Chương 727: Bị tập kích
Không ngờ người chơi kia gửi thêm một tin khác, “Trong đám Lam Khê Các có một cao thủ!”
“Cao thủ? Cao tới đâu?” Vũ Tận Tri khinh thường. Có đại thần Diệp Thu tọa trấn, đừng nói cao thủ trong game, cao thủ giới chuyên nghiệp cũng phải tạt qua một bên. Tuần trước gã nhân vật mới xuất sắc gì đó bên chiến đội Hô Khiếu không phải cũng bị đại thần đánh cho dập mặt chạy về sao?
“Tui không biết, chưa kịp làm gì đã bị giết mất tiêu, hình như mới mười mấy giây, móa thao tác thiệt sự vãi nhanh luôn!” Tin này gửi sang rất nhanh, giống như ám chỉ tốc độ tay của hắn cũng không đến nỗi, vậy mà...
“Mười mấy giây!” Vũ Tận Tri nghe xong mới thấy gai người. Đối với đám người chơi bình thường, đừng nói là PK, đấm bao cát cũng chưa chắc trong vòng mười mấy giây đánh được HP về 0. Vị “cao thủ” này quả nhiên không đơn giản.
Vũ Tận Tri vội báo tin này cho Diệp Tu và ba hội trưởng.
“Mười mấy giây!” Cả đám đều bị hù giật mình.
“Nghề gì?” Diệp Tu nói.
“A!” Vũ Tận Tri a một tiếng, lại vội đi hỏi.
“Kiếm khách.” Chốc sau đã truyền đáp án về.
“Không lẽ là Hoàng Thiếu Thiên?” Bạch Khê Lưu Cảnh bật thốt lên. Kiếm khách Lam Khê Các giết người trong mười mấy giây, khiến mọi người đều lập tức liên tưởng đến vị Kiếm Thánh nọ.
“Ổng nói chắc không phải.” Vũ Tận Tri tất nhiên có hỏi chuyện này.
“Sao biết chớ?” Bạch Khê Lưu Cảnh nói.
“Ổng bảo lúc người kia ra tay không nói tiếng nào.” Vũ Tận Tri đáp.
“Ồ!” Mọi người bừng tỉnh, Bạch Khê Lưu Cảnh gật gù phát biểu, “Xem ra không phải thật.”
“Nó đánh lén hả?” Diệp Tu hỏi.
“Không.” Vũ Tận Tri đáp, “Là bên mình đánh lén trước, mà bên kia né được, quay đầu đập lại...”
“ID tên gì?” Trảm Lâu Lan hỏi.
“Lưu Vân.” Vũ Tận Tri đáp.
Trảm Lâu Lan lập tức đi bới kho tư liệu của mình. Dữ liệu lưu trên máy tính rất tiện, chỉ cần search chữ “Lưu Vân”, năm giây sau liền vào game báo cáo kết quả, “Không biết, mấy ông thì sao?”
Mấy hội trưởng khác cũng đi search giống hắn, đều đáp, “Không biết, chưa từng gặp.”
“Mười mấy giây đã giết được một cao thủ ở Thần Chi Lĩnh Vực, nhất định là cao thủ chuyên nghiệp rồi. Dân Lam Vũ, không phải Hoàng Thiếu Thiên, còn là ai nữa?” Diệp Tu cũng không nghĩ ra.
---
“Đằng trước kìa, nhanh nhanh!” Vũ Tận Tri la hét ỏm tỏi, tình báo là từ công hội bọn hắn, tất nhiên rành vụ tọa độ nhất. Khi đoàn người dần tiếp cận mục tiêu, đột nhiên cửa sổ của căn nhà gỗ bên phải đội ngũ ầm vang một tiếng, vỡ vụn thành từng mảnh, một bóng người cong lưng lao ra từ khung cửa hẹp, ưỡn người giữa không trung chém mạnh ra một nhát kiếm.
Đội ngũ phút chốc lâm vào hỗn loạn, chẳng ngờ gặp phục kích, đờ mờ bình thường toàn là họ đi núp lùm đâm sau lưng người khác mà!
Kiếm quang vun vút, tốc độ ra chiêu cực nhanh. Kiếm bổ xuống trực diện khiến người chơi né rất vất vả, nhốn nháo tránh trái né phải, chợt vệt kiếm quét ngang qua, làm đám người phải tạt về sau chừa ra một khoảng trống.
Bóng người rơi xuống khoảng trống này, không ngừng công kích, tay cầm kiếm lật lại đánh ra một chiêu làm vô số người hoảng sợ.
Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm!
Đây là một đại chiêu cần thao tác rất phức tạp, người này chỉ bay ra từ cửa sổ, chém một nhát vào đám đông rồi rơi xuống đất đã hoàn thành được nó. Khi vừa chạm đất liền xuất thủ, đường kiếm vun vút, ánh bạc đầy trời. Chiêu này không nhằm vào ai cụ thể, mà hướng tới tất thảy mọi người. Họ chưa kịp tỉnh lại từ cú shock đại chiêu, mỗi đứa đã ăn một nhát, máu phun toe toét. Kích cuối cùng của Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm bổ thẳng về phía trước, xung lực tạo ra thổi bay một đám người, đẩy một đám khác ngã nghiêng xiêu vẹo.
Nhanh, thực sự quá nhanh, nhanh đến không kịp ý thức!
Dùng Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm trong đám đông không phải là hành động sáng suốt, vì Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm tuy xuất chiêu nhanh, tấn công mãnh liệt, nhưng vướng nhược điểm chết người là thu chiêu cực chậm. Sau khi đánh xong kích cuối cùng, nhân vật thu kiếm lại đứng yên ở đó, tuy tạo hình nhìn rất ngầu, lại chẳng người chơi nào thích nổi, vì lúc này nhân vật đang bị đông cứng.
Nhưng đám đông bị đánh cứ đờ ra, giúp chiêu Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm đi ngược lẽ thường này bỗng gặt hái thành công ngoài ý muốn, đợi cả bọn tỉnh hồn lại người ta đã thu chiêu từ lúc nào. Nhân vật khẽ bật lên tại chỗ, chân vừa rời mặt đất lập tức thi triển Ngân Quang Lạc Nhẫn, một vòng sóng xung kích quét ngang hất đám người chơi vừa bị đánh phun máu lật nằm. Mà người nọ lại tiếp một chiêu Tam Đoạn Trảm, tạm tha đám bị lật, đuổi giết đám vừa bị kích cuối cùng của Ảo Ảnh Vô Hình Kiếm hất văng, quyết tâm đánh cả đội nằm hết mới thôi.
Đội ngũ mà bốn công hội tập kết bị đánh cho tan tác. Bấy giờ mới có vài người chợt tỉnh, dáo dác nhìn xung quanh, phát hiện quanh đây không còn chỗ nào có động tĩnh ngoài nơi này, vậy là chỉ có một kẻ tập kích ư?
Lưu Vân.
Người tới đúng là Lưu Vân của Lư Hãn Văn. Đám Diệp Tu đi ở hàng đầu quay lại nhìn, đập vào mắt chính là ID này. Tất nhiên cũng nhìn thấy khoảnh khắc người này chẻ đội ngũ của họ làm hai, cảm thấy người này đúng là vô cùng lợi hại.
“Kệ nó, chúng ta đi tiếp, mục sư chú ý buff máu.” Diệp Tu chỉ huy.
“Ớ?” Bốn hội trường đều ngạc nhiên. Tên nhóc lớn mật này dám đi phục kích một mình, đáng ra nên dạy dỗ cho nó ngưng phách lối chứ? Bốn người đều ỷ bên mình đông, muốn cho nó một bài học, không ngờ đại thần lại ra chỉ thị như vậy. Chẳng lẽ đại thần cũng ngại thằng nhóc này sao?
Trong lòng bốn người lăn tăn, nhưng vẫn nghiêm túc truyền lệnh đi. Cả đội nghe xong xôn xao một trận, nhưng không thể không nghe. Lúc này Diệp Tu lại bảo bốn người, “Mấy ông dẫn đội đi, tui đi sau áp trận.”
“Hả?”
“Tay Nhỏ, đi với anh.” Diệp Tu không giải thích nhiều, chỉ kêu Tay Nhỏ Lạnh Giá đại diện Hưng Hân bọn họ.
Tay Nhỏ Lạnh Giá không hỏi một câu, theo Ngộ Đạo Quân của Diệp Tu luồn ra phía sau. Lưu Vân của Lư Hãn Văn tập kích giữa đường, đánh từ bên phải đến bên trái đội ngũ, không ngừng nghỉ một giây, không ngờ cả đội nhắm mắt làm ngơ không thèm để ý, cứ rầm rập tiến về phía trước. Chỉ mỗi nghề trị liệu thỉnh thoảng buff máu cho những người tuột HP.
Lư Hãn Văn thầm lấy làm lạ, đánh một kiếm, hai kiếm, ba kiếm, đâm người này, đẩy người kia, nhưng chẳng thấy ai để tâm đến mình, cứ tự nhiên chạy về phía trước, cứ như mấy chiêu ấy chỉ là đòn gãi ngứa của quái cấp thấp ở khu luyện cấp không bằng. Tất nhiên lực công kích của Lư Hãn Văn không phải dạng vừa, mặc nguyên set đồ cam, tuyệt đối là VIP của VIP trong game, đánh nhát nào là buff phải khóc nhát đó. Vậy mà đám này cứ ôm rổ bơ đi, bị đánh cũng im ru chẳng thèm chống cự.
