(19)
Bàn bạc xong xuôi, Dụ Văn Châu đánh tiếng với Lam Khê Các trước rồi tới bộ phận game online cùng Hoàng Thiếu Thiên.
“Vị trí của Kiều Nhất Phàm ở Hưng Hân khiến tôi thấy hơi bất ngờ.” Dụ Văn Châu nói.
“Sao cơ?” Hoàng Thiếu Thiên sửng sốt.
“Kỳ thật, Kiều Nhất Phàm gần như một át chủ bài khác của Hưng Hân, tôi đoán, có lẽ việc chỉ huy trên một phương diện nào đó, vị trí của cậu ấy là ngang với Diệp Tu.” Dụ Văn Châu nhẹ nhàng nói từng chữ như thể không hề ý thức được điều mình đang nói sẽ gây ra sóng to gió lớn đến mức nào.
“Gì gì gì gì gì?” Hoàng Thiếu Thiên kinh ngạc, “Đội trưởng đội trưởng đội trưởng, thật á?”
“Tám, chín phần mười là vậy. Hiện giờ Kiều Nhất Phàm là đội phó, Diệp Tu cũng không đánh được lâu nữa, tôi nghĩ đến khi đó cậu ấy sẽ tiếp nhận chức vị đội trưởng luôn.” Dụ Văn Châu nói, “Nhưng tân binh khác của Hưng Hân đều không quá tệ.”
Thượng Lâm Uyển.
Cả đội Hưng Hân vừa cướp xong Boss, tâm trạng vô cùng tốt.
“Nào nào nào.” Diệp Tu vỗ tay, “Tiểu Kiều chia thẻ tài khoản cho mọi người đi.”
“Gì đây?” Đường Nhu cầm lấy thẻ tài khoản, trên đó viết chữ tiếng Anh GLORY. “Thẻ tài khoản quốc tế?” Cô hỏi.
“Đúng vậy.” Diệp Tu cười, gõ lên mặt bên cái hộp, “Đây đều là thẻ tài khoản máy chủ quốc tế. Về sau đánh với tuyển thủ trong nước chán rồi, chúng ta tìm tuyển thủ nước ngoài đánh cùng.”
“Được ha lão Diệp, còn ra nước ngoài đánh!” Ngụy Sâm la lên.
“Ha, còn phải nói à?” Diệp Tu cười ha hả, “Tới khu vực châu Âu trước. Thẻ tài khoản đủ cả 24 nghề, đều max level.”
“Còn có cả phiếu đổi tên, mọi người có thể đổi một chút.” Kiều Nhất Phàm nói.
“Được quá!” Bánh Bao hoan hô đáp lời xong liền hỏi, “Lão đại, Bánh Bao Xâm Lấn tiếng Anh là gì?”
“À…” Hiếm lắm mới thấy Diệp Tu không nói nên lời.
“Ha ha ha, học hành bết bát.” Ngụy Sâm ngồi bên cười nhạo hắn.
“Lão Ngụy, ông biết tên ông dịch ra thế nào chắc?” Diệp Tu mỉa mai ngược lại.
“À.” Ngụy Sâm liếc hắn một cái đầy vẻ khinh thường, mở công cụ dịch lên, “Nghênh – Phong – Bố – Trận”, Gã gõ từng chữ vào, “Xong!”
Chỉ thấy trên màn hình máy tính xuất hiện một hàng chữ to tổ chảng: “Set up against the wind”.
“Khá đó lão Ngụy, bắt kịp thời đại.” Diệp Tu nói.
“Chứ còn gì.” Ngụy Sâm vặc lại.
Đường Nhu đã đổi xong tên tài khoản, Athena.
“Nghĩ là gì thế?”
“Thần trí tuệ và chiến tranh trong Thần thoại Hi Lạp.” An Văn Dật bình tĩnh trả lời, thẻ tài khoản của cậu ta là một nữ Mục sư mảnh khảnh xinh xắn tên Cold Hands. “Dịch thẳng Tay Nhỏ Lạnh Giá sang tiếng Anh.” Cậu nói.
“Nhưng Quân Mạc Tiếu phải dịch sao nhỉ?” An Văn Dật ngẫm nghĩ.
