảo luận tính toán đấu pháp mới với La Tập.​

"Tiểu Kiều dường như đã thay đổi."​

"Có sao?" Người hay thận trọng, đối mặt với những câu hỏi không rõ ràng, thường sẽ đẩy vấn đề về phía sai lầm hoặc bi quan.​

"Thích nói chuyện hơn so với trước đây. Hoạt bát hơn."​

"Lá gan cũng lớn hơn rất nhiều."​

"Hẳn là vậy. Cũng không nhìn xem là ai dạy ra."​

Trong khi cười, Kiều Nhất Phàm cảm thấy lòng mình nặng trĩu. Loại cảm giác cùng mọi người tay trắng gây dựng sự nghiệp thật tốt. Nhưng càng như vậy, cậu càng sợ mất đi tất cả những thứ này.​

Một đêm trước ngày thi đấu, Kiều Nhất Phàm nằm trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được. Cho dù đã lặp lại bố trí chiến thuật cho ngày mai ở trong đầu vô số lần, cậu vẫn lo lắng.​

Đơn giản là ngủ không được, cậu định đi ra ban công hóng gió một chút, lại phát hiện người có tâm sự không chỉ mỗi mình cậu.​

"Tiền bối, còn có chị Đường, mọi người đều còn. . ."​

Đường Nhu là người đầu tiên quay đầu lại, "Nhất Phàm, em cũng không ngủ được mà. Vậy thì cùng nhau hóng gió đi."​

Gió buổi đêm quả thật có thể xua tan lo lắng. Trong lúc không hay biết, Kiều Nhất Phàm càng ngày càng quen với việc ở chung cùng mọi người.​

"Chị Đường, ngày mai chị là người đầu tiên lên thi đấu. Chị có sợ không?"​

"Hơi hơi, nhưng đã đến nước này thì cứ cố gắng đánh thôi."​

"Nhưng em. . ."​

Cậu còn chưa dứt lời, Diệp Tu nãy giờ vẫn đứng ngoài cuộc không nhịn được xen vào, "Ei ei ei, anh nói chứ, hai đứa có thể có chút lòng tin không. Dù sao chúng ta cũng luyện tập lâu như vậy, lại không phải lần đầu tiên thi đấu."​

Diệp Tu đi tới phía sau hai người, thuận thế khoác vai bọn họ, "Có anh mày ở đây, anh sẽ gánh vác mọi việc lớn cho mấy đứa."​

"Không, là chúng ta cùng nhau gánh vác." Kiều Nhất Phàm bổ sung.​

Trong mắt truyền thông họ không có tương lai? Vậy cậu và mọi người ở Hưng Hân sẽ cùng nhau tạo dựng tương lai.​

7.​

Bọn họ thật sự đã sáng tạo kỳ tích.​

Đội mới mạnh nhất trong lịch sử. Sau trận khiêu chiến, thái độ không xem Hưng Hân ra gì của giới truyền thông trước đó giờ đã quay ngoắt 180 độ thành không tiếc lời tán thưởng họ. Ngoài ra còn có các loại mời và thăm dò.​

Kiều Nhất Phàm từ chối mọi loại lời mời và vận động hành lang*. Những người khác của Hưng Hân cũng vậy.​
* Nguyên văn là “du thuyết”, đề cập đến việc ai đó nêu ra những đề xuất và kiến nghị của riêng họ, hy vọng rằng những đề xuất và đề xuất của họ sẽ được thông qua và thực hiện.

