Hoàn [SN Tán ca 2021][Tán Tu Tranh] Đoán xem ai đây nào!

Yuuuuu

Gà con tiến hóa
Bình luận
4
Số lượt thích
29
Team
Gia Thế
Fan não tàn của
Tán ca
#1
Đoán xem ai đây nào!
-
Tác giả: (sẽ bổ sung sau)
Dịch: QT + Google translate.
Edit: Yu
Beta: @Băng Ly


Chúc mừng sinh nhật Tán Ca 🎉 Mãi mãi tuổi 18 ♥

1.

"Đoán xem ai đây nào!" Mộc Tranh trốn sau lưng anh, lấy tay che mắt Mộc Thu lại.

"Mộc Tranh!" Tô Mộc Thu chẳng nhìn thấy gì, đành phải dựa vào khứu giác của mình, "Hôm nay có cà chua xào trứng phải không ta?”

"Đoán sai rồi nè." Tô Mộc Tranh cười hì hì thả tay khỏi mắt anh. Cô bé đặt túi vải màu tím lên bàn rồi mở nắp hộp ra, "Đây là cá sốt cà chua đó!"

Hộp cơm được mở nắp, mùi hương của thức ăn nhà làm át hết cả mùi của mấy bát mì ăn liền còn đang nóng hôi hổi. Người anh em ngồi bên cạnh lập tức thò đầu ra ngó, "Ăn gì đấy hở Tô Mộc Thu?"

"Tao có cá sốt cà chua!" Cái giọng kiêu ngạo chẳng khác ban nãy Mộc Tranh nói tẹo nào, mắt cũng chẳng thèm chớp. Cậu kéo hộp cơm về cạnh mình, lại húp hai ngụm canh, vừa ăn vừa gật gù, "Ừ ừ, Mộc Tranh nhà mình càng ngày nấu cơm càng ngon, cơm vừa mềm vừa thơm, ngon lắm!"

"Tô Mộc Thu mày đừng có chọc chửi nha." Người anh em bên cạnh chỉ đành ngồi húp mì, ghen tị nhìn cậu trai đang ăn cơm ngon lành.

"Ai bảo tao có em gái cơ chứ." Nếu Tô Mộc Thu có một cái đuôi, vậy thì bây giờ nó sẽ vểnh hết lên trời vì sự kiêu ngạo của chủ nhân nó.

Mộc Tranh ghé tai anh thì thầm, "Anh, cơm em mua ở quán mà.”

Tô Mộc Thu vẫn mỉm cười, nhỏ giọng thì thầm lại vào tai em gái, "Kệ đi, bọn nó cũng không biết đâu."

"Anh, ban nãy tan học, em nghe nói anh bị người ta đánh bại." Mộc Tranh ngẩng mặt lên, "Có người còn lợi hại hơn cả anh hai hả?"

"Đúng là chuyện tốt không ra khỏi cửa, còn chuyện xấu thì truyền xa vạn dặm." Tô Mộc Thu chửi thầm, nhưng trước mặt em gái vẫn mạnh miệng nói, "Làm gì có ai đánh bại được anh hai em. Trạng thái của anh hôm nay không được tốt, ngày mai kiểu gì cũng phục thù được thôi.”

"Vâng." Mộc Tranh đáp, giọng nói trong trẻo và nét cười hiện rõ trên khuôn mặt, hai mắt cong cong như trăng non vậy, "Vậy mai em có thể đến tiệm net ngồi xem không?"

Tô đại đại cảnh giác hỏi, "Làm xong bài tập chưa đó?"

Em gái nhỏ xòe tay ra đếm thử, "Ngữ Văn thì chỉ còn mỗi học thuộc lòng sách thôi, bài tập Toán em làm xong hết rồi, à còn thêm một bài viết Tiếng Anh nữa."

Tô ca ca ngẫm nghĩ, "Thế tối nay mà làm xong bài viết kia thì sáng mai anh cho tới xem."

"Không được đổi ý đâu nha." Tô Mộc Tranh nhanh miệng nói.

"Đồ ngốc, đã bao giờ anh lừa em chưa?" Tô Mộc Thu nhéo nhéo mũi em gái, cười đáp.


2.

Tô Mộc Tranh đến sớm, chiếm được chỗ ngồi tốt nhất để xem trận đấu.

Nào ngờ người đến xem đông như kiến, dần dần vây kín cả chỗ họ ngồi. Tô Mộc Thu lo Mộc Tranh bị người ta đẩy ra ngoài, kéo em gái vào giữa hai người để xem cho rõ. Mộc Tranh nhìn anh trai mình ngồi bên trái, lại quay sang phải ngó thiếu niên lạ mặt kia. Anh trai chơi game thì ngày nào cũng thấy rồi, thôi thì mình sang bên kia xem một tí cũng được chứ sao.

Màn hình máy tính hiển thị dày đặc mấy cái hiệu ứng sáng lấp lánh, cũng những kĩ năng lạ mắt. Mộc Tranh xem chẳng hiểu lắm. Nhưng dựa trên thanh máu và thanh mana, cô bé vẫn có thể phân biệt được hai nhân vật, cũng nhìn ra hai người đang chơi kia ngang tầm nhau, không phân cao thấp. Âm thanh gõ phím lạch cạch truyền tới từ cả hai bên, càng ngày càng mãnh liệt. Khi trận PK đến hồi gay cấn nhất, thiếu niên kia cũng nghiêm túc hẳn lên. Tô Mộc Tranh thầm cầu trời, anh trai sẽ thắng, anh trai sẽ thắng. Nhưng hình như trời cao không nghe thấy tiếng cô bé cầu xin, màn hình máy tính trước mặt hiện ra hai chữ "Vinh Quang". Trước đây, bé cũng từng thấy hai chữ này trên máy của anh trai rồi.

Tô Mộc Thu buông chuột, lập tức nhìn xem em gái mình đâu. Thấy cô bé đang đứng cạnh Diệp Tu, coi bộ tập trung lắm lắm. Anh yên tâm, cất giọng gọi em gái, "Mộc Tranh."

"Anh..." Tô Mộc Tranh chạy ngay đến trước mặt Tô Mộc Thu, "Anh kia giỏi thật đấy."

"Nhưng mà trong lòng em, anh vẫn là người lợi hại nhất nha." Mộc Tranh nói, "Bởi vì anh còn làm được cá sốt cà chua mà."

"Bây giờ em gái anh cũng làm được sương sương rồi mà." Tô Mộc Thu vui vẻ trở lại ngay lập tức, cứ như là tuyệt chiêu làm cá sốt cà chua có thể khiến anh tặng vọt điểm kĩ năng, đánh cho Diệp Tu ngồi đối diện thua tan tác vậy.

Mộc Tranh lắc đầu, "Anh làm vẫn ngon nhất mà."

"Em là em gái cậu ta hả?" Diệp Tu cũng bước tới, tên này không để ý đến bầu không khí thì thôi đi, cũng không thấy hai anh em người ta đang thì thầm to nhỏ với nhau nốt à? Diệp Tu bỏ qua ánh lườm sắc như dao của Tô đại đại, cúi đầu nhìn tiểu Mộc Tranh.

"Anh trai em có nhắc đến em hả?" Tô Mộc Tranh hỏi.

Diệp Tu bật cười, "Chiều hôm qua cậu ta khoe khoang cá sốt cà chua em gái làm ăn rất tốn đưa cơm, với lại khen cơm em nấu ngon lắm."

Tô Mộc Tranh nói, "Thế để chiều nay em mang thêm chút cá sốt cà chua đến nhá."

"Vậy thì có lợi cho ông quá. Tay nghề em gái tui không phải ai cũng được ăn đâu đấy." Tô Mộc Thu ngồi bên đắc ý nói.

"Tui ngồi bên ăn mì cũng được mà, tui không kén ăn đâu." Diệp Tu đáp lời.

"Không được." Tô Mộc Thu không đồng ý, "Ông không ăn no lại không có sức, làm sao mà chiến tiếp với tui được."

"Không sao." Diệp Tu nói, "Không ăn no cũng dư sức thắng ông."


3.

Tô Mộc Tranh bị che mắt.

"Đoán xem ai đây nào!" Người phía sau đè thấp cổ họng, dùng giọng ồm ồm hỏi.

"Anh." Tô Mộc Tranh nói.

Tô Mộc Thu chán chường rút tay lại, "Chán thế, sao lần nào em cũng đoán đúng vậy!!"

Em gái nhỏ cong miệng cười, bỏ múi quýt vừa mới bóc vỏ xong vào miệng anh, lại chạy bịch bịch đến sofa bên cạnh, nơi Diệp Tu ngồi, cũng nhét một múi quýt vừa bóc vỏ xong vào miệng hắn, đảm bảo không cho nhả ra. Diệp Tu chép miệng mấy cái, chua chảy cả nước mắt, "Sao mà chua thế?"