“Hm… You don’t laugh?” La Tập trả lời một cách do dự, “Nhưng nghe cứ thế nào ấy.”
“À… Lord Grim đi.” Đường Nhu nói.
“Chúa tể tàn nhẫn à?” An Văn Dật hỏi.
“Ừ.”
“Cũng hợp lý đấy.” La Tập nói, “Cười thế nào nổi với chúa tể tàn nhẫn, nghe cứ như Boss vậy.”
Diệp Tu và Ngụy Sâm ngồi một bên nghe mọi người nói chuyện.
“Có vẻ trình độ học vấn của Hưng Hân cao ghê nhỉ, chưa biết chừng là chiến đội có trình độ học vấn trung bình cao nhất Liên minh cũng nên.” Ngụy Sâm nói.
“Tiểu Đường tốt nghiệp học viện âm nhạc nổi tiếng ở nước ngoài, La Tập khỏi cần nói, tiểu An cũng là sinh viên, Mạc Phàm tốt nghiệp đại học, Bánh Bao tốt nghiệp phổ thông, hình như tiểu Kiều học tập từ xa, chỉ cần tham gia thi cuối kỳ là được.”
“À vâng.” Kiều Nhất Phàm nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, “Em nhập học đại học T, qua được cuộc thi nên giảng viên đã đồng ý cho em học từ xa, chỉ cần tham dự và hoàn thành kỳ thi cuối kỳ là được.”
“Ồ, không ngờ Nhất Phàm học cùng trường với tôi, lại còn là sinh viên không cần đến trường mà mọi người hay nói, lúc biết được tôi cũng rất bất ngờ.” La Tập nói.
Kiều Nhất Phàm mỉm cười. Sau khi giải đấu Vinh Quang quốc tế được tổ chức, phạm vi ảnh hưởng của tựa game này càng mở rộng thêm, nhìn vào bằng cấp của tuyển thủ các chiến đội lớn, Liên minh đối mặt với vấn đề phần đông tuyển thủ đều chỉ học hết cấp 2, cấp 3, chỉ được vài người là sinh viên. Vì thanh danh, phía Liên minh quyết định đóng gói hết, tống các tuyển thủ trẻ tuổi đang còn trong độ tuổi học hành vào các trường trung học và đại học. Kiều Nhất Phàm vừa vặn nằm trong phạm vi này, hơn nữa kiếp trước cậu mới tốt nghiệp không lâu, tri thức bốn năm còn nguyên trong đầu, đề thi của giảng viên đương nhiên không thành vấn đề lớn.
Không lâu sau, Liên minh tổ chức hoạt động Lễ Hội Mùa Hè: Bách Quỷ Dạ Hành, Hưng Hân thành công thu thập đủ mảnh ghép Quỷ Vương. Trong khi đó, vì không cách không tương đồng, Hô Khiếu xảy ra nội chiến; một câu “Đến Hưng Hân” Diệp Tu đăng lên Weibo còn tạo thành một cuộc đại chiến online.
Triệu Dương của chiến đội Lâm Hải giải nghệ, Hưng Hân thu mua Hải Vô Lượng thành công.
“Tiền bối Phương Duệ rất phù hợp với đội chúng ta.” Kiều Nhất Phàm mỉm cười nói với Diệp Tu đang nhắn tin cùng Phương Duệ.
“Anh cũng thấy vậy.” Diệp Tu đáp, bắt đầu thuyết phục Phương Duệ.
“Nỗ lực một pha thật bất ngờ nào.” Thấy Phương Duệ đồng ý tới Hưng Hân xem thử, Diệp Tu thở phào một hơi, ngả người tựa vào lưng ghế, “Phần còn lại trông cậy vào mọi người, phải giữ Phương Duệ đại đại thân yêu của chúng ta lại đó, tiểu Kiều.”
“Vâng.” Kiều Nhất Phàm mỉm cười gật đầu, note vài dòng vào sổ xong liền quay sang người khác.
“Hoan nghênh Phương Duệ đại đại! Qua đây qua đây, mình lên lầu.”
Ngoài cửa tiệm net Hưng Hân, Trần Quả rón rén khe khẽ chào vị khách mới đến. Cô cảnh giác quay đầu nhìn xem khách chơi trong tiệm, hi vọng họ không chú ý.
Phương Duệ không hổ là thánh chơi zâm, hiểu ý Trần Quả rất nhanh. Hắn gật đầu, theo sát sau lưng Trần Quả. Hắn đến đây tham quan Hưng Hân chứ chả phải để người ta tham quan mình.
Đi chẳng mấy bước đã đến phòng huấn luyện. Trần Quả nhường qua một bên mời Phương Duệ vào, đồng thời tranh thủ quan sát vẻ mặt hắn, tiếc thay cô chẳng nhìn ra hắn đang nghĩ gì.
“Chào tiền bối Phương Duệ.” Kiều Nhất Phàm đẩy cửa ra, chào hỏi Phương Duệ, “Em là Kiều Nhất Phàm, đội phó Hưng Hân.”
“Ồ, xin chào.” Phương Duệ gật đầu, được mời vào phòng huấn luyện.
“Lắm gái đẹp thật.” Đây là câu phát biểu cảm nghĩ đầu tiên của Phương Duệ sau khi tham quan toàn thể chiến đội.
Trần Quả nhịn không nói gì.
“Có muốn cầm thử Hải Vô Lượng không?” Diệp Tu thẳng thắn hơn nhiều, đã đưa thẻ tài khoản qua rồi.
“Hơi bị nhanh…” Nói thật, chuyện đổi nghề to tát quá, tuy Phương Duệ đến Hưng Hân xem thử nhưng trong lòng vẫn xoắn quẩy kịch liệt.
“Chứ làm gì khác nữa giờ? Chú em tham quan xong Hưng Hân rồi đó.” Diệp Tu nói.
“Thì thử!” Phương Duệ lập tức bước tới lấy thẻ tài khoản, đăng nhập game.
Ván đầu tiên đối chiến Quân Mạc Tiếu, Phương Duệ thua sau 1 phút 38 giây.
Tiếp theo là trận đối chiến Mộc Vũ Tranh Phong, kết thúc trong vòng 2 phút, Phương Duệ tiếp tục thua.
Trận thứ ba đấu với Một Tấc Tro, hắn cũng nhanh chóng thất bại.
Trận thứ tư đấu Đường Nhu, trận thứ năm với Bánh Bao, trận thứ năm với Mạc Phàm, trận thứ bảy với Ngụy Sâm… Mãi đến khi La Tập lên sàn, Phương Duệ mới thắng được một trận.
“Còn ai nữa?” Phương Duệ cần kíp chứng minh bản thân.
Diệp Tu nghĩ nghĩ mới nói: “Hay kêu A Ninh lên đây thử?”
“Ai vậy?” Phương Duệ phấn khích, cảm thấy Hưng Hân sắp vời một vị thế ngoại cao nhân đến đánh với mình.
“Thu ngân tiệm net. Ủa mà A Ninh biết chơi Vinh Quang à?” Trần Quả hỏi.
“Hình như đang học chơi.” Diệp Tu nói.
“Tui liều mạng với anh! Anh ngồi xuống cho tui! Mau! Đại chiến ba trăm hiệp!” Phương Duệ gào.
Diệp Tu ngồi thẳng dậy. “Tiểu Kiều, em lên đi.” Hắn gọi Kiều Nhất Phàm.
“Vâng.” Kiều Nhất Phàm gật đầu.
Thế nên ngày đầu tiên Phương Duệ đến Hưng Hân đã trôi qua trong những trận solo điên cuồng bằng nghề Khí công sư đã nhiều năm hắn không dùng tới, gian nan tìm kiếm điểm đột phá rồi không ngừng bị Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu và Một Tấc Tro của Kiều Nhất Phàm hành hạ.
Sau những lần đấu tranh tâm lý và đắn đo, Phương Duệ cuối cùng vẫn quyết định gia nhập Hưng Hân.
“Rồi rồi, nhưng mà lão Diệp, nói thật, anh tính đánh thêm mấy năm nữa, rồi sau khi anh giải nghệ thì sao?” Phương Duệ đột nhiên hỏi.
“Anh đánh được tầm hai năm, sau đó thì tiểu Kiều sẽ đảm đương vị trí đội trưởng.” Diệp Tu trả lời.
“Tiểu Kiều? Kiều Nhất Phàm?!”
“Ừ, đúng rồi.” Diệp Tu trả lời qua loa, “Về sau mấy cậu còn đánh tiếp một thời gian nữa mà? Vậy là đủ rồi.”
“…” Phương Duệ không biết nên trả lời sao, hắn đã đủ chấn động với thông tin này rồi. Không thể không nói, trận đấu giữa hắn và Kiều Nhất Phàm sau khi Diệp Tu rời khỏi phòng đấu trước chính là một nhân tố mấu chốt khiến hắn quyết định gia nhập Hưng Hân. Trận đó, Phương Duệ dùng Đạo tặc mà mình hiểu nhất đối chiến với Quỷ kiếm sĩ nhưng vẫn thua. “Thật ra thì…” Phương Duệ thở dài, “Tân binh Hưng Hân đều rất có tiềm lực.”
“Chứ gì nữa, Phương Duệ đại đại, chú em vừa quyết định gia nhập chiến đội quán quân tương lai đấy.” Diệp Tu khua khua điếu thuốc trong tay với Phương Duệ.
“Rồi, biết rồi.” Phương Duệ nói thế nhưng trong lòng cũng có ngọn lửa nho nhỏ bắt đầu cháy lên.
Cuối cùng Hưng Hân cũng đã tập hợp đông đủ, nghênh đón trận đấu đầu tiên sau khi bước vào Liên minh của họ: Hưng Hân vs. Luân Hồi.
Từ giới chuyên nghiệp đến cộng đồng người chơi, từ giới truyền thông đến đại chúng, những cuộc bàn luận kéo dài suốt mấy ngày liền. Tối ngày 5 tháng 9, hiệp đấu đầu tiên khai hỏa, kết quả đương kim quán quân Luân Hồi càn quét Hưng Hân với tỷ số 10:0.
Suy nghĩ trong lòng phần đa công chúng chỉ có một điều: Mỗi thế thôi à?!???
Họp báo trả lời phỏng vấn sau trận đấu, Diệp Tu, Kiều Nhất Phàm, Tô Mộc Tranh, Phương Duệ và Bánh Bao tham dự.
Mọi người vốn còn đang băn khoăn về vấn đề phối hợp của Phương Duệ với Hưng Hân, nhưng nhìn vào biểu hiện hôm nay, về mặt khí chất, có thể nói Phương Duệ đã dung hợp hoàn hảo vào đội ngũ Hưng Hân. Kỹ năng bắn pháo miệng chặn họng của Diệp Tu kết hợp với cách trả lời vòng vo nhưng ôn hòa đến từ Kiều Nhất Phàm và nét cười tủm tỉm hỏi gì trả lời nấy mà chẳng để lọt xíu thông tin hữu dụng của Tô Mộc Tranh và mạch não sao Hỏa của Bánh Bao đã giải quyết gọn ghẽ mọi câu hỏi lắt léo, xảo quyệt, khiến cánh phóng viên buồn bực không thôi.
Trong buổi phỏng vấn, có phóng viên hỏi về biểu hiện cá nhân, Diệp Tu trả lời: “Ừ, lâu quá không đánh giải chuyên nghiệp, hơi bị lụt nghề.”
Phóng viên không biết nói gì, định quay sang hỏi những người khác.
“Tôi cũng lâu quá không đánh giải chuyên nghiệp, hơi bị lụt nghề.” Tô Mộc Tranh chủ động lên tiếng. Được rồi, Gia Thế đã rời khỏi Liên minh một năm, lý do này cũng hợp lý nhỉ, phóng viên thầm nghĩ.
“Tôi chưa đánh giải chuyên nghiệp bao giờ, hơi lụt nghề.” Kiều Nhất Phàm mỉm cười ôn hòa, tiếp lời. Chuyện này cũng đúng, tuy Kiều Nhất Phàm ra mắt từ mù giải thứ tám nhưng đây mới là lần đầu tiên cậu đứng trên sàn đấu chuyên nghiệp.
“Lâu quá không chơi khí công sư, hơi bị lụt nghề.” Phương Duệ nói.
Trời má… Nghỉ! Dẹp! Cánh phóng viên bỏ cuộc. Còn may mà họ vẫn hỏi được hai vấn đề, chứ cái vụ càn quét gì đó, thôi khỏi, Hưng Hân có hề bị ảnh hưởng tinh thần đâu!
