Hoàn [CMSN Chu Trạch Khải 2021][Chu Trạch Khải] Không bàn ưu khuyết với người thường

Yari

Phó bản trăm người
Thần Lĩnh
Bình luận
80
Số lượt thích
325
Location
Đội tuyển Quốc gia
Fan não tàn của
Diệp đội
#1
Sinh nhật vui vẻ, Chu Trạch Khải!
-----
KHÔNG BÀN ƯU KHUYẾT VỚI NGƯỜI THƯỜNG
Link gốc: [全职/周泽楷中心]不与庸人论短长
Convert: Lá Lá
Edit: Yari

Beta: @Thobeo
——
Hệ liệt Trường Ca Chính Phó:
Cho dù chỉ là chiến đội một người, chỉ cần họ còn, mảnh đất họ yêu kính và bảo vệ sẽ không bao giờ hoang vu.

——

"Tiểu Chu, đi chơi bóng không?"

"Không được, chơi game."

"Đi chơi bóng đi."

"Chơi game."

"Chơi bóng."

"Chơi game."

"Chơi. . ."

"Chơi game." Chu Trạch Khải trực tiếp ngắt lời.

". . ."

". . ."

"Được rồi, cậu thắng." Bạn cùng phòng bất đắc dĩ lắc đầu, thật sự không biết game có gì vui.

Cả trường trung học phổ thông S đều biết, lớp 11 năm nay có một học sinh mới vừa cao ráo đẹp trai vừa siêu cấp trạch, nhưng bạn học Chu Trạch Khải vừa cao ráo vừa đẹp trai vừa siêu cấp trạch này lần đầu tiên nhận ra mình đẹp trai sau khi cùng mọi người quen biết đã được một học kì.

Lúc đó trong ký túc xá nam đúng là dư thừa hormone, nói chuyện, thảo luận về bóng rổ, bàn tán chuyện figure ACG siêu xe, chém gió chuyện quân đội chính trị, bốc phét về quần áo giày dép thể thao, còn nhỏ to cả dáng người nẩy nở của các bạn gái đang tuổi dậy thì như bông hoa chớm nở xung quanh. Mấy bạn nữ thì sẽ nằm chuyện phiếm nam sinh lớp nào anh tuấn đẹp trai, mấy cậu nam tất nhiên cũng bàn luận cô gái nào tương đối tuyệt vời, ngoài ra còn có cả mấy thứ đen tối chỉ hi hi ha ha ngầm hiểu với nhau.

Cậu bạn giường trên đang chém gió với mấy đứa khác về chuyện đi nghỉ đông hai người, bất thình lình ném cho Chu Trạch Khải im lặng giả chết nãy giờ một vấn đề nóng bỏng tay.

"Chu Trạch Khải à, cậu lớn lên đẹp trai như vậy, hẳn là đã có không ít kinh nghiệm tình trường ha?”

Nói rồi còn nháy nháy mắt cực kỳ bỉ ổi.

Chu Trạch Khải lập tức đứng hình, cái gì? Bạn gái? Chưa từng có mà, ngay cả tỏ tình cũng chưa có luôn á? Chờ đã, cậu nói gì tui, tui đẹp trai ư? Cậu nói thật không tui đẹp trai ư? Tui không cao to không cường tráng không cơ bắp cũng không có làn da bánh mật, tui đẹp trai chỗ nào?

"Không có."

"Thật sự không có?" Bạn cùng phòng của cậu tỏ vẻ có quỷ mới tin, mặt Chu Trạch Khải đẹp như thế này sao có thể không được ai tán cơ chứ? Người theo đuổi cậu lẽ ra phải xếp được cả một vòng quanh trường mới đúng! "Ba lần đầu cũng vẫn còn? Hay là cố ý gạt anh em, không được đâu nha!"

Thật sự không có mà! Chu Trạch Khải tròn mắt lắc đầu, giai đoạn này không phải chỉ nên tập trung học hành thôi sao, vội vàng yêu đương để làm gì, dù đặc điểm giới tính thứ cấp có kích động đến mấy cũng không đến mức suốt ngày nghĩ đến chuyện mây mưa chứ.

Nhìn đám bạn cùng phòng càng chém càng hăng càng lệch chủ đề, Chu Trạch Khải yên lặng lấy tai nghe ra bắt đầu đọc sách, trong lòng thầm niệm "không cùng chí hướng khó cùng thảo luận", những cuộc trò chuyện không bàn yêu đương kia tất cả đều là trò lừa bịp.

Trên thế gian này có rất nhiều người vì có vẻ ngoài hào nhoáng mà được nuông chiều sinh hư, được tâng bốc bên mây không biết trời cao đất dày, ỷ vào sự thiên vị của người khác liền muốn gì được nấy.

Chẳng có nhiều đứa trẻ lớn rồi vẫn còn ngại ngùng, biết điều, ham học lại còn lễ phép như Chu Trạch Khải, mà những đứa trẻ hoàn toàn không ý thức được ưu thế nhan sắc lại không biết lợi dụng điểm ấy thì càng ít.

Có một loại khó xử gọi là: Mọi người đều cảm thấy ta thường hay được khen, không cần khen thêm nữa, cho nên ta chưa từng được khen. Cũng giống như toàn bộ nữ sinh trong trường đều cảm thấy Chu Trạch Khải đẹp trai như vậy nhất định là đã có bạn gái, không dám tỏ tình, vì thế Chu Trạch Khải chưa từng được tỏ tình. Hơn nữa cậu được cha mình truyền thụ tư tưởng nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, hay nhìn thấy vóc người oai phong hùng dũng của quân nhân nên thẩm mỹ của Chu Trạch Khải bị bóp méo thành công rồi tự thấy mình là một nhóc còm nhom xấu xí.

Ưu tú hơn người đương nhiên là một loại tội lỗi, giá trị nhan sắc hơn người lại càng là tội lớn.

Thời điểm Chu Trạch Khải xách hành lí đến trại huấn luyện Luân Hồi, cùng lúc đó sinh ra đủ loại chủ đề bàn tán sau lưng như "bình hoa", "đẹp trai có ích lợi gì", "kẻ ngốc", v.v... tất cả đều như gió thoảng qua tai, chỉ là cậu thỉnh thoảng có chút tò mò, cậu trai nào đẹp như vậy, một tháng trôi qua vẫn là trung tâm đề tài?

Dẫu vậy cậu không quan tâm lắm, cậu dồn hết tinh lực vào việc huấn luyện. Chu Trạch Khải đã tự cân nhắc kĩ việc gia nhập Luân Hồi, cậu muốn học xong trung học, Luân Hồi thành tích trung bình là một lựa chọn không tồi, hơn nữa cậu còn chơi chung nghề thiện xạ với đội trưởng Trương Ích Vỹ, ở đây cậu có thể nhận được tài nguyên và huấn luyện tốt hơn.

Sự thật đúng như thế, Luân Hồi cung cấp phần mềm huấn luyện nghề thiện xạ cho những đứa trẻ rất đầy đủ. Càng nhiều phần mềm tập trung vào công kích thì số liệu phân tích chiến thuật càng tường tận. Chu Trạch Khải ở trong trại huấn luyện tiến bộ vượt bậc, ví như cá gặp nước cũng chẳng ngoa, dáng vẻ quyết tâm luyện tập của cậu thậm chí còn thu hút ánh mắt của người phụ trách trại huấn luyện, có điều người đó cũng chỉ nhìn một lúc rồi lại đi. Chu Trạch Khải thở phào nhẹ nhõm, vừa nãy ánh mắt xung quanh nhìn cậu quá mãnh liệt, cứ như có gai ở sau lưng.

Cho đến một hôm Chu Trạch Khải đang tự giác tắt máy thu dọn bàn ghế sau khi kết thúc huấn luyện, trên đường đi ăn cơm lại nghe thấy tiếng xì xào bàn tán, tuy đã hạ giọng thì thầm nhưng cậu vẫn nhạy bén nghe được hai từ.

