Hoàn [Tôn Tường 2021] [Tôn Tiêu] Chuyện của Chuyện Nhỏ đều không phải chuyện nhỏ

Nhan Uyển Đình

Nông dân công nghiệp
Hội Tự Sát
Thần Lĩnh
Bình luận
202
Số lượt thích
805
Team
Bá Đồ
Fan não tàn của
Lâm Kính Ngôn, Ngô Tuyết Phong
#1
Fanfic TCCT

[Tôn Tiêu] Chuyện của Chuyện Nhỏ đều không phải chuyện nhỏ

Tác giả: 無光。

Editor: Chou

Chúc Tường Tường - Đấu Thần kế tiếp - sinh nhật vui vẻ!

----------​
Âm thanh thông báo có tin nhắn vang lên vô cùng rõ ràng trong một căn phòng yên tĩnh.​
Tiêu Thời Khâm mơ mơ màng màng mở mắt ra. Đầu tiên anh sờ tay lên trán để xác nhận nhiệt độ đã giảm xuống, tiếp đến mới cầm lấy điện thoại di động đặt ở tủ đầu giường theo thói quen.​
Mở khóa điện thoại, đập vào mắt anh là hàng loạt câu hỏi không hề tương xứng với hình tượng của Tôn Tường. Nếu không có cái xưng hô đặc trưng kia, Tiêu Thời Khâm gần như cho rằng trên thực tế mấy tin nhắn này là do Giang Ba Đào gửi.​
Anh đeo kính vào rồi bắt đầu soạn tin nhắn, trả lời hết từng câu hỏi rồi gửi đi. Điện thoại còn chưa được đặt xuống, người nhận đã trực tiếp gọi tới, nhanh đến nỗi Tiêu Thời Khâm cảm thấy có chút kinh ngạc.​
"Tôn Tường?"​
[Chuyện Nhỏ, bệnh cảm mạo của anh đã đỡ hơn chưa?]​
Câu hỏi của Tôn Tường khiến Tiêu Thời Khâm ngây người. Giờ anh mới hiểu, vốn dĩ cậu còn không đọc nội dung tin nhắn đã trực tiếp gọi điện tới.​
"Ừm, tôi đã hạ sốt."​
[Vậy anh ăn gì chưa? Đội phó nói thường khi bị sốt sẽ không muốn ăn gì cả, nhưng mà không ăn thì không thể uống thuốc. Anh ──]​
"Tôi ăn cháo mua ở ngoài rồi." Anh biết nếu mình không cắt lời, vấn đề vừa xem qua lúc nãy lại bị người trong cuộc nhắc đến một lần nữa. Kiểu ngắt ngang vừa nhanh vừa chuẩn hoàn toàn không giống cách nói chuyện Tiêu Thời Khâm, "Tôi ăn cháo xong rồi uống thuốc, sau đó ngủ một chút, đến giờ mới dậy."​
[Vậy thì tốt.] Tôn Tường thở phào nhẹ nhõm.​
Phản ứng rõ ràng của cậu làm cho nét mặt của Tiêu Thời Khâm trở nên dịu dàng hơn, thậm chí còn có một chút ý cười trên khóe miệng anh.​
Về cơ bản thì thời điểm giao mùa chính là kỳ cảm mạo của anh, dần dà anh và những người trong đội đều đã quen với chuyện này. Giờ đây còn có thể nhận được sự quan tâm từ người bên ngoài, đặc biệt là người yêu của mình, nếu nói anh không cảm thấy cảm động chắc chắn là giả.​
Huống chi người yêu nhà anh có tiếng là tự phụ, nay cậu lại quan tâm mình như thế, đương nhiên anh rất cảm động.​
"Đừng lo lắng." Giọng Tiêu Thời Khâm mang theo một chút ý dỗ dành, "Thời điểm giao mùa vốn dễ sinh bệnh, về cơ bản sẽ không có gì xảy ra sau khi hết sốt. Không phải lúc trước cậu nói là bị phạt huấn luyện thêm à? Cậu không cần gọi điện vì loại chuyện nhỏ này đâu."​
[Chuyện của Chuyện Nhỏ đều không phải chuyện nhỏ.] Tôn Tường hơi hạ giọng. Tiêu Thời Khâm gần như có thể tưởng tượng được dáng vẻ chun mũi của hắn bên đầu kia điện thoại. [Hay là anh không muốn nhận điện thoại của tui?]​
"Cậu đang nói cái gì thế." Trong nháy mắt, sự cảm động một giây trước biến thành cảm giác dở khóc dở cười. Tiêu Thời Khâm bó tay.​
[Mấy ngày trước Đới Nghiên Kỳ cho tui xem một bộ phim, trong đó một trong các nam chính cũng nói như vậy khi hắn khó chịu với nam phụ.]​
". . . Lần sau đừng xem mấy phim tiểu Đới đưa cho cậu."​
Đầu Tiêu Thời Khâm đau âm ỉ. Đột nhiên anh dường như hiểu được chân tướng phía sau mấy câu nói và hành động kỳ quái của Tôn Tường.​
[Không thể xem sao? Nhưng có mấy bộ cũng không tệ mà?] Tôn Tường lên giọng một chút, [Hơn nữa vài bộ có nội dung mà tui thấy có thể thử nghiệm trên giường, cảm giác hẳn là rất vui.]​
". . ." Tiêu Thời Khâm không muốn nói gì nữa.​
Bên kia điện thoại, phảng phất từ phía sau vang lên âm thanh nho nhỏ gọi Tôn Tường. Tiêu Thời Khâm chưa kịp phản ứng, giọng nói gấp gáp của Tôn Tường truyền tới, [Đội phó đang gọi tui! Chuyện Nhỏ, tui cúp máy trước. Tui sẽ gọi lại cho anh sau!]​
"Ừ, cậu mau đi đi." Lúc này mà giữ cậu lại nói chuyện quả thật không phải là việc làm sáng suốt, mặc dù anh rất muốn đối phương chuyên tâm huấn luyện đừng gọi điện thoại nữa, "Tạm biệt."​
[A đúng rồi! Chuyện Nhỏ anh phải nhớ uống thuốc nha, đừng vì đã hạ sốt mà không uống. Đội phó nói cảm mạo cần uống nhiều nước và nghỉ ngơi nhiều ──]​
"Được được được, tôi biết mà." Tiêu Thời Khâm có chút dở khóc dở cười cắt ngang lời dặn dò kéo dài không dứt. Anh cảm thấy không quá quen với cảnh lên voi xuống chó, "Tôi sẽ nhớ uống, cậu mau đi đi."​
[Nhất định phải nhớ đó!] Tôn Tường nhấn mạnh.​
"Tôi biết." Tiêu Thời Khâm hơi thở dài, "Tôi đợi cuộc gọi của cậu tối nay. Bye bye."​
[Ừ, bye bye.]​
Dường như tiếng kêu của Giang Ba Đào càng lúc càng dồn dập, Tôn Tường cuối cùng không dây dưa nữa, ngoan ngoãn cúp điện thoại.​
Tiêu Thời Khâm vất vả chờ đến khi tiếng tút tút tút vang lên. Anh bất đắc dĩ thở dài, nhưng khóe miệng lại cong lên một cách cực kỳ mâu thuẫn.​
FIN.​
 
Last edited:

Bình luận bằng Facebook