(20)
Trở lại Thượng Lâm Uyển, tất cả mọi người vào phòng họp, tập trung trước màn chiếu nghe phân tích.
Re-play trận đấu đang được chiếu trên tấm phông lớn, Diệp Tu cầm bút laser đứng một bên, thỉnh thoảng lại ấn tạm dừng, chỉ ra những chỗ sai.
“Tán Nhân còn khá tách rời với đội ngũ.” Kiều Nhất Phàm ngồi cạnh lên tiến, “Tiền bối Phương Duệ dùng Khí công sư cũng chưa thực sự nhuần nhuyễn.”
“Đúng vậy.” Diệp Tu chỉ vào màn chiếu, “Đoạn này, tiểu Đường vọt lên trước nhiều quá nên bị người Luân Hồi chống chế; tiểu An ra Ngọn Lửa Thần Thánh ở vị trí này cũng không tốt lắm.”
Hắn gõ ngón tay, “Thực lực cá nhân mỗi người cũng cần luyện thêm, mọi người thấy đó, trong trận đấu, tiểu Kiều bổ khuyết bao nhiêu khoảng trống. Các đồng ý phải cố gắng lên, đừng để em ấy có cơ hội giúp các đồng chí bổ khuyết.”
“Vâng, mọi người cùng cố lên nhé!” Kiều Nhất Phàm đừng dậy, trước sau vẫn luôn mỉm cười, cậu phát từng tờ giấy A4 đang cầm cho mọi người, mở sổ ghi chép, gõ lên mặt bàn, “Căn cứ biểu hiện lúc trước, chúng ta điều chỉnh lại lịch huấn luyện. Huấn luyện căn bản không thay đổi nhưng mỗi người đều bổ sung một số nội dung huấn luyện được thiết kế riêng. Chị Đường Nhu, anh Bánh Bao, anh Văn Dật, anh Mạc Phàm và cả La Tập mỗi ngày sẽ cần tham gia thi đấu huấn luyện, không nhất thiết phải đấu đội nhưng sẽ có 1v1, đối thủ đại khái là anh Diệp Tu, tiền bối Ngụy Sâm, em hoặc là chị Mộc Tranh và anh Phương Duệ.”
“Anh cũng đấu đối kháng à?” An Văn Dật giơ tay hỏi với sắc mặt không tươi lắm.
“Gần như thế.” Diệp Tu trả lời, “Nhưng tiểu An phải luyện kỹ thuật chạy trốn và năng lực lợi dụng bản đồ, chưa biết chừng sẽ 1v2 đấy.”
“Được.” An Văn Dật đẩy gọng kính, ngồi xuống, tay run mà tim cũng run.
“À, ngoài ra…” Kiều Nhất Phàm mở một chiếc USB, bên trong là từng thư mục được sắp xếp gọn gàng, “Chúng ta đã xem tuyển thủ quốc nội khá nhiều rồi, đây là một số re-play của tuyển thủ nước ngoài.”
“Nước ngoài?” Ngụy Sâm hỏi.
“Đúng vậy, chẳng phải chúng ta đã sang máy chủ châu Âu một thời gian sao, chắc hẳn mọi người đều đã có những lĩnh hội khác nhau. Các nước khác cũng đã tổ chức giải đấu Vinh Quang chuyên nghiệp được khá lâu rồi, đấu pháp, lối đánh sẽ có điểm khác biệt với quốc nội. Chúng ta có thể tham khảo, học hỏi không ít, áp dụng trong thi đấu cũng có thể tạo ra hiệu quả bất ngờ.”
“Ví dụ như re-play này.” Kiều Nhất Phàm mở một bản ghi hình về một Pháp sư triệu hồi, “Pháp sư triệu hồi này đi theo đấu pháp dòng số liệu, tính chính xác rất cao, La Tập có thể thử xem sao.”
La Tập gật đầu.
“Anh Văn Dật có thể thử học một chút về tâm lý? Điều đó chắc sẽ có ích cho việc phán đoán.” Kiều Nhất Phàm nói tiếp, “Mọi người cũng có thể thử.”
