Hoàn [Kiều Mộc 2021] [Kiều Nhất Phàm] Sinh nhật

KaoriShun

Người chơi công hội
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
30
Số lượt thích
395
Fan não tàn của
Tán Tu, Dụ Hoàng
#1
Một sản phẩm thuộc project Kiều Mộc Tham Thiên – Mừng sinh nhật Kiều Nhất Phàm 2021
Convent: Đang dịch - [Kiều Nhất Phàm] Sinh nhật
Link: 【全职/乔一帆中心向】乔一帆生贺-花泽Q_不休息了再休息就废了
Edit và Beta: @KaoriShun & @cây cỏ


[Kiều Nhất Phàm] Sinh Nhật

Chúc mừng sinh nhật Tiểu Thiên Sứ!!​
Ooc thuộc về tôi, dòng thời gian sau mùa mười.​
----​
【1 】​
"Đến Hưng Hân đi."​
"Được."​
Có lẽ người khác không cảm nhận được, lúc Diệp Tu gửi lời mời cho Kiều Nhất Phàm, đã cổ vũ và cho Kiều Nhất Phàm hy vọng lớn nhường nào.​
Kiều Nhất Phàm đã dự kiến trước việc mình sẽ rời Vi Thảo. Dù rất yêu Vi Thảo, hy vọng mình có thể xuất hiện trên sàn đấu với tư cách là tuyển thủ chuyên nghiệp, hy vọng có thể cùng Cao Anh Kiệt kề vai chiến đấu, rất muốn vì Vi Thảo mà trả giá hết thảy.​
"Yên tâm, mình sẽ quay lại." Kiều Nhất Phàm mỉm cười.​
Tìm một chỗ luyện tập, nâng cao bản thân, sau đó quay lại.​
Cuối cùng Kiều Nhất Phàm bước ra khỏi cửa câu lạc bộ Vi Thảo, quay đầu nhìn Cao Anh Kiệt mỉm cười, vẫy tay.​
Tạm biệt, Anh Kiệt.​
Tạm biệt, Vi Thảo.​
Trước khi nhận được lời mời của Diệp Tu, Kiều Nhất Phàm đã rất hoang mang về tương lai của mình. Nếu không chơi game, thì bản thân có thể làm gì? Mình đã bỏ học từ lâu, lúc ấy còn cãi nhau với gia đình, từ bỏ Vinh Quang, mình thật sự không biết làm gì nữa.​
Kiều Nhất Phàm đứng trên đường thành phố B, kéo theo một chiếc vali không có gì trong đó, nhìn dòng người qua lại, xe cộ tấp nập, ánh mắt mờ mịt. Cậu tự nhủ với mình phải tiếp tục, nên tiếp tục, nhưng làm thế nào để tiếp tục? Còn có thể tiếp tục sao? Tuy đã nói với Cao Anh Kiệt là mình sẽ quay lại, nhưng chỉ bản thân Kiều Nhất Phàm hiểu đó là lời an ủi bạn tốt thôi.​
Kiều Nhất Phàm bấm số điện thoại trong nhà: "Mẹ. Con xin lỗi." Vừa nói xong, nước mắt bỗng rơi xuống.​
"Mệt thì về nhà, ba mẹ luôn ở nhà chờ con." Giọng mẹ vẫn bình tĩnh.​
Nước mắt vỡ òa, ". . . Vâng."​
Về đến nhà, mẹ làm một bàn đồ ăn thịnh soạn, đứng cạnh cửa mỉm cười. Ba cầm tờ báo ngồi trên sofa nhìn con đã về, ngẩng đầu nói: “Thằng nhóc này, con còn biết về nhà.” Vẫn không có gì thay đổi.​
Hình như ngoại trừ Vinh Quang, mọi thứ khác vẫn không có gì thay đổi. Chỉ là cậu vẫn muốn Vinh Quang, cậu yêu Vinh Quang, vì Vinh Quang mà cậu có thể từ bỏ cuộc sống học tập ổn định, từ bỏ một gia đình hạnh phúc, chỉ vì sơ tâm, giấc mộng đó.​
"Nghỉ ngơi thật tốt." Đêm đó mẹ đã nói.​
Kiều Nhất Phàm bồi ba mẹ đi tản bộ thì nhận được lời mời từ Diệp Tu. Thật nhẹ nhõm. May mắn, mình có thể tiếp tục chơi Vinh Quang. Nhưng cậu lại bất an, mình có thể làm được sao, nếu vẫn giống Vi Thảo, mình nỗ lực thì còn ý nghĩa gì nữa.​
"Ba mẹ, con muốn đi." Kiều Nhất Phàm hít sâu, đứng trước mặt ba mẹ, nghiêm túc nói.​
"Đi đâu." Trong mắt ba không hề lung lay, thanh âm bình tĩnh bất ngờ. Hắn hiểu con trai mình, từ nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, nhưng bên trong lại rất cứng đầu. Nếu đã nhận định, hắn muốn theo đuổi, hắn sẽ cố gắng đến tận cùng, sẽ không dừng bước, càng không lựa chọn từ bỏ.​
