Hoàn [Kiều Mộc 2021] [Kiều Nhất Phàm] Mọi người

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Một sản phẩm thuộc project Kiều Mộc Tham Thiên – Mừng sinh nhật Kiều Nhất Phàm 2021

MỌI NGƯỜI
Tác giả: 弦洆白玖.

Link gốc: 【兴欣篇】他们【乔一帆第三视角】

Edit: @Phong1947

Nguỵt chỉ đăng hộ Phong

---

[Cảnh báo OOC] [Cảnh báo hướng cá nhân]

---

Đối với bạn, Vinh Quang là gì?

[Góc nhìn ngôi thứ ba của Kiều Nhất Phàm]

Đối với bạn, Vinh Quang là gì? Bất kể là bây giờ hay sau này, trong lòng Kiều Nhất Phàm vẫn luôn chỉ có một đáp án cho câu hỏi này.

—— Là mọi người.


(1)

Kiều Nhất Phàm cũng như hàng vạn người khác trên thế giới, sinh ra trong một gia đình bình thường đến không thể bình thường hơn. Cha mẹ đều là người làm công ăn lương sinh hoạt nghỉ ngơi vô cùng quy củ, cũng không yêu cầu ở cậu nhiều lắm. Nhưng khi bọn họ nghe nói đứa con trai vốn nghe lời của mình thế mà lại muốn làm tuyển thủ E-sport thì trong lòng vô cùng phẫn nộ.

"Dựa vào việc chơi game mà kiếm tiền sao?" Cha Kiều trừng cậu: "Cha không đồng ý."

"Nhưng đây cũng là một nghề nghiệp mà ạ…" Kiều Nhất Phàm nhỏ giọng nói: "Bọn họ đều bảo con rất có thiên phú."

"Ai nói? Cha nói không được là không được, cha không đồng ý chuyện đấy."

"Nhưng mà…"

Lời cậu bị cha Kiều cắt ngang: "Nhưng cái gì mà nhưng! Cha mẹ nhà ai mà lại đồng ý cho con mình chơi game kiếm sống chứ? Cha chưa từng cần con làm gì, chỉ hy vọng con có thể tìm được một công việc tốt nuôi gia đình, thế mà con lại nói ra cái yêu cầu vậy hả!"

"Chính là vì cha mẹ đều không cần con làm gì, vậy nên con mới muốn tỏa sáng, muốn trở nên tốt hơn! Bọn họ đều nói con có thể làm được, thế nên con mới muốn lập nên thành tựu trong lĩnh vực này, vậy không tốt sao?" Kiều Nhất Phàm không khỏi cao giọng. Từ nhỏ cậu đã là người bình thường rồi, ai mà lại không muốn trở thành một ngôi sao tỏa sáng chứ?

Cha Kiều ngưng lời dạy dỗ. Ông không ngờ con mình sẽ lại có ý nghĩ thế này, từ trước đến giờ ông đều chưa từng nghĩ tới việc này.

Có lẽ là mình đã can thiệp vào chuyện của con quá nhiều rồi đi? Có lẽ, nó thật sự có thể làm được thì sao?

Sau một lúc lâu trầm tư, cha Kiều đồng ý.

(2)

Thành phố B, câu lạc bộ Vi Thảo.

Cha đã đồng ý cho cậu hai năm thích ứng, nếu hai năm sau cậu vẫn chưa lập nên thành tựu thì phải đi làm công.

Nhất định con sẽ làm được. Cậu nghĩ.

Cậu cầm tài khoản của mình —— "Thích khách", đăng ký trò chơi.

Đội trưởng Vương của bọn họ như có ma lực thần kỳ, có thể thấy được ưu và khuyết điểm của tất cả đội viên. Biểu hiện của bản thân cậu không có tiếng tăm gì trong chiến đội cũng bị anh thu cả vào mắt. Đội trưởng Vương không chỉ dạy cho cậu nhiều, nhưng lại rất xem trọng bạn tốt Cao Anh Kiệt của cậu. Việc này rất đúng, Anh Kiệt đúng là một người đáng giá để xem trọng, nhất định cậu ấy sẽ chống đỡ tương lai Vi Thảo. Không chỉ mỗi Kiều Nhất Phàm, mọi người đều nghĩ thế.

Cậu liếc sang phía Cao Anh Kiệt, Vương Kiệt Hi đang chỉ dạy cho cậu ấy.

Quả nhiên mà…

(3)

"Anh Kiệt, cậu cảm thấy sau này tớ có thể làm nên chuyện không?" Kiều Nhất Phàm nghiêm túc nhìn Cao Anh Kiệt.

Đây là lần đầu tiên Cao Anh Kiệt thấy bạn tốt của mình lộ ra ánh mắt như thế, đấy là một ánh mắt mà cậu chưa từng thấy qua: "Nhất định được, tớ tin cậu. Nhưng mà bây giờ cậu tính đi đâu?"

"Không biết nữa, trước tìm một tiệm net xem đã."

Cậu cười, kéo theo hành lý bước ra khỏi câu lạc bộ Vi Thảo.

Hẹn gặp lại, Vi Thảo.

Hẹn gặp lại, mọi người.

Mọi người cứ chờ xem, sau này tôi đã có một thân phận mới —— "Quỷ Kiếm Sĩ, Một Tấc Tro " .

(4)

Vài ngày sau khi cậu đến Hưng Hân, chiến đội lại lục tục xuất hiện thêm vài người đến.

Chiến đội mới vô cùng hớn hở huấn luyện, các đội viên đều rất thân thiện, điều khiến Kiều Nhất Phàm phải kinh ngạc ấy là trừ việc tính cách hoàn toàn khác nhau, trình độ Vinh Quang của đồng bạn trong nhóm cũng không hề giống nhau. Có tay chuyên nghiệp già đời như Diệp Tu, Ngụy Sâm, cũng có gà mờ Vinh Quang như Đường Nhu, cũng có như An Văn Dật, như cậu, là người mới thiếu kinh nghiệm chuyên nghiệp. Đây là một chiến đội độc đáo. Hưng Hân đã để lại ấn tượng như thế trong lòng Kiều Nhất Phàm.

Bạn tốt Cao Anh Kiệt thường xuyên gọi điện thoại quan tâm cậu.

"Anh Kiệt, trận cậu đấu tớ xem rồi, rất tuyệt."

"À thì, gần đây cậu thế nào rồi, Nhất Phàm?"

"Tớ ổn lắm." Cao Anh Kiệt nghe thấy Kiều Nhất Phàm nở nụ cười bên kia đầu dây điện thoại: "Anh Kiệt, nhất định chúng ta sẽ gặp lại."

Ý là đã tìm được một chiến đội mới rồi sao? Cao Anh Kiệt nghĩ, nhưng cậu cũng không nói thêm gì, cậu nghe ra bạn tốt cũng không có ý trả lời.

"Ừm, nhất định. Vậy… Nhất Phàm, cậu cố lên nhé!"

"Cậu cũng vậy, Anh Kiệt."

"Ừm!"

Hai người cổ vũ lẫn nhau, cúp điện thoại.

Cũng quan tâm Kiều Nhất Phàm như thế còn có cha mẹ Kiều.

Kiều Nhất Phàm vẫn không quên 'ước định' với cha mình. Còn một năm. Một năm này, phải cố lên mới được! Cậu thầm nghĩ.

Tương lai của Hưng Hân, cậu không thể nào đoán trước, chỉ là cậu cực kỳ tin tưởng đây là một đội quán quân. Bởi cậu biết, bản thân mình có một nhóm đồng đội, một nhóm đồng đội cũng tin tưởng vào kỳ tích giống như cậu.

(5)

Niềm tin vững chắc của cậu không sai, đội ngũ Hưng Hân này đã lấy một chiến tích kinh người tiến vào tầm mắt của mọi người, trở thành ngôi sao sáng trong hai mươi đội ngũ mạnh nhất.

Hưng Hân? Người kinh hãi nhất là Cao Anh Kiệt. Bạn thân của mình thế mà lại gia nhập một chiến đội như vậy sao?

Là một trong những thành viên nòng cốt của Vi Thảo, tất nhiên cậu sẽ nghiên cứu từng chiến đội một. Thế nhưng cậu vẫn không hiểu vì sao Kiều Nhất Phàm lại gia nhập một chiến đội 'độc đáo' như vậy. Cứ cho là chiến đội này có một vị đại thần như Diệp Tu tọa trấn đi, nhưng trình độ của những thành viên khác vẫn làm cậu cảm thấy không thể tin được.

"Bởi vì ngay lúc tớ cần sự trợ giúp nhất, họ đã nhận tớ." Kiều Nhất Phàm từng nói thế trong điện thoại.

Đúng vậy, Kiều Nhất Phàm là một người như thế. Cậu sẽ không bất mãn với quyết định của Vi Thảo, nhưng cậu có thể vì Hưng Hân mà bước vào nơi dầu sôi lửa bỏng.

Cao Anh Kiệt sửng sốt, tay cầm chuột nhắm không khỏi run lên.

Vương Kiệt Hi đi tới, gõ đầu cậu một cái.

"Bạn thân của mình đã thay đổi nhiều như vậy, rất vui, nhưng em không nên cảm thấy đáng sợ sao?" Đỉnh đầu truyền đến giọng nói lạnh lùng của đội trưởng Vương, cậu lại sửng sốt.

Đúng rồi, trừ việc tâm trạng của bạn thân đã thay đổi, sự thay đổi lớn nhất tất nhiên là trình độ Vinh Quang. Tất nhiên cậu biết điều này, cậu quan tâm đến từng trận thi đấu của Kiều Nhất Phàm mà. Chuyển chức từ thích khách sang quỷ kiếm sĩ, rồi đến việc bỗng nhiên nổi tiếng, mỗi bước biến hóa ấy cậu đều biết.

Thực sự là càng ngày mình càng thiếu hiểu biết về Kiều Nhất Phàm nha…

Cậu không khỏi cảm thán. Hưng Hân, đúng là một nơi có thể thay đổi người khác mà.

Nhất Phàm, chúng ta sẽ còn gặp lại.

(6)

Lại một năm trôi qua, khu mười một Vinh Quang đã mở, đồng thời cấp nhân vật cũng được nâng lên đến 75.

Ngụy Sâm lăn trong game tích trữ được vô số phương pháp nâng điểm kỹ năng, lập luận logic dựa trên tính toán của La Tập cũng đã dần thành hình, Kiều Nhất Phàm vẫn không biết làm thế nào như trước.

Suốt thời gian ở tại Hưng Hân, đồng đội đã cho cậu rất nhiều. Có sự chỉ đạo từ đội trưởng Diệp, còn có lời kiến nghị từ An Văn Dật. Cậu cảm giác mình ngày càng kiên định hơn, nhưng trong lòng vẫn mãi giữ một mối băn khoăn.

Đối với cậu, rốt cuộc Vinh Quang là gì?

Cha Kiều đã dần dần tin tưởng vào lựa chọn của cậu, sau khi đến Hưng Hân cậu cũng không ngừng thay đổi, mục đích chơi Vinh Quang từ đầu, là vì kiếm tiền, giờ thì…

——Là vì có bọn họ.

Cậu ngắm màn hình máy tính.

Là vì có bọn họ làm bạn, nếu không… Có lẽ bản thân mình đã sớm không chống nổi nữa rồi.

Cảm ơn mọi người, đồng đội của tôi.

Tiết trời bên ngoài đẹp thật, nên huấn luyện rồi.

(7)

Trận chung kết chấm dứt viên mãn, Hưng Hân hoàn mỹ đoạt giải quán quân.

"Thấy không! Chúng ta là quán quân! Quán quân đó!" Trong phòng chờ, Bánh Bao kích động la hét với mọi người.

"Đúng đúng!" Lúc này Kiều Nhất Phàm cũng vui vẻ phụ họa. Suốt một chặng đường, bọn họ đã dạy cho cậu rất nhiều, rất nhiều điều, đây vĩnh viễn là tài phú của cậu.

Điện thoại di động trong túi rung lên mấy lần, Kiều Nhất Phàm liếc qua, có mấy tin nhắn rất dài, là Cao Anh Kiệt gửi tới.

"Nhất Phàm, chúc mừng cậu."

"Tớ biết, có thể là cậu cảm thấy mình không cống hiến được bao nhiêu cho Vi Thảo, thế nhưng chúng tớ đều rất biết ơn cậu. Lựa chọn Hưng Hân là rất đúng, đấy đúng là một chiến đội vương giả."

"Có lẽ chúng ta cũng chỉ là vài nét bút ít ỏi trong lịch sử Vinh Quang, nhưng tớ tin cậu, Nhất Phàm, nhất định cậu sẽ là tương lai Vinh Quang."

"Trong câu chuyện của cậu, tớ chỉ là một trong những người đứng xem, cho dù tớ có quan tâm, khích lệ cậu nhiều hơn nữa, thì đoạn đường kế tiếp, cũng chỉ có thể là mình cậu tiến tới. Tớ rất áy náy, nhưng mà, xin lỗi, chúng ta là đối thủ."

"Có lẽ một ngày nào đó, tớ sẽ nhìn cậu dần sâu sắc hơn, tài năng hơn, đứng trên đài cao tỏa sáng rực rỡ. Có lẽ một ngày nào đó, tớ sẽ nhìn cậu dần suy sút, trầm luân, táo bạo, xúc động, không còn kiên nhẫn cố gắng, mang ý chí chiến đấu sôi sục như trước nữa. Có lẽ một ngày nào đó, tớ sẽ mất dấu cậu, có lẽ tớ với cậu sẽ mỗi người một ngả, cuối cùng tớ sẽ không còn trông thấy bóng cậu cùng nhịp tim cậu được nữa. Nhưng mãi sau này, tớ vẫn sẽ biết ơn Vinh Quang, vì đã để tớ gặp được cậu trong những năm tháng đầy nhiệt huyết này, gặp được một người bạn đáng để tớ kiêu ngạo, một người bạn vĩnh cửu. Tớ không thể thay cậu quyết định điều gì, nhưng dù tương lai cậu có lựa chọn ra sao, tớ sẽ vẫn luôn ủng hộ cậu."

"Cảm tạ Vinh Quang, đã để tớ gặp được cậu. Bạn của tớ."

"Con đường sau này, còn rất dài. Nhất Phàm, cố lên nhé."

Kiều Nhất Phàm đọc xong, không kiềm được rưng rưng nước mắt, cậu run rẩy gửi một dòng đi: "Cố lên. Anh Kiệt, cậu cũng vậy."

"Còn có, cảm ơn cậu."

Cảm ơn cậu, các cậu.

(8)

Mùa giải thứ mười ba.

Sau khi Diệp Tu giải nghệ, vì vấn đề tuổi tác Ngụy Sâm và Phương Duệ cũng lần lượt giải nghệ, vì giữ chức đội trưởng, Tô Mộc Tranh vẫn tiếp tục ở lại Hưng Hân.

Nhưng sau trận đấu này, Tô Mộc Tranh sẽ giải nghệ.

Thứ nhất là vì đã đến hạn hợp đồng, còn thứ hai là… Vì Diệp Tu.

Đây là trận đấu cuối cùng của cô trước khi giải nghệ.

Lúc này đây Hưng Hân đang đối chiến với Lam Vũ, vốn là do Bánh Bao áp trục, nhưng không biết do hai hôm trước ăn kem ly nhiều quá hay do nửa đêm nhiễm lạnh, thế mà lại bị cảm.

"Bị cảm có thể sẽ ảnh hưởng đến thao tác." Tô Mộc Tranh nghĩ một lúc, chỉ vào Kiều Nhất Phàm nói: "Vậy Nhất Phàm áp trục đi."

"A…?" Kiều Nhất Phàm không thể tin chỉ vào bản thân mình. Bánh Bao ngồi một bên cười xấu xa: "Ngại gì, lần sau tui thay ông đánh lại!"

"A không cần không cần…" Kiều Nhất Phàm vội vàng xua tay, mấy thứ này sao mà nói cho mượn rồi trả lại được…

"Nhưng mà vì sao tiền bối lại muốn để em áp trục vậy ạ?"

Tô Mộc Tranh cười nhìn cậu: "Vì em có năng lực quan sát rất mạnh, này không chỉ là ưu điểm tuyệt vời trong trận đấu đoàn đội mà còn có tác dụng tương tự trong phần đấu cá nhân nữa."

"Còn một lý do nữa là vì… Chị cũng muốn giải ngũ rồi. Hưng Hân mấy đứa giờ cũng có thể tự mình chống lấy một phương, Diệp Tu biết được hẳn sẽ rất vui vẻ nha."

Kiều Nhất Phàm gật đầu. Trận đấu lần này là một cơ hội tốt để chứng minh bản thân mình, nhất định phải thắng.

Thành phố G.

Lần này sân nhà thuộc về Lam Vũ, cả nhóm Hưng Hân kéo nhau chạy đến trước ba ngày.

"Hưng Hân! Mau đến đây PKPKPK với tui coi! Lần này nhất định tui sẽ thắng!!!" Vừa đến khách sạn, Hoàng Thiếu Thiên đã gọi đến.

"Còn ba ngày nữa mới đến trận đấu. Chúng tôi còn phải huấn luyện, cúp đây." Tô Mộc Tranh không để ý đến hắn, cúp điện thoại.

(9)

Ba ngày trôi qua rất nhanh, hôm diễn ra trận đấu đã đến.

Tô Mộc Tranh là người đầu tiên ra sân, người bên Lam Vũ phái ra là Lư Hãn Văn.

Mấy năm nay Lư Hãn Văn vẫn tích lũy từng chút kinh nghiệm, đã tích được rất nhiều, đã chuẩn bị trở thành trụ cột Lam Vũ, thế nhưng gặp bậc thầy pháo súng chuyên nghiệp như vậy cậu vẫn ứng phó chưa được ổn cho lắm.

Sau đấy Tô Mộc Tranh lại cào rớt một nửa HP của chuyên gia đạn dược Trịnh Hiên. Rồi Hưng Hân lại phái ra Đường Nhu đánh cạn máu Trịnh Hiên cùng Tống Hiểu bên kia.

Trận thứ năm cả hai bên đồng thời đổi người. Mạc Phàm đối chiến pháp sư triệu hồi Lý Viễn. Dù sao đối phương cũng là một pháp sư triệu hồi, tuy rằng trước kia có hiểu biết đầy đủ cùng sức đối kháng với Mạc Phàm, nhưng khi đối phó với một tuyển thủ có thực lực tăng trưởng mạnh như cậu ta cũng đã rất nhanh bại trận.

"Nhanh vậy đã đến tui rồi sao, không tệ! Nhìn tui nè!" Hoàng Thiếu Thiên nhảy bật dậy khỏi chỗ ngồi, lên sàn đấu. Mạc Phàm chỉ còn 30% HP, hơn nữa trước đấy cũng đã tiêu hao quá nhiều tinh lực, thành công đánh rơi 10% HP của Dạ Vũ Thanh Phiền rồi cậu cũng bại trận.

Trận thứ bảy, Hoàng Thiếu Thiên đối chiến Kiều Nhất Phàm, Dạ Vũ Thanh Phiền đối chiến Một Tấc Tro.

"Ồ, là một người mới, sao lại phái cậu lên sân khấu chứ, tiếc là Diệp Tu đã giải ngũ, không thì nhất định tui phải PKPKPK với ổng mới được!" Một Tấc Tro vừa lên, đối phương đã gửi tin đến.

"Chào tiền bối." Cậu đáp lại một câu xong lập tức đóng khung chat lại.

Trận đấu này, cực kỳ có ý nghĩa đối với cậu.

Bản đồ trận này là Tinh Vân Chi Thành. Lúc trước các đội viên khác chiến đấu đã phơi bày gần như toàn bộ tấm bản đồ này, vậy nên Kiều Nhất Phàm cũng không chọn quanh co vòng vèo, mà lại nhanh chân đến điểm giữa trước Dạ Vũ Thanh Phiền một bước, cũng nhanh chóng ngâm xướng bố trí xong hai ba quỷ trận.

Rất nhanh Dạ Vũ Thanh Phiền đã chạy đến, hắn thấy Một Tấc Tro đứng ở đằng kia vẫn không nhúc nhích, phía trước bố trí vài quỷ trận.

Không còn gì khác? Không có thủ đoạn gì sao? Hắn vô cùng cẩn thận quan sát mấy cái quỷ trận trước mắt này, thoạt nhìn có vẻ là vài cái Tro Trận, nhưng không thể bước vào, vậy hiện giờ rất khó tìm thấy điểm tấn công. Hoàng Thiếu Thiên điều khiển Dạ Vũ Thanh Phiền giấu mình vào một ngôi sao vừa lúc bay tới.

Một Tấc Tro vẫn cứ duy trì một tư thế, chẳng qua phía trước lại mọc thêm vài cái Băng Trận và Ám Trận, sau lưng trống rỗng.

Cơ hội tốt! Dạ Vũ Thanh Phiền lăn mình một cái, nhảy vọt từ trong ngôi sao ra sau Một Tấc Tro. Nào ngờ Một Tấc Tro đã sớm có chuẩn bị, dùng Chong Chóng Máy tự nhảy vào Quỷ Trận mình đã bố trí xong.

Hoàng Thiếu Thiên thấy không ổn, lập tức để Dạ Vũ Thanh Phiền né xa Một Tấc Tro, nhưng Một Tấc Tro đã chờ sẵn, nhắm ngay Dạ Vũ Thanh Phiền chém ra Nguyệt Quang Trảm.

Dạ Vũ Thanh Phiền nghiêng người né.

Một Tấc Tro thấy không trúng mục tiêu, lại lui về Quỷ Trận của mình.

Cậu muốn làm gì…

Một đám sao bị thổi đến, chặn tầm mắt Dạ Vũ Thanh Phiền, hắn lui về phía sau, lại phát hiện tốc độ di chuyển của mình đã bị chậm lại.

Băng Trận? Cậu ta phóng lúc nào? Thừa dịp đám sao bị thổi đến à?

Sau Băng Trận lại là một cái Ám Trận chẳng biết bày sẵn tự lúc nào, nhưng Hoàng Thiếu Thiên đã bình tĩnh lại. Xét theo đấu pháp của Kiều Nhất Phàm, liên chiêu kế tiếp vốn phải là một Nguyệt Quang Trảm rồi lại một Ôn Trận, nhưng hẳn là chiêu ấy còn chưa được làm lạnh xong, có cơ hội!

Trong Ám Trận, Dạ Vũ Thanh Phiền dùng một Lưu Tinh Thức nhanh chóng áp sát Một Tất Tro.

Tất cả mọi người cả kinh. Không hổ là Kiếm Thánh, trong bóng tối còn có thể phán đoán nhanh như vậy.

Một bộ liên kích liền thân, đánh đến khiến Kiều Nhất Phàm ngu ngơ. Trong Ám Trận còn có thể tính chính xác thời gian giải trừ Băng Trận rồi còn tấn công được sao?! Quá mạnh rồi! Cậu nhìn chằm chằm thanh máu đang tụt thẳng xuống của mình.