Bình hoa.

Chu Trạch Khải giật mình, nhìn xung quanh xem người được nói đến ở chỗ nào, kết quả ngó một vòng phát hiện chỉ có mình ở gần nhất.

Bình hoa?

Hóa ra đang nói về mình?

Chu Trạch Khải sờ sờ mặt, cảm thấy thế giới này thật không chân thực.

Chu Trạch Khải muốn quay đầu lại nhắc nhở họ nói chuyện phiếm nhỏ giọng chút, cậu nghe thấy nè, thế nhưng liền từ bỏ ngay lập tức. Người khác nói gì cũng đâu liên quan đến cậu, chơi game cũng không phải dựa vào gương mặt. Vì thế cậu kiềm lại tiếp tục nhanh chân đi vào nhà ăn, hơi đói bụng rồi.

Khi thành tích đánh giá lần đầu tiên được gửi xuống, tất cả mọi người đều phải im miệng. Bởi vì đội viên chuyên nghiệp, tuyển thủ trị liệu địa vị cao quý Phương Minh Hoa cùng người phụ trách trại huấn luyện đích thân chạy tới, chỉ đích danh Chu Trạch Khải. Ngoại trừ vòng đầu tiên Phương Minh Hoa cầm tài khoản Cuồng kiếm sĩ vào trận, lúc sau chọn tùy ý vài người đánh luân phiên.

Như anh mong muốn, Chu Trạch Khải cứ đánh hết lượt này đến lượt khác, Phương Minh Hoa khoanh tay đứng bên cạnh không lên tiếng. Có mấy đội viên không nhẫn nại cúi đầu thì thầm bảo Chu Trạch Khải đây là muốn trở thành chuyện cười rồi, bình hoa cũng chỉ có thể là bình hoa thôi. Chu Trạch Khải nghe thấy nhưng cậu không biết tiền bối Phương Minh Hoa có nghe được không. Cậu chỉ nắm chắc chuột, đánh ra một chuỗi Áp Súng mà mặt chẳng biểu cảm gì.

Ngày hôm ấy cứ thế như bọt nước trong ao, dậy sóng mấy lần liền biến mất dưới mặt nước tĩnh lặng.

Chu Trạch Khải vẫn huấn luyện như cũ, xuất sắc như cũ, cũng không ai tình nguyện nói chuyện với cậu như cũ. Cậu có quan hệ không tệ với Lữ Bạc Viễn bàn bên, nhưng cũng chỉ thường thường thôi. Nửa tháng trôi qua, Chu Trạch Khải đột nhiên nhận được thông báo mang thẻ căn cước đến văn phòng quản lí một chuyến.

Phương Minh Hoa cũng đang ở đấy, nhìn cậu cười hài lòng, lại quay đầu tiếp tục nói chuyện với quản lí. Quản lí không lên tiếng, chỉ cầm một tập tư liệu lật qua lại, trong máy tính vẫn đang chiếu replay, Chu Trạch Khải nhận ra đó là video trận cậu đấu với Phương Minh Hoa. Sau đó hắn ngẩng đầu lên trao đổi với Chu Trạch Khải vài việc, cuối cùng hỏi: "Cậu có muốn ra mắt hay không?"

"Muốn."

"Vậy cậu tự gọi điện thoại cho ba mẹ đi, để họ đến kí tên cho cậu." Phương Minh Hoa nghe vậy chỉ chỉ điện thoại trên bàn của quản lí, "Gọi ở chỗ này."

Chu Trạch Khải gọi điện thoại.

Cậu nhìn ba mẹ nghiêm túc kí tên ở cột người giám hộ, lại đến trường, nhìn con dấu đỏ in xuống ở phòng làm việc của hiệu trưởng. Chu Trạch Khải cầm hồ sơ ra khỏi cổng trường, nhìn lên trời nghĩ, cậu cuối cùng cũng chẳng học xong cấp ba.