Tuy rằng giới chuyên nghiệp coi trọng chuyện chim khôn lựa cành mà đậu, nhưng cậu cũng không phải người vong ân bội nghĩa. Kiều Nhất Phàm chưa bao giờ oán trách những chuyện bất công trong quá khứ, nhưng cậu vĩnh viễn cảm kích Diệp Tu và Hưng Hân đã cứu rỗi cậu khi cậu đang ở dưới đáy sự nghiệp.​

Tết đến, thời điểm về nhà Kiều Nhất Phàm đặc biệt mang theo ảnh có chữ ký của Diệp Thu, xem như là hoàn thành giấc mơ nhiều năm của bạn tốt ngồi cùng bàn.​

Ai ngờ bạn cùng bàn nhận ảnh có chữ ký của Diệp Thu thì chỉ cười cười. Cậu ta xoay người lấy ra ảnh chụp Một Tấc Tro.​

"Nhất Phàm, cậu hiện tại thật sự lợi hại. Trận đoàn đội với Gia Thế kia cậu đánh rất tốt. Có thể ký tên cho tớ sao? Chỗ này còn có mấy tấm nữa, là cho em trai tớ."​

Đột nhiên Kiều Nhất Phàm cảm giác mắt ngân ngấn lệ, thời điểm ký tên tay cậu cũng không kìm được mà run lên. Thì ra mình thật sự có được sự công nhận của người khác thông qua nỗ lực. Một năm trước cậu thậm chí không dám nghĩ tới chuyện này. Thật ra cậu có rất nhiều chuyện muốn kể cho bạn cùng bàn, nhưng lại không biết nên nói như thế nào. Trong số đó có đau lòng, có rơi nước mắt, có cười vui vẻ nhưng không hề có hối hận.​

Trăm câu ngàn lời đều hợp lại thành một câu “Tôi sẽ mang theo ước mơ của mình và mọi người tiếp tục bước đi”.​

8.​

Lần đi này của Kiều Nhất Phàm đi được rất xa. Mãi đến tận ngày Hưng Hân đoạt quán quân, cậu và mọi người cùng nhau nâng lên cúp quán quân Vinh Quang.​

Trần Quả đã bật khóc trong buổi phỏng vấn sau trận đấu. Cô không nghĩ đến tương lai của Hưng Hân mà là nhớ chuyện thuở ban đầu - cái đêm tuyết rơi Diệp Tu đi vào tiệm net của cô.​

Đối với Kiều Nhất Phàm mà nói, Diệp Tu không chỉ đơn giản là người mà cậu có ơn tri ngộ. Cậu có quá nhiều điều muốn nói với vị tiền bối này. Có điều sau trận đấu, cậu không tìm được anh.​

Mãi đến khuya, cậu trở lại Thượng Lâm Uyển mới thấy Diệp Tu thu dọn hành lý trong phòng anh.​

"À, anh chuẩn bị đi rồi, bởi vì anh còn có một phần trách nhiệm khác cần phải hoàn thành." Diệp Tu cũng không che giấu ý định rời đi.​

"Nhưng mà tiền bối đi rồi, sau này Hưng Hân phải làm sao?" Trong thâm tâm, Kiều Nhất Phàm không muốn Diệp Tu rời đi sớm như vậy.​

"Anh chắc chắn sẽ đi, chỉ là sớm hay muộn thôi. Không phải bây giờ còn có mấy đứa sao?" Diệp Tu trịnh trọng vỗ vỗ bờ vai của cậu, "Em cũng phải gánh vác tương lai của Hưng Hân đó, tiểu Kiều."​

Lời này cậu đã từng nghe đội trưởng Vương nói với Cao Anh Kiệt. Hiện tại, cậu cũng có thể sao?​

"Em là do anh dạy dỗ, sao có thể không tự tin chứ!"​

"Vâng ạ." Kiều Nhất Phàm cam kết.​

Mùa hè năm đó, cả chiến đội đều ở lại thành phố H tiếp tục huấn luyện. Mỗi người đều đang cố gắng cống hiến một phần sức lực.​

Diệp Tu đã từng dẫn theo cậu đồng thời để Hưng Hân sáng tạo kỳ tích. Giờ đây anh rời đi, đến lúc bọn họ tiếp nhận trọng trách, tiếp tục tương lai của Hưng Hân.​

----------​

Lời tác giả: Cá nhân tôi rất yêu thích nhân vật thiên sứ nhỏ này. Tôi luôn cảm giác có thể nhìn thấy cái bóng của mình nơi cậu.​
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook