Hoàn [Kiều Mộc 2021] [Kiều Nhất Phàm] Bất diệt

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Một sản phẩm thuộc project Kiều Mộc Tham Thiên – Mừng sinh nhật Kiều Nhất Phàm 2021

BẤT DIỆT

Cre: 无境之居
Tác giả: 瓶沁_bottley

Link gốc: 【乔一帆中心】不朽

Edit: Nguyệt



Lúc rời khỏi vị trí thi đấu, Kiều Nhất Phàm thoáng hoảng hốt.

Những tiếng hô vang, hò hét điên cuồng dưới khán đài đầy ngập trong tai, đảo mắt nhìn quanh nhà thi đấu, những lá cờ đội Hưng Hân đang bay phấp phới trong tay fan hâm mộ. Cậu chợt nhớ tới trận đấu đầu tiên tham dự khi mới gia nhập Hưng Hân, cảm giác hưng phấn và căng thẳng ấy trở lại trong tâm trí cậu sau nhiều năm xa cách khiến lòng bàn tay đang siết chặt của cậu phải rịn mồ hôi.

Cậu giơ cao nắm tay, tiếng vỗ tay rền vang như sấm dậy trong cung thể thao Tiêu Sơn.

Cao Anh Kiệt giao chiến cùng cậu đến giây phút cuối cùng cũng đã bước ra khỏi vị trí thi đấu. Cậu ấy đứng cạnh, mỉm cười và đưa tay về phía cậu.

“Trận đấu rất tuyệt.” Cao Anh Kiệt dành tặng lời khen thật lòng cho bạn tốt, “Hưng Hân xứng đáng với ngôi vị quán quân này, chúc mừng cậu, Nhất Phàm.”

“Cảm ơn.” Kiều Nhất Phàm kiềm chế âm thanh đang hơi run rẩy của bản thân, “Anh Kiệt, ậu cũng rất lợi hại. Chiêu phản kích cuối cùng thật sự vô cùng bất ngờ, tiếc là thiếu chút may mắn.”

“Không, cậu xứng đáng mà, Nhất Phàm.” Cao Anh Kiệt lắc đầu nhưng chiến ý không hề tắt trong ánh mắt, “Sang năm đừng mong có thể cướp được quán quân của Vi Thảo dễ dàng như vậy.”

“Cậu cũng vậy.”

Cao Anh Kiệt còn muốn trò chuyện thêm vài câu nhưng lại bị đám tân binh hăng hái của Hưng Hân cắt ngang khi tụi nó lao về phía Kiều Nhất Phàm. Không còn cách nào khác, cậu chỉ đành dở khóc dở cười nói một câu tối về gọi điện với người đang bị cả đám nhóc ôm eo níu cổ kia. Tiếp đó, Cao Anh Kiệt rời khỏi nhà thi đấu cùng các thành viên chiến đội đang có tâm tình hơi sa sút.

“Đội trưởng đội trưởng đội trưởng chúng ta là quán quân!” Nhóc chơi Thuật sĩ mới ra mắt một năm đã bộc lộ tài năng đang ồn ào bên tai Kiều Nhất Phàm với tinh thần phát huy dấu ấn của đội ngũ màu xanh lam nào đó. Cậu nhóc này được Kiều Nhất Phàm kéo từ trong game ra, bản thân cậu cũng rất bất đắc dĩ bởi dường như đào người đã trở thành truyền thống của chiến đội Hưng Hân.

Sau khi chiến đội rễ cỏ bước ra từ trong game này tạo dựng nên kỳ tích, cục diện thực tế vẫn còn tồn đọng vô cùng nhiều điều rối ren. Dưới sự sắp xếp tỉ mỉ của Tô Mộc Tranh, cuối cùng Hưng Hân cũng từ từ bước lên quỹ đạo một chiến đội chuyên nghiệp, cũng xây dựng nên trại huấn luyện để bồi dưỡng thế hệ kế thừa. Nhưng giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, điều thú vị chính là chủ lực trong chiến đội hiện tại đa phần đều không phải những mầm non chính thống phát triển từ trại huấn luyện của đội nhà mà là người mới được đào về từ Bá Đồ bằng đủ mọi phương thức khuyên nhủ, câu kéo; cũng không thiếu những nhân tài tự do bộc lộ năng lực từ những trận xung phong liều chết cướp Boss.

Tuy không muốn nhưng Kiều Nhất Phàm cũng phải thừa nhận rằng chiến đội mình vẫn đang đi theo phong cách khiến người ta không dám nhìn thẳng như cũ vì tuy không còn Diệp Tu nữa nhưng hai người Ngụy Sâm và Phương Duệ vẫn ngày ngày so kè. Từ sau khi tiếp nhận chức vị đội trưởng, chính bản thân cậu cũng được ngoại giới đánh giá là rằng có sự khôn khéo và quyết tuyệt trong chỉ huy chiến thuật tương tự như Diệp Tu năm đó. Cậu cũng bị đám bạn bè cùng thế hệ không ngừng trêu chọc trong nhóm chat cậu đen thùi lùi luôn rồi bằng những lời như “một thanh niên hiền lành ngoan ngoãn khi xưa, nay trở thành tên tâm bẩn âm hiểm, độc ác, thật khiến người ta đau lòng khôn xiết.”

Cũng có những khi đa sầu đa cảm, Kiều Nhất Phàm sẽ ngẫm nghĩ nguyên nhân gây ra sự biến đổi ấy.

Được rồi, cậu thật sự không hiểu rõ cho lắm, cậu chỉ mơ hồ cảm thấy rằng nên như vậy thôi.

Thế nên cứ thoải mái phát huy, như vậy cũng là một niềm khoan khoái.

Lúc Tô Mộc Tranh cười tủm tỉm bảo cậu tham gia buổi họp báo sau trận đấu cuối cùng của họ trong mùa giải đó, Kiều Nhất Phàm đã ngờ ngợ cảm thấy có gì đó không ổn.

Dừng chân ở top bốn không phải kết quả lý tưởng cho một chiến đội mạnh lấy tổng quán quân làm mục tiêu, buổi họp báo này đáng lẽ sẽ chỉ đơn thuần là ra ngoài chào hỏi và trả lời vài câu như thông lệ. Trận này Kiều Nhất Phàm không phát huy gì quá nổi trội, Tô Mộc Tranh lại không kéo Phương Duệ miệng lưỡi trơn tru lên họp báo giống như thường ngày mà lại muốn người không quá giỏi ăn nói như cậu đi. Tuy vậy, Kiều Nhất Phàm cũng không hỏi nhiều, nhanh chân đi theo đội trưởng Tô và Trần Quả tham dự buổi họp báo.

Quả thật cậu đoán không sai, sau khi tổng kết ngắn gọn biểu hiện của chiến đội trong mùa giải, Tô Mộc Tranh lấy thẻ tài khoản ra trước sự chứng kiến của cánh ký giả, tuyên bố giải nghệ.

“Tôi đã đồng ý với Sở Vân Tú sẽ đồng hành với cô ấy đến cùng.”

Đầu óc Kiều Nhất Phàm nhất thời mờ mịt, cậu kinh ngạc nhìn sang phía chị chủ, thật ngạc nhiên sao khi bắt gặp khuôn mặt Trần Quả đầy vẻ hoang mang hệt như cậu.

Cậu nhanh chóng bình tĩnh lại, cũng lập tức hiểu được mục đích đội trưởng Tô Mộc Tranh muốn cậu tham dự buổi họp báo này.

“Hưng Hân xin trông cậy vào tiểu Kiều.”

Cậu siết chặt lấy tay vịn ghế, gật đầu một cách máy móc. Sau một thoáng cúi đầu im lặng, cậu hít sâu một hơi:

“Em sẽ giúp cho Hưng Hân càng thêm xuất sắc.”