“Bên cạnh đó, PK ở đấu trường máy chủ châu Âu cũng được. Chúng ta đã đánh khá lâu rồi, cũng phá vài kỷ lục phó bản rồi. Như tiểu Đường có tỷ lệ thắng trên đấu trường rất cao, từng khiêu chiến với nhân vật đứng đầu vài công hội lớn, trước đó còn cướp Boss nữa. Anh thấy là cá lớn sắp cắn câu rồi.” Diệp Tu nói xong liền bật cười, “Đến lúc đó có thể trao đổi với đám cá lớn, Hưng Hân chúng ta có vài người khá tiếng Anh, nếu không hiểu hay khó giao tiếp thì có thể nhờ người khác giúp đỡ.”
“Đúng vậy, đây cũng là cống hiến sức mình cho công cuộc giao lưu quốc tế.” Kiều Nhất Phàm bổ sung, “Đã có người tìm gặp em, là người ở công hội bị chúng ta cướp Boss lần trước, chắc hẳn là tuyển thủ chuyên nghiệp. Trận đó em thắng, người kia hẹn mai lại gặp, muốn chuẩn bị một chút trước khi khiêu chiến.”
“Ồ, được đấy chứ. Mọi người cùng chuẩn bị nhé, tan họp thôi.”
Kiều Nhất Phàm rảo bước tiến lên, gọi Phương Duệ.
“Anh Phương Duệ.”
“Ơi?” Phương Duệ quay đầu lại.
“À… Về chuyện… Về chuyện sử dụng Khí công sư, em nghĩ anh Phương Duệ không nhất thiết phải đi theo con đường Khí công sư chính thống trong suy nghĩ của mọi người.”
“Sao cơ?” Phương Duệ hơi khó hiểu.
“Thực ra không cần phải bỏ hết những kinh nghiệm khi chơi Đạo tặc đâu.” Kiều Nhất Phàm ngại ngùng mỉm cười, “Em nghĩ là liệu có thể chơi Khí công sư theo phong cách Đạo tặc không?”
Phương Duệ ngẫm nghĩ, “Nhất Phàm, em nói đúng ghê!” Hắn đã hiểu được phần nào, như bắt được đầu mối giữa một mớ hỗn độn.
“Đương nhiên. Dù chơi nghề gì đi nữa, Phương Duệ đại đại của chúng ta zâm từ trong xương rồi, chắc sẽ không thay đổi đâu ha.” Diệp Tu ngồi cạnh châm chọc.
Phương Duệ liếc xéo hắn một cái, không nói câu nào đã lao tới trước máy tính, túm lấy Ngụy Sâm đòi vào đấu trường.
Phương Duệ đánh tới tận khi Trần Quả lên véo tai, lôi xuống ăn cơm.
“Áu áu áu, chị chủ, đau đau đau!” Phương Duệ hét ầm lên, “Rồi rồi, em đi ăn cơm liền đây!”
“Đi mau.” Trần Quả liếc một cái, “Diệp Tu nhờ chị nói với cậu là ăn xong thì lên máy chủ châu Âu, mọi người đã chờ sẵn rồi.”
“Ok.” Phương Duệ vò tóc, cười he he, “Ngày nào cũng đánh trong Liên minh rồi, em còn chưa đánh với tuyển thủ nước ngoài bao giờ đâu. Không biết sẽ thế nào nhỉ, mong chờ ghê.”
Hắn vội vàng ăn xong bữa cơm, nhanh chân chạy tới phòng huấn luyện.
“Tiền bối.” Kiều Nhất Phàm mỉm cười, chào.
“Được lắm Phương Duệ, chờ mỗi chú mày thôi đấy.” Ngụy Sâm vỗ bốp lên vai hắn một cái.
“Biến biến biến.” Phương Duệ cười xòa, “Thế nào rồi?” Hắn tò mò hỏi.
“Bọn họ đến rồi.” Diệp Tu nói.
Kiều Nhất Phàm điều khiển Quỷ kiếm sĩ đứng lại, phía đối diện có một Ninja và một Pháp sư chiến đấu từ tốn bước tới.
“Hey, Qiao.” Ninja cất tiếng chào Kiều Nhất Phàm.
