Hoàn [Hạo Hãn 2021] [Lư Hãn Văn] Minute Waltz

nmnguyet

Đi thuyền buồm vượt biển, tìm kiếm một cái tai
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
640
Số lượt thích
3,906
Fan não tàn của
Kiểu Nhất Phàm Tiểu Thiên Sứ
#1
Một sản phẩm thuộc project Hạo Hãn - Mừng sinh nhật Lư Hãn Văn 2021

MINUTE WALTZ

Tác giả: 小笔记织毛衣

Link gốc: 【全职/卢瀚文中心】Minute waltz

Convert bởi: Thobeo

Edit: Nguyệt



Note: Có xuất hiện Quý Quang Hồng từ Yuri!!! on Ice



1.

Có một thi nhân từng nói: Sớm mùa đông phải rời ổ chăn ấm gian nan hệt như muốn chú cún con thôi nghịch bùn.

Đồng hồ hiển thị 8 giờ 45, còn 15 phút nữa là tới thời gian tập hợp toàn đội. Ngôi Sao Tụ Hội năm nay được tổ chức tại thành phố B do chiến đội Vi Thảo làm chủ nhà. Hôm nay là ngày đầu tiên của chuỗi sự kiện ấy thế mà ánh sao hy vọng của Liên minh, Kiếm khách của Lam Vũ giờ vẫn ở lì trên giường chưa đứng dậy.

Tuy Lư Hãn Văn lưu luyến chăn đệm ấm áp hệt như mọi thiếu niên khác nhưng cậu chưa từng đến muộn giờ huấn luyện hàng ngày ở chiến đội. Dẫu sao thì đội trưởng và Hoàng Thiếu lợi hại như vậy, những đồng đội khác cũng cực kỳ ưu tú, là tân binh hậu bối, sao cậu có thể kéo chân cả đội ngũ được!

Nhưng lúc này, không phải Lư Hãn Văn không chịu rời giường mà là cậu không thể “rời giường”.

Nguyên nhân bởi vừa mấy phút trước đó thôi, ngay thời điểm mở mắt ra, cậu phát hiện bản thân đã biến thành một chú cún con.

2.

Đôi tai xù lông, hai mắt to tròn, chóp mũi màu đen và bốn cái chân ngắn ngủn ú nu —— đây là những gì Lư Hãn Văn nhìn thấy ở bản thân sau khi gian nan vất vả bò được lên bàn trang điểm trong khách sạn. Rõ ràng là một chú cún con chuẩn không cần chỉnh nhưng lại chẳng có răng nanh và móng vuốt sắc nhọn.

Đây… đây…

Đây chẳng phải là con corgi bông trong ký túc xá của cậu hay sao!!!

Kinh ngạc qua đi, Lư Hãn Văn buồn bực đau khổ đứng dậy, tuy bốn chân vẫn có thể hoạt động nhưng biến thành hình dạng này thì làm sao mà ăn được bánh bông lan chocolate trong nhà ăn khách sạn đây? Chắc chắn sẽ làm bẩn vải lông bên miệng mất thôi! Hơn nữa, một chú cún con muốn đi vệ sinh thì phải làm thế nào, chẳng lẽ cậu phải chạy ra ngoài giải quyết lên cái cột điện à? Tuy cậu rất thích cún con nhưng cậu làm quái gì có kinh nghiệm làm cún con chứ!

Mới nghĩ chút xíu thôi đã đủ thấy chết toi rồi!

Di động đổ chuông liên hồi như phát điên, nhưng chiếc măng cụt nhỏ xíu xiu của cậu chẳng thể nào bắt máy được. Lư Hãn Văn rối sắp điên luôn rồi, cửa phòng vang lên tiếng gõ cộc cộc, giọng nói tràn đầy sức sống của Kiếm Thánh Lam Vũ vọng vào.

“Hãn Văn, em vẫn ở trong đó à Hãn Văn! Nhóc quỷ nhà em còn đang lười biếng ngủ nướng hả! Dậy mau dậy mau dậy mau sắp xuất phát rồi! Còn không chịu dậy là anh vào đá mông em đó!”

Anh Thiên! Em dậy từ lâu rồi! Nhưng mà em bị biến thành corgi!

Corgi bằng bông không thể thi đấu, nếu bị phát hiện ra, phải chăng cậu sẽ bị đuổi khỏi Lam Vũ? Hành trình Vinh Quang của cậu chỉ vừa mới bắt đầu, sao có thể kết thúc như vậy chứ! Tuyệt đối không được!