Bởi bốn vị hội trưởng đã ra chỉ thị vô cùng rõ ràng, “Mặc kệ nó, tiếp tục đi, trị liệu hồi máu.”
“Tại sao mấy người không đánh trả?” Rốt cuộc Lư Hãn Văn bực mình lên tiếng, mọi người nghe tiếng cậu ta đều giật mình, rõ ràng vẫn còn là con nít!
Lúc này có người trả lời, “Bởi vì tụi này có chuyện gấp cần làm.”
Lư Hãn Văn tìm được nơi phát ra âm thanh, chính là từ phía hai mục sư đang đi về hướng cậu. Ngộ Đạo Quân, tên này đã từng được Lam Hà đề cập, chính là clone của đại thần Diệp Thu.
“Diệp Thu tiền bối?” Lư Hãn Văn trực tiếp hỏi.
“Anh đây, chú em là ai?” Diệp Tu hỏi.
“Em tên là Lư Hãn Văn.” Lư Hãn Văn to giọng nói.
“Lư Hãn Văn?” Diệp Tu có thể khẳng định mình không hề biết cái tên này, rõ ràng đây là nhân vật mới của chiến đội Lam Vũ, có lẽ lúc trước được huấn luyện trong trại, chưa từng công khai xuất hiện trước công chúng.
Lam Vũ tìm được một mầm non rất tốt! Lúc Diệp Tu đang tấm tắc, Lưu Vân của Lư Hãn Văn đột nhiên ập về phía hắn. Nhoáng một cái, mắt mọi người hoa lên, đến khi nhìn kỹ lần nữa, khắp nơi đều vang lên trầm trồ thán phục.
“Tám người!!”
Chương 728: Thật sự quá khó chơi
Kiếm Ảnh Bước, tám ảnh ảo.
Trong trận chung kết, Kiếm Ảnh Bước của Hoàng Thiếu Thiên tạo ra bảy ảnh cũng đủ khiến quần chúng kinh sợ. Trong Liên minh ngoại trừ Hoàng Thiếu Thiên, người có khả năng khiến Kiếm Ảnh Bước vượt qua bảy ảnh e rằng chỉ có tuyển thủ kiếm khách Lưu Tiểu Biệt của Vi Thảo. Song, mặc dù tốc độ tay của người này rất nhanh nhưng không thể khống chế tốt. Tốc độ tay và thao tác không đồng đều chính là vấn đề kìm hãm tuyển thủ này phát triển. Tạo được nhiều ảnh nhưng thao tác không tốt, người ngoài nhìn vào liền phân biệt được thật giả, vậy sự tồn tại của Kiếm Ảnh Bước cũng không còn giá trị gì.
Kiếm Ảnh Bước mà Lư Hãn Văn sử dụng lên đến tám ảnh, với con số này cũng đủ hù toàn bộ người chơi chết đứng, bởi lẽ trong lịch sử Vinh Quang, chưa có người nào khiến Kiếm Ảnh Bước đạt tối đa tám ảnh.
Còn Diệp Tu, sau phút ngớ người ban đầu thì lập tức nhìn thấu. Tuy Lư Hãn Văn thao tác ra tám ảnh nhưng khả năng khống chế lại không hoàn hảo. Diệp Tu vừa nhìn đã phát hiện 4/8 cái là giả. Trên thực tế, tám ảnh của Lư Hãn Văn vẫn còn non lắm, thà là bảy ảnh nhưng khó phân biệt của Hoàng Thiếu Thiên còn hơn.
Nhưng đó là với tuyển thủ lão làng dày dặn kinh nghiệm như Diệp Tu thôi. Đừng nói là người chơi thường, kể cả tuyển thủ chuyên nghiệp nếu không am hiểu việc phán đoán kỹ năng Kiếm Ảnh Bước, chỉ e không ai chịu được tám ảnh này của Lư Hãn Văn. Quan trọng hơn, Lư Hãn Văn còn rất trẻ, giọng còn chưa bể, nhiều lắm là 13 hay 14 tuổi? Đợi vài năm nữa nó lớn hơn, thao tác ổn định hơn, rất khó nói tám ảnh này có biến thành “tám em giống quá nhìn không ra” hay không còn chưa biết.
Trình Kiếm Ảnh Bước hiện tại đã hù đám người chơi trong game hú hồn, nhưng với Diệp Tu thì vẫn còn non và xanh lắm. Trong tám cái, vừa nhìn đã phát hiện bốn giả, thà là thao tác năm cái nhưng không nhận ra cái nào còn hơn.
Diệp Tu dứt khoát để Ngộ Đạo Quân xông thẳng đến, mọi người xung quanh nhìn hắn đánh thẳng vào một ảnh, nếu nó là chân thân vậy chả phải tự kề đầu đến lưỡi kiếm sao?
Diệp Tu đã tính trước, nên chẳng mảy may để tâm đến sự kinh ngạc của mọi người. Khi Ngộ Đạo Quân xông thẳng đến, đồng thời thánh giá trong tay cũng bắt đầu run lên, kỹ năng của mục sư chỉ phát động khi thánh giá lóe sáng. Tuy cùng nghề trị liệu, nhưng công kích của mục sư so ra vẫn mạnh hơn sứ giả thủ hộ nhiều, vẫn có vài skill khá tốt.
Thôi Miên, Ngọn Lửa Thần Thánh, Ánh Sáng Thánh Giới.
Ba kỹ năng của mục sư thi triển một mạch.
Thôi Miên khiến mục tiêu rơi vào trạng thái ngủ say.
Ngọn Lửa Thần Thánh là kỹ năng thương tổn kéo dài trong 5 giây, phong ấn 3 giây.
Nhân vật bị vòng sáng của Ánh Sáng Thánh Giới bao lấy, thương tổn phải chịu tăng 30, kỹ năng kéo dài trong 6 giây.
Đương nhiên, ba kỹ năng này sử dụng với bốn ảnh khó phân biệt còn lại. Ảnh của Kiếm Ảnh Bước giống như ảo ảnh vậy, nếu không phải hàng thiệt thì sẽ bị chọc thủng ngay. Chỉ có điều, trang bị của Ngộ Đạo Quân thật sự quá cùi, trang bị đã không ngon, thuộc tính nhân vật còn có hạn. Dưới tình hình không có trang bị tăng tốc độ đọc phép, muốn ba kỹ năng phóng đến chỗ Lưu Vân cùng lúc, trong khi cả ba kỹ năng này đều cần đọc đúng bài bản, quả là chuyện bất khả thi. May mà Diệp Tu không chỉ có một mình, hắn có dẫn theo Tay Nhỏ Lạnh Giá.
Tay Nhỏ Lạnh Giá thành thạo trong việc phán đoán, phân biệt loại kỹ năng này chính là nghề của cậu ta. Tuy chưa đến trình liếc qua đã thấy như Diệp Tu, nhưng ngay khi skill của Ngộ Đạo Quân bay ra, Tay Nhỏ Lạnh Giá cũng nhận ra ba ảnh giả trong đó. Cậu ta vẫn còn kém xa Diệp Tu, Diệp Tu vừa nhìn đã nhận ra bốn, cùng khoảng thời gian, Tay Nhỏ Lạnh Giá nhận ra ba.
Không cần ai dạy phải làm gì tiếp theo, thánh giá trong tay Tay Nhỏ Lạnh Giá cũng vội giơ lên làm phép. Chẳng qua cậu mất thời gian xác định hơi lâu, lại thêm khoản tốc độ tay không thể bì với Diệp Tu, chờ cậu chuẩn bị xong xuôi chỉ có thể miễn cưỡng phóng ra một pháp thuật, đây cũng là nhờ trang bị của Tay Nhỏ Lạnh Giá ngon hơn Ngộ Đạo Quân, tuy thao tác chậm, nhân vật đọc phép lại nhanh. Lúc Tay Nhỏ Lạnh Giá phóng ra Ngọn Lửa Thần Thánh, Ngộ Đạo Quân của Diệp Tu đã thao tác Thôi Miên và Ánh Sáng Thánh Giới rồi.
Thao tác của Lư Hãn Văn quả thực quá nhanh, thu chiêu càng khó hơn, kỹ năng của đối phương đã phóng ra liền mạch nhưng cậu vẫn không kịp khống chế ảnh dừng lại, bị kỹ năng của đối phương cầm chân khiến cậu vô cùng khó chịu. Không cần nói đến Diệp Tu, chuyện này vừa khéo là thế mạnh của Tay Nhỏ Lạnh Giá.
Ba ảnh, một miễn dịch với Thôi Miên, một bị Ngọn Lửa Thần Thánh quét qua vẫn không bị ngọn lửa bám lấy, còn ảnh thứ ba, khi bị Ánh Sáng Thánh Giới bao trùm đã bắt đầu tỏa ra ánh sáng lập lòe.
Không còn nghi ngờ, đấy chính là người thật! Tay Nhỏ Lạnh Giá vội vã lùi lại, nhưng vẫn bị kiếm quang quẹt trúng. Trong khi đó, Ngộ Đạo Quân của Diệp Tu vốn đang vọt lên trong tiếng kêu sợ hãi của quần chúng, sau khi hắn đâm một cú như xuyên mây qua người một trong số những Lưu Vân, mọi người mới ngộ ra Diệp Tu đã sớm phát hiện đây là hàng giả. Ảnh chìm trong Ánh Sáng Thánh Giới vừa sượt qua người Tay Nhỏ Lạnh Giá kia có muốn sấn đến tấn công Ngộ Đạo Quân cũng không thể kịp. Lúc này đã có người chơi nhảy ra bảo vệ Ngộ Đạo Quân, ý đồ lùng diệt Ngộ Đạo Quân trước của Lư Hãn Văn chính thức phá sản.
Ánh Sáng Thánh Giới là pháp thuật có thể duy trì thao tác liên tục, bởi thế Diệp Tu vẫn khống chế được vòng sáng bao trùm trên đầu chân thân. Dù Kiếm Ảnh Bước phân ra ảnh ảo và người thật, nhưng ảnh giả cũng không biến mất khi bị ngoại lực tác động. Trong tình huống quá nhiều ảnh thế này, chỉ cần vài cái trong tám cái này đổi chỗ cho nhau, rất có thể khiến địch thủ lạc mất vị trí của chân thân lần nữa. Đây mới là giá trị tồn tại thực sự của Kiếm Ảnh Bước, dù chân thân bị phát hiện, chỉ cần không bị tóm, thì có thể thông qua thao tác cao siêu chơi trò trộm long tráo phụng thêm lần nữa.
Lư Hãn Văn đã làm thế. Tám ảnh của Lưu Vân thoắt cái tụ lại, rồi lại tản ra, cậu cho rằng cách này ắt hẳn khiến đối thủ vô phương tìm được người thật của mình. Ngờ đâu vừa đảo mắt nhìn màn hình, ảnh Lưu Vân của cậu vẫn sáng choang nằm gọn trong vòng sáng của Ánh Sáng Thánh Giới. Trò trộm long tráo phụng của cậu hoàn toàn không qua được con mắt của Diệp Tu!
“Lại bị anh nhìn thấu, quả lợi hại!” Lư Hãn Văn kêu lên, nhưng không hề nghe ra chút ủ rũ, Kiếm Ảnh Bước bị ngửa bài nhưng cậu vẫn không dừng lại, tám ảnh đột ngột cùng lao đến chỗ Ngộ Đạo Quân.
Hai kỵ sĩ cũng cùng lúc đứng ra yểm trợ, được vòng sáng của Ánh Sáng Thánh Giới đánh dấu, hai người cũng tự giác biết được phải tấn công cái nào trong tám ảnh. Kỵ sĩ thứ nhất rút kiếm ra Xung Phong, ngờ đâu Lưu Vân chỉ lách nhẹ né gọn, gã kỵ sĩ kia như xe đứt phanh đâm sầm tới trước. Kỵ sĩ thứ hai rút kinh nghiệm, không làm bừa, thì chợt nghe tiếng Diệp Tu vang lên ở phía sau: “Khiêu Khích.”
Chỉ thị của đại thần vừa ra, kỵ sĩ không hề chần chừ thêm, nhanh chóng nhắm hướng Lưu Vân thao tác Khiêu Khích. Lư Hãn Văn vừa nhìn thấy kỵ sĩ đưa tay ngang đầu đã đoán được kỹ năng sắp tung, tám ảnh đột ngột tụ lại bảo vệ chân thân. Kỵ sị vừa rê chuột đến, chân thân của Lưu Vân đã nằm trong vòng bảo vệ của các ảnh khác, kết quả: Nhấp không trúng!
Khiêu Khích là loại kỹ năng không cần phán đoán kỹ càng mới ra chiêu, chỉ cần nhấp trúng thì sẽ thành công 100%, thao tác cực kỳ đơn giản. Nhưng khi đối mặt với cao thủ hàng top trong giới chuyên nghiệp, lại xuất hiện một vấn đề vô cùng nan giải: Kỹ năng đã thao tác xong, nhưng nhấp không trúng mục tiêu. Vinh Quang không giống với các game online truyền thống, dù là dùng kỹ năng hay công kích thường đều phải thao tác trước rồi mới nhấp chọn hướng ra chiêu, chứ không nhắm mãi một em dập skill không ngừng là xong chuyện.
Vinh Quang nổi tiếng với các thao tác phức tạp, mỗi skill tung ra đều đòi hỏi người chơi dẫn đường. Cho nên dù là loại kỹ năng “chạy trời không khỏi nắng” như Khiêu Khích cũng không dễ dàng gì. Lúc này, Lư Hãn Văn dùng Kiếm Ảnh Bước đến che chắn cũng là một cách, chạy lăng quăng để đối thủ không bắt được mình cũng là một cách. Người có dày dặn kinh nghiệm chỉ cần nhìn động tác nhân vật đã đoán luôn được thời gian ra chiêu. Nhưng ngay lúc người ta định nhấp chuột, nhân vật bỗng nhiên lách phong cách, không phải đối thủ sẽ nhấp vào khoảng không sao? Ừ, nhấp vào khoảng không thì kỹ năng đó xem như CD oan mạng, khiêu khích với khoảng không mà…
Giờ đây, người chơi kỵ sĩ đối mặt với các ảnh dính chùm lên nhau, kỹ năng Khiêu Khích chọn phải ảnh giả cũng chả khác nào nhấp vào không khí.
Trong phút rối rắm, chợt nghe tiếng đại thần nhắc nhở: “Gầm Rú.”
Phải há! Gầm Rú!
Đồng chí kỵ sĩ lúc nãy hớ chiêu Khiêu Khích, giờ hủy bỏ thì vẫn CD, cũng phí thế thôi. Tuy không nhấp trúng chân thân của Lưu Vân, nhưng người chơi kỵ sĩ đã nhanh chóng thao tác xong Gầm Rú.
Kỹ năng này tiện hơn nhiều, bao lấy một vùng nhất định, mánh khóe trốn tránh thế nào cũng không khỏi. Khi kỵ sĩ ngửa đầu rống to, cũng là lúc chân thân Lưu Vân mất kiểm soát thoắt cái đâm kiếm thẳng đến chỗ kỵ sĩ.
Khả năng phòng ngự của kỵ sĩ rất mạnh. Huống chi phe mình lắm trị liệu thế này, ai lại sợ một nhát cỏn con như thế, nâng khiên ra đỡ là ok.
Kỵ sĩ trúng kiếm, đồng thời một chiêu hồi máu cũng rơi xuống người gã. Sau nhát ấy, Lưu Vân cũng được giải trừ cưỡng chế thù hận, nhưng vừa chuyển góc nhìn đã thấy Ngộ Đạo Quân lại lủi ra ngoài.
“Quả khó chơi nha!” Lư Hãn Văn chuẩn bị hăng hái đuổi theo, ai ngờ chưa bước được hai bước, phía sau lại vang lên một tiếng rống. Lần này anh kỵ sĩ kia đã tự học thành tài, không cần Diệp Tu nhắc nhở, trực tiếp mở Tinh Thần Kỵ Sĩ, tất cả kỹ năng đều reset, tiếp tục Gầm Rú Hy Sinh. Phạm vi tiếng rống lần này lớn hơn, Lưu Vân không còn cách tránh né buộc phải quay lại đuổi giết. Kỵ sĩ cứ thế chờ kiếm này đến.
Người chơi khác nhìn nhìn, không phải khống chế được thằng nhãi này rồi sao? Xông lên xử nó đi chớ? Ngờ đâu tiếng nhắc nhở của Diệp Tu lại vang lên: “Đừng để ý đến nó nữa, chạy lẹ đi.” Ngộ Đạo Quân nói xong câu này cũng vào tư thế sẵn sàng hồi máu cho kỵ sĩ kia.
Chương 729: Quyết đấu đỉnh cao
Không phải không có cách khắc chế loại kỹ năng cưỡng chế thù hận này của kỵ sĩ, nhưng kiếm khách lại không có kỹ năng như vậy, Lư Hãn Văn cũng đành bó tay. Cậu nhóc một mình xông trận, nên lúc này chỉ có thể trơ mắt nhìn Lưu Vân lao đến chỗ kỵ sĩ. Tuy kỵ sĩ không thể tránh, nhưng nhiệm vụ chính của gã là làm xáo trộn tiết tấu công kích của Lư Hãn Văn, xài loại kỹ năng cưỡng chế thù hận trong PK xem ra cũng khá hữu dụng.
Kỹ năng Gầm Rú cũng không hạn chế thời gian, hiệu quả bị rống chỉ mất đi khi đánh trúng mục tiêu một lần. Kỵ sĩ này cũng rất thông minh, sau khi rống một tiếng liền co giò bỏ chạy, rõ ràng là muốn giữ chân Lư Hãn Văn lâu hơn. Lư Hãn Văn tất nhiên hiểu rõ đặc điểm kỹ năng này, cũng biết mình không có cách giải trừ hiệu quả của nó, không hề lăn tăn, chủ động xông đến chỗ kỵ sĩ, chém ra Tam Đoạn Trảm mở đường, kiếm quang vừa chém xuống, người cũng theo đấy mà vụt lên trước.
Kỵ sĩ nọ vừa chạy vừa ngoảnh đầu nhìn, ai ngờ vừa xoay đầu, thế quái nào Lưu Vân đã không chạy theo gã nữa?
Người chơi khác cũng thấy rõ, Lưu Vân dùng Tam Đoạn Trảm mở đường thoắt cái đã đuổi tới phía sau kỵ sĩ, mũi kiếm đâm tới, còn chưa thấy rõ là trúng hay chưa, thì người ra đi đầu không ngoảnh lại rồi.
Có thể quay đầu đi ắt hẳn một nhát kia đã trúng. Ấy vậy mà thằng trúng chiêu không phát hiện, còn ngu ngốc ngoái cổ ngóng chờ nữa chứ! Đòn này phải vi diệu lắm ha? Thằng nhóc này đúng là không lãng phí một giây nào.
Mũi kiếm vừa chuyển, Lưu Vân đã nóng lòng đuổi theo Ngộ Đạo Quân. Nào ngờ chưa bước được ba bước, đầu cậu đã ngoái trở về.
“A a a a a, là ai.” Lư Hãn Văn kêu lên, lần này Lưu Vân dính Khiêu Khích. Toàn bộ kỹ năng của gã kỵ sĩ kia đã CD hết, nhưng đoàn tinh anh của bốn công hội không biết có bao nhiêu kỵ sĩ, một người CD liền có người khác thay.
Khiêu Khích thì phụ thuộc vào thời gian kỹ năng, không phụ thuộc vào công kích. Nên ngay khi quay đầu, Lư Hãn Văn cũng không xông thẳng đến chỗ kỵ sĩ, mà dùng thao tác để kiềm chân Lưu Vân lại. Tiếp đó, cậu vung kiếm chém loạn xạ vào đám người chơi xung quanh. Nhưng không một ai phản ứng.
Đây là lần thể nghiệm trọn vẹn nhất cảm giác nhỏ nhoi của sức mạnh cá nhân trước một tập thể. Cho dù Lư Hãn Văn có thao tác khủng bố cùng trang bị đủ áp chế toàn bộ người chơi trong game, thì khi đối mặt với một đoàn lớn, đối phương muốn bơ bạn, bạn cũng đách làm được gì.
Lúc này, kha khá người chơi cũng ngộ ra ý của câu “đừng để ý đến nó nữa” là gì.
Họ đông nhưng không có nghĩa là họ sẽ bắt được Lưu Vân, ngược lại còn có thể bị vị cao thủ này nắm mũi nếu lựa chọn phản công. Cách tốt nhất bây giờ là cứ quăng cục bơ, coi cậu ta như con muỗi đuổi hoài không bay, nhìn thì ngứa tay nhưng không giết được, nên phải nhịn, nhịn nữa, nhịn mãi. Đám top trong game mà muốn so kinh nghiệm chiến đấu phong phú với tuyển thủ của họ, bình thường chém giết vô số nhưng đây là lần đầu gặp phải đối thủ chuyên nghiệp ư? Có điều họ nhanh chóng bình tĩnh lại. Thế giới game vốn là lãnh địa lợi hại như người trước mặt, họ vẫn chưa biết nên đối phó thế nào. Đấu với tên này phải là đại thần tung hoành được ở trong game lẫn giới chuyên nghiệp như Diệp Thu ấy!
Trong khoảng thời gian sau đó, Lư Hãn Văn gần như nếm đủ mùi hành. Đội ngũ của bốn công hội cứ thế tiến về trước, còn Lư Hãn Văn thì bị đội kỵ sĩ của đối phương dàn trận giày vò, Khiêu Khích và Gầm Rú nối tiếp liên tục, kỹ năng vừa kết thúc liền bật Tinh Thần Kỵ Sĩ, tất cả kỹ năng reset lại từ đầu… Tính ra thì kỵ sĩ nào cũng có bốn lần cưỡng chế kiểm soát cậu, mà bốn công hội có bao nhiêu kỵ sĩ chứ? Lư Hãn Văn bị xoay như chong chóng, Lưu Vân hết lủi từ trái sang phải, vừa chém vừa giết, kết quả chỉ nhận được tiếng cười hí hửng của người ta.
Sau khi nắm được mấu chốt, đám người chơi không cảm thấy phiền nữa, chỉ thấy chơi với thằng nhóc này cũng vui lắm.
Lư Hãn Văn tức giận gào “a a” liên tục, nhưng cậu cũng bó tay, lỗi không nằm ở thực lực, mà là vì kiếm khách không có cách nào hóa giải skill cưỡng chế thù hận của kỵ sĩ. Hơn nữa, Diệp Tu còn tự mình dẫn theo Tay Nhỏ Lạnh Giá đi buff dạo, Lư Hãn Văn thỉnh thoảng chớp được cơ hội bùng nổ, ai ngờ chưa xơ múi được gì đã bị người ta phớt lờ.
Không tốn nhiều thời gian hành hạ Lư Hãn Văn, quân đồng minh đã nhanh chóng đuổi đến nơi. Bên Lam Khê Các vẫn chưa dẫn BOSS bỏ chạy, vì có đối thủ ngăn ở trước mặt.
Lúc này, hai công hội Luân Hồi và Lâm Hải đang ở đây, ba nhà tạo nên trận hỗn chiến, vừa đánh BOSS vừa PK, nhưng Lam Khê Các đến sớm, thực lực lại mạnh, BOSS gần như thuộc về họ. Có điều trước hai đối thủ đang nhăm nhe cướp BOSS, Lam Khê Các nghĩ xác xuất bảo vệ BOSS vượt biên rất nhỏ. Huống chi việc giết BOSS cũng nhanh, thường chả ai làm thế với BOSS hoang dã cấp 55 cả. Chỉ cần PK chèo chống giữa cuộc hỗn chiến, cố đập và tiễn BOSS về miền cực lạc sớm nhất là xong, không cần tốn sức liều mạng với các công hội khác làm gì.
Trước đó, sau khi tình hình đánh BOSS trở nên bình thường. Lam Hà lo lắng đoàn của Diệp Thu sẽ tới đây. Nhưng Lư Hãn Văn vừa nghe xong đã chủ động xin đi phá rối, để đoàn đội tranh thủ thời gian. Lam Hà cho rằng thao tác của Lư Hãn Văn cao siêu, một mình cậu ta cũng đủ gây phiền phức cho địch. Dù đối phương có thể giết cậu, nhưng cũng sẽ tốn khá nhiều thời gian, cầm chân đối thủ càng lâu thì cơ hội cướp BOSS cũng càng nhiều.
Cứ thế Lư Hãn Văn được phái đi, cậu ta ra tay rất thần sầu nhưng mục đích lại không hề đạt được. Phe địch gồng mình chịu đựng những pha quấy rối của cậu rồi nhanh chóng chạy đi. Lư Hãn Văn biết rõ mục đích mình đến đây, nhưng bó tay rồi, bị khống chế bằng cách thức khốn nạn thế này cậu cũng đắng lòng lắm chứ!
Quân đồng minh vừa đến, Lam Hà lập tức phát hiện ngay, lòng ngực cũng nện bình bịch.
Tới nhanh quá đi! Lư Hãn Văn cũng thất thủ rồi sao? Lam Hà còn đang suy tư, thì loáng thoáng trông thấy Lưu Vân của Lư Hãn Văn như chú chó bị đùa bỡn, hết chạy bên này đến chạy bên kia giữa lòng địch.
Lam Hà nhất thời ngộ ra, Lưu Vân của Lư Hãn Văn đã bị bên kia dùng thủ đoạn khống chế triệt để rồi! Cứ nghĩ đến việc đứa nhỏ này bị đùa bỡn như thú cưng cả đoạn đường, Lam Hà áy náy vô cùng.
Quá sơ ý! Sao lại có thể coi thường thủ đoạn của ai kia cơ chứ! Vậy mà mình lại đẩy đứa nhỏ mới có bao tuổi như Lư Hãn Văn đến đối phó với người ta! Rõ là bưng dê đến miệng sói mà!
Ngó thấy Lưu Vân đang bị bên kia giày vò không dứt, Lam Hà vội phái người đến chi viện.
Trong game luôn tồn tại những nghề có sẵn chiêu buff miễn dịch với các kỹ năng khống chế thù hận như Khiêu Khích hay Gầm Rú, ví dụ như kỵ sĩ sẽ có skill Bất Động Như Núi, khí công sư có skill Khí Định Thần Nhàn…
Lam Hà vội tự mình dẫn người đi giải vây, nhưng lúc này người của bốn công hội đã đến chiến trường, ùn ùn tản ra, Lưu Vân bị kéo đến đâu cũng không biết. Chuyện bên này còn chưa giải quyết xong, thì bất chợt lại có thêm một công hội khác đến, trên đầu treo tên Mưu Đồ Bá Đạo.