Nét tươi cười trên mặt Mộc Tranh cũng biến mất, "Chua lắm hả?"

Cô bé cũng nếm thử một miếng, chua đến nhăn hết cả mặt vào.

Tô Mộc Thu bước ra khỏi phòng Mộc Tranh, cô bé vừa uống mấy ngụm nước cho trôi bớt vị chua, "Anh, sao quýt chua thế này mà anh không nhắc em sớm?"

Mắt cũng không thèm chớp, Tô Mộc Thu đáp, "Chua hả? Ai bảo chua vậy? Anh thấy ổn mà?"

Diệp Tu ngồi bên cạnh cười một tiếng, bị Tô Mộc Thu lườm một cái.

Tô Mộc Tranh nói, "Em ăn thử rồi, chua thật mà." Vừa nói chữ chua khỏi mồm, Mộc Tranh lại bắt đầu thấy hơi xót miệng, vội vàng uống thêm ngụm nước nữa.

"Chua thì sao? Vậy thì anh thích ăn chua đấy." Tô Mộc Thu nháy mắt với Diệp Tu một cái, nhưng mà đối phương từ chối tiếp nhận thông tin, "Thèm chua thì có con gái, có khi Mộc Tranh sắp tặng ông một cô cháu gái rồi."

"Vù." Tô Mộc Thu quăng một cái gối vào người Diệp Tu.

"Anh gần đây thích ăn chua thật à?" Em gái dạo này hầu như đều ở trường, đi sớm về muộn, Tô Mộc Thu lại phải đích thân xuống bếp.

"Cậu ta rất thích ăn chua, mỗi ngày đều bỏ rất nhiều giấm. Giấm trong nhà đều để phần anh trai em uống đấy." Diệp Tu nói.

"Cái gì?" Tô Mộc Thu cãi lại, "Ông mới là đứa không biết nêm nếm gia vị, đổ hết cả nửa lọ. Khoai tây sợi xào chua cay bị ông biến thành canh khoai tây giấm."

Nhân lúc hai người đang đấu võ mồm, Mộc Tranh lại bóc một quả quýt khác, nếm thử một miếng, ngọt, vậy nên cô bé bẻ một nửa đưa cho Diệp Tu, "Diệp Tu."

Diệp Tu ăn thử một múi, "Quả này ngọt nè."

Tô Mộc Thu đang nói dở cũng không quên nhìn em gái mình, nhưng Mộc Tranh lại không đưa một nửa còn lại cho anh, mà chần chừ một lúc, rồi lại đưa luôn cho Diệp Tu.

"Ăn nhiều bị nóng trong đấy." Diệp Tu có hơi không muốn nhận.

"Có ăn là tốt lắm rồi, lại còn kén cá chọn canh." Tô Mộc Thu tức giận nói.

Tô Mộc Tranh giả bộ ngửi ngửi, "Hình như có mùi gì ta?

Diệp Tu tiếp lời, "Mùi giấm chua nồng nặc nha."

"Anhhhhhh, có phải mùi khét không??" Tô Mộc Tranh luống cuống nói với Tô Mộc Thu, anh lập tức phản ứng, như gắn tên lửa vào mông mà phi vào trong bếp. "Diệp Tu, không phải ban nãy tui bảo ông coi bếp à?"

"Ây cái bếp ga này không có thanh đo độ lửa, tui đâu biết 80% là bao nhiêu đâu." Diệp Tu buông tay.

Tô Mộc Thu tay chân luống cuống dọn dẹp chiến trường. Lôi thịt cháy qua một bên, lại bỏ cái nồi cháy khét đi ngâm nước, thật may là chưa cháy cả cái bếp. Quạt trần vẫn quay vù vù, mà không khí trong phòng bếp thì nóng nực, trán anh lấm tấm mồ hôi.

"Anh, mở miệng." Mộc Tranh đứng trên băng ghế nhỏ cạnh chỗ Tô Mộc Thu đứng, cười hì hì nhìn anh.

Tô Mộc Thu ngoan ngoãn mở miệng, ăn miếng quýt em gái đút cho, rồi bị chua đến ê cả răng.

"Ủa anh? Sao anh lại bị chảy nước mắt?" Tô Mộc Tranh nghi ngờ hỏi.

"Khói. . . Bị khói bay vào mắt thôi." Tô Mộc Thu rưng rưng, nén nỗi đau nuốt miếng quýt.

"Ha ha." Diệp Tu ở ngoài này nghe thấy, không hề khách khí cười ra tiếng.