Hôm sau, các chuyên mục E-sport trong các tờ báo lớn đều đăng tin về cuộc chuyển giao thế hệ đội trưởng của chiến đội Hưng Hân, ảnh chụp đi kèm gần như đều chụp lại cùng một khoảnh khắc.

Điểm nổi bật trong mỗi bức ảnh đều là ánh mắt sáng ngời, đầy tinh thần của thiếu niên mà nét cười cong cong của Tô Mộc Tranh.

Cuộc sống tựa như một ván bài, suy nghĩ ấy chợt hiện lên trong đầu Kiều Nhất Phàm khi cậu đang gõ bàn phím, với bất kỳ ai tiền cược cũng đều là thời gian cả đời, không hơn không kém. Có những người thua trắng nhưng cũng có những người thắng bộn.

Những đêm khuy trằn trọc mất ngủ, cậu thường tự vấn bản thân rằng điều gì đã thôi thúc cậu dấn thân trên con đường nhỏ hẹp, tàn khốc này. Tầm mắt lướt qua hoa văn đẹp đẽ khắc trên thanh đao Tuyết Văn trong tay Một Tấc Tro trên màn hình, cậu chợt cảm thấy bản thân thật sự toàn lo lắng không đâu.

Là Vinh Quang, nhưng cũng không đơn thuần chỉ là Vinh Quang.

Kiều Nhất Phàm vừa mím môi nghĩ ngợi vừa điều khiến Quỷ kiếm sĩ của cậu nghiên cứu phương án trải Quỷ Trận. Đồng hồ CD đang xoay ngược, tiết tấu chuyển động nhịp nhàng, mãn nhãn.

Một số người lạc lối, do dự giữa những phồn hoa rực rỡ, Kiều Nhất Phàm tuyệt đối sẽ không để tình huống ấy xảy ra trên người cậu, cậu sẽ tự tay nắm giữ tương lai bản thân. Hưng Hân còn nằm trên vai cậu, cậu sẽ như một kỵ sĩ vượt mọi chông gai với thanh kiếm trên tay, không gục ngã trước những nguy nan, thử thách, lòng vẫn sắt son lời thề thắng lợi trước khi xuất chinh, như thể giọt nước mắt của nàng công chúa rơi trong buổi tiệc tiễn đưa sẽ là nước thánh gột rửa đôi mắt cậu, để cậu vĩnh viễn giữ trọn sơ tâm.

Kiều Nhất Phàm tắt giao diện Vinh Quang, nhấp mở bản re-play của trận đấu trước đó, xua sạch mọi suy nghĩ vẩn vơ, bắt đầu tập trung nghiên cứu.

Kiều Nhất Phàm luôn cảm thấy bản thân được nữ thần may mắn chiếu cố. Khi cậu cùng đường, có một người vươn tay mời cậu cùng thực hiện giấc mộng quán quân giống như Bá Nhạc.

Dù Bá Nhạc của cậu mang dáng vẻ cà lơ phất phơ, miệng ngậm điếu thuốc, nhiều lần nói với cậu rằng đó là những điều cậu nên có được nhưng cậu vẫn chẳng thể thoải mái chấp nhận rằng tất cả những điều này đều là kết quả của những nỗ lực tự thân cậu.

Cậu đã tiễn từng vị, từng vị tiền bối rời đi. Hiện giờ cậu đang nắm chặt cây quyền trượng của Hưng Hân, đứng trên đỉnh vinh quang, đó là thời đại thuộc về cậu. Cậu không bị thời gian bào mòn những góc cạnh mà càng ngày càng trở nên sắc bén hơn.

Trong một lần trở lại đột ngột, lúc trông thấy Kiều Nhất Phàm, Diệp Tu đã không nhịn được mà tặc lưỡi cảm thán: “Có phong thái đế vương khắc sâu trong xương tủy.”

Kiều Nhất Phàm chỉ mỉm cười lắc đầu.

Cậu chỉ làm những gì cậu muốn thôi.

Đường tương lai vẫn còn rất dài, thời đại của riêng cậu chỉ vừa bắt đầu.

END
 

Bình luận bằng Facebook