Phải mau mau trốn đi thôi!

Lư Hãn Văn sốt ruột đến độ xoay mòng mòng, hơi bất cẩn chút thôi mà đã trượt chân ngã khỏi bàn trang điểm. May sao toàn thân cậu được nhồi đầy bông mềm nên dù ngã cũng chẳng thấy đau chút nào.

Khe hở của gầm giường quá hẹp, thân hình mập mạp của cậu không thể lách vào được; phòng vệ sinh lại xa quá, chút thời gian ngắn ngủi này không đủ cho cậu trốn vào trong. Lư Hãn Văn cuống phát khóc, nhưng lúc này bên ngoài lại xuất hiện thêm một giọng nói quen thuộc.

“Thiếu Thiên, Hãn Văn ở trong đó à?”

“Đội trưởng! Tui gõ cửa mà Hãn Văn không trả lời, gọi điện cũng không nghe, sao vậy nhỉ! Đậu má hay là xảy ra chuyện gì rồi?”

Hoàng Thiếu Thiên nói xong lại định đập cửa tiếp nhưng nhanh chóng bị đội trưởng Lam Vũ cản lại.

Dụ Văn Châu dùng ánh mắt ra hiệu hắn yên lặng, lại lấy ra một chiếc thẻ phòng từ trong túi, quơ quơ: “Tôi mới hỏi mượn thẻ ở quầy lễ tân, chúng ta vào xem thử.”

3.

Sau khi Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu vào phòng, hai người phát hiện chẳng có ai trên chiếc giường lộn xộn, phòng vệ sinh và cả ban công cũng không thấy bóng dáng cậu thiếu niên đâu.

“Không ở trong phòng? Hãn Văn chạy đi đâu nhỉ?” Hoàng Thiếu Thiên tìm một vòng trong WC trở ra, thắc mắc.

“Hay là tới hội trường trước rồi?” Dụ Văn Châu đoán.

“Không đi xe cùng câu lạc bộ, tự chạy đi làm gì… Ấy! Đội trưởng, cậu nhìn này!”

Kiếm Thánh nhanh mắt phát hiện một nhúm lông màu vàng trắng trong ổ chăn, bèn xốc chăn lên.

“Ở đây có một con cún bông!”

Hắn tóm lấy cái đuôi ngắn ngủn của corgi bông nhấc lên ngắm nghía, “Ái chà, lại còn là corgi nữa chứ! Hãn Văn mang cả thứ này đến hả? Đúng là tên nhãi con không chịu lớn!”

Sờ con cún bông cảm giác rất đã tay, hắn nhịn không được mà véo cái mông tròn ủm thêm mấy cái. Nhìn lại khuôn mặt cún con, dường như có nét tủi thân xuất hiện trong đôi mắt to kia.

“Ý ý đội trưởng con corgi này đáng yêu thật đó, tui muốn chụt chụt nó mấy cái ghê!”

Kiếm Thánh Lam Vũ đó giờ luôn nói gì làm nấy, dứt lời, Hoàng Thiếu Thiên nhanh chóng hôn lên mặt chú cún bông đã bị đùa nghịch chán chê một cái. Con cún bông này đúng là của Lư Hãn Văn, đồ chơi thôi mà cũng có mùi giống y hệt mùi sữa tắm của nhóc con kia.

Lư Hãn Văn kêu rên liên hồi trong lòng!

Anh Thiên, sáng nay anh ăn bánh hành chiên đúng không! Trên môi vẫn còn dính mỡ heo kìa! Gớm quá trời!

Dụ Văn Châu nghe tiếng gọi liền bước tới, cũng ôm lấy chú cún con, vuốt vuốt tai nó, “Đáng yêu thật, nhưng tôi cảm thấy trông nó rất quen.”

Trời ơi, đội trưởng, anh phát hiện ra ư? Lư Hãn Văn âm thầm run rẩy, cậu cố gắng duỗi thẳng bốn chân hơn nữa, nín thở, ngụy trang bản thân thành một con thú nhồi bông chuẩn chỉ.

Dụ Văn Châu nhanh chóng đưa cún bông lại cho Hoàng Thiếu Thiên.

“Chúng ta tới hội trường đi, không chừng Hãn Văn đã ở đó rồi.” Đội trưởng Lam Vũ nói xong thì ngừng lại một lát, lẳng lặng nhìn lướt qua con corgi Hoàng Thiếu Thiên đang ôm, bổ sung: “Mang nó đi cùng luôn, chú cún con đáng yêu như vậy mà phải ở lại phòng thì cô đơn lắm.”

4.

Không ngoài dự đoán của Dụ Văn Châu và Hoàng Thiếu Thiên, người thuộc đội chủ nhà phụ trách tiếp đón bọn họ đúng là Lưu Tiểu Biệt. Dường như khá bất ngờ về việc Lư Hãn Văn không nhào ra chào mình đầu tiên, trong lúc nói chuyện với Dụ Văn Châu, cậu cứ ngóng mắt ngó nghiêng ra phía sau lưng Hoàng Thiếu Thiên.

“Ấy, nhóc quỷ nhà các anh… ý em là nhóc Lư đâu rồi? Em ấy không tới à?” Rốt cuộc không nhịn được, Lưu Tiểu Biệt phải hỏi thẳng.

“Bọn anh còn muốn hỏi cậu đây này!” Hoàng Thiếu Thiên tiến lên một bước, hằm hè liếc Lưu Tiểu Biệt một cái.

Ánh nhìn của Lưu Tiểu Biệt lại bị món đồ chơi nhỏ Hoàng Thiếu Thiên đang ôm hấp dẫn: “Hoàng Thiếu… Không ngờ anh còn thích mấy thứ này, trông chú cún con này vui mắt ghê!”

Nói xong, Lưu Tiểu Biệt lại cảm thấy chú cún con này nhìn giống giống nhóc quỷ kia, bèn vươn tay ra xoa cằm nó, sờ khá sướng tay, thế là lại kéo tai, véo cái mũi nhựa của nó một lượt.

Tuy chỉ là một con thú bông, chẳng hiểu sao Hoàng Thiếu Thiên lại có cảm giác như đồng đội nhà mình bị sàm sỡ, tức khắc lui về sau một bước, bắn pháo miệng liên hồi.

“Ấy ấy ấy ấy cậu em làm trò gì đó! Phiền cậu quản lý tay chân cho tử tế nha! Người Lam Vũ bọn anh —— à nhầm! Cún Lam Vũ bọn anh là thứ có thể cho cậu muốn sờ thì sờ hả?!”

“Keo kiệt, không cho sờ thì thôi.” Dù chưa đã ghiền nhưng Lưu Tiểu Biệt vẫn phải rút tay về.

Cách đó không xa, giọng nói lạnh lùng của đội trưởng Vi Thảo truyền tới: “Ngây thơ.”

Lư Hãn Văn quay người theo động tác của mọi người liền trông thấy Vương Kiệt Hi đang dùng đôi mắt bên to bên nhỏ nhìn cậu lom lom với vẻ rất kỳ quái, trông đáng sợ đến mức cậu suýt nữa run cả người.

“Ồ, mọi người đều ở đây à? Đông vui vậy?”

Diệp Tu, cựu đội trưởng Hưng Hân, cũng bước tới trước mặt họ. Ngôi Sao Tụ Hội năm nay mời hắn tới làm khách mời đặc biệt, nhìn thấy con thú bông Hoàng Thiếu Thiên ôm, hắn cũng mỉm cười đầy ẩn ý.

“Thiếu Thiên, gu thẩm mỹ của cậu thật sự là… Ha ha.”

Nếu không bị Dụ Văn Châu ngăn lại, Hoàng Thiếu Thiên đã sớm nhào lên đòi PK người thật với Diệp Tu, hiện giờ hắn chỉ có thể nghiến răng ken két bóp chặt con cún bông trong tay cho hả giận.

Lư Hãn Văn chỉ hận bản thân lúc này không thể phát ra tiếng.

Anh Thiên, nhẹ nhẹ cái tay thôi! Tai em đau chết đi được!!!!

5.

Lịch trình Ngôi Sao Tụ Hội ngày đầu tiên tương đối nhẹ nhàng. Tuy Lư Hãn Văn nhỏ tuổi nhưng đã không còn là tân binh nữa, cũng may, chính vì điều đó nên hôm nay cậu không có nhiệm vụ lên sân khấu nào hết. Vì không biết bao giờ Lư Hãn Văn mới xuất hiện, Hoàng Thiếu Thiên và Dụ Văn Châu vẫn chừa một ghế trên khu vực chỗ ngồi của tuyển thủ cho cậu, đồng thời đặt con corgi bông lên ghế đó.