“Hello Abner.” Kiều Nhất Phàm đáp lời chào, “Đây là đồng đội anh à?” Abner là một người Anh, đội phó chiến đội, chơi nghề Ninja.
“Đúng vậy, đây là đội trưởng đội tôi, Arnold, là một Pháp sư chiến đấu rất cừ.” Abner giới thiệu.
“Chào mọi người.” Arnold điềm tĩnh cất tiếng. Kiều Nhất Phàm từng xem re-play trận đấu của người này, lối đánh rất khác với Pháp sư chiến đấu trong nước, chặt chẽ, bình tĩnh, cực ít sai lầm, nói thật thì khá giống phong cách của Trương Tân Kiệt. Lần trước cậu giao đấu với Abner, người kia cũng có mặt nhưng không hề lên tiếng giới thiệu.
Kiều Nhất Phàm giới thiệu từng người trong đội mình xong xuôi, “Giờ bắt đầu được chưa?” Cậu hỏi.
“Còn vài người nữa sẽ tới sau khi hoàn thành huấn luyện.” Arnold nói.
Mọi người vào phòng đấu trường.
Kiều Nhất Phàm đánh một trận với Arnold trước.
Bản đồ được sử dụng chính là tấm bản đồ đặc biệt của máy chủ châu Âu: Pháo Đài Hoa Hồng.
Trong pháo đài cổ, Pháp sư chiến đấu vung chiến mâu, hàng loạt huyễn sáng rực xuất hiện, đấu khí bay vùn vụt khắp nơi, va vào nhau, tạo thành những vệt màu chói lọi. Kiều Nhất Phàm cẩn thận điều khiển nhân vật vượt qua, ẩn mình trong quang ảnh, liên tục trải trận quỷ một cách kín đáo. Cuối cùng, cậu thua nuối tiếc với 1% máu.
“Tôi thua.” Kiều Nhất Phàm tháo tai nghe xuống, nói với nói với Arnold.
“Là tôi thua.” Arnold trả lời, không bận tâm tới những ánh mắt kinh ngạc đang nhìn về phía mình trong phòng huấn luyện, “Trang bị của cậu kém tôi rất nhiều, lượng điểm kỹ năng cũng không bằng. Nếu sức mạnh của thẻ tài khoản tương đương nhau, tôi chắc chắn không phải đối thủ của cậu.”
“Vậy à?” Kiều Nhất Phàm khẽ cười.
“Abner nói đúng, cậu rất mạnh.” Arnold nói rất nghiêm túc.
“Cảm ơn, nhưng đội trưởng tôi còn mạnh hơn nữa, anh muốn đấu cùng anh ấy một trận không?” Kiều Nhất Phàm hỏi.
“Ye?”
“Yes.” Vì không thể dùng Quân Mạc Tiếu ở máy chủ châu Âu, Diệp Tu đành phải dùng một thẻ tài khoản nam Pháp sư chiến đấu tên “Ye”.
“Ok.”
Kiều Nhất Phàm quay sang nói với Diệp Tu: “Tiền bối, đội trưởng đội họ muốn đấu với anh một trận.”
“Được.” Diệp Tu đồng ý luôn, điều khiển Pháp sư chiến đấu tên “Ye” vào đấu trường.
Kiều Nhất Phàm lại nhìn quanh một vòng, thấy mọi người đều đang giao chiến cực kỳ khí thế.
“Abner, thấy đội trưởng đội tôi sao?” Cậu cười, hỏi.
“Anh ấy cũng rất lợi hại.” Abner nói, “Thành viên cuối của đội tôi đến rồi, cậu đánh cùng cậu ấy nhé? Tôi đi xem đội trưởng đánh.”
“Được.”
Kiều Nhất Phàm ở trong phòng chờ, lát sau có một Kỵ sĩ tiến vào.
“À… Các cậu là người người Trung Quốc phải không?” Kỵ sĩ đứng yên tại chỗ, chần chờ hỏi.
“Đúng vậy.” Kiều Nhất Phàm trả lời rành mạch.
“Ồ, vậy thì hay quá. Tôi thấy tên tài khoản các cậu trông giống như bính âm nên mới hỏi thử.” Kỵ sĩ có vẻ khá kích động, “Tôi tên Bạch Thứ, các cậu ở chiến đội nào vậy? Thực lực mạnh ghê.”