Hai ngày sau Phương Minh Hoa lại đến thông báo gọi cậu, khi đến nơi vừa vặn gặp được Trương Ích Vỹ, cậu vừa định chào hỏi đội trưởng thì thấy Trương Ích Vỹ lườm cậu rồi phất tay áo bỏ đi. Lúc nhận được thẻ tài khoản, Chu Trạch Khải mới chợt nhận ra đây là Nhất Thương Xuyên Vân.

Nhất Thương Xuyên Vân.

Vậy Trương Ích Vỹ thì sao?

Sau đó cậu hiểu ra, liền cầm thẻ tài khoản đứng bất động.

Quản lí ý vị sâu xa dặn dò cậu vài chuyện trong đội rồi để Phương Minh Hoa dẫn cậu đi làm quen một chút với phòng huấn luyện của chiến đội, các đội viên và kí túc xá.

Chu Trạch Khải không nói lời nào.

Phương Minh Hoa cho rằng cậu căng thẳng vì đột nhiên gánh trọng trách to lớn, vội vàng vỗ vai thấp giọng khuyên nhủ: "Đừng lo lắng, không cần quá áp lực."

Chu Trạch Khải nhìn anh cười ngại ngùng, sau đó chỉ dán mắt nhìn mũi chân đến xuất thần.

Hóa ra tài giỏi cũng áp lực?

Cậu chỉ cảm thấy không tài giỏi mới chính là áp lực.

Từ bỏ việc học hành đang tốt đẹp vì năng khiếu đánh Vinh Quang, nếu không ưu tú sẽ làm Chu Trạch Khải khó chịu. Cậu quá xuất sắc, xuất sắc đến mức hiển nhiên, không xuất sắc mới không bình thường. Cậu có lỗi với Trương Ích Vỹ, nên cậu phải càng nỗ lực, càng vượt trội thêm, còn phải luôn luôn vượt trội hơn nữa mới được.

Trương Ích Vỹ rời đi, chẳng ai yêu cầu cậu bất cứ chuyện gì, nhưng cậu hiểu cậu được kì vọng điều gì.

Ngược lại, cậu sẽ không lo lắng vì thực lực của mình, nhưng Luân Hồi thì không như thế. Fan của Luân Hồi cũng không.

Trong đội phân chia bè phái cộng thêm cả thù mới hận cũ, mùa giải thứ năm thực sự là gió tanh mưa máu. Biểu hiện của bản thân Chu Trạch Khải chỉ có thể nói là đúng quy củ, mọi người có thể nói là cả đội liên lụy cậu, hoặc cũng có thể nói cậu không phối hợp được với Luân Hồi. Lời đàm tiếu bên ngoài Chu Trạch Khải có thể không quan tâm đến, nhưng lục đục nội bộ không thể bỏ qua không để ý.

Bọn họ không làm gì, đội trưởng chỉ huy thì trả lời không vấn đề đều nghe lời cậu, cậu trưng cầu ý kiến cũng có thể nói được hết, chỉ huy quá ngắn gọn không phản ứng theo kịp là chuyện bình thường, lúc thi đấu quá thành thật không chủ động không bị động cậu cũng chẳng thể nói họ nhường, tỉ mỉ xét nét quá thì lại có vẻ không thích hợp lắm.

Chu Trạch Khải da mặt mỏng, bình thường đã quen tĩnh lặng giờ càng sốt ruột càng không thể thốt nên lời, chỉ biết âm thầm cùng nhóm mùa năm phàn nàn chuyện trong đội quá đau đầu, lại không dám làm mất lòng mấy tiền bối.

Đúng lúc này Phương Minh Hoa dẫn Giang Ba Đào từ trên trời hạ xuống: Đừng lo, mọi thứ sẽ ổn thôi.

Cảm ơn trời đất.

Chu Trạch Khải đứng cạnh Phương Minh Hoa nghe Giang Ba Đào phân tích replay của mình ở vòng đấu trước, đầu gật gật như gà mổ thóc, đúng đúng đúng từng lời cậu nói tui đều nghĩ như vậy nhưng bọn họ không để ý tui aaaaa.

Mùa giải thứ sáu khi Giang Ba Đào gia nhập Luân Hồi khởi sắc rất rõ ràng, nhưng tiếng tăm bên ngoài của Chu Trạch Khải vẫn không dễ nghe.

Chẳng có gì mới lạ, lí do cũng vì khuôn mặt của cậu.

Tô Mộc Tranh đã quá chán chường với sự thiển cận của Đào Hiên, đang nỗ lực thoát khỏi cái mác phụ thuộc vào Diệp Thu. Chu Trạch Khải thì lại bị hãm sâu vào vòng xoáy dư luận đức không xứng với chức vị, những nghi vấn này càng bị phóng đại thêm vì nhan sắc của cậu. Nhà đầu tư sau lưng Luân Hồi có kinh nghiệm lăng xê, Luân Hồi đối với việc thương mại hóa của tuyển thủ cũng coi như có chừng mực, giữ đúng mức để mọi người có ấn tượng mà không phản cảm. Nhưng trường hợp của Chu Trạch Khải lại là thiên tài ra mắt ép đội trưởng rời đi lại còn dùng thẻ tài khoản át chủ bài của tuyển thủ chủ lực.

Còn chưa đến thời đại phổ biến chuyện "rõ ràng có nhan sắc nhưng lại muốn dựa vào tài năng", nhưng những câu như ngoài mặt nạm ngọc dát vàng, bên trong thùng rỗng kêu to, có tiếng chẳng có miếng, chỉ hào nhoáng bên ngoài lại có cả đống, gieo nên định kiến trong tâm trí mọi người rằng vẻ ngoài đẹp đẽ có quan hệ với ngu ngốc bất tài. Thế nên rất nhiều người có ác cảm với Chu Trạch Khải.

Đến lúc thế hệ thành viên mới của đội quán quân Luân Hồi cơ bản đã hòa hợp với nhau, người ghen ghét với Chu Trạch Khải vẫn nhiều như cũ. Lúc này chẳng phải căm ghét thực lực của cậu, mà là oán hận việc bố trí chiến đội.

Chiến đội một người?

Chu Trạch Khải cười tự giễu, đơn giản là bọn họ cảm thấy cậu giống như tiền bối Vương Kiệt Hi ở mùa giải thứ ba, thực lực quá xuất sắc lại tách rời với chiến đội, cái bóng của thiên tài che lấp hết ánh sáng toàn đội thôi. Cũng có không ít ý kiến bàn tán sau lưng rằng Chu Trạch Khải tự định đoạt cả Luân Hồi theo ý mình, sự dụng thủ đoạn độc đoán, áp chế các tuyển thủ xuất sắc hơn mình như Giang Ba Đào và Ngô Khải, trong đội Luân Hồi thực sự bất hòa nghiêm trọng. Nhưng chuyện này có phải là sự thật không? Chẳng qua cũng chỉ là đoán mò.

Đỗ Minh ngồi hóng chuyện gào to: Tại sao tui lại không biết tui mãi làm người thứ sáu vì tui cãi nhau với đội trưởng chứ!

Ngô Khải điềm tĩnh vuốt râu: Tôi còn bởi vì bị chèn ép nên không được chú ý đây.

Vu Niệm ôm ghế tựa cằm: Vậy tôi đây chính là kẻ dự bị đáng thương dưới thế lực hắc ám của đội trưởng rồi.

Thái độ của Chu Trạch Khải vẫn đứng đắn như mọi khi: Hừ, liên quan gì tới tôi.

Chính chủ không tức giận, không có nghĩa những người khác cũng chịu đựng được việc này. Giang Ba Đào quay sang Lữ Bạc Viễn nở một nụ cười thật ấm áp: "Bạc Viễn à nhờ cậu đi mua hai phần vịt Zhou Hei Ya* về, mấy người chúng ta cùng nhau ăn – ngon – miệng một chút." Lữ Bạc Viễn rùng mình, nhanh chóng chạy đi mua cổ vịt, cánh vịt cùng với chân vịt về dưới ánh nhìn yêu thương của Phương Minh Hoa, ngồi một bên vừa gặm cánh vừa nghĩ đây là hận anti-fan của Chu đội đến mức nào mới muốn nhai thịt gặm xương thế này.

*chơi chữ, ý nói antifan của Chu Trạch Khải

Sau đó Chu Trạch Khải bị cay phát khóc.

Sau đó mọi người luống cuống tay chân tìm nước, bảy tỏ ý kiến không dám cho dân thành phố S ăn ớt nữa.

Đến khi Tôn Tường chuyển nhượng tới Luân Hồi, các thành viên của chiến đội lại không thèm để ý đến Chu Trạch Khải tội nghiệp mà vui vẻ ăn lẩu: Oa, thật thơm.

Tôn Tường và Chu Trạch Khải cũng giống nhau, đều là kẻ nằm trong vòng xoáy dư luận. Nhất là sau khi Gia Thế lật thuyền ở vòng khiêu chiến, việc Tôn Tường có phải trẻ trâu ngông cuồng hay không có phải chết vì danh tiếng hay không vẫn bị nhắc đi nhắc lại, khiến Tôn Tường bị áp lực lớn đến mức không thể buông bỏ để hòa nhập vào đội ngũ.

Hắn xấu hổ, khủng hoảng, tự ti, mờ mịt, phẫn nộ lại không thể nào giải tỏa ra vì biết rõ điều dư luận nói chính là sự thật, nhưng cũng chẳng phải sự thật, hắn lún sâu vào suy nghĩ rằng mình là gánh nặng mà tự phủ định bản thân, thậm chí không dám đối mặt ý tốt của chiến đội mới. Tôn Tường quá quan tâm đến sự đánh giá của người khác, những lời phán xét ấy biến thành trăm ngàn sợi tơ mảnh vây Tôn Tường thành kén, làm cho hắn không cách nào thoát ra.

Chu Trạch Khải và Giang Ba Đào cùng nhau tìm Tôn Tường nói chuyện, Tôn Tường nói một chút liền co người lại run rẩy. Chu Trạch Khải xoa xoa mái tóc vàng của hắn, mở chủ đề Weibo cho hắn xem, mười bài post weibo thì có ba bài tung hô nhan sắc, hai bài khen ngợi kỹ thuật, còn lại đều mắng Chu Trạch Khải.

"Đội trưởng, anh không cảm thấy khổ sở hay sao?"

"Đã quen, không xem."

Tôn Tường ủ rũ hỏi thế nhưng tôi vẫn rất khó để vượt qua, Gia Thế sai lầm do tôi ư? Tôi thật sự không được ư?

Là lỗi của cậu, nhưng cũng không hoàn toàn là lỗi của cậu, cậu vẫn rất giỏi.

Người có tài luôn khác biệt với người thường, mọi người đã quen với việc cậu xuất sắc, không xuất sắc sẽ bị chỉ trích, có xuất sắc hơn cũng không được khen thưởng. Không được khen chẳng quan trọng lắm, Chu Trạch Khải không quan tâm, cậu hi vọng Tôn Tường cũng không quan tâm.

Không bàn ưu khuyết với người thường, làm tốt phần mình là được rồi. Người khác thích nói ra sao cứ để họ nói.

Bởi vì sống là luôn tự tranh đấu với bản thân mình.

END
 
Last edited:

Yari

Phó bản trăm người
Thần Lĩnh
Bình luận
80
Số lượt thích
325
Location
Đội tuyển Quốc gia
Fan não tàn của
Diệp đội
#3
Cả năm có một ngày sinh nhật nên em nó tặng quà lớn quá chừng :xu:xu
Tranh thủ trước khi bị thi cử đè chị ạ :chu vả lại còn là năm đầu tiên cmsn tiểu Chu :3
 

Bình luận bằng Facebook