Lư Hãn Văn thầm cảm động rơi nước mắt.

Hu hu hu, may mà vẫn có đội trưởng và anh Thiên thương em!

Nhưng chẳng mấy chốc, cậu liên tục bị ôm lên, vuốt ve, sờ soạng, hôn chụt chụt, đầu tiên là hai chị em song sinh bên Yên Vũ, tiếp đến là Sở Vân Tú và Tô Mộc Tranh, ngay đến nữ Pháp sư chiến đấu Đường Nhu của Hưng Hân luôn trưng bộ mặt bình tĩnh thản nhiên cũng kìm lòng không nổi, ghé tới véo tai cậu một chút!

Dù chỉ là một con thú bông với kiểu dáng cực kỳ thông thường nhưng phái nữ luôn khó lòng kháng cự với những món đồ bông xù thế này. Lúc này đây, Lư Hãn Văn trong hình hài cún bông bị các cô ôm qua ôm lại, hết sờ lại vuốt đang choáng đầu hoa mắt, khóc không ra nước mắt.

Rốt cuộc chơi đã rồi, các cô đưa trả cậu lại ghế của Lam Vũ. Trịnh Hiên ngồi bên cạnh đăm chiêu nói với Từ Cảnh Hi: “Sao tôi cứ thấy thay con cún bông này thành nhóc Lư có vẻ cũng giống nhau nhỉ?”

Lư Hãn Văn nước mắt giàn giụa.

Anh Hiên, thời điểm này anh cứ nên lười biếng tiếp đi, đừng thông minh như vậy được không!

6.

Đến tận khi kết thúc ngày đầu tiên của chuỗi sự kiện Ngôi Sao Tụ Hội, Lư Hãn Văn vẫn không xuất hiện. Lúc cả đội Lam Vũ chuẩn bị rời đi, bỗng có ba thiếu niên sóng vai nhau xuất hiện trước mặt họ.

Dụ Văn Châu nhìn ba người: Có Cao Anh Kiệt của Vi Thảo và Kiều Nhất Phàm đội Hưng Hân, hai thiếu niên này vốn là bạn thân của nhau, đi chung không có gì kỳ lạ. Nhưng người còn lại trông rất lạ, anh thật sự không nhớ được đã từng gặp cậu thiếu niên thanh tú có nét mặt hơi thẹn thùng và khí chất không khác hai người Cao, Kiều là mấy này ở chiến đội nào hay chưa.

“Cho em hỏi… Hãn Văn có ở đó không ạ?” Người lên tiếng là Cao Anh Kiệt, cậu không trông thấy bóng dáng thiếu niên Kiếm khách trong đội ngũ của Lam Vũ, chỉ đành giải thích với đội trưởng Dụ, “Chúng em hẹn tối nay sẽ đi chơi với nhau.”

Như để chứng minh lời cậu vừa nói, Kiều Nhất Phàm và thiếu niên lạ mặt bên cạnh cùng gật đầu lia lịa.

Ba thiên sứ nhỏ xếp hàng ngay ngắn trước mặt, dù có nói dối trông cũng vô cùng đáng tin.

“Hiện giờ Hãn Văn không ở đây, nếu gặp được, anh sẽ nói Hãn Văn liên lạc với các em.” Dụ Văn Châu mỉm cười, nói.

Ba thiếu niên cảm ơn xong chuẩn bị rời đi lại bị đội trưởng Lam Vũ gọi lại, anh lấy con cún bông Hoàng Thiếu Thiên đang ôm, đưa vào tay thiếu niên lạ mặt kia.

“Tặng em này.”

Trời ơi! Đội trưởng! Sao anh có thể tặng em cho người khác như vậy chứ đội trưởng ơi! Cho dù Quang Hồng là bạn của em thật đấy nhưng anh cũng không thể làm thế chứ!

Thiếu niên lạ mặt không biết phải làm sao, muốn trả con cún bông lại cho Dụ Văn Châu. Lư Hãn Văn cũng muốn nhảy tớn lên chạy trốn nhưng khoảnh khắc cậu trông thấy Dụ Văn Châu bí mật chớp mắt với mình và nói “Không sao đâu, cứ mang chú cún bông này đi chơi đi, Hãn Văn cũng sẽ vui lắm đó.”, cậu biết mình bị phát hiện rồi.