Một Tất Tro đỡ đòn tấn công, xuất kiếm trong tay phản công Dạ Vũ Thanh Phiền, thế nhưng Dạ Vũ Thanh Phiền lại nhanh chóng né tránh, liên chiêu trong tay cũng chưa từng dừng lại.

Nhưng rồi Một Tấc Tro mạnh mẽ sử dụng Lưu Tinh Thức, đẩy mạnh Dạ Vũ Thanh Phiền đến giữa đống Quỷ Trận.

???

Dùng kỹ năng chức nghiệp của bản thân đi công kích bản thân?

Đây là do Hoàng Thiếu Thiên sơ sót.

Nhưng cũng không thể trách hắn, bởi lúc này lại có một đám sao bay tới. Mượn đám sao trùng trùng tấn công, con đường đánh sâu vào Hoàng Thiếu Thiên đã tính sẵn lại trở nên xa hơn.

Người này thế mà lại biết thời gian đám sao bay đến?

Hoàng Thiếu Thiên không có thời gian suy nghĩ —— Quỷ Thần Thịnh Yến.

Thanh máu rút về số 0.

Mình đã thua…? Mặt Hoàng Thiếu Thiên đẩy vẻ khó mà tin nổi.

Kiều Nhất Phàm đi xuống đài.

Thắng! Mình thế mà lại thắng!

Không chỉ có cậu, đội viên Hưng Hân, Hoàng Thiếu Thiên, khán giả, còn có Cao Anh Kiệt dưới đài, rất nhiều rất nhiều người đều vô cùng kinh ngạc. Thắng! Kiều Nhất Phàm thắng!

Cùng lúc đó, cha Kiều ngồi trong nhà xem thi đấu trực tiếp kích động chỉ vào màn hình TV nói với đám bạn tốt: "Xem, đây là con trai tôi đấy! Kiều Nhất Phàm!"

Tuần đấy báo Thể Thao Điện Tử dùng "Kiều Nhất Phàm: Ngôi sao mới nổi của Hưng Hân" làm tiêu đề, bình phẩm về tình hình trận tranh tài lần này, mọi người mới biết được Kiều Nhất Phàm có sức mạnh không thể coi thường như vậy.

"Kiều Nhất Phàm theo từ Vi Thảo đến Hưng Hân, cho chúng ta thấy được tương lai của Vinh Quang. Một Tấc Tương Tư Một Tấc Tro, đạp đất thành tro, hóa thành vô hạn tương tư."

Kiều Nhất Phàm nhìn thấy những lời này chỉ cười cười, không nói gì.

Có lẽ nếu không có câu "Em hợp với Quỷ Kiếm Sĩ" của Diệp Tu, sau khi hết hạn hợp đồng cậu sẽ về nhà làm công; có lẽ nếu không có bạn tốt Cao Anh Kiệt cổ vũ, cậu sẽ không tiếp tục kiên trì nữa; có lẽ nếu cha Kiều không đồng ý, cậu đã sớm không bước lên con đường Vinh Quang rồi…

Cảm ơn mọi người.

Cậu lại nghĩ tới câu nói kia: "Hệ thống thông báo: Người chơi Một Tấc Tro ở khu 10 hoàn thành nhiệm vụ khiêu chiến của Thần, tiến vào Thần Chi Lĩnh Vực."

Đó là khởi đầu của cậu.

Cậu sẽ không chỉ dừng lại như vậy.

Cảm ơn mọi người, tôi đến đây.

(10)

Trận đấu kết thúc, Tô Mộc Tranh cũng giải ngũ.

"Chị phải đi rồi!" Cô cười nói với mọi người: "Nhất Phàm, làm đội trưởng, em phải tiếp tục dẫn dắt Hưng Hân tiến lên nha!"

"Vâng!" Kiều Nhất Phàm nghiêm túc gật đầu.

Cậu tin, tương lai Hưng Hân, nhất định phồn hoa tự cẩm.

END
 

Bình luận bằng Facebook