"Đến thành phố H, là chiến đội của tiền bối Diệp Thu."​
Ba thở dài, "Đi đi, bất cứ lúc nào cũng có thể về nhà."​
Về đến nhà, Kiều Nhất Phàm thu thập đồ đạc, ngồi trước bàn học, nhìn Một Tấc Tro trên màn hình máy tính, có một ngọn lửa trong lòng đang nhen nhóm bùng cháy trở lại.​
Đúng vậy, mình có thể. Một lần nữa bắt đầu, mình có thể làm được.​
【2 】​
Kiều Nhất Phàm không hối hận khi đến Vi Thảo, nhưng lại thấy may mắn đến Hưng Hân. Kiều Nhất Phàm đứng đối diện Mộc Ân, tâm tình có chút phức tạp. Từ lúc vượt qua vòng khiêu chiến, thì sớm hay muộn sẽ có ngày mình và bạn thân gặp nhau trên sàn đấu với tư cách là đối thủ.​
『Rốt cuộc tụi mình cũng có cơ hội đứng chung một sàn đấu.』​
『Đúng vậy.』​
『Nhưng tiếc quá, tụi mình là đối thủ.』​
『Cố lên, toàn lực ứng phó.』​
『Mình sẽ.』​
Khi bước vào trận đấu, Kiều Nhất Phàm bình tĩnh đáng sợ. Thắng, muốn thắng. Vì chiến đội, vì Vinh Quang, vì những điều mình luôn kiên trì, dù quá trình vô vàn khó khăn, dù trước đó không được đánh giá cao. Nhưng hiện tại mình đang ở đây, đứng trên sàn đấu, mình chứng minh cho mọi người thấy, mình có thể!​
[Tôi cảm thấy, Hưng Hân Kiều Nhất Phàm là một tuyển thủ bị đánh giá thấp.]​
Vinh Quang!​
【3】​
"Lão Đại! Sao Quốc Khánh năm nay anh trở về sớm vậy?" Bánh Bao bước vào phòng huấn luyện với cái túi lớn trên lưng.​
Diệp Tu ngậm điếu thuốc, nhìn xa màn hình máy tính, vừa định mở miệng nói thì Trần Quả đã lên tiếng trước, "Bánh Bao, cậu ăn chút điểm tâm đi, 07.10 là sinh nhật Nhất Phàm mà!"​
Bánh Bao bừng tỉnh "À ——! Muốn tạo bất ngờ đúng không? Mở party sao?"​
Vừa vặn Ngụy Sâm từ phòng công hội đến phòng huấn luyện, bước vào cửa liền nghe thấy câu này, "Yo, Bánh Bao còn biết party? Không tồi."​
"Ha ha, lợi hại quá!"​
"Được rồi, nói chính sự." Diệp Tu dụi điếu thuốc trên tay, quay mặt về phía mọi người "Mọi người đều đã trở về?"​
Nghe thế mọi người liền tụ lại một chỗ, Tô Mộc Tranh kiễng chân đếm "Vâng... Còn thiếu Mạc Phàm."​
". . ." Nhất thời mọi người im lặng, bởi vì bọn họ cũng không biết Mạc Phàm có đến hay không.​
"Xin lỗi, tui đến muộn." Một thân ảnh yên lặng ở sau lưng mọi người, mặt không đổi sắc nhỏ giọng nói.​
Mọi người sửng sốt, sau đó bật cười.​
"Được rồi, nếu đã đầy đủ chúng ta bắt đầu." Diệp Tu gật đầu.​
"Ngày 07 tháng 10, tức ngày mai là sinh nhật Nhất Phàm."​
"Chuẩn bị một điều bất ngờ ~" Tô Mộc Tranh chớp mắt, nói tiếp.​
【4 】​
"Nhanh nhanh! Nhất Phàm sắp đến rồi!"​
"Mọi người làm nhanh lên, tôi vừa gọi cho Nhất Phàm, cậu ấy sắp lên máy bay rồi!"​
"Hai người đừng gây phiền thêm được không? Ở yên một chỗ!" Trần Quả bất đắc dĩ nhìn Ngụy Sâm và Phương Duệ vừa nhào bột vừa hét vào mặt đối phương, không thể ngây thơ hơn.​
Phương Duệ lè lưỡi, thu tay lại đến bên cạnh Đường Nhu, nhìn Đường Nhu không nhanh không chậm nhào bột, khá chuyên nghiệp "Tiểu Đường, hồi trước em làm bánh ngọt rồi à?"​
Đường Nhu không ngẩng đầu nói, "Không có."​
"Sao em thuần thục vậy!"​
"Tối hôm qua em có xem qua video dạy học."​
". . ."​
