Hoàn [Kiều Mộc 2021][Tro Nguyệt] Ngày cuối cùng của Tro Nguyệt

Aq O

A quằn quại O quần quật
Thần Lĩnh
Bình luận
50
Số lượt thích
719
Team
Lam Vũ
Fan não tàn của
Tiểu Lư
#1
Sản phẩm thuộc [Project][SN Kiều Nhất Phàm 2021] Kiều Mộc Tham Thiên

Ngày cuối cùng của Tro Nguyệt

Tác giả: 袖袖跟你拼了
Editor: Aq
Beta: @nmnguyet


Source: 啊晓
Có lẽ có rất nhiều người ngay cả tên của cậu cũng chưa từng để trong lòng.

Tro Nguyệt là một tài khoản Thích khách, cậu là tài khoản Thích khách được cậu nhóc mờ nhạt, Kiều Nhất Phàm, của Vi Thảo sử dụng.

Nếu giao tài khoản này cho bất cứ một tuyển thủ thích khách cấp Thần nào trong Liên minh, chắc chắn đây sẽ là một cái tên làm cho người khác phải run sợ. Sắc xám tro là ung dung thản nhiên vê ngón tay trong tối tăm âm trầm, nhưng một khi xoay lưng lại sẽ là một đao đoạt mạng; còn ánh trăng giống như dải ngân hà mong manh xuất hiện ngay khoảnh khắc lưỡi dao vừa lật, là đường cung lửa kiêu ngạo rực rỡ sau khi ra chiêu.

Nếu có một ngày, thiếu niên thanh tú mảnh khảnh nắm món vũ khí sắc bén trong tay, trong ánh mắt hờ hững hiện lên cảnh tuyệt vọng chết chóc, nếu tôi có thể thấy rõ được quỹ đạo sinh tử nơi đầu ngón tay kia, vậy nhất định chỉ cái tên “Tro Nguyệt” mới có thể khắc họa rõ nét mối đe dọa kinh hoàng đó.

Nhưng chẳng biết từ lúc nào, với Kiều Nhất Phàm, Tro là che giấu bản thân, từ chối thương tổn, là cam chịu thừa nhận bản thân hèn mọn; Nguyệt, chẳng phải ánh sáng trong ngần soi tỏ, chỉ là do “trăng” không dám tranh với Mặt Trời.

Trước nay, cậu ấy chưa bao giờ là nòng cốt của đội ngũ, cậu ấy vẫn luôn tình nguyện trở thành nhân vật hỗ trợ, đặt nền móng cho chiến thắng. Dù là đỡ đạn, tập kích hay Quỷ Liên Hoàn, chỉ cần đó là vị trí mà đội ngũ cần, cậu đều tình nguyện tới.

Mong muốn của cậu chỉ nhỏ nhoi chừng ấy thôi.

Cậu không đòi hỏi một câu khẳng định của tiền bối hay thậm chí chỉ một cái vỗ tay của đồng đội, cậu chỉ cần được đứng một mình ở đằng xa mỉm cười, được làm vật tế dâng cả máu thịt mình cho Vinh Quang.

Quyết tuyệt với sinh tử là cậu, kiên nghị dứt khoát cũng là cậu --- rất hợp làm một thích khách! Nhưng khi tầng tầng lớp lớp chiến ý mãnh liệt trong mắt rút đi, cậu vẫn là thiếu niên bình thản mà tràn đầy ấm áp ấy.

Thế nên cậu ấy có một con đường mới: Trận quỷ, Một Tấc Tro.

Một Tấc Tro. Một Tấc Tro. Một tấc tương tư một tấc tro.

Chân giẫm lên từng tấc tro tàn, bộ dạng mỏng manh, yếu đuối như muội than sau khi niết bàn đều đã qua. Từng nhúm cát bụi bị bóp nát trong lòng bàn tay, nhen nhóm trong gió là dung mạo mơ hồ qua thời gian.

Cậu ta rất giống cậu, nhưng hai người lại không hoàn toàn giống nhau. Cậu được tạo nên bởi mộng tưởng đơn thuần, cậu ngây thơ, yếu ớt, luôn ương ngạnh thu mình vào một góc, sau mỗi lần gặp đả kích thì lại càng thêm u ám. Còn Một Tấc Tro, cậu ta mang một sắc thái ung dung, điềm tĩnh. Đã đứng vững thì tuyệt đối không lùi lại, đôi lúc còn tiến lên bằng tư thế giảo hoạt gian xảo, cậu ta sẽ lần nữa bước lên đỉnh cao với dáng vẻ đẹp đẽ như vậy.

Cậu ta nói cậu ta có khả năng --- vậy nên cậu ta đã thay thế cậu.

Nhìn xem, chỉ riêng điểm này, cậu ta đã thắng cậu rồi.

Chọn lọc tự nhiên, chỉ người phù hợp mới có thể tồn tại, cậu không có lý do từ chối, chưa kể, cậu chỉ là một nhân vật giả lập, vĩnh biệt chủ nhân tựa hồ là kết cục đã định trước, chỉ là sớm hay muộn thôi.

Vội vã chém một con quái nhỏ xuất hiện khi vừa online, cậu ấy im lặng mở giao diện chính.

Cậu cứ ngỡ là mình sẽ chết. Xóa bỏ một tài khoản rất đơn giản, hơn nữa cả người cậu đều nhắc cậu ấy nhớ về dáng vẻ hèn mọn những năm trước. Đối với những kẻ như cậu, cái chết chính là quá trình đi từ nguyên vẹn đến nát vụn, thu hồi lại số liệu phân tích, đau đớn rót vào xương tủy, lúc đến vô tri ngây ngốc, lúc đi cũng vô cùng sạch sẽ gọn gàng. Bao nhiêu sắc sảo, bén nhọn đều chỉ còn là 1 với 0 lặng lẽ đan xen.

Chỉ có điều - tôi muốn nhắc lại rằng - chẳng qua cậu chỉ thiếp đi trong tiếng thầm thì dịu dàng ấy.

Bởi vì cậu có một chủ nhân dịu dàng như vậy.

Cậu ấy nói cậu ấy biết ơn cậu đã bầu bạn cùng cậu ấy nhiều năm như thế.

Bao nhiêu gian khổ, bao nhiêu buồn vui, bao nhiêu phiền não, bao nhiêu tiếc nuối.

Cảm giác vừa kích động vừa thỏa mãn khi đặt bước chân đầu tiên vào giới Vinh Quang là vì cậu, tâm trạng vui mừng khôn xiết bởi lần đầu tiên đột phá kỹ thuật là vì cậu, lần đầu tiên thao thức trăn trở cả đêm trước máy tính là vì cậu, lần đầu tiên sau khi gặp ác mộng tỉnh dậy đăng nhập tài khoản rồi vô cớ buồn bã cũng là vì cậu.

Cảm ơn cậu.

Vất vả rồi.

Hẹn gặp lại.

Cậu ấy nói vậy với dáng vẻ dịu dàng và nụ cười ôn hòa.

Cậu không có cách nào lên tiếng, cũng không có cách nào quay người, cậu từng nhiều lần muốn hỏi rằng, nếu như cậu ấy có thiên phú Thích khách, phải chăng đã từng muốn đi tiếp cùng cậu? Nhưng hiện giờ, cậu chỉ muốn nói một câu.

Cũng cảm ơn cậu.

Dường như dòng chảy thời gian có âm thanh êm tai, khiến hồi ức trong đầu cũng được phủ lên sắc thái rực rỡ. Ngoài bi thương và oán hận, chúng ta vốn có khả năng để lại nhiều điều hơn.

Cậu quên rồi à, chủ nhân của cậu chính là một đứa nhóc hay cảm ơn mà cũng thường làm cho người ta rơi lệ.

Ý thức của cậu dần mơ hồ, tạm biệt ở đây đồng nghĩa với một giấc ngủ dài không rõ hồi kết. Có thể tỉnh lại sao, có thể gặp lại nhau sao, những câu hỏi ấy thoáng vụt qua tâm trí cậu, sau đó bị gạt sang bên một cách nhẹ nhàng.

Nếu như có thể gặp lại, nhất định sẽ thấy được dáng vẻ tốt hơn của nhau.

Cậu nghĩ đến một buổi chiều nào đó, cậu mở mắt, vung vẩy con đao đã lâu không động đến, ánh nắng ấm áp bên ngoài màn hình dường như cũng chạm tới thân thể cậu, một đám trẻ con lớn lớn bé bé chen chúc nhau, mím môi cười, nhìn đội trưởng của mình bằng ánh mắt tò mò, thúc giục cậu ấy cho xem tài khoản từng sử dụng khi còn trẻ. Bạn tốt cậu ấy, cậu nhóc vừa trở thành đội trưởng mới của Vi Thảo, đến thăm; người đó vừa giật mình vừa hoài niệm liếc nhìn màn hình rồi khe khẽ nói gì đó và ôm lấy vai Kiều Nhất Phàm.

Khuôn mặt hai người họ chạm nhẹ vào nhau, nét trẻ con khi xưa còn vẫn còn vương đôi chút. Hiện nay bọn họ mỗi người một nơi, đều tự gánh trên vai một mảnh hy vọng, bởi vì quá khứ cùng liên quan với cậu khiến cho họ dù có đối địch nhau trên sàn đấu, thực tế lại chưa hề tách rời.

Còn cậu ấy?

Khuôn mặt trưởng thành vẫn ôn hòa như trước, vừa nở nụ cười đầy vẻ bùi ngùi, xúc động, vừa nhìn vào mắt của cậu, tựa như muốn nói.

Nhìn xem, đây là tôi ngày càng tốt hơn.

Cho dù chuyện này đồng nghĩa với chết đi cũng không quan trọng. Cậu đã có một giấc mộng tuyệt đẹp, trong mộng có nắng, có Vinh Quang, có bạn bè, còn có cả cậu ấy, có một cuộc sống mới cùng tháng năm rực rỡ, có tuổi trẻ còn mãi và nụ cười luôn hiện hữu môi.

Chết đi, có lẽ là vì cuộc sống mới, cần gì phải tự khoác lên mình nhiều tăm tối đến vậy.

Sinh như Hạ Hoa - Tử như Thu Diệp

--- Tôi giấu trong lòng tình yêu dành cho kiếp sống mới, tôi mang theo lòng cảm kích đối với các cậu mà ngủ say.
 

Bình luận bằng Facebook