"Diệp Tu, cười cái gì?" Tô Mộc Thu tìm được mục tiêu trút giận.

"Không có gì. Vừa rơi ra vũ khí cam ấy mà." Diệp Tu nói.

"Ơ thế từ từ, đợi tui cọ xong cái nồi này rồi qua ngay!" Tô Mộc Thu vậy mà quên mất ban nãy Diệp Tu sung sướng trên nỗi đau của người khác.


4.

"Đoán xem ai đây nào?"

Mộc Tranh bị che mắt.

"Anh lại vừa ra ngoài hút thuốc hả? Cả người đầy mùi khói thôi."

Diệp Tu tự ngửi ống tay áo mình, "Sao anh chẳng ngửi thấy mùi gì vậy."

"Còn có mùi mì nữa." Tô Mộc Tranh nghiêm túc ngửi thử, "Có vẻ là vị dưa chua Lão Đàn."

"Mũi em thính thật đấy." Diệp Tu kéo ghế bên cạnh ngồi xuống. "Sao hôm nay lại đến đây?”

"Hôm nay huấn luyện xong rồi ạ." Tô Mộc Tranh đè mũ áo xuống, "Như này mà anh còn nhận ra hả?"

"Không sao đâu, chỗ này vắng người, đội mũ vậy không nóng hả?" Diệp Tu mở cho cô một chai nước.

"Không được." Tô Mộc Tranh lắc đầu, "Hôm nay em không gội đầu."

"Chú ý hình tượng Tô nữ thần à." Diệp Tu cười nói. Cái người này, mở mồm ra chỉ toàn lời lẽ trào phóng người ta. Tô Mộc Tranh không so đo với hắn, cầm lấy chai nước.

"Gần đây anh có ổn không vậy?" Tô Mộc Tranh hỏi.

"Cũng được. Ăn ngon ngủ tốt." Diệp Tu đăng nhập vào Vinh Quang. Một loạt tin nhắn gửi đến phủ kín màn hình, suýt nữa thì nhấn chìm hắn. Hắn lướt qua, xóa đi những tin nhắn lôi kéo làm quen, chỉ để lại vài cái hữu dụng.

"Thật không vậy?" Tô Mộc Tranh nghi ngờ.

"Mấy năm qua kĩ năng nấu mì của anh đây có tiến bộ." Diệp Tu nói, "Không tin thì lần sau anh nấu cho ăn."

"Được thôi." Tô Mộc Tranh cười, "Lâu rồi em cũng chưa ăn mì."

"Mấy bữa nay bị mọc một cái mụn ở trán. Mấy người kia suốt ngày hỏi thăm ngắm nghía." Diệp Tu biết "mấy người kia" mà Tô Mộc Tranh nói là ai. Trước đây cô nàng đều xưng tên, bây giờ chỉ còn là "mấy người kia".

"Giờ vẫn còn mọc mụn trứng cá hả? Chứng tỏ thanh xuân còn mãi đó!” Tô Mộc Tranh vén tóc mái lên, Diệp Tu liếc mắt nhìn, "Không có gì, chuyện nhỏ, mấy ngày nữa là lặn thôi."

Tô Mộc Tranh bị một câu "thanh xuân còn mãi" kia của Diệp Tu chọc cười, cô nàng ngồi cười cả nửa ngày mới thôi, "Diệp Tu."

"Hử?" Diệp Tu trả lời, tay không ngừng gõ phím.

"Em muốn chợp mắt một lúc." Tô Mộc Tranh bỏ mũ ra, nằm ngoài lên bàn. Đột nhiên, như nghĩ đến cái gì mà nghiêng đầu, đôi mắt đen láy kia lộ ra từ sau khuỷu tay, "Khoảng 9h30 gọi em dậy nhé. Vân Tú bảo hôm nay có phim mới."

"Được. Anh giúp em coi giờ." Diệp Tu ngó thời gian ở dưới góc phải màn hình, "Vẫn ngủ được nửa tiếng đấy."

Tô Mộc Tranh yên tâm nhắm mắt.

Tiếng gõ phím của Diệp Tu nhẹ dần, ngoài đường huyên náo, người xe đi lại tấp nập, nhưng những âm thanh đó đều bị ngăn cách bởi ô cửa kính. Bóng đèn kia cũng bị tắt đi. Tô Mộc Tranh mơ thấy một giấc mộng ngọt ngào.


5.

"Đoán xem ai đây nào?"

Có người che mắt cô lại.



END.
 

Bình luận bằng Facebook