Phương Duệ cảm thấy phụ nữ là một sinh vật đáng sợ, chạy đến chỗ An Văn Dật và La Tập. Chỉ thấy An Văn Dật cẩn thận thêm đường vào đĩa đặt trên cân điện tử.​
". . . Làm lại lần nữa. . ." An Văn Dật lẩm bẩm, dùng thìa lấy một ít đường, cẩn thận thêm vào.​
La Tập đánh kem, yên lặng nhìn An Văn Dật kiên trì lặp lại động tác.​
Phương Duệ một câu cũng chưa nói, lặng lẽ lui đi.​
"Lão Diệp, anh làm gì vậy?" Phương Duệ lẻn đến bên Diệp Tu, những người khác đều bận rộn, chỉ có Diệp Tu ngồi một mình với một đống hộp.​
Diệp Tu đưa điếu thuốc vào miệng, chỉ vào mấy cái hộp, "Sáng sớm Vi Thảo gửi đến."​
"Wao, tốt quá." Phương Duệ gật đầu.​
"Nhất Phàm sẽ rất vui."​
"Ừm."​
【5 】​
"Chị chủ, em sắp đến Thượng Lâm Uyển."​
"Ok, em trực tiếp đến chỗ chiến đội đi." Trần Quả vẫy tay bảo mọi người nhanh chóng chuẩn bị.​
Mọi người ầm ĩ cả lên.​
"Bánh sinh nhật! Lấy bánh ra trang trí!"​
"Bánh Bao, cậu chuẩn bị bắn pháo hoa!"​
"Nến! Cắm nến vào! Trời ơi, Tiểu An em đừng để ý nến cắm có đối xứng hay không, cầm cái bật lửa lão Diệp qua đây!"​
"Mạc Phàm tắt đèn —— "​
"Chuẩn bị hát nào! Lão Ngụy ông kiềm chế đừng hát quá to!"​
Đột nhiên, cánh cửa bị đẩy ra.​
"Bùng ——" Pháo hoa rơi xuống đầu Kiều Nhất Phàm cùng với tiếng reo hò của mọi người.​
"Nhất Phàm! Chúc mừng Sinh nhật ——!" Mọi người đồng loạt hô. Trần Quả mang chiếc bánh mà họ đã dành cả buổi để làm, mỉm cười bước đến.​
Ngoài cửa, Kiều Nhất Phàm bị dọa đứng sững sờ: "Mọi người. . ."​
Tô Mộc Tranh mỉm cười, cầm lấy cánh tay Kiều Nhất Phàm, kéo cậu về phía trước: "Bất ngờ lắm phải không."​
"Nào, hát bài Chúc mừng sinh nhật"​
Mọi người nghe và bắt đầu đồng (quỷ) thanh (khóc) hát (sói) ca (gào) "Happy birthday to you —— Happy birthday to you —— Happy birthday to you ——Happy birthday to you ~~ "​
Tuy mọi người hát không đều, nhưng rất nghiêm túc, thậm chí Mạc Phàm cũng mở miệng hát nhỏ.​
"Cùng nhau." Tô Mộc Tranh nói với Kiều Nhất Phàm.​
Lúc này Kiều Nhất Phàm mới phục hồi tinh thần, nước mắt bất tri bất giác chảy xuống, ngẩng đầu lau nước mắt qua loa, nghẹn ngào: "Vâng!"​
Ông trời cho mình cái vận khí gì, để mình gặp được mọi người.​
【6 】​
Mọi người nháo đến tận khuya, may là chiếc bánh sinh nhật mà mọi người làm dùng để trét kem lên mặt nhiều hơn để ăn. Kiều Nhất Phàm là tiểu thọ tinh nên trên mặt không chỗ nào mà không dính bánh.​
"Cảm ơn, cảm ơn mọi người." Kiều Nhất Phàm cũng không biết đang khóc hay cười, trong lòng rất cảm động.​
Trước khi về Thượng Lâm Uyển, tất cả mọi người theo thứ tự đem quà tặng cho Kiều Nhất Phàm, Diệp Tu chỉ vào đống hộp nói cho Kiều Nhất Phàm, tất cả bên đó đều là Vi Thảo đưa, tổng số quà bằng với số thành viên Vi Thảo đăng ký. Kiều Nhất Phàm ngạc nhiên, xác nhận lại nhiều lần với Diệp Tu, Kiều Nhất Phàm mỉm cười, gật đầu nói em đã biết, cảm ơn tiền bối.​
Cuối cùng, mọi người giúp Kiều Nhất Phàm cầm những hộp quà về Thượng Lâm Uyển.​
【7】​
Đêm đó Kiều Nhất Phàm có một giấc mơ dài, mơ thấy rất nhiều người, về nội dung giấc mơ chỉ có mình cậu biết.​
Cậu là một thiếu niên như vậy, một thiếu niên đáng được mọi người yêu mến.​
END.​
 

Bình luận bằng Facebook