Đây là lần thứ 1001 trong cuộc đời Lư Hãn Văn khâm phục đội trưởng không gì không biết nhà mình.

7.

Lư Hãn Văn nhớ ra các cậu hẹn nhau tối nay cùng đi xem giải đấu trượt băng nghệ thuật. Hồi hè, cậu tình cờ quen thiếu niên tên Quý Quang Hồng kia, vừa khéo sao giải đấu lần này diễn ra cùng cuối tuần với Ngôi Sao Tụ Hội, lại đều ở thành phố B, đương nhiên các cậu muốn đi cổ vũ Quang Hồng.

Khán đài sân vận động thủ đô đã kín chỗ, Kiều Nhất Phàm, Cao Anh Kiệt và thêm cả Lư Hãn Văn biến thành cún bông ngồi cùng nhau xem phần thể hiện của Quý Quang Hồng. Động tác uyển chuyển đẹp mắt của thiếu niên dẫn dắt người xem tại sân vận động hòa mình vào giai điệu nhạc, đẩy bầu không khí tới cao trào.

“Nếu nhóc Lư ở đây thì tốt biết mấy, chẳng biết em ấy đi đâu nhỉ?” Kiều Nhất Phàm lại gọi Lư Hãn Văn thêm một cuộc, vẫn chẳng có ai bắt máy.

Em ở đây! Em ở ngay đây mà! Lư Hãn Văn ra sức quơ quơ chiếc măng cụt ngắn ngủn của mình nhưng chẳng thể lôi kéo sự chú ý của bất kỳ ai.

Âm nhạc réo rắt ngưng bặt, Quang Hồng đứng giữa sân băng vẫy tay về phía các cậu, khuôn mặt đỏ bừng đầy khỏe khoắn sau khi vận động, vô số thú bông được ném xuống mặt băng xung quanh cậu.

Lư Hãn Văn cũng khua khoắng hai cái măng cụt be bé giữa đám người đang nhiệt tình vỗ tay. Bỗng nhiên, thân người cậu nhẹ bẫng, chẳng biết mình bị ai ném vào sân băng.

Rốt cuộc cậu không nhịn nổi nữa, hét ầm lên.

Cho dù toàn thân là bông mềm nhưng ngã từ độ cao này xuống thì đau lắm, dưới đó còn là băng nữa chứ!

Noooooooooo ————————

8.

Lư Hãn Văn hét toáng lên, choàng tỉnh, Hoàng Thiếu Thiên đang cõng cậu bước chầm chậm chợt run người, suýt nữa quẳng cậu ngã phịch ra đất.

“Đậu má nhãi con Lư Hãn Văn nhà mi tỉnh rồi cũng không nói một tiếng! Hét cái gì mà hét! Làm anh sợ hết hồn!” Miệng thì mắng nhưng thấy nhóc con vẫn đang mơ màng chưa tỉnh hẳn, Hoàng Thiếu Thiên vẫn tiếp tục cõng cậu đi.

“Anh Thiên?” Lư Hãn Văn tựa vào lưng hắn, đầu vừa váng vừa đau như sắp nứt ra, “Em biến trở về rồi à?”

Hoàng Thiếu Thiên chẳng hiểu gì cả, “Biến cái gì, trở về cái gì? Nhóc say bia hồ đồ rồi à? Vẫn chưa tỉnh chứ gì!”

“Thiếu Thiên, Hãn Văn còn đang choáng, cậu đừng lớn tiếng thế.” Dụ Văn Châu thấp giọng ngăn hắn ồn ào, bước tới, ân cần hỏi han: “Hãn Văn, em còn nhớ chuyện hồi nãy không? Em lấy nhầm bia của đội trưởng Ngụy trong tiệc sinh nhật nên say đó.”

“… Em không bị biến thành cún con ạ?”

“Sao? Biến thành gì cơ?”

“Không, không có gì, đội trưởng, đầu em nhức quá trời…”

“Vậy ngủ thêm chút nữa đi, sắp về đến ký túc xá rồi.”

“Vâng…”

Ánh trăng ló khỏi mây mù, chiếu lên ba người thành hai chiếc bóng thật dài in xuống đất. Thiếu niên khẽ khàng nhắm mắt, chờ đón khung cảnh kỳ ảo kế tiếp trong giấc mơ.

END
Đáng iu quá, nhiều thiên sứ nhỏ quá, toàn là các bé iu của Nguỵt :omtim
 

Bình luận bằng Facebook