“Chúng tôi là chiến đội Hưng Hân.” Kiều Nhất Phàm cười, trả lời. Quả là thu hoạch bất ngờ, cậu thầm nghĩ.
“Hưng Hân?”
“Phải, đánh một ván chứ?” Kiều Nhất Phàm hỏi.
“Được.”
Ván đấu kết thúc, không có gì đáng để nghi ngờ, Kiều Nhất Phàm là người giành chiến thắng.
“Cậu là Lý Hiên à? Hay là Ngô Vũ Sách?” Bạch Thứ do dự hỏi. Trong ấn tượng của hắn, chỉ có hai người có thể chơi Trận Quỷ tốt như vậy, nhưng Pháp sư chiến đấu kia là ai? Hình như Hư Không không có Pháp sư chiến đấu, chẳng lẽ là tuyển thủ mới.
“Không phải, tôi là Kiều Nhất Phàm, đội phó Hưng Hân.”
“Kiều Nhất Phàm?”
“Đội trưởng đội tôi tên Diệp Tu, chắc anh có biết. Hồi trước anh ấy tên Diệp Thu.” Kiều Nhất Phàm cười tinh nghịch, “Anh biết anh ấy không?”
“Diệp Diệp Diệp Diệp Thần?!” Bạch Thứ kinh ngạc không thôi, cảm giác như mình vừa nghe nhầm.
“Đúng vậy.” Kiều Nhất Phàm trả lời rất thoải mái.
“Các cậu là thành viên trong đội của Diệp Thần?” Nhưng không phải Diệp Thu ở Gia Thế sao? Bạch Thứ cảm giác được đã có chuyện xảy ra nên không hỏi ra miệng mà phát huy tốc độ tay nhanh nhất của bản thân từ khi chơi Vinh Quang tới giờ đi tra một lượt trên diễn đàn rồi hoàn toàn đứng hình.
“Đúng vậy, bất ngờ không?”
“Có lẽ là hoảng hốt nhiều hơn bất ngờ.” Bạch Thứ không biết nói gì, “Tôi thật sự đang giao đấu với đội của Diệp Thần hả?” Hắn thở dài, “Thật khó tin.”
Hai người chưa nói chuyện xong, Abner đã gọi cả hai tới phòng đấu của Diệp Tu.
Trong phòng đấu, những thành viên khác trong đội đã tề tụ đông đủ. Trên sân đấu, Pháp sư chiến đấu của Đường Nhu đang đối chiến ác liệt với Arnold.
“Yo, tiểu Kiều qua đây.” Diệp Tu trông thấy Kiều Nhất Phàm liền gọi cậu.
“Vâng. Tiền bối, đây là Bạch Thứ, cũng là người Trung Quốc.” Kiều Nhất Phàm giới thiệu.
“Chào… Diệp Thần! Tôi tên Bạch Thứ.” Bạch Thứ hơi lắp bắp, hắn chưa bao giờ nghĩ mình sẽ gặp người đứng đầu Vinh Quang Trung Quốc trong hình huống như thế này.
“Ồ? Chào cậu. Chơi Kỵ sĩ à, có hứng thú về quốc nội phát triển không? Vinh Quang trong nước cũng rất tốt.”
“?” Bạch Thứ hơi bất ngờ, nghĩ tới học kỳ sắp kết thúc của bản thân, nghĩ tới bản hợp đồng sắp kết thúc và lời mời đến từ một câu lạc bộ trong nước.
“À…” Hắn hơi chần chừ, như đang suy nghĩ.
Cuộc đối chiến chấm dứt, hai đội hẹn thời gian lần tới gặp lại xong xuôi liền lục tục rời đi. Bạch Thứ tiếp tục ngồi yên tại chỗ, ngẩn người nghĩ ghì đó rồi thở dài một hơi, đẩy ghế, chuẩn bị rời phòng huấn luyện theo những người khác.
“Bai, cậu quyết định rồi à?” Arnold gọi hắn lại.
“Đúng thế, tôi sẽ nhận lời mời kia.”
“Vậy à, chúc cậu may mắn.”
“Cảm ơn.” Bạch Thứ kiên định trả lời, nở một nụ cười.